Quyển 1 - Chương 129: Lần thứ hai gặp mặt
Ngư Nhân Nhị Đại
29/06/2014
“Tiểu Lưu, cháu đang ở đâu vậy?"
Tôi vừa mới đỗ xe ở trong khu để xe của Ngân hàng Công Thương thì chú Triệu gọi điện thoại tới.
"Cháu vừa mới về nhà, đang ở bãi đỗ xe, có chuyện gì không chú?"
Mỗi buối tối chú Triệu đều gọi điện thoại cho tôi.
"Tập đoàn có chút chuyện, bây giờ cháu có thể đến Ánh Rạng Đông ngay được không?" Chú Triệu nói.
"Bây giờ? Được, vậy chú chờ cháu một chút."
Tôi cúp điện thoại, lại lái xe liễu ra ngoài.
Có lẽ là do tôi lúc đó vội đi, cho nên khi đèn xanh vừa mới bật, tôi liền phóng xe lên, lúc này lại có một chiếc xe ô tô đang rẽ trái, cho nên hai chiếc xe lập tức đâm vào nhau .
Có thể thấy chiếc xe này bị tôi đụng rất nghiêm trọng, sườn xe phía sau lõm vào.
Cái loại sự cố giao thông này rất ít khi gán định trách nhiệm, bởi vì cả hai bên đều tận dụng đèn đường của mình, không ai sai cả, nhưng có lẽ trách nhiệm thuộc về tôi nhiều hơn một chút.
Việc quan trọng nhất chính là người ngồi trong chiếc xe kia có bị thương hay không. Tôi đẩy cửa xe, bước nhanh xuống. Lúc này, người lái chiếc xe này cũng từ tay lái phụ đi ra.
Tôi thấy người trong xe không có việc gì, cũng yên tâm không ít. Nếu như đụng xe hỏng thì có thể bồi thường tiền, nhưng nếu làm người khác bị thương thì trách nhiệm rất lớn.
Ngoài ý muốn của tôi lại là người bước xuống chiếc xe ô tô này lại là một thiếu nữ, trông cũng chỉ khoảng 18, 19 tuổi, mi thanh mục tú, thanh thuần động lòng người, trông giống như một sinh viên đại học.
Nhưng làm cho tôi nghi ngờ nhất là, cô gái này tại sao trông lại có chút quen mặt, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó, nhưng mà tôi lại không nhớ nổi.
Cô bé nhìn thấy gương mặt của tôi cũng là sửng sờ, trong lòng âm thầm do dự, tại sao lại là hắn?
Vốn mình đang tính toán làm thịt người này một khoản, thì giờ lại không hạ quyết tâm được rồi.
Nghĩ tới những lời nói của người này với mình ngày hôm đó, trong lòng mình lại như có con nai đang chạy loạn.
Tôi đương nhiên là không biết những suy nghĩ trong lòng nàng, lo lắng hỏi:
"Cô có sao không?"
"Không sao, chỉ là tay tôi bị xây xước một chút..."
Cô gái này vốn ở trong xe đã suy nghĩ thật kĩ, dám đụng xe của bổn tiểu thư ư, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.
Khi xuống xe sẽ làm bộ dạng như bị thương để người này dẫn mình đi bệnh viện kiểm tra.
Sau đó sẽ lừa hắn một khoản tiền để mua xe mới. Nhưng lời nói ra đến miệng thì lại biến thành “Không sao”.
"Vậy thì tốt quá! Cô không có chuyện gì là tốt rồi, để tôi xem vết thương trên tay cô..."
Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, thì tôi đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Trên bàn tay của nàng có hai vết rách, máu vẫn còn đang rỉ ra!
"Còn nói không có chuyện gì, mà sao lại bị thương tới như vậy! Để tôi đưa cô tới bệnh viện trước đã."
Sau khi nói xong, tôi chẳng để cho nàng giải thích, mà đẩy nàng tới cạnh chiếc xe Jetta của tôi.
