Chương 70
Cuồng Thượng Gia Cuồng
11/03/2020
Hoàng đế nói một lúc lâu, không thấy Sở Tà trả lời. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy sắc mặt nhi tử đã tràn đầy u ám.
“Vong Sơn, trẫm suy nghĩ cho ngươi, cưới xin không thể tùy ý… Bây giờ ngươi không có phụ mẫu lo liệu, trẫm sẽ lo liệu cho ngươi. Trẫm đã gặp tiểu thư các phủ, Cận gia Vân Hi không tồi, ngoan ngoãn hiền thục, phẩm mạo ngàn dặm mới tìm được một, không phải loại người ghen tị không phóng khoáng, ngươi cưới nàng ta, sau này thích cưới ai làm trắc phi, trẫm tuyệt đối không ngăn cản.”
Sở Tà không lấy được thánh chỉ mong muốn, cực kì không vui, hắn không muốn nhiều lời với hoàng đế, lạnh lùng trả lời: “Quỳnh Nương giống mẫu thân thần, không muốn làm thiếp.”
Câu này đúng là chặn họng hoàng đế.
Gia Khang Đế đột nhiên đập bàn, cả giận: “Mẫu thân ngươi xuất thân thế gia vọng tộc, tài mạo vô song, tất nhiên tâm cao khí ngạo… cũng có nội tình và khả năng. Trù nương kia là cái gì? Có phong hào Thái Hậu ban thưởng nhưng là ân điển với loại tiểu dân đó, giữ vinh dự thôi!”
Tới mức này, phản cốt của Sở Tà hoàn toàn bị kích thích, hắn lạnh giọng nói: “Thần biết danh hiệu của Thiều Dung công chúa không thể để người ta xem trọng nàng, làm chính phi của thần, xem ai còn dám coi thường nàng!”
Hoàng đế tức giận đến run tay, giơ ngón tay chỉ vào hắn một lúc lâu.
Sở Tà không muốn nhiều lời với Hoàng Thượng nữa, đứng dậy nói: “Thân thể thần yếu ớt, thực sự không chịu đựng nổi, cin vạn tuế cho lui.” Nói xong xoay người đi.
Tuy không lấy được thánh chỉ nhưng Sở Tà cũng chẳng để trong lòng, cùng lắm thì quay lại Giang Đông, trời cao hoàng đế xa, tiêu dao tự tại!
Còn bối phận của Quỳnh Nương, nếu thực sự có ngự sử ăn no tham tấu một quyển thì mặc kệ. Dù sao từ trước đến nay thanh danh của Sở Tà hắn không tốt, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.
Tính toán đến con đường cưới tiểu trù nương, tối nay ăn cơm rất ngon. Nghe nha hoàn đưa cơm nói, Quỳnh Nương thêm trung dược đuổi hàn vào nguyên liệu nấu ăn, điều dưỡng hàn chứng nhân những ngày còn nắng nóng, xua đuổi thể hàn lúc hắn ở đất nam.
Sở Tà thấy tiểu trù nương đã có sự tự giác của thê tử, cẩn thận điều dưỡng như vậy, nàng lo lắng ngày sau hắn hùng phong không chấn? Hắn sẽ để tiểu nương biết, bổ dưỡng thái quá, nàng hưởng thụ không nổi!
Suy nghĩ phấn chấn như bay đến chân trời, đón từng đợt gió đêm, Lang Vương thực sự nghiêm túc cân nhắc chuyện về Giang Đông cưới.
Nhi tử thoải mái như vậy, lão tử lại tức nghẹn họng.
Bữa tối của Gia Khang Đế cũng chưa vào, ông tức giận nói với đại thái giám Văn Thái bên cạnh: “Đúng là muốn tạo phản, sao lớn lên không nghe lời như vậy chứ! Dạy hư nhi tử của trẫm rồi!”
Văn Thái khó mà nói, trước đó vạn tuế gia ngài còn khen Lang Vương nhìn xa trông rộng giống ngài đấy!
Phụ tử cãi nhau, người ngoài cũng không thể khuyên giải, Văn Thái đành cẩn thận nói: “Dẫu sao Lang Vương còn trẻ, trẻ con yêu đương đều hồn nhiên mà…”
Gia Khang Đế nằm trên tháp mềm, lặp đi lặp lại trong đầu là câu kia: “Quỳnh Nương giống mẫu thân thần, không muốn làm thiếp.”
