Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng
Chương 758:
Thanh Chi Yểu Yểu
04/07/2024
Nhưng lần này số người đến đủ mười hai người.
Trần Uyển Ninh theo cách trước đó, lợi dụng mười hai người này đánh một trận những người bị đánh ngất trước đó, sau đó lại đánh ngất họ, thu hồi những chiếc lá trong cơ thể những người này, tiếp tục triệu hồi nhóm tiếp theo.
Cứ như vậy từng đợt một, những chiếc lá mà Trần Uyển Ninh thu hồi được ngày càng nhiều, diện mạo cũng dần thay đổi.
"Chị... bà... vẫn là bà chứ?" Mộ Viện ngây ngốc nhìn Trần Uyển Ninh ngày càng trẻ ra, nghi hoặc hỏi Mộ Yên.
Mộ Yên vốn cũng hơi ngơ ngác nhưng nghe vậy, đột nhiên tỉnh táo lại, nắm tay Mộ Viện nhỏ giọng nói: "Bà vẫn là bà đó, chắc chắn không sai! Chỉ là... sau này chúng ta có thể phải đổi cách xưng hô rồi!"
"Vậy chúng ta nên gọi thế nào? Gọi là chị sao?" Mộ Viện cũng học theo giọng điệu của Mộ Yên, bắt đầu nói nhỏ.
"Đúng vậy." Mộ Yên gật đầu: "Bà trẻ như vậy, sau này gọi là chị đi!"
Kiều Du ở bên cạnh nghe hai chị em tự cho là nói nhỏ thì không khỏi thấy buồn cười.
Đợi đến khi Trần Uyển Ninh giải quyết xong nhóm người cuối cùng thì những người ngất xỉu ở đầu hẻm đã sắp chất thành núi, máu cũng chảy lênh láng.
Mộ Yên và Mộ Viện đã sớm được Kiều Du và Giang Trạm đưa ra khỏi hẻm.
Kiều Du nhìn Trần Uyển Ninh từ từ bước ra khỏi đầu hẻm trên vũng máu, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười an ủi.
Trước đây cô đã thấy Trần Uyển Ninh hẳn là rất xinh đẹp, ngay cả khi vì tác dụng phụ của năng lực mà trở thành dáng vẻ của một bà lão, ngũ quan của cô ta cũng rất đẹp.
Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là như vậy.
Ngũ quan của Trần Uyển Ninh rất đẹp, lông mày rậm mắt to, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng nhưng mũi và miệng lại rất nhỏ nhắn. Nhìn cả người vừa quyến rũ vừa rực rỡ.
Trần Uyển Ninh từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi đến trước mặt Kiều Du và những người khác, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười như trút được gánh nặng. Cô ta ngẩng cao đầu, giống như một con phượng hoàng vừa mới được tái sinh từ đống tro tàn.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cô ta, như thể phủ lên toàn bộ cơ thể cô ta một lớp ánh sáng vàng.
"A Du, cảm ơn em." Trần Uyển Ninh nhìn vào mắt Kiều Du, vô cùng nghiêm túc nói.
Kiều Du mím môi cười: "Chị Uyển Ninh, chị đã nói câu này rồi."
"Hơn nữa, thực ra em thấy, chị nên cảm ơn chính mình."
Trần Uyển Ninh nghe vậy, không nói gì nữa, chỉ nhìn Kiều Du cười.
"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây rồi." Kiều Du lại liếc nhìn đám người ở đầu hẻm, hơi nhăn mũi khinh thường.
Người bẩn, máu cũng bẩn.
--
Lúc ra ngoài, Giang Trạm vẫn sử dụng kết giới tinh thần, khiến Trần Uyển Ninh và Mộ Yên, Mộ Viện ngơ ngác.
"Chị Trần... chị, tại sao họ không nhìn thấy chúng ta vậy?" Sau khi bị người ta coi như không khí lướt qua lần thứ sáu, Mộ Viện cuối cùng cũng không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi.
Vừa dứt lời, Mộ Yên bên cạnh lập tức đưa tay che miệng cô bé: "Suỵt. Viện Viện, không nên hỏi thì đừng hỏi."
Trần Uyển Ninh thấy vậy, vui mừng cười.
Thực ra cô ta cũng không trả lời được câu hỏi này nhưng với kinh nghiệm là một dị năng giả hệ tinh thần, cô ta đoán Kiều Du và Giang Trạm hẳn đã dùng cách nào đó tác động đến ý thức tinh thần của những người này.
Cô ta không muốn tìm hiểu sâu. Trong ngày tận thế, năng lực là lá bài lớn nhất của dị năng giả.
Người bình thường sẽ không muốn người khác nghiên cứu sâu về lá bài của mình.
Trần Uyển Ninh theo cách trước đó, lợi dụng mười hai người này đánh một trận những người bị đánh ngất trước đó, sau đó lại đánh ngất họ, thu hồi những chiếc lá trong cơ thể những người này, tiếp tục triệu hồi nhóm tiếp theo.
Cứ như vậy từng đợt một, những chiếc lá mà Trần Uyển Ninh thu hồi được ngày càng nhiều, diện mạo cũng dần thay đổi.
"Chị... bà... vẫn là bà chứ?" Mộ Viện ngây ngốc nhìn Trần Uyển Ninh ngày càng trẻ ra, nghi hoặc hỏi Mộ Yên.
Mộ Yên vốn cũng hơi ngơ ngác nhưng nghe vậy, đột nhiên tỉnh táo lại, nắm tay Mộ Viện nhỏ giọng nói: "Bà vẫn là bà đó, chắc chắn không sai! Chỉ là... sau này chúng ta có thể phải đổi cách xưng hô rồi!"
"Vậy chúng ta nên gọi thế nào? Gọi là chị sao?" Mộ Viện cũng học theo giọng điệu của Mộ Yên, bắt đầu nói nhỏ.
"Đúng vậy." Mộ Yên gật đầu: "Bà trẻ như vậy, sau này gọi là chị đi!"
Kiều Du ở bên cạnh nghe hai chị em tự cho là nói nhỏ thì không khỏi thấy buồn cười.
Đợi đến khi Trần Uyển Ninh giải quyết xong nhóm người cuối cùng thì những người ngất xỉu ở đầu hẻm đã sắp chất thành núi, máu cũng chảy lênh láng.
Mộ Yên và Mộ Viện đã sớm được Kiều Du và Giang Trạm đưa ra khỏi hẻm.
Kiều Du nhìn Trần Uyển Ninh từ từ bước ra khỏi đầu hẻm trên vũng máu, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười an ủi.
Trước đây cô đã thấy Trần Uyển Ninh hẳn là rất xinh đẹp, ngay cả khi vì tác dụng phụ của năng lực mà trở thành dáng vẻ của một bà lão, ngũ quan của cô ta cũng rất đẹp.
Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là như vậy.
Ngũ quan của Trần Uyển Ninh rất đẹp, lông mày rậm mắt to, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng nhưng mũi và miệng lại rất nhỏ nhắn. Nhìn cả người vừa quyến rũ vừa rực rỡ.
Trần Uyển Ninh từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi đến trước mặt Kiều Du và những người khác, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười như trút được gánh nặng. Cô ta ngẩng cao đầu, giống như một con phượng hoàng vừa mới được tái sinh từ đống tro tàn.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cô ta, như thể phủ lên toàn bộ cơ thể cô ta một lớp ánh sáng vàng.
"A Du, cảm ơn em." Trần Uyển Ninh nhìn vào mắt Kiều Du, vô cùng nghiêm túc nói.
Kiều Du mím môi cười: "Chị Uyển Ninh, chị đã nói câu này rồi."
"Hơn nữa, thực ra em thấy, chị nên cảm ơn chính mình."
Trần Uyển Ninh nghe vậy, không nói gì nữa, chỉ nhìn Kiều Du cười.
"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây rồi." Kiều Du lại liếc nhìn đám người ở đầu hẻm, hơi nhăn mũi khinh thường.
Người bẩn, máu cũng bẩn.
--
Lúc ra ngoài, Giang Trạm vẫn sử dụng kết giới tinh thần, khiến Trần Uyển Ninh và Mộ Yên, Mộ Viện ngơ ngác.
"Chị Trần... chị, tại sao họ không nhìn thấy chúng ta vậy?" Sau khi bị người ta coi như không khí lướt qua lần thứ sáu, Mộ Viện cuối cùng cũng không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi.
Vừa dứt lời, Mộ Yên bên cạnh lập tức đưa tay che miệng cô bé: "Suỵt. Viện Viện, không nên hỏi thì đừng hỏi."
Trần Uyển Ninh thấy vậy, vui mừng cười.
Thực ra cô ta cũng không trả lời được câu hỏi này nhưng với kinh nghiệm là một dị năng giả hệ tinh thần, cô ta đoán Kiều Du và Giang Trạm hẳn đã dùng cách nào đó tác động đến ý thức tinh thần của những người này.
Cô ta không muốn tìm hiểu sâu. Trong ngày tận thế, năng lực là lá bài lớn nhất của dị năng giả.
Người bình thường sẽ không muốn người khác nghiên cứu sâu về lá bài của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.