Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng
Chương 767:
Thanh Chi Yểu Yểu
04/07/2024
Ít người cũng đành thôi, vậy mà còn toàn là con gái!
Chỗ hắn ta toàn là đàn ông cao to lực lưỡng, làm sao mà nuôi ba cô gái này được chứ?!
Kiều Du nghe vậy, có chút ngượng ngùng cười cười: "Ờ... Nói thế nào nhỉ thì là... xảy ra chút ngoài ý muốn..."
Cố Nam Duật nhíu mày: "Nhưng chỗ tôi toàn là đàn ông, bọn họ ở..."
"Lương thực anh đã nhận rồi."
Chưa đợi Cố Nam Duật nói xong, Giang Trạm đã nhàn nhạt cắt ngang lời hắn ta.
"..." Cố Nam Duật nghẹn họng.
Còn không phải vì hắn ta quá tin tưởng bọn họ sao?!
Nhưng đúng là ăn của người ta thì miệng mềm, cầm của người ta thì tay ngắn, lúc này quả thực Cố Nam Duật bị nghẹn đến mức không nói nên lời.
Kiều Du thấy Cố Nam Duật á khẩu, cười khẽ một tiếng, an ủi: "Anh ba, anh yên tâm, bọn họ đều là dị năng giả có khả năng tự bảo vệ, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu!"
Nói về năng lực, Trần Uyển Ninh còn mạnh hơn hẳn những dị năng giả bình thường.
"Anh ba, chúng em cũng không còn cách nào khác." Kiều Du tiếp tục nói: "Em cũng không giấu anh, lần này căn cứ muốn quét sạch chợ đen, thực ra là muốn tìm cớ bắt sống chị Uyển Ninh. Cho nên chị Uyển Ninh thực sự không thể đến căn cứ."
Cố Nam Duật nhướng mày: "Tại sao phải bắt cô ta?"
"Để thí nghiệm."
Cố Nam Duật nghe vậy, lại nhướng mày một lần nữa nhưng lần này hắn ta không tiếp tục truy hỏi nữa, mà tặc lưỡi, gật đầu: "... Ừ. Được rồi, vậy cứ để bọn họ ở lại đây trước đi."
Đã liên quan đến từ “thí nghiệm", vậy thì chứng tỏ Trần Uyển Ninh này quả thực rất đặc biệt.
Nếu không thì căn cứ tuyệt đối không thể tốn nhiều nhân lực vật lực như vậy để bắt cô ta.
Kiều Du thấy Cố Nam Duật đồng ý, lập tức cười nói: "Cảm ơn anh ba!"
--
Sắp xếp ổn thỏa cho Trần Uyển Ninh, Mộ Yên và Mộ Viện, Kiều Du và Giang Trạm không ở lại lâu nữa, rất nhanh đã rời khỏi xưởng vũ khí của Cố Nam Duật.
"A Trạm, anh nói xem nếu căn cứ phát hiện chị Uyển Ninh đã mất tích, họ còn tiếp tục tấn công chợ đen không?" Kiều Du ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu hỏi Giang Trạm đang lái xe.
"Anh nghĩ là sẽ tiếp tục." Giang Trạm ôn hòa đáp: "Nhiệm vụ đã được ban bố, không ít đội đã đăng ký, nếu tùy tiện hủy bỏ sẽ gây ra bất mãn."
"Hơn nữa... Trần Uyển Ninh chỉ là một trong những mục tiêu, không phải là duy nhất."
Kiều Du nghe vậy thì mím môi. Đúng vậy.
Cho dù không có Trần Uyển Ninh thì sự phát triển của chợ nô lệ cũng đã đến mức căn cứ không thể không nhúng tay vào rồi.
"Vậy thì chúng ta phải dành thời gian đến chỗ Tào Cẩm một chuyến rồi. Trong cơ thể anh ta còn một hạt ngọc của em!"
Mặc dù hạt ngọc của Kiều Du không ít nhưng dù sao cũng là thứ có thể giao cảm với tâm trí của Kiều Du, Kiều Du rất trân trọng từng hạt ngọc.
Hơn nữa, không ai biết căn cứ có nhân cơ hội này bắt người đi làm thí nghiệm nữa không, lỡ như hạt ngọc trong cơ thể Tào Cẩm bị phát hiện thì cũng là chuyện phiền phức đối với bọn họ.
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ."
Kiều Du suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Đến xưởng xe của Nghiêm Tử Khâm trả xe trước đã."
Kiều Du vừa dứt lời, còn chưa đợi Giang Trạm trả lời, hai người đã nghe thấy một tiếng "Ầm" thật lớn, tiếp theo đó xe bắt đầu lệch khỏi lộ trình.
Giang Trạm nhíu mày, phản ứng rất nhanh cởi dây an toàn của Kiều Du và mình ra, sau đó nhào đến ôm chặt Kiều Du vào lòng, từ cửa ghế phụ lăn xuống xe.
Chỗ hắn ta toàn là đàn ông cao to lực lưỡng, làm sao mà nuôi ba cô gái này được chứ?!
Kiều Du nghe vậy, có chút ngượng ngùng cười cười: "Ờ... Nói thế nào nhỉ thì là... xảy ra chút ngoài ý muốn..."
Cố Nam Duật nhíu mày: "Nhưng chỗ tôi toàn là đàn ông, bọn họ ở..."
"Lương thực anh đã nhận rồi."
Chưa đợi Cố Nam Duật nói xong, Giang Trạm đã nhàn nhạt cắt ngang lời hắn ta.
"..." Cố Nam Duật nghẹn họng.
Còn không phải vì hắn ta quá tin tưởng bọn họ sao?!
Nhưng đúng là ăn của người ta thì miệng mềm, cầm của người ta thì tay ngắn, lúc này quả thực Cố Nam Duật bị nghẹn đến mức không nói nên lời.
Kiều Du thấy Cố Nam Duật á khẩu, cười khẽ một tiếng, an ủi: "Anh ba, anh yên tâm, bọn họ đều là dị năng giả có khả năng tự bảo vệ, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu!"
Nói về năng lực, Trần Uyển Ninh còn mạnh hơn hẳn những dị năng giả bình thường.
"Anh ba, chúng em cũng không còn cách nào khác." Kiều Du tiếp tục nói: "Em cũng không giấu anh, lần này căn cứ muốn quét sạch chợ đen, thực ra là muốn tìm cớ bắt sống chị Uyển Ninh. Cho nên chị Uyển Ninh thực sự không thể đến căn cứ."
Cố Nam Duật nhướng mày: "Tại sao phải bắt cô ta?"
"Để thí nghiệm."
Cố Nam Duật nghe vậy, lại nhướng mày một lần nữa nhưng lần này hắn ta không tiếp tục truy hỏi nữa, mà tặc lưỡi, gật đầu: "... Ừ. Được rồi, vậy cứ để bọn họ ở lại đây trước đi."
Đã liên quan đến từ “thí nghiệm", vậy thì chứng tỏ Trần Uyển Ninh này quả thực rất đặc biệt.
Nếu không thì căn cứ tuyệt đối không thể tốn nhiều nhân lực vật lực như vậy để bắt cô ta.
Kiều Du thấy Cố Nam Duật đồng ý, lập tức cười nói: "Cảm ơn anh ba!"
--
Sắp xếp ổn thỏa cho Trần Uyển Ninh, Mộ Yên và Mộ Viện, Kiều Du và Giang Trạm không ở lại lâu nữa, rất nhanh đã rời khỏi xưởng vũ khí của Cố Nam Duật.
"A Trạm, anh nói xem nếu căn cứ phát hiện chị Uyển Ninh đã mất tích, họ còn tiếp tục tấn công chợ đen không?" Kiều Du ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu hỏi Giang Trạm đang lái xe.
"Anh nghĩ là sẽ tiếp tục." Giang Trạm ôn hòa đáp: "Nhiệm vụ đã được ban bố, không ít đội đã đăng ký, nếu tùy tiện hủy bỏ sẽ gây ra bất mãn."
"Hơn nữa... Trần Uyển Ninh chỉ là một trong những mục tiêu, không phải là duy nhất."
Kiều Du nghe vậy thì mím môi. Đúng vậy.
Cho dù không có Trần Uyển Ninh thì sự phát triển của chợ nô lệ cũng đã đến mức căn cứ không thể không nhúng tay vào rồi.
"Vậy thì chúng ta phải dành thời gian đến chỗ Tào Cẩm một chuyến rồi. Trong cơ thể anh ta còn một hạt ngọc của em!"
Mặc dù hạt ngọc của Kiều Du không ít nhưng dù sao cũng là thứ có thể giao cảm với tâm trí của Kiều Du, Kiều Du rất trân trọng từng hạt ngọc.
Hơn nữa, không ai biết căn cứ có nhân cơ hội này bắt người đi làm thí nghiệm nữa không, lỡ như hạt ngọc trong cơ thể Tào Cẩm bị phát hiện thì cũng là chuyện phiền phức đối với bọn họ.
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ."
Kiều Du suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Đến xưởng xe của Nghiêm Tử Khâm trả xe trước đã."
Kiều Du vừa dứt lời, còn chưa đợi Giang Trạm trả lời, hai người đã nghe thấy một tiếng "Ầm" thật lớn, tiếp theo đó xe bắt đầu lệch khỏi lộ trình.
Giang Trạm nhíu mày, phản ứng rất nhanh cởi dây an toàn của Kiều Du và mình ra, sau đó nhào đến ôm chặt Kiều Du vào lòng, từ cửa ghế phụ lăn xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.