Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Quyển 1 - Chương 66: Gặp lại Trần Vi Nhi (Hạ)

Ngư Nhân Nhị Đại

26/06/2014

"Bằng hữu Quách Khánh của cậu vừa rồi làm như vậy, cậu có thấy quá đáng không?"

Trần Vi Nhi nói với tôi.

"Thật ra cũng không quá đáng chút nào, vừa rồi bọn chúng cũng làm như vậy với cậu còn gì!"

Tôi nói.

"Vậy cũng phải, cũng nên trừng trị bọn người này một chút, không nên để chúng tiếp tục gạt người nữa."

Trần Vi Nhi chấp nhận quan điểm của tôi, nói.

"Đúng rồi, tại sao cậu lại đi mua đường? Không xem trên báo chí nói, người bán loại hàng này hay gạt người hay sao?"

Tôi chỉ vào túi đường nói.

"Cha tớ trước kia vẫn muốn ăn loại đường này, nhưng không dám mua. Hôm nay tớ nhìn thấy, cho nên muốn mua cho cha mình ăn, vốn tưởng rằng 10 đồng 1 cân, không nghĩ chỉ có 1 lạng."

Trần Vi Nhi nói.

"A."

Tôi gật đầu."

Tại sao cậu lại ra đây? Không bán Ma Lạt Thăng nữa sao?"

Tôi kỳ quái hỏi. Nàng còn đang bán hàng, chạy ra ngoài làm gì?

"Anh tớ đã tới, bảo tớ ra ngoài đi dạo một chút, đúng lúc tớ đang cần đi tới hiệu sách."

Trần Vi Nhi nói.

"A? Cậu cũng muốn hiệu sách?"

Tôi làm bộ như kinh ngạc hỏi. Tôi làm bộ giống như thật, ý muốn nói mình cũng muốn đến hiệu sách.

"Đúng vậy, cậu cũng muốn tới hay sao?"

Trần Vi Nhi thấy bộ dáng của tôi, cho là tôi cũng muốn tới đó.

"Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi, thật là trùng hợp."

Tôi rất tự nhiên nói, chẳng có gì biểu hiện là mình đang nói dối, cái loại chuyện lừa người này, kiếp trước tôi là Lão hồ ly trên thương trường đã làm rất nhiều rồi.

"Vậy được."

Trần Vi Nhi thấy tôi nói như vậy, cũng không cự tuyệt. Dù sao lúc nãy, tôi cũng giúp nàng giải vây.

Hai người chúng tôi 1 trước một sau bước đi, vốn là đi song song, nhưng Trần Vi Nhi luôn đi nhanh hơn, hoặc đi chậm hơn tôi.

Có thể Trần Vi Nhi nghĩ rằng đi song song với tôi, người khác sẽ tưởng là tình lữ, động tác đúng là có chút mập mờ.

Hiệu sách của thành phố Tân Giang thành lập năm 1990, là hiệu sách lớn nhất ở trong tỉnh Tùng Giang, có diện tích 3600 thước vuông, có 1 bãi đỗ xe độc lập rất lớn, có thể nói ngoại trừ sách lậu, thì bất cứ loại sách chính quy nào cũng có thể mua được ở chỗ này.

"Cậu muốn mua loại sách gì?"

Tôi và Trần Vi Nhi bước vào trong thang máy, hỏi.

"Sắp tới có kỳ thi tốt nghiệp cấp III, tớ muốn mua mấy cuốn tài liệu học tập."

Trần Vi Nhi nói.

"Đi thôi, cùng đi xem đi."



Tôi nói. Năm lớp 12 của kiếp trước, tôi thường chăm chỉ tới chỗ này, hiện tại cũng rất nhớ mấy cuốn sách đó, nhân tiện đi cùng Trần Vi Nhi xem một chút.

Năm 1995, sách phụ đạo không có nhiều, nhưng cũng không ít, trong hiệu sách có hẳn một tầng bán loại sách này.

Tôi thấy Trần Vi Nhi cầm một cuốn sách về hàm số, có tên là”Những ví dụ phân tích hàm số cấp III”, quyền này kiếp trước tôi cũng đá đọc qua, bên trong có mấy chương, mặc dù không tệ lắm, nhưng cũng không có tác dụng lớn với việc ôn thi tốt nghiệp.

Đương nhiên, đây cũng là kết quả khi tôi thi tốt nghiệp mới biết được, bởi vì ... cuốn sách này từng được mấy người trong lớp của chúng tôi coi như là “sách quý”..

Quả nhiên, Trần Vi Nhi lập tức bị nội dung của cuốn sách hấp dẫn, lật từng trang xem.

"Quyển sách này mặc dù nói rất chi tiết, cặn kẽ, nhưng đối với 1 số đề thi tốt nghiệp có chút vấn đề."

Tôi nói với Trần Vi Nhi.

Tôi cảm thấy mình nên nhắc nhở Trần Vi Nhi một chút, để nàng khỏi phải mất công đi đường vòng.

"Vậy sao ? Tại sao cậu biết, ở trong lớp tớ có rất nhiều bạn học coi trọng cuốn sách này!"

Trần Vi Nhi không tin nói.

"Bởi vì tớ đã xem quyển sách này, trong đó nó có chứa mấy đề thi tốt nghiệp khóa trước, giải thích cũng chỉ tương đối!"

Không có cách nào khác, tôi chỉ còn cách nói như vậy, chẳng nhẽ tôi lại nói kiếp trước tôi từng đọc qua cuốn sách này?

"A? Cậu đã xem qua? Đây là sách tham khảo cho lớp 12 đấy?"

Trần Vi Nhi không biết nói gì, nhìn tôi nói, bởi tôi mới là học sinh lớp 10.

"Đúng vậy, tớ đã tự học xong tất cả chương trình của phổ thông trung học."

Tôi chỉ còn cách tiếp tục bịa chuyện.

"Cậu đã học xong tất cả chương trình của phổ thông trung học! ?"

Trần Vi Nhi giật mình kêu lên, làm cho những người khác trong hiệu sách cũng giật mình nhìn sang bên này.

Trần Vi Nhi biết là không tốt, lấy tay bịt miệng. Mới rồi nàng giật mình, cho nên âm thanh hơi lớn 1 chút.

"A, tớ nhớ ra rồi! Nghe nói năm lớp 10 của trường ta có xuất hiện 1 quái tài, đạt tới 493 điểm ở kỳ thi giữa kỳ, Anh, Lý, Hóa, Ngoại ngữ đều được max điểm. Tớ nhớ hắn cũng tên là Lưu Lỗi, chẳng lẽ là cậu?"

Trần Vi Nhi trợn mắt há mồm, dùng tay chỉ tôi.

"Đại khái là như vậy."

Tôi chẳng biết nên gật đầu hay lắc đầu, cái tên gọi Quái tài nghe có vẻ là không hay lắm thì phải.

"Không trách được! Thì ra là cậu lợi hại như thế! Vậy thì nghe lời cậu, tớ không mua quyển sách này nữa."

Ánh mắt của Trần Vi Nhi chuyển thành sùng bái nhìn tôi.

Thì ra học giỏi ở trường lại nổi tiếng như vậy, tôi đắc ý nói. Đúng là sau này có thể dùng cớ trao đổi kinh nghiệm học tập với Trần Vi Nhi… hắc hắc….

Sau đó tôi giới thiệu cho Trần Vi Nhi mấy cuốn sách, có một cuốn nghe nói là có đề ra gần sát với những đề thi tốt nghiệp.

Tới lúc thanh toán, tôi thấy Trần Vi Nhi cứ ngần ngừ không chịu rút tiền, dùng ánh mắt bối rối nhìn sang tôi.

"Tiểu thư, tổng cộng 132,6 đồng."

Người thu tiền lập lại 1 lần nữa.

"Cậu làm sao vậy?"



Tôi kỳ quái hỏi Trần Vi Nhi nói.

"Tớ... không mang đủ tiền."

Trần Vi Nhi nhỏ giọng nhăn nhó nói.

Ha hả, hóa ra là không mang đủ tiền a!

Tôi nghĩ không biết tại sao nha đầu này lại có vẻ mặt như vậy, hóa ra là muốn vay tiền tôi, nhưng lại không biết nói thế nào.

Tôi móc từ trong túi 200 đồng ra, đưa cho nhân viên thu tiền.

"Cám ơn cậu, lần sau tớ nhất định trả lại cậu."

Trần Vi Nhi cầm sách nói tiếng cảm ơn với tôi.

"Không sao."

Tôi cười một tiếng, hai trăm đồng thì có là cái gì, ngay car 20 vạn tôi còn cho cậu được cơ mà.

"Vậy thì... Tớ phải trở về rồi."

Ra khỏi hiệu sách, Trần Vi Nhi nói với tôi.

"Tớ đưa cậu về." Tôi nói.

"Không cần, một mình tớ cũng có thể tự về."

Trần Vi Nhi vội vàng khoát tay.

"Vậy cũng được, trên đường cẩn thận."

Tôi cũng không miễn cưỡng, dặn Trần Vi Nhi mấy câu.

"Ừ, tớ biết rồi."

Trần Vi Nhi gật đầu, đỏ mặt chạy đi.

Tôi quay người lại, cũng định đi về nhà, lại phát hiện Quách Khánh đứng ở xa, cười cười nhìn tôi

"Lão Đại, Hoa khôi của trường Trần Vi Nhi cũng bị cậu tóm vào tay rồi hay sao?"

Quách Khánh nhìn thấy tôi, nên đi tới.

"Tiểu tử, sao tâm hồn cậu thô tục vậy, đây là đang trao đổi kinh nghiệm học tập!"

Tôi nói với Quách Khánh.

"Đúng vậy, đúng vậy, hạng 1 lớp 10 trao đổi kiến thức với hạng 1 lớp 12 , lại còn ở chung 1 chỗ trao đổi kiến thức học tập!"

Quách Khánh nói.

"Cái gì? Cậu nói Trần Vi Nhi xếp hạng 1 lớp 12?"

Tôi kinh ngạc hỏi.

Cho dù chuyện trong nhà có vất vả, nhưng cũng không làm trễ nải công việc học tập của nàng.

"Không thể a, Lão Đại! Cậu ngay cả điều này cũng không biết! Trần Vi Nhi là hóa thân của nữ thần trí tuệ và nữ thần xinh đẹp ở trường chúng ta đấy!"

Quách Khánh không tin tôi ngay cả điều này tôi cũng không biết.

Thật ra thì tôi cũng không biết, tôi với cô bé xinh đẹp này tiếp xúc rất đi, kiếp trước tôi chỉ biết tới mỗi Triệu Nhan Nghiên thôi, nhưng kiếp này, ngoài ý muốn, nên đành phải có người thứ 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook