Trọng Sinh Vì Một Nhành Hoa

Chương 46: Rơi Xuống Vực

Mai Thảo Cát Tiên

31/05/2024

Thời gian đầu này mẹ cô muốn tự chăm sóc con gái và cháu trai mình. Nên Lãng Triệt phải đưa cô về Dinh gia.

Hắn bận mấy mỗi ngày cũng đến đó một chuyến. Dinh Thư Di thì vẫn còn lạnh nhạt, hắn thật không biết làm sao mới có thế khiến quan hệ của họ trở lại như xưa.

Có ai thấu được cảnh mấy tháng trời chỉ nhìn không được ôm vợ bế con của Lãng Triệt đâu.

Hoa hồng vẫn phải tặng đều, hắn tính ra nợ cô từ nhỏ tới lớn, nên dù cả đời có bị cô đối xử như vậy cũng đáng.

(...J

Nhà cũ Lãng gia.

"Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi."

A Quang cầm tài liệu đặt lên trước mặt bàn chỗ Lãng Triệt ngồi, sau đó hắn mở điện thoại nói: "Đã xong, quét mã đủ tiền, tôi không nhận tiền mặt."

Lãng Triệt chỉ nhìn qua tài liệu chưa vội mở ra. Hắn nói với A Quang.

"Gần đây mọi việc tôi đều nợ cậu một lời cảm ơn."

Thấy Lãng Triệt nhìn tập tài liệu nhưng ý chưa muốn xem, có thể hắn biết được một phần rồi, thuê mình đi điều tra chỉ là muốn xác nhận chính xác mà thôi. A Quang nghĩ con người này tính ra thật cô đơn, bạn bè không lấy nổi một người đáng tin, vợ thì đang giận, con thì từ khi sinh ra chưa được bế ngày nào.

"Anh cẩn thận, xung quanh anh quá nhiều kẻ thù đi. Di Di cũng từng bị anh liên luy đó."

Nghe đến đây lòng Lãng Triệt lại nặng thêm mấy phần, đúng rồi, cô nhiều lần bị người ta đưa vào hiểm cảnh cũng là do hắn mà ra.

"Tôi biết rồi."

A Quang đi ra tới ngoài cửa, định đóng cửa lại thì nghe bên trong Lãng Triệt đứng dậy, hắn cằm thêm xấp tài liệu bước từng bước tới chỗ cửa chính.

"A Quang."

Gọi hắn làm gì thân thiết thế, không quen lắm.



Lãng Triệt đưa xấp tài liệu qua.

"Cậu giúp tôi một việc được không? Tôi không muốn tự mình ra tay."

[.]

Như mọi khi Lãng Triệt sẽ đến Dinh gia để thăm vợ và con trai tiện thể tặng hoa hồng cho cô. Hôm nay cuối tuần hắn rảnh liền đến từ rất sớm. Vừa lái xe vào trong sân thì thấy xe của Dinh Thư Di lái ra ngoài. Hắn vội xuống cản lại.

"Vợ à, em đi đâu thế?" Lại cười kiểu đáng yêu. Dinh Thư Di kéo cửa kính xuống nhìn một chút. Người đàn ông trong nắng sớm với nụ cười rực rỡ khiến trái tim cô đập liên hồi. Mẹ từng nói trên đời này bà chỉ thấy ba cô là đẹp nhất. Cho dù chú Nolan có đẹp như Lucifer đi nữa, hoặc chú Brian cười lên như hoa đào nở rộ người nhìn người mê cũng không thể so sánh được ba ba trong lòng mẹ. Giờ cô đã hiểu câu người tình trong mắt hoá tây thi.

"Muốn đi hóng gió không?"

Vợ đã ngỏ lời mời làm sao từ chối được. Lãng Triệt cười càng tươi hơn bước lên xe. Cô vừa nghe nhạc vừa lái xe chậm rãi hóng gió biển ngắm mặt trời, chạy lên phía đồi cao ngắm nhìn thành phố buổi sáng sương sớm. Không khí lúc này rất dễ chịu.

"Di Di tắt nhạc." Lãng Triệt đột nhiên nghiêm túc ra lệnh, cô lin nhanh tay tắt đi. Cô biết tính người này, nét mặt hắn hiện tại không phải tức giận mà là cảnh giác cao độ. Dinh Thư Di cũng liếc nhìn kính chiếu hậu.

"Chúng ta lại bị người bao vây, bọn họ đến vì ai trong chúng ta."

Lãng Triệt trầm giọng nói: "Em có thể xem là cả hai."

Dinh Thư Di chạy nhanh lên, cô chặt qua khúc cua, đổi tuyến đường muốn cắt đuôi bọn họ, nhưng không ngờ phía trước có người đợi sẵn muốn chắn đầu xe.

"Mỗi ngày em đều đi hóng gió?"

Dinh Thư Di nghe liền hiểu, bọn họ đến là vì cô, kế hoạch đã lên từ lâu mới rõ tuyến đường mỗi ngày cô hay đi.

"Em liên luy anh rồi." Hôm nay bọn họ hành động lại đúng lúc cả hai cùng trong xe.

Lãng Triệt liếc cô một cái, vẫn giữ tinh thần cảnh giác nhưng giọng nhẹ đi rất nhiều: "Chúng ta là vợ chồng, phải đồng cam cộng khổ." Cũng không phải tự nhiên lại đến tìm cô, có thể kẻ thù của hắn cô mới là người bị liên luy.

"Không thoát được rồi, gọi chi viện không biết đến kịp không?" Dinh Thư Di một tay lái xe một tay nhất điện thoại lên.

"Di Di cẩn thận." Cô chỉ kịp nghe có tiếng súng nổ vang, xe cô là xe thể thao không có chống đạn.

"Pằng..." Bản thân mất láy xe đâm đầu xuống vực, cô đạp thắng thật mạnh nhưng phía sau cố tình dồn bọn họ vào chỗ chết, chúng lấy xe tông mạnh vào đuôi xe của cô, phần đuôi móp méo không còn ra hình dạng.



"Gr ừmmm... Ầm Ẩm Ầm.." Xe cô trực tiếp lăn bánh xuống dốc vực.

Đến khi Dinh Thư Di tỉnh lại cả người cô bị vướn trong xe không ra được. Nhưng cô không quan tâm bản thân mình, cô nhớ rất rõ Lãng Triệt đã đỡ viên đạn đó, là hắn đỡ, cô không bị thương.

"A Lãng, anh sao rồi, anh lên tiếng đi." Dinh Thư Di thấy người bên cạnh đổ nhiều máu cô sắp khóc đến nơi.

"A Lãng..." Cố gắng trường qua người.

Giọng nói yếu ớt của hắn cất lên: "Di Di đừng khóc."

Cô làm sao không khóc cho được, trước giờ trãi qua biết bao nhiêu nguy hiểm, đây lần đầu tiên trong đời cô sợ đến như vậy. Hắn chỉ nói bao nhiêu đó, cả người dần lạnh đi không nói tiếp nữa.

Chiếc hộp trong xe không biết nhét vào bao giờ lúc này vì cô cố hết sức cử động liền rơi ra. Sợi dây chuyền tưởng chừng như đã đưa vào quên lãng lại rơi xuống. Viên đá màu xanh nằm trên nền máu đỏ thẫm, nó từ từ biến thành màu đỏ, màu mà chỉ ở kiếp trước cô mới nhìn thấy được.

"Là anh, thì ra quả thật là anh rồi." Nhưng sau lại phát hiện muộn màng đến vậy. Dinh Thư Di khóc nấc lên. Lãng Triệt hơi hé mắt hắn dùng một tay yếu ớt lau từng giọt nước mắt cho cô.

"Anh sợ mình sẽ không thể đợi đến lúc em hết giận rồi, vợ à anh còn một chuyện lừa em...Khụ khụ..." Hắn ho liên tục. Dinh Thư Di ôm người vào lòng.

"Anh đừng nói nữa, nói sẽ tốn sức, chúng ta đợi thêm lác nữa, A Quang rất giỏi cậu ấy sẽ tìm được chúng ta ngay thôi."

Lãng Triệt lắc lắc đầu: "Không anh phải nói, chuyện con của chúng ta là do anh cố tình đổi thuốc, vì muốn em mãi có gắn kết với anh không thể rời xa. Anh xin lỗi Di Di, anh rất ích kỹ có đúng không?"

Dinh Thư Di biết từ lâu rồi, từ lúc cô đi mua que thử thay đã nghe người bán thuốc bên dưới kể một câu chuyện anh ta gặp cách đây không lâu. Còn hỏi cô có phải cách đó hay không nữa.

"Em biết lâu rồi, nhưng em vẫn thích có một em bé giống với anh. Giờ thì em đã có được thật rồi. Anh xem bé con đã ba tháng chưa có đặt tên, khi nào chúng ta về sẽ đặt tên cho nó có được không?"

Cô cảm giác hơi thở của Lãng Triệt yếu đi dần. Tay hắn cầm một nhanh hoa hồng đã gần như nát vụn, chỉ còn vài cánh hoa vướn lại.

"Nhận hoa của anh được không?"

Dinh Thư Di khóc đến nhòè cả mắt, trong ánh nước mờ ảo, cô lại nhớ đến cảnh ngày mưa hôm ấy. Bàn tay đặt hoa hồng trên mộ bia của cô. Thì ra chính là bàn tay nay.

Cô đưa tay lên nhận lấy cành hoa: "Em nhận. Cám ơn anh." Cám ơn anh cả hai kiếp người đều hướng về em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Vì Một Nhành Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook