Quyển 5 - Chương 62: Tôi còn chưa kiểm tra
Ngư Nhân Nhị Đại
29/06/2014
"Thế nào, không báo sao? Nói cho ông biết. khôn hồn thì mau cầm tiền ra đây, nếu không ngày mai lão tử gọi huynh đệ trong bang tới. xem các người còn làm ăn như thế nào được" Người kia thấy mình có uy thế. đắc ý nói.
"Được. một nghìn đồng đúng không..." ông chủ mới nói nửa câu đã bị người kia lớn giọng cắt ngang.
"Một nghìn đồng? Đó là giá vừa rồi. Bây giờ nó đã tăng lên năm nghìn đồng!" Người kia khoát tay áo, mê đắm nhìn thiếu nữ trong lòng có chủ ý khác.
"Năm nghìn đồng!" ông chủ hít một hơi lạnh. giá tiền sao tăng nhanh như vậy được!
"Cậu lúc nãy nói 1000 mà hiện giờ tăng lên 5000. Một tháng chúng tôi cùng không kiếm được nhiều như vậy!"
"Đó không phải là chuyện của tôi, mau cầm tiền tới đây!" Người kia quát: "Có điều, nếu ông không có tiền thì còn biện phép khác!"
"Biện pháp gì?" Ông chủ vội vàng hỏi.
"Vừa rồi tôi không phải nói rồi sao. nếu cái lông này không phải của cửa hàng thì không cần tiền!" Người kia cười xấu xa: "Tôi hoài nghi chỉếc lông này là của em gái này, nếu như chứng minh không phải thì là được rồi!"
"Ngươi... tại sao có thể như vậy!" Thiếu nữ xấu hổ.
"Ha hả. không sao. chúng ta tìm một khách sạn không có người ngoài, cô cũng không cần xấu hổ!"
Người kia cười nói: "Đến lúc đó cho ca ca kiểm tra một chút!"
Tôi trực tiếp đi tới phía sau hắn. tóm lấy cổ ném xuống nói: "Mày không phải muốn kiểm tra hAV sao. trước tiên tao cởi quần mày kiểm tra xem có phải không đã!"
"Mày là ai!" Người kia còn đang đắc ý thì lại bị ném xuống đất. đương nhiên là tức giận!
"Lưu đại ca!" Sau khi thiếu nữ nhìn thấy tôi, che miệng kêu lên.
"Tích Duyên. Cha nuôi. hai người sao lại buôn bán ờ đây!" Người thiếu nữ này hóa ra là Hà Tích Duyên. cùng tôi có hôn ước. Lão bà của tôi, tôi còn chưa được kiểm tra mà hạng này dám sao!
Nghĩ tới đây tôi lại đá tiếp mấy cái vào người hắn: "Để tao kiểm tra cho mày!"
"Lưu đại ca, anh đừng giết hắn!" Hà Tích Duyên thấy tôi đánh người kia tới sùi bọt mép thì khuyên can.
Tôi đương nhiên không giết hắn. gọi cho Đinh Bảo Tam bảo hắn mang người này về chờ xử lý.
Không nghĩ rằng tôi gọi điện thoại, người kia cũng gọi điện thoại, hắn muốn kéo người tới uy hiếp tôi thì phải.
"Tích Duyên. tại sao em không học mà lại đi bán hàng?" Tôi lắc đầu. Gia đình Hà Tích Duyên luôn không thích làm phiền người khác. tôi không biết làm thế nào cho phải.
"Lưu đại ca. em đã thi tốt nghiệp rồi, nên ra đây giúp cha em!" Hà Tích Duyên giải thích.
"Cha nuôi. chân của cha thế nào rồi?" Tôi bất đắc dĩ nhìn cha nuôi nói: "Con còn thân hơn anh em trong nhà. con cho cha tiền. chẳng lẽ không được sao!"
"Lưui Lỗi, chân của cha không vấn đề gì! Con cùng biết con người của cha không thích ngồi yên. khua chân múa tAV mới thoải mái!" Cha nuôi lắc đầu nói.
Đang nói chuyện thì có hai người vạm vỡ đi tới. một người trong đó giận dữ nói: "Thằng nào dám đánh tam đệ của tao như vậy! Lão tử giết chết hắn!"
"Chính là hắn! Đại ca. nhị ca. các người phải báo thù cho em!" Người kia thấy người của mình đã tới chỉ vào tôi hét lớn.
"Hắc hắc. chính là mày sao?!" Một tráng hán chỉ vào người tôi nói: "Mày muốn chết như thế nào!"
"Phùng lão nhị. mày muốn cho ai chết vậy?" Tôi còn chưa nói thì một thanh âm khác vang lên. Tôi quAV đầu, hóa ra là người của Đinh Bảo Tam!
