Chương 279: Biết vậy đừng làm
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Cho nên ngay lúc tất cả mọi người tưởng rằng hai người này hôm qua thẩm vấn Lý Đại Sơn cả đêm, bây giờ chắc là về nhà nghỉ ngơi. Có ai ngờ hai tên cảnh sát vẫn ở phòng thẩm vấn. Trịnh Quân Ba gần như là lục tìm khắp Vọng Giang một lần cuối cùng lại tìm được hai người đang nằm ngủ say trên bàn tại phòng thẩm vấn Cục công an.
Trịnh Quân Ba hoành hành ở Cục công an đã quen. Hắn tiến lên vung tay vỗ hai cảnh sát dậy rồi lớn tiếng nói:
- Hai con lợn này chỉ biết ngủ. Lý Đại Sơn ở đâu? Hắn bị áp giải tới đâu?
Hai cảnh sát nhìn Trịnh Quân Ba rồi liếc nhau, một người trong đó đứng lên nói:
- Anh là ai, ai cho anh quyền hỏi chúng tôi? Còn dám chửi người nữa, anh có tin chúng tôi kiện anh không?
- Hả, hai thằng này muốn làm phản, không biết ông là ai? Được, ông đánh tới khi mày nhớ ra ông là ai.
Trịnh Quân Ba tức tối muốn đi lên đánh người.
- Anh còn dám đánh cảnh sát. Anh nếu dám ra tay thì đừng trách chúng tôi không khách khí.
Một cảnh sát còn lại cũng đứng lên nói.
- Mày.
Trịnh Quân Ba chỉ vào mũi tên cảnh sát một lúc lâu cuối cùng không dám ra tay. Trịnh Quân Ba cũng nghĩ tới bây giờ đã không phải thời gian Sử Lâm còn ở Cục công an Vọng Giang, mình hôm nay nếu dám thực sự ra tay rồi để Triệu Quốc Khánh biết tin này chắc đối phương đêm ngủ cũng cười khanh khách. Triệu Quốc Khánh nhất định nhân chuyện này mà gọi mình tới Cục công an nói chuyện.
Phó cục trưởng Dương Chân ở bên thấy Trịnh Quân Ba khó xử, y tiến lên nói:
- Tiểu Trịnh, cậu đừng nóng, đừng chấp bọn họ làm gì.
Nói xong y lại nói với hai cảnh sát kia.
- Thạch Quang, Khang Thanh, các cậu nói xem Lý Đại Sơn rốt cuộc bị áp giải đi đâu?
Phó cục trưởng Dương Chấn đặt câu hỏi, hai cảnh sát không dám chống đối. Bọn họ đành nói.
- Chúng tôi giao Lý Đại Sơn cho đồng chí ở công an huyện Giang Ninh, bọn họ đã đưa Lý Đại Sơn về Giang Ninh.
- Cái gì? Lý Đại Sơn bị đưa về Giang Ninh? Cái này, cái này, cục trưởng Dương, Lý Đại Sơn bị đưa tới Giang Ninh có đúng theo quy định không?
Trịnh Quân Ba nghe nói Lý Đại Sơn bị điều đi huyện khác không khỏi luống cuống tay chân.
Giang Ninh mặc dù cũng giống Vọng Giang thuộc thị xã Tùng Giang nhưng Trịnh Quân Ba chưa đến Giang Ninh mấy lần. Dù sao thế lực của mình là ở Vọng Giang, hơn nữa Giang Ninh còn có một tên lão đại là Văn Thành. Mình tuy chưa gặp Văn Thành nhưng cũng biết một chút về tên này. Mình tối thiểu cũng biết Văn Thành có ông anh giỏi từng là nguyên bí thư thị ủy Tùng Giang, bây giờ còn lên làm phó bí thư tỉnh ủy. Về mặt quan trường thì người của mình không bằng được đối phương.