Cái xe của tôi chỉ bị bỏng mất cái đèn phía trước, chứ ngoài ra chẳng hư hại chút nào.
Trong lòng cô bé đang ngổn ngang tâm sự, sao lúc nãy hắn lại cầm tay mình, hình như hắn đang quan tâm tới mình thì phải!
Nghĩ tới những thứ này, nàng quên ngay những đau đớn trên tay, trong lòng lại còn mừng thầm. Những thứ nàng định bắt hắn bồi thường…cũng đã bị ném bay ra khỏi đầu.
"Đúng rồi, xe của cô thì làm sao bây giờ?"
Tôi chợt nhớ ra xe của cô gái vẫn còn nằm ở giữa đường.
"Ai nha!"
Được tôi một nhắc nhở, cô bé mới nhớ tới xe của mình vẫn còn ở chỗ này, điện thoại, ví tiền vẫn còn ở trên xe.
Tôi thì cho nàng đang xót chiếc xe của nàng, dù sao nó vẫn còn rất mới, hình như cũng mới mua tầm chỉ một năm, mà giờ đã bị tôi đụng hỏng.
"Yên tâm đi, tôi đền cho cô là được."
Tôi an ủi nàng nói. Một chiếc xe như thế này, đúng là không thấm vào đâu với tôi cả.
"Không phải đâu, ý của tôi là tôi ra ngoài lâu như vậy, thì người trong nhà nhất định sẽ lo lắng. Anh có điện thoại không? Cho tôi mượn dùng một chút."
Cô bé cau mày nói. Chẳng lẽ mình trông giống người tham tiền như vậy hay sao?
Tôi khẽ mỉm cười, đem điện thoại di động đưa cho nàng.
"Alo, cha à, con là Oánh Oánh... Dạ, lúc nãy con vừa mới đụng xe với người khác... Con không có gì đâu, bây giờ con đang trên đường tới bệnh viện... Xe của con đang ở đầu đường Nancy, cha cho người mang nó về cho con... Được rồi, được rồi, con đã nói là không sao mà... Được, khi nào con tới bệnh viện sẽ điện thoại cho bố."
Cô gái nói xong, thở dài một hơi, vốn nàng nghĩ cha mình sẽ chửi bới một trận, không ngờ lại dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lúc đầu nàng muốn mua xe, cha mình kiên quyết không đồng ý, chỉ là một cô bé thì mua xe làm gì, muốn đi đâu thì cha mình cho người đưa đi!
Tôi cụng gọi điện thoại cho chú Triệu, nói là trên đường đi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Triệu Quân Sinh dặn dò tôi hai câu, sau đó cúp điện thoại.
"Cô tên là gì?"
Chỗ này chỉ cách bệnh viện một đoạn, cho nên tôi tìm cách nói chuyện với cô gái này.
"Tôi... Tôi trước kia đã nói cho anh biết rồi."
Cô gái suy nghĩ một chút nói.
"Trước kia? Trước kia hai chúng ta quen nhau hay sao?"
Tôi kỳ quái hỏi, khó trách tôi vừa mới nhìn thấy nàng, đã cảm thấy nàng quen mắt.
“Không nhớ được thì thôi!"
Cô bé không cao hứng nói. Hắn đã quên mất mình, sao mình lại cứ nhớ thương hắn chứ. Nhưng mà cũng khó trách, ở bên cạnh hắn có hai cô bé xuất chúng như vậy, thì nhớ tới mình làm gì chứ.
"Có gợi ý gì không?"
Tôi nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được, chẳng lẽ là quen biết trước khi tôi sống lại? Thời điểm trước khi tôi sống lại do một số ký ức quá xa xưa, cho nên nó quá mơ hồ, cần phải có người nhắc lại mới nhớ được.
“80% có được không? Vậy thì 85% thì sao?"
Cô gái này học theo giọng của tôi nói.
