Quyển 1 - Chương 63: Mồng Một Tết Nguyên Đán
Ngư Nhân Nhị Đại
26/06/2014
Ánh rạng đông Office 95 sau khi đưa ra thị trường đã thu được thành công vang dội, Triệu Quân Sinh lập tức gọi thủ hạ phiên dịch thành tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn và nhiều ngôn ngữ khác nhau để tiêu thụ.
Hầu như tất cả những người sử dụng Windowz 95 đều mua Ánh rạng đông Office 95, trong lúc nhất thời, đơn đặt hàng mua trở nên rất nhiều, Triệu Quân Sinh phải đẩy nhanh tốc độ sản xuất Ánh rạng đông Office 95.
Thời bấy giờ Windowz 95 trong nước bán khoảng 4000 Nhân dân tệ, nhưng tôi kiên trì để giá của Ánh rạng đông Office 95 là 5500 đồng, vì vậy giá cao hơn so với Windowz 95.
Triệu Quân Sinh lúc ấy vô cùng kỳ quái, đặt giá cao như vậy thì có người mua hay sao?
Nhưng một người từng biết trước lịch sử như tôi thì lại rõ ràng, bởi vì sự xuất hiện của tôi, cho nên nguyên bản phần mềm Office 95 của Microsoft còn đang nằm trong phòng thì nghiệm.
Mà Ánh rạng đông Office 95 đã bao gồm hết tất cả chức năng của Office 97, hơn nữa tôi còn tham khảo một số phần mềm ở kiếp trước tiền hành toàn diện cải tổ, trong trí nhớ của tôi Office 97 lúc ấy bán với giá tiền này đã từng gặt hái được thành công, cho nên tôi cũng định giá Ánh rạng đông Office 95 ở chừng đó.
Triệu Quân Sinh mặc dù kỳ quái, nhưng vẫn theo lời tôi mà làm, nhưng sau khi tung ra bán, thì lượng tiêu thụ của Ánh rạng đông Office 95 còn cao hơn so với Windowz 95.
Đối với hiện tượng kỳ quái này, tôi và Triệu Quân Sinh cũng hiểu rõ nguyên nhân, một phiên bản của Windowz 95 có thể dễ dàng sao chép ra thành nhiều phiên bản cài đặt trên nhiều máy.
Nhưng mà đối với Ánh rạng đông Office 95 thì lại khác, không ai có cách nào phá giải mã hóa, cho nên bắt buộc phải đăng ký, không còn cách nào khác.
Trong lòng tôi tính toán lại một chút, cho tới cuối năm 1995, công ty Microsoft phát hành Windowz 95 lợi nhuận đạt được khoảng 6 tỷ USD, nếu như trùng với tính toán của tôi, thì Ánh rạng đông Office 95 sẽ có lợi nhuận cao hơn, đạt được khoảng 8,25 tỷ USD, đây chỉ là lượng tiêu thụ dự kiến, nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, thì có thể còn cao hơn.
"Tiểu Lưu, chỉ mới qua mấy ngày, Ánh rạng đông Office 95 của chúng ta đã bán được khoảng 1 tỷ USD rồi!"
Mới sáng sớm mồng một tết Nguyên Đán, Triệu Quân Sinh đã gọi điện thoại cho tôi.
"A, vậy sao ? Ánh rạng đông Office 95 cũng chỉ là 1 phần trong kế hoạch, còn phần mềm máy tính cháu còn chưa bắt tay vào làm."
Tôi đối với kết quả này cũng đã dự định được.
Hơn nữa còn rất nhiều bộ phận cấu tạo nên máy tính, phần mềm kế toán, phần mềm đồ hình, phần mềm photoshop, phần mềm diệt virus đều có thể mang lại món lợi kếch xù.
"Ha hả, Vinh quang của cả đời chú là được làm việc cho tập đoàn máy tính Ánh Rạng Đông! Trung ương đã đưa công ty chúng ta vào trong danh sách đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, những quyền lợi được ưu tiên thì cháu không thể nào tưởng tượng được đâu!"
Triệu Quân Sinh cao hứng nói.
Điều hắn nói chỉ là chuyện tất nhiên mà thôi, Tập đoàn Ánh Rạng Đông vô hình chung đã kéo nền kinh tế của cả nước đi lên, đương nhiên là quốc gia cũng phải cao hứng rồi.
"Đúng rồi, Tiểu Lưu, chú bây giờ lại có chút hối hận không lấy cổ phần của cháu, 1 tỷ USD a, nếu như chú có 10% thì bây giờ chẳng phải có 100.000 rồi hay sao, cũng hơn 500 triệu nhân dân tệ, không cần phải buôn bán cả đời nữa!"
Triệu Quân Sinh cười nói.
"Cháu mặc kệ, ai bảo chú lúc đầu không lấy. Bây giờ muốn thì đã muộn rồi! Nhưng mà chú có thể thương lượng với Nhan Nghiên một chút, xem nàng có nguyện ý tặng cổ phần cho chú hay không?"
Tôi gian trá nói.
