Chương 1057: Siêu thoát!
Ngã Ý Như Đao
18/04/2019
Cứ theo những lần Hỗn Độn thú công kích, thần hồn Diệp Trần ngược lại càng ngày càng cứng cỏi, hơn nữa mơ hỗ lĩnh ngộ được cảnh giới mà trước nay chưa từng có:
"Vĩnh Hằng chi thạch, sở dĩ vĩnh hằng bất diệt, chính là bởi vì nó siêu thoát ra khỏi pháp tắc!"
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc trước đó ta ngưng tụ ra, cứ tưởng rằng đây chính là điểm cuối, kỳ thực lại không phải, nếu như nói hỗn độn là vô, vậy vượt qua trên hỗn độn thì chính là vô vô!"
"Khó trách trước đó ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế đã từng nói, trên đời này cũng không có Hỗn Độn pháp tắc! Hóa ra đúng là ý tứ này!"
Tại thời điểm này, ý thức của Diệp Trần cảm nhận được sự thanh thản trước nay chưa từng có, giống như lập tức xuyên thủng hết thảy vũ trụ, thấy được điểm xuất phát của thời không, diễn biến vũ trụ luân hồi, ở trong mắt Diệp Trần, đều trở nên vô cùng rõ ràng, không còn thần bí.
"Thân ta hóa vĩnh hằng, ý ta thông vạn cổ, ta tuyên cổ bất diệt, ta trọn đời bất hủ..."
Ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần bước vào cảnh giới trước nay chưa từng có, công kích bằng thần niệm của Hỗn Độn thú cũng trở nên không còn đáng sợ nữa, ngược lại trở thành trợ lực giúp thần hồn của Diệp Trần thoái biến, nguyên thần vậy mà đang khôi phục lại một cách nhanh chóng, đồng thời lại nắm giữ thân thể của mình một lần nữa!
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc, nát!"
Sau khi Diệp Trần nắm giữ lại thân thể của mình một lần nữa, chuyện đầu tiên mà hắn làm vậy mà không tránh thoát khỏi sự trói buộc của Hỗn Độn thú, mà là tâm niệm vừa động trực tiếp đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc mà trước đó chính mình phải chịu trăm nghìn cay đắng mới ngưng tụ ra!
Ong ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc, năng lượng khổng lồ mênh mông, trong nháy mắt trải rộng khắp toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới, cả người hắn lập tức bắt đầu rung động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung lên.
"Cái gì! Chẳng lẽ hắn muốn tự bạo nhục thân? Đáng ghét!!"
Ngay cả Hỗn Độn thú ở tại thời điểm này cũng bị tình huống xảy ra ở trên người DIệp Trần làm cho kinh sợ, còn tưởng rằng Diệp Trần thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành chuẩn bị tự bạo thân thể.
Hơn nữa, hắn thực sự không nghĩ tới, lấy lực lượng thần niệm của Diệp Trần yếu đuối như thế, vì sao có thể ngăn cản nhiều lần công kích của hắn như vậy? Hơn nữa thế mà còn có được năng lực có thể tự bạo?
Bành!
Cuối cùng, thân thể Diệp Trần dường như không thể thừa nhận được cỗ lực lượng mênh mông kia, trực tiếp nổ tung lên hóa thành một đám sương máu!
"Không!!!"
Hỗn Độn thú thấy cảnh này thì lập tức ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, cảm thấy chưa bao giờ tức như hôm nay!
Hắn đã chờ gần một trăm cái kỷ nguyên, cẩn thận bày ra mọi thứ, vốn cho rằng cuối cùng cũng tìm được một bộ thân thể có thể để cho hắn chạy thoát, thế nhưng bây giờ lại rơi vào kết quả này, điều này làm cho hắn làm sao có thể chấp nhận?
Ầm ầm!
Hỗn Độn thú trong cơn giận dữ, thân hình đột nhiên bắt đầu biến lớn, trong nháy mắt đã đạt đến độ cao gần vạn mét, tính cả không gian xung quanh cũng lắc lư kịch liệt một trận, như thể lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Mắt thấy Hỗn Độn thú lập tức muốn tránh thoát ra khỏi bên trong vùng không gian này:
Oanh!
Bên trong hư không vô tận phía trên kia lại đột nhiên xuất hiện một cái bia đá khổng lồ tỏa ra hào quang màu xám, từ trên hung hăng giáng xuống phía dưới.
"Rống!!!"
Hỗn Độn thú đột nhiên phát ra một tiếng rống thê thảm, thân hình khổng lồ trong nháy mắt bị bia đá khổng lồ kia áp chế xuống, ngay cả không gian ở xung quanh như thể muốn tan vỡ, rồi lại vững chắc lại một lần nữa.
"Rống! Rống! Rống!"
Thân hình của Hỗn Độn thú bị tấm bia khổng lồ kia áp chế lại, lập tức lại phát ra mấy tiếng gầm thét nữa, muốn thoát khỏi sự áp chế của tấm bia khổng lồ, đáng tiếc sau khi thử mấy lần liên tiếp cuối cùng vẫn lấy thất bại mà dừng, thân thể cao lớn bị áp súc xuống dưới, lại khôi phục thành bộ dáng trước đó...
Tấm bia khổng lồ màu xám kia hiển nhiên chính là Hỗn Độn Huyễn Diệt bia vẫn luôn áp chế Hỗn Độn thú!
"Một trăm cái kỷ nguyên! Ròng rã một trăm cái kỷ nguyên! Ngươi đến tột cùng là phải giam giữ ta ở chỗ này cho tới khi nào?"
Hỗn Độn thú ngửa mặt lên trời rống giận, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự áp chế của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, đáng tiếc căn bản không thể nào thoát được.
Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia hiện ra một cỗ lực lượng khổng lồ khó mà hình dung, gắt gao đặt ở trên lưng Hỗn Độn thú, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng vô cùng vững chắc.
Cuối cùng, sau khi Hỗn Độn thú trải qua một trận gào thét phẫn nộ, dường như cũng ý thức được căn bản là không cách nào thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, khí tức lúc này mới dần dần an tĩnh lại, khôi phục lại trạng thái trước đó.
Mà sau khi đợi Hỗn Độn thú an tĩnh lại thì Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia tự nhiên vậy mà ngay lập tức biến mất không thấy đâu nữa, không gian bị sắp bị vỡ vụn cũng được khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như thể là không có chuyện gì xảy ra.
Sau kho trải qua yên tĩnh được một lát, bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong không gian:
"Hỗn Độn thú! Không bằng hai chúng ta tới làm một cái giao dịch có được không?"
Hô!
Hỗn Độn thú lúc này đang ở vào bên trong trạng thái vô cùng mất mát, bỗng nhiên nghe được giọng nói này, đầu tiên là hơi sững sờ sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy, ở bên trong chỗ hư không đằng xa kia, một bõng người chậm rãi thành hình, cuối cùng hóa thành một nam thanh niên hai mươi tuổi, bỗng nhiên chính là dáng vẻ của Diệp Trần!
"Ngươi! Thế mà...không chết?"
Hỗn Độn thú trợn trừng mắt, há hốc mồm:
Hắn sống qua vô số năm tháng, tuổi thọ còn phải cao hơn cả Tu Chân giới, chuyện không thể tưởng tượng nào mà chưa từng gặp qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà nó thất thố như vậy!
Diệp Trần trước đó rõ ràng tự bạo mà chết, vào lúc này lại tái tạo nhục thân, sống lại!
"Ha ha ha!"
Sau khi Hỗn Độn thú phản ứng lại thì lập tức hưng phấn cười lên ha hả:
"Được được được! Tiểu tử nhân loại! Ta đã biết, ngươi căn bản không dám tự bạo!"
Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ, Diệp Trần là tái tạo nhục thân như thế nào, tuy nhiên chỉ cần Diệp Trần còn sống thì hắn lại có hy vọng thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!
"Ngoan ngoãn giao nhục thân này của ngươi ra đi!"
Hỗn Độn thú vô cùng hưng phấn, thân thể hơi chao đảo một cái thì đã lao tới trước mặt Diệp Trần, lại mở cái miệng đỏ lòm to như chậu máu ra.
Ầm!
Lưới lớn màu vàng kim lại hướng về phía Diệp Trần bao phủ lại.
Đối mặt với tuyệt chiêu này của Hỗn Độn thú, sắc mặt của Diệp Trần lần này lại vô cùng bình thản, thậm chí không lùi lại dù chỉ là nửa bước:
"Ta đã siêu thoát khỏi pháp tắc, những thủ đoạn này của ngươi ở trong mắt ta giống như mây bay!"
Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, đồng thời dưới chân bước ra một bước, ngược lại đón nhận tấm lưới kia của đối phương, lưới lớn màu vàng kim tràn đầy khí tức Hỗn Độn.
Hô!
Sau khi tấm lưới lớn màu vàng kim kia bao phủ ở trên người Diệp Trần, chẳng những không thể bắt được Diệp Trần một lần nữa, vậy mà xuyên qua thân thể hắn!
Như thể Diệp Trần chỉ là một cái hình ảnh ảo, giống như không phải tồn tại chân thực
"Cái gì!!"
Hỗn Độn thú nhìn thấy tràng cảnh này, một đôi mắt khổng lồ lập tức trợn lên thật lớn, hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm.
"Hỗn Độn Chi Võng của ta, cho dù là sinh linh Hỗn Độn cũng có thể bắt lấy, ngươi thế mà tránh thoát? Điều này sao có thể!!"
Hai tay Diệp Trần vắt chéo ở sau lưng, cười nhạt một tiếng, lại từ từ mở miệng:
"Ngươi tuy là sinh linh Hỗn Độn, bất tử bất diệt, nhưng vẫn ở bên trong hàng rào của Hỗn Độn pháp tắc, cũng không có thực sự siêu thoát!"
"Nhục thân này của ta bây giờ chính là lĩnh hội vĩnh hằng mà biến thành, không thuộc về bất kỳ một cái pháp tắc nào, cho nên cách của ngươi không thể nào bắt được thân thể của ta!"
P/S: Ta thích nào....chương 3....Kim Phiếu nha....
"Vĩnh Hằng chi thạch, sở dĩ vĩnh hằng bất diệt, chính là bởi vì nó siêu thoát ra khỏi pháp tắc!"
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc trước đó ta ngưng tụ ra, cứ tưởng rằng đây chính là điểm cuối, kỳ thực lại không phải, nếu như nói hỗn độn là vô, vậy vượt qua trên hỗn độn thì chính là vô vô!"
"Khó trách trước đó ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế đã từng nói, trên đời này cũng không có Hỗn Độn pháp tắc! Hóa ra đúng là ý tứ này!"
Tại thời điểm này, ý thức của Diệp Trần cảm nhận được sự thanh thản trước nay chưa từng có, giống như lập tức xuyên thủng hết thảy vũ trụ, thấy được điểm xuất phát của thời không, diễn biến vũ trụ luân hồi, ở trong mắt Diệp Trần, đều trở nên vô cùng rõ ràng, không còn thần bí.
"Thân ta hóa vĩnh hằng, ý ta thông vạn cổ, ta tuyên cổ bất diệt, ta trọn đời bất hủ..."
Ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần bước vào cảnh giới trước nay chưa từng có, công kích bằng thần niệm của Hỗn Độn thú cũng trở nên không còn đáng sợ nữa, ngược lại trở thành trợ lực giúp thần hồn của Diệp Trần thoái biến, nguyên thần vậy mà đang khôi phục lại một cách nhanh chóng, đồng thời lại nắm giữ thân thể của mình một lần nữa!
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc, nát!"
Sau khi Diệp Trần nắm giữ lại thân thể của mình một lần nữa, chuyện đầu tiên mà hắn làm vậy mà không tránh thoát khỏi sự trói buộc của Hỗn Độn thú, mà là tâm niệm vừa động trực tiếp đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc mà trước đó chính mình phải chịu trăm nghìn cay đắng mới ngưng tụ ra!
Ong ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc, năng lượng khổng lồ mênh mông, trong nháy mắt trải rộng khắp toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới, cả người hắn lập tức bắt đầu rung động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung lên.
"Cái gì! Chẳng lẽ hắn muốn tự bạo nhục thân? Đáng ghét!!"
Ngay cả Hỗn Độn thú ở tại thời điểm này cũng bị tình huống xảy ra ở trên người DIệp Trần làm cho kinh sợ, còn tưởng rằng Diệp Trần thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành chuẩn bị tự bạo thân thể.
Hơn nữa, hắn thực sự không nghĩ tới, lấy lực lượng thần niệm của Diệp Trần yếu đuối như thế, vì sao có thể ngăn cản nhiều lần công kích của hắn như vậy? Hơn nữa thế mà còn có được năng lực có thể tự bạo?
Bành!
Cuối cùng, thân thể Diệp Trần dường như không thể thừa nhận được cỗ lực lượng mênh mông kia, trực tiếp nổ tung lên hóa thành một đám sương máu!
"Không!!!"
Hỗn Độn thú thấy cảnh này thì lập tức ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, cảm thấy chưa bao giờ tức như hôm nay!
Hắn đã chờ gần một trăm cái kỷ nguyên, cẩn thận bày ra mọi thứ, vốn cho rằng cuối cùng cũng tìm được một bộ thân thể có thể để cho hắn chạy thoát, thế nhưng bây giờ lại rơi vào kết quả này, điều này làm cho hắn làm sao có thể chấp nhận?
Ầm ầm!
Hỗn Độn thú trong cơn giận dữ, thân hình đột nhiên bắt đầu biến lớn, trong nháy mắt đã đạt đến độ cao gần vạn mét, tính cả không gian xung quanh cũng lắc lư kịch liệt một trận, như thể lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Mắt thấy Hỗn Độn thú lập tức muốn tránh thoát ra khỏi bên trong vùng không gian này:
Oanh!
Bên trong hư không vô tận phía trên kia lại đột nhiên xuất hiện một cái bia đá khổng lồ tỏa ra hào quang màu xám, từ trên hung hăng giáng xuống phía dưới.
"Rống!!!"
Hỗn Độn thú đột nhiên phát ra một tiếng rống thê thảm, thân hình khổng lồ trong nháy mắt bị bia đá khổng lồ kia áp chế xuống, ngay cả không gian ở xung quanh như thể muốn tan vỡ, rồi lại vững chắc lại một lần nữa.
"Rống! Rống! Rống!"
Thân hình của Hỗn Độn thú bị tấm bia khổng lồ kia áp chế lại, lập tức lại phát ra mấy tiếng gầm thét nữa, muốn thoát khỏi sự áp chế của tấm bia khổng lồ, đáng tiếc sau khi thử mấy lần liên tiếp cuối cùng vẫn lấy thất bại mà dừng, thân thể cao lớn bị áp súc xuống dưới, lại khôi phục thành bộ dáng trước đó...
Tấm bia khổng lồ màu xám kia hiển nhiên chính là Hỗn Độn Huyễn Diệt bia vẫn luôn áp chế Hỗn Độn thú!
"Một trăm cái kỷ nguyên! Ròng rã một trăm cái kỷ nguyên! Ngươi đến tột cùng là phải giam giữ ta ở chỗ này cho tới khi nào?"
Hỗn Độn thú ngửa mặt lên trời rống giận, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự áp chế của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, đáng tiếc căn bản không thể nào thoát được.
Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia hiện ra một cỗ lực lượng khổng lồ khó mà hình dung, gắt gao đặt ở trên lưng Hỗn Độn thú, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng vô cùng vững chắc.
Cuối cùng, sau khi Hỗn Độn thú trải qua một trận gào thét phẫn nộ, dường như cũng ý thức được căn bản là không cách nào thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, khí tức lúc này mới dần dần an tĩnh lại, khôi phục lại trạng thái trước đó.
Mà sau khi đợi Hỗn Độn thú an tĩnh lại thì Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia tự nhiên vậy mà ngay lập tức biến mất không thấy đâu nữa, không gian bị sắp bị vỡ vụn cũng được khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như thể là không có chuyện gì xảy ra.
Sau kho trải qua yên tĩnh được một lát, bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong không gian:
"Hỗn Độn thú! Không bằng hai chúng ta tới làm một cái giao dịch có được không?"
Hô!
Hỗn Độn thú lúc này đang ở vào bên trong trạng thái vô cùng mất mát, bỗng nhiên nghe được giọng nói này, đầu tiên là hơi sững sờ sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy, ở bên trong chỗ hư không đằng xa kia, một bõng người chậm rãi thành hình, cuối cùng hóa thành một nam thanh niên hai mươi tuổi, bỗng nhiên chính là dáng vẻ của Diệp Trần!
"Ngươi! Thế mà...không chết?"
Hỗn Độn thú trợn trừng mắt, há hốc mồm:
Hắn sống qua vô số năm tháng, tuổi thọ còn phải cao hơn cả Tu Chân giới, chuyện không thể tưởng tượng nào mà chưa từng gặp qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà nó thất thố như vậy!
Diệp Trần trước đó rõ ràng tự bạo mà chết, vào lúc này lại tái tạo nhục thân, sống lại!
"Ha ha ha!"
Sau khi Hỗn Độn thú phản ứng lại thì lập tức hưng phấn cười lên ha hả:
"Được được được! Tiểu tử nhân loại! Ta đã biết, ngươi căn bản không dám tự bạo!"
Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ, Diệp Trần là tái tạo nhục thân như thế nào, tuy nhiên chỉ cần Diệp Trần còn sống thì hắn lại có hy vọng thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!
"Ngoan ngoãn giao nhục thân này của ngươi ra đi!"
Hỗn Độn thú vô cùng hưng phấn, thân thể hơi chao đảo một cái thì đã lao tới trước mặt Diệp Trần, lại mở cái miệng đỏ lòm to như chậu máu ra.
Ầm!
Lưới lớn màu vàng kim lại hướng về phía Diệp Trần bao phủ lại.
Đối mặt với tuyệt chiêu này của Hỗn Độn thú, sắc mặt của Diệp Trần lần này lại vô cùng bình thản, thậm chí không lùi lại dù chỉ là nửa bước:
"Ta đã siêu thoát khỏi pháp tắc, những thủ đoạn này của ngươi ở trong mắt ta giống như mây bay!"
Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, đồng thời dưới chân bước ra một bước, ngược lại đón nhận tấm lưới kia của đối phương, lưới lớn màu vàng kim tràn đầy khí tức Hỗn Độn.
Hô!
Sau khi tấm lưới lớn màu vàng kim kia bao phủ ở trên người Diệp Trần, chẳng những không thể bắt được Diệp Trần một lần nữa, vậy mà xuyên qua thân thể hắn!
Như thể Diệp Trần chỉ là một cái hình ảnh ảo, giống như không phải tồn tại chân thực
"Cái gì!!"
Hỗn Độn thú nhìn thấy tràng cảnh này, một đôi mắt khổng lồ lập tức trợn lên thật lớn, hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm.
"Hỗn Độn Chi Võng của ta, cho dù là sinh linh Hỗn Độn cũng có thể bắt lấy, ngươi thế mà tránh thoát? Điều này sao có thể!!"
Hai tay Diệp Trần vắt chéo ở sau lưng, cười nhạt một tiếng, lại từ từ mở miệng:
"Ngươi tuy là sinh linh Hỗn Độn, bất tử bất diệt, nhưng vẫn ở bên trong hàng rào của Hỗn Độn pháp tắc, cũng không có thực sự siêu thoát!"
"Nhục thân này của ta bây giờ chính là lĩnh hội vĩnh hằng mà biến thành, không thuộc về bất kỳ một cái pháp tắc nào, cho nên cách của ngươi không thể nào bắt được thân thể của ta!"
P/S: Ta thích nào....chương 3....Kim Phiếu nha....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.