Trọng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu
Chương 16
Thập Nhị
04/03/2017
CHƯƠNG 16
Edit+Beta: Minh Miu
Còn chưa đến năm giờ, tất cả khách mời hầu như toàn bộ đều đã đến. Tại đại sảnh yến hội chỉ còn Việt Vân và Việt Lăng Phi, Việt Lăng Thiên đem hai phu phu Hứa Hòa Thắng và Lý Văn Triết mời đến phòng khách ở lầu hai, ba của anh Việt Tiêu cùng cha Quý Hiên đang ở trong đó chờ.
Ý định lúc đầu là ngày mai tự mình đến Hứa gia hướng cha mẹ Hứa Duệ cầu hôn, nhưng đã gặp mặt không bằng định như vậy đi? Huống hồ, Quý Hiên thật sự không muốn tại Hứa gia nhìn thấy Mạnh Minh, tuy cơ hội cực kì nhỏ, nhưng là rất xấu hổ.
“Ba, cha.” Việt Lăng Thiên vừa gọi một tiếng, Quý Hiên đã đứng lên nhiệt tình mà hướng Lý Văn Triết đi qua: “ Thông gia, cuối cùng được gặp hai người.”
Lý Văn Triết sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, thân thiết mà cầm ngược lấy tay Quý Hiên: “ Thông gia, thật vui khi được gặp các ngài.”
Mình giải thích một tí tại sao Quý Hiên lại gọi hai người mà Lý Văn Triết gọi là ngài, bên Trung Quốc gọi ngài khi người ấy lớn tuổi hơn, hoặc chức vị cao hơn mình, trong trường hợp này vì Quý Hiên thân phận cao hơn nên gọi ngài.
Việt Tiêu không có đi tới, chỉ là đứng tại chỗ mỉm cười. Mà Hứa Hòa Thắng ở bên người Lý Văn Triết, đã cười đến miệng đều muốn rách ra, ngay cả lợi đều lộ ra, hảo hảo một đại thúc đẹp trai cười đến như kẻ ngu.
Việt Lăng Thiên sờ sờ cái mũi kéo Hứa Duệ tránh qua một bên, có cha đại nhân ở đây, sẽ không có việc gì. Quý Hiên đối với việc yêu ai yêu cả đường đi, Hứa Duệ rõ ràng rất yêu cha cậu, cho nên cha nhiệt tình như vậy Việt Lăng Thiên thấy nhưng không thể trách.
Lúc này Hứa Hòa Thắng dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc chọc Lý Văn Triết, nhắc nhở y nhanh vào chủ đề. Loại hành động mờ ám này không thể lừa gạt được tất cả mọi người ở đây được, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Lý Văn Triết hiểu ý, vì vậy cười nói: “ Việt trung tướng, Việt phu nhân, cảm tạ các ngài mời chúng tôi tham gia toàn bộ yến hội, có thể vì ngài chúc thọ là vinh dự của Hứa gia chúng tôi.”
Không đợi Quý Hiên mở miệng, Lý Văn Triết lập tức nói: “ Lời khách khí nói đến đây thôi, thông gia! Trịnh trọng thay mặt toàn bộ Hứa gia chúc thông gia phúc như Đông Hải, thọ bỉ nam sơn.”
“Lễ vật nhỏ, xin vui lòng nhận cho.” Lúc này Hứa Hòa Thắng rốt cục có thể có việc làm, hắn liền hướng Quý Hiên đưa lên phần lễ vật thứ hai được hắn tỉ mỉ chuẩn bị. Nghe nói Việt Tiêu rất thích uống trà, hắn liền mua hai bộ trà trân quý làm quà tặng cho quà gặp mặt.
Quý Hiên cười tiếp nhận quà tặng: “ Để cho hai người tốn kém rồi, mau mời ngồi, không cần khách khí. Chuẩn bị trà.”
Bốn vị đại nhân khách khí một hồi, sau đó Việt Tiêu, Quý Hiên cùng Việt Lăng Thiên ngồi ở một bên, đang ngồi đối diện cách bàn trà với bọn họ, là Hứa Hòa Thắng, Lý Văn Triết và Hứa Duệ.
Việt Tiêu và Việt Lăng Thiên ở trước mặt người ngoài đều rất ít nói, mặt nghiêm túc, thường thường trong lúc bất tri bất giác (không thể nhận thấy) liền phát ra khí chất bá vương, làm hại Hứa Hòa Thắng ngồi đối diện với bọn họ đứng ngồi không yên, muốn mở miệng nói chuyện lại tìm không thấy chủ đề phù hợp. Đã sợ hãi nói chuyện nhiều sẽ không cẩn thận mạo phạm vào đều các tướng quân kiêng kị, lại sợ hãi chính mình kiến thức quá mức nông cạn, làm cho bọn họ xem thường, hủy mặt mũi, đành phải cười rồi cũng trầm mặc theo. Đem chủ đề điều khiển giao cho người khéo léo thành thạo, ‘Ra vào phòng lớn’ phu nhân Lý Văn Triết. Kì vọng y có năng lực thoát được cái không khí nặng nề lạnh như băng này.
Lý Văn Triết cũng không cô phụ kì vọng của hắn. Quý Hiên là một người nói chuyện rất thân thiện, hắn kiến thức nhiều, làm người cũng thẳng thắn. Đây cũng là có nguyên nhân, Việt Tiêu và ba đứa ở nhà đều lãnh khốc, mỗi người đều là miệng hồ lô không lên tiếng, chỉ hiểu phóng hơi lạnh. Nếu hắn không có một chút hoạt bát, lải nhải một chút, Quý Hiên dám khẳng định trong nhà căn bản một chút nhân khí cũng không có, thật sự trở thành tủ lạnh Bắc cực.
Quý Hiên cùng Lý Văn Triết tuy xuất thân cao có thấp có, nhưng dù sao đều là những người thường xuyên xã giao, nên có rất nhiều thứ chung. Hai vị phu nhân ngược lại trò chuyện với nhau thật vui, lời của bọn họ phần nhiều là chuyện linh tinh, cũng có thể nói là có chung một vấn đề.
Lý Văn Triết mấy chục năm qua vẫn giúp đỡ Hứa Hòa Thắng quản lý buôn bán, gặp nhiều việc cũng sẽ không luống cuống. Về sau bởi vì muốn đem Hứa Duệ bồi dưỡng thành gia chủ ưu tú, y đồng thời theo đạo mà giáo dục hài tử, cùng số lượng lớn kinh nghiệm học tập đã trải qua, lời chỉ dạy được thực hiện bằng hành động. Mấy chục năm qua khí chất của y đã chậm rãi thay đổi, trở nên chín chắn và thanh cao. ( tại hạ sức hèn nên chỉ có thể chém gió như thế thôi có hiểu được hay không còn hên xui)
Hai vị phu nhân thân thiết sôi nổi hận sao gặp nhau quá muộn, Việt Tiêu cùng Hứa Hòa Thắng bên này không khí vẫn rất áp lực. Đương nhiên chỉ có Hứa Hòa Thắng bất an cùng khẩn trương, tuy Lý Văn Triết là cái đai lưng khoáy động bầu không khí, nhưng chỉ hạn chế cái vị bên cạnh. Hứa Hòa Thắng trước mặt Việt Tiêu, căn bản ngay cả mắt cũng không dám ngẩng lên.
Chẳng lẽ muốn trong cậy vào con trai sao?
Hứa Hòa Thắng quay đầu nhìn về phía Hứa Duệ, không khí cũng không có khác gì bên này. Chỉ thấy Hứa Duệ ngồi thẳng, rủ xuống tầm mắt, khóe miệng hơi vểnh, một bộ dạng khéo léo biết điều. Ngẫu nhiên ngẩng đầu cùng Việt Lăng Thiên nhìn nhau, ngay cả nhìn cũng không nhìn người ba là hắn. Càng đừng đề cập đến cậu sẽ phát hiện bầu không khí bên này lúng túng khó xử.
Thời gian trở nên dài dằng dặc, Hứa Hòa Thắng như ngồi bàn chông. Hắn thỉnh thoảng dùng mũi chân đụng chân Lý Văn Triết một cái, thoáng đụng cánh tay của y một phát, nhắc nhở y nhanh chấm dứt chủ đề, cũng chiếu cố hắn bên này tốt một chút.
Trong nội tâm Lý Văn Triết sự kiên nhẫn đã vượt ra ngoài phạm vi kiểm soát, nhưng ở trước mặt Việt gia đành phải giữ vững tinh thần. Y đối với Quý Hiên cười nói: “ Tiểu Duệ sau này phải nhờ hai ngài rồi. Không phải tôi khoa trương con của tôi, nó là đứa thật sự rất biết điều rất hiểu chuyện. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, nếu sau này có cái gì không đúng hoặc là làm không được, ngài phải nhắc nhở nó nhiều một chút.”
Quý Hiên nhìn Hứa Duệ bên người Lý Văn Triết cười, lại nhìn Việt Lăng Thiên ngồi bên cạnh mình cười nói: “Thông gia anh thật sự là khiêm tốn, tiểu Duệ là hài tử tốt, cả nhà chúng ta đều rất thích nó.”
Nhìn thoáng qua Hứa Hòa Thắng đang trông mong mà nhìn, Quý Hiên đối với Lý Văn Triết cười nói: “Trưa hôm nay Tiểu Thiên mang Tiểu Duệ về nhà, cha chồng và mẹ chồng tôi đều rất thích nó.”
Hứa Hòa Thắng nghe vậy hai con mắt tỏa sáng, không khỏi đại hỉ, hai vị gia trưởng lớn nhất tôn trọng nhất đều đã gặp, việc hôn nhân cùng nhà này là ván đã đóng thuyền rồi, bão cấp thấp đều đánh không hư được.
Lý Văn Triết trong nội tâm cũng nảy lên kinh hỉ, y liếc nhìn con trai, hỏi: “Tiểu Duệ nó không gây phiền toái cho các ngài là tốt rồi.”
Quý Hiên khoác khoác tay, nói: “ Tiểu Duệ biết điều như vậy, làm sao có thể?”
Nói xong lại thân thiết mà đối với Hứa Hòa Thắng cười cười, giải thích nói: “ Vốn chúng ta định ngày mai mang Tiểu Thiên đi đến nhà hai người để nói chuyện chuyện chung thân của bọn nhỏ. Vừa lúc hôm nay lại gặp mặt, nghĩ là không bằng hiện tại nói chuyện, hai người không ngại chứ?”
“Hiện tại bàn luận?” Lý Văn Triết nhìn về phía Hứa Hòa Thắng, danh mục quà tặng y đêm qua đã nghĩ tốt rồi, nhưng còn chưa cho Hứa Hòa Thắng xem qua danh mục.
“Xem này tôi thật vội vàng, thật sự là thất lễ. Nhưng hai người cũng biết, Tiểu Thiên quay trở về một lần không dễ dàng. Lần này nó trở về là chúc thọ cho ba, từ đầu đến cuối ngày nghĩ không quá bảy ngày. Mấy ngày nữa Tiểu Thiên lại phải đi rồi, cho nên chúng tôi nghĩ nhân chuyện lần này nhanh chóng xác định.”
Hứa Hòa Thắng nghe xong lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Chúng tôi hiểu được, chúng ta liền tại đây thảo luận.”
Lý Văn Triết hướng Hứa Hòa Thắng truyền đạt ánh mắt tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong, phu phu hơn hai mươi năm ăn ý vẫn phải có, Hứa Hòa Thắng tương đối thỏa mãn Lý Văn Triết phòng ngừa chu đáo, hắn thành tâm mà hướng phu nhân của hắn cười cười.
Quý Hiên ngẩng đầu nhìn Việt Tiêu, thấy hắn gật đầu đưa máy vi tính bản cho gia trưởng Hứa gia, nhất gia chi chủ Hứa Hòa Thằng nói: “ Thông gia, đây là lễ vật cùng danh mục quà tặng của chúng tôi. Tiểu Thiên bốn ngày sau đã đi, chúng tôi muốn trước khi nó rời đi cho Tiểu Thiên cùng Tiểu Duệ tổ chức một lễ đính hôn nghi thức đơn giản, sau khi Tiểu Thiên bàn giao công tác, rồi trở về cử hành hôn lễ. Phía dưới cùng là bản giờ giấc, hai người nhìn xem.”
Hứa Hòa Thắng cầm qua máy tính bản xem xét, con mắt liền nhìn chăm chú vào lễ vật phía trên hiện lên một chuỗi con số 0 không cách nào chuyển động, những lời Quý Hiên nói hắn tất cả đều không nghe được. Ôi má ơi, khoản lễ vật này bằng một nửa cái khoáng sản, càng đừng đề cập đến một chuỗi sính lễ.
Lý Văn Triết cũng lại gần đi qua xem, trong nội tâm âm thầm kinh Việt gia chi mạnh tay như vậy. Y rất nhanh nhìn thấy phía dưới cùng, hôn lễ dự định tổ chức tại tháng mười một năm nay.
“Thông gia, tháng mười một còn kịp tổ chức sao? Hiện tại đã giữa tháng 8.” Lý Văn Triết đương nhiên hy vọng hôn lễ tổ chức càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng. Nhưng nhanh như vậy phải cùng con trai tách ra, trong lòng của y cũng rất không nỡ.
“Còn kịp, còn kịp.” Quý Hiên nói: “ Tiểu Thiên đã xin thời gian nghỉ kết hôn, nó trở về chỉ là an bài cũng giao nhận công việc.”
Tay Hứa Duệ bị Lý Văn Triết nắm rất chặc, cậu nghe được sắp phải kết hôn cũng sợ hãi kêu lên một tiếng. Cậu nhìn về phía Việt Lăng Thiên, trong ánh mắt rõ ràng chất vấn, làm sao lại không cùng cậu thương lượng một chút? Chuyện kết hôn này cũng không phải một mình Việt Lăng Thiên kết hôn, cậu cũng có phần.
