Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng
Chương 1:
Như Châu Tựa Ngọc
11/07/2024
“Mẹ ơi, người đó sao xấu thế? Cô ta là quái vật hả mẹ?”
Khẩu trang trên mặt cô gái bị gió lớn thổi bay, để lộ một khuôn mặt xấu xí không thể tả.
Trên mặt hầu như không thấy ngũ quan, một mặt dẹt lét.
Mắt và miệng cũng chỉ còn là ba lỗ hổng, vùng da mặt nhăn nhúm chi chít, lộ ra một mảng màu hồng không bình thường, nhìn thấy mà ghê người.
Giống như quỷ làm người ta sợ hãi vào ban đêm.
Càng giống như quái thú ăn thịt người.
Tóm lại không giống người chút nào.
“Thứ ghê tởm như này sao không ở nhà đi, chạy ra đây làm gì?!”
“Đồ xấu xí, tránh xa tôi ra!”
“...”
“A! Đừng! Đừng nhìn tôi!” Trình Dao tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, lập tức ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Cô đưa tay sờ mặt.
Mắt còn, mũi còn, miệng với tay, mọi thứ vẫn còn.
Mặt của cô…không phải bị hủy hoại rồi sao?
Chuyện này là sao?
Trình Dao lập tức với lấy gương trên đầu giường.
Nhìn thấy người trong gương.
Trình Dao không nhịn được, nước mắt rơi cuồn cuộn.
Chỉ thấy người trong gương ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mắt mèo đẹp lại còn quyến rũ, đôi mi thon dài như một chiếc quạt nhỏ, rung rinh nháy mắt, linh động không thôi, đẹp như tranh vẽ, là vẻ đẹp chuẩn mực của đại mỹ nhân.
Cô đưa tay sờ mặt, người trong gương cũng đưa tay lên theo, hai tay mười ngón thon thon vô cùng đẹp.
Là cô.
Đây là cô.
Nói đúng ra thì, đây là cô của hơn bốn mươi năm trước, khi chưa bị hủy dung.
Cũng chưa bị mất một ngón tay.
Vì để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình, Trình Dao lập tức ngẩng đầu hướng nhìn lịch trên tường.
Đúng như ý nghĩ.
Lịch ngày hiện rõ: Ngày 2 tháng 4 năm 1998.
Không đợi Trình Dao phản ứng lại, bên ngoài cửa một người phụ nữ trung niên bước tới, thân hình gầy gò, nước da vừa vàng vừa đen, do thời gian dài thiếu dinh dưỡng gần như không thể nhìn ra tuổi thật của bà.
“A Dao.”
Nhìn người bước tới, Trình Dao liền sững người, sau đó tiền tới, ôm lấy bà: “Mẹ.”
Lý Thục Phân cười nói: “Đứa trẻ ngốc, có chuyện gì vậy?”
Chỉ tới khi cảm nhận được hơi thở ấm ấm trên người mẹ, Trình Dao mới ý thức được, cô không phải đang nằm mơ.
Cô thực sự trọng sinh rồi!
Trình Dao sống ở một gia đình nhà nông rất bình thường
Mẹ Lý Thục Phân là một người số khổ, trong cái thời đại ăn không đủ no, để nuôi sống em trai em gái, đã tự bán chính mình cho người chồng hiện tại.
Cha Trình Quang Huy vì một con mắt bị khiếm khuyết bẩm sinh không thể nhìn thấy mọi thứ, vậy nên mãi mà không tìm được vợ, đối với người vợ mua được này cũng rất quý trọng.
Nhưng bởi vì sau khi hai người kết hôn rất lâu rồi mà chưa có con, bởi vậy nên con thứ và dâu thứ lại được bà nội Trình yêu quý hơn còn con cả và dâu cả lại bị coi như cái đinh trong mắt bà ta, con cả và dâu cả cũng trở trở thành người làm không công trong nhà.
Trình Quang Huy không những phải giao từng xu kiếm được khi làm việc ở quặng mỏ hàng tháng cho bà Trình mà Lý Thục Phân còn phải đảm nhận những công việc khổ nhọc nhất trong gia đình.
Hai người kết hôn không lâu, bà Trình không biết từ đâu bế một đứa bé gái chưa đầy mười ngày tuổi cho hai vợ chồng về, hơn nữa còn nói với bọn họ, đây là đứa bé bị vứt bên đường.
Từ đó về sau, Lý Thục Phân cùng chồng coi đứa trẻ bị vứt bỏ như con gái ruột, hơn nữa còn nhờ một giáo viên có học thức trong thôn đặt cho đứa nhỏ một cái tên hay.
Trình Dao.
Khẩu trang trên mặt cô gái bị gió lớn thổi bay, để lộ một khuôn mặt xấu xí không thể tả.
Trên mặt hầu như không thấy ngũ quan, một mặt dẹt lét.
Mắt và miệng cũng chỉ còn là ba lỗ hổng, vùng da mặt nhăn nhúm chi chít, lộ ra một mảng màu hồng không bình thường, nhìn thấy mà ghê người.
Giống như quỷ làm người ta sợ hãi vào ban đêm.
Càng giống như quái thú ăn thịt người.
Tóm lại không giống người chút nào.
“Thứ ghê tởm như này sao không ở nhà đi, chạy ra đây làm gì?!”
“Đồ xấu xí, tránh xa tôi ra!”
“...”
“A! Đừng! Đừng nhìn tôi!” Trình Dao tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, lập tức ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Cô đưa tay sờ mặt.
Mắt còn, mũi còn, miệng với tay, mọi thứ vẫn còn.
Mặt của cô…không phải bị hủy hoại rồi sao?
Chuyện này là sao?
Trình Dao lập tức với lấy gương trên đầu giường.
Nhìn thấy người trong gương.
Trình Dao không nhịn được, nước mắt rơi cuồn cuộn.
Chỉ thấy người trong gương ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mắt mèo đẹp lại còn quyến rũ, đôi mi thon dài như một chiếc quạt nhỏ, rung rinh nháy mắt, linh động không thôi, đẹp như tranh vẽ, là vẻ đẹp chuẩn mực của đại mỹ nhân.
Cô đưa tay sờ mặt, người trong gương cũng đưa tay lên theo, hai tay mười ngón thon thon vô cùng đẹp.
Là cô.
Đây là cô.
Nói đúng ra thì, đây là cô của hơn bốn mươi năm trước, khi chưa bị hủy dung.
Cũng chưa bị mất một ngón tay.
Vì để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình, Trình Dao lập tức ngẩng đầu hướng nhìn lịch trên tường.
Đúng như ý nghĩ.
Lịch ngày hiện rõ: Ngày 2 tháng 4 năm 1998.
Không đợi Trình Dao phản ứng lại, bên ngoài cửa một người phụ nữ trung niên bước tới, thân hình gầy gò, nước da vừa vàng vừa đen, do thời gian dài thiếu dinh dưỡng gần như không thể nhìn ra tuổi thật của bà.
“A Dao.”
Nhìn người bước tới, Trình Dao liền sững người, sau đó tiền tới, ôm lấy bà: “Mẹ.”
Lý Thục Phân cười nói: “Đứa trẻ ngốc, có chuyện gì vậy?”
Chỉ tới khi cảm nhận được hơi thở ấm ấm trên người mẹ, Trình Dao mới ý thức được, cô không phải đang nằm mơ.
Cô thực sự trọng sinh rồi!
Trình Dao sống ở một gia đình nhà nông rất bình thường
Mẹ Lý Thục Phân là một người số khổ, trong cái thời đại ăn không đủ no, để nuôi sống em trai em gái, đã tự bán chính mình cho người chồng hiện tại.
Cha Trình Quang Huy vì một con mắt bị khiếm khuyết bẩm sinh không thể nhìn thấy mọi thứ, vậy nên mãi mà không tìm được vợ, đối với người vợ mua được này cũng rất quý trọng.
Nhưng bởi vì sau khi hai người kết hôn rất lâu rồi mà chưa có con, bởi vậy nên con thứ và dâu thứ lại được bà nội Trình yêu quý hơn còn con cả và dâu cả lại bị coi như cái đinh trong mắt bà ta, con cả và dâu cả cũng trở trở thành người làm không công trong nhà.
Trình Quang Huy không những phải giao từng xu kiếm được khi làm việc ở quặng mỏ hàng tháng cho bà Trình mà Lý Thục Phân còn phải đảm nhận những công việc khổ nhọc nhất trong gia đình.
Hai người kết hôn không lâu, bà Trình không biết từ đâu bế một đứa bé gái chưa đầy mười ngày tuổi cho hai vợ chồng về, hơn nữa còn nói với bọn họ, đây là đứa bé bị vứt bên đường.
Từ đó về sau, Lý Thục Phân cùng chồng coi đứa trẻ bị vứt bỏ như con gái ruột, hơn nữa còn nhờ một giáo viên có học thức trong thôn đặt cho đứa nhỏ một cái tên hay.
Trình Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.