Chương 30
Cuồng Thượng Gia Cuồng
08/03/2020
Sau khi tặng miễn phí hai cái bánh hấp, có ba năm thợ thủ công tiến
đến hỏi. Lần này Quỳnh Nương không tặng miễn phí nữa mà bán bảy đồng một cái, ngoài ra lại tặng miễn phí một chén sữa đậu nành.
Sữa đậu nành đã được ướp lạnh trong giếng, ăn với canh thịt bánh hấp để đỡ ngấy giải khát. Thợ thủ công nhận lệnh hoàng gia đến tu sửa, tiền công cũng không ít. Bánh hấp này vừa rẻ lại ngon, ai còn muốn gặm bánh hấp khô cứng tự mang đến chứ?
Như vậy đầu tiên là hết một nồi sữa đậu nành. Tiếp theo giữa trưa, không đến một lúc, một nồi to đầy bánh hấp đã bán hết.
Một rương tiền nhỏ rải một tầng tiền đồng. Như vậy mà vẫn còn thợ thủ công lục tục xuống núi mua!
Có chuyện buổi trưa, Quỳnh Nương nắm chắc.
Tới ngày hôm sau nàng chuẩn bị số lượng cho ba bữa, sữa đậu nành cũng không tặng không nữa. Trừ bánh hấp ra thì còn chuẩn bị cơm kê, cơm đã nấu chín tưới canh thịt lên, nếu thêm tiền còn có thể được một quả trứng gà chần. Trứng gà nửa chín dùng đũa chọc vào còn mang theo lòng đỏ trứng, trộn với canh thịt ăn rất ngon miệng.
Đồ ăn thơm ngọt như vậy thật ra dùng ít nguyên liệu, canh thịt dùng gia vị thịt mỡ, cho nhiều nước, chủ yếu là hương vị khiến người khác thích ăn. Tuy rằng giá cả không đắt nhưng làm nhiều vẫn rất có lợi nhuận.
Một ngày bận rộn, đến tối Quỳnh Nương khảy bàn tính cành cạch, lợi một quan tiền, nếu đổi thành bạc thì chừng một hai thỏi.
Thôi Trung kích động hút tẩu thuốc xoạch xoạch. Lưu thị cũng hưng phấn nói: “Nữ nhi, bán bánh hấp là được rồi, chẳng phải là một tháng có ba mươi lượng bạc sao?”
Quỳnh Nương khép màn cười nói: “Nương, mấy tháng nữa những thợ thủ công đó sẽ hoàn công, đến lúc đó khoảng một trăm thợ thủ công sẽ tản đi, đâu có nhiều khách như vậy? Người đến Hoàng Sơn đều là gia quyến của quan gia vương hầu, e là cũng chướng mắt bánh hấp canh thịt này. Chúng ta còn phải nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng, làm thức ăn chay khai trương thật sớm.”
Thôi Trung hút thuốc rồi nói: “Đừng nghe nương con, kiến thức bà ấy nông cạn, chưa thấy qua nhiều tiền!”
Lưu thị trừng mắt: “Nói như ông thấy chậu châu báu rồi vậy! Lão già kia, còn không mau đi nấu nước ngâm tay chân cho cô nương?”
Bóng đêm đậm, cả nhà lại vừa nói vừa cười.
Mấy ngày sau cũng có người bắt chước Thôi gia bán canh thịt bánh hấp, nhưng bởi làm không ra mùi thơm bay trăm dặm như Quỳnh Nương, làm ăn ít ỏi không có mấy khách nên chỉ có thể từ bỏ.
Kể từ đó, một nhà bốn người mỗi ngày đều bận túi bụi, bên này thuê thợ thủ công tiếp tục trát phẳng mặt đất, quét vôi lên tường. Bên kia mỗi ngày phải mở quán bên đường.
Đừng nói Quỳnh Nương, phu phụ Thôi gia quen làm việc nặng mà tối nào cũng mệt đến nỗi kiệt sức.
Chẳng qua tuy rằng mệt, nhưng Quỳnh Nương lại cảm thấy những ngày này qua đi rồi sẽ có hi vọng. Thu xếp cửa hàng chỉnh tề, đến phân đoạn trang trí nàng cực kỳ dụng tâm.
Từ trước đến nay phẩm vị của nàng không hề tầm thường, sách tranh trong cửa hàng không cần mua, nàng mua giấy Tuyên Thành về, vẽ rồi mời người dán vách là được, treo trên mặt tường sạch sẽ, tức khắc sinh ra vài phần lịch sự tao nhã.
Bình phong ngăn cách trong tiệm không mua nổi cái đắt. Quỳnh Nương liền mua bình phong trắng thuần, sau đó dùng kim chỉ thêu hoa lan nước Thục điểm xuyết lên hai mặt, không còn cảm giác giá rẻ mà mang theo ý cảnh xa xưa.
