Chương 32: Kế hoạch chuyển nhà
Y Toàn Vũ
20/03/2017
Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Tuy điều kiện của Lôi Nghị rất khiến người ta động tâm, nhưng cuối cùng Tô Hàm vẫn không đồng ý.
Nguyên nhân lớn nhất đương nhiên bởi vì, cậu đối với Lôi Nghị… rất thưởng thức dáng người anh nhưng còn chưa tới nỗi yêu.
Hơn nữa, dù sao bây giờ cậu cũng có dị năng cấp ba, còn có một người thầy là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, một người có lực tinh thần cấp bảy kiêm tinh sư cấp thấp.
Tuy rằng không thể so sánh với địa vị của Lôi Nghị, nhưng nếu không chủ động sinh sự, thì vẫn có thể sống thoải mái tự tại ở Thành Trung Tâm.
Còn một băn khoăn nữa là chuyện con trai cậu.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa làm rõ được một người cha khác con của mình là ai, nếu đúng là Lôi Nghị thì tốt rồi, sau khi sống chung, chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn, mà nếu không phải thì sao?
Nếu cha của Tô Triêu là Lâm Tuấn hoặc một người đàn ông khác thì thế nào? Cho dù Lôi Nghị cam đoan sau này sẽ đối tốt với nó, nhưng Lôi gia dù sao cũng là một gia tộc lớn khống chế một phần tư Liên Minh.
Bất kỳ một gia tộc lớn nào đều không thể thiếu được việc tranh đấu ích lợi, tuy Lôi Nghị nói nhà anh khẩu đơn giản, nhưng là một trong bốn gia tộc dị năng lớn nhất Liên Minh có đơn giản đến đâu thì cũng không dễ dàng.
Hơn nữa về sau nếu cậu và Lôi Nghị kết hôn, nhất định sẽ phải sinh thêm con, đến lúc đó thân phận của bé Tô Triêu sẽ cực kỳ xấu hổ, đặc biệt tại là khi dị năng của nó còn giống Lôi Nghị đến khác thường.
Khi đó sinh hoạt của Tô Triêu ở Lôi gia có lẽ sẽ rất gian nan, tiếp đó về sau nếu có người đứng trước mặt nó lắm miệng thì sao? Liệu nó có đánh chủ ý gì vào Lôi gia hay không?
Tô Hàm cũng không cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, mà theo hiểu biết trong tận thế, chỉ vì một chút ích lợi lập tức mày chết tao sống, cậu tự cho rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy cũng không phải không có lý.
Cũng may sau khi Tô Hàm uyển chuyển từ chối, Lôi Nghị cũng không nhắc lại chuyện kết hôn hay vào tên trong gia phả nữa, nhưng vẫn như cũ đối xử rất tốt với Tô Hàm.
Ví dụ như, mỗi ngày buổi sáng sẽ ngồi trước bàn ăn chờ Tô Hàm cùng ăn, tối đến sẽ bớt chút thời gian chơi cùng bé Tô Triêu một lát.
Tuy không thể hiện quá nhiều trong lời nói hay đòi hỏi thêm gì nhưng anh quan tâm tất cả cẩn thận tỉ mỉ.
Khiến Tô Hàm cảm động cũng đồng thời quyết định nhanh chóng dọn đi, nếu không rất nhanh thôi cậu sẽ bị người đàn ông này làm xiêu lòng.
Ngoài miệng thì ngốc nhưng lại săn sóc tỉ mỉ người mình yêu là đàn ông cực kỳ khó tìm, nhìn Lôi Nghị chờ mình cơm nước xong mới đi ra ngoài, Tô Hàm nghĩ thầm.
Thật đáng tiếc ài, người đàn ông này có lẽ sẽ không thuộc về mình.
Ở trong lòng cảm thán một câu, Tô Hàm đi làm chuyện của mình, đến giữa buổi trưa, mới ra khỏi nhà.
Chỉ mấy giờ thôi mà trong không gian xoay của cậu đã có thêm mấy viên tinh thạch cấp thấp, năng lực không chế lực tinh thần cũng càng ngày càng thuần thục.
Hôm nay cậu chuẩn bị đến Hiệp Hội tinh sư bán tinh thạch, dựa theo những gì thầy đã từng nói với mình thì giá đống tinh thạch này, hẳn là có thể mua được một căn phòng nho nhỏ.
Nếu không muốn tiếp nhận Lôi Nghị thì không nên ám chỉ thêm điều gì nữa, đễ lỡ chuyện hôn nhân của anh thì rất tệ.
Mặt khác, mua nhà ở, sau đó giải quyết một số vấn đề cá nhân, cậu cũng có thể chuyên tâm học tập lực tinh thần cùng với thầy.
***
Tuy rằng đã nghe thầy nói, giá cả tinh thạch rất cao, nhưng khi cậu nghe được, một viên tinh thạch cấp thấp vậy mà có thể bán được ba mươi vạn đồng liên bang, vẫn có chút hoảng sợ.
“Có phải đắt quá rồi không?” Tô Hàm hỏi.
Người phụ trách nghe vậy cười trả lời vấn đề của Tô Hàm “Cậu vừa trở thành tinh sư không biết cũng là bình thường, sở dĩ tinh thạch giá cả cao như vậy là bởi vì giá thú hạch chuyển hóa thành tinh thạch đã không rẻ, hơn nữa không phải mỗi một viên thú hạch đều có thể thành công chuyển hóa. Đôi khi một tinh sư phải chuyển hóa hai đến bốn viên mới thành công được một viên, hơn nữa một viên tinh thạch cấp thấp cần một viên thú hạch cấp ba, hai viên thú hạch cấp hai hoặc năm viên thú hạch cấp một mới thành công chuyển hóa ra một viên, phí tiêu đã hao lớn như vậy, mà tinh sư muốn chuyển hóa thành công một viên tinh thạch, cũng muốn tốn không ít lực tinh thần, cho nên tính toán tất cả, một viên tinh thạch cấp thấp, giá ba mươi vạn đồng liên bang cũng không phải đắt.”
Tô Hàm nghĩ cũng phải, chẳng qua nhìn người phụ trách, Tô Hàm hỏi “Nhưng giá cao thế có người mua không?”
Ba mươi vạn đồng liên bang đấy nha, như cái người máy bảo mẫu trẻ em cao cấp kia cũng chỉ có ba mươi vạn, hơn nữa phải biết rằng giá ba mươi vạn là giá thu mua, khi chính thức bán ra thị trường chắc chắn giá lại càng tăng.
“Đương nhiên có.” Người phụ trách nghe vậy cười nói, “Nên biết rằng người mua tinh thạch đều là một số người dị năng, mà bọn họ đương nhiên không thiếu tiền, hơn nữa có một viên tinh thạch thì có thêm một cái mạng, cho nên tinh thạch bây giờ cung không đủ cầu ấy chứ.”
Tô Hàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bởi vì cậu đột nhiên nghĩ tới lần đó ở Thú Lâm cậu đánh nhau với Sói Gió cấp bốn, một giây cuối cùng chính nhờ tác dụng quan trọng của viên tinh thạch cấp thấp kia, mới có thể đánh bại Sói Gió, đột phá dị năng.
Nếu lúc ấy nếu không có Lôi Nghị ở bên cạnh mà trong người mình lại không có tinh thạch thì kết quả đúng là không dễ dáng.
Tưởng tượng như vậy, thấy cái giá ba mươi vạn đồng liên bang một viên tinh thạch cấp thấp cũng không tính là cao, có thể lý giải được.
Để lại một viên tinh thạch cấp thấp cho mình dùng, còn 9 viên Tô Hàm bán hết, tổng cộng có được 270 vạn đồng liên bang.
Ra khỏi cửa Hiệp Hội tinh sư, Tô Hàm lập tức gửi yêu cầu trò chuyện với Lôi Dực.
Cậu nghĩ hơn hai trăm vạn có lẽ đã đủ tiền để mua nhà ở, mà câu lại không quen thuộc với nơi này, cho nên muốn tìm người quen giúp đỡ. Hiện nay Lôi Dực là người duy nhất cậu nghĩ có thể giúp cậu.
“Tiểu Hàm?” bên kia video Lôi Dực đang mặc một cái áo blouse, dường như đang nghiên cứu gì đó.
Lâu rồi mới nhìn thấy Lôi Dực mặc thế này, Tô Hàm cười mở miệng “Thế nào lại muốn làm bác sĩ rồi à?”
“Cũng không phải.” Lôi Dực làm biếng duỗi thắt lưng, trả lời, “Chỉ nghiên cứu một số đồ vật thôi.”
“Cậu rất hứng thú với công việc nghiên cứu?” Tô Hàm thuận miệng nói chuyện phiếm.
“Cũng không tồi nha, bởi vì ba tôi làm bên lĩnh vực này, cho nên từ nhỏ tôi đã tương đối hứng thú với nó.” Lôi Dực nhún vai nói, “Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Có một chút việc.” Tô Hàm gật đầu mở miệng, “Tôi muốn cậu giúp tôi đi xem nhà, từ nhỏ cậu đã sinh hoạt ở nơi này, chắc chắn rất quen thuộc, có biết chỗ nào nhà tương đối tốt không, giá cả lại có thể bàn bạc?”
“Cậu muốn dọn ra ngoài?” Lôi Dực nghe vậy hoảng sợ, như vậy sao được!!!
“Đúng vậy, không thể ở mãi trong nhà anh của cậu, có nhiều điều bất tiện.” Tô Hàm cười mở miệng.
“Chuyện cậu muốn dọn đi, anh của tôi biết không?” Lôi Dực mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại gấp đến độ không chịu được hỏi ra miệng.
“Tôi còn chưa nói, khi nào tôi mua được nhà thì sẽ nói với anh cậu sau.” Trả lời xong vấn đề của Lôi Dực, Tô Hàm lại một lần nữa hỏi, “Bây giờ cậu có rảnh không?”
“Được rồi.” Nhìn Tô Hàm đã hạ quyết tâm muốn mua nhà, Lôi Dực đành phải gật đầu đồng ý, “Khi nào.”
Tô Hàm suy nghĩ một chút, ngày mai không được, bởi vì đã hẹn trước với thầy sẽ đến nhà thầy ăn cơm.
“Vậy ngày kia đi.” Nhìn Lôi Dực, Tô Hàm nói.
Lôi Dực gật đầu “Được rồi, ngày mai tôi đến nhà tìm cậu, bây giờ tôi còn có chút việc, tắt máy trước.”
“Được, vậy mai gặp.” Tô Hàm nói xong, tắt trò chuyện.
Cậu không biết mình bên này vừa tắt trò chuyện, bên kia Lôi Dực đã lập tức gọi cho anh hai nhà mình, sau đó truyền đạt tin tức Tô Hàm muốn mua nhà cho anh. Nên tâm nguyện muốn mua nhà dọn ra ngoài của cậu có lẽ rất khó có thể thực hiện.
Sau khi đóng trò chuyện với Lôi Dực, Tô Hàm chuẩn bị trở về nhà, nhưng vừa xoay người thì bị một người gọi lại.
“Tiểu Hàm.”
Tô Hàm nghe vậy xoay người nhìn về phía người tới, kết quả cậu thấy được một người khiến cậu vô cùng phiền chán.
“Anh tìm tôi có việc?” Tô Hàm nhìn Lâm Tuấn, chán ghét dưới đáy mắt không hề che dấu.
Nhìn rõ ràng sự chán ghét trong mắt Tô Hàm đối với mình, Lâm Tuấn sửng sốt một chút, trong trí nhớ, từ trước đến nay khi Tô Hàm nhìn anh ta luôn tràn đầy yêu thương (?)(1), cho dù lần trước trong cửa bách hóa, lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi chia tay biểu tình đáy mắt của cậu cũng chưa từng thế này.
(1) Dấu này (?) không phải của tui đâu của bà tác giả đấy, tui dịch hoàn toàn đúng nha ^_^
Cho nên, đối mặt với một Tô Hàm như vậy, Lâm Tuấn nhất thời quên phản ứng.
Nhìn Lâm Tuấn sững sờ đứng ở đó không nói lời nào, Tô Hàm nhíu mày, lập tức rời đi.
Lâm Tuấn nhìn thấy Tô Hàm có ý rời đi, nhanh chóng mở miệng “Tiểu Hàm, chúng ta nói chuyện một chút, có thể chứ?”
Tô Hàm nghe vậy dừng bước, nhìn Lâm Tuấn cười lạnh “Vì sao tôi phải nói chuyện với anh?”
Tuy biết rõ người trước mắt không phải Tạ Huy người phản bội mình hay liên kết với tình nhân mới sắp đặt kế hoạch giết mình, nhưng trong thế giới này, anh lại một lần nữa từ bỏ ‘Tô Hàm’, lẽ ra không có quan hệ gì với mình. Nhưng không biết vì sao, mình không thể nào có cảm tình được, có lẽ là vì anh ta có khuôn mặt giống Tạ Huy như đúc, cho nên dưới đáy lòng vẫn xem anh ta là Tạ Huy.
Tô Hàm cảm thấy không cần nhiều lời vô ích với Lâm Tuấn, nói xong câu đó thì xoay người đi.
“Tiểu Hàm.” Bước nhanh đến bên cạnh Tô Hàm, Lâm Tuấn vươn tay muốn giữ chặt tay Tô Hàm, nhưng lại bị cậu tránh được.
“Có việc thì nói, đừng động tay động chân được không?” Tô Hàm vẻ mặt bực bội nói, nếu không cậu sẽ nhịn không được mà dùng dị năng vặn nát anh ta. Đáng tiếc trên tư liệu nói, người đàn ông này, cũng có dị năng, hơn nữa cấp bậc có vẻ còn cao hơn mình một chút.
Nếu như mình cũng có thể giống Lôi Dực và thầy, dùng lực tinh thần công kích thì tốt rồi, người đàn ông trước mắt này mình cực kỳ chán ghét, trong lòng Tô Hàm đáng tiếc nghĩ, bằng không mình nhất định sẽ cho người đàn ông này nếm thử cảm giác bị biến thành kẻ ngốc như thế nào.
Nghe thấy lời nói không chút lưu tình của Tô Hàm, Lâm Tuấn hết sức xấu hổ, nhưng nghĩ đến việc hôm nay, vẫn nhìn Tô Hàm, thấp giọng nói “Dù sao chúng ta cũng từng có một thời gian tốt đẹp, ngày xưa tôi đối xử với em cũng không tệ lắm, chúng ta tìm một chỗ, ngồi xuống tâm sự, được không?”
Tuy không thích khuôn mặt kia của Lâm Tuấn, nhưng nghe anh nói, Tô Hàm suy nghĩ trong chốc lát, vẫn đồng ý.
Bởi vì đột nhiên cậu nghĩ, có lẽ mình có thể biết được một số chuyện trước kia của ‘Tô Hàm’ từ miệng anh ta, hoặc có được một chút về thân phận cha của Tô Triêu cũng không chừng.
Tuy điều kiện của Lôi Nghị rất khiến người ta động tâm, nhưng cuối cùng Tô Hàm vẫn không đồng ý.
Nguyên nhân lớn nhất đương nhiên bởi vì, cậu đối với Lôi Nghị… rất thưởng thức dáng người anh nhưng còn chưa tới nỗi yêu.
Hơn nữa, dù sao bây giờ cậu cũng có dị năng cấp ba, còn có một người thầy là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, một người có lực tinh thần cấp bảy kiêm tinh sư cấp thấp.
Tuy rằng không thể so sánh với địa vị của Lôi Nghị, nhưng nếu không chủ động sinh sự, thì vẫn có thể sống thoải mái tự tại ở Thành Trung Tâm.
Còn một băn khoăn nữa là chuyện con trai cậu.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa làm rõ được một người cha khác con của mình là ai, nếu đúng là Lôi Nghị thì tốt rồi, sau khi sống chung, chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn, mà nếu không phải thì sao?
Nếu cha của Tô Triêu là Lâm Tuấn hoặc một người đàn ông khác thì thế nào? Cho dù Lôi Nghị cam đoan sau này sẽ đối tốt với nó, nhưng Lôi gia dù sao cũng là một gia tộc lớn khống chế một phần tư Liên Minh.
Bất kỳ một gia tộc lớn nào đều không thể thiếu được việc tranh đấu ích lợi, tuy Lôi Nghị nói nhà anh khẩu đơn giản, nhưng là một trong bốn gia tộc dị năng lớn nhất Liên Minh có đơn giản đến đâu thì cũng không dễ dàng.
Hơn nữa về sau nếu cậu và Lôi Nghị kết hôn, nhất định sẽ phải sinh thêm con, đến lúc đó thân phận của bé Tô Triêu sẽ cực kỳ xấu hổ, đặc biệt tại là khi dị năng của nó còn giống Lôi Nghị đến khác thường.
Khi đó sinh hoạt của Tô Triêu ở Lôi gia có lẽ sẽ rất gian nan, tiếp đó về sau nếu có người đứng trước mặt nó lắm miệng thì sao? Liệu nó có đánh chủ ý gì vào Lôi gia hay không?
Tô Hàm cũng không cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, mà theo hiểu biết trong tận thế, chỉ vì một chút ích lợi lập tức mày chết tao sống, cậu tự cho rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy cũng không phải không có lý.
Cũng may sau khi Tô Hàm uyển chuyển từ chối, Lôi Nghị cũng không nhắc lại chuyện kết hôn hay vào tên trong gia phả nữa, nhưng vẫn như cũ đối xử rất tốt với Tô Hàm.
Ví dụ như, mỗi ngày buổi sáng sẽ ngồi trước bàn ăn chờ Tô Hàm cùng ăn, tối đến sẽ bớt chút thời gian chơi cùng bé Tô Triêu một lát.
Tuy không thể hiện quá nhiều trong lời nói hay đòi hỏi thêm gì nhưng anh quan tâm tất cả cẩn thận tỉ mỉ.
Khiến Tô Hàm cảm động cũng đồng thời quyết định nhanh chóng dọn đi, nếu không rất nhanh thôi cậu sẽ bị người đàn ông này làm xiêu lòng.
Ngoài miệng thì ngốc nhưng lại săn sóc tỉ mỉ người mình yêu là đàn ông cực kỳ khó tìm, nhìn Lôi Nghị chờ mình cơm nước xong mới đi ra ngoài, Tô Hàm nghĩ thầm.
Thật đáng tiếc ài, người đàn ông này có lẽ sẽ không thuộc về mình.
Ở trong lòng cảm thán một câu, Tô Hàm đi làm chuyện của mình, đến giữa buổi trưa, mới ra khỏi nhà.
Chỉ mấy giờ thôi mà trong không gian xoay của cậu đã có thêm mấy viên tinh thạch cấp thấp, năng lực không chế lực tinh thần cũng càng ngày càng thuần thục.
Hôm nay cậu chuẩn bị đến Hiệp Hội tinh sư bán tinh thạch, dựa theo những gì thầy đã từng nói với mình thì giá đống tinh thạch này, hẳn là có thể mua được một căn phòng nho nhỏ.
Nếu không muốn tiếp nhận Lôi Nghị thì không nên ám chỉ thêm điều gì nữa, đễ lỡ chuyện hôn nhân của anh thì rất tệ.
Mặt khác, mua nhà ở, sau đó giải quyết một số vấn đề cá nhân, cậu cũng có thể chuyên tâm học tập lực tinh thần cùng với thầy.
***
Tuy rằng đã nghe thầy nói, giá cả tinh thạch rất cao, nhưng khi cậu nghe được, một viên tinh thạch cấp thấp vậy mà có thể bán được ba mươi vạn đồng liên bang, vẫn có chút hoảng sợ.
“Có phải đắt quá rồi không?” Tô Hàm hỏi.
Người phụ trách nghe vậy cười trả lời vấn đề của Tô Hàm “Cậu vừa trở thành tinh sư không biết cũng là bình thường, sở dĩ tinh thạch giá cả cao như vậy là bởi vì giá thú hạch chuyển hóa thành tinh thạch đã không rẻ, hơn nữa không phải mỗi một viên thú hạch đều có thể thành công chuyển hóa. Đôi khi một tinh sư phải chuyển hóa hai đến bốn viên mới thành công được một viên, hơn nữa một viên tinh thạch cấp thấp cần một viên thú hạch cấp ba, hai viên thú hạch cấp hai hoặc năm viên thú hạch cấp một mới thành công chuyển hóa ra một viên, phí tiêu đã hao lớn như vậy, mà tinh sư muốn chuyển hóa thành công một viên tinh thạch, cũng muốn tốn không ít lực tinh thần, cho nên tính toán tất cả, một viên tinh thạch cấp thấp, giá ba mươi vạn đồng liên bang cũng không phải đắt.”
Tô Hàm nghĩ cũng phải, chẳng qua nhìn người phụ trách, Tô Hàm hỏi “Nhưng giá cao thế có người mua không?”
Ba mươi vạn đồng liên bang đấy nha, như cái người máy bảo mẫu trẻ em cao cấp kia cũng chỉ có ba mươi vạn, hơn nữa phải biết rằng giá ba mươi vạn là giá thu mua, khi chính thức bán ra thị trường chắc chắn giá lại càng tăng.
“Đương nhiên có.” Người phụ trách nghe vậy cười nói, “Nên biết rằng người mua tinh thạch đều là một số người dị năng, mà bọn họ đương nhiên không thiếu tiền, hơn nữa có một viên tinh thạch thì có thêm một cái mạng, cho nên tinh thạch bây giờ cung không đủ cầu ấy chứ.”
Tô Hàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bởi vì cậu đột nhiên nghĩ tới lần đó ở Thú Lâm cậu đánh nhau với Sói Gió cấp bốn, một giây cuối cùng chính nhờ tác dụng quan trọng của viên tinh thạch cấp thấp kia, mới có thể đánh bại Sói Gió, đột phá dị năng.
Nếu lúc ấy nếu không có Lôi Nghị ở bên cạnh mà trong người mình lại không có tinh thạch thì kết quả đúng là không dễ dáng.
Tưởng tượng như vậy, thấy cái giá ba mươi vạn đồng liên bang một viên tinh thạch cấp thấp cũng không tính là cao, có thể lý giải được.
Để lại một viên tinh thạch cấp thấp cho mình dùng, còn 9 viên Tô Hàm bán hết, tổng cộng có được 270 vạn đồng liên bang.
Ra khỏi cửa Hiệp Hội tinh sư, Tô Hàm lập tức gửi yêu cầu trò chuyện với Lôi Dực.
Cậu nghĩ hơn hai trăm vạn có lẽ đã đủ tiền để mua nhà ở, mà câu lại không quen thuộc với nơi này, cho nên muốn tìm người quen giúp đỡ. Hiện nay Lôi Dực là người duy nhất cậu nghĩ có thể giúp cậu.
“Tiểu Hàm?” bên kia video Lôi Dực đang mặc một cái áo blouse, dường như đang nghiên cứu gì đó.
Lâu rồi mới nhìn thấy Lôi Dực mặc thế này, Tô Hàm cười mở miệng “Thế nào lại muốn làm bác sĩ rồi à?”
“Cũng không phải.” Lôi Dực làm biếng duỗi thắt lưng, trả lời, “Chỉ nghiên cứu một số đồ vật thôi.”
“Cậu rất hứng thú với công việc nghiên cứu?” Tô Hàm thuận miệng nói chuyện phiếm.
“Cũng không tồi nha, bởi vì ba tôi làm bên lĩnh vực này, cho nên từ nhỏ tôi đã tương đối hứng thú với nó.” Lôi Dực nhún vai nói, “Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Có một chút việc.” Tô Hàm gật đầu mở miệng, “Tôi muốn cậu giúp tôi đi xem nhà, từ nhỏ cậu đã sinh hoạt ở nơi này, chắc chắn rất quen thuộc, có biết chỗ nào nhà tương đối tốt không, giá cả lại có thể bàn bạc?”
“Cậu muốn dọn ra ngoài?” Lôi Dực nghe vậy hoảng sợ, như vậy sao được!!!
“Đúng vậy, không thể ở mãi trong nhà anh của cậu, có nhiều điều bất tiện.” Tô Hàm cười mở miệng.
“Chuyện cậu muốn dọn đi, anh của tôi biết không?” Lôi Dực mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại gấp đến độ không chịu được hỏi ra miệng.
“Tôi còn chưa nói, khi nào tôi mua được nhà thì sẽ nói với anh cậu sau.” Trả lời xong vấn đề của Lôi Dực, Tô Hàm lại một lần nữa hỏi, “Bây giờ cậu có rảnh không?”
“Được rồi.” Nhìn Tô Hàm đã hạ quyết tâm muốn mua nhà, Lôi Dực đành phải gật đầu đồng ý, “Khi nào.”
Tô Hàm suy nghĩ một chút, ngày mai không được, bởi vì đã hẹn trước với thầy sẽ đến nhà thầy ăn cơm.
“Vậy ngày kia đi.” Nhìn Lôi Dực, Tô Hàm nói.
Lôi Dực gật đầu “Được rồi, ngày mai tôi đến nhà tìm cậu, bây giờ tôi còn có chút việc, tắt máy trước.”
“Được, vậy mai gặp.” Tô Hàm nói xong, tắt trò chuyện.
Cậu không biết mình bên này vừa tắt trò chuyện, bên kia Lôi Dực đã lập tức gọi cho anh hai nhà mình, sau đó truyền đạt tin tức Tô Hàm muốn mua nhà cho anh. Nên tâm nguyện muốn mua nhà dọn ra ngoài của cậu có lẽ rất khó có thể thực hiện.
Sau khi đóng trò chuyện với Lôi Dực, Tô Hàm chuẩn bị trở về nhà, nhưng vừa xoay người thì bị một người gọi lại.
“Tiểu Hàm.”
Tô Hàm nghe vậy xoay người nhìn về phía người tới, kết quả cậu thấy được một người khiến cậu vô cùng phiền chán.
“Anh tìm tôi có việc?” Tô Hàm nhìn Lâm Tuấn, chán ghét dưới đáy mắt không hề che dấu.
Nhìn rõ ràng sự chán ghét trong mắt Tô Hàm đối với mình, Lâm Tuấn sửng sốt một chút, trong trí nhớ, từ trước đến nay khi Tô Hàm nhìn anh ta luôn tràn đầy yêu thương (?)(1), cho dù lần trước trong cửa bách hóa, lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi chia tay biểu tình đáy mắt của cậu cũng chưa từng thế này.
(1) Dấu này (?) không phải của tui đâu của bà tác giả đấy, tui dịch hoàn toàn đúng nha ^_^
Cho nên, đối mặt với một Tô Hàm như vậy, Lâm Tuấn nhất thời quên phản ứng.
Nhìn Lâm Tuấn sững sờ đứng ở đó không nói lời nào, Tô Hàm nhíu mày, lập tức rời đi.
Lâm Tuấn nhìn thấy Tô Hàm có ý rời đi, nhanh chóng mở miệng “Tiểu Hàm, chúng ta nói chuyện một chút, có thể chứ?”
Tô Hàm nghe vậy dừng bước, nhìn Lâm Tuấn cười lạnh “Vì sao tôi phải nói chuyện với anh?”
Tuy biết rõ người trước mắt không phải Tạ Huy người phản bội mình hay liên kết với tình nhân mới sắp đặt kế hoạch giết mình, nhưng trong thế giới này, anh lại một lần nữa từ bỏ ‘Tô Hàm’, lẽ ra không có quan hệ gì với mình. Nhưng không biết vì sao, mình không thể nào có cảm tình được, có lẽ là vì anh ta có khuôn mặt giống Tạ Huy như đúc, cho nên dưới đáy lòng vẫn xem anh ta là Tạ Huy.
Tô Hàm cảm thấy không cần nhiều lời vô ích với Lâm Tuấn, nói xong câu đó thì xoay người đi.
“Tiểu Hàm.” Bước nhanh đến bên cạnh Tô Hàm, Lâm Tuấn vươn tay muốn giữ chặt tay Tô Hàm, nhưng lại bị cậu tránh được.
“Có việc thì nói, đừng động tay động chân được không?” Tô Hàm vẻ mặt bực bội nói, nếu không cậu sẽ nhịn không được mà dùng dị năng vặn nát anh ta. Đáng tiếc trên tư liệu nói, người đàn ông này, cũng có dị năng, hơn nữa cấp bậc có vẻ còn cao hơn mình một chút.
Nếu như mình cũng có thể giống Lôi Dực và thầy, dùng lực tinh thần công kích thì tốt rồi, người đàn ông trước mắt này mình cực kỳ chán ghét, trong lòng Tô Hàm đáng tiếc nghĩ, bằng không mình nhất định sẽ cho người đàn ông này nếm thử cảm giác bị biến thành kẻ ngốc như thế nào.
Nghe thấy lời nói không chút lưu tình của Tô Hàm, Lâm Tuấn hết sức xấu hổ, nhưng nghĩ đến việc hôm nay, vẫn nhìn Tô Hàm, thấp giọng nói “Dù sao chúng ta cũng từng có một thời gian tốt đẹp, ngày xưa tôi đối xử với em cũng không tệ lắm, chúng ta tìm một chỗ, ngồi xuống tâm sự, được không?”
Tuy không thích khuôn mặt kia của Lâm Tuấn, nhưng nghe anh nói, Tô Hàm suy nghĩ trong chốc lát, vẫn đồng ý.
Bởi vì đột nhiên cậu nghĩ, có lẽ mình có thể biết được một số chuyện trước kia của ‘Tô Hàm’ từ miệng anh ta, hoặc có được một chút về thân phận cha của Tô Triêu cũng không chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.