Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 46: Ở bên nhau cũng không dễ dàng

Mạc Như Quy

08/09/2023

Cho dù cứng đi nữa cũng không thể nào đáp ứng được, em ấy thứ gì cũng không biết, hiện tại làm xong về sau đó càng khó xử.

Lưu Trưng xuất hiện một cảm giác kích động, nếu không thì trực tiếp nói cho Tần Hải Tuấn vậy, kể toàn bộ mọi thứ cho em ấy biết. Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, mình chưa chuẩn bị gì cả, tùy tiện nói như vậy với Tần Hải Tuấn, không bị xem là bệnh tâm thần mới là lạ.

Vì vậy cảm giác kích động của Lưu Trưng mất sạch, căng da đầu không muốn trả lời cũng không dám nhìn sắc mặt Tần Hải Tuấn, anh trực tiếp sử dụng tay giúp Tần Hải Tuấn giải tỏa.

"Vẫn không muốn sao?" Tần Hải Tuấn hôn cằm anh, nhận thấy hành động của anh, trong lòng trở nên mất mát.

Nhưng vẫn không nỡ lòng từ bỏ nụ hôn này, bởi vì đây là cơ hội hiếm có.

Trong lòng Lưu Trưng mang theo cảm xúc hổ thẹn, vì vậy không dám từ chối nụ hôn của Tần Hải Tuấn. Anh không muốn trêu chọc đối phương dưới tình huống này, không thể làm gì hơn là bị động hôn trả lại, xem như tăng thêm bầu không khí cho Tần Hải Tuấn, bắn ra nhanh hơn một chút.

Nhưng nụ hôn khô khốc như sáp này, chỉ khiến Tần Hải Tuấn càng ngày càng khó chịu, không hề có chút dục vọng nào xuất hiện.

Cậu đẩy Lưu Trưng ra, cúi đầu nói: "Anh ra ngoài một chút đi, để em tự mình bình tĩnh lại."

Thấy cậu không chịu ngẩng đầu, nhìn chàng trai duỗi bàn tay che đi đôi mắt, cả người Lưu Trưng cảm giác thật tội lỗi. Không phải anh không khó chịu, anh cực kỳ khó chịu. Giờ phút này suy nghĩ thẳng thắn nói hết tất cả lần thứ hai lại bay lên, nhưng cũng bởi vì chưa chuẩn bị sẵn sàng nên vẫn không nói ra.

"Được rồi, tối anh sẽ về." Lưu Trưng nhính sang mép giường sau đó đứng lên.

Bả vai Tần Hải Tuấn giật giật, muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.

Sau khi Lưu Trưng rời đi, cậu ôm đầu gối lẵng lặng khổ sở, những cảm xúc đau đớn ấy như một dòng thủy triều che lấp toàn bộ cơ thể cậu.

Lại không muốn bị Lưu Trưng nhìn thấy, và cứ như thế không cách nào đỡ nổi một đòn đâm thẳng vào mình.

Bởi vì bị nhìn thấy thì vẫn giống hệt nhau, có khi kết cục càng thảm hại hơn. Tần Hải Tuấn không hy vọng bản thân càng trở nên hèn mọn, liên tiếp cởi sạch sẽ đưa đến cửa vẫn bị cự tuyệt, đã đủ nhục nhã rồi.

Có lẽ về sau sẽ còn thêm lần thứ tư, lần thứ năm, này hẵn là không vấn đề gì.

Tần Hải Tuấn rất dễ dỗ dành, chỉ cần Lưu Trưng chấp nhận là được.

Cậu ngồi một lúc dần mệt lả người, sau đó ngã mình lên giường ngủ thiếp đi.

Sau khi Lưu Trưng trở về, trông thấy căn phòng tối đen như mực, còn nghĩ rằng Tần Hải Tuấn bỏ đi rồi. Kết quả vừa mở đèn lên liền nhìn thấy chàng trai đang ngủ, nửa người trên trần trụi không đắp mền.

"Tiểu Tuấn." Lưu Trưng sợ cậu bị cảm mạo, đi tới giúp cậu kéo mền lên.

Tần Hải Tuấn mở mắt ra, híp mắt nhìn Lưu Trưng một chút, cuối cùng tầm mắt rơi vào quyển kí họa trên tay Lưu Trưng.

Một quyển sổ dày đặc bản thảo, thoạt nhìn như vừa mới mua. Quyển thác thảo này Lưu Trưng mới mua không bao lâu, còn hơn phân nửa là chưa vẽ xong.

"Có đói bụng không, dậy ăn cơm tối." Lưu Trưng nói, tiện thể cất quyển sổ đi.

"Anh nấu cơm?" Tần Hải Tuấn ngồi lên, chiếc mền trên người trượt xuống, lộ ra mảng ngực trơn bóng.



"Không có..." Lưu Trưng chột dạ trả lời, chiều nay ở bên ngoài suy tư cả buổi, anh quên mất phải về sớm nấu cơm.

"Đặt đồ ăn đi." Biểu cảm của Tần Hải Tuấn trở nên bất biết, Lưu Trưng nói không sai, ngày thường cậu thật sự rất lạnh nhạt, chỉ có những lúc vui đùa cậu mới dịu dàng hơn.

"Được rồi, anh đi gọi." Lưu Trưng ôm lấy mọi việc, vừa gọi điện thoại vừa đi đến tủ quần áo, lấy giúp Tần Hải Tuấn một cái quần lót cùng một chiếc áo sơ mi, ném lên giường: "Mặc vào đi, tối nay có hơi lạnh."

Nói xong, anh đi tìm remote máy lạnh, tăng nhiệt độ lên.

Tần Hải Tuấn cầm lấy quần áo, lặng lẽ mặc đồ vào, sau đó tiếp tục ngã vào giường. Mặc cho ai đều nhìn thấy được tâm trạng của cậu đang không tốt, buồn bực.

Nói chuyện điện thoại xong Lưu Trưng không dám chọc đến cậu, vì vậy lấy quyển sổ trên bàn ra vẽ tranh.

"Lưu Trưng, em đói quá." Tần Hải Tuấn ở trên giường kêu lên.

Vài giây sau, Lưu Trưng thả bút vẽ xuống, đứng dậy đi chiên trứng cho cậu: "Em chờ một chút, anh đi trứng chiên."

Rán trứng xong, Lưu Trưng chiên thêm cho cậu hai cây xúc xích, mùi hương thơm lừng.

"Tiểu Tuấn, ngồi dậy ăn nào."

Mùi thơm xông vào căn phòng, Tần Hải Tuấn ngồi lên, duỗi tay nhận lấy đĩa nhỏ và nĩa.

Cậu ăn trứng chiên thơm ngon, đôi mắt chớp chớp.

Nói thật từ đáy lòng, Lưu Trưng đối xử với mình rất tốt, thật sự rất tốt.

Cho dù hồi đó tức giận đến bốc lửa, cũng chưa từng rời đi, ai có thể nói cậu không để ý đâu?

Tần Hải Tuấn khó chịu, chẳng qua chỉ còn một tấm rào cuối cùng thôi mà, tại sao Lưu Trưng vẫn không chịu đột phá.

Đến cuối cùng là tại sao?

Tại Tần Hải Tuấn suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi, Lưu Trưng cũng không nói gì, anh quay trở lại bàn tiếp tục vẽ tranh.

Bắt đầu từ hôm nay vẽ cả ngày lẫn đêm, trông có vẻ rất bận rộn.

Tần Hải Tuấn cho rằng anh phải làm đồ án, tuy không hài lòng việc Lưu Trưng quá bận bịu, nhưng cũng không dám quấy rối anh.

Về phần buồn bực khó chịu trong lòng, Lưu Trưng cũng không dỗ dành, qua vài ngày Tần Hải Tuấn sẽ tự động nguôi giận.

Thật ra cậu làm gì dám thật sự tức giận với Lưu Trưng, này đó chẳng qua chỉ là quá khó tiếp thu, nên muốn cho bản thân thời gian để tự chữa trị mà thôi.

Sau khi Tần Hải Tuấn tự khuyên nhủ bản thân xong, lại bắt đầu trở về như trước, tận dụng mọi thứ đưa tới trước ngực Lưu Trưng.



Trong lòng Lưu Trưng rất áy náy, không dám lạnh nhạt với cậu. Chỉ có thể tình cờ ôm một chút, hôn một cái, thỏa mãn yêu cầu của Tần Hải Tuấn.

Những việc đó lại biến thành tín hiệu tốt với Tần Hải Tuấn, cảm thấy thái độ của Lưu Trưng đang dần chuyển biến, đây là chuyện tốt.

Ngay cả đồng nghiệp ở quán cà phê là Tiểu Từ cũng nói: "Gần đây Tiểu Tuấn có vẻ vui hơn rất nhiều." Tuy Lưu Trưng bảo cô gọi là Tần Tuấn, những vẫn cảm thấy Tiểu Tuấn tương đối thân thiết hơn.

"Đúng không, nhóc con ấy mà." Vui buồn thay đổi thất thường.

Ánh mắt Lưu Trưng dịu dàng, nhìn theo bóng dáng của Tần Hải Tuấn đang làm việc trong quán cà phê, thấy cậu đi tới đi đi tiếp đón khách hàng, bước chân nhẹ nhàng.

Lời nói rất tục khó có thể hình dung nổi, dáng vẻ vui sướng như tinh linh của cậu.

Tiểu Từ lập tức bật cười, cô nói với Lưu Trưng: "Em nói như vậy không thấy kỳ cục à, rõ ràng bản thân em cũng đâu lớn hơn bao nhiêu." Bày đặt gọi người ta là nhóc con, nhưng xét theo cá tính của Lưu Trưng, Tiểu Từ có thể hiểu được: "Em đang bắt nạt Tiểu Tuấn có đúng không?"

"Em đâu có bắt nạt em ấy, luôn là em ấy bắt nạt em mà." Lưu Trưng vì tỏ vẻ mình đang bị oan, vẫy tay gọi Tần Hải Tuấn lại đây: "Tiểu Tuấn Tuấn, mau nói cho chị Tiểu Từ đi, hai tụi mình là ai bắt nạt ai."

Tần Hải Tuấn mặt mày hớn hở, đi qua hôn lên má Lưu Trưng một cái, sau đó cậu đi vào đưa giấy gọi món.

Lưu Trưng và Tiểu Từ sững sờ tại chỗ, khách hàng chung quanh phát ra tiếng cười thiện ý.

Chỗ này đều là người trẻ tuổi, đối với các cặp bạn gay hoặc là bán hủ các loại đều rất thích nghe ngóng.

"Chị Tiểu Từ, hiện giờ chị biết là ai bắt nạt ai rồi đúng không?" Lưu Trưng vuốt ve gò má mình, ngơ ngác nói.

Dáng vẻ bị khinh bạc này, khiến những người xung quanh bật cười.

"Tiểu Tuấn đẹp trai như vậy chịu hôn cậu là tốt lắm rồi, cậu còn dám ghét bỏ à?" Tiểu Từ lắc đầu một cái, dưới cái nhìn của cô, cặp bạn gay này ở bên nhau quá là thích hợp.

Không nhìn thấy một màn vừa rồi có bao nhiêu là ngọt ngào ân ái sao?

Lưu Trưng mím môi một cái, đưa ngón trỏ đặt lên cằm mình nói: "Tiểu Tuấn đẹp trai, chẳng lẽ em không đẹp hả? Bị chiếm tiện nghi chính là em không phải sao?"

Câu nói này bị Tần Hải Tuấn đang đi ra nghe được, bước chân cậu dừng lại một chút, tiếp theo đi tới kéo tay Lưu Trưng, lấy hết can đảm mình hướng về mông mình nhấn xuống: "Anh cảm thấy bị chiếm tiện nghi, thì có thể chiếm trở lại." Cậu nghiêm trang nói.

Lần này Lưu Trưng thật sự ngớ người, không hề nhúc nhích.

Đối mặt với một màn tình gay tràn đầy này, Tiểu Từ thật sự không chịu được: "Bán hủ ở nơi công cộng, hai người các người được rồi đấy!" Dù che mặt lại nhưng vẫn lộ ra đôi mắt xanh biếc lấp lánh, đây đúng là biểu tượng của sói.

"Sao có thể trách em được, người công nhiên bán hủ là Tiểu Tuấn Tuấn mà." Cuối cùng Lưu Trưng mới hoàn hồn, anh rút tay mình về, cách Tần Hải Tuấn xa xa một chút: "Người lén hôn em là em ấy, người cưỡng ép em chiếm tiện nghi cũng là em ấy, đâu có liên quan gì đến em."

Tần Hải Tuấn nghe vậy giật giật khóe miệng, nói nhỏ một câu giả vờ đứng đắn: "Em đi chào hỏi khách khứa đây." Cậu đi luôn.

"Tình cảm của hai đứa thật sự rất tốt, nếu không ở bên nhau thì..." Tiểu Từ xem trò vui cực kỳ thỏa mãn, thế nhưng vẫn có cảm giác hơi tiếc nuối, bây giờ đàn ông và đàn ông bán hủ rất nhiều, nhưng đến lúc kết hôn thì vẫn phải kết hôn, cảm giác như làm vậy chỉ vì thỏa mãn dục vọng của những người vây xem.

Lưu Trưng cười cười, hiếm thấy được nói chuyện đứng đắn: "Ở bên nhau cũng không dễ dàng." Ánh mắt anh thâm thúy, chợt lóe lên một tia lo âu mà Tiểu Từ không hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook