Chương 8: Balo Màu Xanh
Mai Thảo Cát Tiên
30/05/2024
Xe chạy ra khỏi rừng đang trên đường nhựa, con đường này đi hoài không thấy đích, nhiên liệu bọn họ trước đó phải vượt dốc và đường gồ ghề,đã tiêu hao trong rừng khá nhiều, đoạn này hoang vắng không bóng người lấy đâu ra chỗ đổ xăng.
"Không xong rồi, có thể chúng ta phải bỏ xe lại và đi bộ thôi." A Quang đang nhìn kim chỉ nhiên liệu xuống gần hết vạch đỏ.
"Còn bao xa nữa tới căn cứ vậy?" Dinh Thư Di đang nhắm mắt dưỡng thần sau khi nghe A Quang nói thì hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoạn đường này là lần đầu cô đến, nên không có xác định được chính xác vị trí gì. Chỉ hi vọng là không còn quá xa. Chuyến đi lần này đúng là có quá nhiều trãi nghiệm thể lực.
"Nếu đi bộ thì độ khoảng một giờ sau có thể đến."
Cô gật đầu: "Vậy được, cho xe tấp vào lề đic nguỵ trang cho nó một chút, khi nào xong việc cho người đến mang về."
Cố Dương là kẻ ngồi lì trên xe lâu nhất không chịu xuống, hắn có thể ngồi ở đây đợi mọi người làm xong việc rồi đến đón không. Lại phải đi bộ tiếp tục hắn quá không muốn chút nào.
"Không sao, cậu có thể ở lại đây, khi nào chúng tôi nhớ ra cậu thì sẽ đến mang về cùng xe." A Quang đóng cửa xe lại mang balo lên đứng cạnh cửa sau nói vọng vào ngay lỗ tai hắn.
Cố Dương liền bước xuống xe mà đi theo sau bọn họ. Cậu ta lựa chọn đi cạnh A Nghệ, tên ngốc này tính ra dễ nói chuyện nhất trong nhóm.
Một giờ đồng hồ trôi qua khá nhanh, trời nhá nhem tối bọn họ đã sắp đến được chi nhánh Thanh Ưng bang ở thành phố này. Đó là một toà biệt thự xây dựng trên núi, chỉ có một lối đi xe lên duy nhất. Mà cách bọn họ đi lên là cuốc bộ theo lối mòn né được giám sát của đoạn đường.
"Ở đây quan sát một tí, xem động tĩnh thế nào rồi tính tiếp." Dinh Thư Di lấy ống nhòm bên trong balo ra đứng trên bệ đá cao quan sát vào trong căn biệt thự. Trực giác cô cho thấy, hiện tại nơi này bất ổn, đèn vẫn mở mờ mờ nhưng chờ khoảng mười phút vẫn không thấy một bóng người đi lại.
Chỉ có một khu vực đại sảnh đèn mở sáng rực mà thôi, không lẽ đang họp gì sao.
"A Quang cậu có liên lạc được người của chi nhánh này chưa?" Cô vừa nói vừa thảy ống nhòm cho cậu ta bên cạnh.
"Tôi liên lạc về phía trụ sở, nhờ người trụ sở liên hệ vẫn không được, chính tôi cũng mấy lần gọi nhưng không có ai bắt máy." Rõ ràng là có chuyện không đúng rồi.
Dinh Thư Di liếc sang thiếu niên đang dùng tay lau mồ hôi, ngồi ở bệ đá bên cạnh, đôi môi hắn đã khô nứt vì cả đoạn đường không uống tí nước nào. Người gì mà khát nước cũng không biết lên tiếng hỏi hay sao, cứ thế chịu đựng, ngốc thật hay thích giả vờ đáng thương. Chẳng phải không thích cô lo sao.
"Hừm..."
A Lãng cảm nhận được có ánh mắt mãnh liệt nhìn mình, hắn hơi ngước lên thì một chai nước đã được tới. Người đưa không lên tiếng, trực tiếp đưa nước xong rồi quay lưng.
"Cảm ơn!"
Dinh Thư Di cảm thấy tên nhóc này có vẻ khá đề phòng cô, nếu mà tiếp tục làm thân sợ chưa về tới thành phố hắn đã chạy mất. Nên cứ từ từ không gấp.
"Cứ như thế này không được, chúng ta chia ra thăm dò."
Dinh Thư Di phân phối cô và A Quang sẽ lẻn vào trong biệt thự xem tình hình. Những người còn lại ở đây giữ vật phẩm.
Tất cả liền chia nhau ra hành động. Cổng biệt thự không có người gác nhưng có nhiều thiết bị giám sát, họ vẫn chọn leo tường vào.
A Quang tuy chậm hơn cô một chút nhưng vẫn tự mình lo mình ổn.
Vào được bên trong vì sự an nguy của nhau nên không tách ra tìm kiếm, bọn họ trực tiếp hai người đi đến chỗ có ánh đèn.
Đúng như phán đoán ban đầu, những người ở chi nhánh này cô đã xem qua tư liệu nhận diện gương mặt, tất cả đều bị trói ở góc tường, còn những người còn lại chắc là nhóm mà truy đuổi bọn họ từ bến cảng đến đây. Hiện tại cô cũng tò mò thứ mình mang đi rốt cuộc là gì, chắc chắn là bí mật gia tộc liên quan khá lớn gì rồi đây. Lần này chú Brian giao nhiệm vụ hốc búa thật, kích thích ghê. Nhìn nhóm người này không phải đơn giãn. Trên thắt lưng từng người đều có mang theo vũ khí. Nếu manh động sợ là nguy hiểm chiếm đa số.
Người áo đen đứng ở giữa cầm một máy tính bảng lớn, hắn lướt lướt xem gì đó xong lại cười nhếch miệng.
Dinh Thư Di cảm thấy hắn đang nhìn về hướng mình, không lẽ bọn họ bị phát hiện.
A Quang đột nhiên nắm lấy vai cô kéo mạnh.
"Đi nhanh, chúng ta sập bẫy rồi." Cậu ta quay sát kỹ thiết bị kia có ghi hình, là ghi hình bọn họ đang trong rừng.
Dinh Thư Di lúc này đứng thẳng lên cũng nhìn thấy liền hiểu rõ.
"Quay về bọn họ gặp nguy hiểm."
Tên áo đen phất tay ra lệnh, những tên thuộc hạ liền đuổi theo.
[...]
Cố Dương ngồi phía sau lưng A Nghệ tay nhặt mấy viên đá nhỏ ném qua ném lại trông rất nhàm chán.
"Cậu giữ hộ balo cho tớ, tớ phải đi ngoài, tự nhiên lại đau bụng vào lúc này."
Cố Dương lúc đầu không muốn đồng ý đột nhiên nhớ lại cái gì đó, mắt hắn sáng lên gật đầu lia lịa.
"Đi xa xa một chút, đừng để mấy mùi kinh tởm đó bay tới chỗ tôi hiểu chưa."
A Nghệ mặt nhăn nhó vì đau liền gật đầu nhanh rồi ôm bụng chạy đi vào bụi cây rất ra.
"Đúng là tên ngốc dễ lừa." Cố Dương vừa nói vừa mở ba lô ra tìm kiếm chiếc hộp lúc nãy. Cậu ta nhìn trái nhìn phải phát hiện vẫn còn tên A Lãng gì đó ở đây.
"Hì hì! Tôi chỉ xem tí thôi, chuyện cũng không liên quan cậu mà đúng không?"
Người kia vẫn im lặng mắt chỉ nhìn mà không đáp. Sau đó A Lãng giả vờ như không thấy, hắn không muốn bị liên luỵ vô cớ, nên cũng đi đến nơi xa xa hơn.
Cố Dương thấy vậy liền tìm một chỗ kín kín mở xem.
Bên trong là một sấp giấy hơi cũ mà thôi, trời tối thế này đọc không được gì.
"Còn tưởng là bảo vật liên thành, ai ngờ là giấy vụn." Sau đó cậu định nhét vào lại thì phát hiện có người đến, tiếng chân không chỉ một người.
"Lục soát cho ta, tìm ra cái tên cầm theo balo xanh."
Cậu ta nghe rất rõ, tên cầm theo balo xanh, không phải là đang nói chính mình sao. Nhìn đông nhìn tây, không ổn rồi bọn Dinh thiếu chưa về, A Nghệ thì chạy xa tít. Lần này chết chắc.
Cố Dương đóng chiếc hộp lại, sau đó thấy một khe đá nhỏ, cậu ta nhét chiếc hộp vào đó: "Ông đây có bị bắt cũng không cho mấy người được hời."
Nhét xong cậu ta liền di chuyển từ từ mà bỏ chạy.
"Đằng kia, hắn ta đằng kia, đuổi theo."
Ở đây là đồi dốc, xung quanh rất dễ trơn trợt, chạy mấy bước là muốn cắm đầu xuống rồi.
"Các người muốn cái balo này chứ gì, xuống dưới đó mà lấy." Cố Dương dùng hết sức quăng nó đi thật xa phía bờ dỗ bên kia, cậu chạy bên này.
"Không xong rồi, có thể chúng ta phải bỏ xe lại và đi bộ thôi." A Quang đang nhìn kim chỉ nhiên liệu xuống gần hết vạch đỏ.
"Còn bao xa nữa tới căn cứ vậy?" Dinh Thư Di đang nhắm mắt dưỡng thần sau khi nghe A Quang nói thì hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoạn đường này là lần đầu cô đến, nên không có xác định được chính xác vị trí gì. Chỉ hi vọng là không còn quá xa. Chuyến đi lần này đúng là có quá nhiều trãi nghiệm thể lực.
"Nếu đi bộ thì độ khoảng một giờ sau có thể đến."
Cô gật đầu: "Vậy được, cho xe tấp vào lề đic nguỵ trang cho nó một chút, khi nào xong việc cho người đến mang về."
Cố Dương là kẻ ngồi lì trên xe lâu nhất không chịu xuống, hắn có thể ngồi ở đây đợi mọi người làm xong việc rồi đến đón không. Lại phải đi bộ tiếp tục hắn quá không muốn chút nào.
"Không sao, cậu có thể ở lại đây, khi nào chúng tôi nhớ ra cậu thì sẽ đến mang về cùng xe." A Quang đóng cửa xe lại mang balo lên đứng cạnh cửa sau nói vọng vào ngay lỗ tai hắn.
Cố Dương liền bước xuống xe mà đi theo sau bọn họ. Cậu ta lựa chọn đi cạnh A Nghệ, tên ngốc này tính ra dễ nói chuyện nhất trong nhóm.
Một giờ đồng hồ trôi qua khá nhanh, trời nhá nhem tối bọn họ đã sắp đến được chi nhánh Thanh Ưng bang ở thành phố này. Đó là một toà biệt thự xây dựng trên núi, chỉ có một lối đi xe lên duy nhất. Mà cách bọn họ đi lên là cuốc bộ theo lối mòn né được giám sát của đoạn đường.
"Ở đây quan sát một tí, xem động tĩnh thế nào rồi tính tiếp." Dinh Thư Di lấy ống nhòm bên trong balo ra đứng trên bệ đá cao quan sát vào trong căn biệt thự. Trực giác cô cho thấy, hiện tại nơi này bất ổn, đèn vẫn mở mờ mờ nhưng chờ khoảng mười phút vẫn không thấy một bóng người đi lại.
Chỉ có một khu vực đại sảnh đèn mở sáng rực mà thôi, không lẽ đang họp gì sao.
"A Quang cậu có liên lạc được người của chi nhánh này chưa?" Cô vừa nói vừa thảy ống nhòm cho cậu ta bên cạnh.
"Tôi liên lạc về phía trụ sở, nhờ người trụ sở liên hệ vẫn không được, chính tôi cũng mấy lần gọi nhưng không có ai bắt máy." Rõ ràng là có chuyện không đúng rồi.
Dinh Thư Di liếc sang thiếu niên đang dùng tay lau mồ hôi, ngồi ở bệ đá bên cạnh, đôi môi hắn đã khô nứt vì cả đoạn đường không uống tí nước nào. Người gì mà khát nước cũng không biết lên tiếng hỏi hay sao, cứ thế chịu đựng, ngốc thật hay thích giả vờ đáng thương. Chẳng phải không thích cô lo sao.
"Hừm..."
A Lãng cảm nhận được có ánh mắt mãnh liệt nhìn mình, hắn hơi ngước lên thì một chai nước đã được tới. Người đưa không lên tiếng, trực tiếp đưa nước xong rồi quay lưng.
"Cảm ơn!"
Dinh Thư Di cảm thấy tên nhóc này có vẻ khá đề phòng cô, nếu mà tiếp tục làm thân sợ chưa về tới thành phố hắn đã chạy mất. Nên cứ từ từ không gấp.
"Cứ như thế này không được, chúng ta chia ra thăm dò."
Dinh Thư Di phân phối cô và A Quang sẽ lẻn vào trong biệt thự xem tình hình. Những người còn lại ở đây giữ vật phẩm.
Tất cả liền chia nhau ra hành động. Cổng biệt thự không có người gác nhưng có nhiều thiết bị giám sát, họ vẫn chọn leo tường vào.
A Quang tuy chậm hơn cô một chút nhưng vẫn tự mình lo mình ổn.
Vào được bên trong vì sự an nguy của nhau nên không tách ra tìm kiếm, bọn họ trực tiếp hai người đi đến chỗ có ánh đèn.
Đúng như phán đoán ban đầu, những người ở chi nhánh này cô đã xem qua tư liệu nhận diện gương mặt, tất cả đều bị trói ở góc tường, còn những người còn lại chắc là nhóm mà truy đuổi bọn họ từ bến cảng đến đây. Hiện tại cô cũng tò mò thứ mình mang đi rốt cuộc là gì, chắc chắn là bí mật gia tộc liên quan khá lớn gì rồi đây. Lần này chú Brian giao nhiệm vụ hốc búa thật, kích thích ghê. Nhìn nhóm người này không phải đơn giãn. Trên thắt lưng từng người đều có mang theo vũ khí. Nếu manh động sợ là nguy hiểm chiếm đa số.
Người áo đen đứng ở giữa cầm một máy tính bảng lớn, hắn lướt lướt xem gì đó xong lại cười nhếch miệng.
Dinh Thư Di cảm thấy hắn đang nhìn về hướng mình, không lẽ bọn họ bị phát hiện.
A Quang đột nhiên nắm lấy vai cô kéo mạnh.
"Đi nhanh, chúng ta sập bẫy rồi." Cậu ta quay sát kỹ thiết bị kia có ghi hình, là ghi hình bọn họ đang trong rừng.
Dinh Thư Di lúc này đứng thẳng lên cũng nhìn thấy liền hiểu rõ.
"Quay về bọn họ gặp nguy hiểm."
Tên áo đen phất tay ra lệnh, những tên thuộc hạ liền đuổi theo.
[...]
Cố Dương ngồi phía sau lưng A Nghệ tay nhặt mấy viên đá nhỏ ném qua ném lại trông rất nhàm chán.
"Cậu giữ hộ balo cho tớ, tớ phải đi ngoài, tự nhiên lại đau bụng vào lúc này."
Cố Dương lúc đầu không muốn đồng ý đột nhiên nhớ lại cái gì đó, mắt hắn sáng lên gật đầu lia lịa.
"Đi xa xa một chút, đừng để mấy mùi kinh tởm đó bay tới chỗ tôi hiểu chưa."
A Nghệ mặt nhăn nhó vì đau liền gật đầu nhanh rồi ôm bụng chạy đi vào bụi cây rất ra.
"Đúng là tên ngốc dễ lừa." Cố Dương vừa nói vừa mở ba lô ra tìm kiếm chiếc hộp lúc nãy. Cậu ta nhìn trái nhìn phải phát hiện vẫn còn tên A Lãng gì đó ở đây.
"Hì hì! Tôi chỉ xem tí thôi, chuyện cũng không liên quan cậu mà đúng không?"
Người kia vẫn im lặng mắt chỉ nhìn mà không đáp. Sau đó A Lãng giả vờ như không thấy, hắn không muốn bị liên luỵ vô cớ, nên cũng đi đến nơi xa xa hơn.
Cố Dương thấy vậy liền tìm một chỗ kín kín mở xem.
Bên trong là một sấp giấy hơi cũ mà thôi, trời tối thế này đọc không được gì.
"Còn tưởng là bảo vật liên thành, ai ngờ là giấy vụn." Sau đó cậu định nhét vào lại thì phát hiện có người đến, tiếng chân không chỉ một người.
"Lục soát cho ta, tìm ra cái tên cầm theo balo xanh."
Cậu ta nghe rất rõ, tên cầm theo balo xanh, không phải là đang nói chính mình sao. Nhìn đông nhìn tây, không ổn rồi bọn Dinh thiếu chưa về, A Nghệ thì chạy xa tít. Lần này chết chắc.
Cố Dương đóng chiếc hộp lại, sau đó thấy một khe đá nhỏ, cậu ta nhét chiếc hộp vào đó: "Ông đây có bị bắt cũng không cho mấy người được hời."
Nhét xong cậu ta liền di chuyển từ từ mà bỏ chạy.
"Đằng kia, hắn ta đằng kia, đuổi theo."
Ở đây là đồi dốc, xung quanh rất dễ trơn trợt, chạy mấy bước là muốn cắm đầu xuống rồi.
"Các người muốn cái balo này chứ gì, xuống dưới đó mà lấy." Cố Dương dùng hết sức quăng nó đi thật xa phía bờ dỗ bên kia, cậu chạy bên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.