Chương 2: Trọng sinh
Tiểu Thủy Gia Đích Miêu
17/09/2021
Trong hỗn độn ngắn ngủi, cảm giác ý thức trở về, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh. Bên tai lại vang lên tiếng sấm, trong lòng Dịch Thiên Phàm cả kinh, ngồi bật dậy từ trên giường mở to mắt ra.
Mình không phải đã nhảy xuống sông ngoài thành sao...... Sao bây giờ lại ở trên giường?!
Chẳng lẽ...... được người cứu lên?
"Dịch lang...... Chàng hù chết Liên Nhi rồi......" Không đợi Dịch Thiên Phàm hiểu tình huống hiện giờ, bên cạnh có một người bắt lấy tay hắn lay động, "Đang yên đang lành, lại đột nhiên hôn mê...... Còn tốt chàng đã tỉnh......"
Dịch Thiên Phàm nghe tiếng quay đầu vừa thấy, "Thẩm Liên!?" Nàng không phải hai mươi năm trước đang cùng Mã Thiên Tường chạy sao, sao hiện tại còn ở đây?
Từ từ......
Dịch Thiên Phàm nhìn kỹ bộ dáng Thẩm Liên, kinh ngạc há to miệng, muốn nói mà nói không nên lời, "Ngươi...... Ngươi......" Sao lại trẻ như vậy, quả thực bộ dáng giống như khi mới chuộc nàng ra từ Túy Tiên Lâu, nạp nàng làm thiếp.
"Dịch lang?" Thẩm Liên nghi hoặc kêu Dịch Thiên Phàm một tiếng, cảm thấy sao người này vừa tỉnh lại quái dị như vậy, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Dịch Thiên Phàm cũng mặc kệ Thẩm Liên đang nói cái gì, một phen xốc chăn lên xuống giường, quan sát bốn phía.
Phòng ở rộng rãi, gỗ đỏ, mọi thứ đều rất tinh xảo, cửa sổ đều khắc đồ án tinh mỹ, nhà cửa quen thuộc, cảm giác quen thuộc, nơi này là phòng của nhà cũ Dịch gia Thẩm Liên năm đó ở!
Tiếng sấm vang lên, bên ngoài tí tách mưa rơi xuống, hơn nữa càng rơi càng lớn. Nhưng mà trong phòng lại rất ấm áp, không chịu ảnh hưởng của mưa gió.
"Dịch lang......" Phía sau có người lại dán lên, dùng ngữ khí nhão nhẹt làm nũng, "Hôm nay là sinh nhật chàng...... Người ta đã tự mình chuẩn bị một bàn đồ ăn cho chàng...... Đêm nay...... Chàng ở lại đây nha......"
Dịch Thiên Phàm bỗng nhiên hoàn hồn, "Ngươi nói cái gì?"
"Đêm nay ở lại......" Thẩm Liên lặp lại một lần, biểu tình càng thêm vũ mị.
"Không phải, trước đó một câu." Dịch Thiên Phàm rút tay đang bị nắm ra, nhịn xuống xúc động muốn nắm lấy lắc Thẩm Liên.
"Hôm nay...... Là sinh nhật chàng......" Thẩm Liên bị ngữ khí lạnh băng của Dịch Thiên Phàm dọa, âm thanh không khỏi có chút phát run, trong lòng cũng có chút phát run.
"Sinh nhật...... bao nhiêu tuổi?" Dịch Thiên Phàm đột nhiên có cái phỏng đoán, hắn hiện tại rất cấp bách muốn chứng thực.
"Hai...... mươi......" Thẩm Liên không rõ ràng Dịch Thiên Phàm rốt cuộc bị sao vậy, chỉ cảm thấy người này sau khi tỉnh lại thì rất xa lạ, làm người sợ hãi,
Thẩm Liên nói còn chưa dứt, đã thấy Dịch Thiên Phàm xoay người đẩy cửa ra, chưa kịp mang dù, đã chạy vọt vào trong mưa.
"Dịch lang......" Trong lòng Thẩm Liên càng thêm bồn chồn, vội vàng kêu hạ nhân tìm dù đến, đi theo ra ngoài.
Dịch Thiên Phàm chạy rất nhanh, càng chạy càng nhanh, tâm cũng càng nhảy càng nhanh, chỉ bằng tình trạng thân thể của mình hiện tại, hiện tại không cần xem gương xác nhận bộ dạng, hắn đều có thể khẳng định, mình đã trọng sinh, hơn nữa là về đến đêm sinh nhật hai mươi tuổi...... cái đêm mưa Thu Tử Hàn xảy ra chuyện.
Tử Hàn...... Chờ ta...... Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện......
Trong lòng Dịch Thiên Phàm yên lặng cầu nguyện hết thảy còn kịp, chạy nhanh hơn, dựa vào ký ức, chạy đến hồ sen.
Mưa càng lúc càng lớn, toàn thân Dịch Thiên Phàm đã ướt đẫm, chạy nãy giờ, hắn dừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, không để ý dùng tay áo lau mặt, để mắt nhìn rõ hơn chút, sau đó có chút khẩn trương nhìn về phía trước, đã đến hồ sen rồi......
Nước hồ bị nước mưa làm cho dao động không ngừng, mưa làm mặt hồ gợn sóng liên tục, trong hồ không có người rơi xuống, bờ hồ cũng không có thân ảnh Thu Tử Hàn, Dịch Thiên Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra, còn tốt...... Còn tốt...... Tạm dừng một lát, Dịch Thiên Phàm chạy tiếp về hướng phòng Thu Tử Hàn.
Vừa mới chạy mấy chục mét, phía trước đã xuất hiện một bóng người mơ hồ, người nọ một tay cầm dù, trong lòng dường như ôm cái gì, ăn mặc y phục màu lam nhạt, thân hình có chút mập mạp, cẩn thận bước từng bước, chậm rãi đi về phía Dịch Thiên Phàm.
Đã vài thập niên chỉ được nhìn thấy người này trong mộng, Dịch Thiên Phàm hốc mắt liền đỏ, nháy mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, nhưng trên mặt đầy nước mưa, nên người khác không thể phát hiện được, "Tử Hàn......" Âm thanh phát ra run run, rốt cuộc cũng gọi được tên người đó.
Thu Tử Hàn nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Thiên Phàm toàn thân ướt đẫm mà chạy về phía này, ngoài ý muốn lại sốt ruột, "Thiên Phàm? Sao ngươi lại dầm mưa...... Cũng không đem dù......" Bước chân không khỏi nhanh hơn, thậm chí muốn chạy.
Dịch Thiên Phàm thấy Thu Tử Hàn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Thu Tử Hàn như muốn chạy tới, thần kinh thả lỏng lại căng chặt lên, hô lớn, "Đừng có gấp, ngươi đừng chạy, coi chừng bị ngã, chờ ta đến đó!"
Thu Tử Hàn ngoan ngoãn dừng lại, Dịch Thiên Phàm vài bước chạy đến bên cạnh Thu Tử Hàn, vững vàng đỡ lấy người y, "Sau này đừng đến tìm ta, chờ ta đến tìm ngươi!" Dưới tình thế cấp bách, không đầu không đuôi nói ra câu mà người khác dễ hiểu lầm.
Thu Tử Hàn lại không buồn bực, che dù cho Dịch Thiên Phàm, do dự một chút, vẫn quay đầu nói với người phía sau, "Tiểu Đào...... Giúp ta cầm lấy hộp đồ ăn." Sau đó đưa đồ trong lòng đang ôm ra. Sau đó, dùng tay áo mình mềm nhẹ giúp Dịch Thiên Phàm lau nước mưa trên mặt, "Lạnh không? Sao lại không đem dù...... Bị cảm thì làm sao......"
Dịch Thiên Phàm lúc này mới biết, thì ra cái Thu Tử Hàn vừa rồi ôm chính là một hộp đồ ăn, hơn nữa đêm nay y không phải ra cửa một mình, phía sau có nha hoàn tiểu Đào đi theo.