Bàn ghế bày biện chỉnh tề, nội thất thanh tịnh trang nhã, làm ra phẩm vị độc nhất của Quỳnh Nương.
Lưu thị không thích ghế dựa bày biện quá thưa thớt, ngồi không đủ vài khách nhân, muốn xếp dày hơn.
Quỳnh Nương cười giải thích, người đến ăn chay thích yên tĩnh, ba năm khuê hữu gặp nhau ăn đồ chay tán gẫu phật pháp tâm đắc là thoải mái nhất. Trai viên kinh doanh đồ chay xuất phát từ ý cảnh rộn ràng nhốn nháo của tửu lâu.
Bây giờ Quỳnh Nương nói gì Lưu thị nghe nấy. Nghe nữ nhi giải thích như vậy liền cảm thấy mình đúng là thiển cận, không nói gì nữa, chỉ cần mẫn giặt sạch giẻ lau, lau cửa hàng không nhiễm một hạt bụi.
Cuộc sống bận rộn trôi nhanh, chỉ chớp mắt, ba tháng đã qua.
Lúc chùa miếu Hoàng Sơn mở cửa đón khách, Quỳnh Nương treo bảng hiệu cửa hàng, trên bảng hiệu đen chữ vàng rồng bay phượng múa viết ba chữ to —— Tố Tâm Trai.
Lúc quán chay khai trương, Quỳnh Nương ngại ồn ào, không đốt pháo. Chỉ đặt một lu nước thấp miệng to ở cửa tiệm, nuôi hoa súng bên trong, còn giữ lại mấy đuôi cá vàng cho đúng phong thuỷ, cũng để khách vào tiệm lần đầu có cảm giác thoải mái.
Đáng tiếc vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông phong.
Cửa hàng trang hoàng chỉnh tề, cửa chùa cũng nghênh đón khách hành hương, nhưng trước cửa Tố Tâm Trai lại lạnh lẽo, có thể giăng lưới bắt chim.
Thấy việc làm ăn của các cửa hàng bên đường dưới chân núi thịnh vượng, còn cửa hàng nhà bà ở sườn núi nên không có người hỏi thăm. Lưu thị gấp đến độ miệng phồng rộp. Hàng ngày Thôi Trung ngồi xổm trên sườn núi, nhìn khách hành hương người đến người đi dưới sườn núi, chỉ xoạch xoạch hút thuốc lá, lời nói cũng càng ngày càng ít đi.
Nhân lúc cha nương không chú ý, Thôi Truyền Bảo trộm trách cứ Quỳnh Nương: “Làm sao bây giờ, nửa khách nhân cũng chẳng có, đều do muội nhất quyết muốn mua mặt tiền cửa hàng ở đây! Cách xa đường chính, ai sẽ đến đây ăn cơm chứ? Bây giờ không làm ăn, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, hay là ta đi mua thịt, ngày mai muội nhào bột làm ít bánh hấp.”
Quỳnh Nương đang ngồi ở cửa dùng kim chọc nấm hương, trong núi râm mát, đúng lúc ngâm nấm hương dự trữ.
Nghe ca ca nói vậy, nàng giương mắt nhìn trời, lại tiếp tục chọc nấm hương: “Không vội, huynh lúc nào cũng vội vàng… Đúng rồi, mấy ngày nay vết thương chân huynh cũng tốt lên rồi, cùng cha lên núi cắt ít cỏ về xếp chồng trong chuồng ngựa đi, đừng chờ đến lúc khách nhân tới, ngựa kéo xe không có gì ăn.”
Nếu là Thôi Bình Nhi, Truyền Bảo sẽ nhéo tai ả ta, để ả ta tỉnh. Liên tiếp mấy ngày, người cũng không có thì ngựa ở đâu ra?
Nhưng dù Quỳnh Nương ngồi trên băng ghế nhỏ cũng đoan trang, có khí chất thục nữ, nhìn thế nào cũng không phải tiểu nha đầu có thể tùy tiện động thủ nhéo lỗ tai. Truyền Bảo tức giận nhưng không phát tiết được, đành phải ra cửa lên núi đào trứng chim.
Lại qua mấy ngày, rốt cuộc Lưu thị không chịu nổi nữa, vứt thể diện chuẩn bị cùng Thôi Trung xuống núi kéo khách đến. Nhưng nhìn tôi tớ nhuyễn kiệu, xe ngựa đẹp đẽ quý giá đến đi, làm sao để đón bọn họ lên sườn núi dùng cơm đây?
Mấy ngày nay thời tiết oi bức, nắng gay gắt, hai người đứng bên đường một lúc lâu, ngoài hít phải bụi đất, phơi đầy đầu mồ hôi thì hoàn toàn không có thu hoạch gì, chỉ có thể uể oải trở về cửa hàng.
