Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 22: Huấn luyện tàn khốc (2)
Cố Tây Dạ
23/06/2018
Động tác tự nhiên, Thiên Lạc nhận lấy chai nước suối, mở ra, sau đó liền uống một hơi.
Cô thật sự rất khát.
Quý Phong lại kinh ngạc hơi nhướng nhướng mày, trước đây Thiên Lạc nhìn thấy anh, dùng hình ảnh chuột nhìn thấy mèo để hình dung cũng không quá đáng, ngay cả một câu cũng không dám nói.
Hiện tại, lúc cậu ta đối mặt với anh, thái độ rõ ràng rất tùy ý, không kiêu ngạo không tự ti.
"Cậu đúng là Thiên Lạc?" Không tự chủ được hỏi ra một câu không đầu không đuôi như thế, Quý Phong không khỏi lúng túng đưa tay sờ sờ mũi.
Thiên Lạc nhẹ nhàng cười nói, "Không phải tôi thì còn có thể là ai?"
Quý Phong không biết dùng từ gì để trả lời Thiên Lạc, chỉ có thể im lặng.
Đúng vậy, cậu ta không phải Thiên Lạc thì còn có thể là ai?
Có lẽ rác rưởi luôn không thuận mắt anh rốt cục đã thức tỉnh rồi.
Hoặc là, lần huấn luyện đặc biệt này, Thiên Lạc sẽ mang đến cho anh càng nhiều chấn động hơn.
Không biết vì sao, Quý Phong có chút chờ mong.
Thiên Lạc cũng không tiếp tục nói gì với Quý Phong, mà là ngước mắt nhìn về phía kiến trúc trước mặt.
Chỉ thấy trước mắt cô chính là một kiến trúc hình cầu to lớn bằng kim loại màu đen, toàn bộ trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt đều bị kim loại màu đen bao phủ cẩn thận, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì bên trong.
Dưới ánh mặt trời, kim loại màu đen hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, trước cửa lớn duy nhất có thể bước vào trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt là sáu binh sĩ đặc chủng võ trang đầy đủ đứng canh gác.
Cái trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt này là địa bàn của Cố Kinh Thế, chẳng trách thiết kế lạnh lẽo quái dị như thế, Thiên Lạc nghĩ, xem ra người kia vốn là một kẻ lập dị.
Có lẽ bởi vì hình phạt đuổi học mà Quý Phong nói thật sự có tác dụng kinh sợ, hơn hai ngàn học sinh chỉ vẻn vẹn có hai tên lớp C không trình diện đúng hạn, những người còn lại đều đến chỗ cần đến đúng giờ.
Thiên Lạc nhìn về phía những bạn học của lớp C, ánh mắt lóe sáng.
Xem ra, những bạn học này của cô cũng không thật sự là rác rưởi.
Chỉ là giống như người chủ trước của cơ thể này, không muốn nỗ lực thôi.
Tiềm lực có lúc là bị bức ép mà ra, câu nói này thật sự không giả.
Hai học sinh bị đào thải kia, một lần nữa trực tiếp bị mang về phi thuyền, đuổi về học viện Huyễn Vũ, để bọn họ thu dọn đồ rời đi.
Các bạn học hoàn thành nhiệm vụ khác, lại là được Quý Phong dẫn dắt đi, bước vào trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt.
Bước vào cửa lớn trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt, liền bước vào một đường hầm thật dài.
Đi qua đường hầm rất dài, trước mắt rộng rãi sáng sủa.
Thiên Lạc nhìn cảnh sắc trước mắt, không khỏi kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Chỉ thấy trước mắt chính là một mảnh rừng rậm vô biên vô hạn, biển rừng mênh mông như ô che trời, trong không khí còn toả ra mùi bùn đất thơm ngát.
Ở lối vào rừng rậm, mấy người mặc quân trang đứng ở nơi đó.
Người đàn ông cầm đầu như yêu nghiệt đến từ bóng tối, trên dưới quanh người đều toả ra máu lạnh sát phạt.
Bọn học sinh nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt liền trở nên sùng bái.
Là thiếu tướng Cố Kinh Thế.
Ngay cả Quý Phong, lúc đối mặt Cố Kinh Thế cũng nhiều thêm một tia kính nể cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ có Thiên Lạc, không phản đối đứng ở chỗ cũ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cố Kinh Thế.
Quý Phong đi tới trước mặt Cố Kinh Thế, trước tiên chào kiểu nhà binh với anh, mới nói, "Cố thiếu tướng, tôi mang theo nhóm học sinh học viện Huyễn Vũ đến báo danh."
"Ừm." Cố Kinh Thế nhàn nhạt gật gật đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua nhóm học sinh trước mắt, lúc đi ngang qua Thiên Lạc, cố ý nhìn anh nhiều hơn một chút.
Trong tròng mắt lạnh lẽo xẹt qua một tia sáng lạ lùng, Cố Kinh Thế thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói một câu, "Quy định của nơi này, hẳn là huấn luyện viên cũng đã nói cho các cậu biết rồi."
