Chương 308: Kẻ cướp kỳ quái
Ngã Ý Như Đao
18/04/2019
Ngay tại lúc Tiêu Thiên Tá còn đang suy nghĩ, một đám người đã chạy xông vào, người cầm đầu, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc trang phục võ sĩ màu trắng, bên hông treo một cái trường kiếm phong cách cổ xưa của Đảo quốc, trên người tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo!
Người này một bước bước vào trong phòng khách lớn, nhiệt độ căn phòng giống như, đột nhiên giảm xuống mười mấy độ!
"Ôi chao! Tùng Điền tiên sinh tới, không có tiếp đón từ xa! Không có tiếp đón từ xa!"
Tiêu Thiên Tá đang âm thầm kinh hãi, đồng thời vội vàng cười theo, tiến lên tiếp đón.
Tùng Điền Long Bình đứng lại, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng liếc qua Tiêu Thiên Tá và các vị cao tầng của Tiêu gia đã thi nhau chạy tới đứng ở xung quanh, lãnh lùng nói:
"Tiêu quân, lời khách sáo cũng không cần phải nói nhiều, lần này ta đến đây, là đại biểu cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng, đến đây điều tra chuyện Long Nhất quân chủ bị hại, việc này, Tiêu gia các ngươi, cần phải cho tổ chức Sam Khẩu của chúng ta, một câu trả lời hài lòng thuyết phục!"
Tùng Điền Long Bình này lại có thể nói tiếng Hoa Hạ một hơi không vấp
"Vâng vâng vâng!"
Tiêu Thiên Tá vội vàng gật đầu đồng ý, "Long Nhất công tử ở thành phố Nam Châu chúng ta, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu gia chúng ta cũng như vậy cả trên lẫn dưới đều đau buồn!"
"Thế nhưng là chuyện này, ta trước đó trong điện thoại đã hướng Nhược Đầu đại nhân giải thích qua, Tiêu gia chúng ta cũng là người bị hại a!"
"Không dối gạt ngài, con gái của ta cũng bị ác đồ bắt đi, đến nay tung tích còn chưa rõ..."
Tiêu Thiên Tá còn chưa nói xong, lại bị Tùng Điền Long Bình một hơi cắt ngang, "Ít ra con gái của ngài còn sống, Long Nhất quân chủ của chúng ta thì đã chết! Hơn nữa còn là chết một cách thê thảm như thế!"
"Huống chi, ta làm sao biết, đây không phải là do Tiêu gia các ngươi tự biên tự diễn một vở kịch?"
Tiêu Thiên Tá lập tức sợ tới mức toàn thân run lên, "Lời này của Tùng Điền tiên sinh là có ý gì? Tiêu gia chúng ta làm sao lại dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế?"
Tiêu Thiên Tá còn muốn giải thích, Tùng Điền Long Bình khoát tay áo, cắt ngang lần nữa, lạnh lùng nói:
"Nói chuyện vô căn cứ! Hiện tại người duy nhất biết chân tướng chuyện này, chính là con gái của ngài! Cho nên, ta muốn sống thì gặp người, mà chết thì phải thấy xác! Vô luận là sống hay chết, ta đều muốn đưa cô ta mang về Đảo quốc, giao cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng ta xử trí!"
Mọi người của Tiêu gia nghe được điều này, lập tức có người ngồi không yên, "Tiểu thư nhà của chúng ta dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi? Ngươi có còn nói đạo lý hay không hả?"
Nói chuyện chính là một thanh niên hai mươi tuổi, là hộ vệ của Tiêu gia, tên là Dương Chiêu, ngày bình thường chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Tiêu Nhược Hi, dần dần, sinh ra mến mộ đối với Tiêu Nhược Hi.
Sau khi chuyện hôm đó xảy ra chuyện, hắn vẫn rất tự trách, bây giờ nghe được những người này, chẳng những không nghĩ biện pháp cứu Tiêu Nhược Hi, ngược lại còn muốn mang cô ta về Đảo quốc, lập tức lo lắng.
Tùng Điền Long Bình nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng, hai ngón tay làm kiếm, hướng Dương Chiêu kia bỗng nhiên chém một nhát!
Oanh!
Một đường kiếm khí trên không trung xẹt qua, vậy mà trong nháy mắt chém cả người Dương Chiêu làm hai nửa. Máu tươi phun ra khắp căn phòng.
"A!!"
Mọi người Tiêu gia thấy cảnh tượng khủng khiếp này, lập tức hoảng sợ kêu lên, dọa đến liên tục lùi lại, dù là ai cũng không nghĩ tới, Tùng Điền Long Bình, lại có thể nói giết thì giết, trước đó ngay cả một chút dấu hiệu báo trước đều không có.
Hời hợt chém Dương Chiêu, Tùng Điền Long Bình lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
"Giảng đạo lý với ta? Kiếm của ta, chính là đạo lý lớn nhất!"
Tất cả mọi người Tiêu gia nhất thời đều run sợ, ai cũng không dám nói lung tung một câu nào nữa, sợ rơi vào kết quả giống như Dương Chiêu.
Lúc mọi người ở đây đang hoảng sợ không ngừng, bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại di động, đột ngột vang lên!
Một người tôi tớ của Tiêu gia, đang cầm lấy điện thoại của Tiêu Thiên Tá, bước nhanh đi tới, "Lão gia, là một cái số lạ gọi đến! Hơn nữa hình như là dùng điện thoại công cộng gọi!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá mở miệng, Tiêu Nhược Dương ở một bên trước tiên kịp phản ứng, "Đây chắc chắn là số điện thoại của kẻ cướp! Nhanh, nghe máy đi!"
Tên đầy tớ kia lập tức làm theo, đưa điện thoại di động bấm nghe, đồng thời mở ra chức năng loa ngoài.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lười biếng, "Ông chủ Tiêu, kỳ hạn ba ngày sắp tới, tiền ta để các ngươi chuẩn bị, chuẩn bị như thế nào rồi?"
Tiêu Thiên Tá và mọi người Tiêu gia, tất cả lập tức đều hết sức hiếu kỳ, theo như thường lệ, bây giờ tin tức Tiêu Nhược Hi bị người bắt cóc, đã tạo ra một cơn bão trong thành phố, thế mà tên cướp này vẫn có gan gọi điện tới, thật chẳng lẽ muốn tiền không muốn mạng hay sao?
Tuy nhiên, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Vị tiên sinh này, thực sự không có ý tứ! Tiêu gia chúng ta căn bản không có khả năng trong vòng ba ngày gom góp được mười tỷ tiền mặt, ngài xem có thể châm chước một chút hay không? Lại cho chúng ta một chút thời gian, hoặc là giảm số tiền này xuống một chút, có được không?"
Rất nhanh, giọng nói lười biếng vang lên lần nữa, "Vậy trước tiên ngươi nói một chút, khoảng thời gian ba ngày vừa qua, ngươi gom góp được bao nhiêu tiền mặt?"
Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Trước mắt trên tay của ta, không sai biệt lắm chỉ có một tỷ..."
"Được!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá giải thích xong, giọng nói kia trực tiếp cắt ngang, "Một tỷ thì một tỷ đi! Lão tử đã không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, vào mười giờ tối hôm nay, tại bến tàu Việt Dương, một tay giao tiền, một tay giao người, cứ như vậy đi!"
Nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại.
Dù Tiêu Thiên Tá tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, cũng bị một cuộc điện thoại này nói lừa rồi.
Tên cướp này, có phần quá sảng khoái chút a?
Trước đó còn muốn mười tỷ, lập tức giảm bớt đến một tỷ, hơn nữa còn trực tiếp nói ra địa điểm giao dịch, chẳng lẽ không sợ chính mình báo cảnh sát, lại hoặc là ở xung quanh trước đó bố trí mai phục sao?