Thời tiết giữa hè thay đổi bất thường, hai người mới vừa lên sườn núi, mây đen từ chân trời bay tới. Chỉ trong chớp mắt, mưa nhỏ lất phất rất nhanh biến thành mưa to tầm tã.
Trời khô nóng tức khắc chuyển lạnh, cũng lạnh như vậy, còn có lòng Lưu thị.
Xong rồi, mưa lớn như vậy, hoàn toàn không nói đùa. Đánh giá nhà tân trang đổi mới hoàn toàn, mắt Lưu thị đã ươn ướt, chỉ cảm thấy tiền bạc vất vả tích góp đã ném xuống sông hết.
Sao bà không có chủ ý như vậy chứ, sao lại toàn tin lời nữ nhi Quỳnh Nương? Nói cho cùng thì là hài tử chưa từng trải, con bé đâu có hiểu chuyện làm ăn!
Nhưng Quỳnh Nương nhìn thấy mưa như trút nước lại vui sướng nói: “Cuối cùng cũng mưa!”
Nàng xoay người vào, thấy hốc mắt Lưu thị đỏ ửng, nàng kéo tay bà: “Nương, đừng sốt ruột, chuyện làm ăn nhà chúng ta sẽ đến cửa rất nhanh thôi.”
Bây giờ sao Lưu thị có thể tin lời nàng nữa, bà nức nở nói: “Không sao, nương chỉ hơi khó chịu thôi, không sao… Cùng lắm thì chúng ta về trấn Phù Dung bán điểm tâm…”
Đúng lúc này, trong tiếng dông tố rung trời, đột nhiên tiếng người hô ngựa hí xen lẫn vang lên.
“Xin hỏi chủ quán có ở đây không? Nhanh lấy ô đến đón khách!”
Lưu thị nghe vậy vội vàng đi tới cửa xem, thấy có chừng ba chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đi tới sân trống trước cửa nhà bọn họ, bà vô cùng vui mừng, run giọng vội lấy ô che đến đón khách.
Thật ra có khách đến, Quỳnh Nương không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đường chính tuy bằng phẳng nhưng xây tựa vào núi, có địa thế cao thấp khác biệt. Bình thường không thấy, nhưng đến ngày mưa sẽ tích tụ nước, bùn lầy vẩy ra. Bánh xe ngựa nếu cứ cố qua chỗ trũng thì sẽ rất dễ sa vào.
Hiển nhiên sau khi lên núi thì mấy chiếc xe ngựa này sẽ về kinh. Nhưng nước tích tụ lại, toàn bộ đường núi giống như sông nhỏ, phu xe nhìn kỹ, thấy dốc thoải này bèn vội vàng xua ngựa tới.
Nào ngờ, một thôn liễu rủ hoa tươi, ở đây còn có một cửa hàng. Hỏi các vị phu nhân nữ quyến trong xe ngựa rồi quyết định ở Tố Tâm Trai này nghỉ chân một lúc.
Người ngồi trong xe ngựa dẫn đầu là phu nhân Tần thị của Lễ Bộ thị lang đương triều, hôm nay bà và vài vị phu nhân quen biết hẹn mang theo nữ nhi trong nhà đi Hoàng Tự bái phật, thuận tiện cầu nhân duyên.
Không ngờ lúc về gặp mưa to. Vốn định đến tiệm nhỏ sơn dã này nghỉ chân một lúc, nhưng không ngờ vừa vào thính đường liền thấy trước mắt sáng ngời.
Tiệm chay này tuy bài trí không có vật trân quý nhưng đâu đâu cũng lộ ra ý nhị khó tả. Đặc biệt là tranh chữ trong thính đường, không biết là từ tay vị danh gia nào, điểm mực chuyển bút đều mang theo khí chất tiêu sái.
Ngồi xuống, Tần phu nhân nổi hứng thú, bèn phân phó nha hoàn gọi tiểu nhị đến xem thực đơn nơi này.
Quỳnh Nương nghe thấy người gọi, nàng lấy thực đơn ca ca vót cây trúc nướng khô, dùng da trâu chín xuyên thành thẻ tre mang đến.
Tần phu nhân giương mắt thấy một tiểu nương yêu kiều thanh tú, eo nhỏ như liễu mặc váy vải xám cầm một quyển thẻ tre thong thả ung dung đi tới trước mặt bà.
Tiểu nương này phẩm vị không tầm thường, tuy rằng toàn thân không dùng trang sức, chỉ đeo một chuỗi Phật châu gỗ trên cổ tay, nhưng trong tiệm đồ chay thanh tịnh như này nên có một vị diệu nhân tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy.
Thẻ tre trải ra, từng dòng tên món ăn viết ở mặt trên.
Tần phu nhân quen ăn chay, nhưng không biết sở trường thức ăn của tiệm này ra sao, bèn hỏi một phen.
Quỳnh Nương nhẹ giọng chậm rãi đề cử vài món rồi chốt thực đơn.
Tần phu nhân ngồi xem nàng viết đơn, kiểu chữ giống hệt tranh chữ trên tường, hiển nhiên những tranh chữ đó đều xuất từ tay vị tiểu nương này. Bà cảm thấy vị cô nương này cũng không phải người đơn giản, không biết là khuê tú nhà nào, sao lại lưu lạc thành thương gia?
Sau khi gọi món, bà ngồi nói chuyện phiếm với vài vị phu nhân.
Bà tưởng chắc là làm chậm, không ngờ sau một chén trà nhỏ, món thứ nhất đã được bưng lên.
Thức ăn chay, chú trọng hình, sắc, vị.
Xếp món ăn này đầu tiên là có chủ ý cả. Thịt nhưng không phải thịt, giống như gà vịt, mà không phải đồ ăn mặn.
Món thứ nhất “Tái Đông Pha” mô phỏng thịt Đông Pha, “miếng thịt” chỉnh tề đặt trên rau xanh, đo đỏ, “da thịt” tươi, rất ghẹo người.
Nhấc đũa lên nếm thử mới nhận ra là bí đao, chỉ là ruột bí đao làm đủ mùi, vào miệng liền tan, đúng là còn ngon hơn cả thịt. Mấy món còn lại lần lượt lên bàn, các vị phu nhân tiểu thư ngồi xung quanh ăn khen không dứt miệng.
Tần thị vừa ăn vừa cười: “Nếu không phải trận mưa này thì không biết nơi đây còn có đồ chay hương vị thuần tuý như vậy. Bình thường ăn thịt cá trong phủ đến phát ngấy, lần sau đến dâng hương phải tới đây nếm thử đồ ăn mới được.”
Quỳnh Nương đứng sau quầy, hơi mỉm cười.
Mấy vị trong đây kiếp trước nàng đều quen biết. Đến nỗi sở thích của từng người đã ngấm sâu vào não, vừa nãy gọi món nàng cố ý đề cử món các nàng ấy thích ăn.
Tần phu nhân không hổ là phu nhân Lễ Bộ thị lang, rất thích xã giao, chỉ cần bà ăn thuận miệng thì phu nhân nửa kinh thành sẽ biết dưới Hoàng Sơn có Tố Tâm Trai hương vị không tồi, chỉ cần danh tiếng truyền ra ngoài, dù sau này không có mưa, sân cửa hàng nhà nàng cũng sẽ đầy xe ngựa của khách nhân đến.
Nghĩ đến đây, nàng giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Truyền Bảo và Thôi Trung đang mặc áo tơi cùng phu xe cho ngựa ăn trong chuồng.
Mấy ngày trước nàng dặn cắt cỏ tiếp liệu, Truyền Bảo không nghe, bây giờ không có gì cho ngựa ăn, chỉ có thể cắt ít cỏ gần sườn núi ăn tạm.
Sau bình phong, các vị phu nhân đã ăn cơm xong, thấy mưa vẫn chưa ngừng nên gọi trà, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
“Tần phu nhân, bà nghe nói gì chưa, Giang Đông Lang Vương muốn kiêm chức trong triều.”
Tần phu nhân uống một ly trà rồi nói: “Có chuyện như vậy, mấy ngày trước vạn tuế gia hạ chỉ, ban một thâm trạch ở hẻm Chu Tước trong thành cho Lang Vương làm vương phủ, chỉ đợi Lang Vương xử lý chính vụ Giang Đông xong là về mở phủ để ở.”
Bà vừa nói xong, các vị phu nhân đều động tâm.
“Tiết Khất Xảo thấy Lang Vương thật là xuất chúng, nghe nói hắn vẫn chưa cưới, không biết có định ra Vương phi không?”
Tần phu nhân nhìn mấy vị tiểu thư khuê phòng chưa gả đang ngồi đây, tất cả đều mở to hai mắt nghe bà trả lời, dường như hận không thể gả đi, có thể thấy mọi người đều bị bề ngoài lỗi lạc của Lang Vương lừa gạt.
Chẳng qua bà đã biết chuyện, không thể để những cô nương này mê muội đầu óc, có những suy nghĩ không nên có, vì vậy bà nói: “Tuy chưa cưới nhưng thị thiếp trong phủ hắn đông đảo, e rằng tương lai phủ trạch không thanh tĩnh!”
Bà vừa nói vậy, các phu nhân hoàn toàn thất vọng: “Nếu để một hai người thì còn tình nguyện, dù sao cũng là thiếu niên tới tuổi rồi, bên cạnh luôn phải có người hầu hạ ấm lạnh, nhưng lại có một đám thì quá tệ, đây chính là dấu hiệu dâm ý háo sắc! Lão Lang Vương rất thâm tình, chỉ có duy nhất một phu nhân Bùi Tình Nhu, sao nhi tử độc nhất là hắn lại hoang dâm vô độ như vậy?”
Sữa đậu nành đã được ướp lạnh trong giếng, ăn với canh thịt bánh hấp để đỡ ngấy giải khát. Thợ thủ công nhận lệnh hoàng gia đến tu sửa, tiền công cũng không ít. Bánh hấp này vừa rẻ lại ngon, ai còn muốn gặm bánh hấp khô cứng tự mang đến chứ?
Như vậy đầu tiên là hết một nồi sữa đậu nành. Tiếp theo giữa trưa, không đến một lúc, một nồi to đầy bánh hấp đã bán hết.
Một rương tiền nhỏ rải một tầng tiền đồng. Như vậy mà vẫn còn thợ thủ công lục tục xuống núi mua!
Có chuyện buổi trưa, Quỳnh Nương nắm chắc.
Tới ngày hôm sau nàng chuẩn bị số lượng cho ba bữa, sữa đậu nành cũng không tặng không nữa. Trừ bánh hấp ra thì còn chuẩn bị cơm kê, cơm đã nấu chín tưới canh thịt lên, nếu thêm tiền còn có thể được một quả trứng gà chần. Trứng gà nửa chín dùng đũa chọc vào còn mang theo lòng đỏ trứng, trộn với canh thịt ăn rất ngon miệng.
Đồ ăn thơm ngọt như vậy thật ra dùng ít nguyên liệu, canh thịt dùng gia vị thịt mỡ, cho nhiều nước, chủ yếu là hương vị khiến người khác thích ăn. Tuy rằng giá cả không đắt nhưng làm nhiều vẫn rất có lợi nhuận.
Một ngày bận rộn, đến tối Quỳnh Nương khảy bàn tính cành cạch, lợi một quan tiền, nếu đổi thành bạc thì chừng một hai thỏi.
Thôi Trung kích động hút tẩu thuốc xoạch xoạch. Lưu thị cũng hưng phấn nói: “Nữ nhi, bán bánh hấp là được rồi, chẳng phải là một tháng có ba mươi lượng bạc sao?”
Quỳnh Nương khép màn cười nói: “Nương, mấy tháng nữa những thợ thủ công đó sẽ hoàn công, đến lúc đó khoảng một trăm thợ thủ công sẽ tản đi, đâu có nhiều khách như vậy? Người đến Hoàng Sơn đều là gia quyến của quan gia vương hầu, e là cũng chướng mắt bánh hấp canh thịt này. Chúng ta còn phải nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng, làm thức ăn chay khai trương thật sớm.”
Thôi Trung hút thuốc rồi nói: “Đừng nghe nương con, kiến thức bà ấy nông cạn, chưa thấy qua nhiều tiền!”
Lưu thị trừng mắt: “Nói như ông thấy chậu châu báu rồi vậy! Lão già kia, còn không mau đi nấu nước ngâm tay chân cho cô nương?”
Bóng đêm đậm, cả nhà lại vừa nói vừa cười.
Mấy ngày sau cũng có người bắt chước Thôi gia bán canh thịt bánh hấp, nhưng bởi làm không ra mùi thơm bay trăm dặm như Quỳnh Nương, làm ăn ít ỏi không có mấy khách nên chỉ có thể từ bỏ.
Kể từ đó, một nhà bốn người mỗi ngày đều bận túi bụi, bên này thuê thợ thủ công tiếp tục trát phẳng mặt đất, quét vôi lên tường. Bên kia mỗi ngày phải mở quán bên đường.
Đừng nói Quỳnh Nương, phu phụ Thôi gia quen làm việc nặng mà tối nào cũng mệt đến nỗi kiệt sức.
Chẳng qua tuy rằng mệt, nhưng Quỳnh Nương lại cảm thấy những ngày này qua đi rồi sẽ có hi vọng. Thu xếp cửa hàng chỉnh tề, đến phân đoạn trang trí nàng cực kỳ dụng tâm.
Từ trước đến nay phẩm vị của nàng không hề tầm thường, sách tranh trong cửa hàng không cần mua, nàng mua giấy Tuyên Thành về, vẽ rồi mời người dán vách là được, treo trên mặt tường sạch sẽ, tức khắc sinh ra vài phần lịch sự tao nhã.
Bình phong ngăn cách trong tiệm không mua nổi cái đắt. Quỳnh Nương liền mua bình phong trắng thuần, sau đó dùng kim chỉ thêu hoa lan nước Thục điểm xuyết lên hai mặt, không còn cảm giác giá rẻ mà mang theo ý cảnh xa xưa.
Bàn ghế bày biện chỉnh tề, nội thất thanh tịnh trang nhã, làm ra phẩm vị độc nhất của Quỳnh Nương.
