Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 55: Một món quà lớn 5
Cố Tây Dạ
30/06/2018
Trên ghế salông bằng da màu đỏ sậm, một người đàn ông xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trên đó.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ như bình thường kia, lúc này trên người Cố Kinh Thế mặc một thân đen, cúc áo sơmi mở rộng hơn một nửa, lộ ra lồng ngực rắn chắc tinh xảo, bắp thịt chắc nịch mà lại không thô kệch.
Tóc cũng mang theo một chút ngổn ngang, lúc này Cố Kinh Thế vẫn lạnh lẽo, nhưng lại nhiều hơn mấy phần dã tính mà ngày thường không có, giống như một con báo đen nguy hiểm, khắp toàn thân đều thẩm thấu ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta hoàn toàn không dám xem thường người đàn ông này.
Quanh thân càng tỏa ra hormone có thể làm cho tất cả phụ nữ đều trở nên điên cuồng, người đàn ông trước mắt này quả thực chính là thuốc độc, quyến rũ người ta phạm tội, dù Thiên Lạc có định lực mạnh như vậy, cũng không tránh khỏi sinh ra một chút dao động.
Thật là một tên yêu nghiệt chết tiệt!
Cực kỳ rõ ràng cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người Cố Kinh Thế, Thiên Lạc bị hơi thở trên người Cố Kinh Thế mê hoặc chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt như vậy, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Thiên Lạc cũng sẽ không dễ dàng bị bề ngoài của Cố Kinh Thế làm cho mê hoặc, cô cực kỳ biết rõ, Cố Kinh Thế này, giảo hoạt đến mức nào, trêu chọc đến người đàn ông như vậy, chỉ sợ sẽ bị ăn đến xương vụn cũng không còn sót lại.
Trong lòng bàn tay lớn cầm một ly rượu màu hổ phách bao lấy viên đá hình thoi, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng uống một hớp, hơi thở cả người càng tỏa ra nhiều hơn, "Sao rồi, có cảm thấy thoả mãn với nơi này không?"
"Nếu như Cố thiếu tướng muốn tôi ngồi xuống uống rượu với ngài, vậy thì tôi không hài lòng." Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy một mặt bất kham như thế của Cố Kinh Thế, nguyên tắc từ trước đến giờ của Thiên Lạc là không uống rượu trước mặt những người khác.
Huống chi là người như Cố Kinh Thế, nguy hiểm như vậy.
"Hôm nay gọi cậu tới, không phải để uống rượu với cậu." Cố Kinh Thế nói đến chỗ này, tùy ý thả ly rượu trong tay mình xuống, sau đó đứng dậy, "Đi thôi, dẫn cậu đi trải nghiệm cái gọi là vui vẻ."
Còn chưa thấy món quà nào thực sự làm mình động lòng, Thiên Lạc nhíu mày, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Hiển nhiên Cố Kinh Thế là khách quen của nơi này, rất nhanh liền dẫn Thiên Lạc tới một sân bắn cỡ lớn.
Sân bắn công nghệ cao cực kỳ hiện đại, có thể tính toán chính xác ra các tầm bắn và tốc độ khác nhau của viên đạn, thậm chí còn có thể góp ý những sai lầm quen thuộc thường xuất hiện trong lúc bắn.
Các viên đạn khác nhau cũng tương ứng với các vị trí bắn khác nhau trên bia, sân bắn tân tiến như thế, Thiên Lạc nhìn thấy phát ra một tiếng kinh hãi.
"Woa, Cố thiếu tướng, đây chính là món quà anh muốn thưởng cho tôi sao?" Thiên Lạc cực kỳ kích động.
"Thích không?" Tiện tay cầm lấy súng dùng để luyện tập, Cố Kinh Thế cầm khẩu súng kia, quơ quơ trước mặt Thiên Lạc, "Muốn thử một chút không?"
Đã quá lâu không đụng tới súng, bây giờ Thiên Lạc nhìn thấy súng đặt trước mặt mình, nào còn nhịn được, cơn nghiện ẩn đi đã lâu lập tức nổi lên, gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
Nhẹ nhàng chĩa nòng súng vào cằm Thiên Lạc, Cố Kinh Thế cúi đầu, hơi thở ép tới, "Vậy phải trả lời tôi, có thích hay không."
"Thích." Thiên Lạc nói xong liền lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Cố Kinh Thế, sau đó cau mày giành lấy khẩu súng trong tay Cố Kinh Thế, "Cố thiếu tướng, chĩa nòng súng vào người khác, rất nguy hiểm."
"Có tôi ở đây, sẽ không để cho cậu bị thương, hơn nữa, trong khẩu súng kia cũng không có đạn."
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ như bình thường kia, lúc này trên người Cố Kinh Thế mặc một thân đen, cúc áo sơmi mở rộng hơn một nửa, lộ ra lồng ngực rắn chắc tinh xảo, bắp thịt chắc nịch mà lại không thô kệch.
Tóc cũng mang theo một chút ngổn ngang, lúc này Cố Kinh Thế vẫn lạnh lẽo, nhưng lại nhiều hơn mấy phần dã tính mà ngày thường không có, giống như một con báo đen nguy hiểm, khắp toàn thân đều thẩm thấu ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta hoàn toàn không dám xem thường người đàn ông này.
Quanh thân càng tỏa ra hormone có thể làm cho tất cả phụ nữ đều trở nên điên cuồng, người đàn ông trước mắt này quả thực chính là thuốc độc, quyến rũ người ta phạm tội, dù Thiên Lạc có định lực mạnh như vậy, cũng không tránh khỏi sinh ra một chút dao động.
Thật là một tên yêu nghiệt chết tiệt!
Cực kỳ rõ ràng cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người Cố Kinh Thế, Thiên Lạc bị hơi thở trên người Cố Kinh Thế mê hoặc chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt như vậy, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Thiên Lạc cũng sẽ không dễ dàng bị bề ngoài của Cố Kinh Thế làm cho mê hoặc, cô cực kỳ biết rõ, Cố Kinh Thế này, giảo hoạt đến mức nào, trêu chọc đến người đàn ông như vậy, chỉ sợ sẽ bị ăn đến xương vụn cũng không còn sót lại.
Trong lòng bàn tay lớn cầm một ly rượu màu hổ phách bao lấy viên đá hình thoi, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng uống một hớp, hơi thở cả người càng tỏa ra nhiều hơn, "Sao rồi, có cảm thấy thoả mãn với nơi này không?"
"Nếu như Cố thiếu tướng muốn tôi ngồi xuống uống rượu với ngài, vậy thì tôi không hài lòng." Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy một mặt bất kham như thế của Cố Kinh Thế, nguyên tắc từ trước đến giờ của Thiên Lạc là không uống rượu trước mặt những người khác.
Huống chi là người như Cố Kinh Thế, nguy hiểm như vậy.
"Hôm nay gọi cậu tới, không phải để uống rượu với cậu." Cố Kinh Thế nói đến chỗ này, tùy ý thả ly rượu trong tay mình xuống, sau đó đứng dậy, "Đi thôi, dẫn cậu đi trải nghiệm cái gọi là vui vẻ."
Còn chưa thấy món quà nào thực sự làm mình động lòng, Thiên Lạc nhíu mày, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Hiển nhiên Cố Kinh Thế là khách quen của nơi này, rất nhanh liền dẫn Thiên Lạc tới một sân bắn cỡ lớn.
Sân bắn công nghệ cao cực kỳ hiện đại, có thể tính toán chính xác ra các tầm bắn và tốc độ khác nhau của viên đạn, thậm chí còn có thể góp ý những sai lầm quen thuộc thường xuất hiện trong lúc bắn.
Các viên đạn khác nhau cũng tương ứng với các vị trí bắn khác nhau trên bia, sân bắn tân tiến như thế, Thiên Lạc nhìn thấy phát ra một tiếng kinh hãi.
"Woa, Cố thiếu tướng, đây chính là món quà anh muốn thưởng cho tôi sao?" Thiên Lạc cực kỳ kích động.
"Thích không?" Tiện tay cầm lấy súng dùng để luyện tập, Cố Kinh Thế cầm khẩu súng kia, quơ quơ trước mặt Thiên Lạc, "Muốn thử một chút không?"
Đã quá lâu không đụng tới súng, bây giờ Thiên Lạc nhìn thấy súng đặt trước mặt mình, nào còn nhịn được, cơn nghiện ẩn đi đã lâu lập tức nổi lên, gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
Nhẹ nhàng chĩa nòng súng vào cằm Thiên Lạc, Cố Kinh Thế cúi đầu, hơi thở ép tới, "Vậy phải trả lời tôi, có thích hay không."
"Thích." Thiên Lạc nói xong liền lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Cố Kinh Thế, sau đó cau mày giành lấy khẩu súng trong tay Cố Kinh Thế, "Cố thiếu tướng, chĩa nòng súng vào người khác, rất nguy hiểm."
"Có tôi ở đây, sẽ không để cho cậu bị thương, hơn nữa, trong khẩu súng kia cũng không có đạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.