Hơn nữa nghe nói Văn Thành có không ít huynh đệ. Tuy mấy năm nay mặc dù Văn Thành gần như không dính vào mảng này nhưng danh tiếng của hắn chỉ tăng chứ không giảm. Bây giờ Văn Thành hàng năm chỉ riêng tiền lợi tức từ khai thác mỏ tại xã Nhị Đạo – Giang Ninh cũng có thể lấy hơn chục triệu. Hơn nữa Văn Thành còn có vài công ty khác, mỗi năm thu nhập tới vài ba chục triệu. Có tiền tự nhiên có địa vị, chỉ cần ở Giang Ninh thì một câu nói của Văn Thành rất có trọng lượng. Ngay cả bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện cũng phải nể mặt. Trịnh Quân Ba tự nhận mình mà tới Giang Ninh thì không đấu lại Văn Thành.
Dương Chấn cười khổ một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Đúng là không quá hợp quy định nhưng người ta là cục trưởng, lời nói của y là quy định. Mà mấy năm qua chúng ta làm việc có bao giờ hợp quy định đâu?
Nghe Dương Chấn nói vậy, Trịnh Quân Ba cũng có chút sửng sốt sau đó nghiến răng nghiến lợi:
- Mẹ kiếp, thằng Triệu Quốc Khánh đó sao có thể so sánh với chúng ta, hắn chỉ có một mình có thể làm được trò trống gì? Đúng rồi Sử đại ca không phải làm chánh thanh tra ở Cục công an thị xã Tùng Giang sao? Hắn có thể quản việc này không?
- Chánh thanh tra Sử sợ cũng chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng mà thôi. Dù sao đây cũng là việc nhỏ, Triệu Quốc Khánh cũng có lý do đòi lại công bằng cho chú mình. Pháp luật cũng phải chú ý đến nhân tình chứ. Triệu Quốc Khánh là cục trưởng Cục công an Vọng Giang, y lấy chút việc công mà xử lý việc chú mình bị đánh chỉ sợ không ai truy cứu. Lại nói Sử Lâm ở Cục công an thị xã Tùng Giang chỉ là chánh thanh tra, bên trên còn có cục trưởng, chính ủy, phó cục trưởng, y không thể một tay che trời. Triệu Quốc Khánh cũng không phải nhận tham ô hối lộ thì sao có thể điều tra được chứ? Mà Sử Lâm nếu thật sự sử dụng quyền lực trong tay điều tra Triệu Quốc Khánh, tôi sợ đến lúc điều tra xong thì Lý Đại Sơn đã khai hết ở đất Giang Ninh rồi.
Dương Chấn giải thích.
- Vậy không có biện pháp gì sao? Nếu Lý Đại Sơn thật sự mở miệng khai ở Giang Ninh thì chúng ta đều gặp chuyện. Mẹ kiếp, tên Triệu Quốc Khánh này sao có ông chú tới Vọng Giang rồi khiến chúng ta bị cuốn hết vào thế này? Tôi cũng nên phái người tới Giang Ninh, tôi không tin trên đời này còn có con mèo không thích tiền.
Trịnh Quân Ba đã hạ quyết tâm tới Giang Ninh tìm hiểu tình hình. Dù không thể cứu Lý Đại Sơn ra cũng phải phái người truyền tin cho Lý Đại Sơn, bảo hắn ngậm miệng.
- Ôi, sớm biết thế tôi đã sớm bảo Lý Đại Sơn thừa nhận việc mình đánh người, làm cho Triệu Quốc Khánh phát tiết thì chuyện không phiền phức đến vậy.
Dương Chấn có chút hối hận tại sao hôm qua mình lại muốn tham gia vào việc này, có lẽ không có cuộc điện kia của mình, không có mình tới làm chỗ dựa cho Lý Đại Sơn thì có lẽ Lý Đại Sơn đã sớm khai việc đánh người, cũng không làm Triệu Quốc Khánh tức giận đến vậy.
Trịnh Quân Ba ở đây cũng không có tác dụng gì, y xoay người rời đi. Ra khỏi Cục công an y lập tức gọi điện cho Yên Thương bảo đối phương tự mình tới Giang Ninh xem có thể tìm cửa quan hệ để ít nhất báo tin cho Lý Đại Sơn, bảo Lý Đại Sơn nhanh chóng nhận việc mình đánh người trên phố, tuyệt đối không được khai thêm gì khác. Trịnh Quân Ba lần này hạ quyết tâm nên thoáng cái cho Yên Thương một triệu, chỉ cần có thể giải quyết xong vụ này thì dùng tiền bao nhiêu cũng không quan trọng.
Khi Yên Thương vừa mới lên xe, Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập đã cùng hai cảnh sát áp giải Lý Đại Sơn tới được công an huyện Giang Ninh.
Triệu Quốc Khánh về lại Giang Ninh, trưởng phòng công an huyện Giang Ninh – Phó Phong rất cao hứng, y tự mình ra cửa đón. Về phần Lý Đại Sơn thì bị giao cho đội cảnh sát hình sự. Đội cảnh sát hình sự này trước Triệu Quốc Khánh làm lãnh đạo, hơn nữa đội trưởng bây giờ cũng không phải người ngoài. Đó là Điền Lượng năm đó từng cùng Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập lên núi tiêu diệt nhóm trộm tiệm vàng vì thế càng đáng tin. Lý Đại Sơn ở đội cảnh sát hình sự có thể nói là không thể trốn, cũng không ai báo tin, mớm cung cho y được. Bây giờ chỉ xem Lý Đại Sơn kín miệng tới bao giờ mà thôi.
Triệu Quốc Khánh giới thiệu sơ qua tình hình về vụ việc của Lý Đại Sơn với Phó Phong, hy vọng Phó Phong có thể phối hợp thẩm vấn Lý Đại Sơn. Chỉ cần Lý Đại Sơn khai là Phó Phong sẽ có công lao không nhỏ.
Phó Phong không có chút quan hệ gì với đám người Trịnh Quân Ba, y nghe được việc Triệu Quốc Khánh muốn làm lập tức nhận lời giúp. Mình hôm nay có thể ngồi lên chức trưởng phòng này cũng có quan hệ trực tiếp với Triệu Quốc Khánh. Đúng là vì biểu hiện xuất sắc trong công việc của Triệu Quốc Khánh tại Giang Ninh mới khiến nguyên trưởng phòng – Phan Kim Tài được điều lên Cục công an thị xã Tùng Giang làm phó cục trưởng, mình cũng mới có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí này. Mà Triệu Quốc Khánh còn trẻ như vậy đã ngang cấp với mình, thậm chí còn hơn mình một bậc. Dù sao Vọng Giang là thị xã cấp huyện, Giang Ninh chỉ là một huyện. Nói không chừng sắp tới Triệu Quốc Khánh được điều lên Cục công an thị xã Tùng Giang và thành lãnh đạo trực tiếp của mình.
Trịnh Quân Ba hoành hành ở Cục công an đã quen. Hắn tiến lên vung tay vỗ hai cảnh sát dậy rồi lớn tiếng nói:
- Hai con lợn này chỉ biết ngủ. Lý Đại Sơn ở đâu? Hắn bị áp giải tới đâu?
Hai cảnh sát nhìn Trịnh Quân Ba rồi liếc nhau, một người trong đó đứng lên nói:
- Anh là ai, ai cho anh quyền hỏi chúng tôi? Còn dám chửi người nữa, anh có tin chúng tôi kiện anh không?
- Hả, hai thằng này muốn làm phản, không biết ông là ai? Được, ông đánh tới khi mày nhớ ra ông là ai.
Trịnh Quân Ba tức tối muốn đi lên đánh người.
- Anh còn dám đánh cảnh sát. Anh nếu dám ra tay thì đừng trách chúng tôi không khách khí.
Một cảnh sát còn lại cũng đứng lên nói.
- Mày.
Trịnh Quân Ba chỉ vào mũi tên cảnh sát một lúc lâu cuối cùng không dám ra tay. Trịnh Quân Ba cũng nghĩ tới bây giờ đã không phải thời gian Sử Lâm còn ở Cục công an Vọng Giang, mình hôm nay nếu dám thực sự ra tay rồi để Triệu Quốc Khánh biết tin này chắc đối phương đêm ngủ cũng cười khanh khách. Triệu Quốc Khánh nhất định nhân chuyện này mà gọi mình tới Cục công an nói chuyện.
Phó cục trưởng Dương Chân ở bên thấy Trịnh Quân Ba khó xử, y tiến lên nói:
- Tiểu Trịnh, cậu đừng nóng, đừng chấp bọn họ làm gì.
Nói xong y lại nói với hai cảnh sát kia.
- Thạch Quang, Khang Thanh, các cậu nói xem Lý Đại Sơn rốt cuộc bị áp giải đi đâu?
Phó cục trưởng Dương Chấn đặt câu hỏi, hai cảnh sát không dám chống đối. Bọn họ đành nói.
- Chúng tôi giao Lý Đại Sơn cho đồng chí ở công an huyện Giang Ninh, bọn họ đã đưa Lý Đại Sơn về Giang Ninh.
- Cái gì? Lý Đại Sơn bị đưa về Giang Ninh? Cái này, cái này, cục trưởng Dương, Lý Đại Sơn bị đưa tới Giang Ninh có đúng theo quy định không?
Trịnh Quân Ba nghe nói Lý Đại Sơn bị điều đi huyện khác không khỏi luống cuống tay chân.
Giang Ninh mặc dù cũng giống Vọng Giang thuộc thị xã Tùng Giang nhưng Trịnh Quân Ba chưa đến Giang Ninh mấy lần. Dù sao thế lực của mình là ở Vọng Giang, hơn nữa Giang Ninh còn có một tên lão đại là Văn Thành. Mình tuy chưa gặp Văn Thành nhưng cũng biết một chút về tên này. Mình tối thiểu cũng biết Văn Thành có ông anh giỏi từng là nguyên bí thư thị ủy Tùng Giang, bây giờ còn lên làm phó bí thư tỉnh ủy. Về mặt quan trường thì người của mình không bằng được đối phương.
Hơn nữa nghe nói Văn Thành có không ít huynh đệ. Tuy mấy năm nay mặc dù Văn Thành gần như không dính vào mảng này nhưng danh tiếng của hắn chỉ tăng chứ không giảm. Bây giờ Văn Thành hàng năm chỉ riêng tiền lợi tức từ khai thác mỏ tại xã Nhị Đạo – Giang Ninh cũng có thể lấy hơn chục triệu. Hơn nữa Văn Thành còn có vài công ty khác, mỗi năm thu nhập tới vài ba chục triệu. Có tiền tự nhiên có địa vị, chỉ cần ở Giang Ninh thì một câu nói của Văn Thành rất có trọng lượng. Ngay cả bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện cũng phải nể mặt. Trịnh Quân Ba tự nhận mình mà tới Giang Ninh thì không đấu lại Văn Thành.
Dương Chấn cười khổ một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Đúng là không quá hợp quy định nhưng người ta là cục trưởng, lời nói của y là quy định. Mà mấy năm qua chúng ta làm việc có bao giờ hợp quy định đâu?
Nghe Dương Chấn nói vậy, Trịnh Quân Ba cũng có chút sửng sốt sau đó nghiến răng nghiến lợi:
- Mẹ kiếp, thằng Triệu Quốc Khánh đó sao có thể so sánh với chúng ta, hắn chỉ có một mình có thể làm được trò trống gì? Đúng rồi Sử đại ca không phải làm chánh thanh tra ở Cục công an thị xã Tùng Giang sao? Hắn có thể quản việc này không?
- Chánh thanh tra Sử sợ cũng chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng mà thôi. Dù sao đây cũng là việc nhỏ, Triệu Quốc Khánh cũng có lý do đòi lại công bằng cho chú mình. Pháp luật cũng phải chú ý đến nhân tình chứ. Triệu Quốc Khánh là cục trưởng Cục công an Vọng Giang, y lấy chút việc công mà xử lý việc chú mình bị đánh chỉ sợ không ai truy cứu. Lại nói Sử Lâm ở Cục công an thị xã Tùng Giang chỉ là chánh thanh tra, bên trên còn có cục trưởng, chính ủy, phó cục trưởng, y không thể một tay che trời. Triệu Quốc Khánh cũng không phải nhận tham ô hối lộ thì sao có thể điều tra được chứ? Mà Sử Lâm nếu thật sự sử dụng quyền lực trong tay điều tra Triệu Quốc Khánh, tôi sợ đến lúc điều tra xong thì Lý Đại Sơn đã khai hết ở đất Giang Ninh rồi.
Dương Chấn giải thích.
