Trọng Sinh Trước Lúc Mạt Thế: Ta Ở Mạt Thế Làm Xây Dựng
Chương 30:
Diệp Niệm Khả
21/10/2024
Sau đó, anh quay lại trả lời em gái: “Anh không sao, không thấy khó chịu gì cả. Dị năng à? Có phải là cái này không?”
Lạc Trần giơ tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra hai luồng năng lượng, một màu lam và một màu trắng ngà.
“Oa, hai loại năng lượng này là dấu hiệu của hai loại dị năng sao, Thi Thi?”
“Oa, hai loại năng lượng này là dấu hiệu của hai loại dị năng sao, Đường Thi học tỷ?”
Lâm Mạt và Lạc Hề đồng thanh hỏi, Lâm Mạt thì hâm mộ, còn Lạc Hề thì đầy kinh ngạc.
Đường Thi cũng khá bất ngờ. Trong kiếp trước, Lạc Trần chỉ thức tỉnh dị năng hệ nước vào giai đoạn đầu của mạt thế, còn dị năng chữa lành phải đến năm thứ hai mới xuất hiện. Không nghĩ tới lần này, anh lại thức tỉnh cả hai loại dị năng cùng lúc ngay từ khi mạt thế vừa bùng nổ. Có lẽ từ lúc cô trọng sinh, nhiều điều đã thay đổi, dẫn đến hiệu ứng bươm bướm trong dòng sự kiện.
Mặc dù trong lòng Đường Thi rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ: “Đúng vậy, màu lam là dị năng hệ thủy, còn màu trắng ngà là dị năng chữa lành, một loại dị năng hiếm gặp.”
“Oa, vậy thì về sau chúng mình không cần lo lắng về nước uống nữa rồi! Dị năng chữa lành nghe cũng lợi hại quá!” - Lạc Hề hớn hở hẳn lên. Sự tỉnh lại của anh trai đã khiến cô bé vui vẻ hơn nhiều, và cô bắt đầu lộ ra tính cách hoạt bát, hay nói hay cười.
Lạc Trần nhìn em gái Lạc Hề, thấy cô hoạt bát hẳn lên, liền cười và lắc đầu. Sau đó, anh quay sang Đường Thi và Lâm Mạt, hỏi: "Các vị bằng hữu, không biết nên gọi các cậu là gì? Kế hoạch của các cậu tiếp theo có tính toán gì không?"
Đường Thi không nói nhiều, chỉ giơ tay lên, và trong lòng bàn tay hiện ra một luồng ánh sáng màu xanh lơ. Cô bình thản đáp: "Tôi là Đường Thi, tôi đã thức tỉnh không gian dị năng và dị năng hệ gió."
"Oa! Đường Thi học tỷ cũng thức tỉnh hai loại dị năng!" - Lạc Hề nhìn Đường Thi với hai mắt sáng lấp lánh sùng bái, trong lòng thầm nghĩ: "Không hổ là thần tượng của ta mà."
Lâm Mạt cũng theo đó giới thiệu bản thân, cô giơ tay lên, biểu hiện dị năng của mình: "Tôi là Lâm Mạt, tôi đã thức tỉnh dị năng hệ lửa."
Ngay sau đó, Lạc Hề cũng không chịu thua kém, cô reo lên: "Đến lượt em, đến lượt em! Lạc Hề, em đã thức tỉnh dị năng hệ mộc!" Cô vừa nói vừa biểu diễn dị năng của mình.
Nhìn Lạc Hề ngây thơ, nghịch ngợm, cả Lâm Mạt và Lạc Trần đều bật cười. Ngay cả Đường Thi, trong mắt vốn luôn giữ vẻ lạnh lùng cũng khẽ mỉm cười. Cô tiếp lời: "Chúng ta nên dự định thành lập một tiểu đội dị năng. Không biết mọi người có hứng thú gia nhập không?"
Vừa dứt lời, Lạc Hề nhanh chóng đáp ngay: "Có chứ, có chứ! Ca ca?" Thấy anh trai còn chưa phản ứng, cô liền vội vàng hô hắn một tiếng nhắc nhở anh.
Lạc Trần nhìn em gái mình, thấy cô dường như đã khuỷu tay quẹo ra ngoài, chỉ biết cười bất lực: "Rất vinh hạnh, từ nay mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn!"
Đường Thi mỉm cười, nói: "Chào mừng gia nhập Thần Hi tiểu đội. Từ giờ cậu sẽ là đội trưởng của chúng ta. Tuy nhiên, khi ra ngoài, chỉ cần nói rằng cậu thức tỉnh dị năng hệ thuỷ thôi. Dị năng chữa lành rất hiếm gặp, tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài. Chúng ta còn có một đồng đội nữa, Dì Dung, đó là mẹ của Lâm Mạt và bà sẽ phụ trách hậu cần. Mọ người sẽ gặp họ khi tới căn cứ."
Cô tiếp tục giới thiệu: "Mạt Mạt sẽ là phó đội trưởng với dị năng hệ lửa, Tiểu Hề là... đoàn sủng, không có dị năng."
Lâm Mạt và Lạc Hề đều tò mò hỏi cùng một lúc: "Vậy cậu thì sao?"
Đường Thi đáp với vẻ bình thản: "Tất nhiên mình là người chỉ huy từ xa rồi, chỉ thức tỉnh dị năng hệ gió thôi." Lời nói của cô khiến mọi người bật cười, bầu không khí căng thẳng nhẹ nhõm hẳn đi. Đối với sự việc Đường Thi an bài mọi người đều không có dị nghị, song hệ dị năng xác thật quá hiếm có, dễ dàng khiến người ta nhớ thương.
Sau đó, Đường Thi lấy ra một phần mì thịt bò và bánh bao đưa cho Lạc Trần: "Anh ăn chút gì đó để bổ sung thể lực, 15 phút nữa chúng ta sẽ rời đi."
Vì đã là đồng đội, Lạc Trần không khách sáo, anh nhanh chóng nhận lấy đồ ăn và bắt đầu ăn để bổ sung thể lực, chuẩn bị cho những trận đánh ác liệt sắp tới.
Đường Thi quay sang Lạc Hề: "Tiểu Hề, chúng ta đi thu dọn những thứ em muốn mang theo."
Trong lúc nhất thời, mọi người lập tức bận rộn chuẩn bị đồ đạc. Sau 15 phút, họ đã sẵn sàng, tất cả đều đội mũ và đeo khẩu trang chờ xuất phát, mỗi người còn mang theo một ba lô để tránh bị chú ý.
Khi rời đi, Lạc Hề quay đầu lại nhìn căn nhà một lần cuối, cảm giác hơi lưu luyến vì biết rằng mình sẽ không trở lại đây nữa. Thấy vậy, Lạc Trần vỗ nhẹ lên đầu cô: "Đi thôi!"
Lạc Trần giơ tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra hai luồng năng lượng, một màu lam và một màu trắng ngà.
“Oa, hai loại năng lượng này là dấu hiệu của hai loại dị năng sao, Thi Thi?”
“Oa, hai loại năng lượng này là dấu hiệu của hai loại dị năng sao, Đường Thi học tỷ?”
Lâm Mạt và Lạc Hề đồng thanh hỏi, Lâm Mạt thì hâm mộ, còn Lạc Hề thì đầy kinh ngạc.
Đường Thi cũng khá bất ngờ. Trong kiếp trước, Lạc Trần chỉ thức tỉnh dị năng hệ nước vào giai đoạn đầu của mạt thế, còn dị năng chữa lành phải đến năm thứ hai mới xuất hiện. Không nghĩ tới lần này, anh lại thức tỉnh cả hai loại dị năng cùng lúc ngay từ khi mạt thế vừa bùng nổ. Có lẽ từ lúc cô trọng sinh, nhiều điều đã thay đổi, dẫn đến hiệu ứng bươm bướm trong dòng sự kiện.
Mặc dù trong lòng Đường Thi rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ: “Đúng vậy, màu lam là dị năng hệ thủy, còn màu trắng ngà là dị năng chữa lành, một loại dị năng hiếm gặp.”
“Oa, vậy thì về sau chúng mình không cần lo lắng về nước uống nữa rồi! Dị năng chữa lành nghe cũng lợi hại quá!” - Lạc Hề hớn hở hẳn lên. Sự tỉnh lại của anh trai đã khiến cô bé vui vẻ hơn nhiều, và cô bắt đầu lộ ra tính cách hoạt bát, hay nói hay cười.
Lạc Trần nhìn em gái Lạc Hề, thấy cô hoạt bát hẳn lên, liền cười và lắc đầu. Sau đó, anh quay sang Đường Thi và Lâm Mạt, hỏi: "Các vị bằng hữu, không biết nên gọi các cậu là gì? Kế hoạch của các cậu tiếp theo có tính toán gì không?"
Đường Thi không nói nhiều, chỉ giơ tay lên, và trong lòng bàn tay hiện ra một luồng ánh sáng màu xanh lơ. Cô bình thản đáp: "Tôi là Đường Thi, tôi đã thức tỉnh không gian dị năng và dị năng hệ gió."
"Oa! Đường Thi học tỷ cũng thức tỉnh hai loại dị năng!" - Lạc Hề nhìn Đường Thi với hai mắt sáng lấp lánh sùng bái, trong lòng thầm nghĩ: "Không hổ là thần tượng của ta mà."
Lâm Mạt cũng theo đó giới thiệu bản thân, cô giơ tay lên, biểu hiện dị năng của mình: "Tôi là Lâm Mạt, tôi đã thức tỉnh dị năng hệ lửa."
Ngay sau đó, Lạc Hề cũng không chịu thua kém, cô reo lên: "Đến lượt em, đến lượt em! Lạc Hề, em đã thức tỉnh dị năng hệ mộc!" Cô vừa nói vừa biểu diễn dị năng của mình.
Nhìn Lạc Hề ngây thơ, nghịch ngợm, cả Lâm Mạt và Lạc Trần đều bật cười. Ngay cả Đường Thi, trong mắt vốn luôn giữ vẻ lạnh lùng cũng khẽ mỉm cười. Cô tiếp lời: "Chúng ta nên dự định thành lập một tiểu đội dị năng. Không biết mọi người có hứng thú gia nhập không?"
Vừa dứt lời, Lạc Hề nhanh chóng đáp ngay: "Có chứ, có chứ! Ca ca?" Thấy anh trai còn chưa phản ứng, cô liền vội vàng hô hắn một tiếng nhắc nhở anh.
Lạc Trần nhìn em gái mình, thấy cô dường như đã khuỷu tay quẹo ra ngoài, chỉ biết cười bất lực: "Rất vinh hạnh, từ nay mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn!"
Đường Thi mỉm cười, nói: "Chào mừng gia nhập Thần Hi tiểu đội. Từ giờ cậu sẽ là đội trưởng của chúng ta. Tuy nhiên, khi ra ngoài, chỉ cần nói rằng cậu thức tỉnh dị năng hệ thuỷ thôi. Dị năng chữa lành rất hiếm gặp, tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài. Chúng ta còn có một đồng đội nữa, Dì Dung, đó là mẹ của Lâm Mạt và bà sẽ phụ trách hậu cần. Mọ người sẽ gặp họ khi tới căn cứ."
Cô tiếp tục giới thiệu: "Mạt Mạt sẽ là phó đội trưởng với dị năng hệ lửa, Tiểu Hề là... đoàn sủng, không có dị năng."
Lâm Mạt và Lạc Hề đều tò mò hỏi cùng một lúc: "Vậy cậu thì sao?"
Đường Thi đáp với vẻ bình thản: "Tất nhiên mình là người chỉ huy từ xa rồi, chỉ thức tỉnh dị năng hệ gió thôi." Lời nói của cô khiến mọi người bật cười, bầu không khí căng thẳng nhẹ nhõm hẳn đi. Đối với sự việc Đường Thi an bài mọi người đều không có dị nghị, song hệ dị năng xác thật quá hiếm có, dễ dàng khiến người ta nhớ thương.
Sau đó, Đường Thi lấy ra một phần mì thịt bò và bánh bao đưa cho Lạc Trần: "Anh ăn chút gì đó để bổ sung thể lực, 15 phút nữa chúng ta sẽ rời đi."
Vì đã là đồng đội, Lạc Trần không khách sáo, anh nhanh chóng nhận lấy đồ ăn và bắt đầu ăn để bổ sung thể lực, chuẩn bị cho những trận đánh ác liệt sắp tới.
Đường Thi quay sang Lạc Hề: "Tiểu Hề, chúng ta đi thu dọn những thứ em muốn mang theo."
Trong lúc nhất thời, mọi người lập tức bận rộn chuẩn bị đồ đạc. Sau 15 phút, họ đã sẵn sàng, tất cả đều đội mũ và đeo khẩu trang chờ xuất phát, mỗi người còn mang theo một ba lô để tránh bị chú ý.
Khi rời đi, Lạc Hề quay đầu lại nhìn căn nhà một lần cuối, cảm giác hơi lưu luyến vì biết rằng mình sẽ không trở lại đây nữa. Thấy vậy, Lạc Trần vỗ nhẹ lên đầu cô: "Đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.