Đúng vậy, năm đó ông mới đăng cơ, căn cơ không vững, rất cần thế gia đại tộc nâng đỡ. Tuy xuất thân của Tình Nhu tốt, nhưng mất phụ mẫu sớm, nuôi bên người Thái Hậu.
Thêm nữa Tình Nhu lớn tuổi hơn ông, loại thân càng thêm thân này lại không có ích lợi gì.
Vì vậy Thái Hậu quyết định để ông cưới Hoàng Hậu bây giờ, hại Tình Nhu đau lòng gả xa… Cũng tàn nhẫn, Tình Nhu mang thai long chủng của ông mà lại im lặng không nói gì, sinh ra để nhi tử của ông mang cái danh vương khác họ…
Bây giờ nghĩ lại, nhi tử Vong Sơn phản nghịch theo mẫu thân hắn, nhìn thì im lặng, nhưng lại thình lình khiến người ta trở tay không kịp.
Nếu ông đè nặng nghịch cốt của hắn, chưa biết chừng hắn sẽ làm ra chuyện xấu không thể cứu vãn như mẫu thân Tình Nhu… Hiện giờ hắn không có danh hiệu hoàng tử, bình thường cũng ít trói buộc rất tự tại.
Đứa nhỏ này giống mình, dùng tình cực chuyên, nếu thích thì để nó cưới, tránh cho tình nghĩa phụ tử vất vả làm nóng lại lạnh đi.
Hoàng đế có được nữ tử lục cung, cảm thấy biểu tỷ Tình Nhu tình cảm chân thành trong lòng mình thân thể phóng túng, bản chất mẫu mực. Nghĩ vậy, ông dần thoải mái hơn.
Ông chuẩn bị để ngày hôm sau nói với Thái Hậu, hạ chỉ tứ hôn.
Ngày hôm sau, lúc Gia Khang Đế đến gặp Thái Hậu, Quỳnh Nương cũng đang ở đó.
Vị Thiều Dung công chúa này đúng là cái gương thương nhân của Đại Nguyên triều, nghe nói nàng ta mang những đồ chơi tinh xảo đó chào hàng cho toàn bộ quý nữ Hạ Cung.
Bây giờ vị công chúa này lại hiến bảo cho Thái Hậu, tuy không bán nhưng ông thấy nàng cũng muốn Thái Hậu đeo trang sức của mình, làm mẫu cho các quý phụ cả triều, hút tiền bạc của mọi người đi.
Gia Khang Đế thích tích góp tiền bạc thấy, có thể kiếm tiền thật sự đúng là tài nghệ tuyệt hảo! Đáng tiếc lại là nữ tử, nếu là nam tử, tất nhiên sẽ đề bạt nàng vào sở bạc, thay Đại Nguyên triều làm kho bạc.
Quỳnh Nương là người khôn khéo, thấy hoàng đế đến nói chuyện với Thái Hậu liền thỉnh an tránh lui.
Hoàng Thượng nói chuyện với Thái Hậu một lúc rồi chuyển vào đề tài chính.
Nhưng nói đến chuyện hạ chỉ cho Sở Tà cưới Quỳnh Nương, Thái Hậu lại chém đinh chặt sắt nói: “Không ổn! Quỳnh Nương đã là nghĩa nữ của ai gia, làm gì có chuyện cháu ngoại trai cưới di mẫu?”
Gia Khang Đế thấy Thái Hậu nổi nóng, cẩn thận nói: “Hài tử Vong Sơn vốn có ý với Quỳnh Nương, nhưng người chưa hỏi đã nhận Quỳnh Nương làm nghĩa nữ, rối loạn bối phận của một đôi tiểu nhi nữ, hơn nữa Quỳnh Nương nhỏ tuổi hơn Vong Sơn, đâu có tính là di mẫu? Không thể bởi vậy mà khiến cho người có tình không được bên nhau?”
Thái Hậu nhắm hai mắt, vê Phật châu trong tay: “Hoàng Thượng nói như vậy là oán trách quyết định năm đó của ai gia, chia rẽ các ngươi?”
Tuy Gia Khang Đế có oán trách nhưng đâu thể thừa nhận trước mặt Thái Hậu? Ông chỉ có thể khe khẽ thở dài: “Nhi tử không dám, mẫu hậu làm vậy cũng vì suy nghĩ cho nhi tử, có điều Vong Sơn không ở hoàng tộc, không đáng bị nhiều gò bó như vậy phải không?”
Thái Hậu hơi mở mắt ra: “Ai gia biết con oán trách, ai gia cũng cảm thấy có lỗi với hài tử Tình Nhu, nhưng tới bây giờ lại càng cảm thấy năm đó chia rẽ các con là đúng. Hài tử Tình Nhu có tài văn chương, chí khí cũng cao, con cảm thấy tôn con bé làm Hoàng Hậu, con bé sẽ đồng ý theo bên cạnh con sao?”
Nói đến đây, Thái Hậu lại nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Con bé là nữ tử muốn một đời một kiếp chỉ có hai người, nhưng con là hoàng đế, tất nhiên phải lung lạc tông thân, cân bằng thế lực triều đình, triệt lập phi tần hậu cung không cùng một nhịp thở với triểu đình sao? Xuất thân là chuyện nhỏ, còn chuyện Tình Nhu dung người, không thể làm hậu.”
Thái Hậu vẫn còn một lời chưa nói ra, đó là trước đó lúc nhìn thấy Quỳnh Nương bà đã cảm thấy khí chất của nữ tử này tương tự Tình Nhu. Bà nhận Quỳnh Nương làm nghĩa nữ, ngoài cảm kích ân cứu mạng của tiểu trù nương ra, cũng là để chặt đứt niệm tưởng của hoàng đế, tránh cho hoàng đế động tâm quyết định phải nạp Quỳnh Nương vào cung, một đóa hoa dại kiêu ngạo lớn lên trên mặt đất sẽ khô héo mà chết đi.
Nào ngờ, lão tử không động niệm, tiểu tử lại có ý. Nhưng phủ trạch của Sở Tà là nơi hài tử như Quỳnh Nương có thể ở lại được sao?
Bây giờ bà lễ Phật, không thể gặp oan nghiệt, vốn không phải người đi chung đường, tội gì ở bên nhau? Bà kiên định bối phận trên dưới, tuyệt đối không đồng ý hôn sự hoang đường này.
Hoàng đế nói một lúc lâu, long tiên sắp hết cũng không lung lay được Thái Hậu.
Lúc từ biệt Thái Hậu từ cửa cung ra ngoài, Gia Khang Đế hoàn toàn đã quên tranh chấp với nhi tử trước đó, đặt bản thân vào đó, nhi tử không thể ở bên người trong lòng là biệt ly bi thương cha truyền con nối từ ông rồi.
Nghĩ vậy, Gia Khang Đế ngửa mặt lên trời thở dài, nhi tử phải tự kiềm chế thôi, tránh cho làm bụng di mẫu lớn lại không cưới được mẫu thân vào cửa.
Cảm giác nhi tử thân sinh của mình gọi người khác là cha… không dễ chịu!
Bên này Thái Hậu tranh chấp hôn sự của một đôi tiểu nhi nữ với hoàng đế chẳng xong. Bên kia đương sự lại hoàn toàn không biết chuyện.
Quỳnh Nương đi ra cửa cung Thái Hậu rồi dạo trong vườn theo đường mòn.
Mấy ngày nay hai thuyền hàng của nàng đã đặt hết. Tâm trạng rất thoải mái, chịu đựng được cửa ải quan trọng, phía trước là đường bằng phẳng.
Nhưng người thắng lớn nhất trong việc làm ăn nhờ kênh đào lại không phải nàng, có người còn biết cách làm giàu hơn nàng đấy!
Nghe nói bởi vì ngân lượng trong triều quay vòng không thuận lợi, cho nên kỳ hạn công trình cuối cùng của kênh đào phải giảm tiến độ. Lang Vương hào phóng giúp đỡ, đồng ý ứng khoản tiền công trình cho triều đình, vậy tính ra, hai tháng sau, thuyền nhỏ không ngậm nước sâu có thể thông hành. Bốn tháng sau, thuyền lớn cũng thông, kỳ hạn công trình nhanh hơn không ít.
Có điều để đền bù tiền công trình, thuế thu nhập từ đoạn kênh đào của Giang Đông trong mười năm đều quay về Giang Đông.
Quỳnh Nương gảy bàn tính, khoản tiền Lang Vương cho vay có thể so với tiền vay nặng lãi trong dân gian, quả thật là mua bán lãi mà không lỗ!
Đang nghĩ ngợi thì một nha hoàn vội vàng đi tới, chỉ trong chốc lát đã có một tờ giấy nhét vào trong tay nàng.
Vừa rồi Quỳnh Nương ngẩng đầu nhìn rõ ràng, nha hoàn nhét giấy đúng là Thúy Ngọc hầu hạ nàng trước kia.
Nhưng rõ ràng là một tiểu cô nương thanh tú, mới vừa rồi vội vàng thoáng nhìn qua, gương mặt sưng vù.
Đến nơi không người, Quỳnh Nương mở giấy ra. Trên giấy viết: “Thuốc viên của Thái Hậu kỵ hạnh nhân, nhớ kỹ.”
Quỳnh Nương đứng yên, nhìn tờ giấy im lặng một lúc lâu. Thái Hậu dùng thuốc viên Liễu Bình Xuyên hiến, nguyên liệu nấu ăn kiêng kị cũng cùng được đưa đến Ngự Thiện Phòng. Bởi vì nàng thường xuyên nấu đồ chay cho Thái Hậu nên cũng sao chép cho nàng một phần.
Bên trong quả thật có kỵ hạnh nhân.
Bởi vì Thái Hậu phổi hư ho khan nên nàng đã cho thêm hạnh nhân đắng vào rau trộn. Nhưng từ khi có thực đơn kiêng kị thì không còn cho vào nữa.
Vì sao Thúy Ngọc lại lo lắng truyền tờ giấy này cho nàng như sắp có chuyện vậy?
Quỳnh Nương nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không hiểu. Nhưng nàng ấy là Thúy Ngọc, nàng trải qua kiếp trước đã biết rõ phẩm tính, là một nha đầu thuần phác chính trực, nàng ấy viết như vậy tất có ý này!
“Vong Sơn, trẫm suy nghĩ cho ngươi, cưới xin không thể tùy ý… Bây giờ ngươi không có phụ mẫu lo liệu, trẫm sẽ lo liệu cho ngươi. Trẫm đã gặp tiểu thư các phủ, Cận gia Vân Hi không tồi, ngoan ngoãn hiền thục, phẩm mạo ngàn dặm mới tìm được một, không phải loại người ghen tị không phóng khoáng, ngươi cưới nàng ta, sau này thích cưới ai làm trắc phi, trẫm tuyệt đối không ngăn cản.”
Sở Tà không lấy được thánh chỉ mong muốn, cực kì không vui, hắn không muốn nhiều lời với hoàng đế, lạnh lùng trả lời: “Quỳnh Nương giống mẫu thân thần, không muốn làm thiếp.”
Câu này đúng là chặn họng hoàng đế.
Gia Khang Đế đột nhiên đập bàn, cả giận: “Mẫu thân ngươi xuất thân thế gia vọng tộc, tài mạo vô song, tất nhiên tâm cao khí ngạo… cũng có nội tình và khả năng. Trù nương kia là cái gì? Có phong hào Thái Hậu ban thưởng nhưng là ân điển với loại tiểu dân đó, giữ vinh dự thôi!”
Tới mức này, phản cốt của Sở Tà hoàn toàn bị kích thích, hắn lạnh giọng nói: “Thần biết danh hiệu của Thiều Dung công chúa không thể để người ta xem trọng nàng, làm chính phi của thần, xem ai còn dám coi thường nàng!”
Hoàng đế tức giận đến run tay, giơ ngón tay chỉ vào hắn một lúc lâu.
Sở Tà không muốn nhiều lời với Hoàng Thượng nữa, đứng dậy nói: “Thân thể thần yếu ớt, thực sự không chịu đựng nổi, cin vạn tuế cho lui.” Nói xong xoay người đi.