Cô thật sự rất khát.
Quý Phong lại kinh ngạc hơi nhướng nhướng mày, trước đây Thiên Lạc nhìn thấy anh, dùng hình ảnh chuột nhìn thấy mèo để hình dung cũng không quá đáng, ngay cả một câu cũng không dám nói.
Hiện tại, lúc cậu ta đối mặt với anh, thái độ rõ ràng rất tùy ý, không kiêu ngạo không tự ti.
"Cậu đúng là Thiên Lạc?" Không tự chủ được hỏi ra một câu không đầu không đuôi như thế, Quý Phong không khỏi lúng túng đưa tay sờ sờ mũi.
Thiên Lạc nhẹ nhàng cười nói, "Không phải tôi thì còn có thể là ai?"
Quý Phong không biết dùng từ gì để trả lời Thiên Lạc, chỉ có thể im lặng.
Đúng vậy, cậu ta không phải Thiên Lạc thì còn có thể là ai?
Có lẽ rác rưởi luôn không thuận mắt anh rốt cục đã thức tỉnh rồi.
Hoặc là, lần huấn luyện đặc biệt này, Thiên Lạc sẽ mang đến cho anh càng nhiều chấn động hơn.
Không biết vì sao, Quý Phong có chút chờ mong.
Thiên Lạc cũng không tiếp tục nói gì với Quý Phong, mà là ngước mắt nhìn về phía kiến trúc trước mặt.
Chỉ thấy trước mắt cô chính là một kiến trúc hình cầu to lớn bằng kim loại màu đen, toàn bộ trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt đều bị kim loại màu đen bao phủ cẩn thận, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì bên trong.
Dưới ánh mặt trời, kim loại màu đen hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, trước cửa lớn duy nhất có thể bước vào trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt là sáu binh sĩ đặc chủng võ trang đầy đủ đứng canh gác.
Cái trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt này là địa bàn của Cố Kinh Thế, chẳng trách thiết kế lạnh lẽo quái dị như thế, Thiên Lạc nghĩ, xem ra người kia vốn là một kẻ lập dị.
Có lẽ bởi vì hình phạt đuổi học mà Quý Phong nói thật sự có tác dụng kinh sợ, hơn hai ngàn học sinh chỉ vẻn vẹn có hai tên lớp C không trình diện đúng hạn, những người còn lại đều đến chỗ cần đến đúng giờ.
Thiên Lạc nhìn về phía những bạn học của lớp C, ánh mắt lóe sáng.
Xem ra, những bạn học này của cô cũng không thật sự là rác rưởi.
Chỉ là giống như người chủ trước của cơ thể này, không muốn nỗ lực thôi.
Tiềm lực có lúc là bị bức ép mà ra, câu nói này thật sự không giả.
Hai học sinh bị đào thải kia, một lần nữa trực tiếp bị mang về phi thuyền, đuổi về học viện Huyễn Vũ, để bọn họ thu dọn đồ rời đi.
Các bạn học hoàn thành nhiệm vụ khác, lại là được Quý Phong dẫn dắt đi, bước vào trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt.
Bước vào cửa lớn trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt, liền bước vào một đường hầm thật dài.
Đi qua đường hầm rất dài, trước mắt rộng rãi sáng sủa.
Thiên Lạc nhìn cảnh sắc trước mắt, không khỏi kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Chỉ thấy trước mắt chính là một mảnh rừng rậm vô biên vô hạn, biển rừng mênh mông như ô che trời, trong không khí còn toả ra mùi bùn đất thơm ngát.
Ở lối vào rừng rậm, mấy người mặc quân trang đứng ở nơi đó.
Người đàn ông cầm đầu như yêu nghiệt đến từ bóng tối, trên dưới quanh người đều toả ra máu lạnh sát phạt.
Bọn học sinh nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt liền trở nên sùng bái.
Là thiếu tướng Cố Kinh Thế.
Ngay cả Quý Phong, lúc đối mặt Cố Kinh Thế cũng nhiều thêm một tia kính nể cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ có Thiên Lạc, không phản đối đứng ở chỗ cũ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cố Kinh Thế.
Quý Phong đi tới trước mặt Cố Kinh Thế, trước tiên chào kiểu nhà binh với anh, mới nói, "Cố thiếu tướng, tôi mang theo nhóm học sinh học viện Huyễn Vũ đến báo danh."
"Ừm." Cố Kinh Thế nhàn nhạt gật gật đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua nhóm học sinh trước mắt, lúc đi ngang qua Thiên Lạc, cố ý nhìn anh nhiều hơn một chút.
Trong tròng mắt lạnh lẽo xẹt qua một tia sáng lạ lùng, Cố Kinh Thế thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói một câu, "Quy định của nơi này, hẳn là huấn luyện viên cũng đã nói cho các cậu biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.