Chương 57: Trả thù
Y Toàn Vũ
20/03/2017
Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Cuối cùng Lôi Nghị vẫn không tiếp tục làm nữa, bởi vì không muốn Tô Hàm mệt chết. Được rồi, là đau lòng đi, nhưng chủ yếu do sợ Tô Hàm không tiếp tục chịu đựng được.
“Đi ra ngoài ăn cơm chiều.” Chờ Tô Hàm tốt một chút, Lôi Nghị thu tay nói.
“Được.” Tô Hàm nói xong ngồi dậy, “Vừa vặn đói bụng.”
“Vậy đi thôi.” Lôi Nghị nói xong liền vươn tay muốn đỡ Tô hàm.
“Ừ… Đúng rồi, anh ra ngoài trước đi, em muốn liên lạc cá nhân.” Từ trên giường xuống, Tô Hàm nói.
Lôi Nghị nhíu mày “Ai?”
Nghe câu hỏi của Lôi Nghị, Tô Hàm thuận miệng trả lời “Lâm Tuấn.”
Lôi Nghị nghe vậy ánh mắt mãnh liệt, vươn tay ngăn cản động tác của Tô Hàm.
Tô Hàm thấy thế nghi hoặc nhìn về phía anh.
“Em… gọi cho hắn, có việc gì?”
Nghe được giọng điệu Lôi Nghị hơi chút kỳ diệu, Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha trả lời “Anh không phải cho rằng, em muốn nối lại tình cũ với anh ta chứ?”
Lôi Nghị nghe vậy dừng một chút “Chẳng lẽ không phải?”
“Đương nhiên không phải.” Tô Hàm nói xong, cười hôn một cái lên mặt Lôi Nghị, “Em gọi cho anh ta là vì muốn nói cho anh ta biết, để anh ta quản chặt vị hôn phu của anh ta.”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị còn chưa kịp vui sướng Tô Hàm lại một lần nữa chủ động hiến hôn, sát khí trên người lập tức hiện ra “Cậu ta làm gì em?”
“Ngạch…” Tô Hàm lúc này mới ý thức được, mình lại nói ra chuyện rồi, thời điểm này… sao lại không phòng bị vậy chứ.
Nhìn Tô Hàm do dự, Lôi Nghị nhíu mày “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Tô Hàm bất đắc dĩ, đành phải nói chuyện mình bị tấn công vào buổi sáng nay cho Lôi Nghị.
“Xác định là Tưởng Thược?” Chà xát ngón tay Tô Hàm, Lôi Nghị hỏi.
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, “Thầy nói vậy, có lẽ không sai.”
“…Dường như em tín nhiệm Hội Trưởng Hứa nhiều hơn anh.” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị nói.
“Ngạch…” Nhìn Lôi Nghị mặt không đổi sắc nhìn mình, Tô Hàm không khỏi nghĩ, đây là… Ghen tị?
“Cái kia… cũng không phải, chẳng qua vì thầy, thầy, anh cũng biết, lực tinh thần của thầy rất lợi hại mà, em chỉ muốn thầy giúp em hỏi một chút thôi.” Nắm Lôi Nghị tay, Tô Hàm trấn an.
“Nhưng, nếu anh không hỏi, em căn bản không tính nói với anh phải không.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng.
Là ảo giác của mình à, vì sao cậu thấy được sự tủi thân từ biểu tình nghiêm trang chững chạc của Lôi Nghị nhỉ?
“Khụ… em chỉ là không muốn gây phiền toái cho anh nha.”
Nghe Tô Hàm giải thích, Lôi Nghị không nói nữa, vươn tay ôm đầu hôn môi Tô Hàm, cho đến khi Tô Hàm có chút thở không nổi mới buông ra.
“Lần sau lại có chuyện gì nữa thì đừng gạt anh, nếu không anh sẽ làm cho em không xuống được giường.” Bám vào tai Tô Hàm, Lôi Nghị nhỏ giọng uy hiếp.
Tô Hàm “Ngạch…”
Sao mình có cảm giác Lôi Nghị đột nhiên trở nên…ngạch, có chút… Ác thú?
Nhìn Tô Hàm sửng sốt, Lôi Nghị cong cong môi, tâm tình vô cùng tốt “Anh ra ngoài trước, em gọi đi.”
Nhìn Lôi Nghị bước ra cửa, Tô Hàm nhịn không được cười vài tiếng, không thể không nói, Lôi Nghị cái dạng này… thật quá đáng yêu.
Nâng tay lên, một lần nữa bấm dãy số Lâm Tuấn.
“Tiểu Hàm!” Đối với việc Tô Hàm chủ động liên hệ, Lâm Tuấn hiển nhiên rất kinh hỉ.
“Tôi gọi cho anh chỉ muốn nói cho anh một tiếng, hy vọng anh có thể quản tốt vị hôn phu của anh.” Tựa vào đầu giường, Tô Hàm lãnh đạm nói, cổ áo hơi hơi rộng mở khiến cậu có thêm vài phần biếng nhác.
Nhưng Lâm Tuấn lúc này lại không có tâm tình thưởng thức “Tiểu Thược… cậu ấy lại làm sao vậy?”
“Anh hỏi cậu ta rồi sẽ biết.” Tô Hàm nhún vai, sau đó lập tức tắt trò chuyện, lãng phí thời gian ở chỗ này còn không bằng cùng Lôi Nghị ăn cơm.
“Nói xong rồi?” Nhìn Tô Hàm đi ra từ phòng ngủ, Lôi Nghị giương mắt hỏi.
“Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm cười ngồi bên cạnh Lôi Nghị, “Anh còn chưa ăn, chờ em à?”
“Ừ.” Lôi Nghị ngoài miệng vẫn là tiếc chữ như kim, trên tay lại ân cần giúp Tô Hàm gắp đồ ăn, lấy canh.
Mà Tô Hàm cũng rất hưởng thụ sự phục vụ của Lôi Nghị.
Lấy canh Lôi Nghị đưa tới uống một ngụm, Tô Hàm liếm liếm đầu lưỡi “Tay nghề Tiểu A vẫn tốt như vậy nha.”
Lôi Nghị ngồi một bên thấy thế, trong mắt hiện lên một tia vừa lòng “Chuyện của người tên Tưởng Thược kia, em định làm thế nào?”
“Cậu ta à.” Lại uống một ngụm canh, Tô Hàm trả lời, “Vừa rồi em đã nói chuyện này cho Lâm Tuấn, tuy anh ta có lẽ không thể biết hết tất cả những gì Tưởng Thược đã làm, nhưng sẽ càng thêm chán ghét Tương Thược.”
Thật ra cậu nói cho Lâm Tuấn biết chuyện này, cũng không trông cậy anh ta sẽ giúp cậu báo thù, anh ta ấy à, cậu hiểu rất rõ, dù trong lòng có ý tưởng gì cũng không dám tự mình hành động, bằng không lúc trước cũng không đến nỗi phải chia tay với ‘Tô Hàm’.
Nhưng khiến anh càng thêm chán ghét Tưởng Thược thì đương nhiên có thể, mà Tưởng Thược lại yêu Lâm Tuấn rất thảm, vậy cũng là sự trả đũa tốt nhất.
“Chẳng qua…” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm lại bỏ thêm một câu “Vì phòng ngừa cậu ta chó cùng rứt giậu(1), hoặc lành làm gáo vỡ làm muôi(2), vẫn nên cho cậu ta một chút giáo huấn khó quên.”
(1) Chó cùng rứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
(2) Lành làm gáo vỡ làm muôi (Lành làm thúng, thủng làm mê): Thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra; không làm được việc này thì dùng vào việc khác.
“À?” Lôi Nghị trầm ngâm một tiếng hỏi, “Em tính toán làm thế nào?”
Ban đầu anh còn tưởng Tô Hàm sẽ cho qua, hoặc nói chuyện này cho Lâm Tuấn là xong việc, bây giờ nhìn cậu còn có tính toán khác, anh an tâm rồi.
Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại “Anh nói xem, khiến cậu ta mất đi lực tinh thần thì thế nào?”
Lôi Nghị nghe xong có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tô Hàm sẽ… ác như vậy, khiến một kẻ có lực tinh thần cao cao tại thượng trở thành người bình thường, này… so với việc giết cậu ta… Thậm chí biến cậu ta thành ngu ngốc còn độc hơn.
Xem ra Tô Hàm không quá… Mềm lòng như mình đã nghĩ, chẳng qua như vậy mới tốt, ở đây, thế giời này kẻ mạnh đứng đầu, càng có tài sống càng tốt.
“Vậy em định làm thế nào?” Lại gắp chút đồ ăn vào bát Tô Hàm, Lôi Nghị hỏi.
“Cái này à ” Tô Hàm nói xong nháy mắt với Lôi Nghị, “Em đã có diệu kế.”
Nhìn biểu tình đắc ý của Tô Hàm, Lôi Nghị cười cười mặt đầy sủng nịch.
Có thể do nụ cười của Lôi Nghị, cũng có thể bị đả động bởi sự sủng nịch trên mặt anh, Tô Hàm thế mà khó có được một lần đỏ mặt.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Hàm, khóe miệng Lôi Nghị cong càng lớn “Nhanh ăn đi, hôm nay mệt rồi, ăn sớm một chút sau đó nghỉ ngơi.”
“A, à…” Tô Hàm trả lời một câu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi trở lại phòng, Tô Hàm mới nhớ, mình… Bị đùa giỡn.
Tích ——
Nghe được tiếng vang từ thể thân phận truyền đến, Tô Hàm cúi đầu nhìn một chút, lại thấy dãy số của Lôi Dực.
“Lôi Dực.” Video chuyển được, Tô Hàm cười chào hỏi, “Tìm tôi có việc?”
“Là có chút chuyện, nhưng mà không vội, cậu và anh hai tôi cũng một chỗ thế nào? Nghe nói mấy ngày hôm trước hai người gặp ông nội của tôi rồi?” Vẫn mang theo mắt kính như trước, mặt ngoài thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng trong mắt Tô Hàm, không biết có chuyện gì, lại cảm thấy cảm xúc của Lôi Dực, dường như… Không tốt như đang biểu hiện ra ngoài?
“Cũng tạm.” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm lại bỏ thêm một câu, “Ông nội cũng rất tốt.”
“Nha ông nội cũng gọi rồi nha.” Nhíu mày, Lôi Dực không có ý tốt trêu chọc.
“Ngạch… Không gọi ông, chẳng lẽ gọi bà?” Tô Hàm bình tĩnh trả lời.
“Khụ…” Lôi Dực bị sặc, nhìn Tô Hàm, “Cậu giỏi.”
“Được rồi, nói đi rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì.” Duỗi duỗi người, Tô Hàm hỏi, kết quả nói xong câu này thì thấy mắt Lôi Dực thẳng ngoắc ngoắc theo dõi mình.
“…Làm sao vậy?” Bị Lôi Dực nhìn chăm chú Tô Hàm có chút sợ hãi nói.
“Cậu và anh hai tôi, làm rồi?” vì động tác vừa rồi của Tô Hàm mà lộ ra dấu hôn nào đó nên Lôi Dực hỏi.
Hơn nữa dựa theo nhan sắc nay thì…, Lôi Dực ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, quá trình chắc chắn rất hương diễm.
Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm đầu tiên xấu hổ một chút, cuối cùng thoải mái thừa nhận “Hai người đàn ông ở cùng nhau, cô nam quả nam, xảy ra chuyện không phải rất bình thường sao.”
Vốn Tô Hàm cho rằng, Lôi Dực nghe xong chắc chắn sẽ giống ngày thường trêu chọc mình, không nghĩ tới nghe xong sau, cảm xúc của Lôi Dực lại trở nên suy sụp “Cậu cũng cho là như vậy à.”
“Cái gì?” Tô Hàm nhất thời nghi hoặc.
“Cái kia, cậu nói…” Do dự một chút, Lôi Dực ấp a ấp úng hỏi, “Nếu hai người, A và B cùng nằm trên một cái giường mười năm, nhưng không xảy ra bất cứ chuyện gì, có phải đại biểu rằng A không thích B không?”
Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm tự hỏi một chút, lập tức biết cậu muốn nói cái gì.
“Này, cậu đang nói cậu và Lôi Trung?”
“Ừ.” Lôi Dực gật đầu, biểu tình có vẻ nhụt chí, “Mấy ngày này, tôi đều buông thả chủ động câu dẫn, mà cái tên đầu gỗ kia vẫn chẳng có hành động gì.”
“Cậu chủ động câu dẫn?” Tô Hàm nghe xong không khỏi kinh ngạc, bởi vì nhìn dáng vẻ bình thường của Lôi Dực, thực sự không giống người sẽ chủ động câu dẫn người khác.
“Ừ.” Lôi Dực gật đầu, giọng nói mang theo một chút tủi thân, “Nhưng anh ấy lại bỏ mặc tôi.”
“Anh ta có phải… Không thích cậu?” Nhìn người trong video, Tô Hàm cẩn thận hỏi.
Lôi Dực nghe xong, đẩy mắt kính “Tôi dám khẳng định, anh ấy tuyệt đối rất thích tôi, nhưng mà anh ấy vẫn luôn coi tôi là… Ách địa vị giống như chủ nhân, anh ấy luôn bị ý tưởng này quấn thân, mới không dám bước chân thêm một bước, nên tôi mới muốn chủ động một chút, đánh vỡ trạng thái bây giờ.”
“Cậu xác định, anh ta thích cậu?” Tô Hàm suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lôi Dực rất khẳng định gật đầu “Ừ.”
“Vậy, thế này đi, cậu nói cho tôi biết cậu câu dẫn anh ta như thế nào?”
“Tắm rửa xong, nằm bên cạnh anh ấy.”
“… Thế thôi.” Ngồi ở trên giường, chờ Lôi Dực nói tiếp, lại phát hiện Lôi Dực nói xong một câu này thì không hé răng nữa, Tô Hàm ho khan một tiếng hỏi.
“Còn… Cần làm cái gì sao?” Lôi Dực nghe vậy nhíu mày, như vậy còn chưa đủ à, cậu đã thoát hết quần áo rồi còn gì, kết quả tên đầu gỗ kia cứ như không phát hiện ra, nên ngủ thì ngủ, không hề hành dộng gì.
“Cái kia… Khụ… Tôi muốn nói, hai người không phải đã nằm trên giường rất nhiều năm rồi sao, nếu anh ta cứ thế mà làm với cậu thì đã sớm làm rồi?”
“Cho nên…” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực như có điều suy nghĩ, “Ý của cậu là, lực câu dẫn của tôi không đủ?”
“Ừ ừ ừ.” Thấy Lôi Dực cuối cùng cũng lý giải được, Tô Hàm gật đầu không ngừng.
“… Vậy tôi nên làm thế nào?” Trầm mặc một hồi, Lôi Dực hỏi.
Cuối cùng Lôi Nghị vẫn không tiếp tục làm nữa, bởi vì không muốn Tô Hàm mệt chết. Được rồi, là đau lòng đi, nhưng chủ yếu do sợ Tô Hàm không tiếp tục chịu đựng được.
“Đi ra ngoài ăn cơm chiều.” Chờ Tô Hàm tốt một chút, Lôi Nghị thu tay nói.
“Được.” Tô Hàm nói xong ngồi dậy, “Vừa vặn đói bụng.”
“Vậy đi thôi.” Lôi Nghị nói xong liền vươn tay muốn đỡ Tô hàm.
“Ừ… Đúng rồi, anh ra ngoài trước đi, em muốn liên lạc cá nhân.” Từ trên giường xuống, Tô Hàm nói.
Lôi Nghị nhíu mày “Ai?”
Nghe câu hỏi của Lôi Nghị, Tô Hàm thuận miệng trả lời “Lâm Tuấn.”
Lôi Nghị nghe vậy ánh mắt mãnh liệt, vươn tay ngăn cản động tác của Tô Hàm.
Tô Hàm thấy thế nghi hoặc nhìn về phía anh.
“Em… gọi cho hắn, có việc gì?”
Nghe được giọng điệu Lôi Nghị hơi chút kỳ diệu, Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha trả lời “Anh không phải cho rằng, em muốn nối lại tình cũ với anh ta chứ?”
Lôi Nghị nghe vậy dừng một chút “Chẳng lẽ không phải?”
“Đương nhiên không phải.” Tô Hàm nói xong, cười hôn một cái lên mặt Lôi Nghị, “Em gọi cho anh ta là vì muốn nói cho anh ta biết, để anh ta quản chặt vị hôn phu của anh ta.”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị còn chưa kịp vui sướng Tô Hàm lại một lần nữa chủ động hiến hôn, sát khí trên người lập tức hiện ra “Cậu ta làm gì em?”
“Ngạch…” Tô Hàm lúc này mới ý thức được, mình lại nói ra chuyện rồi, thời điểm này… sao lại không phòng bị vậy chứ.
Nhìn Tô Hàm do dự, Lôi Nghị nhíu mày “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Tô Hàm bất đắc dĩ, đành phải nói chuyện mình bị tấn công vào buổi sáng nay cho Lôi Nghị.
“Xác định là Tưởng Thược?” Chà xát ngón tay Tô Hàm, Lôi Nghị hỏi.
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu, “Thầy nói vậy, có lẽ không sai.”
“…Dường như em tín nhiệm Hội Trưởng Hứa nhiều hơn anh.” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị nói.
“Ngạch…” Nhìn Lôi Nghị mặt không đổi sắc nhìn mình, Tô Hàm không khỏi nghĩ, đây là… Ghen tị?
“Cái kia… cũng không phải, chẳng qua vì thầy, thầy, anh cũng biết, lực tinh thần của thầy rất lợi hại mà, em chỉ muốn thầy giúp em hỏi một chút thôi.” Nắm Lôi Nghị tay, Tô Hàm trấn an.
“Nhưng, nếu anh không hỏi, em căn bản không tính nói với anh phải không.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng.
Là ảo giác của mình à, vì sao cậu thấy được sự tủi thân từ biểu tình nghiêm trang chững chạc của Lôi Nghị nhỉ?
“Khụ… em chỉ là không muốn gây phiền toái cho anh nha.”
Nghe Tô Hàm giải thích, Lôi Nghị không nói nữa, vươn tay ôm đầu hôn môi Tô Hàm, cho đến khi Tô Hàm có chút thở không nổi mới buông ra.
“Lần sau lại có chuyện gì nữa thì đừng gạt anh, nếu không anh sẽ làm cho em không xuống được giường.” Bám vào tai Tô Hàm, Lôi Nghị nhỏ giọng uy hiếp.
Tô Hàm “Ngạch…”
Sao mình có cảm giác Lôi Nghị đột nhiên trở nên…ngạch, có chút… Ác thú?
Nhìn Tô Hàm sửng sốt, Lôi Nghị cong cong môi, tâm tình vô cùng tốt “Anh ra ngoài trước, em gọi đi.”
Nhìn Lôi Nghị bước ra cửa, Tô Hàm nhịn không được cười vài tiếng, không thể không nói, Lôi Nghị cái dạng này… thật quá đáng yêu.
Nâng tay lên, một lần nữa bấm dãy số Lâm Tuấn.
“Tiểu Hàm!” Đối với việc Tô Hàm chủ động liên hệ, Lâm Tuấn hiển nhiên rất kinh hỉ.
“Tôi gọi cho anh chỉ muốn nói cho anh một tiếng, hy vọng anh có thể quản tốt vị hôn phu của anh.” Tựa vào đầu giường, Tô Hàm lãnh đạm nói, cổ áo hơi hơi rộng mở khiến cậu có thêm vài phần biếng nhác.
Nhưng Lâm Tuấn lúc này lại không có tâm tình thưởng thức “Tiểu Thược… cậu ấy lại làm sao vậy?”
“Anh hỏi cậu ta rồi sẽ biết.” Tô Hàm nhún vai, sau đó lập tức tắt trò chuyện, lãng phí thời gian ở chỗ này còn không bằng cùng Lôi Nghị ăn cơm.
“Nói xong rồi?” Nhìn Tô Hàm đi ra từ phòng ngủ, Lôi Nghị giương mắt hỏi.
“Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm cười ngồi bên cạnh Lôi Nghị, “Anh còn chưa ăn, chờ em à?”
“Ừ.” Lôi Nghị ngoài miệng vẫn là tiếc chữ như kim, trên tay lại ân cần giúp Tô Hàm gắp đồ ăn, lấy canh.
Mà Tô Hàm cũng rất hưởng thụ sự phục vụ của Lôi Nghị.
Lấy canh Lôi Nghị đưa tới uống một ngụm, Tô Hàm liếm liếm đầu lưỡi “Tay nghề Tiểu A vẫn tốt như vậy nha.”
Lôi Nghị ngồi một bên thấy thế, trong mắt hiện lên một tia vừa lòng “Chuyện của người tên Tưởng Thược kia, em định làm thế nào?”
“Cậu ta à.” Lại uống một ngụm canh, Tô Hàm trả lời, “Vừa rồi em đã nói chuyện này cho Lâm Tuấn, tuy anh ta có lẽ không thể biết hết tất cả những gì Tưởng Thược đã làm, nhưng sẽ càng thêm chán ghét Tương Thược.”
Thật ra cậu nói cho Lâm Tuấn biết chuyện này, cũng không trông cậy anh ta sẽ giúp cậu báo thù, anh ta ấy à, cậu hiểu rất rõ, dù trong lòng có ý tưởng gì cũng không dám tự mình hành động, bằng không lúc trước cũng không đến nỗi phải chia tay với ‘Tô Hàm’.
Nhưng khiến anh càng thêm chán ghét Tưởng Thược thì đương nhiên có thể, mà Tưởng Thược lại yêu Lâm Tuấn rất thảm, vậy cũng là sự trả đũa tốt nhất.
“Chẳng qua…” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm lại bỏ thêm một câu “Vì phòng ngừa cậu ta chó cùng rứt giậu(1), hoặc lành làm gáo vỡ làm muôi(2), vẫn nên cho cậu ta một chút giáo huấn khó quên.”
(1) Chó cùng rứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
(2) Lành làm gáo vỡ làm muôi (Lành làm thúng, thủng làm mê): Thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra; không làm được việc này thì dùng vào việc khác.
“À?” Lôi Nghị trầm ngâm một tiếng hỏi, “Em tính toán làm thế nào?”
Ban đầu anh còn tưởng Tô Hàm sẽ cho qua, hoặc nói chuyện này cho Lâm Tuấn là xong việc, bây giờ nhìn cậu còn có tính toán khác, anh an tâm rồi.
Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại “Anh nói xem, khiến cậu ta mất đi lực tinh thần thì thế nào?”
Lôi Nghị nghe xong có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tô Hàm sẽ… ác như vậy, khiến một kẻ có lực tinh thần cao cao tại thượng trở thành người bình thường, này… so với việc giết cậu ta… Thậm chí biến cậu ta thành ngu ngốc còn độc hơn.
Xem ra Tô Hàm không quá… Mềm lòng như mình đã nghĩ, chẳng qua như vậy mới tốt, ở đây, thế giời này kẻ mạnh đứng đầu, càng có tài sống càng tốt.
“Vậy em định làm thế nào?” Lại gắp chút đồ ăn vào bát Tô Hàm, Lôi Nghị hỏi.
“Cái này à ” Tô Hàm nói xong nháy mắt với Lôi Nghị, “Em đã có diệu kế.”
Nhìn biểu tình đắc ý của Tô Hàm, Lôi Nghị cười cười mặt đầy sủng nịch.
Có thể do nụ cười của Lôi Nghị, cũng có thể bị đả động bởi sự sủng nịch trên mặt anh, Tô Hàm thế mà khó có được một lần đỏ mặt.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Hàm, khóe miệng Lôi Nghị cong càng lớn “Nhanh ăn đi, hôm nay mệt rồi, ăn sớm một chút sau đó nghỉ ngơi.”
“A, à…” Tô Hàm trả lời một câu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi trở lại phòng, Tô Hàm mới nhớ, mình… Bị đùa giỡn.
Tích ——
Nghe được tiếng vang từ thể thân phận truyền đến, Tô Hàm cúi đầu nhìn một chút, lại thấy dãy số của Lôi Dực.
“Lôi Dực.” Video chuyển được, Tô Hàm cười chào hỏi, “Tìm tôi có việc?”
“Là có chút chuyện, nhưng mà không vội, cậu và anh hai tôi cũng một chỗ thế nào? Nghe nói mấy ngày hôm trước hai người gặp ông nội của tôi rồi?” Vẫn mang theo mắt kính như trước, mặt ngoài thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng trong mắt Tô Hàm, không biết có chuyện gì, lại cảm thấy cảm xúc của Lôi Dực, dường như… Không tốt như đang biểu hiện ra ngoài?
“Cũng tạm.” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm lại bỏ thêm một câu, “Ông nội cũng rất tốt.”
“Nha ông nội cũng gọi rồi nha.” Nhíu mày, Lôi Dực không có ý tốt trêu chọc.
“Ngạch… Không gọi ông, chẳng lẽ gọi bà?” Tô Hàm bình tĩnh trả lời.
“Khụ…” Lôi Dực bị sặc, nhìn Tô Hàm, “Cậu giỏi.”
“Được rồi, nói đi rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì.” Duỗi duỗi người, Tô Hàm hỏi, kết quả nói xong câu này thì thấy mắt Lôi Dực thẳng ngoắc ngoắc theo dõi mình.
“…Làm sao vậy?” Bị Lôi Dực nhìn chăm chú Tô Hàm có chút sợ hãi nói.
“Cậu và anh hai tôi, làm rồi?” vì động tác vừa rồi của Tô Hàm mà lộ ra dấu hôn nào đó nên Lôi Dực hỏi.
Hơn nữa dựa theo nhan sắc nay thì…, Lôi Dực ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, quá trình chắc chắn rất hương diễm.
Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm đầu tiên xấu hổ một chút, cuối cùng thoải mái thừa nhận “Hai người đàn ông ở cùng nhau, cô nam quả nam, xảy ra chuyện không phải rất bình thường sao.”
Vốn Tô Hàm cho rằng, Lôi Dực nghe xong chắc chắn sẽ giống ngày thường trêu chọc mình, không nghĩ tới nghe xong sau, cảm xúc của Lôi Dực lại trở nên suy sụp “Cậu cũng cho là như vậy à.”
“Cái gì?” Tô Hàm nhất thời nghi hoặc.
“Cái kia, cậu nói…” Do dự một chút, Lôi Dực ấp a ấp úng hỏi, “Nếu hai người, A và B cùng nằm trên một cái giường mười năm, nhưng không xảy ra bất cứ chuyện gì, có phải đại biểu rằng A không thích B không?”
Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm tự hỏi một chút, lập tức biết cậu muốn nói cái gì.
“Này, cậu đang nói cậu và Lôi Trung?”
“Ừ.” Lôi Dực gật đầu, biểu tình có vẻ nhụt chí, “Mấy ngày này, tôi đều buông thả chủ động câu dẫn, mà cái tên đầu gỗ kia vẫn chẳng có hành động gì.”
“Cậu chủ động câu dẫn?” Tô Hàm nghe xong không khỏi kinh ngạc, bởi vì nhìn dáng vẻ bình thường của Lôi Dực, thực sự không giống người sẽ chủ động câu dẫn người khác.
“Ừ.” Lôi Dực gật đầu, giọng nói mang theo một chút tủi thân, “Nhưng anh ấy lại bỏ mặc tôi.”
“Anh ta có phải… Không thích cậu?” Nhìn người trong video, Tô Hàm cẩn thận hỏi.
Lôi Dực nghe xong, đẩy mắt kính “Tôi dám khẳng định, anh ấy tuyệt đối rất thích tôi, nhưng mà anh ấy vẫn luôn coi tôi là… Ách địa vị giống như chủ nhân, anh ấy luôn bị ý tưởng này quấn thân, mới không dám bước chân thêm một bước, nên tôi mới muốn chủ động một chút, đánh vỡ trạng thái bây giờ.”
“Cậu xác định, anh ta thích cậu?” Tô Hàm suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lôi Dực rất khẳng định gật đầu “Ừ.”
“Vậy, thế này đi, cậu nói cho tôi biết cậu câu dẫn anh ta như thế nào?”
“Tắm rửa xong, nằm bên cạnh anh ấy.”
“… Thế thôi.” Ngồi ở trên giường, chờ Lôi Dực nói tiếp, lại phát hiện Lôi Dực nói xong một câu này thì không hé răng nữa, Tô Hàm ho khan một tiếng hỏi.
“Còn… Cần làm cái gì sao?” Lôi Dực nghe vậy nhíu mày, như vậy còn chưa đủ à, cậu đã thoát hết quần áo rồi còn gì, kết quả tên đầu gỗ kia cứ như không phát hiện ra, nên ngủ thì ngủ, không hề hành dộng gì.
“Cái kia… Khụ… Tôi muốn nói, hai người không phải đã nằm trên giường rất nhiều năm rồi sao, nếu anh ta cứ thế mà làm với cậu thì đã sớm làm rồi?”
“Cho nên…” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực như có điều suy nghĩ, “Ý của cậu là, lực câu dẫn của tôi không đủ?”
“Ừ ừ ừ.” Thấy Lôi Dực cuối cùng cũng lý giải được, Tô Hàm gật đầu không ngừng.
“… Vậy tôi nên làm thế nào?” Trầm mặc một hồi, Lôi Dực hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.