"Nhan Nghiên? Thôi, coi như chú nói giỡn, tiền trước kia chú kiếm được cũng đủ lo cho bá mẫu rồi. Chú làm việc ở tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng không phải vì tiền, mà có thể mang lại cho chú sự tự hào, là kiêu hãnh của dân tộc!"
Triệu Quân Sinh nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình.
"Được rồi, Chú muốn kiêu ngạo, cháu thì cần tiền, chúng ta không ai chạm ai cả."
Tôi cười hắc hắc, rồi cúp điện thoại.
Ngày mồng một tết nguyên đán, tôi nên làm cái gì đây? Tôi trước tiên sẽ gọi điện thoại cho Nhan Nghiên, lâu lắm tôi không cùng nàng XXOO rồi, nhà tôi hôm nay không có ai, xem ra cũng phải thử một lần.
Kết quả thì lại làm tôi thất vọng vô cùng, Triệu Nhan Nghiên đang ở nhà Triệu Lợi, đúng là không còn cách nào khác cả.
Trong điện thoại tôi còn nghe được âm thanh của Triệu Quân Sinh, rống lên:
"Tiểu Lưu nó vừa mới cụp điện thoại với tôi, hắn đã gọi cho con rồi à"!
Tôi cười khổ cúp điện thoại, nhưng điện thoại lại vang lên.
"Alo, ai vậy?"
Tôi bật điện thoại đáp.
"Lão Đại, hôm nay có chuẩn bị đi làm gì không?"
Âm thanh này chắc chắn là của Quách Khánh.
"Không có chuyện gì cả, hai chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"
Tôi nói.
"Được, nửa giờ sau gặp lại ở bên kia chợ bán thức ăn."
Quách Khánh nói.
Nửa giờ sau, tôi thấy Quách Khánh mặc âu phục, đeo kính đen, nghiễm nhiên đã biến thành Lão đại xã hội đen như trên ti vi rồi.
"Cậu như thế nào lại biến thành như vậy, không phải là Tiểu Mã ca ca hay sao? Rất giống 1 ông trùm đấy."
Tôi xông lên, đấm cho hắn 1 quyền.
"Con mẹ nó, mày là ai?"
Không đợi Quách Khánh nói chuyện, tôi đã thấy 4, 5 tên đầu tóc sặc sỡ xông tới.
"Đứa nào nói vậy? Con mẹ nó, mau chào Lỗi ca đi!"
Quách Khánh đá cho mấy người kia mỗi người 1 đạp.
"Xin chào Lỗi ca…"
Mấy tên lưu manh gập người lên tiếng.
"Được rồi, chúng mày ra chỗ khác chơi đi, ở đây không có chuyện của chúng mày nữa."
Quách Khánh nói, phất phất tay đuổi mấy tên lưu manh này đến bàn bi a.
"Mấy tên này là ai?"
Tôi chỉ vào mấy tên lưu manh đầu tóc sặc sỡ hỏi.
"Đây là mấy tiểu đệ mà tớ mới thu, chúng nó vốn là mấy thằng lang thang ở chợ bán thức ăn này, gặp tớ thì tớ lập tức thu phục."
Quách Khánh rút 1 điếu thuốc ra, châm lửa rồi đưa cho tôi.
"Không cần, đứng xa ra, cậu bây giờ đã oai phong lắm rồi, cũng đã lăn lộn ngoài xã hội rồi đấy nhỉ?"
Tôi đẩy điếu thuốc của Quách Khánh ra xa, nói.
"Hừ, thân thủ của tớ không phải nói khoác chứ, đánh bại bọn chúng chỉ dễ như chơi."
Quách Khánh tự hào nói.
"A, đúng là không nhận ra, hai chúng ta thử một chút nhé?"
Nắm tay của tôi gần đây cũng ngứa ngáy, không biết vì sao, lúc nào tôi cũng cảm thấy tinh lực tràn đầy.
"Lão Đại, mặc dù cậu là lão Đại, nhưng căn cứ vào thể trạng của cậu bây giờ, tớ không dám nói trước điều gì. Tớ bây giờ đã đánh ngang tay với Chung Dương rồi đó."
Quách Khánh vỗ vỗ bờ vai của tôi nói.
(Chung Dương chính là huấn luyện viên Tán thủ ở cung thiếu nhỉ)
"Ha hả, nhưng mà cũng nhắc nhở cho cậu biết, cậu ăn mặc như vậy, không thấy mọi người đi đường đều tránh xa cậu hay sao? Tớ và cậu ở cùng 1 chỗ, cũng có cảm giác không được tự nhiên."
Đi dọc con đường, những ai trông thấy Quách Khánh đều tránh rất xa.
"Con mẹ nó, không phải tớ kiêu ngạo, nhưng ai dám chọc lão tử, lão tử giết hắn!"
Quách Khánh bất mãn nói.
Trong lòng tôi than thở, Quách Khánh biến thành như vậy, cũng không còn xa nữa để tiến tới tội phạm rồi, không biết trong hoàn cảnh của nước Z hiện nay, chính phủ có thể buông tha cho hắn không?.
Một tổ chức như vậy, không làm chuyện gì lớn thì cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, có khi gặp phải cả tử hình.
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 64 : Gặp lại Trần Vi Nhi (Thượng)"A? Lão Đại, đây không phải là Trần Vi Nhi hay sao? Sao nàng lại bán Ma Lạt Thăng?"
Quách Khánh trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói.
"Cho tớ 2 bát Ma Lạt Thăng."
Tôi đưa cho Trần Vi Nhi năm đồng tiền.
Trần Vi Nhi vừa định trả lại tiền, nhưng mẫu thân của Trần Vi Nhi nhìn thấy chúng tôi, vội nói:
"Ai nha, là Quách tử ca ư, ngài tới đây thì tôi sao dám lấy tiền, Vi Nhi mau đưa tiền trả lại cho người ta đi!"
Trần Vi Nhi chán ghét nhìn tôi và Quách Khánh một cái, chuẩn bị đem tiền trả lại cho tôi.
Trong lòng tôi thực sự rất bực, cái tên Quách Khánh này khẳng định đã hoành hành ngang ngược ở vùng này, ngay cả những tiểu thương như vậy cũng không dám chọc tới hắn.
Ấn tượng tốt của Trần Vi Nhi đối với tôi đã tôin tành mây khói rồi.
Tôi vội vàng nhún nhường nói:
"A di, người không lấy tiền của chúng cháu, thì chúng cháu xấu hổ không dám ăn đâu, hôm nọ Vi Nhi đã mời cháu một chén rồi. Các người chỉ buôn bán nhỏ, vốn không lớn, nên để dành để chữa bệnh."
Quách Khánh thấy tôi nói như vậy, lập tức hiểu ý, vội vàng nói:
"A di, người cầm lấy tiền đi, sau này có ai dám trêu chọc quán của người, thì cứ bảo là có Quách Khánh cháu bảo hộ là được rồi."
Trần Vi Nhi trợn mắt nhìn tôi một cái, trả lại cho tôi 1 đồng tiền.
Ý của nàng dường như muốn nói… nếu cậu không lấy tiền, tớ lập tức giết cậu.
Tôi vội vàng giả bộ làm như không nhìn thấy gì, cười hắc hắc hỏi:
"Vi Nhi, anh của cậu đâu?"
"Ở bệnh viện chăm sóc cha rồi, giải phẫu rất thành công, cha tớ đang nghỉ ngơi."
Nhắc tới lên chuyện này, trên mặt Trần Vi Nhi lập tức nở nụ cười.
Ấn tượng của Trần Vi Nhi với tôi cũng không tệ lắm, chỉ không hiểu là tại sao tôi lại đi chung với một người giang hồ như Quách Khánh.
Tôi gần đây bận rộn chuyện công ty, cho nên gần 1 tháng nay không có tới quan Ma Lạt Thăng của Trần Vi Nhi, không biết tôi cho Trần Dũng số tiền đó có đủ không.
Lần trước cho hắn 20 vạn, sau đó không thấy hắn điện thoại liên lạc lại nữa.
"Giải phẫu có đủ tiền không?"
Tôi hỏi. Hiện tại đừng nói 20 vạn, 200 vạn, 2000 vạn, thậm chí là 200 triệu tôi cũng có thể lấy ra.
"Tớ… anh tớ mượn được 20 vạn. Tiền mua thận hết 15 vạn, tiền giải phẫu mất 8 vạn, không có cách nào khác, tớ và mẹ tớ vay mượn thêm được 3 vạn, như vậy cũng đủ rồi."
Bởi vì hôm nay là tết nguyên đán, cho nên người trên đường cũng không nhiều lắm, Trần Vi Nhi ngồi trên ghế nói chuyện với tôi.
Nói tới chuyện vay mượn được 20 vạn, mặt của Trần Vi Nhi đỏ lên, chẳng nhẽ lại nói đây là tiền bán mình.
"Vậy cũng tốt! Nhưng mà tiền đó có phải do tên Vu Cương kia cho vay hay không?"
Tôi cố ý hỏi. Trong lòng thầm mắng cái tên Trần Dũng này, không đủ tiền thì không biết gọi điện thoại cho tôi hay sao, chẳng nhẽ tôi không cho ngươi mượn!
"Không phải đâu."
Trần Vi Nhi vội vàng lắc đầu nói. Nhìn cũng có thể biết, tâm tình của Trần Vi Nhi rất tốt.
Cũng có thể vì nguyên nhân cha nàng hết bệnh, cho nên với những lời tôi nói nàng cũng không để ý.
Vừa ăn, vừa trò chuyện với nàng, cũng hỏi thăm tình hình tiền kiếm được do bán Ma Lạt Thăng, sau đó tôi với Quách Khánh đứng dậy ra về.
"Lão Đại, tại sao cậu không biểu hiện với nàng một chút?"
Quách Khánh kỳ quái hỏi.