Dịch Thiên Phàm trừng mắt nhìn tiểu Đào một cái, cưỡng chế lửa hận trong lòng, lúc này mới nhìn Thu Tử Hàn, cầm lấy đôi tay hơi lạnh kia, "Sốt ruột đến tìm ngươi, nên quên đem dù...... vừa rồi ngữ khí không tốt, ngươi...... đừng để trong lòng......" Ôn nhu đến mức không giống Dịch Thiên Phàm trước kia.
Thu Tử Hàn rõ ràng sửng sốt, sau đó hơi hơi cúi đầu, không thể xác định, "Ngươi có thể đến tìm ta...... ta...... rất cao hứng......"
Dịch Thiên Phàm nhìn phản ứng của Thu Tử Hàn, trong lòng đau xót, vừa muốn mở miệng, liền nghe được tiếng Thẩm Liên phía sau, "Dịch lang...... chàng sao lại...... chạy nhanh như vậy......" Rõ rang vừa chạy theo đến đây, thở hổn hển, chờ khi thấy rõ những người đang đứng, lại nghe Thẩm Liên nói, "Tiểu...... tiểu Đào? Sao ngươi lại ở đây?"
Vừa rồi vừa áp xuống lửa giận nên rốt cuộc áp không được, Dịch Thiên Phàm quay đầu lại hét lớn lên, "Nha hoàn người vì sao ở đây, ngươi còn không rõ sao?! Ngày mưa đường trơn, ai cho các ngươi lá gan dám thỉnh thiếu phu nhân ra cửa?!" Mắt thấy trời sắp tối, Thu Tử Hàn đang mang thai, hành động vốn không tiện, loại thời điểm này mà ra cửa mới kỳ quái.
Thu Tử Hàn nghe vậy thân mình cứng đờ, thì ra...... không phải Thiên Phàm kêu y đưa mì trường thọ, vậy...... nhìn tiểu Đào và Thẩm Liên, Thu Tử Hàn sờ sờ bụng mình, còn tốt mình và hài tử không có chuyện gì.
Thẩm Liên và tiểu Đào bị Dịch Thiên Phàm hét lên, đều sợ tới mức run run, tiểu Đào từ khi nhìn thấy Dịch Thiên Phàm đã bắt đầu hoảng loạn, nay bị người này mắng, tay run lên, đồ trong tay loảng xoảng rơi trên đất.
Hộp đồ ăn rơi xuống, có thể nhìn thấy bên trong thì ra là một tô mì, lúc này cũng rơi đầy đất.
Dịch Thiên Phàm nhìn hộp đồ ăn, chỉ cảm thấy ngực phát đau, ôm Thu Tử Hàn, "Đây là...... ngươi làm cho ta...... mì trường thọ?" Âm thanh đã nghẹn ngào.
Đây là lần đầu tiên Dịch Thiên Phàm ở trước mặt Thẩm Liên bảo hộ mình, Thu Tử Hàn cảm thấy trong lòng ấm áp, gật gật đầu, "Tiểu Đào nói ngươi...... muốn ăn mì do ta làm, nên ta vội vàng nấu cho ngươi một chén...... nhân lúc còn nóng đem đến cho ngươi......" Có chút tiếc nuối nhìn chén mì rải đầy đất, "Đáng tiếc hiện tại...... ăn không được......"
Nghe thế, Dịch Thiên Phàm đã hoàn toàn minh bạch đêm nay xảy ra chuyện gì, thì ra Thu Tử Hàn chết không phải ngoài ý muốn, căn bản có người cố ý hại y.
Nhắm mắt, thở sâu, Dịch Thiên Phàm quay đầu cắn rang nói với Thẩm Liên, "Hai người các ngươi đến tiểu viện phạt quỳ đi, quỳ đến khi mưa tạnh mới thôi!"
Thẩm Liên vừa nghe sắc mặt trắng bệch, nhào đến bắt lấy tay Dịch Thiên Phàm, mềm thanh nói, "Dịch lang! Ta...... ta làm gì sai! Vì sao chàng đối với ta như vậy!?"