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần hai ngày này, vẫn luôn phái Ám Bộ của Thần Long vệ ở tỉnh Quảng Nam, trong bóng tối chú ý nhất cử nhất động của Tiêu gia.
Người của Tổ chức Sam Khẩu vừa đến, hắn lập tức gọi điện thoại tới, cố ý để cho người của tổ chức Sam Khẩu nghe được.
Sau khi điện thoại cúp máy, Tùng Điền Long Bình khẽ chau mày, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra nụ cười lãnh khốc, "Yêu tâm! Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, thấy được chẳng tốn chút thời gian! Ta ngược lại muốn nhìn xem, cái tên gia hỏa hại chết Long Nhất quân chủ và Nam Dã tiên sinh, đến cùng là thần thánh phương nào?"
...
Buổi tối, Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi lái xe, đi tới gần bến tàu Việt Dương thì dừng lại.
Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng nói:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người Đảo quốc này chắc chắn sẽ đến, việc này ta coi như là giúp Tiêu gia các ngươi tiếp tục chống đỡ, sau đó tổ chức Sam Khẩu có lẽ sẽ chỉ tìm ta trả thù, hẳn là sẽ không đi làm khó Tiêu gia các ngươi!"
Tiêu Nhược Hi nhẹ gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt cảm kích, đồng thời vẻ mặt vui vẻ nói:
"Cám ơn anh, vậy tôi đợi chút nữa có phải có thể về nhà hay không?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại một hơi từ chối nói:
"Không được! Cô quên cô đã đáp ứng ta chuyện gì rồi sao? Không được đi đâu rời xa tôi trong vòng trăm dặm! Sau chuyện này tôi phải đi Đại Lý một chuyến, cho nên cô nhất định phải cùng đi với tôi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức tức giận vô cùng, chính là muốn biện luận, sau khi Diệp Trần nói xong, cũng đã trực tiếp xuống xe, đồng thời trên xe thiết hạ một đạo cấm chế, để cô ta không cách nào mở cửa xe.
Sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, cũng đã vượt qua hơn khoảng cách trăm mét, thẳng đến bến tàu Việt Dương mà đi.
P/S: Ủng hộ đi mọi người a......Chương thứ 10 trong ngày Dương Văn Minh donate đi a....:D
Người này một bước bước vào trong phòng khách lớn, nhiệt độ căn phòng giống như, đột nhiên giảm xuống mười mấy độ!
"Ôi chao! Tùng Điền tiên sinh tới, không có tiếp đón từ xa! Không có tiếp đón từ xa!"
Tiêu Thiên Tá đang âm thầm kinh hãi, đồng thời vội vàng cười theo, tiến lên tiếp đón.
Tùng Điền Long Bình đứng lại, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng liếc qua Tiêu Thiên Tá và các vị cao tầng của Tiêu gia đã thi nhau chạy tới đứng ở xung quanh, lãnh lùng nói:
"Tiêu quân, lời khách sáo cũng không cần phải nói nhiều, lần này ta đến đây, là đại biểu cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng, đến đây điều tra chuyện Long Nhất quân chủ bị hại, việc này, Tiêu gia các ngươi, cần phải cho tổ chức Sam Khẩu của chúng ta, một câu trả lời hài lòng thuyết phục!"
Tùng Điền Long Bình này lại có thể nói tiếng Hoa Hạ một hơi không vấp
"Vâng vâng vâng!"
Tiêu Thiên Tá vội vàng gật đầu đồng ý, "Long Nhất công tử ở thành phố Nam Châu chúng ta, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu gia chúng ta cũng như vậy cả trên lẫn dưới đều đau buồn!"
"Thế nhưng là chuyện này, ta trước đó trong điện thoại đã hướng Nhược Đầu đại nhân giải thích qua, Tiêu gia chúng ta cũng là người bị hại a!"
"Không dối gạt ngài, con gái của ta cũng bị ác đồ bắt đi, đến nay tung tích còn chưa rõ..."
Tiêu Thiên Tá còn chưa nói xong, lại bị Tùng Điền Long Bình một hơi cắt ngang, "Ít ra con gái của ngài còn sống, Long Nhất quân chủ của chúng ta thì đã chết! Hơn nữa còn là chết một cách thê thảm như thế!"
"Huống chi, ta làm sao biết, đây không phải là do Tiêu gia các ngươi tự biên tự diễn một vở kịch?"
Tiêu Thiên Tá lập tức sợ tới mức toàn thân run lên, "Lời này của Tùng Điền tiên sinh là có ý gì? Tiêu gia chúng ta làm sao lại dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế?"
Tiêu Thiên Tá còn muốn giải thích, Tùng Điền Long Bình khoát tay áo, cắt ngang lần nữa, lạnh lùng nói:
"Nói chuyện vô căn cứ! Hiện tại người duy nhất biết chân tướng chuyện này, chính là con gái của ngài! Cho nên, ta muốn sống thì gặp người, mà chết thì phải thấy xác! Vô luận là sống hay chết, ta đều muốn đưa cô ta mang về Đảo quốc, giao cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng ta xử trí!"
Mọi người của Tiêu gia nghe được điều này, lập tức có người ngồi không yên, "Tiểu thư nhà của chúng ta dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi? Ngươi có còn nói đạo lý hay không hả?"
Nói chuyện chính là một thanh niên hai mươi tuổi, là hộ vệ của Tiêu gia, tên là Dương Chiêu, ngày bình thường chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Tiêu Nhược Hi, dần dần, sinh ra mến mộ đối với Tiêu Nhược Hi.
Sau khi chuyện hôm đó xảy ra chuyện, hắn vẫn rất tự trách, bây giờ nghe được những người này, chẳng những không nghĩ biện pháp cứu Tiêu Nhược Hi, ngược lại còn muốn mang cô ta về Đảo quốc, lập tức lo lắng.
Tùng Điền Long Bình nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng, hai ngón tay làm kiếm, hướng Dương Chiêu kia bỗng nhiên chém một nhát!
Oanh!
Một đường kiếm khí trên không trung xẹt qua, vậy mà trong nháy mắt chém cả người Dương Chiêu làm hai nửa. Máu tươi phun ra khắp căn phòng.
"A!!"
Mọi người Tiêu gia thấy cảnh tượng khủng khiếp này, lập tức hoảng sợ kêu lên, dọa đến liên tục lùi lại, dù là ai cũng không nghĩ tới, Tùng Điền Long Bình, lại có thể nói giết thì giết, trước đó ngay cả một chút dấu hiệu báo trước đều không có.
Hời hợt chém Dương Chiêu, Tùng Điền Long Bình lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
"Giảng đạo lý với ta? Kiếm của ta, chính là đạo lý lớn nhất!"
Tất cả mọi người Tiêu gia nhất thời đều run sợ, ai cũng không dám nói lung tung một câu nào nữa, sợ rơi vào kết quả giống như Dương Chiêu.
Lúc mọi người ở đây đang hoảng sợ không ngừng, bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại di động, đột ngột vang lên!
Một người tôi tớ của Tiêu gia, đang cầm lấy điện thoại của Tiêu Thiên Tá, bước nhanh đi tới, "Lão gia, là một cái số lạ gọi đến! Hơn nữa hình như là dùng điện thoại công cộng gọi!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá mở miệng, Tiêu Nhược Dương ở một bên trước tiên kịp phản ứng, "Đây chắc chắn là số điện thoại của kẻ cướp! Nhanh, nghe máy đi!"
Tên đầy tớ kia lập tức làm theo, đưa điện thoại di động bấm nghe, đồng thời mở ra chức năng loa ngoài.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lười biếng, "Ông chủ Tiêu, kỳ hạn ba ngày sắp tới, tiền ta để các ngươi chuẩn bị, chuẩn bị như thế nào rồi?"