Tôi đã nhớ ra, thì ra cô gái này chính là tiểu cô nương thu ngân ở Hoàng Triều Hải Sản Thành, bị tôi trêu đùa một lúc, cuối cùng cũng hỏi được danh tự cô ta có một chữ Ngô.
"Hóa ra là cô!"
Tôi cười nói:
"Lát nữa tôi bồi thường xe cho cô có được không?!"
Mặc dù trong lòng Ngô Huỳnh Huỳnh này không muốn hắn bồi thường, nhưng lại nghĩ tới lúc nãy hắn không nhớ được mình là ai, cho nên trong bụng tức giận, ngoài miệng nói:
"Anh thật tốt! Vậy anh bồi thường cho tôi một cái xe mới!"
"Ha hả, được rồi, xe mới thì xe mới."
Tôi cũng chỉ muốn cùng nàng nói chuyện, chứ không tiếc một số tiền như vậy.
"Được! Đây là anh nói đó nha! Có phải là tôi muốn mua xe gì thì mua hay không?"
Cô gái hộ Ngô bỗng nhiên giảo hoạt nói, trong lòng thì đang tính toán, hắn còn nhỏ như vậy mà đã không coi tiền ra cái gì, nhất định phải tìm một cơ hội làm cho hắn biết khó một chút mới được.
Tôi không chú ý tới những thứ này, thuận miệng đáp:
"Được."
"Ngoéo tay!"
Ngô Huỳnh Huỳnh này như một tiểu hài tử đòi ngoéo tay.
"Đại tỷ, tôi lái xe đấy! Cô có phái muốn tôi làm bị thương nhiều người nữa hay không?" Tôi cười khổ nói.
"Nhiều người? Có ý gì vậy?"
Ngô Huỳnh Huỳnh không có nghe hiểu.
"Vạn nhất nếu tôi đụng thêm một chiếc xe nữa, thì có phải là tôi lại phải đưa thêm 1 tài xế nữa vào bệnh viện hay không?"
Tôi cười giải thích.
"Tốt lắm! Anh dám nói chiếc xe của tôi không bền đúng hay không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh cả giận nói.
"Không phải là nó không bền, mà nếu đụng phải tôi, thì cho dù là trực thăng cũng biến thành sắt vụn!" Tôi khoác lác nói.
"Hừ! Nếu theo lời anh nói, thì tôi phải cám ơn anh hay sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hừ lạnh nói.
"Thế thì không cần, tay người đông bắc chúng ta ai mà chẳng mạnh như sấm sét."
Tôi nhớ lại câu nói ở kiếp trước: tay người Đông bắc ai cũng mạnh như sắt thép.
"Anh... ! Đây là anh cưỡng từ đoạt lý!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên biết tôi nói đùa với nàng, nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ bừng lên.
"Đâu có, tôi đang nói thực đấy! Nếu cô có thể mang xe thiết giáp ra đây, thì người bị thương không phải là tôi đâu."
Tôi tiếp tục nói khoác.
"A? Ý tưởng cũng không tệ, để tôi nói với cha tôi một chút, điều một cỗ xe thiếp giáp ra đây thử."
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe tôi nói như vậy, thì nhanh chóng gật đầu.
Tôi đổ mồ hôi a! Xe thiết giáp thì đâu có thể tùy tiện lái ra đường! Nhưng mà nghe khẩu khí của nàng, thì cha nàng hình như cũng là một đại nhân vật.
Nhưng mà trên đất Tân giang này, đa số các nhà quyền quý tôi đều biết, nhưng đâu có ai họ Ngô đâu?
Tay của Ngô Huỳnh Huỳnh chẳng qua chỉ bị xước nhẹ, tới bôi thuốc một chút là được, ngay cả băng bó cũng không cần. Ngô Huỳnh Huỳnh gọi điện thoại cho cha mình, nói vị trí của bệnh viện.
"Còn đau không?" Tôi hỏi Ngô Huỳnh Huỳnh.
"Còn một chút." Ngô nhỏ giọng nói.
