Trọng Sinh Về Thập Niên 80, Tìm Cha Cho Con Chỉ Vì Một Đêm Say
Chương 6: Trở Về Mười Tám Năm Trước
Đồng Vũ Nguyệt
12/09/2024
Lục Minh Khải cứ nhìn chằm chằm vào mặt mẹ. Thấy mẹ sắp khóc, cậu bé lập tức cuống lên, giọng non nớt an ủi: "Mẹ đừng sợ, Khải Khải dẫn mẹ đi tìm ông ngoại, bà ngoại nhé!"
Cậu bé động tác hơi mạnh, đụng phải cái bàn gỗ bên cạnh, khiến chiếc cốc sứ trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Đồng Nguyệt Hân giật mình tỉnh táo trở lại.
Chiều cao hiện tại của Lục Minh Khải vừa đúng bằng chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh. Cái bàn này cô cũng có ấn tượng, Minh Khải lúc này vừa tròn hai tuổi.
Lúc phát hiện Minh Khải cao bằng cái bàn, Chu Khiết Thiện còn cười tươi nhắc cô chuyện này không ít lần.
Hồi đó bà còn bảo, sau này Lục Minh Khải chắc chắn sẽ cao hơn cả Đồng Chí Thiên.
Lục Minh Khải khi đó nói gì nhỉ?
À, cậu bé nói sau này lớn lên sẽ bảo vệ mẹ.
Nghĩ đến những chuyện đó, nước mắt của Đồng Nguyệt Hân không thể kìm lại, cứ thế rơi xuống. Cô đưa tay lên lau nước mắt, thấy Minh Khải bị dọa sợ vội vàng chạy ra ngoài, cô muốn mở miệng ngăn cản nhưng cổ họng lại không thốt ra được tiếng nào, chỉ còn lại nước mắt.
Đồng Nguyệt Hân vẫn không hiểu tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào.
Hoặc là cô đang mơ, hoặc là...
Sau khi chết, cô đã quay trở lại mười tám năm trước!
Suy nghĩ này khiến Đồng Nguyệt Hân hoảng sợ. Cô mím môi không dám tin, nhưng những vết đỏ trên mu bàn tay vẫn còn chưa biến mất, cảm giác đau cũng rất thật.
Cô không cần soi gương cũng biết mình hiện giờ chắc chắn rất trẻ.
Chỉ cần nhìn đôi tay trắng mịn, chưa từng chịu khổ cực này là thấy rõ.
Nhưng nghĩ đến điều này, Đồng Nguyệt Hân càng muốn khóc hơn.
"Nguyệt Hân, con sao vậy?"
Giọng Chu Khiết Thiện vang lên từ cửa, bà đi nhanh tới nỗi không để ý đến Minh Khải theo sau, vội vã đến bên giường nắm lấy tay Đồng Nguyệt Hân, lo lắng hỏi: "Chỗ nào khó chịu à? Có đau không? Nói với mẹ nào."
Nhìn thấy Chu Khiết Thiện, người mà đã hơn chục năm cô chưa gặp, Đồng Nguyệt Hân không kiềm được nước mắt, nhào vào lòng bà òa khóc.
Lục Minh Khải căng thẳng, vội vàng chạy đến ôm mẹ, bàn tay nhỏ bé cố gắng an ủi: "Mẹ đừng khóc, mẹ còn đau chỗ nào sao? Khải Khải thổi phù phù cho mẹ nhé."
Khi Đồng Nguyệt Hân bình tĩnh lại, Đồng Chí Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai mẹ con cô vẫn còn đang lau nước mắt, ông thở dài rồi quan tâm hỏi: "Nguyệt Hân, con có chỗ nào không khỏe không?"
Đồng Nguyệt Hân lắc đầu.
Cậu bé động tác hơi mạnh, đụng phải cái bàn gỗ bên cạnh, khiến chiếc cốc sứ trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Đồng Nguyệt Hân giật mình tỉnh táo trở lại.
Chiều cao hiện tại của Lục Minh Khải vừa đúng bằng chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh. Cái bàn này cô cũng có ấn tượng, Minh Khải lúc này vừa tròn hai tuổi.
Lúc phát hiện Minh Khải cao bằng cái bàn, Chu Khiết Thiện còn cười tươi nhắc cô chuyện này không ít lần.
Hồi đó bà còn bảo, sau này Lục Minh Khải chắc chắn sẽ cao hơn cả Đồng Chí Thiên.
Lục Minh Khải khi đó nói gì nhỉ?
À, cậu bé nói sau này lớn lên sẽ bảo vệ mẹ.
Nghĩ đến những chuyện đó, nước mắt của Đồng Nguyệt Hân không thể kìm lại, cứ thế rơi xuống. Cô đưa tay lên lau nước mắt, thấy Minh Khải bị dọa sợ vội vàng chạy ra ngoài, cô muốn mở miệng ngăn cản nhưng cổ họng lại không thốt ra được tiếng nào, chỉ còn lại nước mắt.
Đồng Nguyệt Hân vẫn không hiểu tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào.
Hoặc là cô đang mơ, hoặc là...
Sau khi chết, cô đã quay trở lại mười tám năm trước!
Suy nghĩ này khiến Đồng Nguyệt Hân hoảng sợ. Cô mím môi không dám tin, nhưng những vết đỏ trên mu bàn tay vẫn còn chưa biến mất, cảm giác đau cũng rất thật.
Cô không cần soi gương cũng biết mình hiện giờ chắc chắn rất trẻ.
Chỉ cần nhìn đôi tay trắng mịn, chưa từng chịu khổ cực này là thấy rõ.
Nhưng nghĩ đến điều này, Đồng Nguyệt Hân càng muốn khóc hơn.
"Nguyệt Hân, con sao vậy?"
Giọng Chu Khiết Thiện vang lên từ cửa, bà đi nhanh tới nỗi không để ý đến Minh Khải theo sau, vội vã đến bên giường nắm lấy tay Đồng Nguyệt Hân, lo lắng hỏi: "Chỗ nào khó chịu à? Có đau không? Nói với mẹ nào."
Nhìn thấy Chu Khiết Thiện, người mà đã hơn chục năm cô chưa gặp, Đồng Nguyệt Hân không kiềm được nước mắt, nhào vào lòng bà òa khóc.
Lục Minh Khải căng thẳng, vội vàng chạy đến ôm mẹ, bàn tay nhỏ bé cố gắng an ủi: "Mẹ đừng khóc, mẹ còn đau chỗ nào sao? Khải Khải thổi phù phù cho mẹ nhé."
Khi Đồng Nguyệt Hân bình tĩnh lại, Đồng Chí Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai mẹ con cô vẫn còn đang lau nước mắt, ông thở dài rồi quan tâm hỏi: "Nguyệt Hân, con có chỗ nào không khỏe không?"
Đồng Nguyệt Hân lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.