Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu
Chương 5:
Sơ Thư
10/09/2024
Mọi người tỏ ra rất hào hứng, vòng đầu tiên, Tương Viện thua, nhỏ chọn nói thật, Văn Hạc Phi xoa xoa tay, như thể đã tích trữ cả tám trăm câu hỏi từ lâu.
“Cậu đã từng yêu đương bao giờ chưa?”
Tương Viện liếc nhanh về phía Vương Vũ Sam, ngượng ngùng trả lời: “Chưa.”
Quách Tử Gia ở bên cạnh hừ một tiếng, Tương Viện nghe thấy thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.
“Trong lớp có ai cậu thích không?”
Mặt Tương Viện đỏ hơn nữa: “Có.” Giọng nhỏ nghe lí nhí hơn nhiều so với lúc nãy.
Dương Văn Quân và Ngô Sở Hàm tỏ vẻ tò mò, Dịch Tiệp đăm chiêu liếc nhìn Vương Vũ Sam một cái, hóa ra lúc trước từng có chuyện này, hồi đó cô không hề biết.
“Câu hỏi cuối cùng, người cậu thích là một trong số chúng ta phải không?”
Mặt Tương Viện lập tức đỏ lựng cả lên, vành tai đỏ như rỉ máu, nhỏ giậm chân một cái,hờn dỗi chạy vào lớp: “Không chơi nữa, tôi đi học bài đây.” Để lại một đám bạn cười ồ cả lên.
Dịch Tiệp thoáng thấy Vương Vũ Sam cũng đang cười, hừ, quả không hổ danh là tay sát gái thời cấp ba, giác quan thứ sáu nhạy thật đấy.
Chơi đến gần giờ vào lớp mới có một vòng Dịch Tiệp bị thua, cô không chút do dự chọn thử thách. Văn Hạc Phi lập tức nghĩ ra một trò nghịch ngợm, bảo cô và Vương Vũ Sam nhìn nhau trong ba mươi giây. Dịch Tiệp tự cảm thán đám trẻ bây giờ thật đúng là sớm nắng chiều mưa!
Dịch Tiệp đành nhìn về phía Vương Vũ Sam, cậu ta cũng khá bất ngờ trước trò đùa tai quái của Văn Hạc Phi, sững sờ một giây rồi mới phản ứng kịp, bắt đầu nhìn lại cô, thậm chí còn nở nụ cười đặc trưng của mình, quả là một cao thủ.
Dịch Tiệp không hề tỏ ra chút hứng thú nào, Vương Vũ Sam thấy Dịch Tiệp chẳng có phản ứng gì thì hơi thất vọng, dù sao thì từ trước đến giờ cậu ta đều thuận buồm xuôi gió, nhưng bạn nữ trước mặt lại chẳng hề hấn gì với dáng vẻ này của cậu ta.
Vương Vũ Sam rất ấn tượng với Dịch Tiệp, bởi vì khi nam sinh trong lớp trộm bình chọn hoa khôi lớp mình, Dịch Tiệp nhận được số phiếu cao nhất.
Có điều Vương Vũ Sam thích kiểu bạn gái có ngoại hình ngây thơ như Tương Viện hơn, vẻ ngoài Dịch Tiệp sáng sủa phóng khoáng, nhưng cảm giác hơi có tính công kích.
Ba mươi giây nhanh chóng trôi qua, cả đám thấy hai người chẳng xẹt ra tia lửa nào thì dần mất hứng thú. Đúng lúc chuông vào lớp vang lên, mọi người ngoan ngoãn về lại phòng học để tiếp tục tự học, dù sao thì văn phòng của thầy chủ nhiệm cũng nằm ngay bên cạnh.
Dịch Tiệp định chuẩn bị bài tiếng Anh trong tiết này, vừa mở sách vở ra, chợt nghe thầy Hà chủ nhiệm lớp lên tiếng: “Trong lớp có một số bạn học ngủ gà ngủ gật trong giờ học, mà tan học thì hoạt động tích cực vô cùng, việc học là việc của các em, ở trường cấp ba thì phải rèn tính kỷ luật tự giác, một khi em tự buông thả chính mình thì sẽ tụt lại phía sau người khác cả trăm ngàn dặm. Mấy em lên tinh thần hết cho tôi, thầy còn bắt được bạn nào ngủ gật nữa thì tôi cho em ấy ngủ đến khi nào đủ thì thôi!”
Khí thế của giáo viên chủ nhiệm quả nhiên không giống người thường, đặc biệt là khi lão Hà có khuôn mặt lưỡi cày rấi dài, hai mắt hí xoi mói luôn phóng ra những tia nhìn xét nét đầy sát thương.
Dịch Tiệp nhớ những ngày tháng cô bị lão Hà bắt được khi ngủ quên trong giờ và khi yêu sớm mà rùng mình, may mà giờ cô muốn trở thành một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, có khi chỉ số hạnh phúc của cô sẽ tăng lên đáng kể so với trước.
Tiếng Anh là một môn khá dễ tự học với cô, cô vẫn còn khả năng cảm nhận ngôn ngữ, hơn nữa kiếp trước khi cô lên đại học thì bắt đầu thích nghe nhạc tiếng Anh, cho nên mặc dù đã quên kha khá ngữ pháp nhưng chỉ cần tra từ điển và dịch từng câu theo nghĩa của từ cũng có thể làm được bài tập.
May mắn là chương trình học lớp mười mới bắt đầu nên ngữ pháp còn đơn giản, mấy chương đầu cũng ít từ mới, lại nối tiếp kiến thức lớp chín nên không quá khó.
Nhưng mà giỏi nói không đồng nghĩa với việc thi viết tốt. Dịch Tiệp nhớ có lần người ta đưa đề thi đại học môn Anh cho người nước ngoài làm, kết quả là họ nhìn mà ngơ ngác, cuối cùng còn không đạt điểm qua, như thế cũng đủ tưởng tượng được ngữ pháp khủng khiếp đến mức nào.
Dịch Tiệp đã chuẩn bị xong hai chương đầu của sách giáo khoa tiếng Anh rồi, bắt đầu học thuộc từ mới. Những từ nào học mãi không vào thì cô ghi chú vào giấy nhớ, kèm theo giải nghĩa rồi dán lên bàn để tiện xem lại khi rảnh rỗi. Cách này cô học được từ phim Hàn Quốc, chắc sẽ có hiệu quả.
Hết giờ tự học buổi tối, Dịch Tiệp đã chuẩn bị bài xong hai chương đầu của bốn môn: Toán, Anh, Lý, Hóa. Còn môn Văn thì cô định để giờ tự học sáng mai sẽ xem, so với các môn khác thì cô nắm vững Ngữ văn hơn, điểm số cũng tương đối tốt.
“Cậu đã từng yêu đương bao giờ chưa?”
Tương Viện liếc nhanh về phía Vương Vũ Sam, ngượng ngùng trả lời: “Chưa.”
Quách Tử Gia ở bên cạnh hừ một tiếng, Tương Viện nghe thấy thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.
“Trong lớp có ai cậu thích không?”
Mặt Tương Viện đỏ hơn nữa: “Có.” Giọng nhỏ nghe lí nhí hơn nhiều so với lúc nãy.
Dương Văn Quân và Ngô Sở Hàm tỏ vẻ tò mò, Dịch Tiệp đăm chiêu liếc nhìn Vương Vũ Sam một cái, hóa ra lúc trước từng có chuyện này, hồi đó cô không hề biết.
“Câu hỏi cuối cùng, người cậu thích là một trong số chúng ta phải không?”
Mặt Tương Viện lập tức đỏ lựng cả lên, vành tai đỏ như rỉ máu, nhỏ giậm chân một cái,hờn dỗi chạy vào lớp: “Không chơi nữa, tôi đi học bài đây.” Để lại một đám bạn cười ồ cả lên.
Dịch Tiệp thoáng thấy Vương Vũ Sam cũng đang cười, hừ, quả không hổ danh là tay sát gái thời cấp ba, giác quan thứ sáu nhạy thật đấy.
Chơi đến gần giờ vào lớp mới có một vòng Dịch Tiệp bị thua, cô không chút do dự chọn thử thách. Văn Hạc Phi lập tức nghĩ ra một trò nghịch ngợm, bảo cô và Vương Vũ Sam nhìn nhau trong ba mươi giây. Dịch Tiệp tự cảm thán đám trẻ bây giờ thật đúng là sớm nắng chiều mưa!
Dịch Tiệp đành nhìn về phía Vương Vũ Sam, cậu ta cũng khá bất ngờ trước trò đùa tai quái của Văn Hạc Phi, sững sờ một giây rồi mới phản ứng kịp, bắt đầu nhìn lại cô, thậm chí còn nở nụ cười đặc trưng của mình, quả là một cao thủ.
Dịch Tiệp không hề tỏ ra chút hứng thú nào, Vương Vũ Sam thấy Dịch Tiệp chẳng có phản ứng gì thì hơi thất vọng, dù sao thì từ trước đến giờ cậu ta đều thuận buồm xuôi gió, nhưng bạn nữ trước mặt lại chẳng hề hấn gì với dáng vẻ này của cậu ta.
Vương Vũ Sam rất ấn tượng với Dịch Tiệp, bởi vì khi nam sinh trong lớp trộm bình chọn hoa khôi lớp mình, Dịch Tiệp nhận được số phiếu cao nhất.
Có điều Vương Vũ Sam thích kiểu bạn gái có ngoại hình ngây thơ như Tương Viện hơn, vẻ ngoài Dịch Tiệp sáng sủa phóng khoáng, nhưng cảm giác hơi có tính công kích.
Ba mươi giây nhanh chóng trôi qua, cả đám thấy hai người chẳng xẹt ra tia lửa nào thì dần mất hứng thú. Đúng lúc chuông vào lớp vang lên, mọi người ngoan ngoãn về lại phòng học để tiếp tục tự học, dù sao thì văn phòng của thầy chủ nhiệm cũng nằm ngay bên cạnh.
Dịch Tiệp định chuẩn bị bài tiếng Anh trong tiết này, vừa mở sách vở ra, chợt nghe thầy Hà chủ nhiệm lớp lên tiếng: “Trong lớp có một số bạn học ngủ gà ngủ gật trong giờ học, mà tan học thì hoạt động tích cực vô cùng, việc học là việc của các em, ở trường cấp ba thì phải rèn tính kỷ luật tự giác, một khi em tự buông thả chính mình thì sẽ tụt lại phía sau người khác cả trăm ngàn dặm. Mấy em lên tinh thần hết cho tôi, thầy còn bắt được bạn nào ngủ gật nữa thì tôi cho em ấy ngủ đến khi nào đủ thì thôi!”
Khí thế của giáo viên chủ nhiệm quả nhiên không giống người thường, đặc biệt là khi lão Hà có khuôn mặt lưỡi cày rấi dài, hai mắt hí xoi mói luôn phóng ra những tia nhìn xét nét đầy sát thương.
Dịch Tiệp nhớ những ngày tháng cô bị lão Hà bắt được khi ngủ quên trong giờ và khi yêu sớm mà rùng mình, may mà giờ cô muốn trở thành một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, có khi chỉ số hạnh phúc của cô sẽ tăng lên đáng kể so với trước.
Tiếng Anh là một môn khá dễ tự học với cô, cô vẫn còn khả năng cảm nhận ngôn ngữ, hơn nữa kiếp trước khi cô lên đại học thì bắt đầu thích nghe nhạc tiếng Anh, cho nên mặc dù đã quên kha khá ngữ pháp nhưng chỉ cần tra từ điển và dịch từng câu theo nghĩa của từ cũng có thể làm được bài tập.
May mắn là chương trình học lớp mười mới bắt đầu nên ngữ pháp còn đơn giản, mấy chương đầu cũng ít từ mới, lại nối tiếp kiến thức lớp chín nên không quá khó.
Nhưng mà giỏi nói không đồng nghĩa với việc thi viết tốt. Dịch Tiệp nhớ có lần người ta đưa đề thi đại học môn Anh cho người nước ngoài làm, kết quả là họ nhìn mà ngơ ngác, cuối cùng còn không đạt điểm qua, như thế cũng đủ tưởng tượng được ngữ pháp khủng khiếp đến mức nào.
Dịch Tiệp đã chuẩn bị xong hai chương đầu của sách giáo khoa tiếng Anh rồi, bắt đầu học thuộc từ mới. Những từ nào học mãi không vào thì cô ghi chú vào giấy nhớ, kèm theo giải nghĩa rồi dán lên bàn để tiện xem lại khi rảnh rỗi. Cách này cô học được từ phim Hàn Quốc, chắc sẽ có hiệu quả.
Hết giờ tự học buổi tối, Dịch Tiệp đã chuẩn bị bài xong hai chương đầu của bốn môn: Toán, Anh, Lý, Hóa. Còn môn Văn thì cô định để giờ tự học sáng mai sẽ xem, so với các môn khác thì cô nắm vững Ngữ văn hơn, điểm số cũng tương đối tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.