Lưu thị không thích ghế dựa bày biện quá thưa thớt, ngồi không đủ vài khách nhân, muốn xếp dày hơn.
Quỳnh Nương cười giải thích, người đến ăn chay thích yên tĩnh, ba năm khuê hữu gặp nhau ăn đồ chay tán gẫu phật pháp tâm đắc là thoải mái nhất. Trai viên kinh doanh đồ chay xuất phát từ ý cảnh rộn ràng nhốn nháo của tửu lâu.
Bây giờ Quỳnh Nương nói gì Lưu thị nghe nấy. Nghe nữ nhi giải thích như vậy liền cảm thấy mình đúng là thiển cận, không nói gì nữa, chỉ cần mẫn giặt sạch giẻ lau, lau cửa hàng không nhiễm một hạt bụi.
Cuộc sống bận rộn trôi nhanh, chỉ chớp mắt, ba tháng đã qua.
Lúc chùa miếu Hoàng Sơn mở cửa đón khách, Quỳnh Nương treo bảng hiệu cửa hàng, trên bảng hiệu đen chữ vàng rồng bay phượng múa viết ba chữ to —— Tố Tâm Trai.
Lúc quán chay khai trương, Quỳnh Nương ngại ồn ào, không đốt pháo. Chỉ đặt một lu nước thấp miệng to ở cửa tiệm, nuôi hoa súng bên trong, còn giữ lại mấy đuôi cá vàng cho đúng phong thuỷ, cũng để khách vào tiệm lần đầu có cảm giác thoải mái.
Đáng tiếc vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông phong.
Cửa hàng trang hoàng chỉnh tề, cửa chùa cũng nghênh đón khách hành hương, nhưng trước cửa Tố Tâm Trai lại lạnh lẽo, có thể giăng lưới bắt chim.
Thấy việc làm ăn của các cửa hàng bên đường dưới chân núi thịnh vượng, còn cửa hàng nhà bà ở sườn núi nên không có người hỏi thăm. Lưu thị gấp đến độ miệng phồng rộp. Hàng ngày Thôi Trung ngồi xổm trên sườn núi, nhìn khách hành hương người đến người đi dưới sườn núi, chỉ xoạch xoạch hút thuốc lá, lời nói cũng càng ngày càng ít đi.
Nhân lúc cha nương không chú ý, Thôi Truyền Bảo trộm trách cứ Quỳnh Nương: “Làm sao bây giờ, nửa khách nhân cũng chẳng có, đều do muội nhất quyết muốn mua mặt tiền cửa hàng ở đây! Cách xa đường chính, ai sẽ đến đây ăn cơm chứ? Bây giờ không làm ăn, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, hay là ta đi mua thịt, ngày mai muội nhào bột làm ít bánh hấp.”
Quỳnh Nương đang ngồi ở cửa dùng kim chọc nấm hương, trong núi râm mát, đúng lúc ngâm nấm hương dự trữ.
Nghe ca ca nói vậy, nàng giương mắt nhìn trời, lại tiếp tục chọc nấm hương: “Không vội, huynh lúc nào cũng vội vàng… Đúng rồi, mấy ngày nay vết thương chân huynh cũng tốt lên rồi, cùng cha lên núi cắt ít cỏ về xếp chồng trong chuồng ngựa đi, đừng chờ đến lúc khách nhân tới, ngựa kéo xe không có gì ăn.”
Nếu là Thôi Bình Nhi, Truyền Bảo sẽ nhéo tai ả ta, để ả ta tỉnh. Liên tiếp mấy ngày, người cũng không có thì ngựa ở đâu ra?
Nhưng dù Quỳnh Nương ngồi trên băng ghế nhỏ cũng đoan trang, có khí chất thục nữ, nhìn thế nào cũng không phải tiểu nha đầu có thể tùy tiện động thủ nhéo lỗ tai. Truyền Bảo tức giận nhưng không phát tiết được, đành phải ra cửa lên núi đào trứng chim.
Lại qua mấy ngày, rốt cuộc Lưu thị không chịu nổi nữa, vứt thể diện chuẩn bị cùng Thôi Trung xuống núi kéo khách đến. Nhưng nhìn tôi tớ nhuyễn kiệu, xe ngựa đẹp đẽ quý giá đến đi, làm sao để đón bọn họ lên sườn núi dùng cơm đây?
Mấy ngày nay thời tiết oi bức, nắng gay gắt, hai người đứng bên đường một lúc lâu, ngoài hít phải bụi đất, phơi đầy đầu mồ hôi thì hoàn toàn không có thu hoạch gì, chỉ có thể uể oải trở về cửa hàng.
Thời tiết giữa hè thay đổi bất thường, hai người mới vừa lên sườn núi, mây đen từ chân trời bay tới. Chỉ trong chớp mắt, mưa nhỏ lất phất rất nhanh biến thành mưa to tầm tã.
Trời khô nóng tức khắc chuyển lạnh, cũng lạnh như vậy, còn có lòng Lưu thị.
Xong rồi, mưa lớn như vậy, hoàn toàn không nói đùa. Đánh giá nhà tân trang đổi mới hoàn toàn, mắt Lưu thị đã ươn ướt, chỉ cảm thấy tiền bạc vất vả tích góp đã ném xuống sông hết.
Sao bà không có chủ ý như vậy chứ, sao lại toàn tin lời nữ nhi Quỳnh Nương? Nói cho cùng thì là hài tử chưa từng trải, con bé đâu có hiểu chuyện làm ăn!
Nhưng Quỳnh Nương nhìn thấy mưa như trút nước lại vui sướng nói: “Cuối cùng cũng mưa!”
Nàng xoay người vào, thấy hốc mắt Lưu thị đỏ ửng, nàng kéo tay bà: “Nương, đừng sốt ruột, chuyện làm ăn nhà chúng ta sẽ đến cửa rất nhanh thôi.”
Bây giờ sao Lưu thị có thể tin lời nàng nữa, bà nức nở nói: “Không sao, nương chỉ hơi khó chịu thôi, không sao… Cùng lắm thì chúng ta về trấn Phù Dung bán điểm tâm…”
Đúng lúc này, trong tiếng dông tố rung trời, đột nhiên tiếng người hô ngựa hí xen lẫn vang lên.
“Xin hỏi chủ quán có ở đây không? Nhanh lấy ô đến đón khách!”
Lưu thị nghe vậy vội vàng đi tới cửa xem, thấy có chừng ba chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đi tới sân trống trước cửa nhà bọn họ, bà vô cùng vui mừng, run giọng vội lấy ô che đến đón khách.
Thật ra có khách đến, Quỳnh Nương không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đường chính tuy bằng phẳng nhưng xây tựa vào núi, có địa thế cao thấp khác biệt. Bình thường không thấy, nhưng đến ngày mưa sẽ tích tụ nước, bùn lầy vẩy ra. Bánh xe ngựa nếu cứ cố qua chỗ trũng thì sẽ rất dễ sa vào.
Hiển nhiên sau khi lên núi thì mấy chiếc xe ngựa này sẽ về kinh. Nhưng nước tích tụ lại, toàn bộ đường núi giống như sông nhỏ, phu xe nhìn kỹ, thấy dốc thoải này bèn vội vàng xua ngựa tới.
Nào ngờ, một thôn liễu rủ hoa tươi, ở đây còn có một cửa hàng. Hỏi các vị phu nhân nữ quyến trong xe ngựa rồi quyết định ở Tố Tâm Trai này nghỉ chân một lúc.
Người ngồi trong xe ngựa dẫn đầu là phu nhân Tần thị của Lễ Bộ thị lang đương triều, hôm nay bà và vài vị phu nhân quen biết hẹn mang theo nữ nhi trong nhà đi Hoàng Tự bái phật, thuận tiện cầu nhân duyên.
Không ngờ lúc về gặp mưa to. Vốn định đến tiệm nhỏ sơn dã này nghỉ chân một lúc, nhưng không ngờ vừa vào thính đường liền thấy trước mắt sáng ngời.
Tiệm chay này tuy bài trí không có vật trân quý nhưng đâu đâu cũng lộ ra ý nhị khó tả. Đặc biệt là tranh chữ trong thính đường, không biết là từ tay vị danh gia nào, điểm mực chuyển bút đều mang theo khí chất tiêu sái.
Ngồi xuống, Tần phu nhân nổi hứng thú, bèn phân phó nha hoàn gọi tiểu nhị đến xem thực đơn nơi này.
Quỳnh Nương nghe thấy người gọi, nàng lấy thực đơn ca ca vót cây trúc nướng khô, dùng da trâu chín xuyên thành thẻ tre mang đến.
Tần phu nhân giương mắt thấy một tiểu nương yêu kiều thanh tú, eo nhỏ như liễu mặc váy vải xám cầm một quyển thẻ tre thong thả ung dung đi tới trước mặt bà.
Tiểu nương này phẩm vị không tầm thường, tuy rằng toàn thân không dùng trang sức, chỉ đeo một chuỗi Phật châu gỗ trên cổ tay, nhưng trong tiệm đồ chay thanh tịnh như này nên có một vị diệu nhân tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy.
Thẻ tre trải ra, từng dòng tên món ăn viết ở mặt trên.
Tần phu nhân quen ăn chay, nhưng không biết sở trường thức ăn của tiệm này ra sao, bèn hỏi một phen.
Quỳnh Nương nhẹ giọng chậm rãi đề cử vài món rồi chốt thực đơn.
