Trọng Sinh Tuổi 18, Tiểu Liêu Tinh Chấn Động Toàn Cầu
Chương 5: Hợp Tác
Dương Thụ Lê Nhi
01/12/2021
Đôi mắt Bạch Nhuận Ngôn nhàn nhạt liếc qua bảo vệ ở cửa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, toát ra sự lạnh lẽo: "Sau này cô ấy muốn vào thì không ai được ngăn cản”.
Rõ ràng chỉ là một câu rất bình tĩnh, hai nhân viên bảo vệ ở cửa lại cảm thấy sống lưng chảy mồ hôi lạnh.
Vội vàng gật đầu: "Là chúng tôi có mắt không tròng, lần sau sẽ không như vậy”
Trên mặt Tô Vận Nhã hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng đánh giá Bạch Nhuận Ngôn.
Chậc, trông thật đẹp trai!
Nói chuyện cũng rất có khí thế!
Tại sao kiếp trước cô lại không phát hiện người này vừa đẹp trai vừa tài giỏi vậy?
"Đi thôi" Bạch Nhuận Ngôn quay đầu lại nhìn Tô Vận Nhã, giọng điệu vẫn rất bình thản, có phần ôn hòa.
Bạch Nhuận Ngôn đi ở phía trước, Tô Vận Nhã lặng lẽ theo sau.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, khuôn mặt anh tuấn, mang theo khí thế lãnh đạm xa cách. Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt hạnh to, cả người trông vào đều rất trẻ con.
Hai người đi vào phòng riêng của Bạch Nhuận Ngôn.
Trong phòng, có một mùi thơm nhàn nhạt. Ánh đèn sáng ngời, Tô Vận Nhã nhìn quanh một vòng, nơi này phòng riêng trang trí vô cùng đơn giản, không giống như các phòng khác hoa hòe rực rỡ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Bạch Nhuận Ngôn ngồi trên sô pha, gác chân lên, tư thái lười biếng.
Tô Vận Nhã rất tự nhiên ngồi xuống, cử chỉ tùy ý, không có chút bối rối nào, “Muốn cùng anh nói chuyện hợp tác”
Đuôi lông mày Bạch Nhuận Ngôn khẽ nhíu, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Một cô gái nhỏ như vậy, thế mà muốn cùng anh hợp tác?
Tô Vận Nhã từ trong túi xách lấy ra một văn kiện, đưa qua.
Bạch Nhuận Ngôn cầm lấy một cái, sắc mặt thư thái dần dần biến mất, mắt nhìn chăm chú: "Thứ quan trọng như vậy, từ đâu cô có được? ”
Những tài liệu này chính là tài liệu cơ mật của tập đoàn Tinh Ảnh, bất kỳ một chuyện nào trong văn kiện lộ ra, cũng đủ để tập đoàn Tinh Ảnh chao đảo nhiều ngày. Nếu như nắm giữ tất cả những thứ này, chỉnh đốn đối phương cùng lắm chỉ là chuyện phút chốc.
"Tập đoàn Tinh Ảnh chính là công ty đối đầu của anh, mấy thứ này nằm trong tay, để cho đối phương phá sản cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay rồi chứ?" Tô Vận Nhã cười tươi rói, trên mặt toát ra ý cười rực rỡ chói mắt.
Bạch Nhuận Ngôn khẽ mím môi lại.
Thứ này có tầm quan trọng như thế nào không cần nói cũng biết.
Tuy nhiên, cô gái nhỏ này không quá 18 tuổi.
Làm sao cô ấy có được những thứ này?
"Việc hợp tác này tôi đồng ý" Bạch Nhuận Ngôn khẽ nói, vẻ mặt vẫn trầm ổn như trước, cũng không vì sắp đánh bại công ty đối đầu mà mừng rỡ.
"Nói đi, cô muốn cái gì?"
Tô Vận Nhã nháy mắt mấy cái, có chút vui tươi "Hiện tại tôi còn chưa nghĩ kỹ, chờ tôi nghĩ kỹ thì sẽ nói cho anh biết”
Giọng nói của cô gái mềm mại, bề ngoài thanh thuần, thoạt nhìn khá đơn giản. Nhưng mà chính là bởi vì như thế, càng cảm thấy thế lực sau lưng cô không thể khinh thường.