Tôi cười hắc hắc nói:
"Dần dần cậu sẽ hiểu, đối phó với những cô bé như vậy phải từ từ." Tôi vỗ Quách Khánh nói.
"A "
Quách Khánh không hiểu nhưng vẫn gật đầu, nói:
"Lão Đại quả nhiên không tầm thường. Nếu để tớ thì tớ sẽ hỏi nàng xem nàng có thích tớ hay không, nếu không thích thì thôi."
"Cậu làm như vậy, có thể cua được con người ta mới lạ đấy."
Tôi châm chọc nói.
"Cậu cũng đừng nói như vậy, có rất nhiều con gái muốn theo tớ, nhưng tớ đâu có đồng ý."
Quách Khánh đắc ý nói.
"Có phải là tiểu thái muội (1) không?!"
Tôi nói một câu xé toạc thiên cơ.
(1): Tiểu thái muội: gái.. ăn chơi
"Cậu làm sao mà biết?"
Quách Khánh ngạc nhiên hỏi, cũng không phủ nhận.
…
Buổi chiều, Quách Khánh tới quán bi – a. Tên tiểu tử này nói muốn cùng với các huynh đệ ăn mừng một chút.
Sau khi Quách Khánh đi, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Dũng.
Trước kia Trần Dũng để lại cho tôi số của bệnh viện, đợi một lúc lâu, mới có thể nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Trần Dũng:
"Alo? Ai vậy?"
"Trần Dũng, con mẹ nó, sao anh không gọi điện thoại cho tôi?"
Vừa mới nghe thấy âm thanh của Trần Dũng, tôi đã giận dữ mắng, không có tiền sao không nói với tôi, lại để cho Trần Vi Nhi ra ngoài vay tiền, nếu gặp phải người bụng dạ không tốt, thì biết phải làm sao.
"Cậu … cậu là Lưu Lỗi à, tôi .., tôi làm vậy đâu có sai gì?"
Trần Dũng giật mình, lắp ba lắp bắp nói trong điện thoại.
"Anh dùng hết tiền rồi sao không nói với tôi, tại sao phải ra ngoài vay mượn?"
Tôi tức giận nói.
"Tôi... chuyện này.. chuyện ấy..."
Trần Dũng nghe thấy vậy cũng không biết nói cái gì, hắn rất ngạc nhiên, tại sao tôi lại chủ động gọi điện thoại cho hắn!
"Còn thiếu bao nhiêu?" Tôi hỏi.
"A …, Trần Vi Nhi ra ngoài vay được 3 vạn, nàng với mẹ buôn bán cũng được 3000 đồng, còn thiếu 2700 đồng."
Trần Dũng thành thật trả lời.
Lúc ấy Trần Dũng quả thật có ý nghĩ muốn mượn tiền của tôi, nhưng lại ngại không dám mở miệng.
"Được rồi, tôi ở chợ bán thức ăn gần ngân hàng quốc gia Trung quốc, anh đi xe tới đi!"
Tôi nói xong, cúp điện thoại.
Sau đó tôi phải đợi tới hơn nửa canh giờ. Trần Dũng mới nhảy từ trên 1 chiếc xe buýt xuống.
"Tôi không phải nói cậu bắt xe tới hay sao?"
Tôi cả giận nói.
"Tôi… trong túi tôi chỉ còn có 5 đồng."
Trần Dũng với vẻ mặt đau khổ giải thích.
Xem ra là tôi trách lầm hắn, chỉ cần nghĩ cũng biết, nhà không đủ tiền chữa bệnh, thì làm gì có tiền dư dả mà đi xe
Tôi với Trần Dũng cùng đi vào ngân hành quốc gia Trung quốc, tôi tới bên cửa VIP lấy ra 1 tấm chi phiếu, đây cũng là do một phần lãi của tập đoàn Ánh Rạng Đông gửi vào, Triệu Quân Sinh đem tài khoảng bí mật kia đổi thành tên của tôi.
"Rút 3 vạn… không, rút 5 vạn đi."
Tôi nói với nhân viên ngân hàng.
"Tiên sinh, đây là năm vạn, xin ngài cầm lấy."
Rất nhanh, 5 vạn đồng đã nằm trên tay của tôi, đúng là đãi ngộ VIP có khác.
"Cầm lấy, số tiền thừa thì mua thức ăn bồi bổ cho cha anh đi"
Tôi đem số tiền Ngân hàng vừa giao nhét vào tay Trần Dũng.
Trần Dũng kích động không biết nói gì cho phải, đối với cái phương thứ biếu không này của tôi cũng nghi hoặc vô cùng.
Lần đầu tiên thì cho hắn 20 vạn, lần này lại 5 vạn.
Trước mắt hắn chỉ là một học sinh cùng khóa với muội muội của mình, mình biết có ý định gì đây? Có tiền không có chỗ xài hay sao?
Nhưng mà hình như không phải, hắn ăn mặc rất giản dị, không giống cái loại lấy tiền mua người.
Chẳng lẽ hắn thích muội muội của mình? Vậy cũng không cần phải ném ra 1 lúc tới tận 25 vạn!