"Đưa cho tôi kiểm tra một chút!"
Một ý tưởng lại hiện lên trong đầu của tôi, nhìn tiểu cô nương này kiều diễm ướt át như vậy, đúng là tôi chỉ muốn sờ một hai cái.
"Không được!" Ngô Huỳnh Huỳnh bối rối rút tay về.
Nhưng cơ hội tốt như vậy tôi đâu chịu bỏ qua cho, thò tay phải ra cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Không nghĩ tới cô gái này lại lắc mình chạy trốn, tôi chụp luôn vào khoảng không!
Sự hưng phấn của tôi nổi lên, lập tức vươn tay về phía trước, tóm lấy bàn tay ấy.
Ngô Huỳnh Huỳnh không tránh được chỉ kêu “A” lên một tiếng. Nàng nghĩ mình là cao thủ Taekwondo, người bình thường đừng nói muốn bắt đến mình, ngay cả chạm vào cũng không được.
Nhưng mà tốc độ của hắn tại sao lại nhanh như vậy? Mình chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn tóm được rồi.
Đúng vào lúc này, một trung niên nam nhân mặc quân phục nổi giận đùng đùng chạy vội tới, lớn tiếng kêu:
"Oánh Oánh, con không việc gì chứ?"
Mặt Ngô Huỳnh Huỳnh lập tức đỏ lên, tay của mình vẫn còn đang ở trong tay của người ta, nếu như bị cha mình thấy được thì không tốt!
Cô gái này dùng sức giật hai cái, thấy không có một chút hiệu quả nào, thì tức giận nhỏ giọng nói với tôi:
"Anh sờ còn chưa đủ sao? Mau buông tay ra đi!"
Trong khoảnh khắc vừa rồi tôi đang còn ngẩn ngơ, quên mất là mình đang cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Nghe nàng nói vậy, tôi mới vội vàng bỏ bàn tay của nàng ra.
Điều làm cho tôi ngẩn ngơ không phải là cha của Ngô Huỳnh Huỳnh, mà là người đi phía sau lưng cha của Ngô Huỳnh Huỳnh này!
Tôi vừa mới đỗ xe ở trong khu để xe của Ngân hàng Công Thương thì chú Triệu gọi điện thoại tới.
"Cháu vừa mới về nhà, đang ở bãi đỗ xe, có chuyện gì không chú?"
Mỗi buối tối chú Triệu đều gọi điện thoại cho tôi.
"Tập đoàn có chút chuyện, bây giờ cháu có thể đến Ánh Rạng Đông ngay được không?" Chú Triệu nói.
"Bây giờ? Được, vậy chú chờ cháu một chút."
Tôi cúp điện thoại, lại lái xe liễu ra ngoài.
Có lẽ là do tôi lúc đó vội đi, cho nên khi đèn xanh vừa mới bật, tôi liền phóng xe lên, lúc này lại có một chiếc xe ô tô đang rẽ trái, cho nên hai chiếc xe lập tức đâm vào nhau .
Có thể thấy chiếc xe này bị tôi đụng rất nghiêm trọng, sườn xe phía sau lõm vào.
Cái loại sự cố giao thông này rất ít khi gán định trách nhiệm, bởi vì cả hai bên đều tận dụng đèn đường của mình, không ai sai cả, nhưng có lẽ trách nhiệm thuộc về tôi nhiều hơn một chút.
Việc quan trọng nhất chính là người ngồi trong chiếc xe kia có bị thương hay không. Tôi đẩy cửa xe, bước nhanh xuống. Lúc này, người lái chiếc xe này cũng từ tay lái phụ đi ra.
Tôi thấy người trong xe không có việc gì, cũng yên tâm không ít. Nếu như đụng xe hỏng thì có thể bồi thường tiền, nhưng nếu làm người khác bị thương thì trách nhiệm rất lớn.
