Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt
Chương 67
Bất Cật Khương Đích Bàn Tử
03/06/2021
Đầu Thẩm Dũ trống rỗng một giây.
Trong một giây đó, Hoắc Duệ thấy cậu không an ủi mình, thậm chí còn không giải thích cho mình bất cứ câu nào, hắn nắm lấy tay Thẩm Dũ, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt có chút mơ màng.
Thẩm Dũ quay đầu liếc nhìn Tống Dương và Thích Vinh, Lục Sơ Hành tạm thời không cần để ý đến, lúc này hắn còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang lẩm bẩm "Em gái Nhan Phái á?"
Tống Dương và Thích Vinh ngay lập tức cùng quay đầu đi.
Vẻ mặt cả hai người đều "Tôi không nghe thấy gì hết".
Tống Dương giơ ly rượu lên, chạm vào ly của Thích Vinh một cái, đinh nói sao chuyện khác: "Sao lại không hỏi tao thích kiểu người như thế nào chứ?"
"Tao đẹp trai như vậy, cũng không cần tao phải thích kiểu nào, chỉ là mọi người quá xấu hổ, thích cũng không nói cho tao."
Vừa dứt lời, Hoắc Duệ lại mở miệng: "Bạn trai ơi, sao em lại không để ý tới anh vậy?"
Lục Sơ Hành đang xoắn xuýt với em gái Nhan Phái mờ mịt ngẩng đầu: "Bạn trai nào? Ai có bạn trai? Em gái Nhan Phái có bạn trai á?"
Thẩm Dũ: "..."
Hoắc Duệ còn vừa nói vừa làm động tác, vốn đang nắm tay Thẩm Dũ, hơi bĩu môi tủi thân nhìn chằm chằm vào cậu, lúc này đã dời về ghế, âm thanh kéo ghế trên mặt đất, hai tay nâng cằm, xoa nắn mấy cái trên mặt mình, dường như cảm thấy hơi nóng, nhăn mày nhìn về phía Thẩm Dũ, há miệng một cái, như muốn nói gì đó.
Lục Sơ Hành oẹ một tiếng xuống chân ghế Thích Vinh, hay tay nắm lấy vai của Tống Dương và Thích Vinh, đạp đạp muốn đứng lên.
Rượu trong tay Thích Vinh và Tống Dương thiếu chút là đổ ra ngoài.
Hai người hốt hoảng đỡ lấy người, một người còn ôm lấy chân Lục Sơ Hành.
Tống Dương đè tiếng quát: "Đừng có mà luẩn quẩn nữa! Có chuyện gì thì nói ra! Nhảy từ trên ghế xuống không chết được đâu!"
Khoé mắt Thích Vinh co quắp.
Lục Sơ Hành: "Thằng Nhan Phái chó chết đâu!"
"Không có ở đây, mày im lặng chút đi, không im thì sau này đừng hòng uống rượu nữa!"
Nếu không phải là vì sinh nhật đại ca sao lại có thể cho Lục Sơ Hành uống nhiều rượu như vậy, còn uống nhiều hơn lần đi ăn trước, đoán chừng là ma men này không chỉ một lát đâu.
Thẩm Dũ muốn liếc nhìn tình huống của Lục Sơ Hành, bị Hoắc Duệ nhéo dái tai một cái.
Thẩm Dũ: "..."
Dái tai là chỗ không sờ được, trước kia hai người hôn nhau thắm thiết, Hoắc Duệ cũng không chạm vào, lúc này đột nhiên bị bóp như vậy, cảm giác run rẩy kì lạ truyền ra từ vỏ não.
May mà vẫn còn có những người khác ở đây, Lục Sơ Hành vẫn luôn ồn ào náo loạn, giữ cho cậu tỉnh táo.
Mới nãy Thẩm Dũ còn hơi choáng váng một chút, lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cậu nắm lấy cổ tay Hoắc Duệ, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan nào."
Thích Vinh: "..." Miệng biến thành hình chữ "o".
Tống Dương: "..." Ồ, không hổ là bạn học Thẩm mà mình hâm mộ! Thật siêu! Có thể huấn luyện Thần Thoại vâng lời như vậy!
Hoắc Duệ cúi đầu xuống, "Ừ?" một tiếng, rất bất mãn vì bị Thẩm Dũ nắm cổ tay, liếm liếm ít rượu còn dính ở khoé môi, giọng nói hơi khàn: "Mềm thật."
"Muốn sờ nữa."
Vừa nói, vừa sáp đến gần, một tay vòng qua eo Thẩm Dũ, một tay khác đang bị nắm đang định tránh thoát.
Chắc là đầu óc uống say không dễ dùng, rõ ràng một cái tay trống kia có thể chạm vào dái tai...
Thẩm Dũ rũ thấp mi mắt nhìn hắn, không nhịn được bật cười.
Thấy cậu cười, Hoắc Duệ cũng cười theo.
Dưới ánh đèn, Hoắc Duệ ôm lấy eo Thẩm Dũ, từ từ siết chặt lại, kéo người lại bên mình, một tay khác theo tình thế đặt lên má cậu, ngón tay cái từ từ vuốt ve.
"Làm thế nào để hình dung cậu một cách THÍCH ~! HỢP ~! NHẤT ~! đây" Giọng nói kéo dài đứt quãng đột nhiên vang lên.
Trải qua cố gắng của Thích Vinh và Tống Dương, Lục Sơ Hành đã thành công leo lên ghế của hai người, đứng trên ghế, bắt đầu ca hát.
Thích Vinh: "..."
Thật sự rất mệt, vừa chịu kích thích, vừa bị hành hạ.
Tống Dương than thở: "Tao đói quá."
Thích Vinh chậc một cái: "Tao bị đút cho no rồi."
Tống Dương không hiểu, một tay xoa xoa bụng: "Tao mới ăn một ít lạc thôi, sẽ không bị say chứ?"
"Say rượu thật tốt biết bao, mai sẽ không nhớ gì nữa."
Hai người ngẩng đầu, nhìn Lục Sơ Hành ca hát suồng sã.
Đáy mắt lộ ra chút hâm mộ.
Ít nhất, sẽ không sợ bị ám sát.
"Kẻ ám sát" Hoắc Duệ đột nhiên thu lại ý cười, một tay nhéo má Thẩm Dũ: "Không cho phép cười."
"Bạn trai còn đang ghen đấy!"
Thẩm Dũ ò một tiếng, cằm gần như đặt lên vai hắn, vội vàng nói: "Được được được, bạn trai không cười nữa."
Cậu liếc nhìn thức ăn không còn lại bao nhiêu, vô cùng vui mừng vì trước đó mình đã nhét cho Hoắc Duệ một miếng bánh ăn lót dạ.
Dựa theo tình huống này, chắc không ăn nổi cơm nữa.
"Bạn trai có muốn đi ngủ không?" Cậu duỗi tay từ nách Hoắc Duệ ra, vỗ một cái lên lưng Hoắc Duệ, hơi thở nóng bỏng của Hoắc Duệ phả lên cổ cậu.
Rõ ràng là trên mặt không có gì, nhưng làn da lộ ra bên ngoài đã nóng lên, nhiệt độ cao đến doạ người.
Nếu như không biết đây là phản ứng sau khi uống rượu, Thẩm Dũ sẽ nghi ngờ Hoắc Duệ có phải là đang sốt hay không.
