Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Chương 45: Đối Mặt
Đồng Vũ Nguyệt
14/09/2024
“Đã nói mẹ bảo thủ vậy tại sao chưa kết hôn mà anh ta đã lén lút qua lại với em gái của vị hôn thê? Lại còn khiến cô ta mang thai?”
...
Nghe qua vài câu bàn luận, các binh sĩ đều cảm thấy Lưu Thanh Nguyệt đúng là người bị oan, không ai nhắc thêm về chuyện này nữa.
~Buổi trưa.
Lục Phong Đình vừa kết thúc buổi huấn luyện liền vội vàng ăn cơm rồi định qua căn nhà gỗ nhỏ giúp Lưu Thanh Nguyệt dọn dẹp.
Vừa đến nơi, anh đã thấy bên trong gọn gàng ngăn nắp, cửa mở đón gió.
“Em dọn xong hết rồi à!”
Lục Phong Đình nhanh chân bước vào, thấy Lưu Thanh Nguyệt đang chuẩn bị nấu cơm, anh liền cất tiếng hỏi.
“Ừa, em dọn xong rồi,” Lưu Thanh Nguyệt quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng đáp. Thực ra cô chỉ lấy một ít đồ từ không gian bí mật ra, rồi nói dối là mình đi mua.
Chỉ cần trông căn nhà gọn gàng là được.
“Anh định qua giúp em dọn dẹp một chút. Em định nấu cơm à?” Lục Phong Đình nhìn Lưu Thanh Nguyệt đang loay hoay với nồi niêu xoong chảo.
Lưu Thanh Nguyệt gật đầu. Sáng nay cô đã ra ngoài gặp vài quân tẩu, từ họ cô biết được nhiều thứ, kể cả chỗ mua nhu yếu phẩm trên đảo, cô cũng đã mua được ít rau.
Dù trong không gian của cô có sẵn thức ăn, nhưng đã đến đây sống, cô không thể không nấu ăn, điều đó sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cô chỉ có thể thi thoảng mua rau, còn lại sử dụng thực phẩm từ không gian của mình.
Dù sao thực phẩm trong không gian của cô sẽ không bao giờ hỏng.
“Anh ăn chưa? Có muốn ăn cùng em không?” Lưu Thanh Nguyệt đã sơ chế xong nguyên liệu, giờ chỉ cần bỏ vào chảo xào.
Lục Phong Đình nhìn cô xào nấu, nghĩ rằng mình đã ăn rồi nhưng vẫn cảm thấy có thể ăn thêm một chút nữa, nên liền gật đầu.
“Anh ngồi đợi chút, cơm sắp xong rồi!” Lưu Thanh Nguyệt đeo tạp dề, cho dầu vào chảo, rồi thả hai quả ớt khô vào, sau đó thêm khoai tây thái sợi vào xào.
Kiếp trước, cô và Lục Phong Đình đã sống cùng nhau, cuộc sống cũng khá tốt. Dù cô không làm nên thành tựu gì lớn lao, nhưng vẫn có thể trở thành một người nội trợ đảm đang.
Nhờ thế mà cô đã luyện được tay nghề nấu ăn rất giỏi.
Trở về thời đại này, cô vẫn nhớ rõ.
Lưu Thanh Nguyệt xào món ăn thành thạo, trong khi đó, Lục Phong Đình đứng phía sau quan sát cô, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thực ra, cuộc sống như thế này cũng khá tốt. Anh có thể đi huấn luyện, về nhà thì có người nấu cơm cho.
Sau khi kết hôn, cảm giác thật khác biệt.
Nếu Lưu Thanh Nguyệt không muốn nấu, anh cũng có thể tự tay làm. Dù tay nghề không tốt lắm, nhưng từ từ luyện tập, rồi sẽ thành thạo thôi.
Hai người cố gắng sống chung, chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Trong đầu Lục Phong Đình hiện lên cảnh tượng hai người cùng chung sống sau này, và lúc này, Lưu Thanh Nguyệt đã xào xong món khoai tây cuối cùng.
Cô dọn thức ăn lên bàn, rồi lấy bát đũa, lau tay vào tạp dề, nói: “Em chỉ nấu vài món đơn giản, anh ăn tạm nhé!”
Lục Phong Đình gật đầu.
Nhìn mâm cơm hấp dẫn trước mắt, anh gắp một miếng, nếm thử, mắt lập tức sáng lên, rồi gắp thêm rất nhiều nữa.
Sau khi ăn hết sạch một bát cơm lớn và rất nhiều đồ ăn, Lục Phong Đình giơ ngón tay cái, khen ngợi Lưu Thanh Nguyệt: “Em nấu ăn ngon thật đấy!”
Dù nói vậy nhưng trong lòng anh cảm thấy rất mãn nguyện.
...
Nghe qua vài câu bàn luận, các binh sĩ đều cảm thấy Lưu Thanh Nguyệt đúng là người bị oan, không ai nhắc thêm về chuyện này nữa.
~Buổi trưa.
Lục Phong Đình vừa kết thúc buổi huấn luyện liền vội vàng ăn cơm rồi định qua căn nhà gỗ nhỏ giúp Lưu Thanh Nguyệt dọn dẹp.
Vừa đến nơi, anh đã thấy bên trong gọn gàng ngăn nắp, cửa mở đón gió.
“Em dọn xong hết rồi à!”
Lục Phong Đình nhanh chân bước vào, thấy Lưu Thanh Nguyệt đang chuẩn bị nấu cơm, anh liền cất tiếng hỏi.
“Ừa, em dọn xong rồi,” Lưu Thanh Nguyệt quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng đáp. Thực ra cô chỉ lấy một ít đồ từ không gian bí mật ra, rồi nói dối là mình đi mua.
Chỉ cần trông căn nhà gọn gàng là được.
“Anh định qua giúp em dọn dẹp một chút. Em định nấu cơm à?” Lục Phong Đình nhìn Lưu Thanh Nguyệt đang loay hoay với nồi niêu xoong chảo.
Lưu Thanh Nguyệt gật đầu. Sáng nay cô đã ra ngoài gặp vài quân tẩu, từ họ cô biết được nhiều thứ, kể cả chỗ mua nhu yếu phẩm trên đảo, cô cũng đã mua được ít rau.
Dù trong không gian của cô có sẵn thức ăn, nhưng đã đến đây sống, cô không thể không nấu ăn, điều đó sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cô chỉ có thể thi thoảng mua rau, còn lại sử dụng thực phẩm từ không gian của mình.
Dù sao thực phẩm trong không gian của cô sẽ không bao giờ hỏng.
“Anh ăn chưa? Có muốn ăn cùng em không?” Lưu Thanh Nguyệt đã sơ chế xong nguyên liệu, giờ chỉ cần bỏ vào chảo xào.
Lục Phong Đình nhìn cô xào nấu, nghĩ rằng mình đã ăn rồi nhưng vẫn cảm thấy có thể ăn thêm một chút nữa, nên liền gật đầu.
“Anh ngồi đợi chút, cơm sắp xong rồi!” Lưu Thanh Nguyệt đeo tạp dề, cho dầu vào chảo, rồi thả hai quả ớt khô vào, sau đó thêm khoai tây thái sợi vào xào.
Kiếp trước, cô và Lục Phong Đình đã sống cùng nhau, cuộc sống cũng khá tốt. Dù cô không làm nên thành tựu gì lớn lao, nhưng vẫn có thể trở thành một người nội trợ đảm đang.
Nhờ thế mà cô đã luyện được tay nghề nấu ăn rất giỏi.
Trở về thời đại này, cô vẫn nhớ rõ.
Lưu Thanh Nguyệt xào món ăn thành thạo, trong khi đó, Lục Phong Đình đứng phía sau quan sát cô, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thực ra, cuộc sống như thế này cũng khá tốt. Anh có thể đi huấn luyện, về nhà thì có người nấu cơm cho.
Sau khi kết hôn, cảm giác thật khác biệt.
Nếu Lưu Thanh Nguyệt không muốn nấu, anh cũng có thể tự tay làm. Dù tay nghề không tốt lắm, nhưng từ từ luyện tập, rồi sẽ thành thạo thôi.
Hai người cố gắng sống chung, chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Trong đầu Lục Phong Đình hiện lên cảnh tượng hai người cùng chung sống sau này, và lúc này, Lưu Thanh Nguyệt đã xào xong món khoai tây cuối cùng.
Cô dọn thức ăn lên bàn, rồi lấy bát đũa, lau tay vào tạp dề, nói: “Em chỉ nấu vài món đơn giản, anh ăn tạm nhé!”
Lục Phong Đình gật đầu.
Nhìn mâm cơm hấp dẫn trước mắt, anh gắp một miếng, nếm thử, mắt lập tức sáng lên, rồi gắp thêm rất nhiều nữa.
Sau khi ăn hết sạch một bát cơm lớn và rất nhiều đồ ăn, Lục Phong Đình giơ ngón tay cái, khen ngợi Lưu Thanh Nguyệt: “Em nấu ăn ngon thật đấy!”
Dù nói vậy nhưng trong lòng anh cảm thấy rất mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.