Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 144: Vũ khí sinh hóa (4)
Cố Tây Dạ
20/08/2018
Nghe Bạch Khiếu Vân nói xong, Thiên Lạc thoáng nhướng mày nhìn Bạch Khiếu Vân.
Đáy mắt không tràn đầy ác ý như Bạch Vũ Tâm, Bạch Khiếu Vân chỉ đơn thuần việc nào ra việc đó, không coi trọng Thiên Lạc mà thôi.
Thiên Lạc có tiếng hoàn khố vô năng, từ trước đến nay cũng có tiền đồ gì.
Cả quân khu đều coi trọng việc lần này, khó trách Bạch Khiếu Vân sẽ không tín nhiệm Thiên Lạc.
Bạch Khiếu Vân là Tướng quân, gặp qua vô số người làm càn làm bậy, có bản lĩnh không bản lĩnh, ông không nhìn thấy giá trị của Thiên Lạc, đương nhiên sẽ không nhìn Thiên Lạc với con mắt khác.
Nói Bạch Khiếu Vân khinh thường Thiên Lạc, không bằng nói căn bản là không đặt Thiên Lạc vào mắt.
Cũng không phải trào phúng hoặc là xem thường Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân chỉ cảm thấy không cần lãng phí thời gian với dạng vô danh tiểu tốt như Thiên Lạc.
Những lúc cần người ta tán thành cần phải lấy ra thực lực, Bạch Khiếu Vân nhìn Thiên Lạc, cảm thấy Thiên Lạc không có gì đặc biệt.
Có thể đối mặt với ông không luống cuống, xác thật hiếm thấy, Bạch Khiếu Vân nhận ra Thiên Lạc có khí chất bất phàm, ngày sau có lẽ sẽ có thành tựu lớn, nhưng bây giờ còn chưa được.
Sự việc lần này liên quan quá rộng, không phải một tay mơ như Thiên Lạc có thể giải quyết được.
Lại nói tiếp, Cố Kinh Thế cũng biết điểm này, nhưng vì sao còn muốn mang theo Thiên Lạc đến đây?
Cường giả nói chuyện, trước nay đều không cần cố kỵ gì, Thiên Lạc biết Bạch Khiếu Vân không có cách nào thừa nhận cô.
Mà Cố Kinh Thế lại thản nhiên nhìn, không định trợ giúp Thiên Lạc.
Cố Kinh Thế không có khả năng luôn bảo vệ Thiên Lạc, giúp cô giải vây.
Muốn được người khác thừa nhận, cần Thiên Lạc tự mình đạt được, mà không phải dựa vào người khác giúp cô.
Chỉ có như vậy Thiên Lạc mới có thể một mình đảm đương một phía.
“Bạch tướng quân, hiện tại Thiên Lạc không phải người trước kia, việc lần này tôi đã đồng ý với Cố thiếu tướng thì nhất định sẽ làm được, hợp hay không hợp phải làm mới biết được.” Đối mặt Bạch Khiếu Vân đang làm khó dễ, Thiên Lạc bình tĩnh cười nói.
Thiên Lạc cũng không tức giận với lời nói của Bạch Khiếu Vân.
Bất luận thời điểm nào, đều là người có thực lực mới có tư cách được tôn trọng, Thiên Lạc hiểu việc ở trấn Mậu Sơn sẽ chứng minh thực lực của cô.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng cho tới bây giờ không có người mới nào dám nói chuyện với ông như thế.
“Tướng quân, lần này xảy ra chuyện viện nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa, là hạng mục mà trước kia tôi đã phản đối, thượng cấp không nghe đề nghị của tôi mà bắt đầu nghiên cứu, hiện tại xảy ra vấn đề còn cần tôi tự mình ra mặt giải quyết.” Cố Kinh Thế nói làm sắc mặt Bạch Khiếu Vân có vài phần quẫn bách, “Nếu cần tôi tới thu dọn cục diện rối rắm, như vậy việc dùng người nào chỉ có thể nghe theo tôi.”
“Kinh Thế, cậu xác định sao?” Thiên Lạc chính là đứa cháu trai mà Thiên Dư Phong thương yêu nhất, nếu xảy ra việc gì thì Thiên Dư Phong khẳng định sẽ liều mạng với bọn họ!
Tuy bọn họ không sợ hãi, nhưng nếu Thiên Dư Phong thật sự tới náo loạn, chung quy sẽ có phiền toái.
Cố Kinh Thế nghe Bạch Khiếu Vân nói xong, quay đầu liếc nhìn Thiên Lạc một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Kinh Thế chậm rãi nói, “Tôi tin tưởng Thiên Lạc, cậu ấy sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Không chút do dự, Cố Kinh Thế cực kì tin tưởng Thiên Lạc.
Thiên Lạc cũng ngoài ý muốn Cố Kinh Thế sẽ tin tưởng cô như thế.
Cảm giác đôi mắt sâu thẳm của Cố Kinh Thế như lốc xoáy, gần như có thể cuốn mình vào.
Trong lòng Thiên Lạc nhảy dựng, lập tức trả lời, “Tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Đáy mắt không tràn đầy ác ý như Bạch Vũ Tâm, Bạch Khiếu Vân chỉ đơn thuần việc nào ra việc đó, không coi trọng Thiên Lạc mà thôi.
Thiên Lạc có tiếng hoàn khố vô năng, từ trước đến nay cũng có tiền đồ gì.
Cả quân khu đều coi trọng việc lần này, khó trách Bạch Khiếu Vân sẽ không tín nhiệm Thiên Lạc.
Bạch Khiếu Vân là Tướng quân, gặp qua vô số người làm càn làm bậy, có bản lĩnh không bản lĩnh, ông không nhìn thấy giá trị của Thiên Lạc, đương nhiên sẽ không nhìn Thiên Lạc với con mắt khác.
Nói Bạch Khiếu Vân khinh thường Thiên Lạc, không bằng nói căn bản là không đặt Thiên Lạc vào mắt.
Cũng không phải trào phúng hoặc là xem thường Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân chỉ cảm thấy không cần lãng phí thời gian với dạng vô danh tiểu tốt như Thiên Lạc.
Những lúc cần người ta tán thành cần phải lấy ra thực lực, Bạch Khiếu Vân nhìn Thiên Lạc, cảm thấy Thiên Lạc không có gì đặc biệt.
Có thể đối mặt với ông không luống cuống, xác thật hiếm thấy, Bạch Khiếu Vân nhận ra Thiên Lạc có khí chất bất phàm, ngày sau có lẽ sẽ có thành tựu lớn, nhưng bây giờ còn chưa được.
Sự việc lần này liên quan quá rộng, không phải một tay mơ như Thiên Lạc có thể giải quyết được.
Lại nói tiếp, Cố Kinh Thế cũng biết điểm này, nhưng vì sao còn muốn mang theo Thiên Lạc đến đây?
Cường giả nói chuyện, trước nay đều không cần cố kỵ gì, Thiên Lạc biết Bạch Khiếu Vân không có cách nào thừa nhận cô.
Mà Cố Kinh Thế lại thản nhiên nhìn, không định trợ giúp Thiên Lạc.
Cố Kinh Thế không có khả năng luôn bảo vệ Thiên Lạc, giúp cô giải vây.
Muốn được người khác thừa nhận, cần Thiên Lạc tự mình đạt được, mà không phải dựa vào người khác giúp cô.
Chỉ có như vậy Thiên Lạc mới có thể một mình đảm đương một phía.
“Bạch tướng quân, hiện tại Thiên Lạc không phải người trước kia, việc lần này tôi đã đồng ý với Cố thiếu tướng thì nhất định sẽ làm được, hợp hay không hợp phải làm mới biết được.” Đối mặt Bạch Khiếu Vân đang làm khó dễ, Thiên Lạc bình tĩnh cười nói.
Thiên Lạc cũng không tức giận với lời nói của Bạch Khiếu Vân.
Bất luận thời điểm nào, đều là người có thực lực mới có tư cách được tôn trọng, Thiên Lạc hiểu việc ở trấn Mậu Sơn sẽ chứng minh thực lực của cô.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Thiên Lạc, Bạch Khiếu Vân cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng cho tới bây giờ không có người mới nào dám nói chuyện với ông như thế.
“Tướng quân, lần này xảy ra chuyện viện nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa, là hạng mục mà trước kia tôi đã phản đối, thượng cấp không nghe đề nghị của tôi mà bắt đầu nghiên cứu, hiện tại xảy ra vấn đề còn cần tôi tự mình ra mặt giải quyết.” Cố Kinh Thế nói làm sắc mặt Bạch Khiếu Vân có vài phần quẫn bách, “Nếu cần tôi tới thu dọn cục diện rối rắm, như vậy việc dùng người nào chỉ có thể nghe theo tôi.”
“Kinh Thế, cậu xác định sao?” Thiên Lạc chính là đứa cháu trai mà Thiên Dư Phong thương yêu nhất, nếu xảy ra việc gì thì Thiên Dư Phong khẳng định sẽ liều mạng với bọn họ!
Tuy bọn họ không sợ hãi, nhưng nếu Thiên Dư Phong thật sự tới náo loạn, chung quy sẽ có phiền toái.
Cố Kinh Thế nghe Bạch Khiếu Vân nói xong, quay đầu liếc nhìn Thiên Lạc một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Kinh Thế chậm rãi nói, “Tôi tin tưởng Thiên Lạc, cậu ấy sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Không chút do dự, Cố Kinh Thế cực kì tin tưởng Thiên Lạc.
Thiên Lạc cũng ngoài ý muốn Cố Kinh Thế sẽ tin tưởng cô như thế.
Cảm giác đôi mắt sâu thẳm của Cố Kinh Thế như lốc xoáy, gần như có thể cuốn mình vào.
Trong lòng Thiên Lạc nhảy dựng, lập tức trả lời, “Tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.