"Đúng rồi, đừng để cho Vi Nhi phải khổ cực nữa, không đủ tiền thì gọi điện thoại cho tôi."
Trước lúc đi, tôi nói với Trần Dũng.
Hầu như tất cả những người sử dụng Windowz 95 đều mua Ánh rạng đông Office 95, trong lúc nhất thời, đơn đặt hàng mua trở nên rất nhiều, Triệu Quân Sinh phải đẩy nhanh tốc độ sản xuất Ánh rạng đông Office 95.
Thời bấy giờ Windowz 95 trong nước bán khoảng 4000 Nhân dân tệ, nhưng tôi kiên trì để giá của Ánh rạng đông Office 95 là 5500 đồng, vì vậy giá cao hơn so với Windowz 95.
Triệu Quân Sinh lúc ấy vô cùng kỳ quái, đặt giá cao như vậy thì có người mua hay sao?
Nhưng một người từng biết trước lịch sử như tôi thì lại rõ ràng, bởi vì sự xuất hiện của tôi, cho nên nguyên bản phần mềm Office 95 của Microsoft còn đang nằm trong phòng thì nghiệm.
Mà Ánh rạng đông Office 95 đã bao gồm hết tất cả chức năng của Office 97, hơn nữa tôi còn tham khảo một số phần mềm ở kiếp trước tiền hành toàn diện cải tổ, trong trí nhớ của tôi Office 97 lúc ấy bán với giá tiền này đã từng gặt hái được thành công, cho nên tôi cũng định giá Ánh rạng đông Office 95 ở chừng đó.
Triệu Quân Sinh mặc dù kỳ quái, nhưng vẫn theo lời tôi mà làm, nhưng sau khi tung ra bán, thì lượng tiêu thụ của Ánh rạng đông Office 95 còn cao hơn so với Windowz 95.
Đối với hiện tượng kỳ quái này, tôi và Triệu Quân Sinh cũng hiểu rõ nguyên nhân, một phiên bản của Windowz 95 có thể dễ dàng sao chép ra thành nhiều phiên bản cài đặt trên nhiều máy.
Nhưng mà đối với Ánh rạng đông Office 95 thì lại khác, không ai có cách nào phá giải mã hóa, cho nên bắt buộc phải đăng ký, không còn cách nào khác.
Trong lòng tôi tính toán lại một chút, cho tới cuối năm 1995, công ty Microsoft phát hành Windowz 95 lợi nhuận đạt được khoảng 6 tỷ USD, nếu như trùng với tính toán của tôi, thì Ánh rạng đông Office 95 sẽ có lợi nhuận cao hơn, đạt được khoảng 8,25 tỷ USD, đây chỉ là lượng tiêu thụ dự kiến, nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, thì có thể còn cao hơn.
"Tiểu Lưu, chỉ mới qua mấy ngày, Ánh rạng đông Office 95 của chúng ta đã bán được khoảng 1 tỷ USD rồi!"
Mới sáng sớm mồng một tết Nguyên Đán, Triệu Quân Sinh đã gọi điện thoại cho tôi.
"A, vậy sao ? Ánh rạng đông Office 95 cũng chỉ là 1 phần trong kế hoạch, còn phần mềm máy tính cháu còn chưa bắt tay vào làm."
Tôi đối với kết quả này cũng đã dự định được.
Hơn nữa còn rất nhiều bộ phận cấu tạo nên máy tính, phần mềm kế toán, phần mềm đồ hình, phần mềm photoshop, phần mềm diệt virus đều có thể mang lại món lợi kếch xù.
"Ha hả, Vinh quang của cả đời chú là được làm việc cho tập đoàn máy tính Ánh Rạng Đông! Trung ương đã đưa công ty chúng ta vào trong danh sách đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, những quyền lợi được ưu tiên thì cháu không thể nào tưởng tượng được đâu!"
Triệu Quân Sinh cao hứng nói.
Điều hắn nói chỉ là chuyện tất nhiên mà thôi, Tập đoàn Ánh Rạng Đông vô hình chung đã kéo nền kinh tế của cả nước đi lên, đương nhiên là quốc gia cũng phải cao hứng rồi.
"Đúng rồi, Tiểu Lưu, chú bây giờ lại có chút hối hận không lấy cổ phần của cháu, 1 tỷ USD a, nếu như chú có 10% thì bây giờ chẳng phải có 100.000 rồi hay sao, cũng hơn 500 triệu nhân dân tệ, không cần phải buôn bán cả đời nữa!"
Triệu Quân Sinh cười nói.
"Cháu mặc kệ, ai bảo chú lúc đầu không lấy. Bây giờ muốn thì đã muộn rồi! Nhưng mà chú có thể thương lượng với Nhan Nghiên một chút, xem nàng có nguyện ý tặng cổ phần cho chú hay không?"
Tôi gian trá nói.
"Nhan Nghiên? Thôi, coi như chú nói giỡn, tiền trước kia chú kiếm được cũng đủ lo cho bá mẫu rồi. Chú làm việc ở tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng không phải vì tiền, mà có thể mang lại cho chú sự tự hào, là kiêu hãnh của dân tộc!"
