Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 34: Huấn luyện tàn khốc (14)
Cố Tây Dạ
25/06/2018
Bọn họ có thể!
Nếu Thiên Lạc có thể thoát khỏi danh hiệu phế vật, như vậy bọn họ cũng không phải kẻ hèn nhát!
Theo tiếng còi của Quý Phong, Thiên Lạc và Bắc Cẩm như đang phân cao thấp với nhau, đồng thời chạy vụt về phía trước.
Những học sinh ban C còn lại, cũng đều bước chân kiên định chạy theo.
“Đừng tự mình đa tình, tôi cũng không phải vì giúp cậu.” Bắc Cẩm chạy bên cạnh Thiên Lạc, không chút để ý nói.
Thiên Lạc nghiêng mắt liếc Bắc Cẩm một cái, không có biểu cảm gì.
Vốn dĩ cô cũng không tự mình đa tình có được không.
Chỉ là cô thật sự tò mò vì sao Bắc Cẩm đột nhiên cùng cô cổ vũ tất cả học sinh ban C.
“Tôi chỉ không muốn làm chủ nhiệm khoa chúng ta thất vọng. Mặc kệ thầy giáo khác nhìn ban chúng ta như thế nào, chủ nhiệm khoa trước nay đều không khiến ban chúng ta thất vọng, càng không cảm thấy chúng ta là ban phế vật.” Lúc Bắc Cẩm nói lời này, trên mặt lộ ra vẻ mặt lưu luyến chỉ có lúc tưởng nhớ người yêu mới có.
Thiên Lạc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như thế này.
Chỉ là, nhìn vẻ mặt Bắc Cẩm, Thiên Lạc lại ý thức được một sự thật.
Đó là Bắc Cẩm vậy mà lại thích chủ nhiệm khoa bọn họ!
Kế tiếp, hai người đều không nói gì nữa.
Thiên Lạc cố ý thả chậm bước chân, chạy tới chỗ tất cả học sinh bị bỏ xa phía sau.
“Cố lên! Mọi người đều có thể! Chỉ cần hôm nay kiên trì được, những người chờ xem ban C trở thành trò cười đều sẽ thất vọng. Chẳng lẽ mọi người không muốn xem vẻ mặt thất vọng của bọn họ sao?” Thiên Lạc lớn tiếng nói.
“Muốn!” Bọn học sinh đồng thời cao giọng đáp!
Bọn họ bị người khác coi rẻ lâu lắm rồi!
Hiện tại ngẫm lại có thể có cơ hội nhìn những người xem thường mình lộ ra vẻ mặt thất vọng, không thể không nói, vẫn rất chờ mong!
“Duy trì hô hấp ổn định, thân thể thả lỏng, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ! Chúng ta không phải phế vật! Không phải kẻ hèn nhát!” Thiên Lạc lại lớn tiếng nói.
“Chúng ta không phải phế vật! Không phải kẻ hèn nhát!” Tất cả học sinh lại cùng hô lên.
Tuy rằng tất cả mọi người đều rất mệt, nhưng một đám không hề muốn từ bỏ, kiên định chạy hết.
Ở khu vực nghỉ ngơi ở bên cạnh đường chạy, ánh mắt Cố Kinh Thế vẫn đặt trên người Thiên Lạc.
Nhìn cô tận hết sức lực đi cổ vũ người khác, đôi môi mỏng của anh nhẹ vểnh lên.
Tiểu tử này đúng là tinh lực vô hạn.
“Thiếu tướng, có chuyện cần bẩm báo với ngài.” Lúc này, một người thân hình cao lớn vạm vỡ vội vã chạy tới trước mặt Cố Kinh Thế.
Người này là Bưu Sơn - cấp dưới đắc lực nhất của Cố Kinh Thế.
“Nói đi.” Cố Kinh Thế thản nhiên nói.
Vẻ mặt Bưu Sơn hiện lên một tia xấu hổ, nói, “Thẩm Lưu Ức bị bệnh trĩ, hôm nay không thể không tiến hành giải phẫu, chỉ sợ trong vòng một tuần cũng không xuống được giường.”
Thẩm Lưu Ức là trợ lý của Cố Kinh Thế, ngày thường đều phụ trách quan tâm cuộc sống hàng ngày Cố Kinh Thế.
“Vậy tìm người tạm tiếp nhận đi.” Cố Kinh Thế nói, tùy ý giơ tay chỉ chỉ Thiên Lạc, “Tôi thấy chọn học sinh kia đi, tạm thời thay thế Lưu Ức mấy ngày.”
Theo phương hướng mà Cố Kinh Thế chỉ, lúc Bưu Sơn nhìn thấy Thiên Lạc, ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Liếc mắt một cái liền nhận ra Thiên Lạc chính là thanh niên lớn mật lúc trước đã cầm súng chĩa vào Cố Kinh Thế ở nhà ăn.
Không nghĩ tới tiểu tử này lại là học sinh của học viện Huyễn Vũ.
“Được.” Tuy cảm thấy ngạc nhiên vì quyết định này của Cố Kinh Thế, nhưng Bưu Sơn vẫn không hỏi nhiều.
