Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư
Chương 32: Khởi binh vấn tội
Kê Mao Lệnh Tiễn
16/05/2021
Chung Khiêm Đức lập tức đi cầu kiến Vũ đế, có lẽ hiểu tính nghiêm trọng của sự tình, cho nên dù đêm hôm khuya khoắt nhưng Chung Khiêm Đức vẫn lập tức bị gọi vào.
Điện Huyền Vũ ánh nến âm trầm hôn ám, Chung Khiêm Đức mặc bạch sắc khôi giáp quỳ xuống trước Vũ đế mình khoác y sam long bào không chỉnh tề, đem lời nói của Trưởng Công chúa vừa rồi ở trước Chiêm Ngữ điện và hành vi khác thường của nàng ở ngoài cửa cung bẩm lên, Vũ đế trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn âm trầm nói, "Ngươi tự mình dẫn người đi, không cần kiêng dè. Nếu Công chúa hỏi thì nói do quả nhân không yên lòng nàng!"
Chung Khiêm Đức nghe vậy liền cúi đầu nhận mệnh.
Nhìn hắn, Vũ đế lại nhịn không được hỏi lại, "Chuyện đêm nay không để lộ ra ngoài chứ?"
Chung Khiêm Đức vội vàng ngẩng đầu nhìn Vũ đế, quỳ xuống cam đoan, "Hoàng Thượng yên tâm, thị nữ của Công Chúa ở bên cạnh Việt đại nhân đã bị vi thần giải quyết trước rồi. Hơn nữa hành động tối nay đều là thân tín của vi thần, cho nên nhất định sẽ không xảy ra vấn đề."
Vũ đế gật đầu, sau đó phất tay để Chung Khiêm Đức đi ra ngoài.
Chờ Chung Khiêm Đức rời khỏi đây, Vũ đế lặng người một lúc mới một lần nữa trở về tẩm điện của mình.
Sợ đánh thức Chu hậu, cho nên vừa rồi khi hắn đi ra ngoài cũng không gọi người bên trong đốt đèn.
"Hoàng Thượng!" Tân tiền nhiệm tiểu thái giám tiến lại, Vũ đế lắc đầu, sau đó tự mình đón lấy ngọn nến trên tay tiểu thái giám, phóng nhẹ cước bộ thong thả đi vào.
Cảm thấy có chút thấp thỏm bất an, cho nên Vũ đế cũng trằn trọc không ngủ được.
Vũ đế còn đang ôm Chu hậu mơ mơ màng màng, Chu Xảo Hân đã dẫn theo người của mình phóng ngựa chạy tới phủ Quốc cữu ở cách đó không xa.
Phủ Quốc cữu cách phủ đệ của Chu Xảo Hân ở Yển thành không xa lắm, nơi đây cũng đều thuộc về nội thành của Yển thành.
Bốn phía phủ đệ kỳ thật cũng đều là nhà của một số hoàng thân quốc thích cùng quan lại quý tộc trong triều. Cũng vì tính đặc thù của nơi này, cho nên Cửu môn Đề đốc của Yển thành mới có thể dưới lệnh cấm lệnh mà cố ý tăng thêm nhân thủ để tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Bởi vì đã thu được mệnh lệnh từ trước đó, cho nên thủ vệ kinh thành bảo hộ ở đây chỉ có thể trơ mắt nhìn loan giá của Công Chúa cùng một số lượng lớn kỵ binh mặc hắc sắc khôi giáp bao vây toàn bộ phủ Quốc cữu.
Bên ngoài thanh thế lớn như vậy, Chu phủ không có khả năng không biết.
Lão quản gia nghe được động tĩnh liền lập tức phái người đi thông báo, mà hắn cũng hớt hải chạy ra ngoài.
Đại môn sơn son vừa mở từ bên trong ra, thấy rõ tình hình bên ngoài rồi, lão quản gia lập tức mềm nhũn.
Gia đinh thủ hạ lẹ mắt đỡ lấy hắn, sắc mặt đầy e ngại. Lão quản gia cố gắng đứng vững, đợi thấy rõ người trên xe ngựa liền sửng sốt, sau đó vội vàng tiến lên quỳ xuống, "Lão nô Chu phủ, Chu Trang tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Tham kiến Công chúa điện hạ, Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Mọi người cũng theo sau hắn vội quỳ xuống.
"Đi gọi Chu Niết Nhàn ra, nói với hắn nếu giờ phút này giao người ra, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!" Chu Xảo Hân vén rèm lên ngó ra ngoài, lúc này binh lính ở bốn phía xe ngựa của nàng đều giơ cao đuốc.
Lão quản ra đứng dưới ánh lửa nhất thời cũng không nhìn rõ sắc mặt nàng, chỉ nghe lời nàng nói thế liền lập tức kêu oan, "Công Chúa thỉnh minh giám, Chu phủ ta không có người trọng yếu nào tới cả."
Chu Xảo Hân nhìn hắn không lên tiếng, xung quanh nhất thời đột nhiên im lắng.
Ngay khi lão quản gia trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ có phải mình nói sai gì không, Chu Xảo Hân lại thình lình cười lạnh.
Nửa đêm nửa hôm Chu Xảo Hân đột nhiên cười lạnh khiến Vân Tranh ở trên xe ngựa giật mình ngẩn ra. Vân Hành cùng thủ lĩnh cấm quân La Hằng chậm rãi tới gần cũng nhất thời sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
"Giỏi, giỏi! Giỏi một cái đương triều Quốc cữu Chu Niết Vũ, thế nhưng thật sự coi Chu Xảo Hân ta là giấy vụn sao!"
Trong ấn tượng của mọi người, Vệ quốc Trưởng Công chúa cho tới nay vẫn đều là xinh đẹp ngọt ngào, mặc dù mấy năm trước nàng nổi giận rút đao thẳng tay thiến Chu Niết Nhàn, nhưng chúng nhân cũng chỉ cho là do nàng thật sự uống rượu, nhất thời say mà hành động như vậy. Nhưng nay nghe giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Chu Xảo Hân, ngay cả La Hằng đã từng ra chiến trường cũng bất giác đổ một thân mồ hôi lạnh.
"Công Chúa xin bớt giận, lão nô sẽ —" Lão quản gia vội nặn ra mấy lời, mà đúng lúc này Chu Xảo Hân lại cười lạnh, "Lục soát cho ta, nếu không tìm ra thì bắt tất cả mọi người bên trong ra, một kẻ cũng không chừa, bắt hết tất cả ra cho ta."
Vân Hành và La Hằng liếc nhau một cái, sau đó tuân lệnh dẫn người vọt vào.
Bọn hắn tiến vào Chu phủ, toàn bộ Chu phủ lập tức đèn đuốc sáng trưng, bên trong không ngừng có tiếng kêu rên quát tháo truyền ra.
Qua lâu thật lâu, Chu Xảo Hân ngồi trên xe ngựa sắc mặt ngày càng khó coi.
Không ngừng có người bị áp giải ra ngoài, nghe tiếng khóc la kêu thán, bàn tay Chu Xảo Hân đang nắm chặt miếng ngọc bội trước ngực càng ngày càng tăng thêm sức.
"Công Chúa!" Chu Xảo Hân ở trong xe ngựa rất im ắng, Vân Tranh đột nhiên nghĩ đến phản ứng có phần khác thường của nàng khi ngồi trong xe ngựa chờ đợi, liền vội vàng xốc mành lên.
Đôi con ngươi ánh lên huyết sắc đập vào mắt, nhất thời trong đầu trống rỗng, Vân Tranh cứng ngắc đứng đó nhìn Chu Xảo Hân, thật lâu cũng không cử động.
"Ha ha, ha ha —-" Tiếng cười điên cuồng đột ngột từ bên ngoài vọng vào, Vân Tranh rốt cục lấy lại tinh thần vội quay đầu.
Đúng lúc đó Chu Xảo Hân nghe tiếng cười lại cứng ngắc nhìn xuyên qua bức mành Vân Tranh hé mở trông ra ngoài.
Chu Niết Nhàn thân mang hồng sắc cẩm bào, tóc tai rối tung, hắn không nhìn ai nấy xung quanh, nở nụ cười vặn vẹo cười to nói, "Ngươi tới chậm, ha ha, ha ha, Chu Xảo Hân ngươi tới chậm!"
"Ngươi tới chậm! Ngươi tới chậm! Ngươi tới chậm!! Ngươi tới chậm!!!" Như thể lời nguyền ong ong vang bên tai Chu Xảo Hân.
Ánh mắt nàng nhìn Chu Niết Nhàn ngày càng hồng, rốt cục Chu Xảo Hân chậm rãi ra khỏi xe, Vân Tranh vội đỡ nàng.
Dựa vào Vân Tranh xuống xe ngựa, Chu Xảo Hân lảo đảo như thể mất tam hồn lục phách, chậm rãi đi về phía Chu Niết Nhàn đang điên cuồng cười.
Chu Niết Nhàn vẫn cười ha hả, người nhà của hắn không ngừng bị cấm quân áp giải ra, nhưng hắn lại coi như không nhìn thấy cái gì, chỉ điên cuồng cười to.
Từng bước từng bước đi tới, gió lạnh vù vù thổi giữa màn đêm tĩnh lạnh khiến cho người ta dường như đứng cũng không vững. Chờ rốt cục đi hết mấy bậc thang, đối diện với Chu Niết Nhàn đang cười, Chu Xảo Hân nhẹ giọng âm trầm hỏi, "Ngươi — ngươi nói cái gì chậm?"
Thanh âm Chu Xảo Hân bất giác nhuốm một tia run rẩy, Chu Niết Nhàn đột ngột dừng cười, châm chọc, "Thì ra ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay, nguyên lai ngươi cũng biết sợ!"
"Cái gì chậm?" Chu Xảo Hân lại hỏi, thanh âm như trước rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Cao cao nhìn xuống Chu Xảo Hân đứng dưới bậc thang như thể chỉ cần một cơn gió lớn là có thể cuốn đi, Chu Niết Nhàn lớn tiếng cười nói, "Đây là báo ứng, đây là do Chu Xảo Hân ngươi nợ ta, nợ của ta, là báo ứng!!"
"Nói cho ta biết, rốt cuộc nàng làm sao?" Chu Xảo Hân lặp lại.
Cúi đầu nhìn Vệ quốc Trưởng Công chúa yếu đuối mảnh mai trước mặt, Chu Niết Nhàn kề sát vào, lạnh lùng nói: "Từ năm Kiến Nguyên thứ hai đến giờ, ngày ngày đêm đêm ta đều ngóng trông hôm nay. Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì nàng? Ha, đường đường là Vệ quốc Trưởng Công chúa thế nhưng lại đi thích một nữ nhân, buồn cười, buồn cười, quả nhiên là buồn cười!"
"Nàng ở đâu? Việt Thanh Phong ở đâu? Ngươi đưa nàng đi đâu?" Chu Xảo Hân chậm rãi ngẩng đầu, bước từng bước tới.
Bất giác lùi lại, Chu Niết Nhàn cao giọng sướng khoái tiếp lời, "Chính là biểu tình này, là vẻ mặt này! Thế nào, ngươi lại muốn cho ta một đao? Lần này ngươi có thể làm gì ta? Hôm nay vì sao Hoàng Thượng đưa người đến chỗ ta, chẳng lẽ ngươi không rõ hàm nghĩa? Nếu ngươi dám đụng đến ta, ngươi cảm thấy lần này Hoàng Thượng sẽ giúp ngươi hay vẫn che chở ta?"
Chu Niết Nhàn còn đang điên điên khùng khùng, Chu Xảo Hân lại không lên tiếng.
Cảm thấy dị thường, Chi Niết Nhàn chậm rãi đình chỉ tiếng cười. Chu Xảo Hân lại tới gần một chút.
"Ngươi —"
Rõ ràng hai người đứng chung một chỗ, dù Chu Niết Nhàn gầy yếu nhưng tuyệt đối cũng cao lớn hơn Chu Xảo Hân thân là nữ nhân, nhưng giờ phút này ở trước mặt bao người, hắn cũng không kiềm được bất giác run rẩy.
"Ta nói cho ngươi Chu Xảo Hân, nếu ngươi —-"
Cuồng phong thổi mở tung ống tay áo rộng thùng thình của Chu Xảo Hân, ngân quang lóng lánh dưới ống tay áo màu tím của nàng.
Vân Tranh cả kinh vội vàng chạy tới, đúng lúc này, Chu Xảo Hân và Chu Niết Nhàn đã thay đổi phương hướng.
Đứng trên bậc thang, Chu Niết Nhàn nhìn thấy binh khí trong tay Chu Xảo Hân liền vội vàng nhìn trái phải, "Người đâu mau tới —"
Mặt không biến sắc nhìn hắn. Ngay khi Vân Tranh tiến lên, Chu Niết Nhàn kinh hoảng bất an, Chu Xảo Hân lại buông lỏng tay.
"Keng" một tiếng, Vân Tranh ngừng lại, Chu Niết Nhàn hơi khựng lại, sau đó lộ ra nụ cười đắc ý đến cực điểm. Nhưng khoé môi hắn vừa cong lên, Chu Xảo Hân lại mặt diện vô biểu tình vươn tay ra.
Nhìn nàng chằm chằm, Chu Niết Nhàn ngây người, Chu Xảo Hân lại đột nhiên dùng sức, ngay sau đó ở trước mặt bao nhiêu người, Chu Niết Nhàn lại trực tiếp ngã lăn xuống.
"Công Chúa!"
"Thiếu gia!"
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân, Vân Tranh chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Quốc cữu thân khoác hồng bào lăn xuống trước mặt hắn.
Quản gia Chu phủ lại vội vàng phản ứng cực nhanh chạy tới chỗ Chu Niết Nhàn.
Mười ba bậc thềm đá, Chu Trang ôm Chu Niết Nhàn đang cắn chặt môi khóc lớn, "Công Chúa bớt giận, Chu gia ta cũng chỉ có một thiếu gia!"
"Công Chúa xin cân nhắc!" Vân Tranh vội khuyên.
Không để ý đến hắn, Chu Xảo Hân đi từng bước một xuống dưới, sau đó lại nhìn Chu Niết Nhàn hỏi, "Nàng ở đâu?"
