Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
Chương 83: Chương 83
Hi Vũ
10/03/2018
Kỳ Bạch về nhà chuyện đầu tiên làm là hảo hảo tắm rửa một cái, sau đó trần trụi nhào lên trên giường, ôm Việt Kha ngủ hôn thiên ám địa. Đợi ngày thứ hai tỉnh lại, thần thanh khí sảng.
Trong viện bạch hoa đã hoàn toàn nở rộ, trong không khí đều trải rộng mùi vị ướt át ngòn ngọt. Kỳ Bạch ôm lấy nhánh cây lay xuống một đống lớn, sau đó dùng bát chưng một chén. Thứ này mùi vị cùng có điểm giống hoa hòe, trong veo thanh thanh, ăn rất ngon. Kỳ Bạch thêm chút sa tế, ăn chung như vậy, cay cay ngọt ngọt.
Việt Kha thích đồ ngọt, bạch hoa này y ngược lại là rất thích, chưng hoa liền ăn mấy chén lớn.
Mấy ngày không trông coi, dược thảo trong viện phần lớn đều nẩy mầm, thế nhưng cỏ dại cũng là sinh trưởng cuồng, Kỳ Bạch tính toán có thời gian liền xử lý cỏ dại kia, không thì chúng sẽ hấp thu chất dinh dưỡng của dược thảo mất.
Mở cửa sổ trong phòng ra thông gió, Kỳ Bạch cùng Việt Kha đến chỗ Chu lão. Khi bọn họ đến Thư Nhận đang ngồi xổm trên mặt đất sửa sang lại ‘Bảo bối’ của mình, thứ này bảo bối cầm ra đi nhưng nhất dính liền để người tử vong cái loại này, độc tính rất mạnh. Chỉ là như vậy độc dược thảo cũng ít, Thư Nhận tìm đã nhiều năm cũng chỉ có thể đủ loại này non nửa sân.
Thấy hai người đi lại, trong mắt hắn chợt lóe một tia sáng, đứng dậy vỗ bùn đất trên quần, nói, “Trở về rồi, đã sớm biết hai người hôm nay sẽ đến, thầy hôm nay không ra ngoài.”
Kỳ Bạch cũng không hỏi anh ta vì sao biết bọn họ hôm nay trở về, tin tức bọn họ đi ra ngoài tìm kiếm năng lượng hơn nữa còn thành công chỉ sợ từ lúc bọn họ bước vào thành mọi người đều đã biết, mà bọn họ trở về tất nhiên phải đến gặp thầy trước.
Kỳ Bạch từ bên trong không gian cầm ra hai chiếc hộp ném cho người kia, chiếc hộp đó tuy rằng so ra kém hộp Khóa Linh, thế nhưng cũng có kì hiệu đối với việc bảo trì dược tính.
“Tặng anh, em nghĩ anh sẽ thích.”
Thư Nhận mắt sáng lên, trong lòng có suy đoán, vui sướng lập tức liền muốn mở hộp ra.
Kỳ Bạch vội vàng ngăn lại, “Anh không thể cứ như vậy mở ra, trúng chiêu em không cứu đâu đó!”
Thư Nhận nghe vậy, bỏ lại một câu, “Thầy ở phòng trà chờ hai người, tự mình đi đi.” Liền vội vàng ôm hai chiếc hộp chạy.
Kỳ Bạch cười cười, trong lòng cũng hiểu tâm tình của người kia.
Hai người quen đường đi đến phòng trà, cửa sổ bốn phía phòng trà đều mở, gió lạnh thổi tới, bức màn màu trắng bên trong nhẹ nhàng đong đưa. Chu lão mặc áo lụa màu xanh ngồi ngay ngắn ở chính giữa, trên kỷ trà nhỏ bằng gỗ hoa lê trước người đặt ấm trà màu nâu, một chén trà nóng hôi hổi, mùi hương trong vắt lượn lờ, chén trà màu trắng nhũ, trên thân có hình mấy đóa hoa lê quấn quanh, thoạt nhìn vô cùng thanh lịch.
Vừa tiến vào nơi này liền cảm giác một loại yên tĩnh, kiểu yên tĩnh từ trong đáy lòng sinh ra, tâm tình ở bên ngoài có chút nóng nảy lúc này cũng trở nên tỉnh táo lại.
Chu lão cầm ấm rót hai chén trà, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Trở về rồi?”
