Quyển 2 - Chương 208: Phiền toái tới (8)
Ngư Nhân Nhị Đại
29/06/2014
Mới vừa cúp điện thoại, thì chuông điện thoại lại vang lên. Tôi nhìn điện thoại, hóa ra là cha tôi gọi tới, có thể cha tôi cũng biết tin tức rồi.
"Alo, cha à, có chuyện gì vậy?"
Tôi hỏi.
"Lỗi Lỗi, Trương quản đốc bị bắt rồi, con đã biết chưa?"
Cha tôi hỏi.
Thông qua sự kiện Hà Tích Duyên kia, cha tôi cũng biết, hiện giờ ở tỉnh Tân Giang, tôi có quen biết rất nhiều quan chức.
"Con biết rồi, Khương cục trưởng cục công an vừa điện thoại cho con, nói Trương Vĩnh Phát đem tiền chạy trốn."
Tôi nói.
"Lỗi Lỗi, khi cha và mẹ con biết chuyện này, đều rất sợ hãi..."
Cha tôi có chút do dự nói.
"Cha, người không cầm tiền nhà máy, thì có gì phải sợ!"
Tôi cười nói.
"Lỗi Lỗi, hai hôm trước chúng ta không phải là mới mua biệt thự của Trương quản đốc hay sao? Con nói xem cục công an có thể thu hồi hay không?"
Cha tôi cuối cùng cũng đem chuyện lo lắng nói ra.
"Thu hồi? Tại sao phải thu hồi? Nhà của chúng ta là thông quan công ty môi giới mua được, sổ đỏ đã cầm, giấy trắng mực đen, dấu đỏ đã đóng trên tờ giấy mua nhà, nên cha không cần phải lo lắng nữa."
Trong lòng tôi buồn cười, lai lịch của căn nhà này rất rõ ràng, cho dù có vấn đề gì, thì Khương Vĩnh Phú có thể phái người tới thu nhà của tôi hay sao?
"Nhưng mà... Lỗi Lỗi, cha nghe người khác nói, cục công an phải thu hồi tang vật..."
Cha tôi vẫn còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, cha! Chúng ta có đủ thủ tục giấy tờ thì sợ cái gì, nếu cha vẫn chưa yên tâm, thì con gọi điện cho Khương cục trưởng, nói căn nhà này là của chúng ta."
Tôi an ủi.
"A... Vậy thì tốt rồi, con cũng nên gọi điện thoại nhắc người ta một chút..."
Cha tôi vội vàng nói.
Tôi thấy buồn cười, đúng là cha tôi vẫn có tâm lý của Thị dân (1).
(1): Thị dân: dân thành thị, mức sống trung bình, lo cả những chuyện vặt vãnh.
"Đúng rồi, Lỗi Lỗi, còn có một việc nữa, cha muốn cùng con thương lượng một chút, cha với mẹ con mỗi người một ý, con giờ dã trưởng thành rồi, theo con thì làm sao bây giờ!"
Cha tôi tiếp tục nói:
"Chuyện là như vậy, nhà máy điện tử của cha thua lỗ hàng năm, Trương quản đốc lại bị công an bắt, bây giờ trong nhà máy không còn ai là người lãnh đạo, mà ở bên trong nhà máy, cha cũng là người có uy tín, có hơn 30 công nhân đề cử cha làm lãnh đạo, muốn tìm đường mưu sinh cho nhà máy..."
Tôi vừa nghe đã hiểu, Trương quản đốc bị bắt, nhà máy không có người lãnh đạo, nếu như vậy thì sẽ phải đóng cửa! Nhưng mà nhà máy đã tới mức này, thì cho dù có người thu mua, hoặc bơm tiền, cũng khó có thể thay đổi hiện trạng!
Bây giờ người lãnh đạo cũng chỉ có thể có lòng mà không có sức, trên thì liên lạc với chính quyền, dưới thì trấn an công nhân, chuẩn bị lo cho bản thân!
Nhưng mà tôi thấy cha tôi đối với chuyện này rất cao hứng, dù sao tất cả mọi người đều tín nhiệm cha tôi, cho nên nói:
"Cha, chuyện này đã biểu hiện, mọi người tín nhiệm cha, nhưng cũng đem gánh nặng đặt lên vai của cha."
"Cha cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà cha cũng sợ không đảm đương nổi!"
Cha tôi có chút lo lắng nói:
"Tình cảnh của nhà máy hiện giờ không lạc quan, hôm nay có người tới kiểm tra, phát hiện nhà máy nợ 130 triệu!"
Xem ra cha tôi cũng không phải là người nông nổi, chuyện này cũng đã có suy nghĩ kỹ trước ròi.
130 triệu? Tôi nhớ số tiền nợ của nhà máy này ở kiếp trước, vẫn chưa tới 100 triệu? Tại sao lại có cả 300 triệu nữa?
Nhưng mà khi đó tình hình thế nào tôi cũng không nắm cụ thể, Trương Vĩnh Phát đúng là to gan, dám cầm hơn 100 triệu đi đánh bạc!
"Cha, nếu cho người làm lãnh đạo nhà máy này, thì người tính sao?"
Tôi thấy cha tôi có ý nghĩ này, cho nên cũng muốn cho chuyện không thể xảy ra ở kiếp trước đến với cha tôi.
"Lỗi Lỗi, nói thật, cha vô cùng có tình cảm với nhà máy này..."
Cha tôi nói.
Tôi nghe xong đã xác định, lý tưởng của cha tôi vẫn không thay đổi, đúng là cha tôi vẫn kỳ vọng vào nhà máy này, nếu không cha tôi cũng không nói với tôi những lời này!
"Cha, người muốn con giúp người không?"
Tôi hỏi.
"Lỗi Lỗi, Con chăng phải nói con quen biết rất nhiều quan chức ở thành phố Tân Giang hay sao? Có thể nói với bọn họ một chút, là rót tiền cho nhà máy được hay không..."
Cha tôi hỏi.
Tôi nghĩ đây mới là mục đích thực sự của cha tôi, còn việc tìm tôi thương lượng chỉ là lấy cớ mà thôi, hiện tại bây giờ ở trong lòng cha tôi, chắc chắn đã quyết định tiếp tục duy trì nhà máy.
Tuy cái nhà máy quốc doanh này là của quốc gia, nhưng đừng nghĩ tới chuyện rót tiền, hơn nữa cái khoản tiền hơn 100 triệu kia có thể kiếm lại hay không còn là một vấn đề!
Dù sao mấy chuyện này thật sự là quá lớn! Chính quyền không thể nào ném tiền cho một nhà máy nửa sống nửa chết! Cho dù tôi quen biết ông, nhưng đâu chỉ là việc, nói một tiếng là xong !
"Cha, khả năng mà chính quyền rót tiền là không lớn, theo con thấy, nhà máy hiện giờ đã là một cái động không đáy, nếu tiếp tục ném tiền vào cũng sẽ trôi theo dòng nước mà thôi."
Tôi nói.
Hơn nữa theo kinh nghiệm kiếp trước của tôi, nhà máy của cha tôi lúc mới đầu náo loạn, cha tôi cùng với những người khác cũng hùng tâm tráng trí, kéo nhau quyên góp tiền, nhưng mà vẫn chỉ là uống phí công phu.
"Chuyện này cha cũng hiểu, nhưng mà nhà máy không có tiền, thì khẳng định sẽ xong..."
Cha tôi nói.
"Cha, thật ra biện pháp thì có rất nhiều, ví dụ như mua toàn bộ nhà máy!"
Tôi nói.
"Thu mua? Có công ty nào lại đi thua mua một nhà máy chỉ còn một cái xác?"
Cha tôi không giải thích được hỏi.
Cái vấn đề này cha tôi đã sớm suy nghĩ qua, bản thân cũng đã đi tìm một số công ty hành nghề điện tử, nhưng nghe nói nhà máy nợ hơn 100 triệu, thì đã bị dọa chạy.
"Ha hả, cha, người không nhớ còn có con hay sao!"
Tôi nói.
"Con? Con mặc dù có một chút tiền, nhưng mà chỉ là muối bỏ biển so với khoản nợ của nhà máy mà thôi!"
Cha tôi thở dài nói.
Cha tôi nói thật ra cũng đúng, nhưng phải ngược lại là khoản nợ này chỉ là muối bỏ biển so với số tiền mà tôi có mà thôi.
"Cha, cha của Nhan Nghiên cũng mở một công ty điện tử, trước khi cũng định mua một nhà máy, nhưng chưa thực hiện được, hay để con hỏi giúp người một chút?"
Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy.
Dù sao nếu tôi nói đây là công ty của mình, thì đúng là có chút kinh hãi thế tục rồi! Chuyện này cứ từ từ mà thẩm thấu, thì lại tốt hơn nhiều.
"Vậy sao ? Vậy thì tốt quá, vậy con mau gọi điện thoại hỏi một chút..."
Cha tôi cao hứng nói. Nhưng ngay sau đó lại có chút bận tâm:
"Lỗi Lỗi, cái nhà máy này mặc nợ nhiều như vậy, người ta có để ý tới không? Nếu như không được thì ngàn vạn lần đừng có cưỡng ép, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của con với Nhan Nghiên đấy!"
"Cha, người yên tâm đi, con tự có chừng mực."
Nhưng trong lòng tôi lại nói, Triệu Quân Sinh thu mua nhà máy, chẳng phải là thu mua cho tôi hay sao. Đừng nói là mắc nợ 100 triệu, cho dù là mắc nợ 1 tỷ, chỉ cần cha tôi cao hứng, tôi cũng chẳng chớp mắt mà ném tiền xuống.
"Tốt, tốt! Vậy thì cha đợi tin tức tốt của con!"
Cha tôi có chút kích động nói.
Cái chuyện phiền não của mình đã được bỏ xuống, thì làm sao không cao hứng được cơ chứ!
"Dạ được, cha con cúp máy đây, có tin tức tốt con gọi điện cho cha."
Tôi nói.
Sau khi tôi cúp điện thoại, thì thấy Tô Dĩnh Tư đang đứng ở một nơi không xa, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, vẻ mặt đúng là muốn giết người. Nhưng mà cũng khó trách, nếu như tôi chờ người khác nghe điện thoại tới nửa giờ, cũng tức đến nổ phổi.
Tôi nhìn nàng, rồi đưa tay ra làm hiệu, bảo nàng đợi tôi gọi một cuộc điện thoại nữa. Tô Dĩnh Tư nhướng mắt nhìn tôi, giống như mắt một con cá vậy.
Tôi xin lỗi cười một tiếng. Sau đó bấm điện thoại cho Triệu Quân Sinh.
"Alo, Chú Triệu, cháu là Tiểu Lưu."
Tôi nói.
"Tiểu Lưu, trong khoảng thời gian này cháu đi làm gì vậy! Cháu không gọi điện thoại cho chú, chú muốn gặp cháu, thì Nhan Nghiên lại bảo là cháu bận, còn không cho cả chú gọi điện cho cháu!
Tập đoàn Ánh Rạng Đông chúng ta một tháng sau phải toàn diện tiến công vào thị trường điện dân dụng, nếu như muốn tìm một nhà máy quy mô lớn để sản xuất thiết bị điện không mấy trọng yếu thì không thành vấn đề, nhưng dù sao số tiền này cũng quá lớn, chú muốn thương lượng với cháu một chút, trong tay chú có một danh sách, các công ty thiết bị điện ở trong nước có ý đồ hợp tác, muốn cho chúng ta cho chế tạo thiết bị ở nhà máy của họ.
Trong đó hai tập đoàn Tô thị và Phi phàm vốn nổi danh trong lĩnh vực này cũng có ý định hợp tác, Tổng giám đốc tập đoàn còn cố ý phái hai người con hắn tới tập đoàn chúng ta khảo sát..."
Triệu Quân Sinh nói một hơi.
"Ngừng! Ngừng! Ngừng! Chú Triệu, cái vấn đề này đợi lát nữa rồi hãy nói... A? Chú nói gì? Chủ muốn tìm một nhà máy quy mô lớn để sản xuất thiết bị điện không mấy trọng yếu?"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, nếu như chúng ta đầu tư nhà xưởng, thì phải mất một thời gian tương đối dài, không bằng trực tiếp tìm một công ty nào đó, dù sao những thiết bị điện đó cũng không phải là trọng yếu, không sợ bọn họ tiết lộ cơ mật!"
Triệu Quân Sinh nói.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Hiện giờ có thể lợi dụng cái nhà máy cũ nát kia còn gì!
"Chú Triệu, tìm công ty khác để sản xuất thì không cần, thành phố Tân Giang chúng ta không phải cũng có nhà máy điện tử là gì?!"
Tôi nói.
"Nhà máy điện tử Tân Giang? Cháu nói cái nhà máy quốc doanh sắp đóng cửa kia chứ gì? Nhà máy có quản đốc bỏ chạy đúng không?"
Triệu Quân Sinh hỏi.
"Đúng, ngày mai chú phải người mua nó lại."
Tôi nói.
"Thu mua nhà máy này?"
Triệu Quân Sinh kinh ngạc nói:
"Tiểu Lưu, cháu có sốt không?"
"Chú Triệu, cháu rất khỏe, chú cũng không nghe nhầm! Chúng ta thu mua toàn bộ nhà máy kia, chẳng những có thể sử dụng toàn bộ vật tư, đồng thời phụ trách luôn khoản nợ bên này!"
Tôi nói.
"Tiểu Lưu, tuy nói những khoản nợ kia đối với tập đoàn Ánh Rạng Đông chúng ta mà nói thì không coi vào đâu, hơn nữa tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng là của cháu, theo lý thuyết Chú Triệu không nên nói những thứ này, chỉ là Tiểu Lưu, chúng ta làm như vậy thì rất lỗ! Cho dù chúng ta đầu tư xây mới một nhà máy, cũng không mất nhiều tiền như vậy!"
Triệu Quân Sinh nghi hoặc hỏi.
"Chú Triệu, thật ra thì thu mua nhà máy này cũng có nguyên nhân của nó, cho dù chúng ta không ở trong hoàn cảnh phải tìm công ty điện tử khác để hợp tác sản xuất, thì cháu cũng muốn thu mua thêm một số công ty điện tử nữa, hơn nữa, lần này cháu gọi cho chú, cũng là muốn chú giúp cháu, thu mua nhà máy điện tử này!"
Tôi nói.
"Alo, cha à, có chuyện gì vậy?"
Tôi hỏi.
"Lỗi Lỗi, Trương quản đốc bị bắt rồi, con đã biết chưa?"
Cha tôi hỏi.
Thông qua sự kiện Hà Tích Duyên kia, cha tôi cũng biết, hiện giờ ở tỉnh Tân Giang, tôi có quen biết rất nhiều quan chức.
"Con biết rồi, Khương cục trưởng cục công an vừa điện thoại cho con, nói Trương Vĩnh Phát đem tiền chạy trốn."
Tôi nói.
"Lỗi Lỗi, khi cha và mẹ con biết chuyện này, đều rất sợ hãi..."
Cha tôi có chút do dự nói.
"Cha, người không cầm tiền nhà máy, thì có gì phải sợ!"
Tôi cười nói.
"Lỗi Lỗi, hai hôm trước chúng ta không phải là mới mua biệt thự của Trương quản đốc hay sao? Con nói xem cục công an có thể thu hồi hay không?"
Cha tôi cuối cùng cũng đem chuyện lo lắng nói ra.
"Thu hồi? Tại sao phải thu hồi? Nhà của chúng ta là thông quan công ty môi giới mua được, sổ đỏ đã cầm, giấy trắng mực đen, dấu đỏ đã đóng trên tờ giấy mua nhà, nên cha không cần phải lo lắng nữa."
Trong lòng tôi buồn cười, lai lịch của căn nhà này rất rõ ràng, cho dù có vấn đề gì, thì Khương Vĩnh Phú có thể phái người tới thu nhà của tôi hay sao?
"Nhưng mà... Lỗi Lỗi, cha nghe người khác nói, cục công an phải thu hồi tang vật..."
Cha tôi vẫn còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, cha! Chúng ta có đủ thủ tục giấy tờ thì sợ cái gì, nếu cha vẫn chưa yên tâm, thì con gọi điện cho Khương cục trưởng, nói căn nhà này là của chúng ta."
Tôi an ủi.
"A... Vậy thì tốt rồi, con cũng nên gọi điện thoại nhắc người ta một chút..."
Cha tôi vội vàng nói.
Tôi thấy buồn cười, đúng là cha tôi vẫn có tâm lý của Thị dân (1).
(1): Thị dân: dân thành thị, mức sống trung bình, lo cả những chuyện vặt vãnh.
"Đúng rồi, Lỗi Lỗi, còn có một việc nữa, cha muốn cùng con thương lượng một chút, cha với mẹ con mỗi người một ý, con giờ dã trưởng thành rồi, theo con thì làm sao bây giờ!"
Cha tôi tiếp tục nói:
"Chuyện là như vậy, nhà máy điện tử của cha thua lỗ hàng năm, Trương quản đốc lại bị công an bắt, bây giờ trong nhà máy không còn ai là người lãnh đạo, mà ở bên trong nhà máy, cha cũng là người có uy tín, có hơn 30 công nhân đề cử cha làm lãnh đạo, muốn tìm đường mưu sinh cho nhà máy..."
Tôi vừa nghe đã hiểu, Trương quản đốc bị bắt, nhà máy không có người lãnh đạo, nếu như vậy thì sẽ phải đóng cửa! Nhưng mà nhà máy đã tới mức này, thì cho dù có người thu mua, hoặc bơm tiền, cũng khó có thể thay đổi hiện trạng!
Bây giờ người lãnh đạo cũng chỉ có thể có lòng mà không có sức, trên thì liên lạc với chính quyền, dưới thì trấn an công nhân, chuẩn bị lo cho bản thân!
Nhưng mà tôi thấy cha tôi đối với chuyện này rất cao hứng, dù sao tất cả mọi người đều tín nhiệm cha tôi, cho nên nói:
"Cha, chuyện này đã biểu hiện, mọi người tín nhiệm cha, nhưng cũng đem gánh nặng đặt lên vai của cha."
"Cha cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà cha cũng sợ không đảm đương nổi!"
Cha tôi có chút lo lắng nói:
"Tình cảnh của nhà máy hiện giờ không lạc quan, hôm nay có người tới kiểm tra, phát hiện nhà máy nợ 130 triệu!"
Xem ra cha tôi cũng không phải là người nông nổi, chuyện này cũng đã có suy nghĩ kỹ trước ròi.
130 triệu? Tôi nhớ số tiền nợ của nhà máy này ở kiếp trước, vẫn chưa tới 100 triệu? Tại sao lại có cả 300 triệu nữa?
Nhưng mà khi đó tình hình thế nào tôi cũng không nắm cụ thể, Trương Vĩnh Phát đúng là to gan, dám cầm hơn 100 triệu đi đánh bạc!
"Cha, nếu cho người làm lãnh đạo nhà máy này, thì người tính sao?"
Tôi thấy cha tôi có ý nghĩ này, cho nên cũng muốn cho chuyện không thể xảy ra ở kiếp trước đến với cha tôi.
"Lỗi Lỗi, nói thật, cha vô cùng có tình cảm với nhà máy này..."
Cha tôi nói.
Tôi nghe xong đã xác định, lý tưởng của cha tôi vẫn không thay đổi, đúng là cha tôi vẫn kỳ vọng vào nhà máy này, nếu không cha tôi cũng không nói với tôi những lời này!
"Cha, người muốn con giúp người không?"
Tôi hỏi.
"Lỗi Lỗi, Con chăng phải nói con quen biết rất nhiều quan chức ở thành phố Tân Giang hay sao? Có thể nói với bọn họ một chút, là rót tiền cho nhà máy được hay không..."
Cha tôi hỏi.
Tôi nghĩ đây mới là mục đích thực sự của cha tôi, còn việc tìm tôi thương lượng chỉ là lấy cớ mà thôi, hiện tại bây giờ ở trong lòng cha tôi, chắc chắn đã quyết định tiếp tục duy trì nhà máy.
Tuy cái nhà máy quốc doanh này là của quốc gia, nhưng đừng nghĩ tới chuyện rót tiền, hơn nữa cái khoản tiền hơn 100 triệu kia có thể kiếm lại hay không còn là một vấn đề!
Dù sao mấy chuyện này thật sự là quá lớn! Chính quyền không thể nào ném tiền cho một nhà máy nửa sống nửa chết! Cho dù tôi quen biết ông, nhưng đâu chỉ là việc, nói một tiếng là xong !
"Cha, khả năng mà chính quyền rót tiền là không lớn, theo con thấy, nhà máy hiện giờ đã là một cái động không đáy, nếu tiếp tục ném tiền vào cũng sẽ trôi theo dòng nước mà thôi."
Tôi nói.
Hơn nữa theo kinh nghiệm kiếp trước của tôi, nhà máy của cha tôi lúc mới đầu náo loạn, cha tôi cùng với những người khác cũng hùng tâm tráng trí, kéo nhau quyên góp tiền, nhưng mà vẫn chỉ là uống phí công phu.
"Chuyện này cha cũng hiểu, nhưng mà nhà máy không có tiền, thì khẳng định sẽ xong..."
Cha tôi nói.
"Cha, thật ra biện pháp thì có rất nhiều, ví dụ như mua toàn bộ nhà máy!"
Tôi nói.
"Thu mua? Có công ty nào lại đi thua mua một nhà máy chỉ còn một cái xác?"
Cha tôi không giải thích được hỏi.
Cái vấn đề này cha tôi đã sớm suy nghĩ qua, bản thân cũng đã đi tìm một số công ty hành nghề điện tử, nhưng nghe nói nhà máy nợ hơn 100 triệu, thì đã bị dọa chạy.
"Ha hả, cha, người không nhớ còn có con hay sao!"
Tôi nói.
"Con? Con mặc dù có một chút tiền, nhưng mà chỉ là muối bỏ biển so với khoản nợ của nhà máy mà thôi!"
Cha tôi thở dài nói.
Cha tôi nói thật ra cũng đúng, nhưng phải ngược lại là khoản nợ này chỉ là muối bỏ biển so với số tiền mà tôi có mà thôi.
"Cha, cha của Nhan Nghiên cũng mở một công ty điện tử, trước khi cũng định mua một nhà máy, nhưng chưa thực hiện được, hay để con hỏi giúp người một chút?"
Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy.
Dù sao nếu tôi nói đây là công ty của mình, thì đúng là có chút kinh hãi thế tục rồi! Chuyện này cứ từ từ mà thẩm thấu, thì lại tốt hơn nhiều.
"Vậy sao ? Vậy thì tốt quá, vậy con mau gọi điện thoại hỏi một chút..."
Cha tôi cao hứng nói. Nhưng ngay sau đó lại có chút bận tâm:
"Lỗi Lỗi, cái nhà máy này mặc nợ nhiều như vậy, người ta có để ý tới không? Nếu như không được thì ngàn vạn lần đừng có cưỡng ép, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của con với Nhan Nghiên đấy!"
"Cha, người yên tâm đi, con tự có chừng mực."
Nhưng trong lòng tôi lại nói, Triệu Quân Sinh thu mua nhà máy, chẳng phải là thu mua cho tôi hay sao. Đừng nói là mắc nợ 100 triệu, cho dù là mắc nợ 1 tỷ, chỉ cần cha tôi cao hứng, tôi cũng chẳng chớp mắt mà ném tiền xuống.
"Tốt, tốt! Vậy thì cha đợi tin tức tốt của con!"
Cha tôi có chút kích động nói.
Cái chuyện phiền não của mình đã được bỏ xuống, thì làm sao không cao hứng được cơ chứ!
"Dạ được, cha con cúp máy đây, có tin tức tốt con gọi điện cho cha."
Tôi nói.
Sau khi tôi cúp điện thoại, thì thấy Tô Dĩnh Tư đang đứng ở một nơi không xa, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, vẻ mặt đúng là muốn giết người. Nhưng mà cũng khó trách, nếu như tôi chờ người khác nghe điện thoại tới nửa giờ, cũng tức đến nổ phổi.
Tôi nhìn nàng, rồi đưa tay ra làm hiệu, bảo nàng đợi tôi gọi một cuộc điện thoại nữa. Tô Dĩnh Tư nhướng mắt nhìn tôi, giống như mắt một con cá vậy.
Tôi xin lỗi cười một tiếng. Sau đó bấm điện thoại cho Triệu Quân Sinh.
"Alo, Chú Triệu, cháu là Tiểu Lưu."
Tôi nói.
"Tiểu Lưu, trong khoảng thời gian này cháu đi làm gì vậy! Cháu không gọi điện thoại cho chú, chú muốn gặp cháu, thì Nhan Nghiên lại bảo là cháu bận, còn không cho cả chú gọi điện cho cháu!
Tập đoàn Ánh Rạng Đông chúng ta một tháng sau phải toàn diện tiến công vào thị trường điện dân dụng, nếu như muốn tìm một nhà máy quy mô lớn để sản xuất thiết bị điện không mấy trọng yếu thì không thành vấn đề, nhưng dù sao số tiền này cũng quá lớn, chú muốn thương lượng với cháu một chút, trong tay chú có một danh sách, các công ty thiết bị điện ở trong nước có ý đồ hợp tác, muốn cho chúng ta cho chế tạo thiết bị ở nhà máy của họ.
Trong đó hai tập đoàn Tô thị và Phi phàm vốn nổi danh trong lĩnh vực này cũng có ý định hợp tác, Tổng giám đốc tập đoàn còn cố ý phái hai người con hắn tới tập đoàn chúng ta khảo sát..."
Triệu Quân Sinh nói một hơi.
"Ngừng! Ngừng! Ngừng! Chú Triệu, cái vấn đề này đợi lát nữa rồi hãy nói... A? Chú nói gì? Chủ muốn tìm một nhà máy quy mô lớn để sản xuất thiết bị điện không mấy trọng yếu?"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, nếu như chúng ta đầu tư nhà xưởng, thì phải mất một thời gian tương đối dài, không bằng trực tiếp tìm một công ty nào đó, dù sao những thiết bị điện đó cũng không phải là trọng yếu, không sợ bọn họ tiết lộ cơ mật!"
Triệu Quân Sinh nói.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Hiện giờ có thể lợi dụng cái nhà máy cũ nát kia còn gì!
"Chú Triệu, tìm công ty khác để sản xuất thì không cần, thành phố Tân Giang chúng ta không phải cũng có nhà máy điện tử là gì?!"
Tôi nói.
"Nhà máy điện tử Tân Giang? Cháu nói cái nhà máy quốc doanh sắp đóng cửa kia chứ gì? Nhà máy có quản đốc bỏ chạy đúng không?"
Triệu Quân Sinh hỏi.
"Đúng, ngày mai chú phải người mua nó lại."
Tôi nói.
"Thu mua nhà máy này?"
Triệu Quân Sinh kinh ngạc nói:
"Tiểu Lưu, cháu có sốt không?"
"Chú Triệu, cháu rất khỏe, chú cũng không nghe nhầm! Chúng ta thu mua toàn bộ nhà máy kia, chẳng những có thể sử dụng toàn bộ vật tư, đồng thời phụ trách luôn khoản nợ bên này!"
Tôi nói.
"Tiểu Lưu, tuy nói những khoản nợ kia đối với tập đoàn Ánh Rạng Đông chúng ta mà nói thì không coi vào đâu, hơn nữa tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng là của cháu, theo lý thuyết Chú Triệu không nên nói những thứ này, chỉ là Tiểu Lưu, chúng ta làm như vậy thì rất lỗ! Cho dù chúng ta đầu tư xây mới một nhà máy, cũng không mất nhiều tiền như vậy!"
Triệu Quân Sinh nghi hoặc hỏi.
"Chú Triệu, thật ra thì thu mua nhà máy này cũng có nguyên nhân của nó, cho dù chúng ta không ở trong hoàn cảnh phải tìm công ty điện tử khác để hợp tác sản xuất, thì cháu cũng muốn thu mua thêm một số công ty điện tử nữa, hơn nữa, lần này cháu gọi cho chú, cũng là muốn chú giúp cháu, thu mua nhà máy điện tử này!"
Tôi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.