Chương 300: Biến gốc thành lãi
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Hơn nữa mỏ than có thể nói là siêu lợi nhuận, mỗi lượt xe cũng chở đến mười mấy tấn, mỗi xe lộ phí là 50 đồng, lộ phí theo mọi người là không cao nên ai cũng nộp. Chỉ riêng trạm thu phí này một ngày có gần ngàn xe chở than đi qua, mỗi ngày cũng thu được hơn 50 nghìn. Đây là vụ làm ăn không mất vốn, tất cả đều là tiền lợi nhuận.
Nhưng từ mấy hôm trước Trịnh Quân Ba ra một chỉ tiêu với trạm thu phí, trạm thu phí cuối tháng này phải nộp hai triệun. Ngụy Đại Hải buồn bán bình thường mỗi tháng trạm thu phí chỉ nộp một triệu, còn lại là tiền chia các huynh đệ dùng. Nhưng phải giao hai triệu thì mình có nộp tất cả tiền thu được cũng không đủ.
Cuối cùng một tên đàn em khá cơ trí đưa ra ý kiến, sao không lấy mỡ nó dán nó. Mình không có tiền thì lấy tiền của các xe qua trạm đi. Dù sao họ cũng không tiếc mấy chục đồng, sau đó tất cả xe qua lại đều phải trả lộ phí tăng gấp đôi, mỗi xe đi qua phải giao 100 đồng lộ phí.
Thu lộ phí 100 đồng vài ngày thì Ngụy Đại Hải thấy có nhiều lợi nhuận, hầu bao của mình mấy ngày nay cứ tăng dần. Nếu với tốc độ này, cuối tháng chẳng những giao cho lão đại hai triệu là không vấn đề, mình thu vào cũng tăng rất nhiều. Hơn nữa chủ các mỏ than cũng không nói gì việc phí tăng cao, đều giao tiền lộ phí, nó càng làm đám người Ngụy Đại Hải yên tâm.
Thấy tiền thu vào ngày càng nhiều, để chúc mừng Ngụy Đại Hải dẫn đàn em chính là các huynh đệ tới nhà hàng lớn nhất Vọng Giang hưởng thụ, nghe các cô em xinh đẹp nói năng ngọt ngào, bọn chúng thấy mình như thành đại gia vậy.
Hôm sau trở lại trạm thu phí, ở đây hít bụi đất nên tâm lý mọi người nhất thời không thể thăng bằng, cũng không thể bình tĩnh làm việc. Cả ngày chỉ có mỗi việc là thu tiền xe qua lại chẳng có thú vị gì cả.
Tới tối lại có người đề nghị vào thị xã hưởng thụ nhưng Ngụy Đại Hải thấy hôm nay không thu được nhiều tiền chỉ có lắc đầu. Ngày hôm qua trong vòng một ngày tiêu đến gần trăm ngàn, do tiền thu vào tăng nên t đi chơi được. Chứ đi mỗi ngày thì đừng nói là nhiệm vụ ông chủ giao cho không hoàn thành, ngay cả tiền hàng tháng có tăng bao nhiêu cũng không đủ tiêu sài.
Tục ngữ nói: sướng rồi không ai lại muốn chịu khổ; chỉ qua một ngày sống như đế vương giờ mọi người ngồi chồm hổm ở chỗ này ai thích thú cho được. Chẳng qua Ngụy Đại Hải biết Trịnh Quân Ba lợi hại, dù Trịnh Quân Ba có là em họ của mình nhưng nếu mình phá hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ không nhớ mình là anh họ hắn. Cho nên Ngụy Đại Hải phải cưỡng chế đám huynh đệ đàng hoàng thu phí tại trạm trong ba ngày.
Nhưng tối ngày thứ ba, sau khi trời tối đen như mực, mọi người nằm trong ký túc xá xem ti vi, có người nghĩ đến những thứ mình đã qua đêm đó. Ngụy Đại Hải mới đầu cũng không để trong lòng, nhưng đám tiểu đệ thảo luận mỗi ngày một nhiều, Ngụy Đại Hải cũng nhớ ngày đó ăn bữa tiệc lớn, uống toàn rượu Mao Đài, bên cạnh lại có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn làm lay động lòng người.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ trái tim càng xốn xang, đừng nói là ngủ mà chỉ cần nhắm mắt lại thì mấy cô gái đó lại như đi lại ngay trước mắt mình.
Cuối cùng Ngụy Đại Hải không nhịn được, liền đứng lên đi ra khỏi ký túc xá, dội nước lạnh từ đầu tới chân sau đó đi vào ký túc xá. Nhìn vẻ mặt khác nhau của các huynh đệ, hắn nói lớn:
- Ngày mai tăng giá thu phí lên gấp đôi, chỉ cần có nhiều tiền thì chúng ta lại vào thành tiêu pha.
Với đề nghị của Ngụy Đại Hải mọi người đều tán thành, lúc đó tiếng đồng ý của mọi người vang cả ký túc xá. Chẳng qua mọi người nghĩ quá đơn giản. Ngày hôm sau chính thức áp dụng thu lộ phí nhưng lần này lại không đơn giản là tăng gấp đôi, mà tăng tới mức mỗi tấn than là thu 50 đồng, nó tăng gấp hơn 10 lần so với mấy ngày trước.
Đám người Ngụy Đại Hải như bầy sư tử làm cho xe cộ qua lại rất bất mãn. Nhìn đám người Ngụy Đại Hải mỗi người đều mang ống tuýp, đao tại trạm thu phí, những lái xe đi qua không ai dám ra mặt phản bác, cũng ngoan ngoãn giao tiền.
Chuyện rất nhanh được truyền tới tai chủ mỏ than, những người này nghe xong đều nổi giận, tăng tiền lộ phí thật là quá nhanh. Mấy ngày trước mỗi xe 50 đồng, nhưng hôm nay thành mỗi tấn 50 đồng, một xe ít nhất là mười mấy tấn, nói cách khác lộ phí cũng tăng mười mấy lần. Mỗi một tấn chuyển từ mỏ tới đại lý bán cũng chỉ có 160, 170 đồng mà thôi, dù trong đó lợi nhuận không ít nhưng có không ít chi phí phải bỏ ra như tiền % cho đại lý, tiền cho công nhân, tiền cho nhân viên ... một tấn đám chủ mỏ chỉ được hơn 50 đồng mà thôi. Số tiền này nếu cứ không công vào tay bọn Ngụy Đại Hải, những chủ mỏ có thể cam tâm sao.
Ở khu mỏ than này trừ Trịnh Quân Ba ra thì ông chủ lớn nhất ở đây chính là Đỗ lão đại và Trương Nhị. Mỏ than của hai người mỗi ngày khai thác được trên ngàn tấn, nếu như vậy mà tính thì một ngày cũng tổn thất 50, 60 nghìn. Lẽ ra hai người này dù có tiền, có thế lực nhưng biết sự lợi hại của Trịnh Quân Ba, họ vốn không dám làm gì Ngụy Đại Hải. Nếu là bình thường cũng chỉ là nghiến răng trong bụng mình mà thôi.
Nhưng gần đây chuyện cục trưởng cục Công an Vọng Giang muốn điều tra Trịnh Quân Ba đã truyền mọi ngõ hẻm ở Vọng Giang. Đỗ lão đại và Trương Nhị cũng nghe nói, hai người vẫn hay bị Trịnh Quân Ba chèn ép, mình cũng thật vất vả mới xin được khai thác mỏ than nhưng mỏ tốt nhất lại không có bất cứ thủ tục gì lại nằm trong tay Trịnh Quân Ba. Chuyện này còn chưa tình, nay lại có trạm thu phí đến bóc lột mình. Nếu không e ngại Trịnh Quân Ba trả thù, hai người đã sớm trở mặt với Trịnh Quân Ba.
Chuyện trạm thu phí thu tiền lộ phí quá cao khiến hai người tiến đến gần nhau, thương lượng xem đối phó như thế nào. Hai người uống mấy chén rượu, lá gan cũng tăng lên không ít, đều cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để mình đòi lại lợi ích. Trịnh Quân Ba muốn ứng phó với Triệu Quốc Khánh cũng không được thì làm gì có thời gian báo thù mình, mà mình cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Mỏ than cũng có hơn trăm người, chỉ cần đánh nhau mình cũng không có hại.
Hai người lên kế hoạch suốt đêm, tự tập kết hai mấy người rồi cùng nhau đến phá trạm thu phí. Đầu tiên là phải hủy ngay tên Ngụy Đại Hải nhằm dò xét thử phản ứng cửa Trịnh Quân Ba, để xem Trịnh Quân Ba dám đáp trả không. Nếu Trịnh Quân Ba không dám thì đó là lúc mình đoạt quyền ở khu vực mỏ than này.
Nhưng từ mấy hôm trước Trịnh Quân Ba ra một chỉ tiêu với trạm thu phí, trạm thu phí cuối tháng này phải nộp hai triệun. Ngụy Đại Hải buồn bán bình thường mỗi tháng trạm thu phí chỉ nộp một triệu, còn lại là tiền chia các huynh đệ dùng. Nhưng phải giao hai triệu thì mình có nộp tất cả tiền thu được cũng không đủ.
Cuối cùng một tên đàn em khá cơ trí đưa ra ý kiến, sao không lấy mỡ nó dán nó. Mình không có tiền thì lấy tiền của các xe qua trạm đi. Dù sao họ cũng không tiếc mấy chục đồng, sau đó tất cả xe qua lại đều phải trả lộ phí tăng gấp đôi, mỗi xe đi qua phải giao 100 đồng lộ phí.
Thu lộ phí 100 đồng vài ngày thì Ngụy Đại Hải thấy có nhiều lợi nhuận, hầu bao của mình mấy ngày nay cứ tăng dần. Nếu với tốc độ này, cuối tháng chẳng những giao cho lão đại hai triệu là không vấn đề, mình thu vào cũng tăng rất nhiều. Hơn nữa chủ các mỏ than cũng không nói gì việc phí tăng cao, đều giao tiền lộ phí, nó càng làm đám người Ngụy Đại Hải yên tâm.
Thấy tiền thu vào ngày càng nhiều, để chúc mừng Ngụy Đại Hải dẫn đàn em chính là các huynh đệ tới nhà hàng lớn nhất Vọng Giang hưởng thụ, nghe các cô em xinh đẹp nói năng ngọt ngào, bọn chúng thấy mình như thành đại gia vậy.
Hôm sau trở lại trạm thu phí, ở đây hít bụi đất nên tâm lý mọi người nhất thời không thể thăng bằng, cũng không thể bình tĩnh làm việc. Cả ngày chỉ có mỗi việc là thu tiền xe qua lại chẳng có thú vị gì cả.
Tới tối lại có người đề nghị vào thị xã hưởng thụ nhưng Ngụy Đại Hải thấy hôm nay không thu được nhiều tiền chỉ có lắc đầu. Ngày hôm qua trong vòng một ngày tiêu đến gần trăm ngàn, do tiền thu vào tăng nên t đi chơi được. Chứ đi mỗi ngày thì đừng nói là nhiệm vụ ông chủ giao cho không hoàn thành, ngay cả tiền hàng tháng có tăng bao nhiêu cũng không đủ tiêu sài.
Tục ngữ nói: sướng rồi không ai lại muốn chịu khổ; chỉ qua một ngày sống như đế vương giờ mọi người ngồi chồm hổm ở chỗ này ai thích thú cho được. Chẳng qua Ngụy Đại Hải biết Trịnh Quân Ba lợi hại, dù Trịnh Quân Ba có là em họ của mình nhưng nếu mình phá hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ không nhớ mình là anh họ hắn. Cho nên Ngụy Đại Hải phải cưỡng chế đám huynh đệ đàng hoàng thu phí tại trạm trong ba ngày.
Nhưng tối ngày thứ ba, sau khi trời tối đen như mực, mọi người nằm trong ký túc xá xem ti vi, có người nghĩ đến những thứ mình đã qua đêm đó. Ngụy Đại Hải mới đầu cũng không để trong lòng, nhưng đám tiểu đệ thảo luận mỗi ngày một nhiều, Ngụy Đại Hải cũng nhớ ngày đó ăn bữa tiệc lớn, uống toàn rượu Mao Đài, bên cạnh lại có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn làm lay động lòng người.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ trái tim càng xốn xang, đừng nói là ngủ mà chỉ cần nhắm mắt lại thì mấy cô gái đó lại như đi lại ngay trước mắt mình.
Cuối cùng Ngụy Đại Hải không nhịn được, liền đứng lên đi ra khỏi ký túc xá, dội nước lạnh từ đầu tới chân sau đó đi vào ký túc xá. Nhìn vẻ mặt khác nhau của các huynh đệ, hắn nói lớn:
- Ngày mai tăng giá thu phí lên gấp đôi, chỉ cần có nhiều tiền thì chúng ta lại vào thành tiêu pha.
Với đề nghị của Ngụy Đại Hải mọi người đều tán thành, lúc đó tiếng đồng ý của mọi người vang cả ký túc xá. Chẳng qua mọi người nghĩ quá đơn giản. Ngày hôm sau chính thức áp dụng thu lộ phí nhưng lần này lại không đơn giản là tăng gấp đôi, mà tăng tới mức mỗi tấn than là thu 50 đồng, nó tăng gấp hơn 10 lần so với mấy ngày trước.
Đám người Ngụy Đại Hải như bầy sư tử làm cho xe cộ qua lại rất bất mãn. Nhìn đám người Ngụy Đại Hải mỗi người đều mang ống tuýp, đao tại trạm thu phí, những lái xe đi qua không ai dám ra mặt phản bác, cũng ngoan ngoãn giao tiền.
Chuyện rất nhanh được truyền tới tai chủ mỏ than, những người này nghe xong đều nổi giận, tăng tiền lộ phí thật là quá nhanh. Mấy ngày trước mỗi xe 50 đồng, nhưng hôm nay thành mỗi tấn 50 đồng, một xe ít nhất là mười mấy tấn, nói cách khác lộ phí cũng tăng mười mấy lần. Mỗi một tấn chuyển từ mỏ tới đại lý bán cũng chỉ có 160, 170 đồng mà thôi, dù trong đó lợi nhuận không ít nhưng có không ít chi phí phải bỏ ra như tiền % cho đại lý, tiền cho công nhân, tiền cho nhân viên ... một tấn đám chủ mỏ chỉ được hơn 50 đồng mà thôi. Số tiền này nếu cứ không công vào tay bọn Ngụy Đại Hải, những chủ mỏ có thể cam tâm sao.
Ở khu mỏ than này trừ Trịnh Quân Ba ra thì ông chủ lớn nhất ở đây chính là Đỗ lão đại và Trương Nhị. Mỏ than của hai người mỗi ngày khai thác được trên ngàn tấn, nếu như vậy mà tính thì một ngày cũng tổn thất 50, 60 nghìn. Lẽ ra hai người này dù có tiền, có thế lực nhưng biết sự lợi hại của Trịnh Quân Ba, họ vốn không dám làm gì Ngụy Đại Hải. Nếu là bình thường cũng chỉ là nghiến răng trong bụng mình mà thôi.
Nhưng gần đây chuyện cục trưởng cục Công an Vọng Giang muốn điều tra Trịnh Quân Ba đã truyền mọi ngõ hẻm ở Vọng Giang. Đỗ lão đại và Trương Nhị cũng nghe nói, hai người vẫn hay bị Trịnh Quân Ba chèn ép, mình cũng thật vất vả mới xin được khai thác mỏ than nhưng mỏ tốt nhất lại không có bất cứ thủ tục gì lại nằm trong tay Trịnh Quân Ba. Chuyện này còn chưa tình, nay lại có trạm thu phí đến bóc lột mình. Nếu không e ngại Trịnh Quân Ba trả thù, hai người đã sớm trở mặt với Trịnh Quân Ba.
Chuyện trạm thu phí thu tiền lộ phí quá cao khiến hai người tiến đến gần nhau, thương lượng xem đối phó như thế nào. Hai người uống mấy chén rượu, lá gan cũng tăng lên không ít, đều cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để mình đòi lại lợi ích. Trịnh Quân Ba muốn ứng phó với Triệu Quốc Khánh cũng không được thì làm gì có thời gian báo thù mình, mà mình cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Mỏ than cũng có hơn trăm người, chỉ cần đánh nhau mình cũng không có hại.
Hai người lên kế hoạch suốt đêm, tự tập kết hai mấy người rồi cùng nhau đến phá trạm thu phí. Đầu tiên là phải hủy ngay tên Ngụy Đại Hải nhằm dò xét thử phản ứng cửa Trịnh Quân Ba, để xem Trịnh Quân Ba dám đáp trả không. Nếu Trịnh Quân Ba không dám thì đó là lúc mình đoạt quyền ở khu vực mỏ than này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.