Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 1:
Thu Linh Thố
10/06/2024
"Đè chặt nàng ta xuống cho ta, đừng để nàng ta đứng dậy, những người còn lại, đi lục soát phòng của nàng ta!"
"Sân của nàng ta chỉ bé bằng này, ta không tin ba tờ khế đất của tiệm vàng bạc kia có thể tự nhiên bay đi được!"
"Đều dừng tay, dừng tay, thả tiểu thư nhà ta ra!" Một nha hoàn mắt đầy vẻ lo lắng nhưng bị người khác giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Vừa mới mưa to, trên mặt đất đọng lại mấy vũng nước đục ngầu, mặt đất trong sân đổ nát bị nước mưa thấm ướt trở nên lầy lội không chịu nổi.
Một nữ tử thân hình gầy gò bị nha hoàn đè chặt nằm sấp trên mặt đất, xiêm y mỏng manh trên người bị nước mưa và bùn đất làm ướt, đôi má tái nhợt và mái tóc dài rối bù ngâm trong nước bùn, cả người trông vô cùng chật vật.
Nước đọng lạnh lẽo tràn vào khoang mũi nàng, suýt nữa làm nàng nghẹt thở.
Tần Lăng Hàm đầu óc mơ hồ trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Tần Lăng Hàm miễn cưỡng chống đỡ thân thể đang ngâm trong nước bùn, ho dữ dội mấy tiếng, ho ra nước bùn tràn vào cổ họng.
Ánh mắt lập tức nhìn về phía Tần Vân Yên đang chỉ huy nha hoàn tùy ý lục soát phòng mình không xa, ánh mắt từ lúc đầu sợ hãi dần dần trở nên lạnh lẽo.
Kiếp trước hình như mình cũng bị người ta đè trong nước mưa như thế này, mặc cho Tần Vân Yên dẫn người cướp đi hết khế đất mà tổ mẫu để lại cho nàng trong phòng.
Nghĩ đến kiếp trước mình bị Tần Vân Yên ức hiếp như thế nào, trong lòng Tần Lăng Hàm dâng lên một nỗi hận mãnh liệt.
Trải qua nhiều năm thiên tai, đã quen với sống chết cùng sự dơ bẩn của nhân tính, Tần Lăng Hàm bây giờ không còn là quả hồng mềm mặc người bắt nạt như trước nữa.
Nàng đột nhiên xoay người, giơ chân đá mạnh vào bắp chân của nha hoàn đang đè mình, sau đó nhân lúc nha hoàn đau đớn ngã ngồi xuống đất, Tần Lăng Hàm bò dậy xông thẳng đến Tần Vân Yên, một tay bóp cổ nàng ta, một tay đá mạnh vào khoeo chân nàng ta.
Tần Vân Yên được nuôi dưỡng từ bé chỉ cảm thấy chân đau nhói, cơ thể loạng choạng quỳ sấp xuống đất, khuôn mặt trắng nõn lập tức dính đầy bùn đất.
Nhận ra người đè nàng ta xuống đất là Tần Lăng Hàm, nàng ta lập tức hét lên: "Tần Lăng Hàm ngươi điên rồi sao? Dám đánh ta! Ta sắp gả vào Hầu phủ, phụ thân biết nhất định sẽ đánh chết ngươi!"
Ngay sau đó, nàng ta hét với những nha hoàn xung quanh: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì! Mau kéo ả ra khỏi người bổn tiểu thư!"
"Sân của nàng ta chỉ bé bằng này, ta không tin ba tờ khế đất của tiệm vàng bạc kia có thể tự nhiên bay đi được!"
"Đều dừng tay, dừng tay, thả tiểu thư nhà ta ra!" Một nha hoàn mắt đầy vẻ lo lắng nhưng bị người khác giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Vừa mới mưa to, trên mặt đất đọng lại mấy vũng nước đục ngầu, mặt đất trong sân đổ nát bị nước mưa thấm ướt trở nên lầy lội không chịu nổi.
Một nữ tử thân hình gầy gò bị nha hoàn đè chặt nằm sấp trên mặt đất, xiêm y mỏng manh trên người bị nước mưa và bùn đất làm ướt, đôi má tái nhợt và mái tóc dài rối bù ngâm trong nước bùn, cả người trông vô cùng chật vật.
Nước đọng lạnh lẽo tràn vào khoang mũi nàng, suýt nữa làm nàng nghẹt thở.
Tần Lăng Hàm đầu óc mơ hồ trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Tần Lăng Hàm miễn cưỡng chống đỡ thân thể đang ngâm trong nước bùn, ho dữ dội mấy tiếng, ho ra nước bùn tràn vào cổ họng.
Ánh mắt lập tức nhìn về phía Tần Vân Yên đang chỉ huy nha hoàn tùy ý lục soát phòng mình không xa, ánh mắt từ lúc đầu sợ hãi dần dần trở nên lạnh lẽo.
Kiếp trước hình như mình cũng bị người ta đè trong nước mưa như thế này, mặc cho Tần Vân Yên dẫn người cướp đi hết khế đất mà tổ mẫu để lại cho nàng trong phòng.
Nghĩ đến kiếp trước mình bị Tần Vân Yên ức hiếp như thế nào, trong lòng Tần Lăng Hàm dâng lên một nỗi hận mãnh liệt.
Trải qua nhiều năm thiên tai, đã quen với sống chết cùng sự dơ bẩn của nhân tính, Tần Lăng Hàm bây giờ không còn là quả hồng mềm mặc người bắt nạt như trước nữa.
Nàng đột nhiên xoay người, giơ chân đá mạnh vào bắp chân của nha hoàn đang đè mình, sau đó nhân lúc nha hoàn đau đớn ngã ngồi xuống đất, Tần Lăng Hàm bò dậy xông thẳng đến Tần Vân Yên, một tay bóp cổ nàng ta, một tay đá mạnh vào khoeo chân nàng ta.
Tần Vân Yên được nuôi dưỡng từ bé chỉ cảm thấy chân đau nhói, cơ thể loạng choạng quỳ sấp xuống đất, khuôn mặt trắng nõn lập tức dính đầy bùn đất.
Nhận ra người đè nàng ta xuống đất là Tần Lăng Hàm, nàng ta lập tức hét lên: "Tần Lăng Hàm ngươi điên rồi sao? Dám đánh ta! Ta sắp gả vào Hầu phủ, phụ thân biết nhất định sẽ đánh chết ngươi!"
Ngay sau đó, nàng ta hét với những nha hoàn xung quanh: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì! Mau kéo ả ra khỏi người bổn tiểu thư!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.