Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Chương 40: Dù Cưới Vội Vàng, Anh Nhất Định Sẽ Đối Xử Tốt Với Em
Đồng Vũ Nguyệt
14/09/2024
Lưu Thanh Nguyệt nhìn anh tất bật làm việc, lòng cảm thấy thật vui.
Ở một nơi khác, mọi thứ không được tốt đẹp như vậy.
Chu Hà Sơn đưa Lưu Uyển Uyển về nhà. Mẹ của anh ta là y tá trưởng tại bệnh viện quân đội trên đảo. Trước khi hai người về đến nơi, câu chuyện đã lan truyền khắp đảo. Mẹ của Chu Hà Sơn cũng đã nghe được chuyện này. Trong bệnh viện, ánh mắt mà mọi người nhìn bà trở nên rất kỳ lạ.
“Dương Tố, sao con trai chị lại có thể làm ra chuyện đó chứ?” Mấy y tá ngồi trò chuyện, “Tôi nhớ cậu ấy về quê là để thăm ông bà nội mà, sao lại vướng vào chuyện với cô gái kia?”
Nghe vậy, Dương Tố tức đến mức không thở nổi. Con trai bà không có vấn đề gì cả, chắc chắn là cô gái kia quyến rũ nó!
"Chị về phải dạy dỗ lại cậu ấy đấy!"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Sao đã định hôn ước với người ta mà còn làm ra chuyện như thế này, mặt mũi để đâu?"
"Cô gái đó còn có thai rồi, tôi nghe nói đã hơn một tháng. Nếu đúng thật vậy, con trai chị cưới về thì nên đưa đến bệnh viện kiểm tra!"
"Chuyện đã thế rồi, cũng chẳng còn cách nào."
Mấy người cứ nói luyên thuyên, làm Dương Tố không chịu nổi, liền rời khỏi bệnh viện quân đội. Vừa ra ngoài, bà ta đã thấy Chu Hà Sơn đang đi tới, theo sau là một cô gái. Vừa nhìn thấy cô gái sau lưng con trai, cơn giận của Dương Tố đã bốc lên ngùn ngụt.
Chu Hà Sơn dẫn theo Lưu Uyển Uyển, vừa thấy mẹ mình thì vui vẻ gọi lớn, "Mẹ!"
Anh ta vội vàng tiến đến, nhưng Dương Tố bước nhanh tới trước, túm chặt lấy tay con trai, giận dữ hỏi: "Con nói thật cho mẹ biết, chuyện hôm qua mẹ nghe được có phải thật không? Con có làm chuyện bậy bạ bên ngoài đúng không?"
"Con bé kia đã có thai rồi phải không?"
Chu Hà Sơn biết không thể giấu được, vì trên hòn đảo này, chuyện đã xảy ra mấy giờ thì mọi người đều biết. Đành gật đầu thừa nhận.
"Vậy là con có vấn đề về lối sống rồi. Lãnh đạo xử lý con thế nào?" Dương Tố nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn con trai, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.
Thấy Chu Hà Sơn ấp úng, Dương Tố thả tay ra, lạnh lùng nói: "Con không nói thì mẹ sẽ tự đi hỏi cũng sẽ sớm biết được kết quả xử lý thôi."
Bà ta nói xong định quay đi, nhưng Chu Hà Sơn liền kéo lại, khẩn khoản nói: "Kết quả đã có rồi mẹ ạ. Lữ trưởng bảo con viết bản kiểm điểm 3.000 chữ, và..." Anh ta ngập ngừng, giọng nhỏ dần, "còn bảo con tạm ngưng công tác một tháng để tự kiểm điểm."
Gì chứ?
Nghe đến đoạn "tạm ngưng công tác", Dương Tố gần như phát điên. "Con làm chuyện bậy bạ đến mức này rồi sao?"
"Con chỉ về thăm nhà thôi, sao lại làm ra chuyện như thế này? Nhà mình với nhà họ Lưu từ nhỏ đã có hôn ước, cưới ai chẳng được, con làm mẹ thất vọng quá!"
Dương Tố vừa mắng vừa quay đi. Lưu Uyển Uyển đứng đó, tay nắm chặt vạt áo, hoảng sợ không dám nói gì. Chu Hà Sơn định tiếp tục khuyên, nhưng Dương Tố bất ngờ lao đến, chỉ thẳng mặt Lưu Uyển Uyển mà chửi bới, "Con tiểu tiện nhân, cô dụ dỗ con tôi làm gì?"
"Cô đúng là đồ không ra gì, muốn bám lấy con tôi phải không? Nhìn mặt cô mà tức cười, chắc là con tôi bị mờ mắt nên mới đâm đầu vào!"
"Cô không biết xấu hổ à, quyến rũ con trai tôi!"
"Cô làm đủ mọi cách chỉ vì thấy nó là phó tiểu đoàn trưởng nên mới muốn cưới. Giờ thì hay rồi, nó bị đình chỉ công tác rồi, cô hài lòng chưa?"
"Chính vì cô mà con trai tôi mất hết tương lai rồiii!"
"Cô đúng là con hồ ly tinh!"
Ở một nơi khác, mọi thứ không được tốt đẹp như vậy.
Chu Hà Sơn đưa Lưu Uyển Uyển về nhà. Mẹ của anh ta là y tá trưởng tại bệnh viện quân đội trên đảo. Trước khi hai người về đến nơi, câu chuyện đã lan truyền khắp đảo. Mẹ của Chu Hà Sơn cũng đã nghe được chuyện này. Trong bệnh viện, ánh mắt mà mọi người nhìn bà trở nên rất kỳ lạ.
“Dương Tố, sao con trai chị lại có thể làm ra chuyện đó chứ?” Mấy y tá ngồi trò chuyện, “Tôi nhớ cậu ấy về quê là để thăm ông bà nội mà, sao lại vướng vào chuyện với cô gái kia?”
Nghe vậy, Dương Tố tức đến mức không thở nổi. Con trai bà không có vấn đề gì cả, chắc chắn là cô gái kia quyến rũ nó!
"Chị về phải dạy dỗ lại cậu ấy đấy!"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Sao đã định hôn ước với người ta mà còn làm ra chuyện như thế này, mặt mũi để đâu?"
"Cô gái đó còn có thai rồi, tôi nghe nói đã hơn một tháng. Nếu đúng thật vậy, con trai chị cưới về thì nên đưa đến bệnh viện kiểm tra!"
"Chuyện đã thế rồi, cũng chẳng còn cách nào."
Mấy người cứ nói luyên thuyên, làm Dương Tố không chịu nổi, liền rời khỏi bệnh viện quân đội. Vừa ra ngoài, bà ta đã thấy Chu Hà Sơn đang đi tới, theo sau là một cô gái. Vừa nhìn thấy cô gái sau lưng con trai, cơn giận của Dương Tố đã bốc lên ngùn ngụt.
Chu Hà Sơn dẫn theo Lưu Uyển Uyển, vừa thấy mẹ mình thì vui vẻ gọi lớn, "Mẹ!"
Anh ta vội vàng tiến đến, nhưng Dương Tố bước nhanh tới trước, túm chặt lấy tay con trai, giận dữ hỏi: "Con nói thật cho mẹ biết, chuyện hôm qua mẹ nghe được có phải thật không? Con có làm chuyện bậy bạ bên ngoài đúng không?"
"Con bé kia đã có thai rồi phải không?"
Chu Hà Sơn biết không thể giấu được, vì trên hòn đảo này, chuyện đã xảy ra mấy giờ thì mọi người đều biết. Đành gật đầu thừa nhận.
"Vậy là con có vấn đề về lối sống rồi. Lãnh đạo xử lý con thế nào?" Dương Tố nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn con trai, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.
Thấy Chu Hà Sơn ấp úng, Dương Tố thả tay ra, lạnh lùng nói: "Con không nói thì mẹ sẽ tự đi hỏi cũng sẽ sớm biết được kết quả xử lý thôi."
Bà ta nói xong định quay đi, nhưng Chu Hà Sơn liền kéo lại, khẩn khoản nói: "Kết quả đã có rồi mẹ ạ. Lữ trưởng bảo con viết bản kiểm điểm 3.000 chữ, và..." Anh ta ngập ngừng, giọng nhỏ dần, "còn bảo con tạm ngưng công tác một tháng để tự kiểm điểm."
Gì chứ?
Nghe đến đoạn "tạm ngưng công tác", Dương Tố gần như phát điên. "Con làm chuyện bậy bạ đến mức này rồi sao?"
"Con chỉ về thăm nhà thôi, sao lại làm ra chuyện như thế này? Nhà mình với nhà họ Lưu từ nhỏ đã có hôn ước, cưới ai chẳng được, con làm mẹ thất vọng quá!"
Dương Tố vừa mắng vừa quay đi. Lưu Uyển Uyển đứng đó, tay nắm chặt vạt áo, hoảng sợ không dám nói gì. Chu Hà Sơn định tiếp tục khuyên, nhưng Dương Tố bất ngờ lao đến, chỉ thẳng mặt Lưu Uyển Uyển mà chửi bới, "Con tiểu tiện nhân, cô dụ dỗ con tôi làm gì?"
"Cô đúng là đồ không ra gì, muốn bám lấy con tôi phải không? Nhìn mặt cô mà tức cười, chắc là con tôi bị mờ mắt nên mới đâm đầu vào!"
"Cô không biết xấu hổ à, quyến rũ con trai tôi!"
"Cô làm đủ mọi cách chỉ vì thấy nó là phó tiểu đoàn trưởng nên mới muốn cưới. Giờ thì hay rồi, nó bị đình chỉ công tác rồi, cô hài lòng chưa?"
"Chính vì cô mà con trai tôi mất hết tương lai rồiii!"
"Cô đúng là con hồ ly tinh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.