Tuy không lấy được thánh chỉ nhưng Sở Tà cũng chẳng để trong lòng, cùng lắm thì quay lại Giang Đông, trời cao hoàng đế xa, tiêu dao tự tại!
Còn bối phận của Quỳnh Nương, nếu thực sự có ngự sử ăn no tham tấu một quyển thì mặc kệ. Dù sao từ trước đến nay thanh danh của Sở Tà hắn không tốt, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.
Tính toán đến con đường cưới tiểu trù nương, tối nay ăn cơm rất ngon. Nghe nha hoàn đưa cơm nói, Quỳnh Nương thêm trung dược đuổi hàn vào nguyên liệu nấu ăn, điều dưỡng hàn chứng nhân những ngày còn nắng nóng, xua đuổi thể hàn lúc hắn ở đất nam.
Sở Tà thấy tiểu trù nương đã có sự tự giác của thê tử, cẩn thận điều dưỡng như vậy, nàng lo lắng ngày sau hắn hùng phong không chấn? Hắn sẽ để tiểu nương biết, bổ dưỡng thái quá, nàng hưởng thụ không nổi!
Suy nghĩ phấn chấn như bay đến chân trời, đón từng đợt gió đêm, Lang Vương thực sự nghiêm túc cân nhắc chuyện về Giang Đông cưới.
Nhi tử thoải mái như vậy, lão tử lại tức nghẹn họng.
Bữa tối của Gia Khang Đế cũng chưa vào, ông tức giận nói với đại thái giám Văn Thái bên cạnh: “Đúng là muốn tạo phản, sao lớn lên không nghe lời như vậy chứ! Dạy hư nhi tử của trẫm rồi!”
Văn Thái khó mà nói, trước đó vạn tuế gia ngài còn khen Lang Vương nhìn xa trông rộng giống ngài đấy!
Phụ tử cãi nhau, người ngoài cũng không thể khuyên giải, Văn Thái đành cẩn thận nói: “Dẫu sao Lang Vương còn trẻ, trẻ con yêu đương đều hồn nhiên mà…”
Gia Khang Đế nằm trên tháp mềm, lặp đi lặp lại trong đầu là câu kia: “Quỳnh Nương giống mẫu thân thần, không muốn làm thiếp.”
Đúng vậy, năm đó ông mới đăng cơ, căn cơ không vững, rất cần thế gia đại tộc nâng đỡ. Tuy xuất thân của Tình Nhu tốt, nhưng mất phụ mẫu sớm, nuôi bên người Thái Hậu.
Thêm nữa Tình Nhu lớn tuổi hơn ông, loại thân càng thêm thân này lại không có ích lợi gì.
Vì vậy Thái Hậu quyết định để ông cưới Hoàng Hậu bây giờ, hại Tình Nhu đau lòng gả xa… Cũng tàn nhẫn, Tình Nhu mang thai long chủng của ông mà lại im lặng không nói gì, sinh ra để nhi tử của ông mang cái danh vương khác họ…
Bây giờ nghĩ lại, nhi tử Vong Sơn phản nghịch theo mẫu thân hắn, nhìn thì im lặng, nhưng lại thình lình khiến người ta trở tay không kịp.
Nếu ông đè nặng nghịch cốt của hắn, chưa biết chừng hắn sẽ làm ra chuyện xấu không thể cứu vãn như mẫu thân Tình Nhu… Hiện giờ hắn không có danh hiệu hoàng tử, bình thường cũng ít trói buộc rất tự tại.
Đứa nhỏ này giống mình, dùng tình cực chuyên, nếu thích thì để nó cưới, tránh cho tình nghĩa phụ tử vất vả làm nóng lại lạnh đi.
Hoàng đế có được nữ tử lục cung, cảm thấy biểu tỷ Tình Nhu tình cảm chân thành trong lòng mình thân thể phóng túng, bản chất mẫu mực. Nghĩ vậy, ông dần thoải mái hơn.
Ông chuẩn bị để ngày hôm sau nói với Thái Hậu, hạ chỉ tứ hôn.
Ngày hôm sau, lúc Gia Khang Đế đến gặp Thái Hậu, Quỳnh Nương cũng đang ở đó.