Hai người đi đến đối diện lão ngồi xuống, Kỳ Bạch nâng một chén trà ừng ực uống xuống, mùi vị cũng không thèm nhấm nháp, chậc lưỡi, cảm giác còn có chút khát, nhân tiện nói, “Cho con thêm một ly!” Đưa chén trà trống rỗng qua.
Nhìn động tác hắn trâu ăn mẫu đơn tuyệt đối không hiểu cái gì là thưởng thức, Chu lão giận đến mức râu bay loạn, nổi giận nói, “Muốn uống thì tự mình đến giếng trong viện mà gánh, thật là lãng phí!” Nói rồi, còn lấy ấm trà trên bàn để xuống dưới đất — nếu không thì, Kỳ Bạch nhất định sẽ coi một bình trà ngon này thành nước giếng mà uống hết.
Kỳ Bạch hắc hắc ngây ngô cười, nói, “Bọn con đều là kẻ thô tục, so không được với thầy.”
“Coi như con biết mình biết ta!” Chu lão vẫn thổi râu trừng mắt.
“A, đúng rồi!” Kỳ Bạch vui sướng uống một hơi cạn sạch nước trà Việt Kha đưa cho hắn, nói, “Con có mang quà cho người.” Nói rồi, hắn trước từ trong không gian cầm ra một cái hộp để lên trên bàn, sau đó lại cẩn thận cầm ra một quả hình tròn màu như tuyết, rồi cầm ra một vật hình thù như một đoạn trúc cùng một đoạn như rễ cây, đem ba thứ đó nhất nhất đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy thứ hắn cầm ra, chiếc hộp thì Chu lão chỉ liếc liếc mắt nhìn, nhìn đến quả màu tuyết trắng ánh mắt nhất thời dính cứng luôn, khi nhìn thấy thứ giống rễ cây cuối cùng kia, thần sắc kích động, ngay cả trên bàn trà cũng không kiềm chế, vội vã dùng hai tay tiếp nhận cái rễ.
“Đây là Tiên Địa Lẩn?” Bàn tay thô ráp của lão nhất nhất mơn trớn trên đoạn rễ, “Một, hai, ba,…, mười một, trời ơi, thế mà có cả mười một cọng, đây chính là Tiên Địa Lẩn một ngàn một trăm năm! Ta từng gặp qua Tiên Địa Lẩn, nhưngcũng chỉ có hai trăm năm, đoạn này thế mà là một ngàn một trăm năm!”
Tiên Địa Lẩn trăm năm sinh ra một cọng rễ, nó chôn sâu vu trong đất, hơn nữa sẽ không ở mãi một chỗ, mỗi mười năm sẽ đổi một chỗ, cực có linh tính, bởi vậy mới gọi Tiên Địa Lẩn. Mà nơi có Tiên Địa Lẩn, sẽ có một loại hoa màu tím sinh trưởng, hoa kia tên gọi Vảy Tím, bởi vì cánh hoa mọc sát đất, thoạt nhìn chính là từng phiến vảy màu tím.
Lão cũng không đợi Kỳ Bạch trả lời, buông Tiên Địa Lẩn xuống, sau đó lại cẩn thận nâng quả màu tuyết trắng kia lên, “Đây là Quả Tuyết Phấn, nó sinh trưởng tại nơi cực hàn, cả quả giống như phủ một lớp phấn màu tuyết, mà hữu dụng nhất chính là ‘Phấn’ đó.” Nói rồi lão lại nổi giận mắng, “Cái thằng nhãi con, thứ trân quý như vậy, nhưng con lại không biết bảo hộ, tùy tùy tiện tiện như vậy ném vào trong đó, thân là một thầy thuốc, không biết quý trọng dược vật, con có thấy đáng xấu hổ không?”
Kỳ Bạch bị mắng tối tăm mặt mũi, ngượng ngùng xoa xoa mũi. Hộp chuẩn bị không đủ, hắn cũng không ngờ, ai biết mình sẽ tìm được một nơi tốt như vậy.
Nói rồi, lão lại không cam lòng mắng thêm vài câu, giơ tay cầm lấy chiếc hộp kia, chiếc hộp này chính là hộp Khóa Linh mà Phượng Minh Thiên đưa cho hắn. Chứng kiến hai loại dược thảo trước đó, đối với thứ được cất trong hộp Khóa Linh trân quý nhất Chu lão biểu hiện là, lão vô cùng chờ mong.
Chiếc hộp mở, một mùi dược hương khô khốc liền tỏa ra, bên trong chiếc hộp gỗ, ba nhánh cỏ Khô Tim màu lục ở giữa có một điểm vàng lẳng lặng nằm ở bên trong.
“Đây… đây là…” Chu lão hai tay run rẩy cầm lấy một gốc cỏ Khô Tim, trong mắt là khiếp sợ, cùng khó tin, “Cỏ Khô Tim, đây dĩ nhiên là cỏ Khô Tim?”
Trong mắt lão thậm chí hàm lệ, đó là hậu quả khi bị kích động đến mức không kềm chế.
“Không ngờ có một ngày ta có thể nhìn thấy cỏ Khô Tim trong truyền thuyết có thể chuyển nghịch sinh tử!”
Cỏ Khô Tim là một loại dược thảo thần kỳ, thế nhưng điều kiện sử dụng nó cũng hà khắc, phải là người đang hấp hối, nó có thể khiến người chỉ còn một hơi thở khởi tử hồi sinh, nguyên nhánh dược thảo có sinh mệnh lực rất mạnh.
Chu lão cũng chỉ thấy miêu tả về nó trong một quyển sách cổ, thế nhưng lại chưa bao giờ gặp, điều kiện sinh trưởng của cỏ Khô Tim căn bản không ai biết, nó xuất hiện là một loại kỳ tích.
Nhìn bộ dáng Chu lão kích động, Kỳ Bạch vô cùng ngượng ngùng: Hắn có nên nói một chút, cỏ Khô Tim này, hắn còn có một đống lớn, căn bản không đáng tiền.
Kỳ Bạch suy đoán, cỏ Khô Tim này hẳn chính là dược thảo mà năng lượng của hạt châu thuộc tính mộc kia giúp phát triển, sức sống từ mộc, bởi vậy mới có dược hiệu khởi tử hồi sinh.
Chu lão xong ba loại dược liệu, sau đó ngồi xuống lại gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Bạch, nhìn đến mức hắn chột dạ không thôi.
“Có thứ tốt, đừng có giữ làm của riêng!” Lão cười lạnh.
Kỳ Bạch cười hắc hắc, giả ngu, “Thầy đang nói cái gì a?”
“Hừ, giả vờ, cứ giả vờ đi!” Chu lão hừ lạnh, dùng âm lượng ai chỗ này cũng có thể nghe được nhỏ giọng nói, “Không ngờ ta lại đáng thương như vậy, nuôi ong tay áo…”
“Thầy, người có nuôi con đâu!” Kỳ Bạch theo bản năng liền lập tức phản bác.
Chu lão trợn mắt trừng, “Con dám phản bác ta?”
“Không, không!” Kỳ Bạch liên tục vẫy tay, bày ra biểu cảm khiêm tốn, “Người nói, người cứ tiếp tục!”
Chu lão lại là hừ lạnh một tiếng, nhướn mắt nhìn hắn, “Sao nào, muốn ta nghiêm hình bức cung?”
“Người thật sự là quỷ hút máu, không đem ép khô đồ của ta thì không dừng tay.” Kỳ Bạch ủy ủy khuất khuất, không cam tâm không nguyện tình không ngừng lấy dược thảo trong không gian ra bên ngoài.
Nhìn đủ loại dược thảo mà lão mới chỉ nhìn thấy bản mô phỏng dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ, lửa giận trong mắt Chu lão càng ngày càng lớn, cuối cùng một tay chỉ vào hắn, “Nhóc đồ đệ bất hiếu, có thứ tốt thế mà không biết hiếu kính sư phụ của con, thật sự là bất hiếu, bất hiếu!” Liên tục hai tiếng bất hiếu, bộ dáng nhìn hắn kia chỉ hận không thể khiến hai tiếng này đè bẹp hắn.
Lấy một gốc dược thảo cuối cùng ra, Kỳ Bạch một bộ đau đớn, “Đây là tất cả, không còn nữa.”
Chu lão hừ hừ hai tiếng, nói, “Coi như con thức thời!”
Kỳ Bạch cúi đầu, lại mím môi nhịn cười.
Việt Kha nhìn hai người, trong mắt là nét cười cùng bất đắc dĩ. Trêu đùa thầy hắn như vậy, thật sự không sao chứ?
“Đúng rồi, thầy.” Kỳ Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện, cẩn thận kể cho Chu lão những việc xảy ra khi bọn họ ở trên đảo, trước nói chuyện Việt Kha hấp thu năng lượng mất đi lý trí, sau đó còn nói thêm những chuyện xảy ra bản thân hấp thu một khối năng lượng khác ở trên đảo, khi nói đến hai người như vậy rồi như vậy, cho dù là da mặt dày như Kỳ Bạch, cũng có chút không được tự nhiên.
Chu lão lại không chú ý cảm xúc của hắn, ngưng mi suy tư một chút, nói hắn vươn tay ra đến cho lão bắt mạch, sau đó lại bắt mạch cho Việt Kha, cuối cùng suy tư một chút mới nói, “Sức mạnh trong cơ thể hai người tồn tại đối nghịch, thế nhưng lại kiềm chế lẫn nhau. Giờ ngược lại là Việt Kha nhân họa đắc phúc, cậu ta hấp thu năng lượng cực kỳ bá đạo, chỗ thiếu hụt trong cơ thể bởi vì dược tề mà sinh ra lại bị nó kích phát trước tiên, hơn nữa thời gian dài, thân thể cậu ta cũng chịu không được sức mạnh mẽ như thế, thân thể sẽ chịu thương tích nặng. Mà năng lượng trong cơ thể con vừa vặn có thể khắc chế nguồn lực trong cơ thể cậu ta, thế nhưng may mắn nguồn năng lượng thứ hai là bị con hấp thu, không thì hậu quả thiết tưởng không lường nổi, đánh bậy đánh bạ như thế.”
Mặt Kỳ Bạch lộ khó hiểu.
“Con có thể coi như thân thể người là một cái lọ, khối năng lượng thứ nhất bao hàm sức mạnh mà thân thể Việt Kha miễn miễn cưỡng cưỡng có thể chứa, thế nhưng nếu cứ bắt cậu ta chứa đựng nhiều hơn, như vậy cái lọ đó sẽ không chịu nổi áp lực. Thế nhưng hiện tại, con hấp thu một khối năng lượng khác, lại có thể khắc chế sức mạnh trong cơ thể cậu ta. Không sao đâu, về sau hai các con làm nhiều nhiều, là giải quyết được chuyện này, hơn nữa ngay cả vấn đề trong cơ thể cậu ta bởi vì dược tề mà sinh ra cũng giải quyết được luôn. Hừ, thật sự là vận khí tốt đáng ghen tị!”
Trong viện bạch hoa đã hoàn toàn nở rộ, trong không khí đều trải rộng mùi vị ướt át ngòn ngọt. Kỳ Bạch ôm lấy nhánh cây lay xuống một đống lớn, sau đó dùng bát chưng một chén. Thứ này mùi vị cùng có điểm giống hoa hòe, trong veo thanh thanh, ăn rất ngon. Kỳ Bạch thêm chút sa tế, ăn chung như vậy, cay cay ngọt ngọt.
Việt Kha thích đồ ngọt, bạch hoa này y ngược lại là rất thích, chưng hoa liền ăn mấy chén lớn.
Mấy ngày không trông coi, dược thảo trong viện phần lớn đều nẩy mầm, thế nhưng cỏ dại cũng là sinh trưởng cuồng, Kỳ Bạch tính toán có thời gian liền xử lý cỏ dại kia, không thì chúng sẽ hấp thu chất dinh dưỡng của dược thảo mất.
Mở cửa sổ trong phòng ra thông gió, Kỳ Bạch cùng Việt Kha đến chỗ Chu lão. Khi bọn họ đến Thư Nhận đang ngồi xổm trên mặt đất sửa sang lại ‘Bảo bối’ của mình, thứ này bảo bối cầm ra đi nhưng nhất dính liền để người tử vong cái loại này, độc tính rất mạnh. Chỉ là như vậy độc dược thảo cũng ít, Thư Nhận tìm đã nhiều năm cũng chỉ có thể đủ loại này non nửa sân.
Thấy hai người đi lại, trong mắt hắn chợt lóe một tia sáng, đứng dậy vỗ bùn đất trên quần, nói, “Trở về rồi, đã sớm biết hai người hôm nay sẽ đến, thầy hôm nay không ra ngoài.”
Kỳ Bạch cũng không hỏi anh ta vì sao biết bọn họ hôm nay trở về, tin tức bọn họ đi ra ngoài tìm kiếm năng lượng hơn nữa còn thành công chỉ sợ từ lúc bọn họ bước vào thành mọi người đều đã biết, mà bọn họ trở về tất nhiên phải đến gặp thầy trước.
Kỳ Bạch từ bên trong không gian cầm ra hai chiếc hộp ném cho người kia, chiếc hộp đó tuy rằng so ra kém hộp Khóa Linh, thế nhưng cũng có kì hiệu đối với việc bảo trì dược tính.
“Tặng anh, em nghĩ anh sẽ thích.”
Thư Nhận mắt sáng lên, trong lòng có suy đoán, vui sướng lập tức liền muốn mở hộp ra.
Kỳ Bạch vội vàng ngăn lại, “Anh không thể cứ như vậy mở ra, trúng chiêu em không cứu đâu đó!”
Thư Nhận nghe vậy, bỏ lại một câu, “Thầy ở phòng trà chờ hai người, tự mình đi đi.” Liền vội vàng ôm hai chiếc hộp chạy.
Kỳ Bạch cười cười, trong lòng cũng hiểu tâm tình của người kia.
Hai người quen đường đi đến phòng trà, cửa sổ bốn phía phòng trà đều mở, gió lạnh thổi tới, bức màn màu trắng bên trong nhẹ nhàng đong đưa. Chu lão mặc áo lụa màu xanh ngồi ngay ngắn ở chính giữa, trên kỷ trà nhỏ bằng gỗ hoa lê trước người đặt ấm trà màu nâu, một chén trà nóng hôi hổi, mùi hương trong vắt lượn lờ, chén trà màu trắng nhũ, trên thân có hình mấy đóa hoa lê quấn quanh, thoạt nhìn vô cùng thanh lịch.
Vừa tiến vào nơi này liền cảm giác một loại yên tĩnh, kiểu yên tĩnh từ trong đáy lòng sinh ra, tâm tình ở bên ngoài có chút nóng nảy lúc này cũng trở nên tỉnh táo lại.
Chu lão cầm ấm rót hai chén trà, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Trở về rồi?”
Hai người đi đến đối diện lão ngồi xuống, Kỳ Bạch nâng một chén trà ừng ực uống xuống, mùi vị cũng không thèm nhấm nháp, chậc lưỡi, cảm giác còn có chút khát, nhân tiện nói, “Cho con thêm một ly!” Đưa chén trà trống rỗng qua.
Nhìn động tác hắn trâu ăn mẫu đơn tuyệt đối không hiểu cái gì là thưởng thức, Chu lão giận đến mức râu bay loạn, nổi giận nói, “Muốn uống thì tự mình đến giếng trong viện mà gánh, thật là lãng phí!” Nói rồi, còn lấy ấm trà trên bàn để xuống dưới đất — nếu không thì, Kỳ Bạch nhất định sẽ coi một bình trà ngon này thành nước giếng mà uống hết.
Kỳ Bạch hắc hắc ngây ngô cười, nói, “Bọn con đều là kẻ thô tục, so không được với thầy.”
“Coi như con biết mình biết ta!” Chu lão vẫn thổi râu trừng mắt.
“A, đúng rồi!” Kỳ Bạch vui sướng uống một hơi cạn sạch nước trà Việt Kha đưa cho hắn, nói, “Con có mang quà cho người.” Nói rồi, hắn trước từ trong không gian cầm ra một cái hộp để lên trên bàn, sau đó lại cẩn thận cầm ra một quả hình tròn màu như tuyết, rồi cầm ra một vật hình thù như một đoạn trúc cùng một đoạn như rễ cây, đem ba thứ đó nhất nhất đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy thứ hắn cầm ra, chiếc hộp thì Chu lão chỉ liếc liếc mắt nhìn, nhìn đến quả màu tuyết trắng ánh mắt nhất thời dính cứng luôn, khi nhìn thấy thứ giống rễ cây cuối cùng kia, thần sắc kích động, ngay cả trên bàn trà cũng không kiềm chế, vội vã dùng hai tay tiếp nhận cái rễ.
“Đây là Tiên Địa Lẩn?” Bàn tay thô ráp của lão nhất nhất mơn trớn trên đoạn rễ, “Một, hai, ba,…, mười một, trời ơi, thế mà có cả mười một cọng, đây chính là Tiên Địa Lẩn một ngàn một trăm năm! Ta từng gặp qua Tiên Địa Lẩn, nhưngcũng chỉ có hai trăm năm, đoạn này thế mà là một ngàn một trăm năm!”
Tiên Địa Lẩn trăm năm sinh ra một cọng rễ, nó chôn sâu vu trong đất, hơn nữa sẽ không ở mãi một chỗ, mỗi mười năm sẽ đổi một chỗ, cực có linh tính, bởi vậy mới gọi Tiên Địa Lẩn. Mà nơi có Tiên Địa Lẩn, sẽ có một loại hoa màu tím sinh trưởng, hoa kia tên gọi Vảy Tím, bởi vì cánh hoa mọc sát đất, thoạt nhìn chính là từng phiến vảy màu tím.
Lão cũng không đợi Kỳ Bạch trả lời, buông Tiên Địa Lẩn xuống, sau đó lại cẩn thận nâng quả màu tuyết trắng kia lên, “Đây là Quả Tuyết Phấn, nó sinh trưởng tại nơi cực hàn, cả quả giống như phủ một lớp phấn màu tuyết, mà hữu dụng nhất chính là ‘Phấn’ đó.” Nói rồi lão lại nổi giận mắng, “Cái thằng nhãi con, thứ trân quý như vậy, nhưng con lại không biết bảo hộ, tùy tùy tiện tiện như vậy ném vào trong đó, thân là một thầy thuốc, không biết quý trọng dược vật, con có thấy đáng xấu hổ không?”
Kỳ Bạch bị mắng tối tăm mặt mũi, ngượng ngùng xoa xoa mũi. Hộp chuẩn bị không đủ, hắn cũng không ngờ, ai biết mình sẽ tìm được một nơi tốt như vậy.
Nói rồi, lão lại không cam lòng mắng thêm vài câu, giơ tay cầm lấy chiếc hộp kia, chiếc hộp này chính là hộp Khóa Linh mà Phượng Minh Thiên đưa cho hắn. Chứng kiến hai loại dược thảo trước đó, đối với thứ được cất trong hộp Khóa Linh trân quý nhất Chu lão biểu hiện là, lão vô cùng chờ mong.
Chiếc hộp mở, một mùi dược hương khô khốc liền tỏa ra, bên trong chiếc hộp gỗ, ba nhánh cỏ Khô Tim màu lục ở giữa có một điểm vàng lẳng lặng nằm ở bên trong.
“Đây… đây là…” Chu lão hai tay run rẩy cầm lấy một gốc cỏ Khô Tim, trong mắt là khiếp sợ, cùng khó tin, “Cỏ Khô Tim, đây dĩ nhiên là cỏ Khô Tim?”
Trong mắt lão thậm chí hàm lệ, đó là hậu quả khi bị kích động đến mức không kềm chế.
“Không ngờ có một ngày ta có thể nhìn thấy cỏ Khô Tim trong truyền thuyết có thể chuyển nghịch sinh tử!”
Cỏ Khô Tim là một loại dược thảo thần kỳ, thế nhưng điều kiện sử dụng nó cũng hà khắc, phải là người đang hấp hối, nó có thể khiến người chỉ còn một hơi thở khởi tử hồi sinh, nguyên nhánh dược thảo có sinh mệnh lực rất mạnh.
Chu lão cũng chỉ thấy miêu tả về nó trong một quyển sách cổ, thế nhưng lại chưa bao giờ gặp, điều kiện sinh trưởng của cỏ Khô Tim căn bản không ai biết, nó xuất hiện là một loại kỳ tích.
Nhìn bộ dáng Chu lão kích động, Kỳ Bạch vô cùng ngượng ngùng: Hắn có nên nói một chút, cỏ Khô Tim này, hắn còn có một đống lớn, căn bản không đáng tiền.
Kỳ Bạch suy đoán, cỏ Khô Tim này hẳn chính là dược thảo mà năng lượng của hạt châu thuộc tính mộc kia giúp phát triển, sức sống từ mộc, bởi vậy mới có dược hiệu khởi tử hồi sinh.
Chu lão xong ba loại dược liệu, sau đó ngồi xuống lại gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Bạch, nhìn đến mức hắn chột dạ không thôi.
“Có thứ tốt, đừng có giữ làm của riêng!” Lão cười lạnh.
Kỳ Bạch cười hắc hắc, giả ngu, “Thầy đang nói cái gì a?”
“Hừ, giả vờ, cứ giả vờ đi!” Chu lão hừ lạnh, dùng âm lượng ai chỗ này cũng có thể nghe được nhỏ giọng nói, “Không ngờ ta lại đáng thương như vậy, nuôi ong tay áo…”
“Thầy, người có nuôi con đâu!” Kỳ Bạch theo bản năng liền lập tức phản bác.
Chu lão trợn mắt trừng, “Con dám phản bác ta?”
“Không, không!” Kỳ Bạch liên tục vẫy tay, bày ra biểu cảm khiêm tốn, “Người nói, người cứ tiếp tục!”
Chu lão lại là hừ lạnh một tiếng, nhướn mắt nhìn hắn, “Sao nào, muốn ta nghiêm hình bức cung?”
“Người thật sự là quỷ hút máu, không đem ép khô đồ của ta thì không dừng tay.” Kỳ Bạch ủy ủy khuất khuất, không cam tâm không nguyện tình không ngừng lấy dược thảo trong không gian ra bên ngoài.
Nhìn đủ loại dược thảo mà lão mới chỉ nhìn thấy bản mô phỏng dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ, lửa giận trong mắt Chu lão càng ngày càng lớn, cuối cùng một tay chỉ vào hắn, “Nhóc đồ đệ bất hiếu, có thứ tốt thế mà không biết hiếu kính sư phụ của con, thật sự là bất hiếu, bất hiếu!” Liên tục hai tiếng bất hiếu, bộ dáng nhìn hắn kia chỉ hận không thể khiến hai tiếng này đè bẹp hắn.
Lấy một gốc dược thảo cuối cùng ra, Kỳ Bạch một bộ đau đớn, “Đây là tất cả, không còn nữa.”
Chu lão hừ hừ hai tiếng, nói, “Coi như con thức thời!”
Kỳ Bạch cúi đầu, lại mím môi nhịn cười.
Việt Kha nhìn hai người, trong mắt là nét cười cùng bất đắc dĩ. Trêu đùa thầy hắn như vậy, thật sự không sao chứ?
“Đúng rồi, thầy.” Kỳ Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện, cẩn thận kể cho Chu lão những việc xảy ra khi bọn họ ở trên đảo, trước nói chuyện Việt Kha hấp thu năng lượng mất đi lý trí, sau đó còn nói thêm những chuyện xảy ra bản thân hấp thu một khối năng lượng khác ở trên đảo, khi nói đến hai người như vậy rồi như vậy, cho dù là da mặt dày như Kỳ Bạch, cũng có chút không được tự nhiên.
Chu lão lại không chú ý cảm xúc của hắn, ngưng mi suy tư một chút, nói hắn vươn tay ra đến cho lão bắt mạch, sau đó lại bắt mạch cho Việt Kha, cuối cùng suy tư một chút mới nói, “Sức mạnh trong cơ thể hai người tồn tại đối nghịch, thế nhưng lại kiềm chế lẫn nhau. Giờ ngược lại là Việt Kha nhân họa đắc phúc, cậu ta hấp thu năng lượng cực kỳ bá đạo, chỗ thiếu hụt trong cơ thể bởi vì dược tề mà sinh ra lại bị nó kích phát trước tiên, hơn nữa thời gian dài, thân thể cậu ta cũng chịu không được sức mạnh mẽ như thế, thân thể sẽ chịu thương tích nặng. Mà năng lượng trong cơ thể con vừa vặn có thể khắc chế nguồn lực trong cơ thể cậu ta, thế nhưng may mắn nguồn năng lượng thứ hai là bị con hấp thu, không thì hậu quả thiết tưởng không lường nổi, đánh bậy đánh bạ như thế.”
Mặt Kỳ Bạch lộ khó hiểu.
“Con có thể coi như thân thể người là một cái lọ, khối năng lượng thứ nhất bao hàm sức mạnh mà thân thể Việt Kha miễn miễn cưỡng cưỡng có thể chứa, thế nhưng nếu cứ bắt cậu ta chứa đựng nhiều hơn, như vậy cái lọ đó sẽ không chịu nổi áp lực. Thế nhưng hiện tại, con hấp thu một khối năng lượng khác, lại có thể khắc chế sức mạnh trong cơ thể cậu ta. Không sao đâu, về sau hai các con làm nhiều nhiều, là giải quyết được chuyện này, hơn nữa ngay cả vấn đề trong cơ thể cậu ta bởi vì dược tề mà sinh ra cũng giải quyết được luôn. Hừ, thật sự là vận khí tốt đáng ghen tị!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.