"Hừ! Ngươi làm gì tự ngươi rõ!" Dịch Thiên Phàm nói xong dùng sức ném Thẩm Liên ra, sau đó nhận dù từ tay Thu Tử Hàn, một tay kia đỡ lấy người y, cũng không quay đầu lại mà đi về viện của mình, lưu lại một câu, "Không muốn bị người trói, vậy nhanh đi đi!"
Thẩm Liên lảo đảo một cái, khó khăn ổn định thân hình không để té ngã, quay đầu lại nhìn Dịch Thiên Phàm mang theo người kia đi rồi, hung hăng trừng mắt Thu Tử Hàn, móng tay thiếu chút nữa bấm vào lòng bàn tay ra máu.
Tiểu Đào ở một bên cũng đau khóc thành tiếng, vô thố gọi, "Thẩm nương nương...... Bây...... bây giờ làm sao a......"
Thẩm Liên nhìn người đã đi xa nên không giả dạng nhu nhược nữa, mắng, "Đồ vô dụng, lúc trước căn dặn như thế nào, bị đánh nát hàm răng cũng phải nuốt vào bụng, bằng không ta cho ngươi biết tay!"
"Dạ dạ dạ." Tiểu Đào khóc lóc nói.
"Không biết hôm nay hắn cho Dịch lang uống mê hồn canh gì, lại che chở hắn như vậy." Thẩm Liên cắn răng, thấy tiểu Đào còn đứng ngây ra đó, không kiên nhẫn nói, "Còn không mau đi, muốn để bị trói đi sao?"
Vì thế tuy Thẩm Liên tram ngàn lần không muốn, nhưng vì Dịch Thiên Phàm lên tiếng, vẫn mang theo tiểu Đào, đi đến tiểu viện phạt quỳ.
Bên kia Dịch Thiên Phàm đã đỡ Thu Tử Hàn trở về viện của mình.
Được người tiểu tâm che chở như vậy, Thu Tử Hàn cảm thấy mình hạnh phúc dường như đang nằm mơ.
Trở lại phòng ngủ, vừa mới đứng ổn, Thu Tử Hàn đã vội vàng thu xếp kêu hạ nhân nấu nước ấm, nấu canh gừng, sợ Dịch Thiên Phàm nhiễm phong hàn. Phân phó xong, còn muốn đích thân đi tìm y phục sạch sẽ, muốn để Dịch Thiên Phàm thay.
Dịch Thiên Phàm giữ chặt Thu Tử Hàn, "Đừng động, lát nữa để bọn họ tìm......" Nói xong đỡ người ngồi xuống, mình thì quỳ gối trước mặt y, ôm y, mặt chôn ở bụng cao cao phồng phồng của Thu Tử Hàn, buồn rầu nói, "Sau này đừng vất vả như vậy, để cho ta đến hầu hạ ngươi, để ta chăm sóc cho ngươi cả đời."
Hốc mắt Thu Tử Hàn nóng lên, tay sờ lên đầu Dịch Thiên Phàm, "Sao sinh nhật còn chưa qua, lại giống như trưởng thành vài tuổi, sớm biết vậy...... Sớm biết vậy nên sớm chút qua cái sinh nhật này."
"Trước kia ta không hiểu chuyện...... ngươi...... có trách ta không......" Dịch Thiên Phàm ngẩng đầu, nhìn Thu Tử Hàn, "Ta...... có phải rất hỗn trướng không."
"Không trách...... không trách...... sao lại trách ngươi." Thu Tử Hàn nhanh chóng lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn ủy khuất, hốc mắt có chút đỏ lên, "Nếu về sau đều có thể giống như bây giờ...... thì tốt rồi."
"Về sau đều như vậy! Ta bảo đảm nói được thì làm được!" Dịch Thiên Phàm ngẩng đầu, nghiêm túc nói, "Dịch Thiên Phàm hỗn trướng trước kia đã chết, từ hôm nay trở đi là Dịch Thiên Phàm yêu Thu Tử Hàn nhất, hảo hảo sinh hoạt, trọng chấn gia nghiệp Dịch gia. Đồng ý với ta, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, được không?"
