Chương 35: Đi Khám Thai
Mai Thảo Cát Tiên
31/05/2024
Dinh Thư Di hôm nay k có lịch trình. Cô buổi sáng dậy sớm hơn mọi khi mặc dù đêm qua lại bị tên nằm cạnh ăn cả mảnh xương vụn cũng không chừa. Thử mà từ chối hắn thì cả ngày hôm sau sẽ không nói chuyện với cô.
Người do cô mang về, cô chiều ra thế này, đúng thật là: "haizz Dinh Thư Di tại mày ngốc này." Vừa nói vừa đánh nhẹ vào má mình.
"Mới sáng sớm lại làm sao?" Người phía sau đã tỉnh ngủ, hắn hơi hé mắt quan sát cô cả buổi, tay hắn vươn ra ôm lấy eo cô kéo cả người vào lòng.
"Đang nghĩ có nên đưa anh đi gặp bác sĩ không? Anh đã nhớ ra gì thêm chưa?"
Bây giờ bọn họ đã chính thức bên nhau, cô lại rất mong hắn nhớ lại. Không như trước sợ người nhớ ra liền bỏ đi.
"Hiện tại chỉ nhớ mấy việc vặt vảnh, chưa rõ ràng lắm. Vì sao thấy em gấp còn hơn anh, hay em chơi chán rồi tìm cớ đuổi anh đi." Lãng Triệt gác hai tay sau đầu, phô toàn bộ cơ bắp trước mặt cô. Lại chơi trò quyến rũ, Dinh Thư Di ực một cái cô chép chép miệng, muốn sờ.
"Không có, chỉ là có mấy lần em nhìn thấy một người khá giống anh, không biết là có quan hệ gì với anh không?
Chỉ muốn hỏi anh có nhớ ra mình từng có anh em ruột gì ở đây không, nếu thật có thì chúng ta đến đó hỏi thử."
Lãng Triệt cằm lấy bàn tay đang làm loạn trên người hắn của cô. Ánh mắt hơi trầm tư suy nghĩ.
"Không có. Anh chỉ thấy là em muốn tìm cách đuổi anh đi mà thôi." Diễn đáng thương là nghề của hắn, mẹ hắn dù gì cũng từng là ảnh hậu, không nhiều thì ít cũng được duy truyền bản lĩnh này.
Dinh Thư Di nào chịu nổi tuyệt chiêu này, cô đầu hàng.
"Thôi được được rồi. Em sợ anh rồi được chưa."
Người hay không bằng kẻ tranh thủ, Lãng Triệt bắt lấy cô đè xuống. "Vậy phải bồi thường."
(...J
Hôm nay buổi chiều phải về Dinh gia một chuyến. Mẹ cô nói có chuẩn bị cho cô không ít trang phục, gọi cô về nhà thử xem thích món nào.
Cô về đúng lúc ba ba đi công tác, mẹ cô thì đi mua sắm. Chỉ còn dì Du biết cô về nên chuẩn bị rất nhiều món ngon.
"Con lên thử đồ rồi xuống ăn liền ạ."
Lên phòng thấy có ba bộ trang phục được thiết kế sẵn, nhìn cũng tạm ổn, nhưng sao mặc đồ bó bó vào lại cứ thấy người khó chịu. Không hiếu cơ thế hôm nay bị gì.
Buổi sáng A Lãng thấy cô cả người uể oải, đấm lưng cho một lúc cô nói phải ra ngoài có chút việc, hắn muốn xuống phòng tập thể hình bên dưới căn hộ, ở đó có một số thức ăn tốt cho sức khoẻ hắn nói sẽ ăn ở đó thử xem
sao.
Dinh Thư Di rửa mặt xong bước ra, cô sáng giờ không có gì trong bụng liền động đũa bắt đầu gắp thức ăn.
"Hụm..." Cổ họng từng đợt trào lên, Dinh Thư Di chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Đến khi mặt xanh mét đi ra, dì Du sợ hết hồn làm cho cô ngay một ly trà gừng.
"Tiểu thư người không sao chứ?"
"Cháu sáng giờ không ăn chắc bị đau bao tử rồi, một chút sẽ không vấn đề gì?"
Nói là nói vậy thôi, cô nghi ngờ biểu hiện này, vì vốn cô không hề có tiền sử đau bao tử gì cả.
Quay về đến nhà không thấy người đâu vẫn không quan tâm trước tiêm vào xem lịch để trên bàn mình.
