Chương 43: Lên Kế Hoạch
Mai Thảo Cát Tiên
31/05/2024
Dinh Thư Di không giấu lòng, quả thực là cô có ghen. Cô hỏi Lãng Triệt:
"Anh có biết cô ta cho người đối phó tôi không?"
Lãng Triệt im lặng mắt đối mắt với vợ mình, muốn nghe cô nói tiếp ngon ngành sự việc. Cô hiểu ý gật đầu bắt đầu thuật lại.
"Một lần phối hợp với Lâm Giác Ngọc muốn bỏ thuốc tôi ở khách sạn, lúc đó cũng may tình cờ có người giúp đỡ thoát được một kiếp, một lần cho người tấn công tôi ngoài bờ biển nhém đã không giữ được con. Những việc làm đó từ bạn của anh đây. Dính tới anh chả có gì tốt." Tới câu cuối còn đệm thêm một câu vô cùng có sức đả thương người.
Lãng Triệt không ngờ Vũ Cẩn Huyên lại dám làm ra những việc đó. Trước giờ không nghe thấy Cố Phong Đình nói lại gì cả. Hắn nén giận nghiêm túc nói với vợ mình.
"Anh sẽ điều tra."
Dinh Thư Di tức tới bật cười. Cô và Thanh Ưng bang không phải những kẻ vô dụng ăn không nói có vu oan kẻ khác. Trong khi việc cô ta hại cô đã rõ ràng như thế, nói với hắn thì hắn muốn điều tra lại, đây là sao? không tin tưởng cô à?
"Còn điều tra. Đúng là bạn tốt của nhau, tin tưởng nhau quá mà." Dinh Thư Di nói xong ánh mắt sắt bén liếc Lãng Triệt một cái sau đó rời đi.
Lãng Triệt không nói được câu nào cho đến khi Dinh Thư Di về phòng đóng cửa. Hắn chỉ biết đứng chết chân nhìn theo bóng lưng. Một lúc sau miệng mới lẩm bẩm.
"Anh đã nói anh và cô ấy không thân."
Cầm điện thoại lên gọi một cuộc gọi.
"Cố Phong Đình cậu biết Vũ Cẩn Huyên đã làm ra những chuyện gì không?"
Cố Phong Đình đầu dây bên kia liền im lặng. Như vậy chứng tỏ hắn biết từ lâu rồi, chỉ là muốn bao che.
"Cậu thích cô ta?" Lãng Triệt nói đúng vào trọng tâm.
(..]
Lâm Giác Ngọc quay xong chương trình quảng cáo liền đi xuống lấy xe muốn rời đi.
"A...Các người là ai?" Cô ta chưa kịp hét lên đã bị người khác bịt miệng, muốn mang đi. Lúc này A Nghệ xuất hiện đấm hai phát thật mạnh mỗi tên một phát đấm liền ngả lăn ra.
"Dọn dẹp hiện trường đi, còn người thì mang lên xe." A Quang ngồi trên xe kéo cửa kính xuống ra lệnh. Bọn họ cũng định tìm Lâm Giác Ngọc, ai ngờ có người đến trước, cũng may kịp lúc.
A Quang nghĩ tới gì đó, hắn đi xuống vỗ vỗ mặt một tên trong số đó, đưa con dao kề sát cổ ý muốn hắn báo cáo.
Tên đó lúc đầu còn cứng họng cho đến khi cảm thấy cổ nóng lên, mùi tanh của máu thoảng ra.
"Bên tôi đã hoàn thành nhiệm vụ." Tên đó nói vào trong điện thoại. A Quang gật đầu thả người ra.
"Đi thôi."
(...]
Thanh Ứng bang phòng thẩm tra.
Dinh Thư Di không mặc đồ nam, cô hiện tại mặc đồ nữ cũng không hóá trang.
"Mở mắt cô ta ra đi."
Lâm Giác Ngọc nghe xong rất quen, cô ta có chút hoảng hốt, khi mắt vừa mở ra liền nhìn ngó xung quanh, đến khi thấy Dinh Thư Di cũng ở đây liền hung dữ lên.
"Các người, là cô Dinh Thư Di mau thả tôi ra. Cô biết cô làm vậy tôi sẽ kiện cô không?"
Tất cả mọi người ở đó nghe cô ta nói liền cười thật to. A Nghệ là người tháo khăn che mắt và vải nhét miệng của
Lâm Giác Ngọc liền có lòng tốt nói cho cô ta nghe.
"Biết đây là đâu không? Đây là Thanh Ứng bang, đã nghe nói qua chưa, đơn giản vậy đi cho dễ hiểu là là bang phái lớn mạnh nhất cái thành phố này đấy. Cô còn muốn tiếp tục kêu."
A Quang ra lệnh:
"Tán vào mồm cô ta cho đến khi nào chịu im lặng thì thôi." Lâm Giác Ngọc lắc đầu liên tục, cô ta không hiểu gì cả, vì sao lại bắt cô ta đến đây, Dinh Thư Di có dính dáng gì đến bọn họ. Không phải là trước giờ là người không bối cảnh sao.
"Dinh Thư Di cô kêu bọn họ thả tôi ra đi. Tôi sẽ không nói gì hết."
Lúc này Dinh Thư Di mới từ bật thang trên cao đi xuống, mặt không thèm nhìn cô ta.
"À tôi quên giới thiệu lại lần nữa cho cô rõ hơn về mình. Tôi là Dinh Thư Di đại tiểu thư tập đoàn Dinh Thế, cũng là thành viên cấp cao của Thanh Ưng bang."
Một họng súng đen ngồm chỉa vào đầu Lâm Giác Ngọc. "Bùng... Có đáng sợ không?"
"Aaaa..." Lâm Giác Ngọc sợ đến nước mắt đầm đìa, cô ta sai rồi, cô ta không ngờ Dinh Thư Di lại có thân phận như thế.
"Nhát gan vậy sao? Vậy khi hại tôi thì sao cô không biết sợ."
Lâm Giác Ngọc không đứng vững cô ta bò đến ôm chân Dinh Thư Di, liền bị đá ra một khoảng xa. Cô ta lại tiếp tục bò tới, giọng đứt quảng nói:
"Tha cho tôi đi, là có người muốn tôi làm vậy?"
Dinh Thư Di ngồi xuống kéo cái tay bám chặt chân mình của cô ta ra:
"Ai biết được cô sợ quá nói bừa một người làm sao tôi tin được."
Lâm Giác Ngọc liền tìm túi xách, A Nghệ đứng đó quăng ra cho cô ta. Túi xách đổ ra, đồ bên trong có rất nhiều thứ linh tinh, trong đó có ghi âm và đoạn ghi hình.
"Tôi có chứng cứ, tôi lưu lại toàn bộ chứng cứ mà."
(…..J]
Bọn họ tiếp tục điều tra không đơn giản bỏ qua cho người hại mình. Cuối cùng có cơ hội điều tra được nhà họ Vũ sẽ tham gia yến tiệc hào môn ở khách sạn K phía nam thành phố B tối nay. Muốn gặp Vũ Cẩn Huyên không khó.
"Lần này phải nhờ tới ba ba rồi." Dinh Thư Di mặc đồ nam đến tập đoàn Dinh Thế.
Dinh Tử Kiến thấy con gái mình đến ông không có ngoài ý muốn.
"Chú Brian của con mới vừa gửi một số tư liệu cho ba. Con cần ba ba giúp gì?"
Dinh Thư Di biết những người xung quanh cô luôn quan tâm và dõi theo mình, chỉ là họ muốn chiều chuộng theo ý muốn tự do bay nhảy của cô mà thôi. Đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá hạnh phúc rồi.
"Con đưa con tới đó, con tự có kế hoạch ạ."
Dinh Tử Kiến kéo con gái mình đến cạnh, vuốt vuốt tóc cô. Ông thở dài nói.
"Thư Di, vốn dĩ con là đại tiểu thư tập đoàn Dinh Thế, con không cần ủỷ khuất chính mình có hiểu không? Trời có sập xuống có ba ba chống đỡ giúp con."
Dinh Thư Di mắt rưng rưng ôm lấy ba mình, giọng cô nghẹn ngào. Có thế là do có mang tâm tình cũng yếu ớt hơn rất nhiều rất dễ xúc động.
"Ba ba..."
Dinh Tử Kiến trông bộ dạng con gái mình giả nam trang nhiều năm quen rồi, giờ chợt nhớ ra nó cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhà ông thôi.
"Con gái ngoan, không ai ức hiếp được con đâu."
(...]
Tiệc tối khách sạn K.
Hôm nay rất nhiều hào môn và đại gia tộc ở thành phố B đến tham dự. Mọi người ai cũng đến sớm để trò truyện với nhau, họ luôn có sự liên kết cũng như ngầm đấu đá.
Cố Phong Đình đứng cạnh bên Lãng Triệt thấy hắn đứng ngồi không yên thì vỗ vỗ vai.
"Cậu sợ cô ấy đến đây sẽ bị ức hiếp à? Tớ đã nói với Cẩn Huyên rồi, cô ấy sẽ đi nhận lỗi mà."
Lãng Triệt không hề sợ Dinh Thư Di bị ức hiếp mà chỉ sợ cô làm quá mạnh tay sẽ bị người ta nắm được điểm yếu, nếu việc xấu thì cứ nên để hắn làm là được. Nhưng rất tiếc vợ hắn ghét bỏ sự giúp đỡ từ hắn.
Cả hai hôm nay cô không về gọi không được, thật thì hắn không muốn dự tiệc này nhưng biết Vũ Cẩn Huyên sẽ đến cô chắc sẽ quanh quẩn đâu đây chờ ra tay. Thật ra cô ta có chết cũng chẳng đền hết tội. Nhưng ý vợ là tự mình trả thù thì hắn chỉ dám nghe lệnh đứng đó thôi. Lỡ vợ có sai sót gì thì còn kịp phối hợp.
Dinh Thư Di đến muộn nhất, cô mặc đồ thật lộng lẫy như đi thảm đỏ. Ở đây không thiếu tiểu thư quyền quý, bọn họ liền xì xào bàn tán.
"Nơi thế này người như cô ta cũng có thể đến."
"Nghe nói chỉ là một nữ diễn viên không bối cảnh mới nổi tiếng gần đây."
Cả đám khinh bỉ cười nhạo, có người thì im lặng nhìn một cái không quan tâm lăm. Vũ Cấn Huyên cũng đứng đó nghe và nhìn thấy. Cô ta nhớ lại lời của Lâm Giác Ngọc nói lập tức nét mặt không giấu được sự ganh ghét.
"Đẹp thì được gì?"
"Anh có biết cô ta cho người đối phó tôi không?"
Lãng Triệt im lặng mắt đối mắt với vợ mình, muốn nghe cô nói tiếp ngon ngành sự việc. Cô hiểu ý gật đầu bắt đầu thuật lại.
"Một lần phối hợp với Lâm Giác Ngọc muốn bỏ thuốc tôi ở khách sạn, lúc đó cũng may tình cờ có người giúp đỡ thoát được một kiếp, một lần cho người tấn công tôi ngoài bờ biển nhém đã không giữ được con. Những việc làm đó từ bạn của anh đây. Dính tới anh chả có gì tốt." Tới câu cuối còn đệm thêm một câu vô cùng có sức đả thương người.
Lãng Triệt không ngờ Vũ Cẩn Huyên lại dám làm ra những việc đó. Trước giờ không nghe thấy Cố Phong Đình nói lại gì cả. Hắn nén giận nghiêm túc nói với vợ mình.
"Anh sẽ điều tra."
Dinh Thư Di tức tới bật cười. Cô và Thanh Ưng bang không phải những kẻ vô dụng ăn không nói có vu oan kẻ khác. Trong khi việc cô ta hại cô đã rõ ràng như thế, nói với hắn thì hắn muốn điều tra lại, đây là sao? không tin tưởng cô à?
"Còn điều tra. Đúng là bạn tốt của nhau, tin tưởng nhau quá mà." Dinh Thư Di nói xong ánh mắt sắt bén liếc Lãng Triệt một cái sau đó rời đi.
Lãng Triệt không nói được câu nào cho đến khi Dinh Thư Di về phòng đóng cửa. Hắn chỉ biết đứng chết chân nhìn theo bóng lưng. Một lúc sau miệng mới lẩm bẩm.
"Anh đã nói anh và cô ấy không thân."
Cầm điện thoại lên gọi một cuộc gọi.
"Cố Phong Đình cậu biết Vũ Cẩn Huyên đã làm ra những chuyện gì không?"
Cố Phong Đình đầu dây bên kia liền im lặng. Như vậy chứng tỏ hắn biết từ lâu rồi, chỉ là muốn bao che.
"Cậu thích cô ta?" Lãng Triệt nói đúng vào trọng tâm.
(..]
Lâm Giác Ngọc quay xong chương trình quảng cáo liền đi xuống lấy xe muốn rời đi.
"A...Các người là ai?" Cô ta chưa kịp hét lên đã bị người khác bịt miệng, muốn mang đi. Lúc này A Nghệ xuất hiện đấm hai phát thật mạnh mỗi tên một phát đấm liền ngả lăn ra.
"Dọn dẹp hiện trường đi, còn người thì mang lên xe." A Quang ngồi trên xe kéo cửa kính xuống ra lệnh. Bọn họ cũng định tìm Lâm Giác Ngọc, ai ngờ có người đến trước, cũng may kịp lúc.
A Quang nghĩ tới gì đó, hắn đi xuống vỗ vỗ mặt một tên trong số đó, đưa con dao kề sát cổ ý muốn hắn báo cáo.
Tên đó lúc đầu còn cứng họng cho đến khi cảm thấy cổ nóng lên, mùi tanh của máu thoảng ra.
"Bên tôi đã hoàn thành nhiệm vụ." Tên đó nói vào trong điện thoại. A Quang gật đầu thả người ra.
"Đi thôi."
(...]
Thanh Ứng bang phòng thẩm tra.
Dinh Thư Di không mặc đồ nam, cô hiện tại mặc đồ nữ cũng không hóá trang.
"Mở mắt cô ta ra đi."
Lâm Giác Ngọc nghe xong rất quen, cô ta có chút hoảng hốt, khi mắt vừa mở ra liền nhìn ngó xung quanh, đến khi thấy Dinh Thư Di cũng ở đây liền hung dữ lên.
"Các người, là cô Dinh Thư Di mau thả tôi ra. Cô biết cô làm vậy tôi sẽ kiện cô không?"
Tất cả mọi người ở đó nghe cô ta nói liền cười thật to. A Nghệ là người tháo khăn che mắt và vải nhét miệng của
Lâm Giác Ngọc liền có lòng tốt nói cho cô ta nghe.
"Biết đây là đâu không? Đây là Thanh Ứng bang, đã nghe nói qua chưa, đơn giản vậy đi cho dễ hiểu là là bang phái lớn mạnh nhất cái thành phố này đấy. Cô còn muốn tiếp tục kêu."
A Quang ra lệnh:
"Tán vào mồm cô ta cho đến khi nào chịu im lặng thì thôi." Lâm Giác Ngọc lắc đầu liên tục, cô ta không hiểu gì cả, vì sao lại bắt cô ta đến đây, Dinh Thư Di có dính dáng gì đến bọn họ. Không phải là trước giờ là người không bối cảnh sao.
"Dinh Thư Di cô kêu bọn họ thả tôi ra đi. Tôi sẽ không nói gì hết."
Lúc này Dinh Thư Di mới từ bật thang trên cao đi xuống, mặt không thèm nhìn cô ta.
"À tôi quên giới thiệu lại lần nữa cho cô rõ hơn về mình. Tôi là Dinh Thư Di đại tiểu thư tập đoàn Dinh Thế, cũng là thành viên cấp cao của Thanh Ưng bang."
Một họng súng đen ngồm chỉa vào đầu Lâm Giác Ngọc. "Bùng... Có đáng sợ không?"
"Aaaa..." Lâm Giác Ngọc sợ đến nước mắt đầm đìa, cô ta sai rồi, cô ta không ngờ Dinh Thư Di lại có thân phận như thế.
"Nhát gan vậy sao? Vậy khi hại tôi thì sao cô không biết sợ."
Lâm Giác Ngọc không đứng vững cô ta bò đến ôm chân Dinh Thư Di, liền bị đá ra một khoảng xa. Cô ta lại tiếp tục bò tới, giọng đứt quảng nói:
"Tha cho tôi đi, là có người muốn tôi làm vậy?"
Dinh Thư Di ngồi xuống kéo cái tay bám chặt chân mình của cô ta ra:
"Ai biết được cô sợ quá nói bừa một người làm sao tôi tin được."
Lâm Giác Ngọc liền tìm túi xách, A Nghệ đứng đó quăng ra cho cô ta. Túi xách đổ ra, đồ bên trong có rất nhiều thứ linh tinh, trong đó có ghi âm và đoạn ghi hình.
"Tôi có chứng cứ, tôi lưu lại toàn bộ chứng cứ mà."
(…..J]
Bọn họ tiếp tục điều tra không đơn giản bỏ qua cho người hại mình. Cuối cùng có cơ hội điều tra được nhà họ Vũ sẽ tham gia yến tiệc hào môn ở khách sạn K phía nam thành phố B tối nay. Muốn gặp Vũ Cẩn Huyên không khó.
"Lần này phải nhờ tới ba ba rồi." Dinh Thư Di mặc đồ nam đến tập đoàn Dinh Thế.
Dinh Tử Kiến thấy con gái mình đến ông không có ngoài ý muốn.
"Chú Brian của con mới vừa gửi một số tư liệu cho ba. Con cần ba ba giúp gì?"
Dinh Thư Di biết những người xung quanh cô luôn quan tâm và dõi theo mình, chỉ là họ muốn chiều chuộng theo ý muốn tự do bay nhảy của cô mà thôi. Đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá hạnh phúc rồi.
"Con đưa con tới đó, con tự có kế hoạch ạ."
Dinh Tử Kiến kéo con gái mình đến cạnh, vuốt vuốt tóc cô. Ông thở dài nói.
"Thư Di, vốn dĩ con là đại tiểu thư tập đoàn Dinh Thế, con không cần ủỷ khuất chính mình có hiểu không? Trời có sập xuống có ba ba chống đỡ giúp con."
Dinh Thư Di mắt rưng rưng ôm lấy ba mình, giọng cô nghẹn ngào. Có thế là do có mang tâm tình cũng yếu ớt hơn rất nhiều rất dễ xúc động.
"Ba ba..."
Dinh Tử Kiến trông bộ dạng con gái mình giả nam trang nhiều năm quen rồi, giờ chợt nhớ ra nó cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhà ông thôi.
"Con gái ngoan, không ai ức hiếp được con đâu."
(...]
Tiệc tối khách sạn K.
Hôm nay rất nhiều hào môn và đại gia tộc ở thành phố B đến tham dự. Mọi người ai cũng đến sớm để trò truyện với nhau, họ luôn có sự liên kết cũng như ngầm đấu đá.
Cố Phong Đình đứng cạnh bên Lãng Triệt thấy hắn đứng ngồi không yên thì vỗ vỗ vai.
"Cậu sợ cô ấy đến đây sẽ bị ức hiếp à? Tớ đã nói với Cẩn Huyên rồi, cô ấy sẽ đi nhận lỗi mà."
Lãng Triệt không hề sợ Dinh Thư Di bị ức hiếp mà chỉ sợ cô làm quá mạnh tay sẽ bị người ta nắm được điểm yếu, nếu việc xấu thì cứ nên để hắn làm là được. Nhưng rất tiếc vợ hắn ghét bỏ sự giúp đỡ từ hắn.
Cả hai hôm nay cô không về gọi không được, thật thì hắn không muốn dự tiệc này nhưng biết Vũ Cẩn Huyên sẽ đến cô chắc sẽ quanh quẩn đâu đây chờ ra tay. Thật ra cô ta có chết cũng chẳng đền hết tội. Nhưng ý vợ là tự mình trả thù thì hắn chỉ dám nghe lệnh đứng đó thôi. Lỡ vợ có sai sót gì thì còn kịp phối hợp.
Dinh Thư Di đến muộn nhất, cô mặc đồ thật lộng lẫy như đi thảm đỏ. Ở đây không thiếu tiểu thư quyền quý, bọn họ liền xì xào bàn tán.
"Nơi thế này người như cô ta cũng có thể đến."
"Nghe nói chỉ là một nữ diễn viên không bối cảnh mới nổi tiếng gần đây."
Cả đám khinh bỉ cười nhạo, có người thì im lặng nhìn một cái không quan tâm lăm. Vũ Cấn Huyên cũng đứng đó nghe và nhìn thấy. Cô ta nhớ lại lời của Lâm Giác Ngọc nói lập tức nét mặt không giấu được sự ganh ghét.
"Đẹp thì được gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.