Chương 26: Thổ lộ , thổ lộ
Y Toàn Vũ
20/03/2017
Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Mộc Phong “Cậu!!”
Nhìn Mộc Phong sắp phát hỏa, Thủy Duyệt đứng bên cạnh vội vàng ngăn lại, “A Phong, được rồi, Lôi Dực tuy hại em trai anh thành kẻ ngốc nhưng chuyện này cậu ấy cũng không hoàn toàn sai, là em trai anh phản bội, lừa gạt cậu ấy trước mà, hơn nữa không phải cậu ấy cũng đã bị trừng phạt rồi sao? Bị trục xuất đến nơi đó ngây người mười năm.”
Nghe Thủy Duyệt nói, tuy sự tức giận của Mộc Phong vẫn không giảm, nhưng cũng rất giữ mặt mũi cho Thủy Duyệt không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn Tô Hàm, châm chọc mở miệng “Thế nào, nhanh như vậy đã tìm được tân hoan?”
Nghe Mộc Phong nhắc tới mình, Tô Hàm rất không khách khí mở miệng, “Ngại quá, vị tiên sinh này không biết tên gì, tôi và Lôi Dực chỉ là bạn bè, phiền anh nói chuyện cẩn thận một chút, đừng ngộ thương người vô tội.”
Bị Tô Hàm không khách khí nói vậy, Mộc Phong ngược lại không nổi giận như trước, chỉ liếc mắt nhìn Tô Hàm thêm một cái, dẫn Thủy Duyệt rời đi.
Hai người đi rồi, Tô Hàm hỏi “Vừa rồi hai người kia…”
“Người đàn ông kia là người thừa kế Mộc gia một trong bốn đại dị năng gia tộc, về phần người phụ nữ kia, cũng là người của một trong bốn đại gia tộc khác, con gái gia chủ Thủy gia, cũng là vị hôn thê của Mộc Phong.”
“Địa vị lớn như vậy à.” Tô Hàm sợ hãi than, tuy sớm nghĩ đến thân phận bọn họ không tầm thường, nhưng không đoán được lại là người của bốn đại gia tộc.
Mặc dù mới đến Thành Trung Tâm hai ngày, nhưng cậu cũng hiểu biết một chút về bốn gia tộc dị năng lớn nhất Liên Minh, cũng biết được, Lôi Dực và Lôi Nghị thuộc Lôi gia, nằm trong bốn đại gia tộc này.
Chẳng qua như vậy cũng không khiến Tô Hàm hối hận khi vừa rồi đắc tội với Mộc Phong, đắc tội thì đắc tội, hơn nữa, anh ta cũng không thể vì mình nói một câu bất kính mà làm gì mình nhỉ.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng biết, sở dĩ tôi ở Trấn Biên Thành, là bị trục xuất đến đó.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực đột nhiên nói.
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, thẳng thắn, “Đoán được.”
Nếu như không có nguyên nhân thì sao con cháu của một gia tộc lớn như Lôi Dực lại chạy đến nơi mà phân chim cũng không có như Trấn Biên Thành. Thật ra đâu chỉ là cái này, ngay cả nguyên nhân, Tô Hàm cũng đoán được tám chín phần mười.
“Như vậy nguyên nhân tôi bị lưu đày tới đó cậu cũng nên biết một chút nhỉ.” Lôi Dực nói xong cười khổ, “Vừa rồi người tên Mộc Phong kia, chính là anh trai của người ngoại tình sau lưng tôi, bị tôi dùng lực tinh thần biến thành kẻ ngốc.”
“Trách không được…” Tô Hàm nghe vậy cảm thán, trách không được Mộc Phong lại có thái độ không tốt như vậy với Lôi Dực, ngay cả ánh mắt cũng mang theo hận ý. Thì ra là vì Lôi Dực khiến em trai yêu thương của anh trở thành kẻ ngu ngốc.
“Thật ra trước kia tôi rất thích Mộc Phong, đương nhiên là kiểu thích như đối với anh trai.” Dùng chiếc đũa không chút để ý chọc cháo trong bát, Lôi Dực nói, “Anh hai tôi tuy đối với tôi rất tốt, nhưng anh ấy ngôn ngữ lãnh nhạt vô vị, lại muốn tu luyện dị năng, căn bản không có thời gian chơi với tôi, về phần cha và ba tôi thì còn bận rộn hơn cả anh hai, chỉ có anh Mộc Phong và Mộc Ly chơi cùng tôi, nên sau đó tôi nghiễm nhiên kết giao với Mộc Ly, thậm chí còn đính hôn. Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng Mộc Ly lại phản bội tôi, âm thầm cấu kết lên giường với con tiện nhân Âu Lam kia, còn đúng lúc bị tôi bắt được…”
Lôi Dực không tiếp tục nói nữa, quay quay cái thìa, chuyển đề tài, “Mộc Phong… lúc trước anh ta chính là người ép tôi đến vùng đất bị lưu đày, mà hôm qua người đi đầu gây phiền toái cho anh hai, muốn tôi một lần nữa bị đưa đến vùng đất bị lưu đày cũng là anh ta… thật ra lúc trước tôi khiến Mộc Ly trở thành kẻ ngốc chẳng qua là vì quá phẫn nộ lực tinh thần không thể khống chế được… bây giờ nghĩ lại, thấy rất hối hận.”
Tô Hàm nghe xong, hít một hơi an ủi “Đừng tự trách mình, chuyện kia không phải tất cả lỗi đều do cậu.”
Tuy trong lời nói vừa rồi Lôi Dực không nhắc tới Mộc Ly quá nhiều, nhưng nghe giọng điệu đó thì có lẽ tình cảm cũng không ít, hơn nữa còn tồn tại một người ‘anh trai’ là Mộc Phong, lại lỡ tay khiến Mộc Ly trở thành kẻ ngốc, trong lòng Lôi Dực chắc chắn rất áy náy.
“Đương nhiên không phải lỗi của tôi.” Nghe Tô Hàm nói, giọng Lôi Dực đột nhiên trở nên oán hận “Cậu ta thích người khác tôi cũng không hận cậu ta, vốn trong chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, nhưng tối thiểu cậu ta nên nói với tôi một tiếng, chứ không phải dưới tình huống đã có hôn ước với tôi lại đi làm xằng bậy với người khác…”
Dừng một chút, Lôi Dực còn nói thêm “Cho dù lúc trước không khiến hai người bọn họ thành kẻ ngốc, tôi cũng sẽ khiến bọn họ sống không được thoải mái, có lẽ sẽ giống như lời nói vừa rồi, thiến luôn cậu ta cũng không chừng.”
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Vươn tay vỗ vai Lôi Dực, Tô Hàm an ủi, “Thật ra cậu có người nhà tốt như vậy cậu rất hạnh phúc.”
Nghe Tô Hàm nói, môi Lôi Dực chậm rãi cong lên, nở nụ cười, “Chính xác, người nhà của tôi đối với tôi rất tốt, cưng chiều tôi, đặc biệt là anh hai của tôi, có thể cậu không biết, ngày hôm qua nếu tôi không xuất hiện đúng lúc, thì lần thăng chức của anh hai lần này có lẽ sẽ bị ngâm nước nóng.”
Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút, không khỏi nhớ tới dáng vẻ đêm qua của Lôi Nghị nhẹ nhàng bâng quơ nói không sao.
“Thật ra anh của tôi không chỉ đổi tốt với tôi, về sau đối với bạn đời cũng sẽ rất tốt, người Lôi gia chúng tôi luôn luôn để vợ đứng số một.” Lôi Dực nhìn Tô Hàm, toan tính nói.
Tô Hàm nghe vậy cười cười không nói tiếp, thuận miệng nói, “Người phụ nữ kia dường như không tồi.”
“Cô ta?” Lôi Dực bĩu môi, “Cậu không nên nhìn cô như bây giờ, tỏ vẻ khôn khéo hiểu thấu lòng người, thật ra cô ta vừa rồi nói như vậy chẳng qua bởi vì cô ta thích anh tôi nên muốn lấy lòng tôi mà thôi.”
“Cô ta thích anh cậu?” Tô Hàm kỳ quái hỏi, “Nhưng không phải vừa rồi cậu nói cô ta là vị hôn thê của Mộc Phong sao?”
“Đó chẳng qua là một cuộc hôn nhân chính trị.” Lôi Dực nói xong giọng điệu càng thêm khinh thường, “Cô ta trước đó thật ra vẫn luôn là muốn gả cho anh của tôi đấy, vì gả cho anh tôi mà còn dở thủ đoạn hạ lưu thối nát, hạ thuốc anh tôi muốn sinh con cho anh ấy, sau đó dựa vào con mình gả vào nhà tôi, chẳng qua cô ta tính kế thế nào cũng không nghĩ tới cuối cùng lại để người khác được lợi.”
Tô Hàm không hiểu “Nếu cô ta thích anh cậu như vậy vì sao lại còn đính hôn với Mộc Phong?”
“Không phải tôi mới nói rồi hả, quan hệ thông gia chứ sao.” Lôi Dực cảm thán nói, “Thật ra cậu đừng nhìn những người trong các gia tộc dị năng đó cao cao tại thượng, nhưng hôn nhân của bọn họ thì họ không thể làm chủ được đâu.”
Tô Hàm nghe vậy bĩu môi “Nếu tôi được lựa chọn, tôi vẫn muốn đầu thai đến tầng trên của xã hội, so với những người thường không thể đảm bảo được sự an toàn thì họ chỉ không thể tự làm chủ hôn nhân thôi mà, thoải mái hơn người thường nhiều lắm.”
Biết Tô Hàm nói đến những người đang sống ở Trấn Biên Thành, Lôi Dực cười cười, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, có được bao nhiêu, thì cũng phải trả giá bấy nhiêu.
Giống như những người đó, vừa ra sinh đã có được cuộc sống tốt đẹp, thân thế, địa vị, tiền tài, thậm chí là dị năng, so với người thường, không thể tự chủ hôn nhân cũng không tính là chuyện gì lớn.
Chẳng qua…
“Lôi gia chúng tôi không giống những gia tộc dị năng đó, cho tới nay chúng tôi chưa bao giờ dùng hôn nhân để duy trì địa vị.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực nghiêm túc mở miệng.
Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm lại một lần nghĩ tới Lôi Nghị, mặc kệ những người khác trong Lôi gia như thế nào, riêng Lôi Nghị, Tô Hàm lại tin anh không phải loại người đó, vì củng cố địa vị gia tộc mà lựa chọn hôn nhân.
Cũng không phải nói anh coi trọng tình cảm như thế nào mà là một người kiêu ngạo như thế sẽ không cho phép mình dựa vào một người phụ nữ, anh muốn thứ gì hoặc muốn nâng cao địa vị của Lôi gia không để người khác lay động, anh sẽ tự mình cố gắng.
***
Sau khi chia tay Lôi Dực, Tô Hàm trở về nhà, thân thiết với con trai một lát thì đi luyện tập chuyển hóa thú hạch.
Khi cậu thành công chuyển hóa một thú hạch cấp ba, Lôi Nghị về nhà.
“Về rồi à?” phát hiện Lôi Nghị về nhà Tô Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, chào hỏi.
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị hỏi, “Con cậu đâu?”
“Đang chơi cùng tiểu B.” Tô Hàm làm biếng duỗi thắt lưng, trả lời.
Tiểu B chính là người máy bảo mẫu Tô Hàm mua, về phần vì sao lại gọi là tiểu B, thì gọi theo người máy quản gia tiểu A của Lôi Nghị.
Lôi Nghị nghe vậy mở miệng “Để tiểu B ra đây, tôi có một vật cho nó.”
Tô Hàm nghe vậy không khỏi kỳ quái, tiểu B là một người máy thôi mà, ngoại trừ công dụng chăm sóc trẻ em, thì những phương diện khác chỉ số thông minh không cao lắm, sao Lôi Nghị lại muốn đưa đồ cho nó nhỉ?
Thấy Tô Hàm không phản ứng, Lôi Nghị lại một lần mở miệng “Có liên quan đến Tô Triêu.”
Liên quan đến Tô Triêu? Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng vẫn gọi tiểu B tới.
Nhận Tô Triêu trong lòng nó, Tô Hàm nói ra đề nghị của Lôi Nghị “Anh ấy tìm mày có việc.”
Nghe mệnh lệnh của Tô Hàm, tiểu B không hề phản kháng đi đến trước mặt Lôi Nghị, sau đó Tô Hàm nhìn thấy Lôi Nghị cởi áo tiểu B, mở cái hộp phía sau lưng nó.
Bấm bấm vài cái trên đó, tiểu B lập tức ngây ngốc, Tô Hàm lại thấy Lôi Nghị dường như bỏ một đồi vật giống con chip vào cái hộp nhỏ phía sau.
Cuối cùng, một lần nữa đóng nắp cái hộp lại, bảo tiểu B mặc quần áo vào.
