Chương 11
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Hạng Long tuy uống cũng được nhưng khoảng lít rượu trắng 50 độ vào khiến y không dễ chịu mấy. Bây giờ lại nhìn Hứa Lập chỉ hơi đỏ mặt, như không có việc gì, Hạng Long sợ không dám uống nữa. Hạng Long đành mở miệng xin tha.
- Thôi Vương thúc, chúng ta về sau là người nhà, rảnh là ngồi uống với nhau.
- Được, các cậu rảnh cứ đến. Chỗ tôi rượu ngon như Mao đài, Ngũ lương không có, nhưng rượu gạo Bắc Kinh đủ uống đến say.
Vương thúc uống vừa vừa tầm, giờ thấy mấy cậu thanh niên không uống được nữa nên cũng không ép.
Hứa Lập gọi Đăng pháo và Mắt kính nằm ngủ ở bên, mấy người chung nhau dọn dẹp đồ. Tên Béo đầu tây tây nhưng cuối cùng vẫn không quên món quà tặng bạn gái. Hắn móc một phong bao dày đưa cho Vương Hệ.
- Tiểu Huệ, hôm nay mấy anh đến không biết mua quà gì tặng em nên chỉ có một phong bao coi như quà ra mắt, em đừng chê ít.
Vương Hệ không nhận, cô nói:
- Mấy ca ca yêu quý em, coi em là em đã làm em rất vui rồi, còn quà gì chứ. Béo ca, anh mau thu lại đi.
- Vậy đâu được, nhận em làm em mà không có quà gặp mặt, người khác biết sẽ cười chết bọn anh đó. Em cầm đi, không cầm là coi thường anh.
Hai người, một cố đưa, một không muốn lấy, đẩy tới đẩy lui. Béo dùng sức hơi mạnh, y đột nhiên cảm thấy tay mình mềm nhũn hóa ra chạm vào ngực Vương Hệ. Hai người thoáng cái sửng sốt một chút, đặt biệt là Vương Hệ. Cô mới là một cô bé 18 tuổi, bị chạm vào ngực không xấu hổ mới lạ.
Mấy người còn lại uống hơi nhiều không chú ý, chỉ có mỗi Hứa Lập thấy rõ. Hứa Lập vội vàng bước lên trước giải vây.
- Tiểu Huệ, bọn anh thật sự thích có người em như em, quà ra mắt em đừng từ chối, mau nhận đi.
Nói xong hắn đoạt phong bao trong tay Béo đưa cho Vương Hệ.
Do chuyện bất ngờ vừa nãy nên Vương Huệ giờ vẫn còn có chút mơ hồ, lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải. Tay cô cầm phong bao đứng đấy không nói được một lời.
Lão Vương cũng nói.
- Con gái, mấy cậu ấy đã có thành ý như vậy thì mau nhận đi, dù sao sau này bọn họ cũng thường xuyên tới đây, lúc đó con làm mấy món ăn cảm ơn mấy người anh là được mà.
Sang tới sáng hôm sau người nhà Vương gia mới tỉnh dậy, Vương Huệ giờ cũng mới kiểm tiền trong lì xì không ngờ lên đến tận 5000 tệ, từng đó tiền đủ để sáu người Hứa Lập ăn sáng nửa năm. Chẳng qua số tiền này muốn trả lại cũng muộn, người nhà lão Vương không thể làm gì khác hơn là nhớ kỹ trong đầu. Cũng may còn nhiều thời gian không sợ không trả lại được nhân tình này.
Sáu người Hứa Lập ra khỏi quán ăn, vừa đi vừa lắc lư về phòng ngủ, không tên nào tắm rửa cứ thế ngã xuống giường ngủ.
Sáng hôm sau mặt trời mọc đến đỉnh đầu Hạng Long – người uống thuộc dạng tốt nhất mới mở mắt nhìn. Y nhớ mình hôm nay đã nhận lời về nhà với bố mẹ, Hạng Long lấy máy nhắn tin dưới gối ra xem mới thấy có đến mười cuộc gọi nhỡ đều là bố mẹ gọi cho y. Cũng may hôm qua trước khi ngủ y đã chuyển chế độ máy nhắn tin sang rung nếu không mọi người sao ngủ được. Hạng Long nhìn đồng hồ thấy đã gần 9h, bảo sao bố mẹ không sốt ruột.
Hạng Long cẩn thận lật chăn ngồi dậy nhưng chỉ thấy đầu choáng váng, xem ra hôm qua mình uống cũng nhiều, bao năm rồi mình mới có chuyên gia như thế này. Y nhìn sang mấy giường khác, bốn tên ở giường đối diện ngủ như heo chết, đặc biệt tên Béo đang gáy rất có tiết tấu. Nhị tử thường ngày dù mưa gió cũng dạy sớm tập thể dục hôm nay cũng rốt cuộc đổ ngã. Hạng Long tin bây giờ mình có kéo cả đám ra ngoài vứt vào lò mổ cũng không ai biết gì.