Gần đây những chuyện trong bang hơi nhiều, nên rất nhiều huynh đệ biết tôi. Người kia đi tới nói: "Ông chủ. Đinh ca phái chúng tôi tới đây, không biết ông có chuyện gì phân phó không!"
"Giúp tôi xử lý mấy người này đi!" Tôi chỉ vào ba người kia nói: "Tôi còn đang nói chuyện với bạn, đừng qua đây nữa!"
"Dạ biết. ông chủ!"
"Lý ca, ngài..." Phùng lão nhị nhìn người tới là lão đại của mình, nhất thời sợ hãi!
"Tao thì thế nào? Phùng lão đại. phùng lão nhị. phùng lão tam! Mấy thẳng chúng mày thực có tiền đồ a, tao không có ở đây thì chúng mày định làm lão đại hả?" Người được gọi là Lý ca tức giận quát.
"Sao có thể chứ. Lý ca, đây là địa bàn của ngài. huynh đệ chúng tôi chỉ muốn kiếm cơm thôi... Chuyện này..." Phùng lão đại vẻ mặt đau khổ nói.
"Chỉ muốn kiếm cơm? Mày rất kiêu ngạo. há miệng hỏi ông chủ tao muốn chết như thế nào. vậy thì để tao xem mày muốn thế nào?" Lý ca hừ lạnh nói: "Trước tiên đem ba người này mang trở về. đừng quấy rầy ông chủ nói chuyện!"
Chờ sau khi Lý ca đi, cha nuôi mới cẩn thận hỏi: "Lỗi Lỗi, bọn họ có quan hệ thế nào với con. sao xà hội đen lại gọi con là ông chủ. chuyện này..."
"Ai nha. cha nuôi. ngài cứ yên tâm đi, con không làm chuyện gì thương thiên hại lý đâu!" Tôi vội vàng chuyển đề tài hỏi Hà Tích Duyên: "Được rồi. Tích Duyên, em thi đậu đại học gì?"
"Đại học Thanh Hoa. Giấy báo đã nhận được rồi!" Hà Tích Duyên có chút hưng phấn nói: "Lưu đại ca. em và anh cùng một trường!"
Tôi không biết nên nói như thế nào. tôi định đem cả nhà chuyển tới Viêm Hoàng tinh, nhìn ánh mắt của Hà Tích Duyên tôi không nỡ gây đả kích cho nàng...
Nhưng... Được rồi! Tôi bỗng nhiên nghĩ lại. quan hệ của cha nuôi và cha tôi rất tốt. rời cả nhà Hà Tích Duyên tới cùng không sao!
Tôi nhìn cha nuôi nói: "Cha nuôi. cha tới nhà con ở một thời gian đi. cha con rất nhớ cha!"
"A? Như vậy thì để cha thu xếp một chút!" Cha nuôi đúng là động tâm, dù sao hai người cũng là chỉến hữu lâu năm. có rất nhiều chuyện để nói!
"Được rồi, Lưu đại ca, đã muộn thế này anh ra chợ đêm làm gì!" Hà Tích Duyên đột nhiên hỏi.
"Suýt nữa thi quên anh tới để ăn cơm. vậy thì ăn thịt bò có được không?" Tôi cười nói
"Được. con chờ chút. cha đi lấy cho con!" Cha nuôi gặt đầu nói.
Chờ khi cha nuôi đi khuất. Hà Tích Duyên mới nhỏ giọng nói: "Lưu đại ca. chị Nhan Nghiên và chị Vi Nhi vẫn khỏe chứ?"
"Các nàng rất tốt, lúc rảnh em qua đó chơi với các nàng ấy!" Tôi nói.
"Không biết các chị ấy có chào đón em không nữa..." Hà Tích Duyên do dự một chút nói.
"Không chào đón? Sao lại như vậy!" Tôi lắc đầu: "Em là em gái anh. sao các nàng dám..."
"Thế nhưng... em không muốn làm em gái anh..." Hà Tích Duyên bỗng nhiên nói.
"Không muốn làm em gái? Tích Duyên. em nói gì vậy?" Tôi sửng sốt
"Em..chúng ta đã đính hôn rồi..." Hà Tích Duyên quanh co nửa ngày mới đỏ mặt nói: "Thời em còn học cấp 3. anh chê em nhỏ. nhưng hiện giờ em đã đỗ đại học rồi..."
Tới rồi. chuyện nên tới đã tới! Tuy rằng từ sau chuyện Dương Mân. tôi đã cỡi mở hơn không ít nhưng bị nhắc trực tiếp như vậy, thực sự là có chút xấu hổ!
