Trọng Sinh Về Thời Điểm Trước Khi Vợ Con Mất: Thiên Tài Yêu Nghiệt Tại Đô Thị
Chương 49:
Mèo Yêu Thành Tinh
29/04/2024
Khi nào thì hắn trở nên cẩn thận như vậy?
Đứng ở phía sau cửa, nhìn túi to đựng thanh long một hồi lâu, cuối cùng Chung Tĩnh Di cũng từ bỏ do dự rồi mang đồ đi.
Bởi vì cô cảm thấy được bản thân không nên tin tưởng Giang Chí Thành, dù sao có tận mắt nhìn thấy hắn thay đổi, càng cũng không thể biết được rằng là thay đổi thật hay giả.
Bây giờ lấy đồ của hắn, cô cảm thấy sượng mặt, thật sự dọa người.
Đóng cửa, chạy lấy người, đặt đồ trên xe chạy bằng điện, Chung Tĩnh Di chậm rãi lái xe rời khỏi nơi này.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, vài phút sau, cô đứng ở cửa trường mẫu giáo.
Ở trường mẫu giáo, có thể thấy bọn trẻ được thầy cô giáo hướng dẫn chơi trò chơi.
Bọn nhỏ cười đùa vui vẻ. Ở đây có nhiều trẻ con và đồ chơi, đích thực là thiên đường của trẻ nhỏ.
Linh Linh từ nhỏ đến lớn đều ở nhà một mình, cô bé thật sự rất cô đơn, cho nên mới hy vọng để được đi đến trường.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ, trong lòng Chung Tĩnh Di có chút áy náy.
Có thể chồng mình không làm được chuyện gì tốt nhưng bản thân mình thì sao?
Luôn nói rằng là mình hy sinh cho gia đình này rất nhiều nhưng lại không đủ tiền cho con đi học, làm một người mẹ, cô cảm thấy mình bất tài.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trường mẫu giáo bước ra, bà ấy vãy tay với Chung Tĩnh Di, sau đó đi tới, cười hỏi: “Cô là mẹ của Linh Linh à? Mấy ngày trước chúng ta gặp nhau, cô đến đón con bé tan học à"
Đây là hiệu trưởng của trường mẫu giáo, người rất tốt bụng, Chung Tĩnh Di vội vàng gật đầu nói: "Xin chào."
"Bạn nhỏ Linh Linh đâu? Tại sao em ấy không đến trường?"
Hiệu trưởng hỏi.
“Gần đây tôi hơi bận…” Chung Tĩnh Di có chút xấu hổ, cô thực sự xấu hổ khi nói răng mình không có tiền đóng học phí cho con.
Cô hiệu trưởng hừ một tiếng nói: “Việc cô bận cũng là điều dễ hiểu nhưng học phí của con bé đã được đóng nên nếu không đến trường sẽ có chút bất lợi, huống chỉ đưa con tới trường mẫu giáo, cô cũng có thể thoải mái một chút đúng không. C
Đứng ở phía sau cửa, nhìn túi to đựng thanh long một hồi lâu, cuối cùng Chung Tĩnh Di cũng từ bỏ do dự rồi mang đồ đi.
Bởi vì cô cảm thấy được bản thân không nên tin tưởng Giang Chí Thành, dù sao có tận mắt nhìn thấy hắn thay đổi, càng cũng không thể biết được rằng là thay đổi thật hay giả.
Bây giờ lấy đồ của hắn, cô cảm thấy sượng mặt, thật sự dọa người.
Đóng cửa, chạy lấy người, đặt đồ trên xe chạy bằng điện, Chung Tĩnh Di chậm rãi lái xe rời khỏi nơi này.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, vài phút sau, cô đứng ở cửa trường mẫu giáo.
Ở trường mẫu giáo, có thể thấy bọn trẻ được thầy cô giáo hướng dẫn chơi trò chơi.
Bọn nhỏ cười đùa vui vẻ. Ở đây có nhiều trẻ con và đồ chơi, đích thực là thiên đường của trẻ nhỏ.
Linh Linh từ nhỏ đến lớn đều ở nhà một mình, cô bé thật sự rất cô đơn, cho nên mới hy vọng để được đi đến trường.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ, trong lòng Chung Tĩnh Di có chút áy náy.
Có thể chồng mình không làm được chuyện gì tốt nhưng bản thân mình thì sao?
Luôn nói rằng là mình hy sinh cho gia đình này rất nhiều nhưng lại không đủ tiền cho con đi học, làm một người mẹ, cô cảm thấy mình bất tài.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trường mẫu giáo bước ra, bà ấy vãy tay với Chung Tĩnh Di, sau đó đi tới, cười hỏi: “Cô là mẹ của Linh Linh à? Mấy ngày trước chúng ta gặp nhau, cô đến đón con bé tan học à"
Đây là hiệu trưởng của trường mẫu giáo, người rất tốt bụng, Chung Tĩnh Di vội vàng gật đầu nói: "Xin chào."
"Bạn nhỏ Linh Linh đâu? Tại sao em ấy không đến trường?"
Hiệu trưởng hỏi.
“Gần đây tôi hơi bận…” Chung Tĩnh Di có chút xấu hổ, cô thực sự xấu hổ khi nói răng mình không có tiền đóng học phí cho con.
Cô hiệu trưởng hừ một tiếng nói: “Việc cô bận cũng là điều dễ hiểu nhưng học phí của con bé đã được đóng nên nếu không đến trường sẽ có chút bất lợi, huống chỉ đưa con tới trường mẫu giáo, cô cũng có thể thoải mái một chút đúng không. C
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.