“Được rồi, mày tiếp tục chăm sóc Tô Triêu.” chuẩn bị xong tất cả, Lôi Nghị mặt không đổi sắc nói.
“Vâng, chủ nhân!” nói xong với Lôi Nghị, tiểu B cử chỉ ưu nhã nhận cậu bé trong lòng Tô Hàm, sau đó rời đi.
Đứng đó nhìn mọi thứ Tô Hàm trợn mắt há hốc mồm.
“Vừa rồi anh đưa gì vào cơ thể nó?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi.
Vì sao mình mua người máy chăm sóc con mình, đảo mắt một cái lại mở miệng gọi người khác là chủ nhân, hơn nữa động tác kia, còn có biểu tình kia, cũng có thể gọi là ưu nhã đúng không!!
Rất kỳ quái, trước đó biểu tình còn rất cứng ngắc, cử chỉ cũng không được lưu loát mà.
Lôi Nghị “Một con chip.”
Tô Hàm “…”
“Tôi biết đó là một con chip, tôi cũng không phải người mù.” Thấy Lôi Nghị không được bắt trọng điểm, Tô Hàm nhanh chóng phát điên, “Tôi muốn hỏi tác dụng của con chip đó là gì.”
“Con chip đó cùng một hệ với con chip trong cơ thể A19, chẳng qua tôi để người chế tạo đưa thêm rất nhiều trình tự chăm sóc trẻ em vào bên trong, công nghệ cao hơn nhiều so với con chip ban đầu trong cơ thể tiểu B.”
Đương nhiên tôi biết nó cao cấp hơn nhiều, chẳng những cao cấp mà còn rất đắt tiền.
Con chip cùng một hệ với tiểu A, lại trải qua quá trình gia công đặc biệt, bây giờ con chip trong cơ thể tiểu B có giá bao nhiêu, Tô Hàm đã không muốn biết nữa.
“… Tại sao phải làm như vậy?” Trầm mặc một hồi, Tô Hàm mở miệng “Còn có buổi sáng hôm nay vì sao anh đột nhiên đưa đồng liên bang cho tôi?”
“Tôi theo đuổi em.” Lôi Nghị nhìn Tô Hàm, giọng điệu không giống như đang thổ lộ, ngược lại càng giống như đang tự thuật công việc.
Mộc Phong “Cậu!!”
Nhìn Mộc Phong sắp phát hỏa, Thủy Duyệt đứng bên cạnh vội vàng ngăn lại, “A Phong, được rồi, Lôi Dực tuy hại em trai anh thành kẻ ngốc nhưng chuyện này cậu ấy cũng không hoàn toàn sai, là em trai anh phản bội, lừa gạt cậu ấy trước mà, hơn nữa không phải cậu ấy cũng đã bị trừng phạt rồi sao? Bị trục xuất đến nơi đó ngây người mười năm.”
Nghe Thủy Duyệt nói, tuy sự tức giận của Mộc Phong vẫn không giảm, nhưng cũng rất giữ mặt mũi cho Thủy Duyệt không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn Tô Hàm, châm chọc mở miệng “Thế nào, nhanh như vậy đã tìm được tân hoan?”
Nghe Mộc Phong nhắc tới mình, Tô Hàm rất không khách khí mở miệng, “Ngại quá, vị tiên sinh này không biết tên gì, tôi và Lôi Dực chỉ là bạn bè, phiền anh nói chuyện cẩn thận một chút, đừng ngộ thương người vô tội.”
Bị Tô Hàm không khách khí nói vậy, Mộc Phong ngược lại không nổi giận như trước, chỉ liếc mắt nhìn Tô Hàm thêm một cái, dẫn Thủy Duyệt rời đi.
Hai người đi rồi, Tô Hàm hỏi “Vừa rồi hai người kia…”
“Người đàn ông kia là người thừa kế Mộc gia một trong bốn đại dị năng gia tộc, về phần người phụ nữ kia, cũng là người của một trong bốn đại gia tộc khác, con gái gia chủ Thủy gia, cũng là vị hôn thê của Mộc Phong.”
“Địa vị lớn như vậy à.” Tô Hàm sợ hãi than, tuy sớm nghĩ đến thân phận bọn họ không tầm thường, nhưng không đoán được lại là người của bốn đại gia tộc.
Mặc dù mới đến Thành Trung Tâm hai ngày, nhưng cậu cũng hiểu biết một chút về bốn gia tộc dị năng lớn nhất Liên Minh, cũng biết được, Lôi Dực và Lôi Nghị thuộc Lôi gia, nằm trong bốn đại gia tộc này.
Chẳng qua như vậy cũng không khiến Tô Hàm hối hận khi vừa rồi đắc tội với Mộc Phong, đắc tội thì đắc tội, hơn nữa, anh ta cũng không thể vì mình nói một câu bất kính mà làm gì mình nhỉ.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng biết, sở dĩ tôi ở Trấn Biên Thành, là bị trục xuất đến đó.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực đột nhiên nói.
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, thẳng thắn, “Đoán được.”
Nếu như không có nguyên nhân thì sao con cháu của một gia tộc lớn như Lôi Dực lại chạy đến nơi mà phân chim cũng không có như Trấn Biên Thành. Thật ra đâu chỉ là cái này, ngay cả nguyên nhân, Tô Hàm cũng đoán được tám chín phần mười.
“Như vậy nguyên nhân tôi bị lưu đày tới đó cậu cũng nên biết một chút nhỉ.” Lôi Dực nói xong cười khổ, “Vừa rồi người tên Mộc Phong kia, chính là anh trai của người ngoại tình sau lưng tôi, bị tôi dùng lực tinh thần biến thành kẻ ngốc.”
“Trách không được…” Tô Hàm nghe vậy cảm thán, trách không được Mộc Phong lại có thái độ không tốt như vậy với Lôi Dực, ngay cả ánh mắt cũng mang theo hận ý. Thì ra là vì Lôi Dực khiến em trai yêu thương của anh trở thành kẻ ngu ngốc.
“Thật ra trước kia tôi rất thích Mộc Phong, đương nhiên là kiểu thích như đối với anh trai.” Dùng chiếc đũa không chút để ý chọc cháo trong bát, Lôi Dực nói, “Anh hai tôi tuy đối với tôi rất tốt, nhưng anh ấy ngôn ngữ lãnh nhạt vô vị, lại muốn tu luyện dị năng, căn bản không có thời gian chơi với tôi, về phần cha và ba tôi thì còn bận rộn hơn cả anh hai, chỉ có anh Mộc Phong và Mộc Ly chơi cùng tôi, nên sau đó tôi nghiễm nhiên kết giao với Mộc Ly, thậm chí còn đính hôn. Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng Mộc Ly lại phản bội tôi, âm thầm cấu kết lên giường với con tiện nhân Âu Lam kia, còn đúng lúc bị tôi bắt được…”
Lôi Dực không tiếp tục nói nữa, quay quay cái thìa, chuyển đề tài, “Mộc Phong… lúc trước anh ta chính là người ép tôi đến vùng đất bị lưu đày, mà hôm qua người đi đầu gây phiền toái cho anh hai, muốn tôi một lần nữa bị đưa đến vùng đất bị lưu đày cũng là anh ta… thật ra lúc trước tôi khiến Mộc Ly trở thành kẻ ngốc chẳng qua là vì quá phẫn nộ lực tinh thần không thể khống chế được… bây giờ nghĩ lại, thấy rất hối hận.”
Tô Hàm nghe xong, hít một hơi an ủi “Đừng tự trách mình, chuyện kia không phải tất cả lỗi đều do cậu.”
Tuy trong lời nói vừa rồi Lôi Dực không nhắc tới Mộc Ly quá nhiều, nhưng nghe giọng điệu đó thì có lẽ tình cảm cũng không ít, hơn nữa còn tồn tại một người ‘anh trai’ là Mộc Phong, lại lỡ tay khiến Mộc Ly trở thành kẻ ngốc, trong lòng Lôi Dực chắc chắn rất áy náy.
“Đương nhiên không phải lỗi của tôi.” Nghe Tô Hàm nói, giọng Lôi Dực đột nhiên trở nên oán hận “Cậu ta thích người khác tôi cũng không hận cậu ta, vốn trong chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, nhưng tối thiểu cậu ta nên nói với tôi một tiếng, chứ không phải dưới tình huống đã có hôn ước với tôi lại đi làm xằng bậy với người khác…”
Dừng một chút, Lôi Dực còn nói thêm “Cho dù lúc trước không khiến hai người bọn họ thành kẻ ngốc, tôi cũng sẽ khiến bọn họ sống không được thoải mái, có lẽ sẽ giống như lời nói vừa rồi, thiến luôn cậu ta cũng không chừng.”
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Vươn tay vỗ vai Lôi Dực, Tô Hàm an ủi, “Thật ra cậu có người nhà tốt như vậy cậu rất hạnh phúc.”
Nghe Tô Hàm nói, môi Lôi Dực chậm rãi cong lên, nở nụ cười, “Chính xác, người nhà của tôi đối với tôi rất tốt, cưng chiều tôi, đặc biệt là anh hai của tôi, có thể cậu không biết, ngày hôm qua nếu tôi không xuất hiện đúng lúc, thì lần thăng chức của anh hai lần này có lẽ sẽ bị ngâm nước nóng.”
Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút, không khỏi nhớ tới dáng vẻ đêm qua của Lôi Nghị nhẹ nhàng bâng quơ nói không sao.
“Thật ra anh của tôi không chỉ đổi tốt với tôi, về sau đối với bạn đời cũng sẽ rất tốt, người Lôi gia chúng tôi luôn luôn để vợ đứng số một.” Lôi Dực nhìn Tô Hàm, toan tính nói.
Tô Hàm nghe vậy cười cười không nói tiếp, thuận miệng nói, “Người phụ nữ kia dường như không tồi.”
“Cô ta?” Lôi Dực bĩu môi, “Cậu không nên nhìn cô như bây giờ, tỏ vẻ khôn khéo hiểu thấu lòng người, thật ra cô ta vừa rồi nói như vậy chẳng qua bởi vì cô ta thích anh tôi nên muốn lấy lòng tôi mà thôi.”
“Cô ta thích anh cậu?” Tô Hàm kỳ quái hỏi, “Nhưng không phải vừa rồi cậu nói cô ta là vị hôn thê của Mộc Phong sao?”
“Đó chẳng qua là một cuộc hôn nhân chính trị.” Lôi Dực nói xong giọng điệu càng thêm khinh thường, “Cô ta trước đó thật ra vẫn luôn là muốn gả cho anh của tôi đấy, vì gả cho anh tôi mà còn dở thủ đoạn hạ lưu thối nát, hạ thuốc anh tôi muốn sinh con cho anh ấy, sau đó dựa vào con mình gả vào nhà tôi, chẳng qua cô ta tính kế thế nào cũng không nghĩ tới cuối cùng lại để người khác được lợi.”
Tô Hàm không hiểu “Nếu cô ta thích anh cậu như vậy vì sao lại còn đính hôn với Mộc Phong?”
“Không phải tôi mới nói rồi hả, quan hệ thông gia chứ sao.” Lôi Dực cảm thán nói, “Thật ra cậu đừng nhìn những người trong các gia tộc dị năng đó cao cao tại thượng, nhưng hôn nhân của bọn họ thì họ không thể làm chủ được đâu.”
Tô Hàm nghe vậy bĩu môi “Nếu tôi được lựa chọn, tôi vẫn muốn đầu thai đến tầng trên của xã hội, so với những người thường không thể đảm bảo được sự an toàn thì họ chỉ không thể tự làm chủ hôn nhân thôi mà, thoải mái hơn người thường nhiều lắm.”
Biết Tô Hàm nói đến những người đang sống ở Trấn Biên Thành, Lôi Dực cười cười, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, có được bao nhiêu, thì cũng phải trả giá bấy nhiêu.
Giống như những người đó, vừa ra sinh đã có được cuộc sống tốt đẹp, thân thế, địa vị, tiền tài, thậm chí là dị năng, so với người thường, không thể tự chủ hôn nhân cũng không tính là chuyện gì lớn.
Chẳng qua…
“Lôi gia chúng tôi không giống những gia tộc dị năng đó, cho tới nay chúng tôi chưa bao giờ dùng hôn nhân để duy trì địa vị.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực nghiêm túc mở miệng.
Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm lại một lần nghĩ tới Lôi Nghị, mặc kệ những người khác trong Lôi gia như thế nào, riêng Lôi Nghị, Tô Hàm lại tin anh không phải loại người đó, vì củng cố địa vị gia tộc mà lựa chọn hôn nhân.
Cũng không phải nói anh coi trọng tình cảm như thế nào mà là một người kiêu ngạo như thế sẽ không cho phép mình dựa vào một người phụ nữ, anh muốn thứ gì hoặc muốn nâng cao địa vị của Lôi gia không để người khác lay động, anh sẽ tự mình cố gắng.