Tần phu nhân ngồi xem nàng viết đơn, kiểu chữ giống hệt tranh chữ trên tường, hiển nhiên những tranh chữ đó đều xuất từ tay vị tiểu nương này. Bà cảm thấy vị cô nương này cũng không phải người đơn giản, không biết là khuê tú nhà nào, sao lại lưu lạc thành thương gia?
Sau khi gọi món, bà ngồi nói chuyện phiếm với vài vị phu nhân.
Bà tưởng chắc là làm chậm, không ngờ sau một chén trà nhỏ, món thứ nhất đã được bưng lên.
Thức ăn chay, chú trọng hình, sắc, vị.
Xếp món ăn này đầu tiên là có chủ ý cả. Thịt nhưng không phải thịt, giống như gà vịt, mà không phải đồ ăn mặn.
Món thứ nhất “Tái Đông Pha” mô phỏng thịt Đông Pha, “miếng thịt” chỉnh tề đặt trên rau xanh, đo đỏ, “da thịt” tươi, rất ghẹo người.
Nhấc đũa lên nếm thử mới nhận ra là bí đao, chỉ là ruột bí đao làm đủ mùi, vào miệng liền tan, đúng là còn ngon hơn cả thịt. Mấy món còn lại lần lượt lên bàn, các vị phu nhân tiểu thư ngồi xung quanh ăn khen không dứt miệng.
Tần thị vừa ăn vừa cười: “Nếu không phải trận mưa này thì không biết nơi đây còn có đồ chay hương vị thuần tuý như vậy. Bình thường ăn thịt cá trong phủ đến phát ngấy, lần sau đến dâng hương phải tới đây nếm thử đồ ăn mới được.”
Quỳnh Nương đứng sau quầy, hơi mỉm cười.
Mấy vị trong đây kiếp trước nàng đều quen biết. Đến nỗi sở thích của từng người đã ngấm sâu vào não, vừa nãy gọi món nàng cố ý đề cử món các nàng ấy thích ăn.
Tần phu nhân không hổ là phu nhân Lễ Bộ thị lang, rất thích xã giao, chỉ cần bà ăn thuận miệng thì phu nhân nửa kinh thành sẽ biết dưới Hoàng Sơn có Tố Tâm Trai hương vị không tồi, chỉ cần danh tiếng truyền ra ngoài, dù sau này không có mưa, sân cửa hàng nhà nàng cũng sẽ đầy xe ngựa của khách nhân đến.
Nghĩ đến đây, nàng giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Truyền Bảo và Thôi Trung đang mặc áo tơi cùng phu xe cho ngựa ăn trong chuồng.
Mấy ngày trước nàng dặn cắt cỏ tiếp liệu, Truyền Bảo không nghe, bây giờ không có gì cho ngựa ăn, chỉ có thể cắt ít cỏ gần sườn núi ăn tạm.
Sau bình phong, các vị phu nhân đã ăn cơm xong, thấy mưa vẫn chưa ngừng nên gọi trà, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
“Tần phu nhân, bà nghe nói gì chưa, Giang Đông Lang Vương muốn kiêm chức trong triều.”
Tần phu nhân uống một ly trà rồi nói: “Có chuyện như vậy, mấy ngày trước vạn tuế gia hạ chỉ, ban một thâm trạch ở hẻm Chu Tước trong thành cho Lang Vương làm vương phủ, chỉ đợi Lang Vương xử lý chính vụ Giang Đông xong là về mở phủ để ở.”
Bà vừa nói xong, các vị phu nhân đều động tâm.
“Tiết Khất Xảo thấy Lang Vương thật là xuất chúng, nghe nói hắn vẫn chưa cưới, không biết có định ra Vương phi không?”
Tần phu nhân nhìn mấy vị tiểu thư khuê phòng chưa gả đang ngồi đây, tất cả đều mở to hai mắt nghe bà trả lời, dường như hận không thể gả đi, có thể thấy mọi người đều bị bề ngoài lỗi lạc của Lang Vương lừa gạt.
Chẳng qua bà đã biết chuyện, không thể để những cô nương này mê muội đầu óc, có những suy nghĩ không nên có, vì vậy bà nói: “Tuy chưa cưới nhưng thị thiếp trong phủ hắn đông đảo, e rằng tương lai phủ trạch không thanh tĩnh!”
Bà vừa nói vậy, các phu nhân hoàn toàn thất vọng: “Nếu để một hai người thì còn tình nguyện, dù sao cũng là thiếu niên tới tuổi rồi, bên cạnh luôn phải có người hầu hạ ấm lạnh, nhưng lại có một đám thì quá tệ, đây chính là dấu hiệu dâm ý háo sắc! Lão Lang Vương rất thâm tình, chỉ có duy nhất một phu nhân Bùi Tình Nhu, sao nhi tử độc nhất là hắn lại hoang dâm vô độ như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.