Mặc quần áo, Hạng Long cẩn thận nhảy xuống giường, y sợ Hứa Lập nằm bên dưới tỉnh ngủ. Nhưng chờ y xuống giường mới phát hiện bên dưới không có ai. Tên Hứa Lập này không biết đã dậy đi đâu từ bao giờ.
Ngoài cửa có người mở khóa, kẻ vào đúng là Hứa Lập. Hạng Long ngẩn người hỏi:
- Túc tử, ông đi đâu sớm vậy?
Hứa Lập cười nói:
- Hôm qua tôi thấy mọi người uống nhiều ăn ít nên sợ sáng dậy đói, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lão Vương chẳng những cho nhiều bánh bao còn làm cả canh giải rượu, đang nóng ông uống rồi hãy đi.
Hạng Long ừ ừ, theo y thấy Hứa Lập chắc cũng mới dậy không lâu, vậy mới bình thường nếu không y thật dám nghi ngờ người trước mặt có phải là Hứa Lập hay không.
Nhưng Hứa Lập nói thật nhưng không nói hết hoàn toàn. Hắn dậy từ tờ mờ sáng, cuộc sống trong quân ngũ trước đây đã sớm thay đổi tính cách của hắn, một khi hạ quyết tâm sẽ hết sức hoàn thành, không cho mình tìm lý do để đùn đẩy. Từ lúc xem chào cờ hôm qua, hắn đã quyết định nhất định phải rèn luyện thân thể, nhanh chóng khôi phục trạng thái cơ thể của mình. Vì thế hắn đương nhiên sẽ không lười biếng, sáng sớm dậy ra sân vận động chạy vài vòng. Hứa Lập cũng biết cơ thể mình bây giờ không thể bằng được như trước suốt ngày tập luyện được, cũng không thể nào bằng người thường xuyên tập luyện hàng ngày, ít nhất cơ thể Hứa Lập bây giờ không thể bằng Nhị tử.
Nếu muốn đạt trạng thái mười năm sau vậy cần tập luyện một thời gian dài, chẳng qua bây giờ không có điều kiện ở trong quân đội, tất cả chỉ có thể bắt đầu từ chạy bộ. Giờ chờ mình trúng xổ số có lẽ có thể mua một phòng tập riêng cho mình ở ngoài, đến lúc đó mới có thể toàn diện tập luyện.
Hạng Long gật đầu, y đang định nói chuyện lại nghe thấy Nhị tử ở bên nói:
- Túc tử, ông đúng là thiên sứ của tôi, mau cho tôi một bát, đói chết được.
Hứa Lập mỉm cười lấy âu canh trong giỏ ra múc cho Nhị tử một bát. Lúc này mất tên khác cũng bắt đầu tỉnh lại, chỉ còn tên Béo đang ngủ.
- Thôi Vương thúc, chúng ta về sau là người nhà, rảnh là ngồi uống với nhau.
- Được, các cậu rảnh cứ đến. Chỗ tôi rượu ngon như Mao đài, Ngũ lương không có, nhưng rượu gạo Bắc Kinh đủ uống đến say.
Vương thúc uống vừa vừa tầm, giờ thấy mấy cậu thanh niên không uống được nữa nên cũng không ép.
Hứa Lập gọi Đăng pháo và Mắt kính nằm ngủ ở bên, mấy người chung nhau dọn dẹp đồ. Tên Béo đầu tây tây nhưng cuối cùng vẫn không quên món quà tặng bạn gái. Hắn móc một phong bao dày đưa cho Vương Hệ.
- Tiểu Huệ, hôm nay mấy anh đến không biết mua quà gì tặng em nên chỉ có một phong bao coi như quà ra mắt, em đừng chê ít.
Vương Hệ không nhận, cô nói:
- Mấy ca ca yêu quý em, coi em là em đã làm em rất vui rồi, còn quà gì chứ. Béo ca, anh mau thu lại đi.
- Vậy đâu được, nhận em làm em mà không có quà gặp mặt, người khác biết sẽ cười chết bọn anh đó. Em cầm đi, không cầm là coi thường anh.
Hai người, một cố đưa, một không muốn lấy, đẩy tới đẩy lui. Béo dùng sức hơi mạnh, y đột nhiên cảm thấy tay mình mềm nhũn hóa ra chạm vào ngực Vương Hệ. Hai người thoáng cái sửng sốt một chút, đặt biệt là Vương Hệ. Cô mới là một cô bé 18 tuổi, bị chạm vào ngực không xấu hổ mới lạ.
Mấy người còn lại uống hơi nhiều không chú ý, chỉ có mỗi Hứa Lập thấy rõ. Hứa Lập vội vàng bước lên trước giải vây.
- Tiểu Huệ, bọn anh thật sự thích có người em như em, quà ra mắt em đừng từ chối, mau nhận đi.
Nói xong hắn đoạt phong bao trong tay Béo đưa cho Vương Hệ.
Do chuyện bất ngờ vừa nãy nên Vương Huệ giờ vẫn còn có chút mơ hồ, lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải. Tay cô cầm phong bao đứng đấy không nói được một lời.