Triệu Quân Sinh nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình.
"Được rồi, Chú muốn kiêu ngạo, cháu thì cần tiền, chúng ta không ai chạm ai cả."
Tôi cười hắc hắc, rồi cúp điện thoại.
Ngày mồng một tết nguyên đán, tôi nên làm cái gì đây? Tôi trước tiên sẽ gọi điện thoại cho Nhan Nghiên, lâu lắm tôi không cùng nàng XXOO rồi, nhà tôi hôm nay không có ai, xem ra cũng phải thử một lần.
Kết quả thì lại làm tôi thất vọng vô cùng, Triệu Nhan Nghiên đang ở nhà Triệu Lợi, đúng là không còn cách nào khác cả.
Trong điện thoại tôi còn nghe được âm thanh của Triệu Quân Sinh, rống lên:
"Tiểu Lưu nó vừa mới cụp điện thoại với tôi, hắn đã gọi cho con rồi à"!
Tôi cười khổ cúp điện thoại, nhưng điện thoại lại vang lên.
"Alo, ai vậy?"
Tôi bật điện thoại đáp.
"Lão Đại, hôm nay có chuẩn bị đi làm gì không?"
Âm thanh này chắc chắn là của Quách Khánh.
"Không có chuyện gì cả, hai chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"
Tôi nói.
"Được, nửa giờ sau gặp lại ở bên kia chợ bán thức ăn."
Quách Khánh nói.
Nửa giờ sau, tôi thấy Quách Khánh mặc âu phục, đeo kính đen, nghiễm nhiên đã biến thành Lão đại xã hội đen như trên ti vi rồi.
"Cậu như thế nào lại biến thành như vậy, không phải là Tiểu Mã ca ca hay sao? Rất giống 1 ông trùm đấy."
Tôi xông lên, đấm cho hắn 1 quyền.
"Con mẹ nó, mày là ai?"
Không đợi Quách Khánh nói chuyện, tôi đã thấy 4, 5 tên đầu tóc sặc sỡ xông tới.
"Đứa nào nói vậy? Con mẹ nó, mau chào Lỗi ca đi!"
Quách Khánh đá cho mấy người kia mỗi người 1 đạp.
"Xin chào Lỗi ca…"
Mấy tên lưu manh gập người lên tiếng.
"Được rồi, chúng mày ra chỗ khác chơi đi, ở đây không có chuyện của chúng mày nữa."
Quách Khánh nói, phất phất tay đuổi mấy tên lưu manh này đến bàn bi a.
"Mấy tên này là ai?"
Tôi chỉ vào mấy tên lưu manh đầu tóc sặc sỡ hỏi.
"Đây là mấy tiểu đệ mà tớ mới thu, chúng nó vốn là mấy thằng lang thang ở chợ bán thức ăn này, gặp tớ thì tớ lập tức thu phục."
Quách Khánh rút 1 điếu thuốc ra, châm lửa rồi đưa cho tôi.
"Không cần, đứng xa ra, cậu bây giờ đã oai phong lắm rồi, cũng đã lăn lộn ngoài xã hội rồi đấy nhỉ?"
Tôi đẩy điếu thuốc của Quách Khánh ra xa, nói.
"Hừ, thân thủ của tớ không phải nói khoác chứ, đánh bại bọn chúng chỉ dễ như chơi."
Quách Khánh tự hào nói.
"A, đúng là không nhận ra, hai chúng ta thử một chút nhé?"
Nắm tay của tôi gần đây cũng ngứa ngáy, không biết vì sao, lúc nào tôi cũng cảm thấy tinh lực tràn đầy.
"Lão Đại, mặc dù cậu là lão Đại, nhưng căn cứ vào thể trạng của cậu bây giờ, tớ không dám nói trước điều gì. Tớ bây giờ đã đánh ngang tay với Chung Dương rồi đó."
Quách Khánh vỗ vỗ bờ vai của tôi nói.
(Chung Dương chính là huấn luyện viên Tán thủ ở cung thiếu nhỉ)
"Ha hả, nhưng mà cũng nhắc nhở cho cậu biết, cậu ăn mặc như vậy, không thấy mọi người đi đường đều tránh xa cậu hay sao? Tớ và cậu ở cùng 1 chỗ, cũng có cảm giác không được tự nhiên."
Đi dọc con đường, những ai trông thấy Quách Khánh đều tránh rất xa.
"Con mẹ nó, không phải tớ kiêu ngạo, nhưng ai dám chọc lão tử, lão tử giết hắn!"
Quách Khánh bất mãn nói.
Trong lòng tôi than thở, Quách Khánh biến thành như vậy, cũng không còn xa nữa để tiến tới tội phạm rồi, không biết trong hoàn cảnh của nước Z hiện nay, chính phủ có thể buông tha cho hắn không?.
Một tổ chức như vậy, không làm chuyện gì lớn thì cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, có khi gặp phải cả tử hình.
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 64 : Gặp lại Trần Vi Nhi (Thượng)"A? Lão Đại, đây không phải là Trần Vi Nhi hay sao? Sao nàng lại bán Ma Lạt Thăng?"
Quách Khánh trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói.
"Cho tớ 2 bát Ma Lạt Thăng."
Tôi đưa cho Trần Vi Nhi năm đồng tiền.
Trần Vi Nhi vừa định trả lại tiền, nhưng mẫu thân của Trần Vi Nhi nhìn thấy chúng tôi, vội nói:
"Ai nha, là Quách tử ca ư, ngài tới đây thì tôi sao dám lấy tiền, Vi Nhi mau đưa tiền trả lại cho người ta đi!"
Trần Vi Nhi chán ghét nhìn tôi và Quách Khánh một cái, chuẩn bị đem tiền trả lại cho tôi.
Trong lòng tôi thực sự rất bực, cái tên Quách Khánh này khẳng định đã hoành hành ngang ngược ở vùng này, ngay cả những tiểu thương như vậy cũng không dám chọc tới hắn.
Ấn tượng tốt của Trần Vi Nhi đối với tôi đã tôin tành mây khói rồi.
Tôi vội vàng nhún nhường nói:
"A di, người không lấy tiền của chúng cháu, thì chúng cháu xấu hổ không dám ăn đâu, hôm nọ Vi Nhi đã mời cháu một chén rồi. Các người chỉ buôn bán nhỏ, vốn không lớn, nên để dành để chữa bệnh."
Quách Khánh thấy tôi nói như vậy, lập tức hiểu ý, vội vàng nói:
"A di, người cầm lấy tiền đi, sau này có ai dám trêu chọc quán của người, thì cứ bảo là có Quách Khánh cháu bảo hộ là được rồi."
Trần Vi Nhi trợn mắt nhìn tôi một cái, trả lại cho tôi 1 đồng tiền.
Ý của nàng dường như muốn nói… nếu cậu không lấy tiền, tớ lập tức giết cậu.
Tôi vội vàng giả bộ làm như không nhìn thấy gì, cười hắc hắc hỏi:
"Vi Nhi, anh của cậu đâu?"
"Ở bệnh viện chăm sóc cha rồi, giải phẫu rất thành công, cha tớ đang nghỉ ngơi."
Nhắc tới lên chuyện này, trên mặt Trần Vi Nhi lập tức nở nụ cười.
Ấn tượng của Trần Vi Nhi với tôi cũng không tệ lắm, chỉ không hiểu là tại sao tôi lại đi chung với một người giang hồ như Quách Khánh.
Tôi gần đây bận rộn chuyện công ty, cho nên gần 1 tháng nay không có tới quan Ma Lạt Thăng của Trần Vi Nhi, không biết tôi cho Trần Dũng số tiền đó có đủ không.
Lần trước cho hắn 20 vạn, sau đó không thấy hắn điện thoại liên lạc lại nữa.
"Giải phẫu có đủ tiền không?"
Tôi hỏi. Hiện tại đừng nói 20 vạn, 200 vạn, 2000 vạn, thậm chí là 200 triệu tôi cũng có thể lấy ra.
"Tớ… anh tớ mượn được 20 vạn. Tiền mua thận hết 15 vạn, tiền giải phẫu mất 8 vạn, không có cách nào khác, tớ và mẹ tớ vay mượn thêm được 3 vạn, như vậy cũng đủ rồi."
Bởi vì hôm nay là tết nguyên đán, cho nên người trên đường cũng không nhiều lắm, Trần Vi Nhi ngồi trên ghế nói chuyện với tôi.
Nói tới chuyện vay mượn được 20 vạn, mặt của Trần Vi Nhi đỏ lên, chẳng nhẽ lại nói đây là tiền bán mình.
"Vậy cũng tốt! Nhưng mà tiền đó có phải do tên Vu Cương kia cho vay hay không?"
Tôi cố ý hỏi. Trong lòng thầm mắng cái tên Trần Dũng này, không đủ tiền thì không biết gọi điện thoại cho tôi hay sao, chẳng nhẽ tôi không cho ngươi mượn!
"Không phải đâu."
Trần Vi Nhi vội vàng lắc đầu nói. Nhìn cũng có thể biết, tâm tình của Trần Vi Nhi rất tốt.
Cũng có thể vì nguyên nhân cha nàng hết bệnh, cho nên với những lời tôi nói nàng cũng không để ý.
Vừa ăn, vừa trò chuyện với nàng, cũng hỏi thăm tình hình tiền kiếm được do bán Ma Lạt Thăng, sau đó tôi với Quách Khánh đứng dậy ra về.
"Lão Đại, tại sao cậu không biểu hiện với nàng một chút?"
Quách Khánh kỳ quái hỏi.
Tôi cười hắc hắc nói:
"Dần dần cậu sẽ hiểu, đối phó với những cô bé như vậy phải từ từ." Tôi vỗ Quách Khánh nói.