Thân là quân nhân, chỉ có thể tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, không thể có bất kỳ dị nghị gì.
Nếu Thiên Lạc có thể thoát khỏi danh hiệu phế vật, như vậy bọn họ cũng không phải kẻ hèn nhát!
Theo tiếng còi của Quý Phong, Thiên Lạc và Bắc Cẩm như đang phân cao thấp với nhau, đồng thời chạy vụt về phía trước.
Những học sinh ban C còn lại, cũng đều bước chân kiên định chạy theo.
“Đừng tự mình đa tình, tôi cũng không phải vì giúp cậu.” Bắc Cẩm chạy bên cạnh Thiên Lạc, không chút để ý nói.
Thiên Lạc nghiêng mắt liếc Bắc Cẩm một cái, không có biểu cảm gì.
Vốn dĩ cô cũng không tự mình đa tình có được không.
Chỉ là cô thật sự tò mò vì sao Bắc Cẩm đột nhiên cùng cô cổ vũ tất cả học sinh ban C.
“Tôi chỉ không muốn làm chủ nhiệm khoa chúng ta thất vọng. Mặc kệ thầy giáo khác nhìn ban chúng ta như thế nào, chủ nhiệm khoa trước nay đều không khiến ban chúng ta thất vọng, càng không cảm thấy chúng ta là ban phế vật.” Lúc Bắc Cẩm nói lời này, trên mặt lộ ra vẻ mặt lưu luyến chỉ có lúc tưởng nhớ người yêu mới có.
Thiên Lạc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như thế này.
Chỉ là, nhìn vẻ mặt Bắc Cẩm, Thiên Lạc lại ý thức được một sự thật.
Đó là Bắc Cẩm vậy mà lại thích chủ nhiệm khoa bọn họ!
Kế tiếp, hai người đều không nói gì nữa.
Thiên Lạc cố ý thả chậm bước chân, chạy tới chỗ tất cả học sinh bị bỏ xa phía sau.
“Cố lên! Mọi người đều có thể! Chỉ cần hôm nay kiên trì được, những người chờ xem ban C trở thành trò cười đều sẽ thất vọng. Chẳng lẽ mọi người không muốn xem vẻ mặt thất vọng của bọn họ sao?” Thiên Lạc lớn tiếng nói.
“Muốn!” Bọn học sinh đồng thời cao giọng đáp!
Bọn họ bị người khác coi rẻ lâu lắm rồi!
Hiện tại ngẫm lại có thể có cơ hội nhìn những người xem thường mình lộ ra vẻ mặt thất vọng, không thể không nói, vẫn rất chờ mong!
“Duy trì hô hấp ổn định, thân thể thả lỏng, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ! Chúng ta không phải phế vật! Không phải kẻ hèn nhát!” Thiên Lạc lại lớn tiếng nói.
“Chúng ta không phải phế vật! Không phải kẻ hèn nhát!” Tất cả học sinh lại cùng hô lên.
Tuy rằng tất cả mọi người đều rất mệt, nhưng một đám không hề muốn từ bỏ, kiên định chạy hết.
Ở khu vực nghỉ ngơi ở bên cạnh đường chạy, ánh mắt Cố Kinh Thế vẫn đặt trên người Thiên Lạc.
Nhìn cô tận hết sức lực đi cổ vũ người khác, đôi môi mỏng của anh nhẹ vểnh lên.
Tiểu tử này đúng là tinh lực vô hạn.
“Thiếu tướng, có chuyện cần bẩm báo với ngài.” Lúc này, một người thân hình cao lớn vạm vỡ vội vã chạy tới trước mặt Cố Kinh Thế.
Người này là Bưu Sơn - cấp dưới đắc lực nhất của Cố Kinh Thế.
“Nói đi.” Cố Kinh Thế thản nhiên nói.
Vẻ mặt Bưu Sơn hiện lên một tia xấu hổ, nói, “Thẩm Lưu Ức bị bệnh trĩ, hôm nay không thể không tiến hành giải phẫu, chỉ sợ trong vòng một tuần cũng không xuống được giường.”
Thẩm Lưu Ức là trợ lý của Cố Kinh Thế, ngày thường đều phụ trách quan tâm cuộc sống hàng ngày Cố Kinh Thế.
“Vậy tìm người tạm tiếp nhận đi.” Cố Kinh Thế nói, tùy ý giơ tay chỉ chỉ Thiên Lạc, “Tôi thấy chọn học sinh kia đi, tạm thời thay thế Lưu Ức mấy ngày.”
Theo phương hướng mà Cố Kinh Thế chỉ, lúc Bưu Sơn nhìn thấy Thiên Lạc, ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Liếc mắt một cái liền nhận ra Thiên Lạc chính là thanh niên lớn mật lúc trước đã cầm súng chĩa vào Cố Kinh Thế ở nhà ăn.
Không nghĩ tới tiểu tử này lại là học sinh của học viện Huyễn Vũ.
“Được.” Tuy cảm thấy ngạc nhiên vì quyết định này của Cố Kinh Thế, nhưng Bưu Sơn vẫn không hỏi nhiều.
Thân là quân nhân, chỉ có thể tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, không thể có bất kỳ dị nghị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.