"Ừm......" Mặc kệ có phải là thật hay không, Thu Tử Hàn đều nguyện ý tin tưởng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được, Thu Tử Hàn cắn môi dưới, hung hăng gật đầu, "Ta đồng ý với ngươi."
Mình không phải đã nhảy xuống sông ngoài thành sao...... Sao bây giờ lại ở trên giường?!
Chẳng lẽ...... được người cứu lên?
"Dịch lang...... Chàng hù chết Liên Nhi rồi......" Không đợi Dịch Thiên Phàm hiểu tình huống hiện giờ, bên cạnh có một người bắt lấy tay hắn lay động, "Đang yên đang lành, lại đột nhiên hôn mê...... Còn tốt chàng đã tỉnh......"
Dịch Thiên Phàm nghe tiếng quay đầu vừa thấy, "Thẩm Liên!?" Nàng không phải hai mươi năm trước đang cùng Mã Thiên Tường chạy sao, sao hiện tại còn ở đây?
Từ từ......
Dịch Thiên Phàm nhìn kỹ bộ dáng Thẩm Liên, kinh ngạc há to miệng, muốn nói mà nói không nên lời, "Ngươi...... Ngươi......" Sao lại trẻ như vậy, quả thực bộ dáng giống như khi mới chuộc nàng ra từ Túy Tiên Lâu, nạp nàng làm thiếp.
"Dịch lang?" Thẩm Liên nghi hoặc kêu Dịch Thiên Phàm một tiếng, cảm thấy sao người này vừa tỉnh lại quái dị như vậy, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Dịch Thiên Phàm cũng mặc kệ Thẩm Liên đang nói cái gì, một phen xốc chăn lên xuống giường, quan sát bốn phía.
Phòng ở rộng rãi, gỗ đỏ, mọi thứ đều rất tinh xảo, cửa sổ đều khắc đồ án tinh mỹ, nhà cửa quen thuộc, cảm giác quen thuộc, nơi này là phòng của nhà cũ Dịch gia Thẩm Liên năm đó ở!
Tiếng sấm vang lên, bên ngoài tí tách mưa rơi xuống, hơn nữa càng rơi càng lớn. Nhưng mà trong phòng lại rất ấm áp, không chịu ảnh hưởng của mưa gió.
"Dịch lang......" Phía sau có người lại dán lên, dùng ngữ khí nhão nhẹt làm nũng, "Hôm nay là sinh nhật chàng...... Người ta đã tự mình chuẩn bị một bàn đồ ăn cho chàng...... Đêm nay...... Chàng ở lại đây nha......"
Dịch Thiên Phàm bỗng nhiên hoàn hồn, "Ngươi nói cái gì?"
"Đêm nay ở lại......" Thẩm Liên lặp lại một lần, biểu tình càng thêm vũ mị.
"Không phải, trước đó một câu." Dịch Thiên Phàm rút tay đang bị nắm ra, nhịn xuống xúc động muốn nắm lấy lắc Thẩm Liên.
"Hôm nay...... Là sinh nhật chàng......" Thẩm Liên bị ngữ khí lạnh băng của Dịch Thiên Phàm dọa, âm thanh không khỏi có chút phát run, trong lòng cũng có chút phát run.
"Sinh nhật...... bao nhiêu tuổi?" Dịch Thiên Phàm đột nhiên có cái phỏng đoán, hắn hiện tại rất cấp bách muốn chứng thực.
"Hai...... mươi......" Thẩm Liên không rõ ràng Dịch Thiên Phàm rốt cuộc bị sao vậy, chỉ cảm thấy người này sau khi tỉnh lại thì rất xa lạ, làm người sợ hãi,
Thẩm Liên nói còn chưa dứt, đã thấy Dịch Thiên Phàm xoay người đẩy cửa ra, chưa kịp mang dù, đã chạy vọt vào trong mưa.
"Dịch lang......" Trong lòng Thẩm Liên càng thêm bồn chồn, vội vàng kêu hạ nhân tìm dù đến, đi theo ra ngoài.
Dịch Thiên Phàm chạy rất nhanh, càng chạy càng nhanh, tâm cũng càng nhảy càng nhanh, chỉ bằng tình trạng thân thể của mình hiện tại, hiện tại không cần xem gương xác nhận bộ dạng, hắn đều có thể khẳng định, mình đã trọng sinh, hơn nữa là về đến đêm sinh nhật hai mươi tuổi...... cái đêm mưa Thu Tử Hàn xảy ra chuyện.
Tử Hàn...... Chờ ta...... Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện......
Trong lòng Dịch Thiên Phàm yên lặng cầu nguyện hết thảy còn kịp, chạy nhanh hơn, dựa vào ký ức, chạy đến hồ sen.
Mưa càng lúc càng lớn, toàn thân Dịch Thiên Phàm đã ướt đẫm, chạy nãy giờ, hắn dừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, không để ý dùng tay áo lau mặt, để mắt nhìn rõ hơn chút, sau đó có chút khẩn trương nhìn về phía trước, đã đến hồ sen rồi......
Nước hồ bị nước mưa làm cho dao động không ngừng, mưa làm mặt hồ gợn sóng liên tục, trong hồ không có người rơi xuống, bờ hồ cũng không có thân ảnh Thu Tử Hàn, Dịch Thiên Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra, còn tốt...... Còn tốt...... Tạm dừng một lát, Dịch Thiên Phàm chạy tiếp về hướng phòng Thu Tử Hàn.
Vừa mới chạy mấy chục mét, phía trước đã xuất hiện một bóng người mơ hồ, người nọ một tay cầm dù, trong lòng dường như ôm cái gì, ăn mặc y phục màu lam nhạt, thân hình có chút mập mạp, cẩn thận bước từng bước, chậm rãi đi về phía Dịch Thiên Phàm.
Đã vài thập niên chỉ được nhìn thấy người này trong mộng, Dịch Thiên Phàm hốc mắt liền đỏ, nháy mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, nhưng trên mặt đầy nước mưa, nên người khác không thể phát hiện được, "Tử Hàn......" Âm thanh phát ra run run, rốt cuộc cũng gọi được tên người đó.
Thu Tử Hàn nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Thiên Phàm toàn thân ướt đẫm mà chạy về phía này, ngoài ý muốn lại sốt ruột, "Thiên Phàm? Sao ngươi lại dầm mưa...... Cũng không đem dù......" Bước chân không khỏi nhanh hơn, thậm chí muốn chạy.
Dịch Thiên Phàm thấy Thu Tử Hàn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Thu Tử Hàn như muốn chạy tới, thần kinh thả lỏng lại căng chặt lên, hô lớn, "Đừng có gấp, ngươi đừng chạy, coi chừng bị ngã, chờ ta đến đó!"
Thu Tử Hàn ngoan ngoãn dừng lại, Dịch Thiên Phàm vài bước chạy đến bên cạnh Thu Tử Hàn, vững vàng đỡ lấy người y, "Sau này đừng đến tìm ta, chờ ta đến tìm ngươi!" Dưới tình thế cấp bách, không đầu không đuôi nói ra câu mà người khác dễ hiểu lầm.
Thu Tử Hàn lại không buồn bực, che dù cho Dịch Thiên Phàm, do dự một chút, vẫn quay đầu nói với người phía sau, "Tiểu Đào...... Giúp ta cầm lấy hộp đồ ăn." Sau đó đưa đồ trong lòng đang ôm ra. Sau đó, dùng tay áo mình mềm nhẹ giúp Dịch Thiên Phàm lau nước mưa trên mặt, "Lạnh không? Sao lại không đem dù...... Bị cảm thì làm sao......"
Dịch Thiên Phàm lúc này mới biết, thì ra cái Thu Tử Hàn vừa rồi ôm chính là một hộp đồ ăn, hơn nữa đêm nay y không phải ra cửa một mình, phía sau có nha hoàn tiểu Đào đi theo.
Dịch Thiên Phàm trừng mắt nhìn tiểu Đào một cái, cưỡng chế lửa hận trong lòng, lúc này mới nhìn Thu Tử Hàn, cầm lấy đôi tay hơi lạnh kia, "Sốt ruột đến tìm ngươi, nên quên đem dù...... vừa rồi ngữ khí không tốt, ngươi...... đừng để trong lòng......" Ôn nhu đến mức không giống Dịch Thiên Phàm trước kia.
Thu Tử Hàn rõ ràng sửng sốt, sau đó hơi hơi cúi đầu, không thể xác định, "Ngươi có thể đến tìm ta...... ta...... rất cao hứng......"
Dịch Thiên Phàm nhìn phản ứng của Thu Tử Hàn, trong lòng đau xót, vừa muốn mở miệng, liền nghe được tiếng Thẩm Liên phía sau, "Dịch lang...... chàng sao lại...... chạy nhanh như vậy......" Rõ rang vừa chạy theo đến đây, thở hổn hển, chờ khi thấy rõ những người đang đứng, lại nghe Thẩm Liên nói, "Tiểu...... tiểu Đào? Sao ngươi lại ở đây?"
Vừa rồi vừa áp xuống lửa giận nên rốt cuộc áp không được, Dịch Thiên Phàm quay đầu lại hét lớn lên, "Nha hoàn người vì sao ở đây, ngươi còn không rõ sao?! Ngày mưa đường trơn, ai cho các ngươi lá gan dám thỉnh thiếu phu nhân ra cửa?!" Mắt thấy trời sắp tối, Thu Tử Hàn đang mang thai, hành động vốn không tiện, loại thời điểm này mà ra cửa mới kỳ quái.
Thu Tử Hàn nghe vậy thân mình cứng đờ, thì ra...... không phải Thiên Phàm kêu y đưa mì trường thọ, vậy...... nhìn tiểu Đào và Thẩm Liên, Thu Tử Hàn sờ sờ bụng mình, còn tốt mình và hài tử không có chuyện gì.
Thẩm Liên và tiểu Đào bị Dịch Thiên Phàm hét lên, đều sợ tới mức run run, tiểu Đào từ khi nhìn thấy Dịch Thiên Phàm đã bắt đầu hoảng loạn, nay bị người này mắng, tay run lên, đồ trong tay loảng xoảng rơi trên đất.
Hộp đồ ăn rơi xuống, có thể nhìn thấy bên trong thì ra là một tô mì, lúc này cũng rơi đầy đất.
Dịch Thiên Phàm nhìn hộp đồ ăn, chỉ cảm thấy ngực phát đau, ôm Thu Tử Hàn, "Đây là...... ngươi làm cho ta...... mì trường thọ?" Âm thanh đã nghẹn ngào.
Đây là lần đầu tiên Dịch Thiên Phàm ở trước mặt Thẩm Liên bảo hộ mình, Thu Tử Hàn cảm thấy trong lòng ấm áp, gật gật đầu, "Tiểu Đào nói ngươi...... muốn ăn mì do ta làm, nên ta vội vàng nấu cho ngươi một chén...... nhân lúc còn nóng đem đến cho ngươi......" Có chút tiếc nuối nhìn chén mì rải đầy đất, "Đáng tiếc hiện tại...... ăn không được......"
Nghe thế, Dịch Thiên Phàm đã hoàn toàn minh bạch đêm nay xảy ra chuyện gì, thì ra Thu Tử Hàn chết không phải ngoài ý muốn, căn bản có người cố ý hại y.
Nhắm mắt, thở sâu, Dịch Thiên Phàm quay đầu cắn rang nói với Thẩm Liên, "Hai người các ngươi đến tiểu viện phạt quỳ đi, quỳ đến khi mưa tạnh mới thôi!"
Thẩm Liên vừa nghe sắc mặt trắng bệch, nhào đến bắt lấy tay Dịch Thiên Phàm, mềm thanh nói, "Dịch lang! Ta...... ta làm gì sai! Vì sao chàng đối với ta như vậy!?"
"Hừ! Ngươi làm gì tự ngươi rõ!" Dịch Thiên Phàm nói xong dùng sức ném Thẩm Liên ra, sau đó nhận dù từ tay Thu Tử Hàn, một tay kia đỡ lấy người y, cũng không quay đầu lại mà đi về viện của mình, lưu lại một câu, "Không muốn bị người trói, vậy nhanh đi đi!"
Thẩm Liên lảo đảo một cái, khó khăn ổn định thân hình không để té ngã, quay đầu lại nhìn Dịch Thiên Phàm mang theo người kia đi rồi, hung hăng trừng mắt Thu Tử Hàn, móng tay thiếu chút nữa bấm vào lòng bàn tay ra máu.
Tiểu Đào ở một bên cũng đau khóc thành tiếng, vô thố gọi, "Thẩm nương nương...... Bây...... bây giờ làm sao a......"
Thẩm Liên nhìn người đã đi xa nên không giả dạng nhu nhược nữa, mắng, "Đồ vô dụng, lúc trước căn dặn như thế nào, bị đánh nát hàm răng cũng phải nuốt vào bụng, bằng không ta cho ngươi biết tay!"
"Dạ dạ dạ." Tiểu Đào khóc lóc nói.
"Không biết hôm nay hắn cho Dịch lang uống mê hồn canh gì, lại che chở hắn như vậy." Thẩm Liên cắn răng, thấy tiểu Đào còn đứng ngây ra đó, không kiên nhẫn nói, "Còn không mau đi, muốn để bị trói đi sao?"
Vì thế tuy Thẩm Liên tram ngàn lần không muốn, nhưng vì Dịch Thiên Phàm lên tiếng, vẫn mang theo tiểu Đào, đi đến tiểu viện phạt quỳ.
Bên kia Dịch Thiên Phàm đã đỡ Thu Tử Hàn trở về viện của mình.
Được người tiểu tâm che chở như vậy, Thu Tử Hàn cảm thấy mình hạnh phúc dường như đang nằm mơ.
Trở lại phòng ngủ, vừa mới đứng ổn, Thu Tử Hàn đã vội vàng thu xếp kêu hạ nhân nấu nước ấm, nấu canh gừng, sợ Dịch Thiên Phàm nhiễm phong hàn. Phân phó xong, còn muốn đích thân đi tìm y phục sạch sẽ, muốn để Dịch Thiên Phàm thay.
Dịch Thiên Phàm giữ chặt Thu Tử Hàn, "Đừng động, lát nữa để bọn họ tìm......" Nói xong đỡ người ngồi xuống, mình thì quỳ gối trước mặt y, ôm y, mặt chôn ở bụng cao cao phồng phồng của Thu Tử Hàn, buồn rầu nói, "Sau này đừng vất vả như vậy, để cho ta đến hầu hạ ngươi, để ta chăm sóc cho ngươi cả đời."
Hốc mắt Thu Tử Hàn nóng lên, tay sờ lên đầu Dịch Thiên Phàm, "Sao sinh nhật còn chưa qua, lại giống như trưởng thành vài tuổi, sớm biết vậy...... Sớm biết vậy nên sớm chút qua cái sinh nhật này."
"Trước kia ta không hiểu chuyện...... ngươi...... có trách ta không......" Dịch Thiên Phàm ngẩng đầu, nhìn Thu Tử Hàn, "Ta...... có phải rất hỗn trướng không."
"Không trách...... không trách...... sao lại trách ngươi." Thu Tử Hàn nhanh chóng lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn ủy khuất, hốc mắt có chút đỏ lên, "Nếu về sau đều có thể giống như bây giờ...... thì tốt rồi."
"Về sau đều như vậy! Ta bảo đảm nói được thì làm được!" Dịch Thiên Phàm ngẩng đầu, nghiêm túc nói, "Dịch Thiên Phàm hỗn trướng trước kia đã chết, từ hôm nay trở đi là Dịch Thiên Phàm yêu Thu Tử Hàn nhất, hảo hảo sinh hoạt, trọng chấn gia nghiệp Dịch gia. Đồng ý với ta, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, được không?"
"Ừm......" Mặc kệ có phải là thật hay không, Thu Tử Hàn đều nguyện ý tin tưởng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được, Thu Tử Hàn cắn môi dưới, hung hăng gật đầu, "Ta đồng ý với ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.