"Ách. chuyện này, Tích Duyên có một việc anh phải nói với em trước, đó là ngoài Nhan Nghiên và Vi Nhi. anh còn có một số bạn gái khác..."
"Cái gì!" Hà Tích Duyên sửng sốt, dường như sắp rơi lệ.
"Được. một nghìn đồng đúng không..." ông chủ mới nói nửa câu đã bị người kia lớn giọng cắt ngang.
"Một nghìn đồng? Đó là giá vừa rồi. Bây giờ nó đã tăng lên năm nghìn đồng!" Người kia khoát tay áo, mê đắm nhìn thiếu nữ trong lòng có chủ ý khác.
"Năm nghìn đồng!" ông chủ hít một hơi lạnh. giá tiền sao tăng nhanh như vậy được!
"Cậu lúc nãy nói 1000 mà hiện giờ tăng lên 5000. Một tháng chúng tôi cùng không kiếm được nhiều như vậy!"
"Đó không phải là chuyện của tôi, mau cầm tiền tới đây!" Người kia quát: "Có điều, nếu ông không có tiền thì còn biện phép khác!"
"Biện pháp gì?" Ông chủ vội vàng hỏi.
"Vừa rồi tôi không phải nói rồi sao. nếu cái lông này không phải của cửa hàng thì không cần tiền!" Người kia cười xấu xa: "Tôi hoài nghi chỉếc lông này là của em gái này, nếu như chứng minh không phải thì là được rồi!"
"Ngươi... tại sao có thể như vậy!" Thiếu nữ xấu hổ.
"Ha hả. không sao. chúng ta tìm một khách sạn không có người ngoài, cô cũng không cần xấu hổ!"
Người kia cười nói: "Đến lúc đó cho ca ca kiểm tra một chút!"
Tôi trực tiếp đi tới phía sau hắn. tóm lấy cổ ném xuống nói: "Mày không phải muốn kiểm tra hAV sao. trước tiên tao cởi quần mày kiểm tra xem có phải không đã!"
"Mày là ai!" Người kia còn đang đắc ý thì lại bị ném xuống đất. đương nhiên là tức giận!
"Lưu đại ca!" Sau khi thiếu nữ nhìn thấy tôi, che miệng kêu lên.
"Tích Duyên. Cha nuôi. hai người sao lại buôn bán ờ đây!" Người thiếu nữ này hóa ra là Hà Tích Duyên. cùng tôi có hôn ước. Lão bà của tôi, tôi còn chưa được kiểm tra mà hạng này dám sao!
Nghĩ tới đây tôi lại đá tiếp mấy cái vào người hắn: "Để tao kiểm tra cho mày!"
"Lưu đại ca, anh đừng giết hắn!" Hà Tích Duyên thấy tôi đánh người kia tới sùi bọt mép thì khuyên can.
Tôi đương nhiên không giết hắn. gọi cho Đinh Bảo Tam bảo hắn mang người này về chờ xử lý.
Không nghĩ rằng tôi gọi điện thoại, người kia cũng gọi điện thoại, hắn muốn kéo người tới uy hiếp tôi thì phải.
"Tích Duyên. tại sao em không học mà lại đi bán hàng?" Tôi lắc đầu. Gia đình Hà Tích Duyên luôn không thích làm phiền người khác. tôi không biết làm thế nào cho phải.
"Lưu đại ca. em đã thi tốt nghiệp rồi, nên ra đây giúp cha em!" Hà Tích Duyên giải thích.
"Cha nuôi. chân của cha thế nào rồi?" Tôi bất đắc dĩ nhìn cha nuôi nói: "Con còn thân hơn anh em trong nhà. con cho cha tiền. chẳng lẽ không được sao!"
"Lưui Lỗi, chân của cha không vấn đề gì! Con cùng biết con người của cha không thích ngồi yên. khua chân múa tAV mới thoải mái!" Cha nuôi lắc đầu nói.
Đang nói chuyện thì có hai người vạm vỡ đi tới. một người trong đó giận dữ nói: "Thằng nào dám đánh tam đệ của tao như vậy! Lão tử giết chết hắn!"
"Chính là hắn! Đại ca. nhị ca. các người phải báo thù cho em!" Người kia thấy người của mình đã tới chỉ vào tôi hét lớn.
"Hắc hắc. chính là mày sao?!" Một tráng hán chỉ vào người tôi nói: "Mày muốn chết như thế nào!"
"Phùng lão nhị. mày muốn cho ai chết vậy?" Tôi còn chưa nói thì một thanh âm khác vang lên. Tôi quAV đầu, hóa ra là người của Đinh Bảo Tam!
Gần đây những chuyện trong bang hơi nhiều, nên rất nhiều huynh đệ biết tôi. Người kia đi tới nói: "Ông chủ. Đinh ca phái chúng tôi tới đây, không biết ông có chuyện gì phân phó không!"
"Giúp tôi xử lý mấy người này đi!" Tôi chỉ vào ba người kia nói: "Tôi còn đang nói chuyện với bạn, đừng qua đây nữa!"
"Dạ biết. ông chủ!"
"Lý ca, ngài..." Phùng lão nhị nhìn người tới là lão đại của mình, nhất thời sợ hãi!
"Tao thì thế nào? Phùng lão đại. phùng lão nhị. phùng lão tam! Mấy thẳng chúng mày thực có tiền đồ a, tao không có ở đây thì chúng mày định làm lão đại hả?" Người được gọi là Lý ca tức giận quát.
"Sao có thể chứ. Lý ca, đây là địa bàn của ngài. huynh đệ chúng tôi chỉ muốn kiếm cơm thôi... Chuyện này..." Phùng lão đại vẻ mặt đau khổ nói.
"Chỉ muốn kiếm cơm? Mày rất kiêu ngạo. há miệng hỏi ông chủ tao muốn chết như thế nào. vậy thì để tao xem mày muốn thế nào?" Lý ca hừ lạnh nói: "Trước tiên đem ba người này mang trở về. đừng quấy rầy ông chủ nói chuyện!"
Chờ sau khi Lý ca đi, cha nuôi mới cẩn thận hỏi: "Lỗi Lỗi, bọn họ có quan hệ thế nào với con. sao xà hội đen lại gọi con là ông chủ. chuyện này..."
"Ai nha. cha nuôi. ngài cứ yên tâm đi, con không làm chuyện gì thương thiên hại lý đâu!" Tôi vội vàng chuyển đề tài hỏi Hà Tích Duyên: "Được rồi. Tích Duyên, em thi đậu đại học gì?"
"Đại học Thanh Hoa. Giấy báo đã nhận được rồi!" Hà Tích Duyên có chút hưng phấn nói: "Lưu đại ca. em và anh cùng một trường!"
Tôi không biết nên nói như thế nào. tôi định đem cả nhà chuyển tới Viêm Hoàng tinh, nhìn ánh mắt của Hà Tích Duyên tôi không nỡ gây đả kích cho nàng...
Nhưng... Được rồi! Tôi bỗng nhiên nghĩ lại. quan hệ của cha nuôi và cha tôi rất tốt. rời cả nhà Hà Tích Duyên tới cùng không sao!
Tôi nhìn cha nuôi nói: "Cha nuôi. cha tới nhà con ở một thời gian đi. cha con rất nhớ cha!"
"A? Như vậy thì để cha thu xếp một chút!" Cha nuôi đúng là động tâm, dù sao hai người cũng là chỉến hữu lâu năm. có rất nhiều chuyện để nói!
"Được rồi, Lưu đại ca, đã muộn thế này anh ra chợ đêm làm gì!" Hà Tích Duyên đột nhiên hỏi.
"Suýt nữa thi quên anh tới để ăn cơm. vậy thì ăn thịt bò có được không?" Tôi cười nói
"Được. con chờ chút. cha đi lấy cho con!" Cha nuôi gặt đầu nói.
Chờ khi cha nuôi đi khuất. Hà Tích Duyên mới nhỏ giọng nói: "Lưu đại ca. chị Nhan Nghiên và chị Vi Nhi vẫn khỏe chứ?"
"Các nàng rất tốt, lúc rảnh em qua đó chơi với các nàng ấy!" Tôi nói.
"Không biết các chị ấy có chào đón em không nữa..." Hà Tích Duyên do dự một chút nói.
"Không chào đón? Sao lại như vậy!" Tôi lắc đầu: "Em là em gái anh. sao các nàng dám..."
"Thế nhưng... em không muốn làm em gái anh..." Hà Tích Duyên bỗng nhiên nói.
"Không muốn làm em gái? Tích Duyên. em nói gì vậy?" Tôi sửng sốt
"Em..chúng ta đã đính hôn rồi..." Hà Tích Duyên quanh co nửa ngày mới đỏ mặt nói: "Thời em còn học cấp 3. anh chê em nhỏ. nhưng hiện giờ em đã đỗ đại học rồi..."
Tới rồi. chuyện nên tới đã tới! Tuy rằng từ sau chuyện Dương Mân. tôi đã cỡi mở hơn không ít nhưng bị nhắc trực tiếp như vậy, thực sự là có chút xấu hổ!
"Ách. chuyện này, Tích Duyên có một việc anh phải nói với em trước, đó là ngoài Nhan Nghiên và Vi Nhi. anh còn có một số bạn gái khác..."
"Cái gì!" Hà Tích Duyên sửng sốt, dường như sắp rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.