Vị Thiều Dung công chúa này đúng là cái gương thương nhân của Đại Nguyên triều, nghe nói nàng ta mang những đồ chơi tinh xảo đó chào hàng cho toàn bộ quý nữ Hạ Cung.
Bây giờ vị công chúa này lại hiến bảo cho Thái Hậu, tuy không bán nhưng ông thấy nàng cũng muốn Thái Hậu đeo trang sức của mình, làm mẫu cho các quý phụ cả triều, hút tiền bạc của mọi người đi.
Gia Khang Đế thích tích góp tiền bạc thấy, có thể kiếm tiền thật sự đúng là tài nghệ tuyệt hảo! Đáng tiếc lại là nữ tử, nếu là nam tử, tất nhiên sẽ đề bạt nàng vào sở bạc, thay Đại Nguyên triều làm kho bạc.
Quỳnh Nương là người khôn khéo, thấy hoàng đế đến nói chuyện với Thái Hậu liền thỉnh an tránh lui.
Hoàng Thượng nói chuyện với Thái Hậu một lúc rồi chuyển vào đề tài chính.
Nhưng nói đến chuyện hạ chỉ cho Sở Tà cưới Quỳnh Nương, Thái Hậu lại chém đinh chặt sắt nói: “Không ổn! Quỳnh Nương đã là nghĩa nữ của ai gia, làm gì có chuyện cháu ngoại trai cưới di mẫu?”
Gia Khang Đế thấy Thái Hậu nổi nóng, cẩn thận nói: “Hài tử Vong Sơn vốn có ý với Quỳnh Nương, nhưng người chưa hỏi đã nhận Quỳnh Nương làm nghĩa nữ, rối loạn bối phận của một đôi tiểu nhi nữ, hơn nữa Quỳnh Nương nhỏ tuổi hơn Vong Sơn, đâu có tính là di mẫu? Không thể bởi vậy mà khiến cho người có tình không được bên nhau?”
Thái Hậu nhắm hai mắt, vê Phật châu trong tay: “Hoàng Thượng nói như vậy là oán trách quyết định năm đó của ai gia, chia rẽ các ngươi?”
Tuy Gia Khang Đế có oán trách nhưng đâu thể thừa nhận trước mặt Thái Hậu? Ông chỉ có thể khe khẽ thở dài: “Nhi tử không dám, mẫu hậu làm vậy cũng vì suy nghĩ cho nhi tử, có điều Vong Sơn không ở hoàng tộc, không đáng bị nhiều gò bó như vậy phải không?”
Thái Hậu hơi mở mắt ra: “Ai gia biết con oán trách, ai gia cũng cảm thấy có lỗi với hài tử Tình Nhu, nhưng tới bây giờ lại càng cảm thấy năm đó chia rẽ các con là đúng. Hài tử Tình Nhu có tài văn chương, chí khí cũng cao, con cảm thấy tôn con bé làm Hoàng Hậu, con bé sẽ đồng ý theo bên cạnh con sao?”
Nói đến đây, Thái Hậu lại nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Con bé là nữ tử muốn một đời một kiếp chỉ có hai người, nhưng con là hoàng đế, tất nhiên phải lung lạc tông thân, cân bằng thế lực triều đình, triệt lập phi tần hậu cung không cùng một nhịp thở với triểu đình sao? Xuất thân là chuyện nhỏ, còn chuyện Tình Nhu dung người, không thể làm hậu.”
Thái Hậu vẫn còn một lời chưa nói ra, đó là trước đó lúc nhìn thấy Quỳnh Nương bà đã cảm thấy khí chất của nữ tử này tương tự Tình Nhu. Bà nhận Quỳnh Nương làm nghĩa nữ, ngoài cảm kích ân cứu mạng của tiểu trù nương ra, cũng là để chặt đứt niệm tưởng của hoàng đế, tránh cho hoàng đế động tâm quyết định phải nạp Quỳnh Nương vào cung, một đóa hoa dại kiêu ngạo lớn lên trên mặt đất sẽ khô héo mà chết đi.
Nào ngờ, lão tử không động niệm, tiểu tử lại có ý. Nhưng phủ trạch của Sở Tà là nơi hài tử như Quỳnh Nương có thể ở lại được sao?
Bây giờ bà lễ Phật, không thể gặp oan nghiệt, vốn không phải người đi chung đường, tội gì ở bên nhau? Bà kiên định bối phận trên dưới, tuyệt đối không đồng ý hôn sự hoang đường này.
Hoàng đế nói một lúc lâu, long tiên sắp hết cũng không lung lay được Thái Hậu.
Lúc từ biệt Thái Hậu từ cửa cung ra ngoài, Gia Khang Đế hoàn toàn đã quên tranh chấp với nhi tử trước đó, đặt bản thân vào đó, nhi tử không thể ở bên người trong lòng là biệt ly bi thương cha truyền con nối từ ông rồi.
Nghĩ vậy, Gia Khang Đế ngửa mặt lên trời thở dài, nhi tử phải tự kiềm chế thôi, tránh cho làm bụng di mẫu lớn lại không cưới được mẫu thân vào cửa.
Cảm giác nhi tử thân sinh của mình gọi người khác là cha… không dễ chịu!
Bên này Thái Hậu tranh chấp hôn sự của một đôi tiểu nhi nữ với hoàng đế chẳng xong. Bên kia đương sự lại hoàn toàn không biết chuyện.
Quỳnh Nương đi ra cửa cung Thái Hậu rồi dạo trong vườn theo đường mòn.
Mấy ngày nay hai thuyền hàng của nàng đã đặt hết. Tâm trạng rất thoải mái, chịu đựng được cửa ải quan trọng, phía trước là đường bằng phẳng.
Nhưng người thắng lớn nhất trong việc làm ăn nhờ kênh đào lại không phải nàng, có người còn biết cách làm giàu hơn nàng đấy!
Nghe nói bởi vì ngân lượng trong triều quay vòng không thuận lợi, cho nên kỳ hạn công trình cuối cùng của kênh đào phải giảm tiến độ. Lang Vương hào phóng giúp đỡ, đồng ý ứng khoản tiền công trình cho triều đình, vậy tính ra, hai tháng sau, thuyền nhỏ không ngậm nước sâu có thể thông hành. Bốn tháng sau, thuyền lớn cũng thông, kỳ hạn công trình nhanh hơn không ít.
Có điều để đền bù tiền công trình, thuế thu nhập từ đoạn kênh đào của Giang Đông trong mười năm đều quay về Giang Đông.
Quỳnh Nương gảy bàn tính, khoản tiền Lang Vương cho vay có thể so với tiền vay nặng lãi trong dân gian, quả thật là mua bán lãi mà không lỗ!
Đang nghĩ ngợi thì một nha hoàn vội vàng đi tới, chỉ trong chốc lát đã có một tờ giấy nhét vào trong tay nàng.
Vừa rồi Quỳnh Nương ngẩng đầu nhìn rõ ràng, nha hoàn nhét giấy đúng là Thúy Ngọc hầu hạ nàng trước kia.
Nhưng rõ ràng là một tiểu cô nương thanh tú, mới vừa rồi vội vàng thoáng nhìn qua, gương mặt sưng vù.
Đến nơi không người, Quỳnh Nương mở giấy ra. Trên giấy viết: “Thuốc viên của Thái Hậu kỵ hạnh nhân, nhớ kỹ.”
Quỳnh Nương đứng yên, nhìn tờ giấy im lặng một lúc lâu. Thái Hậu dùng thuốc viên Liễu Bình Xuyên hiến, nguyên liệu nấu ăn kiêng kị cũng cùng được đưa đến Ngự Thiện Phòng. Bởi vì nàng thường xuyên nấu đồ chay cho Thái Hậu nên cũng sao chép cho nàng một phần.
Bên trong quả thật có kỵ hạnh nhân.
Bởi vì Thái Hậu phổi hư ho khan nên nàng đã cho thêm hạnh nhân đắng vào rau trộn. Nhưng từ khi có thực đơn kiêng kị thì không còn cho vào nữa.
Vì sao Thúy Ngọc lại lo lắng truyền tờ giấy này cho nàng như sắp có chuyện vậy?
Quỳnh Nương nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không hiểu. Nhưng nàng ấy là Thúy Ngọc, nàng trải qua kiếp trước đã biết rõ phẩm tính, là một nha đầu thuần phác chính trực, nàng ấy viết như vậy tất có ý này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.