"A "
Quách Khánh không hiểu nhưng vẫn gật đầu, nói:
"Lão Đại quả nhiên không tầm thường. Nếu để tớ thì tớ sẽ hỏi nàng xem nàng có thích tớ hay không, nếu không thích thì thôi."
"Cậu làm như vậy, có thể cua được con người ta mới lạ đấy."
Tôi châm chọc nói.
"Cậu cũng đừng nói như vậy, có rất nhiều con gái muốn theo tớ, nhưng tớ đâu có đồng ý."
Quách Khánh đắc ý nói.
"Có phải là tiểu thái muội (1) không?!"
Tôi nói một câu xé toạc thiên cơ.
(1): Tiểu thái muội: gái.. ăn chơi
"Cậu làm sao mà biết?"
Quách Khánh ngạc nhiên hỏi, cũng không phủ nhận.
…
Buổi chiều, Quách Khánh tới quán bi – a. Tên tiểu tử này nói muốn cùng với các huynh đệ ăn mừng một chút.
Sau khi Quách Khánh đi, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Dũng.
Trước kia Trần Dũng để lại cho tôi số của bệnh viện, đợi một lúc lâu, mới có thể nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Trần Dũng:
"Alo? Ai vậy?"
"Trần Dũng, con mẹ nó, sao anh không gọi điện thoại cho tôi?"
Vừa mới nghe thấy âm thanh của Trần Dũng, tôi đã giận dữ mắng, không có tiền sao không nói với tôi, lại để cho Trần Vi Nhi ra ngoài vay tiền, nếu gặp phải người bụng dạ không tốt, thì biết phải làm sao.
"Cậu … cậu là Lưu Lỗi à, tôi .., tôi làm vậy đâu có sai gì?"
Trần Dũng giật mình, lắp ba lắp bắp nói trong điện thoại.
"Anh dùng hết tiền rồi sao không nói với tôi, tại sao phải ra ngoài vay mượn?"
Tôi tức giận nói.
"Tôi... chuyện này.. chuyện ấy..."
Trần Dũng nghe thấy vậy cũng không biết nói cái gì, hắn rất ngạc nhiên, tại sao tôi lại chủ động gọi điện thoại cho hắn!
"Còn thiếu bao nhiêu?" Tôi hỏi.
"A …, Trần Vi Nhi ra ngoài vay được 3 vạn, nàng với mẹ buôn bán cũng được 3000 đồng, còn thiếu 2700 đồng."
Trần Dũng thành thật trả lời.
Lúc ấy Trần Dũng quả thật có ý nghĩ muốn mượn tiền của tôi, nhưng lại ngại không dám mở miệng.
"Được rồi, tôi ở chợ bán thức ăn gần ngân hàng quốc gia Trung quốc, anh đi xe tới đi!"
Tôi nói xong, cúp điện thoại.
Sau đó tôi phải đợi tới hơn nửa canh giờ. Trần Dũng mới nhảy từ trên 1 chiếc xe buýt xuống.
"Tôi không phải nói cậu bắt xe tới hay sao?"
Tôi cả giận nói.
"Tôi… trong túi tôi chỉ còn có 5 đồng."
Trần Dũng với vẻ mặt đau khổ giải thích.
Xem ra là tôi trách lầm hắn, chỉ cần nghĩ cũng biết, nhà không đủ tiền chữa bệnh, thì làm gì có tiền dư dả mà đi xe
Tôi với Trần Dũng cùng đi vào ngân hành quốc gia Trung quốc, tôi tới bên cửa VIP lấy ra 1 tấm chi phiếu, đây cũng là do một phần lãi của tập đoàn Ánh Rạng Đông gửi vào, Triệu Quân Sinh đem tài khoảng bí mật kia đổi thành tên của tôi.
"Rút 3 vạn… không, rút 5 vạn đi."
Tôi nói với nhân viên ngân hàng.
"Tiên sinh, đây là năm vạn, xin ngài cầm lấy."
Rất nhanh, 5 vạn đồng đã nằm trên tay của tôi, đúng là đãi ngộ VIP có khác.
"Cầm lấy, số tiền thừa thì mua thức ăn bồi bổ cho cha anh đi"
Tôi đem số tiền Ngân hàng vừa giao nhét vào tay Trần Dũng.
Trần Dũng kích động không biết nói gì cho phải, đối với cái phương thứ biếu không này của tôi cũng nghi hoặc vô cùng.
Lần đầu tiên thì cho hắn 20 vạn, lần này lại 5 vạn.
Trước mắt hắn chỉ là một học sinh cùng khóa với muội muội của mình, mình biết có ý định gì đây? Có tiền không có chỗ xài hay sao?
Nhưng mà hình như không phải, hắn ăn mặc rất giản dị, không giống cái loại lấy tiền mua người.
Chẳng lẽ hắn thích muội muội của mình? Vậy cũng không cần phải ném ra 1 lúc tới tận 25 vạn!
"Đúng rồi, đừng để cho Vi Nhi phải khổ cực nữa, không đủ tiền thì gọi điện thoại cho tôi."
Trước lúc đi, tôi nói với Trần Dũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.