Chương 78
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Mọi người nghe xong Tô Danh nói không khỏi giật mình. Phó Phong la lên.
- Anh nói còn có nhiều người bị đám Vương Trường Thủy bắt tới làm thợ mỏ? Bọn họ bây giờ đang ở đâu? Không phải bị giết hết rồi chứ?
Tô Danh đáp:
- Không, bởi vì nghe nói cảnh sát lên núi nên thợ mỏ bị bọn họ đưa ra sau núi nhốt vào trong động. Mỗi lần có người ngoài lên núi bọn họ đều làm như vậy, chờ người ngoài đi lại đem thợ mỏ ra ngoài làm việc. Một năm nay tôi đã bị nhốt vào đó vài lần, tôi dẫn các vị lên đó.
Do có tình hình mới, Phó Phong cùng Triệu Quốc Khánh dẫn đoàn mang theo 10 cảnh sát vũ trang đi theo Tô Danh ra sau núi. Hứa Lập và Tiết Đại Sơn cũng đi theo.
Mọi người đi theo con đường mòn gần nửa tiếng mới ra được sau núi. Tô Danh đi đằng trước tới một dốc đá liền dừng lại giựt giựt mấy sợi dây leo. Chỉ thấy phía sau lộ ra một cửa sắt cao dày, bên trên có một chiếc khóa to.
Do không có chìa khóa, Triệu Quốc Khánh móc súng bắn vài phát vào ổ khóa, cuối cùng ổ khóa vỡ ra. Triệu Quốc Khánh lập tức tiến lên đạp văng cửa sắt, một mùi hôi thối từ trong ùa tới, mọi người vội vàng lui ra sau vài bước. Chỉ có Tô Danh đứng trước cửa hét vào bên trong.
- Mọi người mau ra đây, cảnh sát tới cứu chúng ta, chúng ta được tự do rồi.
Mới đầu bên trong không có tiếng động, một lúc sau mới có người nhỏ giọng nói vọng ra.
- Là Tiểu Tô ư? Không phải cậu lừa chúng tôi đó chứ? Thật sự là cảnh sát tới cứu chúng tôi?
Tô Danh quay đầu lại áy náy nói với Phó Phong.
- Lãnh đạo, bọn họ bị đám người Tiết Quý, Vương Trường Thủy đánh cho sợ. Vương Trường Thủy cũng từng cho người đứng trước cửa nói như vậy nhằm trêu chúng tôi. Ai mà lao ra sẽ bị Vương Trường Thủy đánh gãy chân rồi bỏ chết đói trong núi.
Phó Phong cắn răng một cái cố nhịn mùi khó ngửi mà đi vào bên trong. Nương theo ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Phó Phong thấy một cảnh ghê người bên trong. Có hơn 30 người nhét mình trong một nơi có diện tích vài chục mét vuông, bốn phía đều là vách đá, không có cửa sổ. mặc dù không thấy rõ mặt người nhưng chỉ từ tình cảnh này đã đủ để người ta biết tình huống ra sao rồi.
- Đi, ra ngoài hết, các anh đã được cứu.
Phó Phong chỉ nói được mấy câu liền vội vàng quay đầu đi ra.
Người bên trong thấy được bộ cảnh phục trên người Phó Phong mới tin mình được cứu. Bọn họ lúc này mới chịu lao ra.
Trong 30 người còn có bảy tám phụ nữ xinh đẹp. Tô Danh ở bên nhỏ giọng nói.
- Mấy người phụ nữ này cũng là bị lừa lên đây, bình thường nấu cơm cho mọi người, tối còn phải phục vụ đám tội phạm, trong đó có mấy người tự sát rồi.
Cảnh sát dẫn mọi người về mỏ bên ngoài, cho bọn họ thay quần áo. Sau đó Tô Danh lại mang mấy người Phó Phong, Triệu Quốc Khánh tới nơi bình thường Vương Trường Thủy vẫn hay chôn xác. Mất nửa ngày hơn mười cảnh sát dùng máy móc, xẻng đào được một ao nhỏ tìm được hơn 30 xác chết, từ đó có thể thấy được sự táng tận lương tâm của đám tội phạm. Ngay cả Phó Phong cũng đưa tay sờ súng vài lần muốn ra giết hết đám tội phạm kia.
Công tác thẩm vấn được triển khai ngay khi Phó Phong dẫn theo mấy chục quần chúng bị giam về tới mỏ. Phó Phong tự mình thẩm vấn Tiết lão nhị. Mà lúc này Tiết lão nhị cũng biết mình bị bắt thì sẽ không thể thoát nổi. Vì đỡ bị đánh nên Tiết lão nhị rất nhanh khai hết toàn bộ hành vi phạm tội của mình ra, từ cướp tiệm vàng khắp địa bàn thị xã Tùng Giang đến lừa người lên núi khai thác mỏ đá….
Sau khi có lời khai của Tiết lão nhị, Phó Phong dùng điện thoại vệ tinh báo cáo tình hình trên núi về cho các đồng chí lãnh đạo liên quan của huyện ủy, ủy ban huyện, công an huyện. bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương nghe báo cáo xong cũng rất coi trọng, y tự mình ra lệnh cho các đơn vị liên quan trong vòng 24 tiếng phải sửa xong đường lên núi, cam đoan sáng mai đoàn người Phó Phong xuống được núi.
Có lãnh đạo coi trọng nên đường được sửa thông đêm. Sáng sớm ngày mai Phó Phong chỉ huy cảnh sát áp giải tất cả tội phạm xuống núi.
Xe vừa tới cổng trụ sở công an huyện, trong sân đã vang lên loạt pháo chào mừng, đây là hoan nghênh đoàn người Phó Phong, Triệu Quốc Khánh trở về. Trong trụ sở không chỉ có lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy, ủy ban huyện mà còn có lãnh đạo của Sở công an, Cục công an thị xã.
Hôm trước sau khi Phó Phong báo cáo tình hình, công an huyện lập tức báo cáo lên Cục công an và Sở công an. Sở công an đặc biệt coi trọng vụ án cướp tiệm vàng liên hoàn kia do Bộ Công an đã tự mình ra công văn yêu cầu nhanh chóng phá án. Chỉ là hơn năm qua vụ án không có tiến triển gì, phần tử tội phạm càng lúc càng càn rỡ, có khi trong vòng một tháng liên tiếp gây ra ba vụ, số quần chúng bị thương và tài sản bị mất càng lúc càng lớn. Bộ Công an gần như hàng tháng đều hỏi tới tình hình trinh sát phá án khiến giám đốc Sở công an cứ thấy điện từ bộ gọi là có chút đau đầu.
Cho nên trên sở nghe nói vụ án đã được phá liền cử đồng chí phó giám đốc sở Hồng An tự mình dẫn theo một nhóm cảnh sát suốt đêm chạy tới huyện Giang Ninh để nắm chi tiết tình hình.
Sau nghi thức hoan nghênh đơn giản, phó giám đốc sở Hồng An cầm bản khẩu cung do Phó Phong cung cấp mà vẫn không thể tin nổi. Y dẫn người một lần nữa đến thẩm vấn Tiết Quý và vài tên tội phạm bị thương nhẹ, lại lấy lời khai của đám thợ mỏ được giải cứu thành công, phó giám đốc sở Hồng An làm cảnh sát hình sự hơn nửa đời người cũng cảm thấy sợ hãi. Ở xã hội hiện nay mà còn có thể xảy ra chuyện như thế này sao? Ba năm mà có hơn 30 người bị giết, đây đừng nói là toàn tỉnh mà trong cả nước cũng chưa từng có. Hơn nữa đám tội phạm này còn gây ra các vụ cướp tiệm vàng liên hoàn, chỉ riêng con số thống kê đã là hơn 40 người mất mạng trong tay chúng. Đây đã không đơn thuần là giết người, cướp bóc, hiếp dâm mà còn phản ứng khuynh hướng phản xã hội, phản nhân loại.
Cũng may án cuối cùng đã thành công phá được, tất cả tội phạm tình nghi đều bị bắt chứ nếu để tình hình này phát triển thì không biết bao người sẽ mất mạng trong tay chúng nữa.
Phó giám đốc sở Hồng An báo cáo tình hình lên trên sở, sau đó tài liệu liên quan tức tốc được chuyển tới bàn làm việc của lãnh đạo tỉnh ủy, ủy ban tỉnh và Bộ Công an. Mỗi người nghe qua vụ án đều rung động, sợ hãi.
- Anh nói còn có nhiều người bị đám Vương Trường Thủy bắt tới làm thợ mỏ? Bọn họ bây giờ đang ở đâu? Không phải bị giết hết rồi chứ?
Tô Danh đáp:
- Không, bởi vì nghe nói cảnh sát lên núi nên thợ mỏ bị bọn họ đưa ra sau núi nhốt vào trong động. Mỗi lần có người ngoài lên núi bọn họ đều làm như vậy, chờ người ngoài đi lại đem thợ mỏ ra ngoài làm việc. Một năm nay tôi đã bị nhốt vào đó vài lần, tôi dẫn các vị lên đó.
Do có tình hình mới, Phó Phong cùng Triệu Quốc Khánh dẫn đoàn mang theo 10 cảnh sát vũ trang đi theo Tô Danh ra sau núi. Hứa Lập và Tiết Đại Sơn cũng đi theo.
Mọi người đi theo con đường mòn gần nửa tiếng mới ra được sau núi. Tô Danh đi đằng trước tới một dốc đá liền dừng lại giựt giựt mấy sợi dây leo. Chỉ thấy phía sau lộ ra một cửa sắt cao dày, bên trên có một chiếc khóa to.
Do không có chìa khóa, Triệu Quốc Khánh móc súng bắn vài phát vào ổ khóa, cuối cùng ổ khóa vỡ ra. Triệu Quốc Khánh lập tức tiến lên đạp văng cửa sắt, một mùi hôi thối từ trong ùa tới, mọi người vội vàng lui ra sau vài bước. Chỉ có Tô Danh đứng trước cửa hét vào bên trong.
- Mọi người mau ra đây, cảnh sát tới cứu chúng ta, chúng ta được tự do rồi.
Mới đầu bên trong không có tiếng động, một lúc sau mới có người nhỏ giọng nói vọng ra.
- Là Tiểu Tô ư? Không phải cậu lừa chúng tôi đó chứ? Thật sự là cảnh sát tới cứu chúng tôi?
Tô Danh quay đầu lại áy náy nói với Phó Phong.
- Lãnh đạo, bọn họ bị đám người Tiết Quý, Vương Trường Thủy đánh cho sợ. Vương Trường Thủy cũng từng cho người đứng trước cửa nói như vậy nhằm trêu chúng tôi. Ai mà lao ra sẽ bị Vương Trường Thủy đánh gãy chân rồi bỏ chết đói trong núi.
Phó Phong cắn răng một cái cố nhịn mùi khó ngửi mà đi vào bên trong. Nương theo ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Phó Phong thấy một cảnh ghê người bên trong. Có hơn 30 người nhét mình trong một nơi có diện tích vài chục mét vuông, bốn phía đều là vách đá, không có cửa sổ. mặc dù không thấy rõ mặt người nhưng chỉ từ tình cảnh này đã đủ để người ta biết tình huống ra sao rồi.
- Đi, ra ngoài hết, các anh đã được cứu.
Phó Phong chỉ nói được mấy câu liền vội vàng quay đầu đi ra.
Người bên trong thấy được bộ cảnh phục trên người Phó Phong mới tin mình được cứu. Bọn họ lúc này mới chịu lao ra.
Trong 30 người còn có bảy tám phụ nữ xinh đẹp. Tô Danh ở bên nhỏ giọng nói.
- Mấy người phụ nữ này cũng là bị lừa lên đây, bình thường nấu cơm cho mọi người, tối còn phải phục vụ đám tội phạm, trong đó có mấy người tự sát rồi.