"A, ta, ta đã nói ngươi tới trễ rồi." Dù thân thể đau đớn như không phải của mình, nhưng Chu Niết Nhàn vẫn không muốn sống, cười đáp.
"Ha ha!" Cười cười, dùng mắt ra hiệu cho hắc y cấm vệ sứ gần mình nhất.
Chờ đối phương lôi quản gia Chu phủ phiền phức kia ra, Chu Xảo Hân lại chậm rãi tới gần lặp lại, "Nói thật đi, nói ra ta sẽ tha cho ngươi."
Ôm cánh tay cả người đau đớn, Chu Niết Nhàn ánh mắt không tốt trầm mặc.
Chu Xảo Hân đột nhiên nâng tay, lấy tay đỡ trán, Chu Niết Nhàn nhìn thấy nàng như vậy, đôi con ngươi co rụt lại nhưng vẫn không nói được một lời.
"Công Chúa bớt giận!" Chung Khiêm Đức hớt hải chạy tới vội quỳ xuống: "Còn thỉnh Công Chúa nhìn thể diện Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mà tha cho Quốc cữu, mặc kệ hắn làm sai cái gì cũng đều có quốc pháp xử trí, Công chúa vạn lần không thể lấy quốc pháp làm trò đùa!"
"Quốc pháp?" Chu Xảo Hân dùng tay đỡ trán, lại cúi đầu.
Nhất thời không nhìn thấu nàng rốt cục nghĩ gì, Chung Khiêm Đức chỉ có thể khuyên nhủ, "Công Chúa và Quốc cữu có lẽ có hiểu lầm gì đó, cho nên, cho nên thỉnh Công chúa thu tay lại, chúng ta có thể thỉnh Hoàng Thượng đưa ra phán đoán sáng suốt. Cấm quân của Ngài không thể vào Yển thành, nếu không chính là đại tội, còn thỉnh Công Chúa chiếu theo luật pháp Đại Chu hành động —"
Chung Khiêm Đức còn đang lải nhải, Chu Niết Nhàn ngồi trên đất lại cười. Trùng hợp nhìn thấy hắn cười, sợi dây mang tên lý trí trong đầu Chu Xảo Hân lập tức đứt đoạn.
Chu Xảo Hân trực tiếp một cước đá qua, Chung Khiêm Đức sửng sốt, Chu Niết Nhàn thét lớn.
Ngay sau đó Chu Xảo Hân mặt không biến sắc trực tiếp nhằm mặt Chu Niết Nhàn đá, "Cười? Cười, cười! Hoàng Thượng thì sao, ngươi chống mắt mà xem hắn có thể làm gì ta! Tỷ tỷ đâu? Tỷ tỷ đâu! Nói, ta đang nói với ngươi. Tất cả đều là nô tài của Chu gia ta, dám năm lần bảy lượt khiến ta khó chịu. Tỷ tỷ đâu? Nói! Nói, nói! Nói ah! Bảo ngươi nói ngươi có nghe không? Bản cung ra lệnh cho ngươi trả lời ta!"
Mỗi một câu Chu Xảo Hân nói xong liền đá một cái, tiếng "bình bịch" vang lên trong đêm tối. Lần này Vân Tranh lại tiến lên quỳ xuống ôm cái chân vẫn đá không ngừng của Chu Xảo Hân.
"Chủ tử?" Trong giọng Vân Tranh có mấy phần không dám tin.
Lúc mọi người còn đang ngây ra vì sợ, Chung Khiêm Đức vội vàng phản ứng lại chạy qua ôm Chu Niết Nhàn nằm trên mặt đất.
Chu Niết Nhàn lúc này trên mặt đã huyết nhục mơ hồ. Hoàn hồn nhìn chằm chằm vết máu loang lổ trên chân phải của mình, Chu Xảo Hân cúi đầu nhẹ giọng hỏi lại, "Việt Thanh Phong ở đâu?"
Chu Niết Nhàn hình như té xỉu, tựa trên người Chung Khiêm Đức không nói một câu. Chung Khiêm Đức cũng vội vàng bảo vệ hắn.
Chu Xảo Hân cúi đầu di di mũi chân, Vân Hành và La Hằng vừa lúc đi ra. Thấy bọn họ thật sự tay không mà về, khẽ cười lạnh, Chu Xảo Hân vân đạm phong khinh ra lệnh, "Đem tất cả hài tử từ bốn đến sáu tuổi trong phủ tới cho ta."
Mọi người sửng sốt, Vân Hành tuân lệnh tự mình đi tới chỗ hai hài tử vừa rồi được một đám người vây quanh.
"Chu Xảo Hân ngươi quả thực không phải người!" Chậm rãi đứng dậy, Chu Niết Nhàn phẫn nộ tới mức ngay cả thanh âm cũng run rẩy.
Không để ý đến hắn, Chu Xảo Hân cao giọng quát, "Lôi ra đây!"
Vân Hành chấn kinh, lập tức đi bắt người.
"Đại nhân, cầu xin người đừng đụng tới hài tử của ta, Công Chúa cầu xin người, thiếu gia, thiếu gia cầu ngươi, thiếu gia cầu xin ngươi." Một vị phu nhân ăn mặc như một nữ tử trẻ tuổi ngăn phía trước oà khóc, lão quản gia Chu Trang cũng mặt mũi trắng bệch.
"Không phải ngươi luôn nói là ta khiến Chu gia các ngươi tuyệt hậu sao? Vậy hai đứa trẻ này tính thế nào? Còn tuổi nhỏ đã thê thiếp thành đôi, còn dám lòng mang tình ý không dứt với bản cung, còn dám bày ra bộ dáng như thể bản cung phụ ngươi. Vừa rồi không phải nói bản cung đã chậm sao? Kia bản cung liền cho ngươi nhìn xem cái gì chân chính gọi là chậm!"
Chu Xảo Hân đột nhiên cười mị hoặc, Vân Hành đã đi qua kéo hai tiểu hài tử mặc cẩm y ra ngoài.
Hai hài tử vốn đang nhu thuận, nhưng bị kéo ra khỏi mẫu thân liền khóc nháo.
Tiếp tục cười, Chu Xảo Hân đi tới chỗ hai hài tử kia, "Lại đây, tên là Chu Tử Thanh và Chu Tử Ngọc phải không? Nhìn xem mới qua mấy năm, bản cung cũng sắp quên các ngươi tên gì rồi."
Hai hài tử là lễ vật lão thái gia đưa cho hắn sau khi hắn bị Chu Xảo Hân phế đi. Dù mẫu thân bọn hắn chỉ là thị nữ của hắn, nhưng Chu Niết Nhàn vẫn cẩn thận bảo hộ.
Lúc ấy Chu Xảo Hân phản ứng quá lợi hại, cho nên nhất thời hắn không dám để hai hài tử nhận tổ quy tông. Dần dần qua thời gian thật lâu, hắn liền cố ý giấu diếm sự tồn tài của chúng, để Hoàng Thượng và tất cả mọi người cảm thấy nàng nợ Chu gia bọn họ, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ thế nhưng Chu Xảo Hân không chỉ biết sự tồn tại của hai hài tử này, còn biết rõ tên từng đứa.
Nương đêm tối, Chu Xảo Hân thân hình mảnh mai nhu nhược từng bước một tới gần hai đứa nhỏ, cười khổ một tiếng. Ngay khi Chu Xảo Hân sắp chạm vào bọn chúng, Chu Niết Nhàn đột nhiên kích động gào thét, "Chu Xảo Hân ngươi thắng, ngươi thắng. Ngươi nhớ kỹ cho ta, cả đời này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, cả đời này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, Chu Xảo Hân!"
Ngồi xổm xuống trước mặt hai hài tử, Chu Xảo Hân diện vô biểu tình, không cử động.
Hít một hơi thật sâu, Chu Niết Nhàn nhẹ giọng nói, "Tĩnh Tâm hồ ở phía sau Phược Vân các!"
Bàn tay vẫn siết chặt thành nắm đấm rốt cục thả lỏng, Chu Xảo Hân bật dậy vội vàng chạy vào Chu phủ.
Chu phủ không chút thay đổi, Chu Xảo Hân hớt hải chạy vào trong suýt nữa té ngã.
"Công Chúa!" Vân Tranh, Vân Hành vội vàng đi theo.
Cấp thiết đỡ lấy hành lang bằng đá bên người, Chu Xảo hân chạy như không muốn sống. Trong đầu trống rỗng, bây giờ nàng tựa hồ chỉ biết chạy tới trước.
Một cái lại một cái hành lang, từng chỗ từng chỗ rẽ, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà Chu Xảo Hân lại cảm thấy mình như đã chạy rất lâu rất lâu.
Rốt cục đến Phược Vân các, đến Tĩnh Tâm hồ ở phía sau bị bóng đêm bao trùm, Chu Xảo Hân rốt cục thả lỏng xuống.
"Tỷ tỷ!" Chu Xảo Hân nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm.
Vân Hành và Vân Tranh dẫn theo người lại, cũng vội vàng tìm bốn phía.
"Tỷ tỷ!" Luống cuống lục tung ngôi đình bên hồ, thanh âm Chu Xảo Hân ngày càng thấp.
"Việt đại nhân! Việt đại nhân!" Vân Hành lớn tiếng hô, nhưng đáp lại hắn chỉ là từng đợt tiếng vọng của chính hắn.
Vân Hành và Vân Tranh dẫn người vội tìm kiếm xung quanh bụi cỏ lẫn khu rừng xung quanh ngôi đình.
Chu Xảo Hân nhìn ngôi đình trống trơn, đột nhiên nghĩ có phải mình bị lừa không.
Đôi mắt tràn đầy bối rối, Chu Xảo Hân đột nhiên quát, "Nàng đi ra cho ta, lên tiếng cho ta."
Bốn phía vẫn tĩnh lặng như trước, Chu Xảo Hân nhìn Tĩnh Tâm hồ rộng mênh mông, giận dữ ra lệnh, "Áp giải Chu Niết Nhàn lại đây cho ta!"
Nhất thời nghĩ ra, Vân Hành nhanh chóng đi ra ngoài tìm Chu Niết Nhàn.
"Chủ tử, không nên gấp gáp!" Tiếng Vân Tranh từ một bên vọng tới.
Chu Xảo Hân làm như không nghe thấy, chỉ tiếp tục gọi, "Tỷ tỷ, Việt Thanh Phong, nàng đi ra cho ta!"
Phát hiện thanh âm của nàng dị thường, Vân Tranh vội chạy lại.
"Việt Thanh Phong, nàng đi ra cho ta, đi ra, Việt Thanh Phong."
Chu Xảo Hân vẫn gọi, đến lúc Vân Tranh tiếp cận, nàng đột nhiên quỳ gối lên thạch đình, đau đớn hét lên, "A a —"
"......" Vân Tranh lẫn mọi người ở phía sau hắn lập tức ngây ra.
"Chu Thủ Cương ta hận ngươi, Chu Thủ Cương ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi, Chu Thủ Cương ngươi không xứng làm ca ca, ta muốn giết ngươi!"
"Công Chúa xin cẩn thận giữ lời!" Vân Tranh hoảng sợ quỳ xuống.
"Vân Tranh ta đau quá, ta khổ sở quá!" Gắt hao túm lấy cổ áo mình, Chu Xảo Hân nhìn phía trước, thanh âm nhẹ bẫng mơ hồ, "Hắn đã đáp ứng phụ hoàng mẫu hậu sẽ chăm sóc ta, hắn đã đáp ứng với bọn họ, sao hắn có thể làm vậy? Hắn đã nói sẽ thành toàn cho ta và tỷ tỷ, ngay hôm nay ta còn cảm thấy Chu Xảo Hân ta sống rất tốt. Có người thương, có người yêu, nhưng vì cái gì hết thảy lập tức liền thay đổi!"
"Công Chúa!" Vân Tranh nhẹ nhàng tiến lên.
"Hắn có thể không thương ta, có thể đề phòng ta. Nhưng vì cái gì nay ngay cả thứ duy nhất ta muốn cũng phải cướp đi? Việt Thanh Phong nàng, nàng đã cùng ta bái đường, hắn sao có thể làm vậy!"
"Công Chúa!" Nhất thời không có lời nào để nói, Vân Tranh chỉ nhìn chủ tử của mình mà thầm đau lòng.
"Tỷ tỷ —"
Vân Tranh nghĩ nàng còn lo lắng liền vội vươn tay muốn chạm vào lưng Chu Xảo Hân, "Công Chúa chờ một chút, chờ —"
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!!" Đột nhiên giơ tay chỉ phía trước, Chu Xảo Hân lập tức men theo hành lang bằng gỗ chạy đi.
Cánh tay đang giơ lên cứng ngắc giữa lưng chừng, nhìn theo phương hướng Chu Xảo Hân vừa chỉ, sau khi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ theo làn nước lắc lư dập dềnh trong hồ, Vân Tranh cúi đầu, lộ ra nụ cười chua sót đến cực điểm.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Vội vàng chạy tới bên hồ, nhìn chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả trên hồ Tĩnh Tâm, Chu Xảo Hân nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền nhảy xuống.
"Công Chúa nàng biết bơi?" La Hằng vội đuổi theo khẽ hỏi.
Giật mình kinh hãi, Vân Tranh vội vàng chạy tới trước, nhưng chỉ chạy vài bước hắn lại ngừng lại.
Trong hồ nước, Trưởng Công chúa vẫn luôn nói mình không biết bơi lại ở cách hắn không xa lắm sau khi nhảy xuống chỉ ho khan vài tiếng rồi vững vàng bơi tới trước.
Hắn nhìn nàng bơi càng lúc càng nhanh, hắn nhìn ánh mắt nàng chỉ chăm chú vào mục tiêu giữa hồ. Hắn nhìn nàng giờ phút này trong mắt trừ chiếc thuyền nhỏ ở giữa hồ kia thì tựa hồ cái gì cũng không để ý.
Yếu ớt cười, thấy quanh mình có nhiều thị vệ nhảy xuống, Vân Tranh quay đầu nói với người huynh đệ phía sau, "Công Chúa nàng biết bơi."
Dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn trả lời, lần đầu tiên Vân Tranh không xông lên trước.
Hết chương 32
- -------------------------------------------
Bách Linh: Cuối cùng cũng tới mấy đoạn yêu thích của mình:3 Ngược là chân lý <3 Mọi người đọc truyện vui vẻ nha <3
Điện Huyền Vũ ánh nến âm trầm hôn ám, Chung Khiêm Đức mặc bạch sắc khôi giáp quỳ xuống trước Vũ đế mình khoác y sam long bào không chỉnh tề, đem lời nói của Trưởng Công chúa vừa rồi ở trước Chiêm Ngữ điện và hành vi khác thường của nàng ở ngoài cửa cung bẩm lên, Vũ đế trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn âm trầm nói, "Ngươi tự mình dẫn người đi, không cần kiêng dè. Nếu Công chúa hỏi thì nói do quả nhân không yên lòng nàng!"
Chung Khiêm Đức nghe vậy liền cúi đầu nhận mệnh.
Nhìn hắn, Vũ đế lại nhịn không được hỏi lại, "Chuyện đêm nay không để lộ ra ngoài chứ?"
Chung Khiêm Đức vội vàng ngẩng đầu nhìn Vũ đế, quỳ xuống cam đoan, "Hoàng Thượng yên tâm, thị nữ của Công Chúa ở bên cạnh Việt đại nhân đã bị vi thần giải quyết trước rồi. Hơn nữa hành động tối nay đều là thân tín của vi thần, cho nên nhất định sẽ không xảy ra vấn đề."
Vũ đế gật đầu, sau đó phất tay để Chung Khiêm Đức đi ra ngoài.
Chờ Chung Khiêm Đức rời khỏi đây, Vũ đế lặng người một lúc mới một lần nữa trở về tẩm điện của mình.
Sợ đánh thức Chu hậu, cho nên vừa rồi khi hắn đi ra ngoài cũng không gọi người bên trong đốt đèn.
"Hoàng Thượng!" Tân tiền nhiệm tiểu thái giám tiến lại, Vũ đế lắc đầu, sau đó tự mình đón lấy ngọn nến trên tay tiểu thái giám, phóng nhẹ cước bộ thong thả đi vào.
Cảm thấy có chút thấp thỏm bất an, cho nên Vũ đế cũng trằn trọc không ngủ được.
Vũ đế còn đang ôm Chu hậu mơ mơ màng màng, Chu Xảo Hân đã dẫn theo người của mình phóng ngựa chạy tới phủ Quốc cữu ở cách đó không xa.
Phủ Quốc cữu cách phủ đệ của Chu Xảo Hân ở Yển thành không xa lắm, nơi đây cũng đều thuộc về nội thành của Yển thành.
Bốn phía phủ đệ kỳ thật cũng đều là nhà của một số hoàng thân quốc thích cùng quan lại quý tộc trong triều. Cũng vì tính đặc thù của nơi này, cho nên Cửu môn Đề đốc của Yển thành mới có thể dưới lệnh cấm lệnh mà cố ý tăng thêm nhân thủ để tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Bởi vì đã thu được mệnh lệnh từ trước đó, cho nên thủ vệ kinh thành bảo hộ ở đây chỉ có thể trơ mắt nhìn loan giá của Công Chúa cùng một số lượng lớn kỵ binh mặc hắc sắc khôi giáp bao vây toàn bộ phủ Quốc cữu.
Bên ngoài thanh thế lớn như vậy, Chu phủ không có khả năng không biết.
Lão quản gia nghe được động tĩnh liền lập tức phái người đi thông báo, mà hắn cũng hớt hải chạy ra ngoài.
Đại môn sơn son vừa mở từ bên trong ra, thấy rõ tình hình bên ngoài rồi, lão quản gia lập tức mềm nhũn.
Gia đinh thủ hạ lẹ mắt đỡ lấy hắn, sắc mặt đầy e ngại. Lão quản gia cố gắng đứng vững, đợi thấy rõ người trên xe ngựa liền sửng sốt, sau đó vội vàng tiến lên quỳ xuống, "Lão nô Chu phủ, Chu Trang tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Tham kiến Công chúa điện hạ, Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Mọi người cũng theo sau hắn vội quỳ xuống.
"Đi gọi Chu Niết Nhàn ra, nói với hắn nếu giờ phút này giao người ra, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!" Chu Xảo Hân vén rèm lên ngó ra ngoài, lúc này binh lính ở bốn phía xe ngựa của nàng đều giơ cao đuốc.
Lão quản ra đứng dưới ánh lửa nhất thời cũng không nhìn rõ sắc mặt nàng, chỉ nghe lời nàng nói thế liền lập tức kêu oan, "Công Chúa thỉnh minh giám, Chu phủ ta không có người trọng yếu nào tới cả."
Chu Xảo Hân nhìn hắn không lên tiếng, xung quanh nhất thời đột nhiên im lắng.
Ngay khi lão quản gia trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ có phải mình nói sai gì không, Chu Xảo Hân lại thình lình cười lạnh.
Nửa đêm nửa hôm Chu Xảo Hân đột nhiên cười lạnh khiến Vân Tranh ở trên xe ngựa giật mình ngẩn ra. Vân Hành cùng thủ lĩnh cấm quân La Hằng chậm rãi tới gần cũng nhất thời sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
"Giỏi, giỏi! Giỏi một cái đương triều Quốc cữu Chu Niết Vũ, thế nhưng thật sự coi Chu Xảo Hân ta là giấy vụn sao!"
Trong ấn tượng của mọi người, Vệ quốc Trưởng Công chúa cho tới nay vẫn đều là xinh đẹp ngọt ngào, mặc dù mấy năm trước nàng nổi giận rút đao thẳng tay thiến Chu Niết Nhàn, nhưng chúng nhân cũng chỉ cho là do nàng thật sự uống rượu, nhất thời say mà hành động như vậy. Nhưng nay nghe giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Chu Xảo Hân, ngay cả La Hằng đã từng ra chiến trường cũng bất giác đổ một thân mồ hôi lạnh.
"Công Chúa xin bớt giận, lão nô sẽ —" Lão quản gia vội nặn ra mấy lời, mà đúng lúc này Chu Xảo Hân lại cười lạnh, "Lục soát cho ta, nếu không tìm ra thì bắt tất cả mọi người bên trong ra, một kẻ cũng không chừa, bắt hết tất cả ra cho ta."
Vân Hành và La Hằng liếc nhau một cái, sau đó tuân lệnh dẫn người vọt vào.
Bọn hắn tiến vào Chu phủ, toàn bộ Chu phủ lập tức đèn đuốc sáng trưng, bên trong không ngừng có tiếng kêu rên quát tháo truyền ra.
Qua lâu thật lâu, Chu Xảo Hân ngồi trên xe ngựa sắc mặt ngày càng khó coi.
Không ngừng có người bị áp giải ra ngoài, nghe tiếng khóc la kêu thán, bàn tay Chu Xảo Hân đang nắm chặt miếng ngọc bội trước ngực càng ngày càng tăng thêm sức.
"Công Chúa!" Chu Xảo Hân ở trong xe ngựa rất im ắng, Vân Tranh đột nhiên nghĩ đến phản ứng có phần khác thường của nàng khi ngồi trong xe ngựa chờ đợi, liền vội vàng xốc mành lên.
Đôi con ngươi ánh lên huyết sắc đập vào mắt, nhất thời trong đầu trống rỗng, Vân Tranh cứng ngắc đứng đó nhìn Chu Xảo Hân, thật lâu cũng không cử động.
"Ha ha, ha ha —-" Tiếng cười điên cuồng đột ngột từ bên ngoài vọng vào, Vân Tranh rốt cục lấy lại tinh thần vội quay đầu.
Đúng lúc đó Chu Xảo Hân nghe tiếng cười lại cứng ngắc nhìn xuyên qua bức mành Vân Tranh hé mở trông ra ngoài.
Chu Niết Nhàn thân mang hồng sắc cẩm bào, tóc tai rối tung, hắn không nhìn ai nấy xung quanh, nở nụ cười vặn vẹo cười to nói, "Ngươi tới chậm, ha ha, ha ha, Chu Xảo Hân ngươi tới chậm!"
"Ngươi tới chậm! Ngươi tới chậm! Ngươi tới chậm!! Ngươi tới chậm!!!" Như thể lời nguyền ong ong vang bên tai Chu Xảo Hân.
Ánh mắt nàng nhìn Chu Niết Nhàn ngày càng hồng, rốt cục Chu Xảo Hân chậm rãi ra khỏi xe, Vân Tranh vội đỡ nàng.
Dựa vào Vân Tranh xuống xe ngựa, Chu Xảo Hân lảo đảo như thể mất tam hồn lục phách, chậm rãi đi về phía Chu Niết Nhàn đang điên cuồng cười.
Chu Niết Nhàn vẫn cười ha hả, người nhà của hắn không ngừng bị cấm quân áp giải ra, nhưng hắn lại coi như không nhìn thấy cái gì, chỉ điên cuồng cười to.
Từng bước từng bước đi tới, gió lạnh vù vù thổi giữa màn đêm tĩnh lạnh khiến cho người ta dường như đứng cũng không vững. Chờ rốt cục đi hết mấy bậc thang, đối diện với Chu Niết Nhàn đang cười, Chu Xảo Hân nhẹ giọng âm trầm hỏi, "Ngươi — ngươi nói cái gì chậm?"
Thanh âm Chu Xảo Hân bất giác nhuốm một tia run rẩy, Chu Niết Nhàn đột ngột dừng cười, châm chọc, "Thì ra ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay, nguyên lai ngươi cũng biết sợ!"
"Cái gì chậm?" Chu Xảo Hân lại hỏi, thanh âm như trước rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Cao cao nhìn xuống Chu Xảo Hân đứng dưới bậc thang như thể chỉ cần một cơn gió lớn là có thể cuốn đi, Chu Niết Nhàn lớn tiếng cười nói, "Đây là báo ứng, đây là do Chu Xảo Hân ngươi nợ ta, nợ của ta, là báo ứng!!"
"Nói cho ta biết, rốt cuộc nàng làm sao?" Chu Xảo Hân lặp lại.
Cúi đầu nhìn Vệ quốc Trưởng Công chúa yếu đuối mảnh mai trước mặt, Chu Niết Nhàn kề sát vào, lạnh lùng nói: "Từ năm Kiến Nguyên thứ hai đến giờ, ngày ngày đêm đêm ta đều ngóng trông hôm nay. Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì nàng? Ha, đường đường là Vệ quốc Trưởng Công chúa thế nhưng lại đi thích một nữ nhân, buồn cười, buồn cười, quả nhiên là buồn cười!"
"Nàng ở đâu? Việt Thanh Phong ở đâu? Ngươi đưa nàng đi đâu?" Chu Xảo Hân chậm rãi ngẩng đầu, bước từng bước tới.
Bất giác lùi lại, Chu Niết Nhàn cao giọng sướng khoái tiếp lời, "Chính là biểu tình này, là vẻ mặt này! Thế nào, ngươi lại muốn cho ta một đao? Lần này ngươi có thể làm gì ta? Hôm nay vì sao Hoàng Thượng đưa người đến chỗ ta, chẳng lẽ ngươi không rõ hàm nghĩa? Nếu ngươi dám đụng đến ta, ngươi cảm thấy lần này Hoàng Thượng sẽ giúp ngươi hay vẫn che chở ta?"
Chu Niết Nhàn còn đang điên điên khùng khùng, Chu Xảo Hân lại không lên tiếng.
Cảm thấy dị thường, Chi Niết Nhàn chậm rãi đình chỉ tiếng cười. Chu Xảo Hân lại tới gần một chút.
"Ngươi —"
Rõ ràng hai người đứng chung một chỗ, dù Chu Niết Nhàn gầy yếu nhưng tuyệt đối cũng cao lớn hơn Chu Xảo Hân thân là nữ nhân, nhưng giờ phút này ở trước mặt bao người, hắn cũng không kiềm được bất giác run rẩy.
"Ta nói cho ngươi Chu Xảo Hân, nếu ngươi —-"
Cuồng phong thổi mở tung ống tay áo rộng thùng thình của Chu Xảo Hân, ngân quang lóng lánh dưới ống tay áo màu tím của nàng.
Vân Tranh cả kinh vội vàng chạy tới, đúng lúc này, Chu Xảo Hân và Chu Niết Nhàn đã thay đổi phương hướng.
Đứng trên bậc thang, Chu Niết Nhàn nhìn thấy binh khí trong tay Chu Xảo Hân liền vội vàng nhìn trái phải, "Người đâu mau tới —"
Mặt không biến sắc nhìn hắn. Ngay khi Vân Tranh tiến lên, Chu Niết Nhàn kinh hoảng bất an, Chu Xảo Hân lại buông lỏng tay.
"Keng" một tiếng, Vân Tranh ngừng lại, Chu Niết Nhàn hơi khựng lại, sau đó lộ ra nụ cười đắc ý đến cực điểm. Nhưng khoé môi hắn vừa cong lên, Chu Xảo Hân lại mặt diện vô biểu tình vươn tay ra.
Nhìn nàng chằm chằm, Chu Niết Nhàn ngây người, Chu Xảo Hân lại đột nhiên dùng sức, ngay sau đó ở trước mặt bao nhiêu người, Chu Niết Nhàn lại trực tiếp ngã lăn xuống.
"Công Chúa!"
"Thiếu gia!"
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân, Vân Tranh chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Quốc cữu thân khoác hồng bào lăn xuống trước mặt hắn.
Quản gia Chu phủ lại vội vàng phản ứng cực nhanh chạy tới chỗ Chu Niết Nhàn.
Mười ba bậc thềm đá, Chu Trang ôm Chu Niết Nhàn đang cắn chặt môi khóc lớn, "Công Chúa bớt giận, Chu gia ta cũng chỉ có một thiếu gia!"
"Công Chúa xin cân nhắc!" Vân Tranh vội khuyên.
Không để ý đến hắn, Chu Xảo Hân đi từng bước một xuống dưới, sau đó lại nhìn Chu Niết Nhàn hỏi, "Nàng ở đâu?"
"A, ta, ta đã nói ngươi tới trễ rồi." Dù thân thể đau đớn như không phải của mình, nhưng Chu Niết Nhàn vẫn không muốn sống, cười đáp.
"Ha ha!" Cười cười, dùng mắt ra hiệu cho hắc y cấm vệ sứ gần mình nhất.
Chờ đối phương lôi quản gia Chu phủ phiền phức kia ra, Chu Xảo Hân lại chậm rãi tới gần lặp lại, "Nói thật đi, nói ra ta sẽ tha cho ngươi."
Ôm cánh tay cả người đau đớn, Chu Niết Nhàn ánh mắt không tốt trầm mặc.
Chu Xảo Hân đột nhiên nâng tay, lấy tay đỡ trán, Chu Niết Nhàn nhìn thấy nàng như vậy, đôi con ngươi co rụt lại nhưng vẫn không nói được một lời.
"Công Chúa bớt giận!" Chung Khiêm Đức hớt hải chạy tới vội quỳ xuống: "Còn thỉnh Công Chúa nhìn thể diện Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mà tha cho Quốc cữu, mặc kệ hắn làm sai cái gì cũng đều có quốc pháp xử trí, Công chúa vạn lần không thể lấy quốc pháp làm trò đùa!"
"Quốc pháp?" Chu Xảo Hân dùng tay đỡ trán, lại cúi đầu.
Nhất thời không nhìn thấu nàng rốt cục nghĩ gì, Chung Khiêm Đức chỉ có thể khuyên nhủ, "Công Chúa và Quốc cữu có lẽ có hiểu lầm gì đó, cho nên, cho nên thỉnh Công chúa thu tay lại, chúng ta có thể thỉnh Hoàng Thượng đưa ra phán đoán sáng suốt. Cấm quân của Ngài không thể vào Yển thành, nếu không chính là đại tội, còn thỉnh Công Chúa chiếu theo luật pháp Đại Chu hành động —"
Chung Khiêm Đức còn đang lải nhải, Chu Niết Nhàn ngồi trên đất lại cười. Trùng hợp nhìn thấy hắn cười, sợi dây mang tên lý trí trong đầu Chu Xảo Hân lập tức đứt đoạn.
Chu Xảo Hân trực tiếp một cước đá qua, Chung Khiêm Đức sửng sốt, Chu Niết Nhàn thét lớn.
Ngay sau đó Chu Xảo Hân mặt không biến sắc trực tiếp nhằm mặt Chu Niết Nhàn đá, "Cười? Cười, cười! Hoàng Thượng thì sao, ngươi chống mắt mà xem hắn có thể làm gì ta! Tỷ tỷ đâu? Tỷ tỷ đâu! Nói, ta đang nói với ngươi. Tất cả đều là nô tài của Chu gia ta, dám năm lần bảy lượt khiến ta khó chịu. Tỷ tỷ đâu? Nói! Nói, nói! Nói ah! Bảo ngươi nói ngươi có nghe không? Bản cung ra lệnh cho ngươi trả lời ta!"
Mỗi một câu Chu Xảo Hân nói xong liền đá một cái, tiếng "bình bịch" vang lên trong đêm tối. Lần này Vân Tranh lại tiến lên quỳ xuống ôm cái chân vẫn đá không ngừng của Chu Xảo Hân.
"Chủ tử?" Trong giọng Vân Tranh có mấy phần không dám tin.
Lúc mọi người còn đang ngây ra vì sợ, Chung Khiêm Đức vội vàng phản ứng lại chạy qua ôm Chu Niết Nhàn nằm trên mặt đất.
Chu Niết Nhàn lúc này trên mặt đã huyết nhục mơ hồ. Hoàn hồn nhìn chằm chằm vết máu loang lổ trên chân phải của mình, Chu Xảo Hân cúi đầu nhẹ giọng hỏi lại, "Việt Thanh Phong ở đâu?"
Chu Niết Nhàn hình như té xỉu, tựa trên người Chung Khiêm Đức không nói một câu. Chung Khiêm Đức cũng vội vàng bảo vệ hắn.
Chu Xảo Hân cúi đầu di di mũi chân, Vân Hành và La Hằng vừa lúc đi ra. Thấy bọn họ thật sự tay không mà về, khẽ cười lạnh, Chu Xảo Hân vân đạm phong khinh ra lệnh, "Đem tất cả hài tử từ bốn đến sáu tuổi trong phủ tới cho ta."
Mọi người sửng sốt, Vân Hành tuân lệnh tự mình đi tới chỗ hai hài tử vừa rồi được một đám người vây quanh.
"Chu Xảo Hân ngươi quả thực không phải người!" Chậm rãi đứng dậy, Chu Niết Nhàn phẫn nộ tới mức ngay cả thanh âm cũng run rẩy.
Không để ý đến hắn, Chu Xảo Hân cao giọng quát, "Lôi ra đây!"
Vân Hành chấn kinh, lập tức đi bắt người.
"Đại nhân, cầu xin người đừng đụng tới hài tử của ta, Công Chúa cầu xin người, thiếu gia, thiếu gia cầu ngươi, thiếu gia cầu xin ngươi." Một vị phu nhân ăn mặc như một nữ tử trẻ tuổi ngăn phía trước oà khóc, lão quản gia Chu Trang cũng mặt mũi trắng bệch.
"Không phải ngươi luôn nói là ta khiến Chu gia các ngươi tuyệt hậu sao? Vậy hai đứa trẻ này tính thế nào? Còn tuổi nhỏ đã thê thiếp thành đôi, còn dám lòng mang tình ý không dứt với bản cung, còn dám bày ra bộ dáng như thể bản cung phụ ngươi. Vừa rồi không phải nói bản cung đã chậm sao? Kia bản cung liền cho ngươi nhìn xem cái gì chân chính gọi là chậm!"
Chu Xảo Hân đột nhiên cười mị hoặc, Vân Hành đã đi qua kéo hai tiểu hài tử mặc cẩm y ra ngoài.
Hai hài tử vốn đang nhu thuận, nhưng bị kéo ra khỏi mẫu thân liền khóc nháo.
Tiếp tục cười, Chu Xảo Hân đi tới chỗ hai hài tử kia, "Lại đây, tên là Chu Tử Thanh và Chu Tử Ngọc phải không? Nhìn xem mới qua mấy năm, bản cung cũng sắp quên các ngươi tên gì rồi."
Hai hài tử là lễ vật lão thái gia đưa cho hắn sau khi hắn bị Chu Xảo Hân phế đi. Dù mẫu thân bọn hắn chỉ là thị nữ của hắn, nhưng Chu Niết Nhàn vẫn cẩn thận bảo hộ.
Lúc ấy Chu Xảo Hân phản ứng quá lợi hại, cho nên nhất thời hắn không dám để hai hài tử nhận tổ quy tông. Dần dần qua thời gian thật lâu, hắn liền cố ý giấu diếm sự tồn tài của chúng, để Hoàng Thượng và tất cả mọi người cảm thấy nàng nợ Chu gia bọn họ, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ thế nhưng Chu Xảo Hân không chỉ biết sự tồn tại của hai hài tử này, còn biết rõ tên từng đứa.
Nương đêm tối, Chu Xảo Hân thân hình mảnh mai nhu nhược từng bước một tới gần hai đứa nhỏ, cười khổ một tiếng. Ngay khi Chu Xảo Hân sắp chạm vào bọn chúng, Chu Niết Nhàn đột nhiên kích động gào thét, "Chu Xảo Hân ngươi thắng, ngươi thắng. Ngươi nhớ kỹ cho ta, cả đời này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, cả đời này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, Chu Xảo Hân!"
Ngồi xổm xuống trước mặt hai hài tử, Chu Xảo Hân diện vô biểu tình, không cử động.
Hít một hơi thật sâu, Chu Niết Nhàn nhẹ giọng nói, "Tĩnh Tâm hồ ở phía sau Phược Vân các!"
Bàn tay vẫn siết chặt thành nắm đấm rốt cục thả lỏng, Chu Xảo Hân bật dậy vội vàng chạy vào Chu phủ.
Chu phủ không chút thay đổi, Chu Xảo Hân hớt hải chạy vào trong suýt nữa té ngã.
"Công Chúa!" Vân Tranh, Vân Hành vội vàng đi theo.
Cấp thiết đỡ lấy hành lang bằng đá bên người, Chu Xảo hân chạy như không muốn sống. Trong đầu trống rỗng, bây giờ nàng tựa hồ chỉ biết chạy tới trước.
Một cái lại một cái hành lang, từng chỗ từng chỗ rẽ, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà Chu Xảo Hân lại cảm thấy mình như đã chạy rất lâu rất lâu.
Rốt cục đến Phược Vân các, đến Tĩnh Tâm hồ ở phía sau bị bóng đêm bao trùm, Chu Xảo Hân rốt cục thả lỏng xuống.
"Tỷ tỷ!" Chu Xảo Hân nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm.
Vân Hành và Vân Tranh dẫn theo người lại, cũng vội vàng tìm bốn phía.
"Tỷ tỷ!" Luống cuống lục tung ngôi đình bên hồ, thanh âm Chu Xảo Hân ngày càng thấp.
"Việt đại nhân! Việt đại nhân!" Vân Hành lớn tiếng hô, nhưng đáp lại hắn chỉ là từng đợt tiếng vọng của chính hắn.
Vân Hành và Vân Tranh dẫn người vội tìm kiếm xung quanh bụi cỏ lẫn khu rừng xung quanh ngôi đình.
Chu Xảo Hân nhìn ngôi đình trống trơn, đột nhiên nghĩ có phải mình bị lừa không.
Đôi mắt tràn đầy bối rối, Chu Xảo Hân đột nhiên quát, "Nàng đi ra cho ta, lên tiếng cho ta."
Bốn phía vẫn tĩnh lặng như trước, Chu Xảo Hân nhìn Tĩnh Tâm hồ rộng mênh mông, giận dữ ra lệnh, "Áp giải Chu Niết Nhàn lại đây cho ta!"
Nhất thời nghĩ ra, Vân Hành nhanh chóng đi ra ngoài tìm Chu Niết Nhàn.
"Chủ tử, không nên gấp gáp!" Tiếng Vân Tranh từ một bên vọng tới.
Chu Xảo Hân làm như không nghe thấy, chỉ tiếp tục gọi, "Tỷ tỷ, Việt Thanh Phong, nàng đi ra cho ta!"
Phát hiện thanh âm của nàng dị thường, Vân Tranh vội chạy lại.
"Việt Thanh Phong, nàng đi ra cho ta, đi ra, Việt Thanh Phong."
Chu Xảo Hân vẫn gọi, đến lúc Vân Tranh tiếp cận, nàng đột nhiên quỳ gối lên thạch đình, đau đớn hét lên, "A a —"
"......" Vân Tranh lẫn mọi người ở phía sau hắn lập tức ngây ra.
"Chu Thủ Cương ta hận ngươi, Chu Thủ Cương ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi, Chu Thủ Cương ngươi không xứng làm ca ca, ta muốn giết ngươi!"
"Công Chúa xin cẩn thận giữ lời!" Vân Tranh hoảng sợ quỳ xuống.
"Vân Tranh ta đau quá, ta khổ sở quá!" Gắt hao túm lấy cổ áo mình, Chu Xảo Hân nhìn phía trước, thanh âm nhẹ bẫng mơ hồ, "Hắn đã đáp ứng phụ hoàng mẫu hậu sẽ chăm sóc ta, hắn đã đáp ứng với bọn họ, sao hắn có thể làm vậy? Hắn đã nói sẽ thành toàn cho ta và tỷ tỷ, ngay hôm nay ta còn cảm thấy Chu Xảo Hân ta sống rất tốt. Có người thương, có người yêu, nhưng vì cái gì hết thảy lập tức liền thay đổi!"
"Công Chúa!" Vân Tranh nhẹ nhàng tiến lên.
"Hắn có thể không thương ta, có thể đề phòng ta. Nhưng vì cái gì nay ngay cả thứ duy nhất ta muốn cũng phải cướp đi? Việt Thanh Phong nàng, nàng đã cùng ta bái đường, hắn sao có thể làm vậy!"
"Công Chúa!" Nhất thời không có lời nào để nói, Vân Tranh chỉ nhìn chủ tử của mình mà thầm đau lòng.
"Tỷ tỷ —"
Vân Tranh nghĩ nàng còn lo lắng liền vội vươn tay muốn chạm vào lưng Chu Xảo Hân, "Công Chúa chờ một chút, chờ —"
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!!" Đột nhiên giơ tay chỉ phía trước, Chu Xảo Hân lập tức men theo hành lang bằng gỗ chạy đi.
Cánh tay đang giơ lên cứng ngắc giữa lưng chừng, nhìn theo phương hướng Chu Xảo Hân vừa chỉ, sau khi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ theo làn nước lắc lư dập dềnh trong hồ, Vân Tranh cúi đầu, lộ ra nụ cười chua sót đến cực điểm.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Vội vàng chạy tới bên hồ, nhìn chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả trên hồ Tĩnh Tâm, Chu Xảo Hân nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền nhảy xuống.
"Công Chúa nàng biết bơi?" La Hằng vội đuổi theo khẽ hỏi.
Giật mình kinh hãi, Vân Tranh vội vàng chạy tới trước, nhưng chỉ chạy vài bước hắn lại ngừng lại.
Trong hồ nước, Trưởng Công chúa vẫn luôn nói mình không biết bơi lại ở cách hắn không xa lắm sau khi nhảy xuống chỉ ho khan vài tiếng rồi vững vàng bơi tới trước.
Hắn nhìn nàng bơi càng lúc càng nhanh, hắn nhìn ánh mắt nàng chỉ chăm chú vào mục tiêu giữa hồ. Hắn nhìn nàng giờ phút này trong mắt trừ chiếc thuyền nhỏ ở giữa hồ kia thì tựa hồ cái gì cũng không để ý.
Yếu ớt cười, thấy quanh mình có nhiều thị vệ nhảy xuống, Vân Tranh quay đầu nói với người huynh đệ phía sau, "Công Chúa nàng biết bơi."
Dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn trả lời, lần đầu tiên Vân Tranh không xông lên trước.
Hết chương 32
- -------------------------------------------
Bách Linh: Cuối cùng cũng tới mấy đoạn yêu thích của mình:3 Ngược là chân lý <3 Mọi người đọc truyện vui vẻ nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.