Dạo này người cứ mệt mệt không để ý thời gian mấy, không ngờ kinh nguyệt đã lâu như vậy chưa đến.
Dinh Thư Di sờ sờ bụng mình.
"Không lẽ thật sự trúng số độc đắc." Cô nhớ chỉ có lần đầu bọn họ không dùng biện pháp, những lần gần đây đều bắt hăn sử dụng hết mà.
Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra không được, gọi bác sĩ tư nhân thì ba mẹ cô cũng sẽ biết tin. Dinh Thư Di quyết mặc trang phục nam xuống nhà thuốc gần đây mua đồ thử.
Kết quả hai vạch hiện rõ, cô có baby rồi.
Bây giờ phải làm sao đây. Việc còn chưa chắc phải đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa. Nhưng không thể gọi chị Chu, chỉ còn có một người cô tin tưởng.
"Mẹ ơi! Con..."
Mễ Lam về nhà thì dì Du lập tức thuật lại hết mọi chuyện cho bà, còn ném thêm một câu xanh rờn, hình như tiểu thư có thai rồi. Bà là người lớn tuổi, kinh nghiệm trước giờ không thể nào nhìn nhằm.
"Bao lâu rồi?" Mẹ cô chỉ hỏi vậy. Dinh Thư Di biết bà đã đoán ra liền bối rối đáp: "Thật sự con không biết. Trước giờ mấy ngày đó của con hay rối loạn nên không để ý lắm."
Mễ Lam thở dài chỉ nói một câu:
"Lớn đầu như thế mà vẫn còn khờ."
Cô không cho Mễ Lam đến gặp A Lãng, trước tiên là đi khám thử kết quả chính xác đã, rồi từ từ tính chuyện.
Trên suốt đoạn đường mẹ cô không nói gì hết, bà ấy cũng không tỏ ra tức giận.
Lúc bác sĩ khám nhìn thấy cô đang mặc đồ nam định đuổi người ra vì tưởng người nhà đi nhằm phòng.
Dinh Thư Di mới nói mình là nữ, ông còn bán tính bán nghi. Sau đó kiểm tra một lúc. Đến khi nhận kết quả cô không dám nhìn, mẹ cô xem trước.
"Sao rồi mẹ."
Bà chỉ gật đầu: "Con tính sao?" Kết quả là cô đã có thai bốn tuần. Không ngờ bốn tuần rồi mới nhận ra, Dinh Thư Di muốn gõ vào đầu mình mấy cái. Cô là trúng số ngay lần đầu.
"Thì còn tính sao nữa, cưới người về nhà thôi."
Mễ Lam thở dài, vỗ vỗ vai con gái mình: "Chuyện đời đúng là không nên ép buộc, việc hôn ước để mẹ xử lý cho."
Dinh Thư Di hôm nay thấy thái độ dịu dàng này của mẹ thật không quen, cô phải hỏi rõ xem bà đang nghĩ gì.
"Mẹ à! Sao hôm nay con thấy trên người mẹ bắn ra hào quang rực rỡ vậy?"
Mễ Lam nhét kết quả vào lòng cô, khoanh tay trước ngực, bà hất cằm về phía phòng khám bệnh phía trước.
"Con nếu thấy vậy thật thì sẵn tiện đang trong viện đi khám não luôn đi."
Dinh Thư Di cười hì hì nịn nọt vô bờ bến.
"Mẹ không giận con ư? Không trách mắng sao."
Mễ Lam kéo con gái mình đứng dậy đi về, vừa đi vừa lý giải cho cô nghe.
"Dù gì con nói tên đó rất đẹp, về nguồn gen như vậy kết hợp với gen nhà chúng ta, cháu mẹ sẽ lại là siêu phẩm.
Mẹ còn trẻ thế này đã có cháu rồi. Sau này ra đường nói ra với mấy người bạn, người ta sẽ ganh tị cho mà xem."
Thì ra mẹ cô toàn nghĩ hướng khác, bà ấy trước giờ đâu có đi theo lộ trình bình thường.
"Mẹ, làm sao người bắt được ba ba vậy?"
Tự nhiên cô lại có hứng thú hỏi chuyện này, trước nay cô chỉ ngưỡng mộ âm thầm, chưa bao giờ mở miệng hỏi chính xác.
"Vì cái gì đầu tiên của ba con, mẹ cũng trắng trợn cướp lấy." Nói xong mẹ cô che miệng cười, bà ấy nghĩ tới cái gì đó cứ cười suốt. Trông hạnh phục tới mức cô lại đâm ra ganh tị luôn rồi. (
Mẹ đừng có cười như vậy ở đây có được không! Mẹ nói con không tin đâu. Tốt nhất cô nên đi hỏi ba ba.
Người do cô mang về, cô chiều ra thế này, đúng thật là: "haizz Dinh Thư Di tại mày ngốc này." Vừa nói vừa đánh nhẹ vào má mình.
"Mới sáng sớm lại làm sao?" Người phía sau đã tỉnh ngủ, hắn hơi hé mắt quan sát cô cả buổi, tay hắn vươn ra ôm lấy eo cô kéo cả người vào lòng.
"Đang nghĩ có nên đưa anh đi gặp bác sĩ không? Anh đã nhớ ra gì thêm chưa?"
Bây giờ bọn họ đã chính thức bên nhau, cô lại rất mong hắn nhớ lại. Không như trước sợ người nhớ ra liền bỏ đi.
"Hiện tại chỉ nhớ mấy việc vặt vảnh, chưa rõ ràng lắm. Vì sao thấy em gấp còn hơn anh, hay em chơi chán rồi tìm cớ đuổi anh đi." Lãng Triệt gác hai tay sau đầu, phô toàn bộ cơ bắp trước mặt cô. Lại chơi trò quyến rũ, Dinh Thư Di ực một cái cô chép chép miệng, muốn sờ.
"Không có, chỉ là có mấy lần em nhìn thấy một người khá giống anh, không biết là có quan hệ gì với anh không?
Chỉ muốn hỏi anh có nhớ ra mình từng có anh em ruột gì ở đây không, nếu thật có thì chúng ta đến đó hỏi thử."
Lãng Triệt cằm lấy bàn tay đang làm loạn trên người hắn của cô. Ánh mắt hơi trầm tư suy nghĩ.
"Không có. Anh chỉ thấy là em muốn tìm cách đuổi anh đi mà thôi." Diễn đáng thương là nghề của hắn, mẹ hắn dù gì cũng từng là ảnh hậu, không nhiều thì ít cũng được duy truyền bản lĩnh này.
Dinh Thư Di nào chịu nổi tuyệt chiêu này, cô đầu hàng.
"Thôi được được rồi. Em sợ anh rồi được chưa."
Người hay không bằng kẻ tranh thủ, Lãng Triệt bắt lấy cô đè xuống. "Vậy phải bồi thường."
(...J
Hôm nay buổi chiều phải về Dinh gia một chuyến. Mẹ cô nói có chuẩn bị cho cô không ít trang phục, gọi cô về nhà thử xem thích món nào.
Cô về đúng lúc ba ba đi công tác, mẹ cô thì đi mua sắm. Chỉ còn dì Du biết cô về nên chuẩn bị rất nhiều món ngon.
"Con lên thử đồ rồi xuống ăn liền ạ."
Lên phòng thấy có ba bộ trang phục được thiết kế sẵn, nhìn cũng tạm ổn, nhưng sao mặc đồ bó bó vào lại cứ thấy người khó chịu. Không hiếu cơ thế hôm nay bị gì.
Buổi sáng A Lãng thấy cô cả người uể oải, đấm lưng cho một lúc cô nói phải ra ngoài có chút việc, hắn muốn xuống phòng tập thể hình bên dưới căn hộ, ở đó có một số thức ăn tốt cho sức khoẻ hắn nói sẽ ăn ở đó thử xem
sao.
Dinh Thư Di rửa mặt xong bước ra, cô sáng giờ không có gì trong bụng liền động đũa bắt đầu gắp thức ăn.
"Hụm..." Cổ họng từng đợt trào lên, Dinh Thư Di chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Đến khi mặt xanh mét đi ra, dì Du sợ hết hồn làm cho cô ngay một ly trà gừng.
"Tiểu thư người không sao chứ?"
"Cháu sáng giờ không ăn chắc bị đau bao tử rồi, một chút sẽ không vấn đề gì?"
Nói là nói vậy thôi, cô nghi ngờ biểu hiện này, vì vốn cô không hề có tiền sử đau bao tử gì cả.
Quay về đến nhà không thấy người đâu vẫn không quan tâm trước tiêm vào xem lịch để trên bàn mình.
Dạo này người cứ mệt mệt không để ý thời gian mấy, không ngờ kinh nguyệt đã lâu như vậy chưa đến.
Dinh Thư Di sờ sờ bụng mình.
"Không lẽ thật sự trúng số độc đắc." Cô nhớ chỉ có lần đầu bọn họ không dùng biện pháp, những lần gần đây đều bắt hăn sử dụng hết mà.
Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra không được, gọi bác sĩ tư nhân thì ba mẹ cô cũng sẽ biết tin. Dinh Thư Di quyết mặc trang phục nam xuống nhà thuốc gần đây mua đồ thử.
Kết quả hai vạch hiện rõ, cô có baby rồi.
Bây giờ phải làm sao đây. Việc còn chưa chắc phải đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa. Nhưng không thể gọi chị Chu, chỉ còn có một người cô tin tưởng.
"Mẹ ơi! Con..."
Mễ Lam về nhà thì dì Du lập tức thuật lại hết mọi chuyện cho bà, còn ném thêm một câu xanh rờn, hình như tiểu thư có thai rồi. Bà là người lớn tuổi, kinh nghiệm trước giờ không thể nào nhìn nhằm.
"Bao lâu rồi?" Mẹ cô chỉ hỏi vậy. Dinh Thư Di biết bà đã đoán ra liền bối rối đáp: "Thật sự con không biết. Trước giờ mấy ngày đó của con hay rối loạn nên không để ý lắm."
Mễ Lam thở dài chỉ nói một câu:
"Lớn đầu như thế mà vẫn còn khờ."
Cô không cho Mễ Lam đến gặp A Lãng, trước tiên là đi khám thử kết quả chính xác đã, rồi từ từ tính chuyện.
Trên suốt đoạn đường mẹ cô không nói gì hết, bà ấy cũng không tỏ ra tức giận.
Lúc bác sĩ khám nhìn thấy cô đang mặc đồ nam định đuổi người ra vì tưởng người nhà đi nhằm phòng.
Dinh Thư Di mới nói mình là nữ, ông còn bán tính bán nghi. Sau đó kiểm tra một lúc. Đến khi nhận kết quả cô không dám nhìn, mẹ cô xem trước.
"Sao rồi mẹ."
Bà chỉ gật đầu: "Con tính sao?" Kết quả là cô đã có thai bốn tuần. Không ngờ bốn tuần rồi mới nhận ra, Dinh Thư Di muốn gõ vào đầu mình mấy cái. Cô là trúng số ngay lần đầu.
"Thì còn tính sao nữa, cưới người về nhà thôi."
Mễ Lam thở dài, vỗ vỗ vai con gái mình: "Chuyện đời đúng là không nên ép buộc, việc hôn ước để mẹ xử lý cho."
Dinh Thư Di hôm nay thấy thái độ dịu dàng này của mẹ thật không quen, cô phải hỏi rõ xem bà đang nghĩ gì.
"Mẹ à! Sao hôm nay con thấy trên người mẹ bắn ra hào quang rực rỡ vậy?"
Mễ Lam nhét kết quả vào lòng cô, khoanh tay trước ngực, bà hất cằm về phía phòng khám bệnh phía trước.
"Con nếu thấy vậy thật thì sẵn tiện đang trong viện đi khám não luôn đi."
Dinh Thư Di cười hì hì nịn nọt vô bờ bến.
"Mẹ không giận con ư? Không trách mắng sao."
Mễ Lam kéo con gái mình đứng dậy đi về, vừa đi vừa lý giải cho cô nghe.
"Dù gì con nói tên đó rất đẹp, về nguồn gen như vậy kết hợp với gen nhà chúng ta, cháu mẹ sẽ lại là siêu phẩm.
Mẹ còn trẻ thế này đã có cháu rồi. Sau này ra đường nói ra với mấy người bạn, người ta sẽ ganh tị cho mà xem."
Thì ra mẹ cô toàn nghĩ hướng khác, bà ấy trước giờ đâu có đi theo lộ trình bình thường.
"Mẹ, làm sao người bắt được ba ba vậy?"
Tự nhiên cô lại có hứng thú hỏi chuyện này, trước nay cô chỉ ngưỡng mộ âm thầm, chưa bao giờ mở miệng hỏi chính xác.
"Vì cái gì đầu tiên của ba con, mẹ cũng trắng trợn cướp lấy." Nói xong mẹ cô che miệng cười, bà ấy nghĩ tới cái gì đó cứ cười suốt. Trông hạnh phục tới mức cô lại đâm ra ganh tị luôn rồi. (
Mẹ đừng có cười như vậy ở đây có được không! Mẹ nói con không tin đâu. Tốt nhất cô nên đi hỏi ba ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.