***
Sau khi chia tay Lôi Dực, Tô Hàm trở về nhà, thân thiết với con trai một lát thì đi luyện tập chuyển hóa thú hạch.
Khi cậu thành công chuyển hóa một thú hạch cấp ba, Lôi Nghị về nhà.
“Về rồi à?” phát hiện Lôi Nghị về nhà Tô Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, chào hỏi.
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị hỏi, “Con cậu đâu?”
“Đang chơi cùng tiểu B.” Tô Hàm làm biếng duỗi thắt lưng, trả lời.
Tiểu B chính là người máy bảo mẫu Tô Hàm mua, về phần vì sao lại gọi là tiểu B, thì gọi theo người máy quản gia tiểu A của Lôi Nghị.
Lôi Nghị nghe vậy mở miệng “Để tiểu B ra đây, tôi có một vật cho nó.”
Tô Hàm nghe vậy không khỏi kỳ quái, tiểu B là một người máy thôi mà, ngoại trừ công dụng chăm sóc trẻ em, thì những phương diện khác chỉ số thông minh không cao lắm, sao Lôi Nghị lại muốn đưa đồ cho nó nhỉ?
Thấy Tô Hàm không phản ứng, Lôi Nghị lại một lần mở miệng “Có liên quan đến Tô Triêu.”
Liên quan đến Tô Triêu? Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng vẫn gọi tiểu B tới.
Nhận Tô Triêu trong lòng nó, Tô Hàm nói ra đề nghị của Lôi Nghị “Anh ấy tìm mày có việc.”
Nghe mệnh lệnh của Tô Hàm, tiểu B không hề phản kháng đi đến trước mặt Lôi Nghị, sau đó Tô Hàm nhìn thấy Lôi Nghị cởi áo tiểu B, mở cái hộp phía sau lưng nó.
Bấm bấm vài cái trên đó, tiểu B lập tức ngây ngốc, Tô Hàm lại thấy Lôi Nghị dường như bỏ một đồi vật giống con chip vào cái hộp nhỏ phía sau.
Cuối cùng, một lần nữa đóng nắp cái hộp lại, bảo tiểu B mặc quần áo vào.
“Được rồi, mày tiếp tục chăm sóc Tô Triêu.” chuẩn bị xong tất cả, Lôi Nghị mặt không đổi sắc nói.
“Vâng, chủ nhân!” nói xong với Lôi Nghị, tiểu B cử chỉ ưu nhã nhận cậu bé trong lòng Tô Hàm, sau đó rời đi.
Đứng đó nhìn mọi thứ Tô Hàm trợn mắt há hốc mồm.
“Vừa rồi anh đưa gì vào cơ thể nó?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi.
Vì sao mình mua người máy chăm sóc con mình, đảo mắt một cái lại mở miệng gọi người khác là chủ nhân, hơn nữa động tác kia, còn có biểu tình kia, cũng có thể gọi là ưu nhã đúng không!!
Rất kỳ quái, trước đó biểu tình còn rất cứng ngắc, cử chỉ cũng không được lưu loát mà.
Lôi Nghị “Một con chip.”
Tô Hàm “…”
“Tôi biết đó là một con chip, tôi cũng không phải người mù.” Thấy Lôi Nghị không được bắt trọng điểm, Tô Hàm nhanh chóng phát điên, “Tôi muốn hỏi tác dụng của con chip đó là gì.”
“Con chip đó cùng một hệ với con chip trong cơ thể A19, chẳng qua tôi để người chế tạo đưa thêm rất nhiều trình tự chăm sóc trẻ em vào bên trong, công nghệ cao hơn nhiều so với con chip ban đầu trong cơ thể tiểu B.”
Đương nhiên tôi biết nó cao cấp hơn nhiều, chẳng những cao cấp mà còn rất đắt tiền.
Con chip cùng một hệ với tiểu A, lại trải qua quá trình gia công đặc biệt, bây giờ con chip trong cơ thể tiểu B có giá bao nhiêu, Tô Hàm đã không muốn biết nữa.
“… Tại sao phải làm như vậy?” Trầm mặc một hồi, Tô Hàm mở miệng “Còn có buổi sáng hôm nay vì sao anh đột nhiên đưa đồng liên bang cho tôi?”
“Tôi theo đuổi em.” Lôi Nghị nhìn Tô Hàm, giọng điệu không giống như đang thổ lộ, ngược lại càng giống như đang tự thuật công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.