Tiêu Thiên Tá và mọi người Tiêu gia, tất cả lập tức đều hết sức hiếu kỳ, theo như thường lệ, bây giờ tin tức Tiêu Nhược Hi bị người bắt cóc, đã tạo ra một cơn bão trong thành phố, thế mà tên cướp này vẫn có gan gọi điện tới, thật chẳng lẽ muốn tiền không muốn mạng hay sao?
Tuy nhiên, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Vị tiên sinh này, thực sự không có ý tứ! Tiêu gia chúng ta căn bản không có khả năng trong vòng ba ngày gom góp được mười tỷ tiền mặt, ngài xem có thể châm chước một chút hay không? Lại cho chúng ta một chút thời gian, hoặc là giảm số tiền này xuống một chút, có được không?"
Rất nhanh, giọng nói lười biếng vang lên lần nữa, "Vậy trước tiên ngươi nói một chút, khoảng thời gian ba ngày vừa qua, ngươi gom góp được bao nhiêu tiền mặt?"
Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Trước mắt trên tay của ta, không sai biệt lắm chỉ có một tỷ..."
"Được!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá giải thích xong, giọng nói kia trực tiếp cắt ngang, "Một tỷ thì một tỷ đi! Lão tử đã không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, vào mười giờ tối hôm nay, tại bến tàu Việt Dương, một tay giao tiền, một tay giao người, cứ như vậy đi!"
Nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại.
Dù Tiêu Thiên Tá tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, cũng bị một cuộc điện thoại này nói lừa rồi.
Tên cướp này, có phần quá sảng khoái chút a?
Trước đó còn muốn mười tỷ, lập tức giảm bớt đến một tỷ, hơn nữa còn trực tiếp nói ra địa điểm giao dịch, chẳng lẽ không sợ chính mình báo cảnh sát, lại hoặc là ở xung quanh trước đó bố trí mai phục sao?
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần hai ngày này, vẫn luôn phái Ám Bộ của Thần Long vệ ở tỉnh Quảng Nam, trong bóng tối chú ý nhất cử nhất động của Tiêu gia.
Người của Tổ chức Sam Khẩu vừa đến, hắn lập tức gọi điện thoại tới, cố ý để cho người của tổ chức Sam Khẩu nghe được.
Sau khi điện thoại cúp máy, Tùng Điền Long Bình khẽ chau mày, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra nụ cười lãnh khốc, "Yêu tâm! Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, thấy được chẳng tốn chút thời gian! Ta ngược lại muốn nhìn xem, cái tên gia hỏa hại chết Long Nhất quân chủ và Nam Dã tiên sinh, đến cùng là thần thánh phương nào?"
...
Buổi tối, Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi lái xe, đi tới gần bến tàu Việt Dương thì dừng lại.
Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng nói:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người Đảo quốc này chắc chắn sẽ đến, việc này ta coi như là giúp Tiêu gia các ngươi tiếp tục chống đỡ, sau đó tổ chức Sam Khẩu có lẽ sẽ chỉ tìm ta trả thù, hẳn là sẽ không đi làm khó Tiêu gia các ngươi!"
Tiêu Nhược Hi nhẹ gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt cảm kích, đồng thời vẻ mặt vui vẻ nói:
"Cám ơn anh, vậy tôi đợi chút nữa có phải có thể về nhà hay không?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại một hơi từ chối nói:
"Không được! Cô quên cô đã đáp ứng ta chuyện gì rồi sao? Không được đi đâu rời xa tôi trong vòng trăm dặm! Sau chuyện này tôi phải đi Đại Lý một chuyến, cho nên cô nhất định phải cùng đi với tôi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức tức giận vô cùng, chính là muốn biện luận, sau khi Diệp Trần nói xong, cũng đã trực tiếp xuống xe, đồng thời trên xe thiết hạ một đạo cấm chế, để cô ta không cách nào mở cửa xe.
Sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, cũng đã vượt qua hơn khoảng cách trăm mét, thẳng đến bến tàu Việt Dương mà đi.
P/S: Ủng hộ đi mọi người a......Chương thứ 10 trong ngày Dương Văn Minh donate đi a....:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.