- Vậy không có biện pháp gì sao? Nếu Lý Đại Sơn thật sự mở miệng khai ở Giang Ninh thì chúng ta đều gặp chuyện. Mẹ kiếp, tên Triệu Quốc Khánh này sao có ông chú tới Vọng Giang rồi khiến chúng ta bị cuốn hết vào thế này? Tôi cũng nên phái người tới Giang Ninh, tôi không tin trên đời này còn có con mèo không thích tiền.
Trịnh Quân Ba đã hạ quyết tâm tới Giang Ninh tìm hiểu tình hình. Dù không thể cứu Lý Đại Sơn ra cũng phải phái người truyền tin cho Lý Đại Sơn, bảo hắn ngậm miệng.
- Ôi, sớm biết thế tôi đã sớm bảo Lý Đại Sơn thừa nhận việc mình đánh người, làm cho Triệu Quốc Khánh phát tiết thì chuyện không phiền phức đến vậy.
Dương Chấn có chút hối hận tại sao hôm qua mình lại muốn tham gia vào việc này, có lẽ không có cuộc điện kia của mình, không có mình tới làm chỗ dựa cho Lý Đại Sơn thì có lẽ Lý Đại Sơn đã sớm khai việc đánh người, cũng không làm Triệu Quốc Khánh tức giận đến vậy.
Trịnh Quân Ba ở đây cũng không có tác dụng gì, y xoay người rời đi. Ra khỏi Cục công an y lập tức gọi điện cho Yên Thương bảo đối phương tự mình tới Giang Ninh xem có thể tìm cửa quan hệ để ít nhất báo tin cho Lý Đại Sơn, bảo Lý Đại Sơn nhanh chóng nhận việc mình đánh người trên phố, tuyệt đối không được khai thêm gì khác. Trịnh Quân Ba lần này hạ quyết tâm nên thoáng cái cho Yên Thương một triệu, chỉ cần có thể giải quyết xong vụ này thì dùng tiền bao nhiêu cũng không quan trọng.
Khi Yên Thương vừa mới lên xe, Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập đã cùng hai cảnh sát áp giải Lý Đại Sơn tới được công an huyện Giang Ninh.
Triệu Quốc Khánh về lại Giang Ninh, trưởng phòng công an huyện Giang Ninh – Phó Phong rất cao hứng, y tự mình ra cửa đón. Về phần Lý Đại Sơn thì bị giao cho đội cảnh sát hình sự. Đội cảnh sát hình sự này trước Triệu Quốc Khánh làm lãnh đạo, hơn nữa đội trưởng bây giờ cũng không phải người ngoài. Đó là Điền Lượng năm đó từng cùng Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập lên núi tiêu diệt nhóm trộm tiệm vàng vì thế càng đáng tin. Lý Đại Sơn ở đội cảnh sát hình sự có thể nói là không thể trốn, cũng không ai báo tin, mớm cung cho y được. Bây giờ chỉ xem Lý Đại Sơn kín miệng tới bao giờ mà thôi.
Triệu Quốc Khánh giới thiệu sơ qua tình hình về vụ việc của Lý Đại Sơn với Phó Phong, hy vọng Phó Phong có thể phối hợp thẩm vấn Lý Đại Sơn. Chỉ cần Lý Đại Sơn khai là Phó Phong sẽ có công lao không nhỏ.
Phó Phong không có chút quan hệ gì với đám người Trịnh Quân Ba, y nghe được việc Triệu Quốc Khánh muốn làm lập tức nhận lời giúp. Mình hôm nay có thể ngồi lên chức trưởng phòng này cũng có quan hệ trực tiếp với Triệu Quốc Khánh. Đúng là vì biểu hiện xuất sắc trong công việc của Triệu Quốc Khánh tại Giang Ninh mới khiến nguyên trưởng phòng – Phan Kim Tài được điều lên Cục công an thị xã Tùng Giang làm phó cục trưởng, mình cũng mới có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí này. Mà Triệu Quốc Khánh còn trẻ như vậy đã ngang cấp với mình, thậm chí còn hơn mình một bậc. Dù sao Vọng Giang là thị xã cấp huyện, Giang Ninh chỉ là một huyện. Nói không chừng sắp tới Triệu Quốc Khánh được điều lên Cục công an thị xã Tùng Giang và thành lãnh đạo trực tiếp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.