Nghe vậy, Hoắc Duệ cọ một cái lên cổ của cậu, tóc quét qua cổ cậu, vừa buồn vừa tê.
Thẩm Dũ rụt về sau một cái, Hoắc Duệ vẫn cứ giữ lại, nắm chặt lấy sau gáy cậu không để cho cậu cử động, ghé bào bên tai cậu mơ mơ màng màng thấp giọng lẩm bẩm: "Không ngủ đâu, muốn Dũ Dũ hun hun mới đi ngủ."
Dũ Dũ.
Thẩm Dũ cảm thấy mặt đỏ bừng lên một nhiệt độ cao mới.
Sao người này...
Hoá ra cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ này...
Thật sự là... không hình dung được... lại khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ, lại khiến cho người ta tim đập rộn lên.
Vốn dĩ người say rượu không tự biết những việc mình làm, cũng không chờ Thẩm Dũ trả lời, hắn hôn lên mặt cậu.
"Chụt" một tiếng, lại còn rất lớn.
Thẩm Dũ ồn ào một chút, cảm giác sự xấu hổ của mình đang tăng lên nhanh như ngồi trên tên lửa.
Không bí mật nữa, ngược lại rất xấu hổ.
Ngay trước mặt bọn Thích Vinh.
Đầu của cậu còn đang bị Hoắc Duệ ép ngả lên vai mình, vốn không thể động đậy, không có cách nào để quan sát vẻ mặt của Thích Vinh.
Có lẽ là nhận ra được sự xấu hổ của cậu, Hoắc Duệ cười nhẹ một tiếng.
Thẩm Dũ cảm thấy hai tai mình bốc khói.
Thích Vinh và Tống Dương: "..."
Cứu mạng! Bọn họ có thể nhìn thấy mặt trời của ngày kia không vậy!
Hay là ngày kia trốn học luôn đi!
Lục Sơ Hành vẫn đang hát hò dường như nghe thấy gì đó, mặt mờ mịt cúi đầu xuống, đã nhìn thấy đại ca bị Thẩm Dũ ôm vào trong lòng.
"Điêu... Điêu dân to gan! Thả bệ... bệ hạ của bọn ta ra!"
Thẩm Dũ há miệng một cái: "Tôi..."
Mới nói được một từ, cậu bị Hoắc Duệ nhẹ nhàng xoa xoa gáy, thêm cả dái tai.
Hoắc Duệ đã tìm được đồ chơi mới.
Thẩm Dũ: "..."
Hoắc Duệ có phải là đã thèm thuồng dái tai cậu từ rất lâu rồi không!
"Không sao đâu, ngoan." Hoắc Duệ nhẹ giọng dỗ cậu, "Để anh giải quyết."
"Cậu giải quyết cái gì..." Giọng nói Thẩm Dũ bực bội, còn hơi run rẩy.
Giờ để hắn tự giải quyết gần như...
Hoắc Duệ nói muốn giải quyết, đúng là muốn giải quyết thật, mặc dù ánh mắt vẫn mơ màng, nhưng lúc không nhìn Thẩm Dũ, vẻ mặt hắn nhạt hẳn đi, mở mắt nhìn về phía Lục Sơ Hành, không cảm thấy động tác hiện tại của Lục Sơ Hành có gì không ổn cả.
"Lục Sơ Hành." Giọng hắn nặng nề, nhưng một tay vẫn nắm lấy gáy Thẩm Dũ, không để cho cậu ngẩng đầu, không để cậu nhìn ra chỗ khác.
Lục Sơ Hành: "Dạ! Đại ca, có em!"
"Ợ ~ Đại ca, em no quá!"
Hoắc Duệ thâm trầm nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt càng ngày càng kinh khủng, "Vậy mày về nhà được rồi."
"Đừng quấy rầy hai người bọn tao nữa."
Hoàn toàn không nhìn thấy Thích Vinh và Tống Dương đang điên cuồng biến thành người tàng hình.
Thích Vinh và Tống Dương cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên làm gì.
Hoắc Duệ nói xong câu này, liền quay đầu lại, sắc mặt biến đổi, vô cùng tủi thân nhìn chằm chằm vào Thẩm Dũ: "Bạn trai ơi, anh đuổi mấy thứ vướng víu đi rồi."
Thẩm Dũ: "..."
Rõ ràng người vẫn đang ở đây mà.
Cậu vẫn bình tĩnh.
Vào lúc này căn bản là không thể bình tĩnh nổi.
Hoắc Duệ uống say sao lại thành như vậy.
Thích Vinh và Tống Dương lập tức hiểu ý, đứng lên mỗi người đỡ một chân Lục Sơ Hành, kéo người đang đứng trên ghế xuống.
Thích Vinh không kịp chờ nói: "Đại ca, vậy bọn em về trước đây, thứ hai gặp lại!"
Tống Dương cũng nói tạm biệt, mặc dù chưa ăn no, nhưng hiện trường án mạng này thật sự không thể nán lại được nữa: "Bai bai bạn học Hoắc, bai bai bạn học Thẩm!"
Hi vọng bọn họ có thể sống sót an toàn...
Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Ngủ ngon."
Lục Sơ Hành nói chuyện đứt quãng: "Không, không ngủ ngon. Vẫn, vẫn còn, sớm mà?"
Thích Vinh và Tống Dương đỡ hắn ra ngoài cửa.
Thẩm Dũ rốt cuộc cũng được thả ra, có lẽ là Hoắc Duệ cho phép cậu ra nói lời tạm biệt với bọn họ.
Thẩm Dũ vỗ lưng Hoắc Duệ trấn an hắn một cái: "Tôi ra tiễn bọn họ."
Hoắc Duệ bĩu môi: "Cửa chính ở bên kia, không thể không đi sao?"
Thẩm Dũ đứng lên, cúi người xuống, chạm lên trán hắn một cái: "Một lúc thôi, được không? Cậu có muốn đi tắm trước không?"
Hoắc Duệ bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào cậu: "Không."
Nhưng vẫn rất nghe lời buông lỏng tay cậu ra, không cường thế giống như lúc nãy.
Chắc là vì cuối cùng cũng tống được đám bóng đèn kia đi, vô cùng vui vẻ.
Thẩm Dũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu vừa mới tới sau lưng bọn Thích Vinh, vẫn cảm thấy một ánh mắt dính chặt lên người mình.
Hoắc Duệ vẫn duy trì tư thế kia, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt đều là hình ảnh của cậu.
Người ta vẫn nói người say sẽ bộc lộ tình cảm chân thật nhất từ tận trong đáy lòng mình.
Thẩm Dũ nghĩ, cậu cảm nhận được rồi.
Nhưng lại thấy đau lòng.
Cậu nghĩ, kiếp trước, khoảng thời gian cậu mất trí nhớ kia, có phải Hoắc Duệ cũng như vậy hay không, ngày qua ngày nhìn mình, chờ đợi mình.
Cậu quay đầu, nhìn về phía Hoắc Duệ lộ ra một nụ cười trấn an.
Ngoài cửa.
Thích Vinh cho miệng Lục Sơ Hành không ngừng ngọ nguậy, như bắt cóc phạm nhân vậy.
Tống Dương kính một lễ: "Tôi đảm bảo, miệng tôi bị khoá lại rồi!"
"Lại nói, bạn học Thẩm, trước cậu nói cậu có người mình thích, có phải là bạn học Hoắc không?"
Thẩm Dũ cười ừ một tiếng."
"Xuỵt, vậy thì, giữ bí mật nhé?"
Thích Vinh gật đầu một cái: "Yêu sớm là không tốt!"
Tống Dương gật đầu theo: "Đúng vậy! yêu sớm là không tốt!"
Lục Sơ Hành rốt cuộc cũng được thả ra: "Đúng! Yêu sớm là không tốt! Tổn thương tâm hồn trẻ thơ!"
Thẩm Dũ: "..."
Cậu dựa vào cửa, cười lên.
"Chúng ta là học sinh năm hai trung học rồi, quan trọng nhất là gì? Quan trọng nhất là phải học tập thật tốt! Tâm tư cũng phải đặt ở học tập!"
"Đúng! Không sai! Đặt ở học tập!"
"Không! Tao phải đặt ở thể dục!"
Ba đứa học dốt, kẻ xướng người hoạ.
Đi đến tầng dưới, âm thanh vẫn còn vang vọng.
May mà tầng này không có nhiều nhà, cũng không coi là quấy nhiễu hàng xóm.
Trở vào nhà, điều hoà không khí xua tan cái rùng mình trên người, men rượu trên mặt cũng gần hết.
Hoắc Duệ còn đang nhìn chăm chú về phía cửa, phát hiện ra cậu tiến vào, dang hay tay ra.
Giống như... một đứa trẻ con đòi ôm một cái.
Thẩm Dũ cười khổ không thôi.
Hoắc Duệ vốn dính người như vậy sao?
Mặc dù nghĩ vậy, cậu vẫn tiến đến, ôm lấy Hoắc Duệ.
Có lẽ là chờ cái ôm này một lúc, Hoắc Duệ xoa xoa gáy của cậu.
Thẩm Dũ còn tưởng hắn muốn làm gì đó tiếp, cũng cảm thấy trên vai mình rất nặng, người này, đầu hắn đặt trên vai cậu, người cũng mềm nhũn ra.
Thẩm Dũ: "..."
Được, ầm ĩ chán chê rồi, lăn ra ngủ.
Tiếc là cậu vẫn chưa tặng quà cho hắn.
Quà sinh nhật, cũng không nhất định là phải tặng vào ngày sinh nhật.
Trong lòng Thẩm Dũ than thở, sau đó một cánh tay luồn qua người Hoắc Duệ, tay của Hoắc Duệ khoác lên người cậu, một tay khác của cậu để bên hông Hoắc Duệ, đỡ người đứng lên, kéo vào trong phòng.
Đến khi đưa được người vào phòng, lúc ngồi trên giường, Hoắc Duệ lại mở mắt, đầu tiên là không nói gì nắm lấy gáy Thẩm Dũ sau đó hôn môi, sau đó tầm mắt mới tan tác, như đang cố hết sức để tập trung, muốn nhìn mặt Thẩm Dũ rõ ràng.
Thấy hắn tỉnh, Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm: "Đi tắm trước nhé?"
Người toàn mùi rượu, hơn nữa không biết là vì uống rượu hay vì nóng, Hoắc Duệ còn ra mồ hôi.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, hai tay chậm rãi giơ lên, nâng mặt hắn lên: "Muốn chụt chụt."
"Rồi đi."
Thẩm Dũ nhìn hắn một lúc, cúi người xuống, nhanh chóng hôn hắn.
"Được rồi, cậu ngoan ngoãn ngồi đây đợi, tôi đi mở nước cho cậu."
Hoắc Duệ dường như có chút xấu hổ.
Mắt chớp chớp, ò một tiếng.
Thẩm Dũ: "..."
Help, cậu bị moe* chết mất.
* Moe/manh: Đáng yêu
Sao bên trong Hoắc Duệ lại đáng yêu như vậy chứ.
Thẩm Dũ đi vào bật nước nóng, chờ nước nóng lên, cậu lại trở về phòng, Hoắc Duệ vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, dáng vẻ không biết có muốn ngủ hay không.
Thẩm Dũ mím môi: "Bạn trai à."
Hoắc Duệ giương mắt, một lúc sau phản ứng: "Anh đây."
"Bạn trai, có biết anh vừa làm gì không?" Giọng cậu giống như đang hỏi tội.
Hoắc Duệ hừ một tiếng: "Bị em hôn."
Thẩm Dũ nén cười: "...không phải, vừa nãy ở phòng khách cơ."
Hoắc Duệ suy nghĩ mấy giây: " Phòng khách á?"
Thẩm Dũ gật đầu: "Ừ đúng, phòng khách nhà em."
Thẩm Dũ còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Duệ lại mở mí mắt, giọng kiên định hơn nãy rất nhiều: "Sau này là nhà của em, là nhà của chúng ta."
"Nơi này, chỉ là phòng trọ, không phải là nhà."
Thẩm Dũ sửng sốt một chút.
Đột nhiên không thể hiểu được, người này rốt cuộc là say thật, hay giả vờ say.
Làm sao mà... như thế này.
Làm cậu muốn bật khóc.
Nhà à...
Kiếp trước, cậu theo đuổi "nhà" lâu như vậy... Cuối cùng, chỉ có Hoắc Duệ nguyện ý ở lại bên mình.
Kiếp này, cũng vẫn là hắn.
"Ừ, anh nói đúng." Thẩm Dũ thu hồi suy nghĩ: "Nhưng có phải cái này không."
Hoắc Duệ lại suy nghĩ một lúc, lòng bàn tay hai người đang nắm chặt cũng ra mồ hôi.
Thẩm Dũ đứng ở đó, rũ thấp đầu nhìn mặt hắn đầy nghi hoặc, dường như đang cố gắng hồi tưởng.
Một lúc sau, khi mà Thẩm Dũ cho là Hoắc Duệ không nghĩ ra, người này lại mở miệng: "Ghen í."
Hắn lại bổ sung: "Tức giận nữa."
Thẩm Dũ không kìm được.
"Ghen."
"Sau đó thì sao? Anh gọi em là cái gì?"
Hoắc Duệ giây tiếp theo: "Bạn trai."
Nhưng có thể thấy hắn thật sự đang rất mệt, nói nói nhưng mí mắt cụp xuống.
Vì không muốn hắn ngã xuống, Thẩm Dũ buông bàn tay đang nắm ra, ôm sau gáy hắn, để hắn dựa vào bụng mình.
"Anh còn biết mình gọi bạn trai à"
Cậu tiếp tục gợi mở.
Hoắc Duệ ừ một tiếng rất nhỏ.
"Anh uống say rồi thứ hai còn nhớ không?" Thẩm Dũ hỏi.
Hoắc Duệ thuận thế ôm lấy eo cậu, lắc đầu: "Không biết."
"Tại sao em lại ôm anh."
Tuy nói như vậy, nhưng bản thân Hoắc Duệ lại ôm chặt hơn.
Thẩm Dũ im lặng một lúc.
Trong đầu nghĩ, á à, vẫn còn bản tính nhé.
"Đúng, em muốn ôm anh. Giờ anh nhắm mắt một lúc, em không nói chuyện với anh nữa, nước được thì em sẽ gọi anh." Vừa nói, cậu vừa buông Hoắc Duệ ra, lùi về phía sau, để Hoắc Duệ nằm dài trên giường.
