Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 20:
Thu Linh Thố
17/06/2024
Tiếp đó, Tần Lăng Hàm lại nhìn về phía ông chủ, nói: "Ban đầu nghe nói cửa hàng của ông là tiệm bán áo ấm lớn nhất thành Thương Châu, muốn hợp tác làm ăn với cửa hàng của ông. Không ngờ lại chứng kiến hành vi ỷ thế hiếp người, ép giá vô liêm sỉ như vậy. Với cách làm người như vậy của ông, ta không thể yên tâm hợp tác với ông."
"Ngươi còn có những tấm da khác không?" Tần Lăng Hàm hỏi Giang Nhạc Phong.
Nghe vậy, ánh mắt buồn bã của Giang Nhạc Phong bỗng sáng lên.
"Có, có." Giang Nhạc Phong gật đầu, nói với Tần Lăng Hàm: "Nhà ta còn rất nhiều lông thú, chỉ là, chất lượng kém hơn tấm da cáo tuyết này một chút. Nếu tiểu thư muốn mua một lượng lớn lông thú, ta có thể liên lạc với những người thợ săn khác, cùng bán cho tiểu thư."
"Ta muốn mua hết." Tần Lăng Hàm nói một cách sảng khoái.
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Giang Nhạc Phong.
"Ngươi đừng để người khác lừa." Giọng nói đầy mỉa mai của ông chủ vang lên: "Nàng ta nói muốn mua là thật sao? Đến lúc đó, ngươi đi mua lông thú, nàng ta tùy tiện nói vài câu lông thú chất lượng quá kém, không nhận thì ngươi biết làm sao?"
Khi ông chủ nói, đôi mắt nhìn Tần Lăng Hàm, đầy vẻ không tin.
Cửa hàng của ông ta là tiệm bán áo ấm lớn nhất cả thành Thương Châu, cho dù vậy, mỗi tháng cũng chỉ có thể mua được lông thú từ vài người thợ săn.
Tiểu thư trước mắt này khẩu khí không nhỏ, vừa đến đã muốn mua hết, không khỏi khiến người ta nghi ngờ nàng đang nói khoác.
"Thay vì hy vọng vào một lời hứa thì tiếp tục làm ăn với ta còn hơn." Ông chủ nói xong, bình tĩnh nhìn Giang Nhạc Phong, vẻ mặt như thể đã nắm chắc phần thắng.
Tần Lăng Hàm cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh cho Ngọc Lộ lấy 50 lượng bạc đưa cho Giang Nhạc Phong, nói: "10 lượng bạc này là để mua tấm da cáo tuyết này của ngươi, 40 lượng còn lại là tiền đặt cọc. Đợi ngươi chuyển hết lông thú đến chỗ ta, ta sẽ trả hết số tiền còn lại cho ngươi."
"Đa tạ tiểu thư!" Giang Nhạc Phong chắp tay nhận lấy tờ ngân phiếu mà Tần Lăng Hàm đưa, đôi tay không khỏi run rẩy.
Ông chủ ở bên cạnh thấy Tần Lăng Hàm dễ dàng lấy ra 50 lượng, liền biết Tần Lăng Hàm thực sự có tiền, lập tức vô cùng hối hận.
"Vị khách quan này, cửa hàng nhỏ của chúng ta cũng có rất nhiều lông thú thượng hạng..."
Nhưng chưa kịp nói hết lời, Tần Lăng Hàm đã cùng Giang Nhạc Phong đi về phía xe ngựa của mình.
Giang Nhạc Phong do dự một chút, nói với Tần Lăng Hàm: "Đáng lẽ phải dẫn tiểu thư đi xem lông thú trực tiếp. Chỉ là nhi tử của ta bị thương nặng, không thể trì hoãn. Không biết tiểu thư có thể thông cảm, cho ta về mời đại phu đến chữa thương trước, ngày mai sẽ dẫn tiểu thư đi xem lông thú."
"Ngươi còn có những tấm da khác không?" Tần Lăng Hàm hỏi Giang Nhạc Phong.
Nghe vậy, ánh mắt buồn bã của Giang Nhạc Phong bỗng sáng lên.
"Có, có." Giang Nhạc Phong gật đầu, nói với Tần Lăng Hàm: "Nhà ta còn rất nhiều lông thú, chỉ là, chất lượng kém hơn tấm da cáo tuyết này một chút. Nếu tiểu thư muốn mua một lượng lớn lông thú, ta có thể liên lạc với những người thợ săn khác, cùng bán cho tiểu thư."
"Ta muốn mua hết." Tần Lăng Hàm nói một cách sảng khoái.
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Giang Nhạc Phong.
"Ngươi đừng để người khác lừa." Giọng nói đầy mỉa mai của ông chủ vang lên: "Nàng ta nói muốn mua là thật sao? Đến lúc đó, ngươi đi mua lông thú, nàng ta tùy tiện nói vài câu lông thú chất lượng quá kém, không nhận thì ngươi biết làm sao?"
Khi ông chủ nói, đôi mắt nhìn Tần Lăng Hàm, đầy vẻ không tin.
Cửa hàng của ông ta là tiệm bán áo ấm lớn nhất cả thành Thương Châu, cho dù vậy, mỗi tháng cũng chỉ có thể mua được lông thú từ vài người thợ săn.
Tiểu thư trước mắt này khẩu khí không nhỏ, vừa đến đã muốn mua hết, không khỏi khiến người ta nghi ngờ nàng đang nói khoác.
"Thay vì hy vọng vào một lời hứa thì tiếp tục làm ăn với ta còn hơn." Ông chủ nói xong, bình tĩnh nhìn Giang Nhạc Phong, vẻ mặt như thể đã nắm chắc phần thắng.
Tần Lăng Hàm cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh cho Ngọc Lộ lấy 50 lượng bạc đưa cho Giang Nhạc Phong, nói: "10 lượng bạc này là để mua tấm da cáo tuyết này của ngươi, 40 lượng còn lại là tiền đặt cọc. Đợi ngươi chuyển hết lông thú đến chỗ ta, ta sẽ trả hết số tiền còn lại cho ngươi."
"Đa tạ tiểu thư!" Giang Nhạc Phong chắp tay nhận lấy tờ ngân phiếu mà Tần Lăng Hàm đưa, đôi tay không khỏi run rẩy.
Ông chủ ở bên cạnh thấy Tần Lăng Hàm dễ dàng lấy ra 50 lượng, liền biết Tần Lăng Hàm thực sự có tiền, lập tức vô cùng hối hận.
"Vị khách quan này, cửa hàng nhỏ của chúng ta cũng có rất nhiều lông thú thượng hạng..."
Nhưng chưa kịp nói hết lời, Tần Lăng Hàm đã cùng Giang Nhạc Phong đi về phía xe ngựa của mình.
Giang Nhạc Phong do dự một chút, nói với Tần Lăng Hàm: "Đáng lẽ phải dẫn tiểu thư đi xem lông thú trực tiếp. Chỉ là nhi tử của ta bị thương nặng, không thể trì hoãn. Không biết tiểu thư có thể thông cảm, cho ta về mời đại phu đến chữa thương trước, ngày mai sẽ dẫn tiểu thư đi xem lông thú."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.