Vốn Hứa Duệ định không lễ phép mà kháng nghị một chút, đính hôn coi như xong, nhưng hôn lễ ít nhất cũng phải để qua sang năm. Cậu tháng chín muốn đi học viện quân sự Tứ Thông học, tháng mười lại phải xin phép nghỉ kết hôn? Nói đùa gì vậy.
Hơn nữa nguyên nhân chính chủ yếu là cậu sợ, khi kết hôn biểu thị phải làm chuyện đó, cậu có thể cự tuyệt? Hứa Duệ hai hàng nước mắt, cho dù Việt Lăng Thiên thông cảm cậu lần đầu sợ hại, nhưng cậu không thể cự tuyệt một lần còn có thể cự tuyệt lần thứ hai? Cho dù Việt Lăng Thiên hai ngày nay đối với cậu có hứng thú, nhưng căn bản ngay cả một lần cự tuyệt đều không cho cự tuyệt.
Nắm tay của mình đổ mồ hôi ẩm ướt lạnh buốt, Hứa Duệ rủ xuống tầm mắt che giấu cảm xúc. Sớm muộn gì đều phải kết hôn, sớm muộn gì đều cũng bị áp, nếu như sớm chút kết hôn, cha có thể sớm chút được giải thoát.
Yên lặng thuyết phục chính mình chấp nhận, một bên nghiêng lỗ tai nghe người lớn bàn luận, bộ dáng kia như thế nào cũng thấy nhu thuận đáng yêu. Việt Lăng Thiên ở đối diện thấy được hận không thể đem cậu kéo qua ôm vào trong lòng ngực, Hứa Duệ vừa rồi sắc mặt chuyển biến rõ ràng như vậy, căn bản không thoát khỏi ánh mắt của anh, nhưng chuyện này với cậu là tình thế bắt buộc.
Sau khi đem lễ vật cho thông gia, Việt Tiêu và Quý Hiên tri kỉ nói muốn tới đối diện thiên sảnh gặp thân thích mà dẫn Việt Lăng Thiên rời đi, lưu lại Hứa Hòa Thắng, Lý Văn Triết và Hứa Duệ cha con ba người, cho bọn họ không gian thời gian lén lút thương lượng một chút.
Tuy bây giờ trong phòng khách đã không có người ngoài, nhưng Lý Văn Triết sẽ không không kiêng nể gì cả mà nói lớn tiếng. Y dùng ánh mắt nhìn Hứa Hòa Thắng, chạm máy tính bản: “Như thế nào đây?”
“Việt gia thật sự quá hào phóng.” Hứa Hòa Thắng ánh mắt bắn ra ánh sáng chói rọi, hắn có thể tưởng tượng được cảnh Hứa Duệ sau khi gả vào Việt gia, có thể vì Hứa gia mang đến bao nhiêu thứ.
Lý Văn Triết cúi đầu nhìn Hứa Duệ đối với cái này thờ ơ, có chút đau lòng. Nhưng việc đã đến nước này, đã không có cách nào thay đổi.
Y áp sát vào bên tai Hứa Hòa Thắng nhỏ giọng nói: “ Đồ cưới của Tiểu Duệ em đã sớm nghĩ tốt, hơn nữa anh cũng đã đáp ứng cho mỏ khoáng sản, anh nhìn xem có thích hợp hay không? Nếu thích hợp chúng ta lát nữa cho thông gia nhìn xem, có qua có lại.”
Nhiệt khí thổi bên tai làm cho lỗ tai hắn ngứa ngáy, còn có ngữ khí ôn nhu, tới gần bên người lại có hương thơm nhàn nhạt, tâm Hứa Hòa Thắng ngứa ngáy, Văn Triết bao lâu rồi không cho hắn đụng y? Cái eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài trắng nõn…
Ai… Hứa Hòa Thắng nhắm lại hai mắt, bây giờ không phải thời điểm động dục.
Hứa Hòa Thắng đè cổ nhiệt khí đang bốc lên dưới thân, sau đó mở thiết bị điển tử ở trên cổ tay ra xem danh sách đồ cưới của Hứa Duệ.
Xem xét, sợ hãi kêu lên một tiếng. Lý Văn Triết đây là độc chiếm làm của riêng? Cái đồ cưới này chiếm hết một nửa gia sản Hứa gia, còn có cái khoáng sản kia. Mạnh Minh nếu nhìn thấy, trong nhà còn có thể bình an sao? Thuận theo ý vợ mất lòng thiếp, khẳng định gà chó không yên. Hắn kẹp ở giữa, ai đến thông cảm cho hắn một chút?
Hứa Hòa Thắng do dự: “ Văn Triết, cái này, có thể hay không quá nhiều?”
“Lúc đầu không phải nhiều như vậy, nhưng ai bảo chúng ta là theo Việt gia kết thông gia?” Hơn hai mươi năm ở chung, Lý Văn Triết rất hiểu rõ Hứa Hòa Thắng, vì vậy tăng thêm chút sức để thuyết phục: “ Anh xem sính lễ của người ta, nhìn lại đồ cưới của chúng ta. Tuy Hứa gia chúng ta so ra kém Việt gia, nhưng người ta mạnh bạo chi ra lớn như vậy, chúng ta cũng không thể quá khó nhìn? Chênh lệch quá xa, Hứa gia chúng ta sẽ bị chê cười.”
Hứa Hòa Thắng lần nữa đau lòng như dao cắt, nhưng lại bị Lý Văn Triết đâm trúng tử huyệt. Hắn là một người rất sĩ diện.
“Anh hôm nay dùng thân phận thông gia tham dự yến hội, thái độ của mọi người đối với anh như thế nào?”
“Tốt.” Thái độ đó là tốt vô cùng, đã có một cửa quan hệ thông gia với Việt gia, hôm nay Hứa Hòa Thắng đại xuất danh tiếng. Những người kia bình thường đối với hắn ngay cả con mắt đều khinh thường nhưng hôm nay nguyên một đám đại nhân vật tới cùng hắn nói chuyện, nói gần nói xa đều lộ ra sự thân quen.
“Vậy thì đúng. Việt gia là đại gia tộc, Việt Lăng Thiên là Đại tướng quân, hai người bọn họ kết hôn nhất định sẽ bị nhiều người nhìn chăm chú, nếu như Hứa gia chúng ta chuẩn bị đồ cưới quá keo kiệt, thật là mất mặt. Anh nói, người ta sẽ nhìn anh như thế nào?” Lý Văn Triết lại hạ giọng nói: “ Được mất được mất, có được tất có mất, có mất tất có được, Thắng ca, ánh mắt nhìn xa một chút.”
“Được, nghe lời em.” Hứa Hòa Thắng cắn răng, đem Tiểu Duệ nở mày nở mặt gả ra ngoài, Tiểu Duệ mới can tâm tình nguyện mà chiếu có nhà mẹ đẻ. Hắn hướng Lý Văn Triết gật gật đầu.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy?” Lý Văn Triết trong nội tâm cao hứng, hào phóng mà hướng Hứa Hòa Thắng mà nở một nụ cười sáng lạn.
Bị nụ cười xuất hiện đột xuất, Hứa Hòa Thắng nắm tay Lý Văn Triết nói: “Quyết định.”
Lý Văn Triết cố nén xúc động muốn vẫy móng vuốt kia ra, quay đầu nhìn về phía Hứa Duệ vẫn giữ im lặng: “ Tiểu Duệ, con muốn nhìn sao?”
Hứa Duệ ngẩng đầu hướng Lý Văn Triết cười cười: “ Không cần, toàn bộ dựa vào cha làm chủ.”
Lý Văn Triết trong nội tâm thở dài, sờ lên đầu Hứa Duệ.
Hứa Hòa Thắng thấy Lý Văn Triết toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người con trai, trong nội tâm có chút chua chua, bởi vì cậu, Lý Văn Triết cùng hắn trở mặt, bởi vì cậu, cha cũng đem hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu, hắn mấy tháng đều không vào được phòng của bọn họ.
Một lát sau, Việt Tiêu Quý Hiên cùng Việt Lăng Thiên trở về. Lý Văn Triết đem máy tính bản trong tay đưa cho Quý Hiên: “ Thông gia, đây là đồ cưới của Tiểu Duệ, tuy không thể cùng với Việt gia so sánh, nhưng là tâm ý của chúng tôi.”
Quý Hiên chỉ ý tứ ý tứ mà nhìn một cái, đối với Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết cười nói: “ Sau này chúng ta là người một nhà, đừng khách khí như vậy.”
Hứa Hòa Thắng nghe được câu này, lần nữa cười ra lợi. Vừa rồi đau lòng giống như thịt bị dao cắt nhưng nghe được câu nói của Quý Hiên lập tức tan thành mây khói.
Quý Hiên quay đầu cùng Việt Tiêu thương lượng một chút, liền đối với Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết nói: “ Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai chúng tôi sẽ đưa sính lễ cho quý phủ, ngày mốt để cho Tiểu Thiên cùng Tiểu Duệ đi đăng kí, hai nhà chúng ta người thân cùng thân bằng hảo hữu liền dứt khoát cử hành nghi lễ đính hôn. Thời điểm này có chút vội vàng, nhưng tiếp tục qua một ngày Lăng Thiên phải chuẩn bị lên đường quay trở lại tinh cầu, như thế nào cũng phải cho bọn họ chút thời gian ở chung với nhau một mình ?”
Hứa Hòa Thắng gật đầu, phụ họa nói: “ Đúng vậy đúng vậy, cứ như vậy đi, tôi cùng Văn Triết đều không có ý kiến.”
Quý Hiên lôi kéo tay Hứa Duệ nói: “ Tiểu Duệ ah, con đi học viện quân đội Tứ Thông cả nhà chúng ta đều không ai phản đối, bất quả có thể hay không qua năm mới đi báo danh?”
“ À?” Hứa Duệ nhìn Việt Lăng Thiên, anh đã cùng cha mẹ nói? Kì thật người ta đã sớm ở bên trong phòng quan sát xem hiện trường tường thật trực tiếp.
Quý Hiên thấy Hứa Duệ nhìn về phía Việt Lăng Thiên, lại cho là cậu không muốn, liền nói: “ Con xem, trường học tháng chín liền đi học, nhưng tháng mười một là ngày con cùng Tiểu Thiên tổ chức hôn lễ. Cử hành hôn lễ, lại mặt, tiếp theo liền phải đi hưởng tuần trăng mật. Hơn nữa trước khi hai đứa cử hành hôn lễ, còn có rất nhiều chuyện vặt vãnh phải làm, tỉ như thử lễ phục, trang trí nhà hai đứa, đợi một chút, Tiểu Thiên lại không có, những chuyện này con phải quyết định. Con xem, những chuyện này đều xong con lại quay trở lại trường học, đều phải chuẩn bị cuộc thi, còn không bằng chờ thêm năm sau con lại đi đến trường. Chúng ta cùng trường học nói chuyện, dàn xếp một chút. Có được không?”
“… Được.” Có thể nói không được sao? Hứa Duệ lệ rơi đầy mặt.
Cậu đột nhiên nhớ tới thời gian quân nhân nghỉ kết hôn không dài đến nửa tháng, không có lý do Việt Lăng Thiên thả mặc thời gian nghỉ kết hôn ở nhà, với tư cách làm vợ anh không bồi lão công lại đi đến trường?
“Thật sự là bé ngoan.” Quý Hiên thỏa mãn mà sờ sờ đầu Hứa Duệ.
Việt Lăng Thiên cũng vừa lòng, cũng muốn sờ sờ đầu Hứa Duệ, nhưng ở trước mặt mọi người anh vẫn là rụt rè duy trì hình tượng lạnh lùng.
Quý Hiên kéo tay Việt Tiêu đứng lên: “ Thông gia, hôm nay thật sự là rất vui vẻ. Chúng ta đi ra ngoài đi, tôi giới thiệu thân bằng hảo hữu cho hai người nhận thức.”
Hứa Hòa Thắng vội vàng kéo tay Lý Văn Triết đứng dậy, cao hứng không thôi, liên tiếp lên tiếng đáp lời: “Được được được.”
Dưới lầu khách quý đến rất đông, mọi người nhìn thấy người được chúc thọ đi ra không hẹn đều cùng hướng Việt Tiêu bọn họ tụ tập đi tới.
Thọ yến Việt Tiêu thập phần chu đáo, khách và chủ đều hết sức vui sướng. Tiếc nuối duy nhất là Việt Thái An Tướng quân cùng phu nhân Âu Tuyết Nhi không có xuất hiện, bằng không thì có thể yết kiến tướng quân phu nhân Âu Tuyết Nhi tôn quý.
Hứa Hòa Thắng tại mọi người nịnh nọt cùng Lý Văn Triết tươi cười ôn nhu lần nữa bị mê hoặc mất lí trí, không khỏi mặt mày hớn hở, đắc chí vừa lòng, chỉ cảm thấy Hứa gia bọn họ tương lai một mảnh tươi sáng, Hứa Nghĩa thăng quan phát tài rất nhanh sẽ thực hiện được.
Tại sao có rất nhiều người xinh đẹp, tài giỏi hơn Hứa Duệ mà Việt Lăng Thiên lại lựa chọn Hứa Duệ, đó bởi vì yêu, yêu đâu nhất thiết phải tiếp xúc nhiều mới sinh tình cảm. Đó gọi là tình yêu trời đánh, vừa gặp bùm đổ cái rầm. Trên đời có rất nhiều người may mắn đổ ngay cái nhìn đầu tiên thì đến với nhau, có những người chỉ có thể đơn phương thôi. Chỉ có thể lặng im nhìn người đó hạnh phúc, nhìn người đó bên người khác, mà chính mình lấy tư cách gì để ghen. Cho dù cách xa hàng ngàn cây số, xa cả nửa vòng Trái Đất thì cũng không cách nào quên đi một người. Vì đó là yêu. Hazzzz bệnh tật sinh yếu đuối nên lảm nhảm tí xíu về vấn đề nhân sinh……. Đăng bởi: admin
Edit+Beta: Minh Miu
Còn chưa đến năm giờ, tất cả khách mời hầu như toàn bộ đều đã đến. Tại đại sảnh yến hội chỉ còn Việt Vân và Việt Lăng Phi, Việt Lăng Thiên đem hai phu phu Hứa Hòa Thắng và Lý Văn Triết mời đến phòng khách ở lầu hai, ba của anh Việt Tiêu cùng cha Quý Hiên đang ở trong đó chờ.
Ý định lúc đầu là ngày mai tự mình đến Hứa gia hướng cha mẹ Hứa Duệ cầu hôn, nhưng đã gặp mặt không bằng định như vậy đi? Huống hồ, Quý Hiên thật sự không muốn tại Hứa gia nhìn thấy Mạnh Minh, tuy cơ hội cực kì nhỏ, nhưng là rất xấu hổ.
“Ba, cha.” Việt Lăng Thiên vừa gọi một tiếng, Quý Hiên đã đứng lên nhiệt tình mà hướng Lý Văn Triết đi qua: “ Thông gia, cuối cùng được gặp hai người.”
Lý Văn Triết sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, thân thiết mà cầm ngược lấy tay Quý Hiên: “ Thông gia, thật vui khi được gặp các ngài.”
Mình giải thích một tí tại sao Quý Hiên lại gọi hai người mà Lý Văn Triết gọi là ngài, bên Trung Quốc gọi ngài khi người ấy lớn tuổi hơn, hoặc chức vị cao hơn mình, trong trường hợp này vì Quý Hiên thân phận cao hơn nên gọi ngài.
Việt Tiêu không có đi tới, chỉ là đứng tại chỗ mỉm cười. Mà Hứa Hòa Thắng ở bên người Lý Văn Triết, đã cười đến miệng đều muốn rách ra, ngay cả lợi đều lộ ra, hảo hảo một đại thúc đẹp trai cười đến như kẻ ngu.
Việt Lăng Thiên sờ sờ cái mũi kéo Hứa Duệ tránh qua một bên, có cha đại nhân ở đây, sẽ không có việc gì. Quý Hiên đối với việc yêu ai yêu cả đường đi, Hứa Duệ rõ ràng rất yêu cha cậu, cho nên cha nhiệt tình như vậy Việt Lăng Thiên thấy nhưng không thể trách.
Lúc này Hứa Hòa Thắng dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc chọc Lý Văn Triết, nhắc nhở y nhanh vào chủ đề. Loại hành động mờ ám này không thể lừa gạt được tất cả mọi người ở đây được, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Lý Văn Triết hiểu ý, vì vậy cười nói: “ Việt trung tướng, Việt phu nhân, cảm tạ các ngài mời chúng tôi tham gia toàn bộ yến hội, có thể vì ngài chúc thọ là vinh dự của Hứa gia chúng tôi.”
Không đợi Quý Hiên mở miệng, Lý Văn Triết lập tức nói: “ Lời khách khí nói đến đây thôi, thông gia! Trịnh trọng thay mặt toàn bộ Hứa gia chúc thông gia phúc như Đông Hải, thọ bỉ nam sơn.”
“Lễ vật nhỏ, xin vui lòng nhận cho.” Lúc này Hứa Hòa Thắng rốt cục có thể có việc làm, hắn liền hướng Quý Hiên đưa lên phần lễ vật thứ hai được hắn tỉ mỉ chuẩn bị. Nghe nói Việt Tiêu rất thích uống trà, hắn liền mua hai bộ trà trân quý làm quà tặng cho quà gặp mặt.
Quý Hiên cười tiếp nhận quà tặng: “ Để cho hai người tốn kém rồi, mau mời ngồi, không cần khách khí. Chuẩn bị trà.”
Bốn vị đại nhân khách khí một hồi, sau đó Việt Tiêu, Quý Hiên cùng Việt Lăng Thiên ngồi ở một bên, đang ngồi đối diện cách bàn trà với bọn họ, là Hứa Hòa Thắng, Lý Văn Triết và Hứa Duệ.
Việt Tiêu và Việt Lăng Thiên ở trước mặt người ngoài đều rất ít nói, mặt nghiêm túc, thường thường trong lúc bất tri bất giác (không thể nhận thấy) liền phát ra khí chất bá vương, làm hại Hứa Hòa Thắng ngồi đối diện với bọn họ đứng ngồi không yên, muốn mở miệng nói chuyện lại tìm không thấy chủ đề phù hợp. Đã sợ hãi nói chuyện nhiều sẽ không cẩn thận mạo phạm vào đều các tướng quân kiêng kị, lại sợ hãi chính mình kiến thức quá mức nông cạn, làm cho bọn họ xem thường, hủy mặt mũi, đành phải cười rồi cũng trầm mặc theo. Đem chủ đề điều khiển giao cho người khéo léo thành thạo, ‘Ra vào phòng lớn’ phu nhân Lý Văn Triết. Kì vọng y có năng lực thoát được cái không khí nặng nề lạnh như băng này.
Lý Văn Triết cũng không cô phụ kì vọng của hắn. Quý Hiên là một người nói chuyện rất thân thiện, hắn kiến thức nhiều, làm người cũng thẳng thắn. Đây cũng là có nguyên nhân, Việt Tiêu và ba đứa ở nhà đều lãnh khốc, mỗi người đều là miệng hồ lô không lên tiếng, chỉ hiểu phóng hơi lạnh. Nếu hắn không có một chút hoạt bát, lải nhải một chút, Quý Hiên dám khẳng định trong nhà căn bản một chút nhân khí cũng không có, thật sự trở thành tủ lạnh Bắc cực.
Quý Hiên cùng Lý Văn Triết tuy xuất thân cao có thấp có, nhưng dù sao đều là những người thường xuyên xã giao, nên có rất nhiều thứ chung. Hai vị phu nhân ngược lại trò chuyện với nhau thật vui, lời của bọn họ phần nhiều là chuyện linh tinh, cũng có thể nói là có chung một vấn đề.
Lý Văn Triết mấy chục năm qua vẫn giúp đỡ Hứa Hòa Thắng quản lý buôn bán, gặp nhiều việc cũng sẽ không luống cuống. Về sau bởi vì muốn đem Hứa Duệ bồi dưỡng thành gia chủ ưu tú, y đồng thời theo đạo mà giáo dục hài tử, cùng số lượng lớn kinh nghiệm học tập đã trải qua, lời chỉ dạy được thực hiện bằng hành động. Mấy chục năm qua khí chất của y đã chậm rãi thay đổi, trở nên chín chắn và thanh cao. ( tại hạ sức hèn nên chỉ có thể chém gió như thế thôi có hiểu được hay không còn hên xui)
Hai vị phu nhân thân thiết sôi nổi hận sao gặp nhau quá muộn, Việt Tiêu cùng Hứa Hòa Thắng bên này không khí vẫn rất áp lực. Đương nhiên chỉ có Hứa Hòa Thắng bất an cùng khẩn trương, tuy Lý Văn Triết là cái đai lưng khoáy động bầu không khí, nhưng chỉ hạn chế cái vị bên cạnh. Hứa Hòa Thắng trước mặt Việt Tiêu, căn bản ngay cả mắt cũng không dám ngẩng lên.
Chẳng lẽ muốn trong cậy vào con trai sao?
Hứa Hòa Thắng quay đầu nhìn về phía Hứa Duệ, không khí cũng không có khác gì bên này. Chỉ thấy Hứa Duệ ngồi thẳng, rủ xuống tầm mắt, khóe miệng hơi vểnh, một bộ dạng khéo léo biết điều. Ngẫu nhiên ngẩng đầu cùng Việt Lăng Thiên nhìn nhau, ngay cả nhìn cũng không nhìn người ba là hắn. Càng đừng đề cập đến cậu sẽ phát hiện bầu không khí bên này lúng túng khó xử.
Thời gian trở nên dài dằng dặc, Hứa Hòa Thắng như ngồi bàn chông. Hắn thỉnh thoảng dùng mũi chân đụng chân Lý Văn Triết một cái, thoáng đụng cánh tay của y một phát, nhắc nhở y nhanh chấm dứt chủ đề, cũng chiếu cố hắn bên này tốt một chút.
Trong nội tâm Lý Văn Triết sự kiên nhẫn đã vượt ra ngoài phạm vi kiểm soát, nhưng ở trước mặt Việt gia đành phải giữ vững tinh thần. Y đối với Quý Hiên cười nói: “ Tiểu Duệ sau này phải nhờ hai ngài rồi. Không phải tôi khoa trương con của tôi, nó là đứa thật sự rất biết điều rất hiểu chuyện. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, nếu sau này có cái gì không đúng hoặc là làm không được, ngài phải nhắc nhở nó nhiều một chút.”
Quý Hiên nhìn Hứa Duệ bên người Lý Văn Triết cười, lại nhìn Việt Lăng Thiên ngồi bên cạnh mình cười nói: “Thông gia anh thật sự là khiêm tốn, tiểu Duệ là hài tử tốt, cả nhà chúng ta đều rất thích nó.”
Nhìn thoáng qua Hứa Hòa Thắng đang trông mong mà nhìn, Quý Hiên đối với Lý Văn Triết cười nói: “Trưa hôm nay Tiểu Thiên mang Tiểu Duệ về nhà, cha chồng và mẹ chồng tôi đều rất thích nó.”
Hứa Hòa Thắng nghe vậy hai con mắt tỏa sáng, không khỏi đại hỉ, hai vị gia trưởng lớn nhất tôn trọng nhất đều đã gặp, việc hôn nhân cùng nhà này là ván đã đóng thuyền rồi, bão cấp thấp đều đánh không hư được.
Lý Văn Triết trong nội tâm cũng nảy lên kinh hỉ, y liếc nhìn con trai, hỏi: “Tiểu Duệ nó không gây phiền toái cho các ngài là tốt rồi.”
Quý Hiên khoác khoác tay, nói: “ Tiểu Duệ biết điều như vậy, làm sao có thể?”
Nói xong lại thân thiết mà đối với Hứa Hòa Thắng cười cười, giải thích nói: “ Vốn chúng ta định ngày mai mang Tiểu Thiên đi đến nhà hai người để nói chuyện chuyện chung thân của bọn nhỏ. Vừa lúc hôm nay lại gặp mặt, nghĩ là không bằng hiện tại nói chuyện, hai người không ngại chứ?”
“Hiện tại bàn luận?” Lý Văn Triết nhìn về phía Hứa Hòa Thắng, danh mục quà tặng y đêm qua đã nghĩ tốt rồi, nhưng còn chưa cho Hứa Hòa Thắng xem qua danh mục.
“Xem này tôi thật vội vàng, thật sự là thất lễ. Nhưng hai người cũng biết, Tiểu Thiên quay trở về một lần không dễ dàng. Lần này nó trở về là chúc thọ cho ba, từ đầu đến cuối ngày nghĩ không quá bảy ngày. Mấy ngày nữa Tiểu Thiên lại phải đi rồi, cho nên chúng tôi nghĩ nhân chuyện lần này nhanh chóng xác định.”
Hứa Hòa Thắng nghe xong lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Chúng tôi hiểu được, chúng ta liền tại đây thảo luận.”
Lý Văn Triết hướng Hứa Hòa Thắng truyền đạt ánh mắt tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong, phu phu hơn hai mươi năm ăn ý vẫn phải có, Hứa Hòa Thắng tương đối thỏa mãn Lý Văn Triết phòng ngừa chu đáo, hắn thành tâm mà hướng phu nhân của hắn cười cười.
Quý Hiên ngẩng đầu nhìn Việt Tiêu, thấy hắn gật đầu đưa máy vi tính bản cho gia trưởng Hứa gia, nhất gia chi chủ Hứa Hòa Thằng nói: “ Thông gia, đây là lễ vật cùng danh mục quà tặng của chúng tôi. Tiểu Thiên bốn ngày sau đã đi, chúng tôi muốn trước khi nó rời đi cho Tiểu Thiên cùng Tiểu Duệ tổ chức một lễ đính hôn nghi thức đơn giản, sau khi Tiểu Thiên bàn giao công tác, rồi trở về cử hành hôn lễ. Phía dưới cùng là bản giờ giấc, hai người nhìn xem.”
Hứa Hòa Thắng cầm qua máy tính bản xem xét, con mắt liền nhìn chăm chú vào lễ vật phía trên hiện lên một chuỗi con số 0 không cách nào chuyển động, những lời Quý Hiên nói hắn tất cả đều không nghe được. Ôi má ơi, khoản lễ vật này bằng một nửa cái khoáng sản, càng đừng đề cập đến một chuỗi sính lễ.
Lý Văn Triết cũng lại gần đi qua xem, trong nội tâm âm thầm kinh Việt gia chi mạnh tay như vậy. Y rất nhanh nhìn thấy phía dưới cùng, hôn lễ dự định tổ chức tại tháng mười một năm nay.
“Thông gia, tháng mười một còn kịp tổ chức sao? Hiện tại đã giữa tháng 8.” Lý Văn Triết đương nhiên hy vọng hôn lễ tổ chức càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng. Nhưng nhanh như vậy phải cùng con trai tách ra, trong lòng của y cũng rất không nỡ.
“Còn kịp, còn kịp.” Quý Hiên nói: “ Tiểu Thiên đã xin thời gian nghỉ kết hôn, nó trở về chỉ là an bài cũng giao nhận công việc.”
Tay Hứa Duệ bị Lý Văn Triết nắm rất chặc, cậu nghe được sắp phải kết hôn cũng sợ hãi kêu lên một tiếng. Cậu nhìn về phía Việt Lăng Thiên, trong ánh mắt rõ ràng chất vấn, làm sao lại không cùng cậu thương lượng một chút? Chuyện kết hôn này cũng không phải một mình Việt Lăng Thiên kết hôn, cậu cũng có phần.
Vốn Hứa Duệ định không lễ phép mà kháng nghị một chút, đính hôn coi như xong, nhưng hôn lễ ít nhất cũng phải để qua sang năm. Cậu tháng chín muốn đi học viện quân sự Tứ Thông học, tháng mười lại phải xin phép nghỉ kết hôn? Nói đùa gì vậy.
Hơn nữa nguyên nhân chính chủ yếu là cậu sợ, khi kết hôn biểu thị phải làm chuyện đó, cậu có thể cự tuyệt? Hứa Duệ hai hàng nước mắt, cho dù Việt Lăng Thiên thông cảm cậu lần đầu sợ hại, nhưng cậu không thể cự tuyệt một lần còn có thể cự tuyệt lần thứ hai? Cho dù Việt Lăng Thiên hai ngày nay đối với cậu có hứng thú, nhưng căn bản ngay cả một lần cự tuyệt đều không cho cự tuyệt.
Nắm tay của mình đổ mồ hôi ẩm ướt lạnh buốt, Hứa Duệ rủ xuống tầm mắt che giấu cảm xúc. Sớm muộn gì đều phải kết hôn, sớm muộn gì đều cũng bị áp, nếu như sớm chút kết hôn, cha có thể sớm chút được giải thoát.
Yên lặng thuyết phục chính mình chấp nhận, một bên nghiêng lỗ tai nghe người lớn bàn luận, bộ dáng kia như thế nào cũng thấy nhu thuận đáng yêu. Việt Lăng Thiên ở đối diện thấy được hận không thể đem cậu kéo qua ôm vào trong lòng ngực, Hứa Duệ vừa rồi sắc mặt chuyển biến rõ ràng như vậy, căn bản không thoát khỏi ánh mắt của anh, nhưng chuyện này với cậu là tình thế bắt buộc.
Sau khi đem lễ vật cho thông gia, Việt Tiêu và Quý Hiên tri kỉ nói muốn tới đối diện thiên sảnh gặp thân thích mà dẫn Việt Lăng Thiên rời đi, lưu lại Hứa Hòa Thắng, Lý Văn Triết và Hứa Duệ cha con ba người, cho bọn họ không gian thời gian lén lút thương lượng một chút.
Tuy bây giờ trong phòng khách đã không có người ngoài, nhưng Lý Văn Triết sẽ không không kiêng nể gì cả mà nói lớn tiếng. Y dùng ánh mắt nhìn Hứa Hòa Thắng, chạm máy tính bản: “Như thế nào đây?”
“Việt gia thật sự quá hào phóng.” Hứa Hòa Thắng ánh mắt bắn ra ánh sáng chói rọi, hắn có thể tưởng tượng được cảnh Hứa Duệ sau khi gả vào Việt gia, có thể vì Hứa gia mang đến bao nhiêu thứ.
Lý Văn Triết cúi đầu nhìn Hứa Duệ đối với cái này thờ ơ, có chút đau lòng. Nhưng việc đã đến nước này, đã không có cách nào thay đổi.
Y áp sát vào bên tai Hứa Hòa Thắng nhỏ giọng nói: “ Đồ cưới của Tiểu Duệ em đã sớm nghĩ tốt, hơn nữa anh cũng đã đáp ứng cho mỏ khoáng sản, anh nhìn xem có thích hợp hay không? Nếu thích hợp chúng ta lát nữa cho thông gia nhìn xem, có qua có lại.”
Nhiệt khí thổi bên tai làm cho lỗ tai hắn ngứa ngáy, còn có ngữ khí ôn nhu, tới gần bên người lại có hương thơm nhàn nhạt, tâm Hứa Hòa Thắng ngứa ngáy, Văn Triết bao lâu rồi không cho hắn đụng y? Cái eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài trắng nõn…
Ai… Hứa Hòa Thắng nhắm lại hai mắt, bây giờ không phải thời điểm động dục.
Hứa Hòa Thắng đè cổ nhiệt khí đang bốc lên dưới thân, sau đó mở thiết bị điển tử ở trên cổ tay ra xem danh sách đồ cưới của Hứa Duệ.
Xem xét, sợ hãi kêu lên một tiếng. Lý Văn Triết đây là độc chiếm làm của riêng? Cái đồ cưới này chiếm hết một nửa gia sản Hứa gia, còn có cái khoáng sản kia. Mạnh Minh nếu nhìn thấy, trong nhà còn có thể bình an sao? Thuận theo ý vợ mất lòng thiếp, khẳng định gà chó không yên. Hắn kẹp ở giữa, ai đến thông cảm cho hắn một chút?
Hứa Hòa Thắng do dự: “ Văn Triết, cái này, có thể hay không quá nhiều?”
“Lúc đầu không phải nhiều như vậy, nhưng ai bảo chúng ta là theo Việt gia kết thông gia?” Hơn hai mươi năm ở chung, Lý Văn Triết rất hiểu rõ Hứa Hòa Thắng, vì vậy tăng thêm chút sức để thuyết phục: “ Anh xem sính lễ của người ta, nhìn lại đồ cưới của chúng ta. Tuy Hứa gia chúng ta so ra kém Việt gia, nhưng người ta mạnh bạo chi ra lớn như vậy, chúng ta cũng không thể quá khó nhìn? Chênh lệch quá xa, Hứa gia chúng ta sẽ bị chê cười.”
Hứa Hòa Thắng lần nữa đau lòng như dao cắt, nhưng lại bị Lý Văn Triết đâm trúng tử huyệt. Hắn là một người rất sĩ diện.
“Anh hôm nay dùng thân phận thông gia tham dự yến hội, thái độ của mọi người đối với anh như thế nào?”
“Tốt.” Thái độ đó là tốt vô cùng, đã có một cửa quan hệ thông gia với Việt gia, hôm nay Hứa Hòa Thắng đại xuất danh tiếng. Những người kia bình thường đối với hắn ngay cả con mắt đều khinh thường nhưng hôm nay nguyên một đám đại nhân vật tới cùng hắn nói chuyện, nói gần nói xa đều lộ ra sự thân quen.
“Vậy thì đúng. Việt gia là đại gia tộc, Việt Lăng Thiên là Đại tướng quân, hai người bọn họ kết hôn nhất định sẽ bị nhiều người nhìn chăm chú, nếu như Hứa gia chúng ta chuẩn bị đồ cưới quá keo kiệt, thật là mất mặt. Anh nói, người ta sẽ nhìn anh như thế nào?” Lý Văn Triết lại hạ giọng nói: “ Được mất được mất, có được tất có mất, có mất tất có được, Thắng ca, ánh mắt nhìn xa một chút.”
“Được, nghe lời em.” Hứa Hòa Thắng cắn răng, đem Tiểu Duệ nở mày nở mặt gả ra ngoài, Tiểu Duệ mới can tâm tình nguyện mà chiếu có nhà mẹ đẻ. Hắn hướng Lý Văn Triết gật gật đầu.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy?” Lý Văn Triết trong nội tâm cao hứng, hào phóng mà hướng Hứa Hòa Thắng mà nở một nụ cười sáng lạn.
Bị nụ cười xuất hiện đột xuất, Hứa Hòa Thắng nắm tay Lý Văn Triết nói: “Quyết định.”
Lý Văn Triết cố nén xúc động muốn vẫy móng vuốt kia ra, quay đầu nhìn về phía Hứa Duệ vẫn giữ im lặng: “ Tiểu Duệ, con muốn nhìn sao?”
Hứa Duệ ngẩng đầu hướng Lý Văn Triết cười cười: “ Không cần, toàn bộ dựa vào cha làm chủ.”
Lý Văn Triết trong nội tâm thở dài, sờ lên đầu Hứa Duệ.
Hứa Hòa Thắng thấy Lý Văn Triết toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người con trai, trong nội tâm có chút chua chua, bởi vì cậu, Lý Văn Triết cùng hắn trở mặt, bởi vì cậu, cha cũng đem hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu, hắn mấy tháng đều không vào được phòng của bọn họ.
Một lát sau, Việt Tiêu Quý Hiên cùng Việt Lăng Thiên trở về. Lý Văn Triết đem máy tính bản trong tay đưa cho Quý Hiên: “ Thông gia, đây là đồ cưới của Tiểu Duệ, tuy không thể cùng với Việt gia so sánh, nhưng là tâm ý của chúng tôi.”
Quý Hiên chỉ ý tứ ý tứ mà nhìn một cái, đối với Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết cười nói: “ Sau này chúng ta là người một nhà, đừng khách khí như vậy.”
Hứa Hòa Thắng nghe được câu này, lần nữa cười ra lợi. Vừa rồi đau lòng giống như thịt bị dao cắt nhưng nghe được câu nói của Quý Hiên lập tức tan thành mây khói.
Quý Hiên quay đầu cùng Việt Tiêu thương lượng một chút, liền đối với Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết nói: “ Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai chúng tôi sẽ đưa sính lễ cho quý phủ, ngày mốt để cho Tiểu Thiên cùng Tiểu Duệ đi đăng kí, hai nhà chúng ta người thân cùng thân bằng hảo hữu liền dứt khoát cử hành nghi lễ đính hôn. Thời điểm này có chút vội vàng, nhưng tiếp tục qua một ngày Lăng Thiên phải chuẩn bị lên đường quay trở lại tinh cầu, như thế nào cũng phải cho bọn họ chút thời gian ở chung với nhau một mình ?”
Hứa Hòa Thắng gật đầu, phụ họa nói: “ Đúng vậy đúng vậy, cứ như vậy đi, tôi cùng Văn Triết đều không có ý kiến.”
Quý Hiên lôi kéo tay Hứa Duệ nói: “ Tiểu Duệ ah, con đi học viện quân đội Tứ Thông cả nhà chúng ta đều không ai phản đối, bất quả có thể hay không qua năm mới đi báo danh?”
“ À?” Hứa Duệ nhìn Việt Lăng Thiên, anh đã cùng cha mẹ nói? Kì thật người ta đã sớm ở bên trong phòng quan sát xem hiện trường tường thật trực tiếp.
Quý Hiên thấy Hứa Duệ nhìn về phía Việt Lăng Thiên, lại cho là cậu không muốn, liền nói: “ Con xem, trường học tháng chín liền đi học, nhưng tháng mười một là ngày con cùng Tiểu Thiên tổ chức hôn lễ. Cử hành hôn lễ, lại mặt, tiếp theo liền phải đi hưởng tuần trăng mật. Hơn nữa trước khi hai đứa cử hành hôn lễ, còn có rất nhiều chuyện vặt vãnh phải làm, tỉ như thử lễ phục, trang trí nhà hai đứa, đợi một chút, Tiểu Thiên lại không có, những chuyện này con phải quyết định. Con xem, những chuyện này đều xong con lại quay trở lại trường học, đều phải chuẩn bị cuộc thi, còn không bằng chờ thêm năm sau con lại đi đến trường. Chúng ta cùng trường học nói chuyện, dàn xếp một chút. Có được không?”
“… Được.” Có thể nói không được sao? Hứa Duệ lệ rơi đầy mặt.
Cậu đột nhiên nhớ tới thời gian quân nhân nghỉ kết hôn không dài đến nửa tháng, không có lý do Việt Lăng Thiên thả mặc thời gian nghỉ kết hôn ở nhà, với tư cách làm vợ anh không bồi lão công lại đi đến trường?
“Thật sự là bé ngoan.” Quý Hiên thỏa mãn mà sờ sờ đầu Hứa Duệ.
Việt Lăng Thiên cũng vừa lòng, cũng muốn sờ sờ đầu Hứa Duệ, nhưng ở trước mặt mọi người anh vẫn là rụt rè duy trì hình tượng lạnh lùng.
Quý Hiên kéo tay Việt Tiêu đứng lên: “ Thông gia, hôm nay thật sự là rất vui vẻ. Chúng ta đi ra ngoài đi, tôi giới thiệu thân bằng hảo hữu cho hai người nhận thức.”
Hứa Hòa Thắng vội vàng kéo tay Lý Văn Triết đứng dậy, cao hứng không thôi, liên tiếp lên tiếng đáp lời: “Được được được.”
Dưới lầu khách quý đến rất đông, mọi người nhìn thấy người được chúc thọ đi ra không hẹn đều cùng hướng Việt Tiêu bọn họ tụ tập đi tới.
Thọ yến Việt Tiêu thập phần chu đáo, khách và chủ đều hết sức vui sướng. Tiếc nuối duy nhất là Việt Thái An Tướng quân cùng phu nhân Âu Tuyết Nhi không có xuất hiện, bằng không thì có thể yết kiến tướng quân phu nhân Âu Tuyết Nhi tôn quý.
Hứa Hòa Thắng tại mọi người nịnh nọt cùng Lý Văn Triết tươi cười ôn nhu lần nữa bị mê hoặc mất lí trí, không khỏi mặt mày hớn hở, đắc chí vừa lòng, chỉ cảm thấy Hứa gia bọn họ tương lai một mảnh tươi sáng, Hứa Nghĩa thăng quan phát tài rất nhanh sẽ thực hiện được.
Tại sao có rất nhiều người xinh đẹp, tài giỏi hơn Hứa Duệ mà Việt Lăng Thiên lại lựa chọn Hứa Duệ, đó bởi vì yêu, yêu đâu nhất thiết phải tiếp xúc nhiều mới sinh tình cảm. Đó gọi là tình yêu trời đánh, vừa gặp bùm đổ cái rầm. Trên đời có rất nhiều người may mắn đổ ngay cái nhìn đầu tiên thì đến với nhau, có những người chỉ có thể đơn phương thôi. Chỉ có thể lặng im nhìn người đó hạnh phúc, nhìn người đó bên người khác, mà chính mình lấy tư cách gì để ghen. Cho dù cách xa hàng ngàn cây số, xa cả nửa vòng Trái Đất thì cũng không cách nào quên đi một người. Vì đó là yêu. Hazzzz bệnh tật sinh yếu đuối nên lảm nhảm tí xíu về vấn đề nhân sinh……. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.