Hoắc Duệ vẫn cứ dính vào người cậu.
Đẩy ra không được.
Thẩm Dũ: "..."
"Muốn ôm anh thì cứ nói thẳng, không được phản kháng." Hoắc Duệ hừ hừ hai tiếng.
Thẩm Dũ: "..."
Đây là khôi phục lại bản tính sao?
Bình nước nóng phải đợi nửa tiếng, Thẩm Dũ dứt khoát không đi đi đi lại nữa, đứng ở chỗ này, mặc cho Hoắc Duệ ôm mình.
Trong chốc lát, hơi thở của Hoắc Duệ bình ổn lại.
Cũng không biết bao lâu, bản thân Thẩm Dũ đứng cũng sắp ngủ luôn, Hoắc Duệ đột nhiên cử động.
Sau đó mở mắt ra, nhăn mày nhìn Thẩm Dũ, "Anh phải đi vệ sinh."
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Duệ đã đến nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh, cậu không muốn theo vào.
Thẩm Dũ liếc nhìn thời gian, nước cũng được rồi: "Anh ơi, anh tắm trước đi."
Bên trong không có âm thanh.
Lúc sau, có tiếng nước chảy vang lên.
Thẩm Dũ đột nhiên nhớ đến cái gì đó, đến tủ treo quần áo lật lên, tìm đồ ngủ cho Hoắc Duệ, nhưng lại... không có quần lót.
Thẩm Dũ vừa nóng tai, vừa mở cửa tủ lấy quần áo ngủ và đồ lót của mình ném vào trong giá, nhắc nhở Hoắc Duệ: "Lấy quần áo cho anh rồi đấy."
Không hiểu sao cậu nhớ ra, lần đầu tiên Hoắc Duệ đến đây, còn giễu cợt mình!
Hoắc Duệ tắm rửa hơi chậm.
Thẩm Dũ ra bên ngoài dọn dẹp một chút, đem thức ăn thừa để vào tủ lạnh, rửa bát, đổ rác, dọn dẹp xong xuôi, Hoắc Duệ mới tắm xong.
Tắm xong, Hoắc Duệ dường như đã tỉnh táo lại không ít, mặc dù ánh mắt vẫn hơi mờ mịt, nhưng vẻ mặt đã không giống lúc vừa nãy nữa, lúc thì tủi thân, lúc thì làm nũng, lúc thì dính người.
Hắn mặc đồ ngủ của Thẩm Dũ đi ra.
Thẩm Dũ nhìn hắn một cái, mặc dù không phải lần đầu tiên Hoắc Duệ mặc đồ ngủ của mình, nhưng thân phận không giống nhau, đến cả cảm giác khó hiểu cũng khác nhau.
Hoắc Duệ lại chẳng cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì, nhìn thẳng vào Thẩm Dũ.
Sau đó vô cùng tự giác đi qua cậu, nằm lên giường, mặc dù vẻ mặt vẫn luôn rất lãnh đạm, nhưng động tác... vẫn là loạng choạng say.
Thân thể nằm trong chăn, hai tay nắm chặt chăn, giương mắt nhìn Thẩm Dũ nói: "Bạn trai ơi, anh đợi em tắm xong nà."
Thẩm Dũ: "..."
Lại nữa rồi! Lại nữa rồi!
Thẩm Dũ đi vào nhà tắm chiến đấu.
Lúc đi ra, Hoắc Duệ đã dựa vào đầu giường, nhắm hai mắt, đã ngủ.
Chắc là do rượu giờ mới ngấm, mặt hắn hơi đỏ, tóc xoã lên trán, vẫn chưa khô hoàn toàn.
Cũng may là chưa say đến mức không cách nào lo liệu được.
Giống như Lục Sơ Hành đó.
Thẩm Dũ cầm khăn, trèo lên đánh thức hắn, lau tóc cho hắn thật nhẹ nhàng.
Lúc này Hoắc Duệ đã ngủ say, lau tóc một lúc lâu cũng không tỉnh, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cũng không biết, mai tỉnh lại, Hoắc Duệ có nhớ được hết mọi chuyện tối nay không nữa.
Có khi nào bị bản thân mình... khụ khụ...
Đoán chừng sẽ đen mặt mấy mấy ngày.
Giúp Hoắc Duệ lau xong tóc, Thẩm Dũ mới đến lấy món quà đã sớm chuẩn bị trong ngăn kéo ra.
Vốn là chuẩn bị buổi tối mình thử đội cho Hoắc Duệ.
Cậu nghĩ một chút, vẫn để hộp vào tủ đầu giường, chờ Hoắc Duệ tỉnh lại sẽ đưa cho hắn.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Thẩm Dũ mới bò lên giường.
Nhưng vừa mới nằm xuống, vốn đang ngủ như chết, đột nhiên ôm lưng cậu, kéo cậu lại gần mình.
Thẩm Dũ úp cậu lên ngực, dính sát lấy ngực hắn.
Hơi nóng vẫn bốc lên.
Tiếp tục như vậy nữa, cậu sẽ không chống đỡ được nữa đâu.
Bản thân người này còn ngủ rất say cơ!
Một giây kế tiếp, một nụ hôn rất nhẹ rơi xuống trán cậu.
Hoắc Duệ vẫn nhắm hai mắt, cũng không biết là đang mơ hay đang tỉnh.
Thẩm Dũ chỉ nghe giọng hắn nhỏ, dường như rất là buồn ngủ, giọng cũng khàn, nhưng trầm thấp hơn giọng nói lúc buổi sáng kia: "Hôn ngủ ngon."
Vừa nói, Hoắc Duệ lại ôm người sát hơn một chút, chân gác lên đùi Thẩm Dũ, trói Thẩm Dũ lại trong ngực.
Hừ hừ hai tiếng: "Ngày nào cũng muốn như vậy."
Thẩm Dũ trầm mặc một lúc, cọ vào ngực hắn một cái.
Một lúc sau, thấy hắn nói xong câu này không còn cử động nữa, chỉ ôm mình vào ngực, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cố gắng ngẩng đầu lên, hôn lên cằm hắn một cái.
Cậu nhỏ giọng nói: "Thành niên vui vẻ."
"Ngủ ngon nhé, bạn trai."
Hoắc Duệ cũng không biết có nghe thấy hay không, chỉ ôm cậu, cọ cọ.
Hơi thở Thẩm Dũ cũng dần dần bình ổn lại.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nghiêng nghiêng.
Đêm này, Hoắc Duệ cũng ngủ không yên.
Có thể là do uống nhiều rượu, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, choáng váng một lúc, đau một lúc, khó chịu muốn chết.
Hắn sờ bên cạnh một cái, không có ai, giường lạnh ngắt.
Hắn dường như tỉnh lại ngay lập tức, lại dường như đang ở trong mơ.
Vất vả lắm mới mở mắt được, hắn mới phát hiện mình đang nằm ở một chỗ trắng toát.
Đầu giường có tiếng máy tích tích vang lên.
Là phòng bệnh viện, nhưng người bị bệnh không phải là hắn.
Giường bên cạnh hắn có một người nằm, rất gầy, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra là Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ nằm ở đó rất yên tĩnh.
Hoắc Duệ xuống giường, phát hiện ra mình không có cách nào đi được, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Trong một giây đó, Hoắc Duệ thấy cậu không an ủi mình, thậm chí còn không giải thích cho mình bất cứ câu nào, hắn nắm lấy tay Thẩm Dũ, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt có chút mơ màng.
Thẩm Dũ quay đầu liếc nhìn Tống Dương và Thích Vinh, Lục Sơ Hành tạm thời không cần để ý đến, lúc này hắn còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang lẩm bẩm "Em gái Nhan Phái á?"
Tống Dương và Thích Vinh ngay lập tức cùng quay đầu đi.
Vẻ mặt cả hai người đều "Tôi không nghe thấy gì hết".
Tống Dương giơ ly rượu lên, chạm vào ly của Thích Vinh một cái, đinh nói sao chuyện khác: "Sao lại không hỏi tao thích kiểu người như thế nào chứ?"
"Tao đẹp trai như vậy, cũng không cần tao phải thích kiểu nào, chỉ là mọi người quá xấu hổ, thích cũng không nói cho tao."
Vừa dứt lời, Hoắc Duệ lại mở miệng: "Bạn trai ơi, sao em lại không để ý tới anh vậy?"
Lục Sơ Hành đang xoắn xuýt với em gái Nhan Phái mờ mịt ngẩng đầu: "Bạn trai nào? Ai có bạn trai? Em gái Nhan Phái có bạn trai á?"
Thẩm Dũ: "..."
Hoắc Duệ còn vừa nói vừa làm động tác, vốn đang nắm tay Thẩm Dũ, hơi bĩu môi tủi thân nhìn chằm chằm vào cậu, lúc này đã dời về ghế, âm thanh kéo ghế trên mặt đất, hai tay nâng cằm, xoa nắn mấy cái trên mặt mình, dường như cảm thấy hơi nóng, nhăn mày nhìn về phía Thẩm Dũ, há miệng một cái, như muốn nói gì đó.
Lục Sơ Hành oẹ một tiếng xuống chân ghế Thích Vinh, hay tay nắm lấy vai của Tống Dương và Thích Vinh, đạp đạp muốn đứng lên.
Rượu trong tay Thích Vinh và Tống Dương thiếu chút là đổ ra ngoài.
Hai người hốt hoảng đỡ lấy người, một người còn ôm lấy chân Lục Sơ Hành.
Tống Dương đè tiếng quát: "Đừng có mà luẩn quẩn nữa! Có chuyện gì thì nói ra! Nhảy từ trên ghế xuống không chết được đâu!"
Khoé mắt Thích Vinh co quắp.
Lục Sơ Hành: "Thằng Nhan Phái chó chết đâu!"
"Không có ở đây, mày im lặng chút đi, không im thì sau này đừng hòng uống rượu nữa!"
Nếu không phải là vì sinh nhật đại ca sao lại có thể cho Lục Sơ Hành uống nhiều rượu như vậy, còn uống nhiều hơn lần đi ăn trước, đoán chừng là ma men này không chỉ một lát đâu.
Thẩm Dũ muốn liếc nhìn tình huống của Lục Sơ Hành, bị Hoắc Duệ nhéo dái tai một cái.
Thẩm Dũ: "..."
Dái tai là chỗ không sờ được, trước kia hai người hôn nhau thắm thiết, Hoắc Duệ cũng không chạm vào, lúc này đột nhiên bị bóp như vậy, cảm giác run rẩy kì lạ truyền ra từ vỏ não.
May mà vẫn còn có những người khác ở đây, Lục Sơ Hành vẫn luôn ồn ào náo loạn, giữ cho cậu tỉnh táo.
Mới nãy Thẩm Dũ còn hơi choáng váng một chút, lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cậu nắm lấy cổ tay Hoắc Duệ, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan nào."
Thích Vinh: "..." Miệng biến thành hình chữ "o".
Tống Dương: "..." Ồ, không hổ là bạn học Thẩm mà mình hâm mộ! Thật siêu! Có thể huấn luyện Thần Thoại vâng lời như vậy!
Hoắc Duệ cúi đầu xuống, "Ừ?" một tiếng, rất bất mãn vì bị Thẩm Dũ nắm cổ tay, liếm liếm ít rượu còn dính ở khoé môi, giọng nói hơi khàn: "Mềm thật."
"Muốn sờ nữa."
Vừa nói, vừa sáp đến gần, một tay vòng qua eo Thẩm Dũ, một tay khác đang bị nắm đang định tránh thoát.
Chắc là đầu óc uống say không dễ dùng, rõ ràng một cái tay trống kia có thể chạm vào dái tai...
Thẩm Dũ rũ thấp mi mắt nhìn hắn, không nhịn được bật cười.
Thấy cậu cười, Hoắc Duệ cũng cười theo.
Dưới ánh đèn, Hoắc Duệ ôm lấy eo Thẩm Dũ, từ từ siết chặt lại, kéo người lại bên mình, một tay khác theo tình thế đặt lên má cậu, ngón tay cái từ từ vuốt ve.
"Làm thế nào để hình dung cậu một cách THÍCH ~! HỢP ~! NHẤT ~! đây" Giọng nói kéo dài đứt quãng đột nhiên vang lên.
Trải qua cố gắng của Thích Vinh và Tống Dương, Lục Sơ Hành đã thành công leo lên ghế của hai người, đứng trên ghế, bắt đầu ca hát.
Thích Vinh: "..."
Thật sự rất mệt, vừa chịu kích thích, vừa bị hành hạ.
Tống Dương than thở: "Tao đói quá."
Thích Vinh chậc một cái: "Tao bị đút cho no rồi."
Tống Dương không hiểu, một tay xoa xoa bụng: "Tao mới ăn một ít lạc thôi, sẽ không bị say chứ?"
"Say rượu thật tốt biết bao, mai sẽ không nhớ gì nữa."
Hai người ngẩng đầu, nhìn Lục Sơ Hành ca hát suồng sã.
Đáy mắt lộ ra chút hâm mộ.
Ít nhất, sẽ không sợ bị ám sát.
"Kẻ ám sát" Hoắc Duệ đột nhiên thu lại ý cười, một tay nhéo má Thẩm Dũ: "Không cho phép cười."
"Bạn trai còn đang ghen đấy!"
Thẩm Dũ ò một tiếng, cằm gần như đặt lên vai hắn, vội vàng nói: "Được được được, bạn trai không cười nữa."
Cậu liếc nhìn thức ăn không còn lại bao nhiêu, vô cùng vui mừng vì trước đó mình đã nhét cho Hoắc Duệ một miếng bánh ăn lót dạ.
Dựa theo tình huống này, chắc không ăn nổi cơm nữa.
"Bạn trai có muốn đi ngủ không?" Cậu duỗi tay từ nách Hoắc Duệ ra, vỗ một cái lên lưng Hoắc Duệ, hơi thở nóng bỏng của Hoắc Duệ phả lên cổ cậu.
Rõ ràng là trên mặt không có gì, nhưng làn da lộ ra bên ngoài đã nóng lên, nhiệt độ cao đến doạ người.
Nếu như không biết đây là phản ứng sau khi uống rượu, Thẩm Dũ sẽ nghi ngờ Hoắc Duệ có phải là đang sốt hay không.
Nghe vậy, Hoắc Duệ cọ một cái lên cổ của cậu, tóc quét qua cổ cậu, vừa buồn vừa tê.
Thẩm Dũ rụt về sau một cái, Hoắc Duệ vẫn cứ giữ lại, nắm chặt lấy sau gáy cậu không để cho cậu cử động, ghé bào bên tai cậu mơ mơ màng màng thấp giọng lẩm bẩm: "Không ngủ đâu, muốn Dũ Dũ hun hun mới đi ngủ."
Dũ Dũ.
Thẩm Dũ cảm thấy mặt đỏ bừng lên một nhiệt độ cao mới.
Sao người này...
Hoá ra cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ này...
Thật sự là... không hình dung được... lại khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ, lại khiến cho người ta tim đập rộn lên.
Vốn dĩ người say rượu không tự biết những việc mình làm, cũng không chờ Thẩm Dũ trả lời, hắn hôn lên mặt cậu.
"Chụt" một tiếng, lại còn rất lớn.
Thẩm Dũ ồn ào một chút, cảm giác sự xấu hổ của mình đang tăng lên nhanh như ngồi trên tên lửa.
Không bí mật nữa, ngược lại rất xấu hổ.
Ngay trước mặt bọn Thích Vinh.
Đầu của cậu còn đang bị Hoắc Duệ ép ngả lên vai mình, vốn không thể động đậy, không có cách nào để quan sát vẻ mặt của Thích Vinh.
Có lẽ là nhận ra được sự xấu hổ của cậu, Hoắc Duệ cười nhẹ một tiếng.
Thẩm Dũ cảm thấy hai tai mình bốc khói.
Thích Vinh và Tống Dương: "..."
Cứu mạng! Bọn họ có thể nhìn thấy mặt trời của ngày kia không vậy!
Hay là ngày kia trốn học luôn đi!
Lục Sơ Hành vẫn đang hát hò dường như nghe thấy gì đó, mặt mờ mịt cúi đầu xuống, đã nhìn thấy đại ca bị Thẩm Dũ ôm vào trong lòng.
"Điêu... Điêu dân to gan! Thả bệ... bệ hạ của bọn ta ra!"
Thẩm Dũ há miệng một cái: "Tôi..."
Mới nói được một từ, cậu bị Hoắc Duệ nhẹ nhàng xoa xoa gáy, thêm cả dái tai.
Hoắc Duệ đã tìm được đồ chơi mới.
Thẩm Dũ: "..."
Hoắc Duệ có phải là đã thèm thuồng dái tai cậu từ rất lâu rồi không!
"Không sao đâu, ngoan." Hoắc Duệ nhẹ giọng dỗ cậu, "Để anh giải quyết."
"Cậu giải quyết cái gì..." Giọng nói Thẩm Dũ bực bội, còn hơi run rẩy.
Giờ để hắn tự giải quyết gần như...
Hoắc Duệ nói muốn giải quyết, đúng là muốn giải quyết thật, mặc dù ánh mắt vẫn mơ màng, nhưng lúc không nhìn Thẩm Dũ, vẻ mặt hắn nhạt hẳn đi, mở mắt nhìn về phía Lục Sơ Hành, không cảm thấy động tác hiện tại của Lục Sơ Hành có gì không ổn cả.
"Lục Sơ Hành." Giọng hắn nặng nề, nhưng một tay vẫn nắm lấy gáy Thẩm Dũ, không để cho cậu ngẩng đầu, không để cậu nhìn ra chỗ khác.
Lục Sơ Hành: "Dạ! Đại ca, có em!"
"Ợ ~ Đại ca, em no quá!"
Hoắc Duệ thâm trầm nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt càng ngày càng kinh khủng, "Vậy mày về nhà được rồi."
"Đừng quấy rầy hai người bọn tao nữa."
Hoàn toàn không nhìn thấy Thích Vinh và Tống Dương đang điên cuồng biến thành người tàng hình.
Thích Vinh và Tống Dương cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên làm gì.
Hoắc Duệ nói xong câu này, liền quay đầu lại, sắc mặt biến đổi, vô cùng tủi thân nhìn chằm chằm vào Thẩm Dũ: "Bạn trai ơi, anh đuổi mấy thứ vướng víu đi rồi."
Thẩm Dũ: "..."
Rõ ràng người vẫn đang ở đây mà.
Cậu vẫn bình tĩnh.
Vào lúc này căn bản là không thể bình tĩnh nổi.
Hoắc Duệ uống say sao lại thành như vậy.
Thích Vinh và Tống Dương lập tức hiểu ý, đứng lên mỗi người đỡ một chân Lục Sơ Hành, kéo người đang đứng trên ghế xuống.
Thích Vinh không kịp chờ nói: "Đại ca, vậy bọn em về trước đây, thứ hai gặp lại!"
Tống Dương cũng nói tạm biệt, mặc dù chưa ăn no, nhưng hiện trường án mạng này thật sự không thể nán lại được nữa: "Bai bai bạn học Hoắc, bai bai bạn học Thẩm!"
Hi vọng bọn họ có thể sống sót an toàn...
Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Ngủ ngon."
Lục Sơ Hành nói chuyện đứt quãng: "Không, không ngủ ngon. Vẫn, vẫn còn, sớm mà?"
Thích Vinh và Tống Dương đỡ hắn ra ngoài cửa.
Thẩm Dũ rốt cuộc cũng được thả ra, có lẽ là Hoắc Duệ cho phép cậu ra nói lời tạm biệt với bọn họ.
Thẩm Dũ vỗ lưng Hoắc Duệ trấn an hắn một cái: "Tôi ra tiễn bọn họ."
Hoắc Duệ bĩu môi: "Cửa chính ở bên kia, không thể không đi sao?"
Thẩm Dũ đứng lên, cúi người xuống, chạm lên trán hắn một cái: "Một lúc thôi, được không? Cậu có muốn đi tắm trước không?"
Hoắc Duệ bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào cậu: "Không."
Nhưng vẫn rất nghe lời buông lỏng tay cậu ra, không cường thế giống như lúc nãy.
Chắc là vì cuối cùng cũng tống được đám bóng đèn kia đi, vô cùng vui vẻ.
Thẩm Dũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu vừa mới tới sau lưng bọn Thích Vinh, vẫn cảm thấy một ánh mắt dính chặt lên người mình.
Hoắc Duệ vẫn duy trì tư thế kia, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt đều là hình ảnh của cậu.
Người ta vẫn nói người say sẽ bộc lộ tình cảm chân thật nhất từ tận trong đáy lòng mình.
Thẩm Dũ nghĩ, cậu cảm nhận được rồi.
Nhưng lại thấy đau lòng.
Cậu nghĩ, kiếp trước, khoảng thời gian cậu mất trí nhớ kia, có phải Hoắc Duệ cũng như vậy hay không, ngày qua ngày nhìn mình, chờ đợi mình.
Cậu quay đầu, nhìn về phía Hoắc Duệ lộ ra một nụ cười trấn an.
Ngoài cửa.
Thích Vinh cho miệng Lục Sơ Hành không ngừng ngọ nguậy, như bắt cóc phạm nhân vậy.
Tống Dương kính một lễ: "Tôi đảm bảo, miệng tôi bị khoá lại rồi!"
"Lại nói, bạn học Thẩm, trước cậu nói cậu có người mình thích, có phải là bạn học Hoắc không?"
Thẩm Dũ cười ừ một tiếng."
"Xuỵt, vậy thì, giữ bí mật nhé?"
Thích Vinh gật đầu một cái: "Yêu sớm là không tốt!"
Tống Dương gật đầu theo: "Đúng vậy! yêu sớm là không tốt!"
Lục Sơ Hành rốt cuộc cũng được thả ra: "Đúng! Yêu sớm là không tốt! Tổn thương tâm hồn trẻ thơ!"
Thẩm Dũ: "..."
Cậu dựa vào cửa, cười lên.
"Chúng ta là học sinh năm hai trung học rồi, quan trọng nhất là gì? Quan trọng nhất là phải học tập thật tốt! Tâm tư cũng phải đặt ở học tập!"
"Đúng! Không sai! Đặt ở học tập!"
"Không! Tao phải đặt ở thể dục!"
Ba đứa học dốt, kẻ xướng người hoạ.
Đi đến tầng dưới, âm thanh vẫn còn vang vọng.
May mà tầng này không có nhiều nhà, cũng không coi là quấy nhiễu hàng xóm.
Trở vào nhà, điều hoà không khí xua tan cái rùng mình trên người, men rượu trên mặt cũng gần hết.
Hoắc Duệ còn đang nhìn chăm chú về phía cửa, phát hiện ra cậu tiến vào, dang hay tay ra.
Giống như... một đứa trẻ con đòi ôm một cái.
Thẩm Dũ cười khổ không thôi.
Hoắc Duệ vốn dính người như vậy sao?
Mặc dù nghĩ vậy, cậu vẫn tiến đến, ôm lấy Hoắc Duệ.
Có lẽ là chờ cái ôm này một lúc, Hoắc Duệ xoa xoa gáy của cậu.
Thẩm Dũ còn tưởng hắn muốn làm gì đó tiếp, cũng cảm thấy trên vai mình rất nặng, người này, đầu hắn đặt trên vai cậu, người cũng mềm nhũn ra.
Thẩm Dũ: "..."
Được, ầm ĩ chán chê rồi, lăn ra ngủ.
Tiếc là cậu vẫn chưa tặng quà cho hắn.
Quà sinh nhật, cũng không nhất định là phải tặng vào ngày sinh nhật.
Trong lòng Thẩm Dũ than thở, sau đó một cánh tay luồn qua người Hoắc Duệ, tay của Hoắc Duệ khoác lên người cậu, một tay khác của cậu để bên hông Hoắc Duệ, đỡ người đứng lên, kéo vào trong phòng.
Đến khi đưa được người vào phòng, lúc ngồi trên giường, Hoắc Duệ lại mở mắt, đầu tiên là không nói gì nắm lấy gáy Thẩm Dũ sau đó hôn môi, sau đó tầm mắt mới tan tác, như đang cố hết sức để tập trung, muốn nhìn mặt Thẩm Dũ rõ ràng.
Thấy hắn tỉnh, Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm: "Đi tắm trước nhé?"
Người toàn mùi rượu, hơn nữa không biết là vì uống rượu hay vì nóng, Hoắc Duệ còn ra mồ hôi.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, hai tay chậm rãi giơ lên, nâng mặt hắn lên: "Muốn chụt chụt."
"Rồi đi."
Thẩm Dũ nhìn hắn một lúc, cúi người xuống, nhanh chóng hôn hắn.
"Được rồi, cậu ngoan ngoãn ngồi đây đợi, tôi đi mở nước cho cậu."
Hoắc Duệ dường như có chút xấu hổ.
Mắt chớp chớp, ò một tiếng.
Thẩm Dũ: "..."
Help, cậu bị moe* chết mất.
* Moe/manh: Đáng yêu
Sao bên trong Hoắc Duệ lại đáng yêu như vậy chứ.
Thẩm Dũ đi vào bật nước nóng, chờ nước nóng lên, cậu lại trở về phòng, Hoắc Duệ vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, dáng vẻ không biết có muốn ngủ hay không.
Thẩm Dũ mím môi: "Bạn trai à."
Hoắc Duệ giương mắt, một lúc sau phản ứng: "Anh đây."
"Bạn trai, có biết anh vừa làm gì không?" Giọng cậu giống như đang hỏi tội.
Hoắc Duệ hừ một tiếng: "Bị em hôn."
Thẩm Dũ nén cười: "...không phải, vừa nãy ở phòng khách cơ."
Hoắc Duệ suy nghĩ mấy giây: " Phòng khách á?"
Thẩm Dũ gật đầu: "Ừ đúng, phòng khách nhà em."
Thẩm Dũ còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Duệ lại mở mí mắt, giọng kiên định hơn nãy rất nhiều: "Sau này là nhà của em, là nhà của chúng ta."
"Nơi này, chỉ là phòng trọ, không phải là nhà."
Thẩm Dũ sửng sốt một chút.
Đột nhiên không thể hiểu được, người này rốt cuộc là say thật, hay giả vờ say.
Làm sao mà... như thế này.
Làm cậu muốn bật khóc.
Nhà à...
Kiếp trước, cậu theo đuổi "nhà" lâu như vậy... Cuối cùng, chỉ có Hoắc Duệ nguyện ý ở lại bên mình.
Kiếp này, cũng vẫn là hắn.
"Ừ, anh nói đúng." Thẩm Dũ thu hồi suy nghĩ: "Nhưng có phải cái này không."
Hoắc Duệ lại suy nghĩ một lúc, lòng bàn tay hai người đang nắm chặt cũng ra mồ hôi.
Thẩm Dũ đứng ở đó, rũ thấp đầu nhìn mặt hắn đầy nghi hoặc, dường như đang cố gắng hồi tưởng.
Một lúc sau, khi mà Thẩm Dũ cho là Hoắc Duệ không nghĩ ra, người này lại mở miệng: "Ghen í."
Hắn lại bổ sung: "Tức giận nữa."
Thẩm Dũ không kìm được.
"Ghen."
"Sau đó thì sao? Anh gọi em là cái gì?"
Hoắc Duệ giây tiếp theo: "Bạn trai."
Nhưng có thể thấy hắn thật sự đang rất mệt, nói nói nhưng mí mắt cụp xuống.
Vì không muốn hắn ngã xuống, Thẩm Dũ buông bàn tay đang nắm ra, ôm sau gáy hắn, để hắn dựa vào bụng mình.
"Anh còn biết mình gọi bạn trai à"
Cậu tiếp tục gợi mở.
Hoắc Duệ ừ một tiếng rất nhỏ.
"Anh uống say rồi thứ hai còn nhớ không?" Thẩm Dũ hỏi.
Hoắc Duệ thuận thế ôm lấy eo cậu, lắc đầu: "Không biết."
"Tại sao em lại ôm anh."
Tuy nói như vậy, nhưng bản thân Hoắc Duệ lại ôm chặt hơn.
Thẩm Dũ im lặng một lúc.
Trong đầu nghĩ, á à, vẫn còn bản tính nhé.
"Đúng, em muốn ôm anh. Giờ anh nhắm mắt một lúc, em không nói chuyện với anh nữa, nước được thì em sẽ gọi anh." Vừa nói, cậu vừa buông Hoắc Duệ ra, lùi về phía sau, để Hoắc Duệ nằm dài trên giường.
Hoắc Duệ vẫn cứ dính vào người cậu.
Đẩy ra không được.
Thẩm Dũ: "..."
"Muốn ôm anh thì cứ nói thẳng, không được phản kháng." Hoắc Duệ hừ hừ hai tiếng.
Thẩm Dũ: "..."
Đây là khôi phục lại bản tính sao?
Bình nước nóng phải đợi nửa tiếng, Thẩm Dũ dứt khoát không đi đi đi lại nữa, đứng ở chỗ này, mặc cho Hoắc Duệ ôm mình.
Trong chốc lát, hơi thở của Hoắc Duệ bình ổn lại.
Cũng không biết bao lâu, bản thân Thẩm Dũ đứng cũng sắp ngủ luôn, Hoắc Duệ đột nhiên cử động.
Sau đó mở mắt ra, nhăn mày nhìn Thẩm Dũ, "Anh phải đi vệ sinh."
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Duệ đã đến nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh, cậu không muốn theo vào.
Thẩm Dũ liếc nhìn thời gian, nước cũng được rồi: "Anh ơi, anh tắm trước đi."
Bên trong không có âm thanh.
Lúc sau, có tiếng nước chảy vang lên.
Thẩm Dũ đột nhiên nhớ đến cái gì đó, đến tủ treo quần áo lật lên, tìm đồ ngủ cho Hoắc Duệ, nhưng lại... không có quần lót.
Thẩm Dũ vừa nóng tai, vừa mở cửa tủ lấy quần áo ngủ và đồ lót của mình ném vào trong giá, nhắc nhở Hoắc Duệ: "Lấy quần áo cho anh rồi đấy."
Không hiểu sao cậu nhớ ra, lần đầu tiên Hoắc Duệ đến đây, còn giễu cợt mình!
Hoắc Duệ tắm rửa hơi chậm.
Thẩm Dũ ra bên ngoài dọn dẹp một chút, đem thức ăn thừa để vào tủ lạnh, rửa bát, đổ rác, dọn dẹp xong xuôi, Hoắc Duệ mới tắm xong.
Tắm xong, Hoắc Duệ dường như đã tỉnh táo lại không ít, mặc dù ánh mắt vẫn hơi mờ mịt, nhưng vẻ mặt đã không giống lúc vừa nãy nữa, lúc thì tủi thân, lúc thì làm nũng, lúc thì dính người.
Hắn mặc đồ ngủ của Thẩm Dũ đi ra.
Thẩm Dũ nhìn hắn một cái, mặc dù không phải lần đầu tiên Hoắc Duệ mặc đồ ngủ của mình, nhưng thân phận không giống nhau, đến cả cảm giác khó hiểu cũng khác nhau.
Hoắc Duệ lại chẳng cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì, nhìn thẳng vào Thẩm Dũ.
Sau đó vô cùng tự giác đi qua cậu, nằm lên giường, mặc dù vẻ mặt vẫn luôn rất lãnh đạm, nhưng động tác... vẫn là loạng choạng say.
Thân thể nằm trong chăn, hai tay nắm chặt chăn, giương mắt nhìn Thẩm Dũ nói: "Bạn trai ơi, anh đợi em tắm xong nà."
Thẩm Dũ: "..."
Lại nữa rồi! Lại nữa rồi!
Thẩm Dũ đi vào nhà tắm chiến đấu.
Lúc đi ra, Hoắc Duệ đã dựa vào đầu giường, nhắm hai mắt, đã ngủ.
Chắc là do rượu giờ mới ngấm, mặt hắn hơi đỏ, tóc xoã lên trán, vẫn chưa khô hoàn toàn.
Cũng may là chưa say đến mức không cách nào lo liệu được.
Giống như Lục Sơ Hành đó.
Thẩm Dũ cầm khăn, trèo lên đánh thức hắn, lau tóc cho hắn thật nhẹ nhàng.
Lúc này Hoắc Duệ đã ngủ say, lau tóc một lúc lâu cũng không tỉnh, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cũng không biết, mai tỉnh lại, Hoắc Duệ có nhớ được hết mọi chuyện tối nay không nữa.
Có khi nào bị bản thân mình... khụ khụ...
Đoán chừng sẽ đen mặt mấy mấy ngày.
Giúp Hoắc Duệ lau xong tóc, Thẩm Dũ mới đến lấy món quà đã sớm chuẩn bị trong ngăn kéo ra.
Vốn là chuẩn bị buổi tối mình thử đội cho Hoắc Duệ.
Cậu nghĩ một chút, vẫn để hộp vào tủ đầu giường, chờ Hoắc Duệ tỉnh lại sẽ đưa cho hắn.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Thẩm Dũ mới bò lên giường.
Nhưng vừa mới nằm xuống, vốn đang ngủ như chết, đột nhiên ôm lưng cậu, kéo cậu lại gần mình.
Thẩm Dũ úp cậu lên ngực, dính sát lấy ngực hắn.
Hơi nóng vẫn bốc lên.
Tiếp tục như vậy nữa, cậu sẽ không chống đỡ được nữa đâu.
Bản thân người này còn ngủ rất say cơ!
Một giây kế tiếp, một nụ hôn rất nhẹ rơi xuống trán cậu.
Hoắc Duệ vẫn nhắm hai mắt, cũng không biết là đang mơ hay đang tỉnh.
Thẩm Dũ chỉ nghe giọng hắn nhỏ, dường như rất là buồn ngủ, giọng cũng khàn, nhưng trầm thấp hơn giọng nói lúc buổi sáng kia: "Hôn ngủ ngon."
Vừa nói, Hoắc Duệ lại ôm người sát hơn một chút, chân gác lên đùi Thẩm Dũ, trói Thẩm Dũ lại trong ngực.
Hừ hừ hai tiếng: "Ngày nào cũng muốn như vậy."
Thẩm Dũ trầm mặc một lúc, cọ vào ngực hắn một cái.
Một lúc sau, thấy hắn nói xong câu này không còn cử động nữa, chỉ ôm mình vào ngực, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cố gắng ngẩng đầu lên, hôn lên cằm hắn một cái.
Cậu nhỏ giọng nói: "Thành niên vui vẻ."
"Ngủ ngon nhé, bạn trai."
Hoắc Duệ cũng không biết có nghe thấy hay không, chỉ ôm cậu, cọ cọ.
Hơi thở Thẩm Dũ cũng dần dần bình ổn lại.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nghiêng nghiêng.
Đêm này, Hoắc Duệ cũng ngủ không yên.
Có thể là do uống nhiều rượu, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, choáng váng một lúc, đau một lúc, khó chịu muốn chết.
Hắn sờ bên cạnh một cái, không có ai, giường lạnh ngắt.
Hắn dường như tỉnh lại ngay lập tức, lại dường như đang ở trong mơ.
Vất vả lắm mới mở mắt được, hắn mới phát hiện mình đang nằm ở một chỗ trắng toát.
Đầu giường có tiếng máy tích tích vang lên.
Là phòng bệnh viện, nhưng người bị bệnh không phải là hắn.
Giường bên cạnh hắn có một người nằm, rất gầy, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra là Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ nằm ở đó rất yên tĩnh.
Hoắc Duệ xuống giường, phát hiện ra mình không có cách nào đi được, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.