Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng
Chương 47:
Thanh Chi Yểu Yểu
18/06/2024
Đương nhiên Giang Trạm sẽ không từ chối yêu cầu của cô, vì vậy hai người cứ một lấy một nhận cả nửa ngày, Kiều Du vui mừng phát hiện ra hai không gian này thực sự có thể thông với nhau.
Ngoài Quả Ngọc phải do Kiều Du hái rồi đưa vào không gian của anh, thì các vật tư khác đều có thể thông qua tiếp xúc cơ thể mà chuyển, hoặc lấy từ trong không gian của đối phương.
"Tuyệt quá, như vậy sau này chúng ta có thể dễ dàng vận chuyển vật tư hơn." Kiều Du nắm tay Giang Trạm, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Giang Trạm vuốt tóc cô, cúi đầu nhẹ hôn lên lòng bàn tay cô: "Sau này không được tự làm hại mình nữa, anh sẽ đau lòng."
Kiều Du nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh, mũi cô cay cay, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.
Cô có chút tức giận.
A Trạm của cô toàn tâm toàn ý vì cô nhưng tại sao cô lại mù quáng như vậy! Đến tận bây giờ mới nhận ra…
Giang Trạm thấy Kiều Du lại bắt đầu khóc, tưởng mình làm cô đau, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa nâng tay cô lên lo lắng nói: "Sao vậy? Có phải anh làm em đau không?"
Kiều Du nhìn dáng vẻ dịu dàng của anh, như thể trở về kiếp trước, trước khi họ chết.
Lúc đó anh cũng giống như bây giờ, lau nước mắt cho cô, nói với cô đừng sợ...
Nước mắt Kiều Du rơi càng lúc càng dữ dội, Giang Trạm đang định dỗ dành thì bị đôi môi mềm mại của cô chặn họng.
Giang Trạm ngẩn ra hai giây, đến khi phản ứng lại thì đôi môi mềm mại kia đã có ý định rời đi.
Nhưng Giang Trạm sao có thể buông tha.
Cánh tay anh ôm chặt lấy eo Kiều Du, kéo cô sát lại gần mình.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, từ từ đưa đầu lưỡi ra, từng chút một vẽ lên môi cô. Giang Trạm nhắm mắt lại, như thể cách ly với cả thế giới, mọi giác quan đều tập trung vào đôi môi mềm mại ấy. Cô vừa thơm vừa ngọt, ngon đến mức khiến anh không thể kiềm chế, muốn có nhiều hơn. Anh liếm nhẹ, đưa đầu lưỡi ra thăm dò, chạm vào hàm răng trắng của cô, kiên nhẫn chờ đợi cánh cổng thành mở ra.
Kiều Du bị sự dịu dàng của anh mê hoặc, mơ mơ màng màng phát ra tiếng rên rỉ, đầu lưỡi nóng bỏng của anh tìm thấy cơ hội, nhanh chóng cạy mở chướng ngại vật, bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, trêu chọc, buộc nó phải đùa giỡn với anh. Kiều Du bị hôn đến mềm nhũn cả người, gần như ngã quỵ trong vòng tay anh.
Ngoài Quả Ngọc phải do Kiều Du hái rồi đưa vào không gian của anh, thì các vật tư khác đều có thể thông qua tiếp xúc cơ thể mà chuyển, hoặc lấy từ trong không gian của đối phương.
"Tuyệt quá, như vậy sau này chúng ta có thể dễ dàng vận chuyển vật tư hơn." Kiều Du nắm tay Giang Trạm, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Giang Trạm vuốt tóc cô, cúi đầu nhẹ hôn lên lòng bàn tay cô: "Sau này không được tự làm hại mình nữa, anh sẽ đau lòng."
Kiều Du nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh, mũi cô cay cay, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.
Cô có chút tức giận.
A Trạm của cô toàn tâm toàn ý vì cô nhưng tại sao cô lại mù quáng như vậy! Đến tận bây giờ mới nhận ra…
Giang Trạm thấy Kiều Du lại bắt đầu khóc, tưởng mình làm cô đau, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa nâng tay cô lên lo lắng nói: "Sao vậy? Có phải anh làm em đau không?"
Kiều Du nhìn dáng vẻ dịu dàng của anh, như thể trở về kiếp trước, trước khi họ chết.
Lúc đó anh cũng giống như bây giờ, lau nước mắt cho cô, nói với cô đừng sợ...
Nước mắt Kiều Du rơi càng lúc càng dữ dội, Giang Trạm đang định dỗ dành thì bị đôi môi mềm mại của cô chặn họng.
Giang Trạm ngẩn ra hai giây, đến khi phản ứng lại thì đôi môi mềm mại kia đã có ý định rời đi.
Nhưng Giang Trạm sao có thể buông tha.
Cánh tay anh ôm chặt lấy eo Kiều Du, kéo cô sát lại gần mình.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, từ từ đưa đầu lưỡi ra, từng chút một vẽ lên môi cô. Giang Trạm nhắm mắt lại, như thể cách ly với cả thế giới, mọi giác quan đều tập trung vào đôi môi mềm mại ấy. Cô vừa thơm vừa ngọt, ngon đến mức khiến anh không thể kiềm chế, muốn có nhiều hơn. Anh liếm nhẹ, đưa đầu lưỡi ra thăm dò, chạm vào hàm răng trắng của cô, kiên nhẫn chờ đợi cánh cổng thành mở ra.
Kiều Du bị sự dịu dàng của anh mê hoặc, mơ mơ màng màng phát ra tiếng rên rỉ, đầu lưỡi nóng bỏng của anh tìm thấy cơ hội, nhanh chóng cạy mở chướng ngại vật, bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, trêu chọc, buộc nó phải đùa giỡn với anh. Kiều Du bị hôn đến mềm nhũn cả người, gần như ngã quỵ trong vòng tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.