Ngoài ý muốn của tôi lại là người bước xuống chiếc xe ô tô này lại là một thiếu nữ, trông cũng chỉ khoảng 18, 19 tuổi, mi thanh mục tú, thanh thuần động lòng người, trông giống như một sinh viên đại học.
Nhưng làm cho tôi nghi ngờ nhất là, cô gái này tại sao trông lại có chút quen mặt, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó, nhưng mà tôi lại không nhớ nổi.
Cô bé nhìn thấy gương mặt của tôi cũng là sửng sờ, trong lòng âm thầm do dự, tại sao lại là hắn?
Vốn mình đang tính toán làm thịt người này một khoản, thì giờ lại không hạ quyết tâm được rồi.
Nghĩ tới những lời nói của người này với mình ngày hôm đó, trong lòng mình lại như có con nai đang chạy loạn.
Tôi đương nhiên là không biết những suy nghĩ trong lòng nàng, lo lắng hỏi:
"Cô có sao không?"
"Không sao, chỉ là tay tôi bị xây xước một chút..."
Cô gái này vốn ở trong xe đã suy nghĩ thật kĩ, dám đụng xe của bổn tiểu thư ư, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.
Khi xuống xe sẽ làm bộ dạng như bị thương để người này dẫn mình đi bệnh viện kiểm tra.
Sau đó sẽ lừa hắn một khoản tiền để mua xe mới. Nhưng lời nói ra đến miệng thì lại biến thành “Không sao”.
"Vậy thì tốt quá! Cô không có chuyện gì là tốt rồi, để tôi xem vết thương trên tay cô..."
Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, thì tôi đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Trên bàn tay của nàng có hai vết rách, máu vẫn còn đang rỉ ra!
"Còn nói không có chuyện gì, mà sao lại bị thương tới như vậy! Để tôi đưa cô tới bệnh viện trước đã."
Sau khi nói xong, tôi chẳng để cho nàng giải thích, mà đẩy nàng tới cạnh chiếc xe Jetta của tôi.
Cái xe của tôi chỉ bị bỏng mất cái đèn phía trước, chứ ngoài ra chẳng hư hại chút nào.
Trong lòng cô bé đang ngổn ngang tâm sự, sao lúc nãy hắn lại cầm tay mình, hình như hắn đang quan tâm tới mình thì phải!
Nghĩ tới những thứ này, nàng quên ngay những đau đớn trên tay, trong lòng lại còn mừng thầm. Những thứ nàng định bắt hắn bồi thường…cũng đã bị ném bay ra khỏi đầu.
"Đúng rồi, xe của cô thì làm sao bây giờ?"
Tôi chợt nhớ ra xe của cô gái vẫn còn nằm ở giữa đường.
"Ai nha!"
Được tôi một nhắc nhở, cô bé mới nhớ tới xe của mình vẫn còn ở chỗ này, điện thoại, ví tiền vẫn còn ở trên xe.
Tôi thì cho nàng đang xót chiếc xe của nàng, dù sao nó vẫn còn rất mới, hình như cũng mới mua tầm chỉ một năm, mà giờ đã bị tôi đụng hỏng.
"Yên tâm đi, tôi đền cho cô là được."
Tôi an ủi nàng nói. Một chiếc xe như thế này, đúng là không thấm vào đâu với tôi cả.
"Không phải đâu, ý của tôi là tôi ra ngoài lâu như vậy, thì người trong nhà nhất định sẽ lo lắng. Anh có điện thoại không? Cho tôi mượn dùng một chút."
Cô bé cau mày nói. Chẳng lẽ mình trông giống người tham tiền như vậy hay sao?
Tôi khẽ mỉm cười, đem điện thoại di động đưa cho nàng.
"Alo, cha à, con là Oánh Oánh... Dạ, lúc nãy con vừa mới đụng xe với người khác... Con không có gì đâu, bây giờ con đang trên đường tới bệnh viện... Xe của con đang ở đầu đường Nancy, cha cho người mang nó về cho con... Được rồi, được rồi, con đã nói là không sao mà... Được, khi nào con tới bệnh viện sẽ điện thoại cho bố."
Cô gái nói xong, thở dài một hơi, vốn nàng nghĩ cha mình sẽ chửi bới một trận, không ngờ lại dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lúc đầu nàng muốn mua xe, cha mình kiên quyết không đồng ý, chỉ là một cô bé thì mua xe làm gì, muốn đi đâu thì cha mình cho người đưa đi!
Tôi cụng gọi điện thoại cho chú Triệu, nói là trên đường đi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Triệu Quân Sinh dặn dò tôi hai câu, sau đó cúp điện thoại.
"Cô tên là gì?"
Chỗ này chỉ cách bệnh viện một đoạn, cho nên tôi tìm cách nói chuyện với cô gái này.
"Tôi... Tôi trước kia đã nói cho anh biết rồi."
Cô gái suy nghĩ một chút nói.
"Trước kia? Trước kia hai chúng ta quen nhau hay sao?"
Tôi kỳ quái hỏi, khó trách tôi vừa mới nhìn thấy nàng, đã cảm thấy nàng quen mắt.
“Không nhớ được thì thôi!"
Cô bé không cao hứng nói. Hắn đã quên mất mình, sao mình lại cứ nhớ thương hắn chứ. Nhưng mà cũng khó trách, ở bên cạnh hắn có hai cô bé xuất chúng như vậy, thì nhớ tới mình làm gì chứ.
"Có gợi ý gì không?"
Tôi nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được, chẳng lẽ là quen biết trước khi tôi sống lại? Thời điểm trước khi tôi sống lại do một số ký ức quá xa xưa, cho nên nó quá mơ hồ, cần phải có người nhắc lại mới nhớ được.
“80% có được không? Vậy thì 85% thì sao?"
Cô gái này học theo giọng của tôi nói.
Tôi đã nhớ ra, thì ra cô gái này chính là tiểu cô nương thu ngân ở Hoàng Triều Hải Sản Thành, bị tôi trêu đùa một lúc, cuối cùng cũng hỏi được danh tự cô ta có một chữ Ngô.
"Hóa ra là cô!"
Tôi cười nói:
"Lát nữa tôi bồi thường xe cho cô có được không?!"
Mặc dù trong lòng Ngô Huỳnh Huỳnh này không muốn hắn bồi thường, nhưng lại nghĩ tới lúc nãy hắn không nhớ được mình là ai, cho nên trong bụng tức giận, ngoài miệng nói:
"Anh thật tốt! Vậy anh bồi thường cho tôi một cái xe mới!"
"Ha hả, được rồi, xe mới thì xe mới."
Tôi cũng chỉ muốn cùng nàng nói chuyện, chứ không tiếc một số tiền như vậy.
"Được! Đây là anh nói đó nha! Có phải là tôi muốn mua xe gì thì mua hay không?"
Cô gái hộ Ngô bỗng nhiên giảo hoạt nói, trong lòng thì đang tính toán, hắn còn nhỏ như vậy mà đã không coi tiền ra cái gì, nhất định phải tìm một cơ hội làm cho hắn biết khó một chút mới được.
Tôi không chú ý tới những thứ này, thuận miệng đáp:
"Được."
"Ngoéo tay!"
Ngô Huỳnh Huỳnh này như một tiểu hài tử đòi ngoéo tay.
"Đại tỷ, tôi lái xe đấy! Cô có phái muốn tôi làm bị thương nhiều người nữa hay không?" Tôi cười khổ nói.
"Nhiều người? Có ý gì vậy?"
Ngô Huỳnh Huỳnh không có nghe hiểu.
"Vạn nhất nếu tôi đụng thêm một chiếc xe nữa, thì có phải là tôi lại phải đưa thêm 1 tài xế nữa vào bệnh viện hay không?"
Tôi cười giải thích.
"Tốt lắm! Anh dám nói chiếc xe của tôi không bền đúng hay không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh cả giận nói.
"Không phải là nó không bền, mà nếu đụng phải tôi, thì cho dù là trực thăng cũng biến thành sắt vụn!" Tôi khoác lác nói.
"Hừ! Nếu theo lời anh nói, thì tôi phải cám ơn anh hay sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hừ lạnh nói.
"Thế thì không cần, tay người đông bắc chúng ta ai mà chẳng mạnh như sấm sét."
Tôi nhớ lại câu nói ở kiếp trước: tay người Đông bắc ai cũng mạnh như sắt thép.
"Anh... ! Đây là anh cưỡng từ đoạt lý!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên biết tôi nói đùa với nàng, nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ bừng lên.
"Đâu có, tôi đang nói thực đấy! Nếu cô có thể mang xe thiết giáp ra đây, thì người bị thương không phải là tôi đâu."
Tôi tiếp tục nói khoác.
"A? Ý tưởng cũng không tệ, để tôi nói với cha tôi một chút, điều một cỗ xe thiếp giáp ra đây thử."
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe tôi nói như vậy, thì nhanh chóng gật đầu.
Tôi đổ mồ hôi a! Xe thiết giáp thì đâu có thể tùy tiện lái ra đường! Nhưng mà nghe khẩu khí của nàng, thì cha nàng hình như cũng là một đại nhân vật.
Nhưng mà trên đất Tân giang này, đa số các nhà quyền quý tôi đều biết, nhưng đâu có ai họ Ngô đâu?
Tay của Ngô Huỳnh Huỳnh chẳng qua chỉ bị xước nhẹ, tới bôi thuốc một chút là được, ngay cả băng bó cũng không cần. Ngô Huỳnh Huỳnh gọi điện thoại cho cha mình, nói vị trí của bệnh viện.
"Còn đau không?" Tôi hỏi Ngô Huỳnh Huỳnh.
"Còn một chút." Ngô nhỏ giọng nói.
"Đưa cho tôi kiểm tra một chút!"
Một ý tưởng lại hiện lên trong đầu của tôi, nhìn tiểu cô nương này kiều diễm ướt át như vậy, đúng là tôi chỉ muốn sờ một hai cái.
"Không được!" Ngô Huỳnh Huỳnh bối rối rút tay về.
Nhưng cơ hội tốt như vậy tôi đâu chịu bỏ qua cho, thò tay phải ra cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Không nghĩ tới cô gái này lại lắc mình chạy trốn, tôi chụp luôn vào khoảng không!
Sự hưng phấn của tôi nổi lên, lập tức vươn tay về phía trước, tóm lấy bàn tay ấy.
Ngô Huỳnh Huỳnh không tránh được chỉ kêu “A” lên một tiếng. Nàng nghĩ mình là cao thủ Taekwondo, người bình thường đừng nói muốn bắt đến mình, ngay cả chạm vào cũng không được.
Nhưng mà tốc độ của hắn tại sao lại nhanh như vậy? Mình chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn tóm được rồi.
Đúng vào lúc này, một trung niên nam nhân mặc quân phục nổi giận đùng đùng chạy vội tới, lớn tiếng kêu:
"Oánh Oánh, con không việc gì chứ?"
Mặt Ngô Huỳnh Huỳnh lập tức đỏ lên, tay của mình vẫn còn đang ở trong tay của người ta, nếu như bị cha mình thấy được thì không tốt!
Cô gái này dùng sức giật hai cái, thấy không có một chút hiệu quả nào, thì tức giận nhỏ giọng nói với tôi:
"Anh sờ còn chưa đủ sao? Mau buông tay ra đi!"
Trong khoảnh khắc vừa rồi tôi đang còn ngẩn ngơ, quên mất là mình đang cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Nghe nàng nói vậy, tôi mới vội vàng bỏ bàn tay của nàng ra.
Điều làm cho tôi ngẩn ngơ không phải là cha của Ngô Huỳnh Huỳnh, mà là người đi phía sau lưng cha của Ngô Huỳnh Huỳnh này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.