Bạch Nhuận Ngôn gật đầu: "Chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể đồng ý với cô”
"Vậy thì cảm ơn nhé"
Tô Vận Nhã chuyển đề tài: "Anh có thể nói cho tôi biết anh thích loại con gái như thế nào không? ”
Trợ lý đứng ở một bên suýt nữa hoài nghi lỗ tai của mình, lần này, vị tiểu thư này đang công khai đùa giỡn tổng giám đốc nhà hắn sao?
Bạch Nhuận Ngôn hơi sửng sốt, có chút khó tin: "Cô hỏi cái này làm cái gì? ”
"Tùy tiện hỏi một chút" Ánh mắt Tô Vận Nhã lưu chuyển, câu hồn nhiếp phách.
“Từ chối trả lời" Trả lời lại cô là bốn chữ lạnh lùng: "Nếu không có việc gì, thì cô đi đi. Chờ cho cô nghĩ ra điều kiện rồi quay lại nói cho tôi biết”
Tô Vận Nhã bĩu môi.
Hừ!
Hai người không có chuyện gì để nói, Tô Vận Nhã cũng ra khỏi quán câu lạc bộ.
Thật ra cô còn rất muốn hỏi anh kiếp trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao anh lại thâm tình đối với cô như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng anh không biết cô.
Vậy tại sao anh lại cứu cô?
Thật kỳ lạ!
Tô Vận Nhã trở lại Tô gia.
Trong biệt thự, dưới ánh đèn vàng ấm áp, vợ chồng Tô Quốc Cường và Tô Linh Thanh vui vẻ nói chuyện. Không khí ấm áp kia, quả thực có chút chói mắt.
Sắc mặt Tô Vận Nhã hơi lạnh xuống.
Trần Vân Liên đối với cô không tốt, cô còn có thể hiểu được. Tô Quốc Cường thì sao? Chẳng lẽ cô không phải là con gái ông ta sao?
Kiếp trước cô sao lại ngốc như vậy?
Tô Vận Nhã không muốn quan tâm đến những người này, trực tiếp đi lên lầu hai.
"Vận Nhã, đứa nhỏ con chạy gấp như vậy làm cái gì? Con không thấy khách ở nhà sao? "Giọng nói trách cứ của Trần Vân Liên vang lên sau lưng.
Tô Vận Nhã xoay người, nhất thời, đồng tử co lại.
Một người quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Lệ Nghiêm Hạo!
Có thể nói, nửa đời trước bi kịch của cô đều là do anh ta tạo thành!
Là anh ta dụ dỗ cô, là anh ta lừa cô hiến máu cho Tô Linh Thanh, là anh ta ở thời khắc cuối cùng vậy mà muốn đem cô chôn ở biển rộng!
Các loại cảm xúc cuồn cuộn, trong lòng đã sớm nổi sóng, Tô Vận Nhã miễn cưỡng duy trì bình tĩnh trên mặt.
Lệ Nghiêm Hạo đứng lên, nụ cười vừa vặn, ôn hòa lịch sự: "Xin chào, tôi là Lệ Nghiêm Hạo”
Tô Vận Nhã giật giật khóe miệng, cũng không nói lời nào, lạnh lùng nhìn hắn.
Lệ Nghiêm Hạo biểu tình ôn hòa, giọng nói làm cho người ta cảm thấy như gió xuân: "Em là vận nhã đúng không? Em lớn lên thật sự rất xinh đẹp”.
Lệ Nghiêm Hạo ôn hòa nhưng không chạm tới đáy mắt, trong lòng vô cùng khinh thường.
Chẳng qua chỉ là một đứa quê mùa ở nông thôn mà thôi.
Ồ.
Ngoắc ngoắc ngón tay thì sẽ giống như một con chó chạy đến trước mặt mà thôi.
Nếu không phải vì Linh Thanh, loại con gái này anh ta cũng sẽ không liếc mắt một cái!
Tô Vận Nhã đem biểu tình của anh ta thu hết vào đáy mắt, lăng lẽ cười nhạo, “Bộ dạng của tôi như thế nào liên quan gì đến anh? ”
Lệ Nghiêm Hạo đang tươi cười bỗng cứng đờ, không nghĩ tới lại nhận một câu trả lời như vậy.
Sắc mặt cứng ngắc thoáng qua, anh ta khống chế tâm tình: "Vận Nhã, em mới tới nơi này, khẳng định còn không quen đi. Hôm nào đó chúng ta đi chơi, anh sẽ đưa bạn làm quen, thế nào? ”
"Anh cũng xứng?" Tô Vận Nhã môi mỏng khẽ mở ra, lạnh lùng phun ra ba chữ.
Dựa vào diện mạo cùng khí chất, bên cạnh Lệ Nghiêm Hạo không thiếu người theo đuổi, hiếm khi bị người ta thẳng thắn khinh thường như vậy. Nhất thời trong lòng dâng lên lửa giận.
Cùng lắm chỉ là một đứa con gái quê mùa mà thôi!
Sao dám ra vẻ trước mặt anh ta!
Tô Linh Thanh kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Anh Nghiêm Hạo, giúp em đi!”
Anh ta hít sâu một hơi, cười đến mặt mày cong lại, ý cười lại không đạt tới đáy mắt: "Em hiện tại khẳng định không thích ứng với cuộc sống nơi này, không sao, anh mang theo em thích ứng”
Anh ta đi lên trước, khuôn mặt bày ra trước mặt Tô Vận Nhã một cách rõ nét.
Nhìn gương mặt quen thuộc này, hô hấp Tô Vận Nhã có chút bất ổn.
Không thể quên, không thể quên những năm đau đớn!
Nếu như có thể, cô hận không thể đâm anh ta ngàn vạn đao!
Lệ Nghiêm Hạo khép môi lại: “Em từ nông thôn tới nơi này, bài học có theo kịp hay không sao? Nếu không thể theo kịp, anh có thể dạy kèm cho em”
Tô Vận Nhã khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt còn xen lẫn ác ý: "Con người anh thật kỳ quái, tôi đã nói với anh như vậy, anh còn tiến đến trước mặt tôi làm cái gì?”
Thật sự là vì Tô Linh Thanh nên dễ dàng nịnh bợ như vậy!
Vì Tô Linh Thanh, ở trước mặt cô ngụy tạo bản thân!
Rõ ràng chỉ là một câu rất bình tĩnh, hai nhân viên bảo vệ ở cửa lại cảm thấy sống lưng chảy mồ hôi lạnh.
Vội vàng gật đầu: "Là chúng tôi có mắt không tròng, lần sau sẽ không như vậy”
Trên mặt Tô Vận Nhã hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng đánh giá Bạch Nhuận Ngôn.
Chậc, trông thật đẹp trai!
Nói chuyện cũng rất có khí thế!
Tại sao kiếp trước cô lại không phát hiện người này vừa đẹp trai vừa tài giỏi vậy?
"Đi thôi" Bạch Nhuận Ngôn quay đầu lại nhìn Tô Vận Nhã, giọng điệu vẫn rất bình thản, có phần ôn hòa.
Bạch Nhuận Ngôn đi ở phía trước, Tô Vận Nhã lặng lẽ theo sau.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, khuôn mặt anh tuấn, mang theo khí thế lãnh đạm xa cách. Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt hạnh to, cả người trông vào đều rất trẻ con.
Hai người đi vào phòng riêng của Bạch Nhuận Ngôn.
Trong phòng, có một mùi thơm nhàn nhạt. Ánh đèn sáng ngời, Tô Vận Nhã nhìn quanh một vòng, nơi này phòng riêng trang trí vô cùng đơn giản, không giống như các phòng khác hoa hòe rực rỡ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Bạch Nhuận Ngôn ngồi trên sô pha, gác chân lên, tư thái lười biếng.
Tô Vận Nhã rất tự nhiên ngồi xuống, cử chỉ tùy ý, không có chút bối rối nào, “Muốn cùng anh nói chuyện hợp tác”
Đuôi lông mày Bạch Nhuận Ngôn khẽ nhíu, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Một cô gái nhỏ như vậy, thế mà muốn cùng anh hợp tác?
Tô Vận Nhã từ trong túi xách lấy ra một văn kiện, đưa qua.
Bạch Nhuận Ngôn cầm lấy một cái, sắc mặt thư thái dần dần biến mất, mắt nhìn chăm chú: "Thứ quan trọng như vậy, từ đâu cô có được? ”
Những tài liệu này chính là tài liệu cơ mật của tập đoàn Tinh Ảnh, bất kỳ một chuyện nào trong văn kiện lộ ra, cũng đủ để tập đoàn Tinh Ảnh chao đảo nhiều ngày. Nếu như nắm giữ tất cả những thứ này, chỉnh đốn đối phương cùng lắm chỉ là chuyện phút chốc.
"Tập đoàn Tinh Ảnh chính là công ty đối đầu của anh, mấy thứ này nằm trong tay, để cho đối phương phá sản cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay rồi chứ?" Tô Vận Nhã cười tươi rói, trên mặt toát ra ý cười rực rỡ chói mắt.
Bạch Nhuận Ngôn khẽ mím môi lại.
Thứ này có tầm quan trọng như thế nào không cần nói cũng biết.
Tuy nhiên, cô gái nhỏ này không quá 18 tuổi.
Làm sao cô ấy có được những thứ này?
"Việc hợp tác này tôi đồng ý" Bạch Nhuận Ngôn khẽ nói, vẻ mặt vẫn trầm ổn như trước, cũng không vì sắp đánh bại công ty đối đầu mà mừng rỡ.
"Nói đi, cô muốn cái gì?"
Tô Vận Nhã nháy mắt mấy cái, có chút vui tươi "Hiện tại tôi còn chưa nghĩ kỹ, chờ tôi nghĩ kỹ thì sẽ nói cho anh biết”
Giọng nói của cô gái mềm mại, bề ngoài thanh thuần, thoạt nhìn khá đơn giản. Nhưng mà chính là bởi vì như thế, càng cảm thấy thế lực sau lưng cô không thể khinh thường.
Bạch Nhuận Ngôn gật đầu: "Chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể đồng ý với cô”
"Vậy thì cảm ơn nhé"
Tô Vận Nhã chuyển đề tài: "Anh có thể nói cho tôi biết anh thích loại con gái như thế nào không? ”
Trợ lý đứng ở một bên suýt nữa hoài nghi lỗ tai của mình, lần này, vị tiểu thư này đang công khai đùa giỡn tổng giám đốc nhà hắn sao?
Bạch Nhuận Ngôn hơi sửng sốt, có chút khó tin: "Cô hỏi cái này làm cái gì? ”
"Tùy tiện hỏi một chút" Ánh mắt Tô Vận Nhã lưu chuyển, câu hồn nhiếp phách.
“Từ chối trả lời" Trả lời lại cô là bốn chữ lạnh lùng: "Nếu không có việc gì, thì cô đi đi. Chờ cho cô nghĩ ra điều kiện rồi quay lại nói cho tôi biết”
Tô Vận Nhã bĩu môi.
Hừ!
Hai người không có chuyện gì để nói, Tô Vận Nhã cũng ra khỏi quán câu lạc bộ.
Thật ra cô còn rất muốn hỏi anh kiếp trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao anh lại thâm tình đối với cô như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng anh không biết cô.
Vậy tại sao anh lại cứu cô?
Thật kỳ lạ!
Tô Vận Nhã trở lại Tô gia.
Trong biệt thự, dưới ánh đèn vàng ấm áp, vợ chồng Tô Quốc Cường và Tô Linh Thanh vui vẻ nói chuyện. Không khí ấm áp kia, quả thực có chút chói mắt.
Sắc mặt Tô Vận Nhã hơi lạnh xuống.
Trần Vân Liên đối với cô không tốt, cô còn có thể hiểu được. Tô Quốc Cường thì sao? Chẳng lẽ cô không phải là con gái ông ta sao?
Kiếp trước cô sao lại ngốc như vậy?
Tô Vận Nhã không muốn quan tâm đến những người này, trực tiếp đi lên lầu hai.
"Vận Nhã, đứa nhỏ con chạy gấp như vậy làm cái gì? Con không thấy khách ở nhà sao? "Giọng nói trách cứ của Trần Vân Liên vang lên sau lưng.
Tô Vận Nhã xoay người, nhất thời, đồng tử co lại.
Một người quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Lệ Nghiêm Hạo!
Có thể nói, nửa đời trước bi kịch của cô đều là do anh ta tạo thành!
Là anh ta dụ dỗ cô, là anh ta lừa cô hiến máu cho Tô Linh Thanh, là anh ta ở thời khắc cuối cùng vậy mà muốn đem cô chôn ở biển rộng!
Các loại cảm xúc cuồn cuộn, trong lòng đã sớm nổi sóng, Tô Vận Nhã miễn cưỡng duy trì bình tĩnh trên mặt.
Lệ Nghiêm Hạo đứng lên, nụ cười vừa vặn, ôn hòa lịch sự: "Xin chào, tôi là Lệ Nghiêm Hạo”
Tô Vận Nhã giật giật khóe miệng, cũng không nói lời nào, lạnh lùng nhìn hắn.
Lệ Nghiêm Hạo biểu tình ôn hòa, giọng nói làm cho người ta cảm thấy như gió xuân: "Em là vận nhã đúng không? Em lớn lên thật sự rất xinh đẹp”.
Lệ Nghiêm Hạo ôn hòa nhưng không chạm tới đáy mắt, trong lòng vô cùng khinh thường.
Chẳng qua chỉ là một đứa quê mùa ở nông thôn mà thôi.
Ồ.
Ngoắc ngoắc ngón tay thì sẽ giống như một con chó chạy đến trước mặt mà thôi.
Nếu không phải vì Linh Thanh, loại con gái này anh ta cũng sẽ không liếc mắt một cái!
Tô Vận Nhã đem biểu tình của anh ta thu hết vào đáy mắt, lăng lẽ cười nhạo, “Bộ dạng của tôi như thế nào liên quan gì đến anh? ”
Lệ Nghiêm Hạo đang tươi cười bỗng cứng đờ, không nghĩ tới lại nhận một câu trả lời như vậy.
Sắc mặt cứng ngắc thoáng qua, anh ta khống chế tâm tình: "Vận Nhã, em mới tới nơi này, khẳng định còn không quen đi. Hôm nào đó chúng ta đi chơi, anh sẽ đưa bạn làm quen, thế nào? ”
"Anh cũng xứng?" Tô Vận Nhã môi mỏng khẽ mở ra, lạnh lùng phun ra ba chữ.
Dựa vào diện mạo cùng khí chất, bên cạnh Lệ Nghiêm Hạo không thiếu người theo đuổi, hiếm khi bị người ta thẳng thắn khinh thường như vậy. Nhất thời trong lòng dâng lên lửa giận.
Cùng lắm chỉ là một đứa con gái quê mùa mà thôi!
Sao dám ra vẻ trước mặt anh ta!
Tô Linh Thanh kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Anh Nghiêm Hạo, giúp em đi!”
Anh ta hít sâu một hơi, cười đến mặt mày cong lại, ý cười lại không đạt tới đáy mắt: "Em hiện tại khẳng định không thích ứng với cuộc sống nơi này, không sao, anh mang theo em thích ứng”
Anh ta đi lên trước, khuôn mặt bày ra trước mặt Tô Vận Nhã một cách rõ nét.
Nhìn gương mặt quen thuộc này, hô hấp Tô Vận Nhã có chút bất ổn.
Không thể quên, không thể quên những năm đau đớn!
Nếu như có thể, cô hận không thể đâm anh ta ngàn vạn đao!
Lệ Nghiêm Hạo khép môi lại: “Em từ nông thôn tới nơi này, bài học có theo kịp hay không sao? Nếu không thể theo kịp, anh có thể dạy kèm cho em”
Tô Vận Nhã khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt còn xen lẫn ác ý: "Con người anh thật kỳ quái, tôi đã nói với anh như vậy, anh còn tiến đến trước mặt tôi làm cái gì?”
Thật sự là vì Tô Linh Thanh nên dễ dàng nịnh bợ như vậy!
Vì Tô Linh Thanh, ở trước mặt cô ngụy tạo bản thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.