Lão Vương cũng nói.
- Con gái, mấy cậu ấy đã có thành ý như vậy thì mau nhận đi, dù sao sau này bọn họ cũng thường xuyên tới đây, lúc đó con làm mấy món ăn cảm ơn mấy người anh là được mà.
Sang tới sáng hôm sau người nhà Vương gia mới tỉnh dậy, Vương Huệ giờ cũng mới kiểm tiền trong lì xì không ngờ lên đến tận 5000 tệ, từng đó tiền đủ để sáu người Hứa Lập ăn sáng nửa năm. Chẳng qua số tiền này muốn trả lại cũng muộn, người nhà lão Vương không thể làm gì khác hơn là nhớ kỹ trong đầu. Cũng may còn nhiều thời gian không sợ không trả lại được nhân tình này.
Sáu người Hứa Lập ra khỏi quán ăn, vừa đi vừa lắc lư về phòng ngủ, không tên nào tắm rửa cứ thế ngã xuống giường ngủ.
Sáng hôm sau mặt trời mọc đến đỉnh đầu Hạng Long – người uống thuộc dạng tốt nhất mới mở mắt nhìn. Y nhớ mình hôm nay đã nhận lời về nhà với bố mẹ, Hạng Long lấy máy nhắn tin dưới gối ra xem mới thấy có đến mười cuộc gọi nhỡ đều là bố mẹ gọi cho y. Cũng may hôm qua trước khi ngủ y đã chuyển chế độ máy nhắn tin sang rung nếu không mọi người sao ngủ được. Hạng Long nhìn đồng hồ thấy đã gần 9h, bảo sao bố mẹ không sốt ruột.
Hạng Long cẩn thận lật chăn ngồi dậy nhưng chỉ thấy đầu choáng váng, xem ra hôm qua mình uống cũng nhiều, bao năm rồi mình mới có chuyên gia như thế này. Y nhìn sang mấy giường khác, bốn tên ở giường đối diện ngủ như heo chết, đặc biệt tên Béo đang gáy rất có tiết tấu. Nhị tử thường ngày dù mưa gió cũng dạy sớm tập thể dục hôm nay cũng rốt cuộc đổ ngã. Hạng Long tin bây giờ mình có kéo cả đám ra ngoài vứt vào lò mổ cũng không ai biết gì.
Mặc quần áo, Hạng Long cẩn thận nhảy xuống giường, y sợ Hứa Lập nằm bên dưới tỉnh ngủ. Nhưng chờ y xuống giường mới phát hiện bên dưới không có ai. Tên Hứa Lập này không biết đã dậy đi đâu từ bao giờ.
Ngoài cửa có người mở khóa, kẻ vào đúng là Hứa Lập. Hạng Long ngẩn người hỏi:
- Túc tử, ông đi đâu sớm vậy?
Hứa Lập cười nói:
- Hôm qua tôi thấy mọi người uống nhiều ăn ít nên sợ sáng dậy đói, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lão Vương chẳng những cho nhiều bánh bao còn làm cả canh giải rượu, đang nóng ông uống rồi hãy đi.
Hạng Long ừ ừ, theo y thấy Hứa Lập chắc cũng mới dậy không lâu, vậy mới bình thường nếu không y thật dám nghi ngờ người trước mặt có phải là Hứa Lập hay không.
Nhưng Hứa Lập nói thật nhưng không nói hết hoàn toàn. Hắn dậy từ tờ mờ sáng, cuộc sống trong quân ngũ trước đây đã sớm thay đổi tính cách của hắn, một khi hạ quyết tâm sẽ hết sức hoàn thành, không cho mình tìm lý do để đùn đẩy. Từ lúc xem chào cờ hôm qua, hắn đã quyết định nhất định phải rèn luyện thân thể, nhanh chóng khôi phục trạng thái cơ thể của mình. Vì thế hắn đương nhiên sẽ không lười biếng, sáng sớm dậy ra sân vận động chạy vài vòng. Hứa Lập cũng biết cơ thể mình bây giờ không thể bằng được như trước suốt ngày tập luyện được, cũng không thể nào bằng người thường xuyên tập luyện hàng ngày, ít nhất cơ thể Hứa Lập bây giờ không thể bằng Nhị tử.
Nếu muốn đạt trạng thái mười năm sau vậy cần tập luyện một thời gian dài, chẳng qua bây giờ không có điều kiện ở trong quân đội, tất cả chỉ có thể bắt đầu từ chạy bộ. Giờ chờ mình trúng xổ số có lẽ có thể mua một phòng tập riêng cho mình ở ngoài, đến lúc đó mới có thể toàn diện tập luyện.
Hạng Long gật đầu, y đang định nói chuyện lại nghe thấy Nhị tử ở bên nói:
- Túc tử, ông đúng là thiên sứ của tôi, mau cho tôi một bát, đói chết được.
Hứa Lập mỉm cười lấy âu canh trong giỏ ra múc cho Nhị tử một bát. Lúc này mất tên khác cũng bắt đầu tỉnh lại, chỉ còn tên Béo đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.