Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 163: Từ giờ trở đi, ta quyết định!

Ngã Ý Như Đao

18/04/2019

Nhưng mà Âu Dương Hàn cũng không có kiên trì được lâu, cuối cùng hai chân mềm nhũn "Phù phù!" một tiếng, té ngã quỵ trên đất, thậm chí boong tàu được chế tạo từ thép tinh chế cũng bị hắn mạnh mẽ quỳ xuống xuất hiện chỗ lõmdấu ấn của hai đầu gối.

Vào lúc này trong lòng của năm người đã sớm khiếp sợ tới tột đỉnh, đồng thời thét ra bốn chữ:

"Hóa khí thành vực!"

Đây là thủ đoạn cường giả Thánh Cảnh mới có mà còn làm cho năm người bọn hắn không có bất luận một chút sức phản kháng nào, bị ép phải quỳ xuống, tuyệt đối không phải Thánh Cảnh bình thường có thể làm được!

Tuy rằng lúc trước hắn nghe nói qua, câu chuyện Diệp Trần vỗ một chưởng giết chết Bạch Thiên Hành nhưng luôn cảm thấy lời đồn có chút thổi phồng, hơn nữa dù sao Bạch Thiên Hành tuổi cũng đã già, nói không chừng võ công đã tới thời kỳ xuống dốc, Diệp Thần đánh bại Bạch Thiên Hành có lẽ chỉ là vận khí mà thôi.

Vào lúc này, bọn họ mới phát hiện ra, thiếu niên này so với hắn còn nhỏ hơn mình rất nhiều, thế mà thực sự có thực lực khủng bố như vậy, thậm chí so với trong tin đồn còn mạnh hơn!

Bọn họ hai tay chống đất, sử xuất lực lượng toàn thân, dốc sức liều mạng muốn từ dưới đất đứng lên, nhưng mà trên thân giống như bị một ngọn núi lớn đè ép, dốc sức thế nào đi nữa cũng không có cách nào đứng lên được.

"Các ngươi sỉ nhục cấp trên, bản thiếu phạt các ngươi quỳ xuống nhận sai, các ngươi có phục không?"

Diệp Trần nhìn năm người phía dưới, lần nữa lạnh lùng mở miệng nói.

"Ta không phục!"

Lỗ Thiên Bá, gầm thét một tiếng, gắng sức ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, trong con mắt dường như đều muốn phun ra lửa!

"Không phục sao?"

Diệp Trần cười lạnh, bàn tay đột nhiên đè ép lần nữa!

"Két kít ~ "

Năm người lập tức cảm thấy áp lực trên người, tăng lên một lần nữa!

Thậm chí, ngay cả xương bánh chè, giống như lưc nào cũng có thể bị phế bỏ!

"Phục, hay là không phục?"

Diệp Trần lần nữa lạnh lùng mở miệng, giọng nói lạnh lùng lãnh khốc giống như Tử Thần.

"Không phục! Chính là không phục!"

Lỗ Thiên Bá hiển nhiên là người có tính tình bướng bỉnh, thế mà gắng gượng chống đỡ to lớn thống khổ tiếp tục gầm thét.

"Hừ! Xương cũng rất cứng a!"

Nói thật, Diệp Trần đối với tính tình của Lỗ Thiên Bá này, ngược lại rất thưởng thức, chỉ có điều hắn bây giờ hắn đang có ý muốn lập uy trước mặt năm người kiêu căng khó thuần này, nếu như đến đây dừng lại, sau này nhất định càng thêm khó mà thuần phục.

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của Diệp Trần lập tức phát lạnh, bàn tay lần nữa vung lên ấn xuống.

"Phục, hay là không phục?"

"A!!"

Trong năm người, có người hét thảm một tiếng, ở trên hai chân đã bắt đầu có máu chảy ra!



"Ta phục! Ta phục! Diệp thiếu tướng tha mạng!"

Cuối cùng, Vân Lệ Cơ cô gái duy nhất trong năm người là người đầu tiên không chịu đựng nổi, hướng về phía Diệp Trần mở miệng cầu khẩn.

"Rất tốt!"

Diệp Trần thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên.

Thẳng thắn mà nói, hắn thật đúng là lo lắng năm người này thà chết chứ không chịu khuất phục, đến lúc đó lại buộc hắn phải giết người, như vậy vấn đề này sẽ không kết thúc.

Cũng may năm người này, hiển nhiên không có cốt khí như hắn nghĩ.

"Ngươi đã phục, vậy ta bỏ qua cho ngươi!"

Ngay lúc Diệp Trần nói ra lời này, Vân Lệ Cơ liền cảm thấy toàn thân trên dưới bỗng nhiên được buông lỏng, cái cảm giác áp bách như núi lớn áp trên đỉnh đầu trong nháy mắt biến mất không thấy dấu vết.

Bởi vì bản thân cô ta đang ra sức chống đỡ nên sau khi cỗ áp lưc kia biến mất, cả người trực tiếp bắn đi ra ngoài lăn xuống ở một bên phía trên boong tàu thở hồng hộc.

Một khi có người đi đầu, chuyện tiếp theo càng dễ làm hơn.

Sau khi Diệp Trần tăng lớn lực lượng đè ép thì Âm Bất Bình là người thứ hai không chịu nổi,

"Ta phục! Ta phục!"

Diệp Trần không cần biết trong lòng bọn hắn có thực sự phục hay không, chỉ cần trên miệng thừa nhận phục sẽ lập tức thả người.

Âm Bất Bình vừa lui sang một bên, Nhậm Trường Phong cũng đi theo cắn răng một cái,

"Ta cũng phục!"

Lại qua một lúc, ngay cả Âu Dương Hàn chịu sức ép nhẹ nhất, hơi suy nghĩ một chút, cũng đã nói một tiếng "Phục!"

Đến lúc này, người duy nhất còn chưa có phục, chỉ còn lại một người chính là Lỗ Thiên Bá.

Nhìn qua xương đùi hai chân của tên lỗ mãng này, đều đã bắt đầu bị nghiền nát, Diệp Trần không thể không nhướng mày.

Đã tới mức này, hắn đã đâm lao thì phải theo lao, nếu như không thể ép cho Lỗ Thiên Bá nhận phục mà thả ra, như vậy uy vọng lúc trước hắn dựng lên tự nhiên cũng mất tác dụng.

Nghĩ tới đây, cho dù đối với tính cách của cái tên lỗ mãng này vẫn còn tương đối thưởng thức, những trong lòng Diệp Trần cũng không thể không hiện lên một tia sát ý.

"Ngươi đã ngoan cố không thay đổi, vậy bản thiếu tướng cũng không thể để cho ngươi sống nữa, chết đi cho ta!"

Ngay vào lúc Diệp Trần giơ bàn tay lên, chuẩn bị một chưởng xử lý Lỗ Thiên Bá, Âu Dương Hàn ở một bên, đột nhiên đứng dậy,

"Diệp thiếu tướng thứ tội! Tính tình của lão Lỗ thẳng thắn, lại thêm tính bướng bỉnh, nhưng hắn tuyệt đối không có cố ý thách thức Diệp thiếu tướng, mong rằng Diệp thiếu tướng có thể xem ở trên khía cạnh một lòng vì quốc gia của hắn lập xuống rất nhiều chiến công, tha cho hắn lần này a!"

Ba người còn lại thấy thế, lập tức cũng thi nhau đứng dậy,

"Kính xin Diệp thiếu tướng tha cho hắn một mạng!"

Diệp Trần không thể không nhướng mày, thực ra thì không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn giết người một nhà, thế là cúi đầu nhìn xuống Lỗ Thiên Bá, lần nữa lạnh lùng nói:



"Thôi được! Nể tình mọi người cầu tình cho ngươi, ta lại phá lệ hỏi ngươi một lần nữa, ngươi phục, hay là không phục?"

Nói xong lời này, bàn tay Diệp Trần đã giơ lên rất cao, làm ra vẻ như muốn rơi xuống!

"Ta..."

Lỗ Thiên Bá vốn là còn muốn kiên trì, mấy người Âu Dương Hàn ở một bên lập tức cuống lên bắt đầu thi nhau thuyết phục.

"Lão Lỗ! Ngươi nhận phục một lần đi!"

"Đúng vậy, giữ được núi xanh, không lo thiếu củi đốt!"

"Hướng về cường giả Thánh Cảnh chịu thua, không mất mặt chút nào đâu!"

Lỗ Thiên Bá nghe mọi người thuyết phục quả nhiên cũng bắt đầu có chút do dự, cuối cùng thấp giọng nói ra câu kia.

...

"Ta phục!"

Nghe được điều này, trong lòng Diệp Trần cũng hơi buông lỏng, nếu có thể dựng lên được uy vọng mà không cần phải giết người, tự nhiên không gì tốt hơn.

Thở ra!

Diệp Trần tiện tay vẫy một cái, khí thế ép lên trước đó, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, sau đó mở miệng từ từ nói:

"Ta biết, tuy rằng ngoài miệng các ngươi nói phục, thực ra thì trong lòng căn bản là không phục, thâm chí vào lúc này có người hận không thể để ta chết đi, đúng không?"

Năm người nghe được điều này, lập tức liếc nhau một cái, ai cũng không có lên tiếng, hiển nhiên đã chấp nhận cách nói của Diệp Trần.

Âu Dương Hàn đang chuẩn bị tùy tiện nói qua loa vài câu, Diệp Trần lại khoát tay chặn lại, đột nhiên thay đổi đề tài, lạnh lùng nói:

"Các ngươi không cần giải thích, bởi vì ta căn bản không quan tâm!"

"Ta mặc kệ các ngươi trước đó có thân phận cao quý đến mức nào, bối cảnh lớn bao nhiêu, chiến công hiển hách cỡ nào, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ở trên chiếc thuyền này, do ta quyết định!"

"Mà việc các ngươi sau này phải làm, chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ta!"

"Hiểu không?"

Nói đến đây, Diệp Trần chậm rãi đảo mắt nhìn qua trên thân năm người, ánh mắt lãnh khốc vô cùng, sát khi trên người cũng không giữ lại chút nào phóng thích toàn bộ ra ngoài, giống như Ma Quân dưới địa ngục.

Bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, năm người không tự chủ được cúi đầu, không còn dám nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Trần, tất cả đều cung cung kính kính nói một câu,

"Hiểu!"

Diệp Trần thấy năm người này đã bị hắn trấn áp, lúc này mới hài lòng gật đầu, hướng về phía năm người tùy ý khoát tay áo.

"Bây giờ, xuất phát!"

P/S: Ta thích nào

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook