Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 206: Lại là chị em 2
Cố Tây Dạ
06/01/2019
Vốn trời sinh một gương mặt tuấn tú có thể làm cho ngàn vạn thiếu nữ
điên cuồng, lúc Thiên Lạc mặc đồ phụ nữ, là phong tình vạn chủng, mà đổi thành đồ đàn ông, cũng là đẹp trai tuyệt đối, anh khí mười phần lại
không hiện ra nữ khí, đặc biệt khóe môi hơi cong lên kia mang theo một
chút phong lưu phóng túng, giống như thuốc độc, lại làm các thiếu nữ
xung quanh đều cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Không ở cùng Thiên lão gia, chờ những người khác đến chào hỏi, Thiên Lạc không có hứng thú làm náo động gì.
Nếu không phải là không muốn làm Thiên Dư Phong mất hứng, thậm chí vừa bắt đầu Thiên Lạc cũng sẽ không tới đây.
"Đại ca, một mình ở đây tránh quấy rầy sao?" Thiên Trạch Huân cũng là đi tới, nhìn Thiên Trạch Huân nói.
Mặc Tây phục màu xám, mái tóc màu đỏ rượu kia của Thiên Trạch Huân cực kỳ dễ thấy, khuôn mặt con lai Tây Phương độc nhất, phối hợp cặp mắt xanh thẳm thâm thúy giống như nước biển kia, cũng làm không ít thiếu nữ nhìn sang.
"Không phải cậu cũng lại đây tránh quấy rầy sao." Thiên Lạc quơ quơ ly rượu của mình, khẽ cười nói.
"Sao cậu lại đây, vừa nãy anh nhìn thấy có không ít tiểu thư nhà danh môn xoay quanh cậu mà." Thiên Lạc nói như thế, trên khuôn mặt nhìn Thiên Trạch Huân đều mang theo vài phần trêu chọc.
"Em không thích những loại phụ nữ đó." Thiên Trạch Huân lạnh nhạt vô cùng, "Em tới đây là muốn thương lượng chuyện đảo Cô Lang với đại ca, sao đại ca còn trêu chọc em chứ?"
"Được được được, không trêu chọc cậu, có phải cậu đã tra được thứ tốt gì không?" Thiên Lạc chờ mong nhìn Thiên Trạch Huân hỏi.
Bình tĩnh móc từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, Thiên Trạch Huân trực tiếp đưa tờ giấy nhỏ kia cho Thiên Lạc.
Tiếp nhận tờ giấy nhỏ kia, Thiên Lạc liếc nhìn, phát hiện mặt trên viết một địa chỉ.
Thấy Thiên Lạc mang theo vài phần nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mình, khóe miệng Thiên Trạch Huân cũng nổi lên một chút nụ cười, "Đây là vị trí hiện tại của Đông Phương Minh."
Nghe xong Thiên Trạch Huân, mắt Thiên Lạc nhất thời sáng ngời.
Trước đó Thiên Lạc cũng có nghĩ tới, trong chuyện đảo Cô Lang này, điểm đột phá duy nhất, chính là tên Đông Phương Minh kia.
Phương pháp này tuy rằng cực kỳ mạo hiểm, nhưng lại hữu hiệu nhất, sau khi nắm được hành động của Đông Phương Minh, mới thật sự tiến một bước thực hiện hành động kế tiếp.
Chỉ là, tên Đông Phương Minh này vô cùng giảo hoạt, không chỉ có một ổ, muốn tìm được vị trí của hắn cực kỳ không dễ dàng, vì vậy Thiên Lạc cũng chỉ đành phải lại giao chuyện này cho Thiên Trạch Huân.
Không nghĩ tới Thiên Trạch Huân lại nhanh như thế liền có thể điều tra ra được.
"Máy vi tính này thật đúng là đồ tốt, thứ gì cũng có thể điều tra được." Thiên Lạc nhận lấy tờ giấy nhỏ kia, cảm thán một câu.
"Nếu như đại ca cảm thấy hứng thú với máy vi tính, em có thể dạy đại ca." Thiên Trạch Huân lập tức nói.
"Như vậy quá rắc rối, hay là cậu đến làm việc dưới trướng anh đi?" Nụ cười nơi khóe miệng sâu thêm một chút, Thiên Lạc nhìn Thiên Trạch Huân nói.
Uống một hớp rượu, Thiên Trạch Huân nhíu mày, không hề trả lời.
"Cậu xem cậu thực sự là không biết đùa mà, anh chọc cậu chơi thôi." Xác thực lúc đầu liền không phải thật lòng, Thiên Lạc biết Thiên Trạch Huân là lão đại lớp A năm nhất, lớp C, còn không lọt mắt anh.
Thiên Lạc nói như thế, nhưng không nhìn thấy đáy mắt Thiên Trạch Huân nổi lên một tia thâm ý.
Đùa giỡn sao? Chỉ tiếc, anh cũng không coi câu nói này của Thiên Lạc là chuyện cười...
Thiên Lạc không chú ý tới ánh mắt Thiên Trạch Huân, mà rõ ràng cảm giác được một hơi thở mang theo vài phần quen thuộc, nhanh chóng đi tới phía sau cô.
Không ở cùng Thiên lão gia, chờ những người khác đến chào hỏi, Thiên Lạc không có hứng thú làm náo động gì.
Nếu không phải là không muốn làm Thiên Dư Phong mất hứng, thậm chí vừa bắt đầu Thiên Lạc cũng sẽ không tới đây.
"Đại ca, một mình ở đây tránh quấy rầy sao?" Thiên Trạch Huân cũng là đi tới, nhìn Thiên Trạch Huân nói.
Mặc Tây phục màu xám, mái tóc màu đỏ rượu kia của Thiên Trạch Huân cực kỳ dễ thấy, khuôn mặt con lai Tây Phương độc nhất, phối hợp cặp mắt xanh thẳm thâm thúy giống như nước biển kia, cũng làm không ít thiếu nữ nhìn sang.
"Không phải cậu cũng lại đây tránh quấy rầy sao." Thiên Lạc quơ quơ ly rượu của mình, khẽ cười nói.
"Sao cậu lại đây, vừa nãy anh nhìn thấy có không ít tiểu thư nhà danh môn xoay quanh cậu mà." Thiên Lạc nói như thế, trên khuôn mặt nhìn Thiên Trạch Huân đều mang theo vài phần trêu chọc.
"Em không thích những loại phụ nữ đó." Thiên Trạch Huân lạnh nhạt vô cùng, "Em tới đây là muốn thương lượng chuyện đảo Cô Lang với đại ca, sao đại ca còn trêu chọc em chứ?"
"Được được được, không trêu chọc cậu, có phải cậu đã tra được thứ tốt gì không?" Thiên Lạc chờ mong nhìn Thiên Trạch Huân hỏi.
Bình tĩnh móc từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, Thiên Trạch Huân trực tiếp đưa tờ giấy nhỏ kia cho Thiên Lạc.
Tiếp nhận tờ giấy nhỏ kia, Thiên Lạc liếc nhìn, phát hiện mặt trên viết một địa chỉ.
Thấy Thiên Lạc mang theo vài phần nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mình, khóe miệng Thiên Trạch Huân cũng nổi lên một chút nụ cười, "Đây là vị trí hiện tại của Đông Phương Minh."
Nghe xong Thiên Trạch Huân, mắt Thiên Lạc nhất thời sáng ngời.
Trước đó Thiên Lạc cũng có nghĩ tới, trong chuyện đảo Cô Lang này, điểm đột phá duy nhất, chính là tên Đông Phương Minh kia.
Phương pháp này tuy rằng cực kỳ mạo hiểm, nhưng lại hữu hiệu nhất, sau khi nắm được hành động của Đông Phương Minh, mới thật sự tiến một bước thực hiện hành động kế tiếp.
Chỉ là, tên Đông Phương Minh này vô cùng giảo hoạt, không chỉ có một ổ, muốn tìm được vị trí của hắn cực kỳ không dễ dàng, vì vậy Thiên Lạc cũng chỉ đành phải lại giao chuyện này cho Thiên Trạch Huân.
Không nghĩ tới Thiên Trạch Huân lại nhanh như thế liền có thể điều tra ra được.
"Máy vi tính này thật đúng là đồ tốt, thứ gì cũng có thể điều tra được." Thiên Lạc nhận lấy tờ giấy nhỏ kia, cảm thán một câu.
"Nếu như đại ca cảm thấy hứng thú với máy vi tính, em có thể dạy đại ca." Thiên Trạch Huân lập tức nói.
"Như vậy quá rắc rối, hay là cậu đến làm việc dưới trướng anh đi?" Nụ cười nơi khóe miệng sâu thêm một chút, Thiên Lạc nhìn Thiên Trạch Huân nói.
Uống một hớp rượu, Thiên Trạch Huân nhíu mày, không hề trả lời.
"Cậu xem cậu thực sự là không biết đùa mà, anh chọc cậu chơi thôi." Xác thực lúc đầu liền không phải thật lòng, Thiên Lạc biết Thiên Trạch Huân là lão đại lớp A năm nhất, lớp C, còn không lọt mắt anh.
Thiên Lạc nói như thế, nhưng không nhìn thấy đáy mắt Thiên Trạch Huân nổi lên một tia thâm ý.
Đùa giỡn sao? Chỉ tiếc, anh cũng không coi câu nói này của Thiên Lạc là chuyện cười...
Thiên Lạc không chú ý tới ánh mắt Thiên Trạch Huân, mà rõ ràng cảm giác được một hơi thở mang theo vài phần quen thuộc, nhanh chóng đi tới phía sau cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.