Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 57: Một món quà lớn 7
Cố Tây Dạ
02/07/2018
Nghe xong Thiên Lạc, Cố Kinh Thế cũng không có tiếp tục thừa nước đục
thả câu, mà nhanh chóng cho người đưa tới một khẩu súng lục màu trắng
bạc.
Cây súng lục trước mắt này toàn thân trắng bạc, không ngừng tỏa ra từng tia sáng, đường nét lạnh lẽo càng không mất vẻ mượt mà, họng súng đen nhánh lộ ra một chút thần bí, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy cây súng trước mắt này nhất định không đơn giản.
Trên súng lục được đánh dấu bảy màu sắc, giống như có thể tự do chuyển đổi lẫn nhau, bên trên còn vẽ không ít hoa văn phức tạp, không chỉ đẹp mà càng lộ vẻ lạnh lẽo.
Vừa nhìn liền biết là cây súng lục cực kỳ quý giá khó gặp, Thiên Lạc nhìn cây súng lục kia, lập tức cặp mắt phát sáng.
Dường như cũng cảm giác được Thiên Lạc chờ mong, khóe miệng Cố Kinh Thế cũng nổi lên một nụ cười, cầm lấy cây súng lục kia, sau đó trực tiếp đưa vào trong tay Thiên Lạc.
Không khỏi kinh ngạc một hồi, Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế, hiển nhiên là có chút không rõ Cố Kinh Thế này muốn làm gì.
"Cho cậu." Cố Kinh Thế nói vô cùng tùy ý, thật giống như cây súng lục quý giá này ở trong mắt anh vốn không là gì.
Nghe xong Cố Kinh Thế, đám người Tần Sơn đứng ở đây, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh thật sâu.
Cây súng lục trong tay Cố Kinh Thế này, bọn Tần Sơn đều biết.
Đây là vũ khí mà Cố Kinh Thế thích nhất từ lúc tham gia quân đội tới nay, cây súng bạc này cực kỳ quý giá, nắm giữ kỹ thuật tiên tiến nhất, có thể chuyển đổi tổng cộng bảy loại hình thức khác nhau, có thể bắn ra viên đạn có công dụng khác nhau, thậm chí dưới tình huống thôi thúc hồn lực, có thể chuyển biến thành một số vũ khí đơn giản khác.
Cây súng bạc này là vũ khí bên người của Cố Kinh Thế, không nghĩ tới hôm nay anh lại tặng cây súng bạc này cho Thiên Lạc!
Đương nhiên Thiên Lạc không biết cây súng bạc này là vật bên người của Cố Kinh Thế, nhận lấy yêu thích không buông tay, cẩn thận quan sát một hồi, sau đó càng nhìn càng thích!
Một đôi mắt đen bởi vì mừng rỡ mà sáng lấp lánh, Thiên Lạc chạm đến súng bạc lạnh lẽo, trên khuôn mặt cũng càng lúc càng nhiều hơn mấy phần ý cười.
Cây súng bạc trước mắt này thực sự là làm người ta quá mức yêu thích, Thiên Lạc cười nhìn Cố Kinh Thế, "Cảm ơn Cố thiếu tướng!"
"Lại đây, tôi dạy cậu cách dùng." Vòng ra phía sau Thiên Lạc, một tay Cố Kinh Thế đỡ lấy eo Thiên Lạc, một tay khác duỗi ra sau, nắm chặt tay Thiên Lạc.
Tất cả xảy ra vô cùng đột ngột, Thiên Lạc hoàn toàn không có bất kỳ thời gian phản ứng, đã cảm giác được trong hơi thở Cố Kinh Thế mang theo một chút bá đạo, nhanh chóng đè ép tới, làm Thiên Lạc hơi ngẩn ngơ.
Trên người Cố Kinh Thế mang theo một chút hơi thở thành thục độc nhất của người đàn ông, lồng ngực rắn chắc kề sát lưng nhạy cảm của Thiên Lạc, nhiệt độ nam tính nóng rực kia, làm Thiên Lạc có chút ngạc nhiên trợn to mắt.
Có thể cảm giác được Thiên Lạc cứng ngắc, dường như Cố Kinh Thế cực kỳ không hài lòng tư thế như vậy của Thiên Lạc, bàn tay dày rộng vỗ vỗ trên eo Thiên Lạc, "Căng thẳng như thế làm gì? Thả lỏng, tôi cũng đâu có ăn cậu."
"Ai nói tôi căng thẳng chứ, tôi không có." Sau khi Thiên Lạc cực kỳ quật cường nói một câu như thế, cũng là hít vào một hơi thật sâu, không ngừng an ủi mình không sao cả, hoàn toàn không cần phải căng thẳng.
"Súng bạc chia làm bảy hình thức, tương ứng với các công dụng khác nhau, cậu có thể chậm rãi thử nghiệm, không cần phải gấp."
Cây súng lục trước mắt này toàn thân trắng bạc, không ngừng tỏa ra từng tia sáng, đường nét lạnh lẽo càng không mất vẻ mượt mà, họng súng đen nhánh lộ ra một chút thần bí, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy cây súng trước mắt này nhất định không đơn giản.
Trên súng lục được đánh dấu bảy màu sắc, giống như có thể tự do chuyển đổi lẫn nhau, bên trên còn vẽ không ít hoa văn phức tạp, không chỉ đẹp mà càng lộ vẻ lạnh lẽo.
Vừa nhìn liền biết là cây súng lục cực kỳ quý giá khó gặp, Thiên Lạc nhìn cây súng lục kia, lập tức cặp mắt phát sáng.
Dường như cũng cảm giác được Thiên Lạc chờ mong, khóe miệng Cố Kinh Thế cũng nổi lên một nụ cười, cầm lấy cây súng lục kia, sau đó trực tiếp đưa vào trong tay Thiên Lạc.
Không khỏi kinh ngạc một hồi, Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế, hiển nhiên là có chút không rõ Cố Kinh Thế này muốn làm gì.
"Cho cậu." Cố Kinh Thế nói vô cùng tùy ý, thật giống như cây súng lục quý giá này ở trong mắt anh vốn không là gì.
Nghe xong Cố Kinh Thế, đám người Tần Sơn đứng ở đây, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh thật sâu.
Cây súng lục trong tay Cố Kinh Thế này, bọn Tần Sơn đều biết.
Đây là vũ khí mà Cố Kinh Thế thích nhất từ lúc tham gia quân đội tới nay, cây súng bạc này cực kỳ quý giá, nắm giữ kỹ thuật tiên tiến nhất, có thể chuyển đổi tổng cộng bảy loại hình thức khác nhau, có thể bắn ra viên đạn có công dụng khác nhau, thậm chí dưới tình huống thôi thúc hồn lực, có thể chuyển biến thành một số vũ khí đơn giản khác.
Cây súng bạc này là vũ khí bên người của Cố Kinh Thế, không nghĩ tới hôm nay anh lại tặng cây súng bạc này cho Thiên Lạc!
Đương nhiên Thiên Lạc không biết cây súng bạc này là vật bên người của Cố Kinh Thế, nhận lấy yêu thích không buông tay, cẩn thận quan sát một hồi, sau đó càng nhìn càng thích!
Một đôi mắt đen bởi vì mừng rỡ mà sáng lấp lánh, Thiên Lạc chạm đến súng bạc lạnh lẽo, trên khuôn mặt cũng càng lúc càng nhiều hơn mấy phần ý cười.
Cây súng bạc trước mắt này thực sự là làm người ta quá mức yêu thích, Thiên Lạc cười nhìn Cố Kinh Thế, "Cảm ơn Cố thiếu tướng!"
"Lại đây, tôi dạy cậu cách dùng." Vòng ra phía sau Thiên Lạc, một tay Cố Kinh Thế đỡ lấy eo Thiên Lạc, một tay khác duỗi ra sau, nắm chặt tay Thiên Lạc.
Tất cả xảy ra vô cùng đột ngột, Thiên Lạc hoàn toàn không có bất kỳ thời gian phản ứng, đã cảm giác được trong hơi thở Cố Kinh Thế mang theo một chút bá đạo, nhanh chóng đè ép tới, làm Thiên Lạc hơi ngẩn ngơ.
Trên người Cố Kinh Thế mang theo một chút hơi thở thành thục độc nhất của người đàn ông, lồng ngực rắn chắc kề sát lưng nhạy cảm của Thiên Lạc, nhiệt độ nam tính nóng rực kia, làm Thiên Lạc có chút ngạc nhiên trợn to mắt.
Có thể cảm giác được Thiên Lạc cứng ngắc, dường như Cố Kinh Thế cực kỳ không hài lòng tư thế như vậy của Thiên Lạc, bàn tay dày rộng vỗ vỗ trên eo Thiên Lạc, "Căng thẳng như thế làm gì? Thả lỏng, tôi cũng đâu có ăn cậu."
"Ai nói tôi căng thẳng chứ, tôi không có." Sau khi Thiên Lạc cực kỳ quật cường nói một câu như thế, cũng là hít vào một hơi thật sâu, không ngừng an ủi mình không sao cả, hoàn toàn không cần phải căng thẳng.
"Súng bạc chia làm bảy hình thức, tương ứng với các công dụng khác nhau, cậu có thể chậm rãi thử nghiệm, không cần phải gấp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.