Cảnh sát dẫn mọi người về mỏ bên ngoài, cho bọn họ thay quần áo. Sau đó Tô Danh lại mang mấy người Phó Phong, Triệu Quốc Khánh tới nơi bình thường Vương Trường Thủy vẫn hay chôn xác. Mất nửa ngày hơn mười cảnh sát dùng máy móc, xẻng đào được một ao nhỏ tìm được hơn 30 xác chết, từ đó có thể thấy được sự táng tận lương tâm của đám tội phạm. Ngay cả Phó Phong cũng đưa tay sờ súng vài lần muốn ra giết hết đám tội phạm kia.
Công tác thẩm vấn được triển khai ngay khi Phó Phong dẫn theo mấy chục quần chúng bị giam về tới mỏ. Phó Phong tự mình thẩm vấn Tiết lão nhị. Mà lúc này Tiết lão nhị cũng biết mình bị bắt thì sẽ không thể thoát nổi. Vì đỡ bị đánh nên Tiết lão nhị rất nhanh khai hết toàn bộ hành vi phạm tội của mình ra, từ cướp tiệm vàng khắp địa bàn thị xã Tùng Giang đến lừa người lên núi khai thác mỏ đá….
Sau khi có lời khai của Tiết lão nhị, Phó Phong dùng điện thoại vệ tinh báo cáo tình hình trên núi về cho các đồng chí lãnh đạo liên quan của huyện ủy, ủy ban huyện, công an huyện. bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương nghe báo cáo xong cũng rất coi trọng, y tự mình ra lệnh cho các đơn vị liên quan trong vòng 24 tiếng phải sửa xong đường lên núi, cam đoan sáng mai đoàn người Phó Phong xuống được núi.
Có lãnh đạo coi trọng nên đường được sửa thông đêm. Sáng sớm ngày mai Phó Phong chỉ huy cảnh sát áp giải tất cả tội phạm xuống núi.
Xe vừa tới cổng trụ sở công an huyện, trong sân đã vang lên loạt pháo chào mừng, đây là hoan nghênh đoàn người Phó Phong, Triệu Quốc Khánh trở về. Trong trụ sở không chỉ có lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy, ủy ban huyện mà còn có lãnh đạo của Sở công an, Cục công an thị xã.
Hôm trước sau khi Phó Phong báo cáo tình hình, công an huyện lập tức báo cáo lên Cục công an và Sở công an. Sở công an đặc biệt coi trọng vụ án cướp tiệm vàng liên hoàn kia do Bộ Công an đã tự mình ra công văn yêu cầu nhanh chóng phá án. Chỉ là hơn năm qua vụ án không có tiến triển gì, phần tử tội phạm càng lúc càng càn rỡ, có khi trong vòng một tháng liên tiếp gây ra ba vụ, số quần chúng bị thương và tài sản bị mất càng lúc càng lớn. Bộ Công an gần như hàng tháng đều hỏi tới tình hình trinh sát phá án khiến giám đốc Sở công an cứ thấy điện từ bộ gọi là có chút đau đầu.
Cho nên trên sở nghe nói vụ án đã được phá liền cử đồng chí phó giám đốc sở Hồng An tự mình dẫn theo một nhóm cảnh sát suốt đêm chạy tới huyện Giang Ninh để nắm chi tiết tình hình.
Sau nghi thức hoan nghênh đơn giản, phó giám đốc sở Hồng An cầm bản khẩu cung do Phó Phong cung cấp mà vẫn không thể tin nổi. Y dẫn người một lần nữa đến thẩm vấn Tiết Quý và vài tên tội phạm bị thương nhẹ, lại lấy lời khai của đám thợ mỏ được giải cứu thành công, phó giám đốc sở Hồng An làm cảnh sát hình sự hơn nửa đời người cũng cảm thấy sợ hãi. Ở xã hội hiện nay mà còn có thể xảy ra chuyện như thế này sao? Ba năm mà có hơn 30 người bị giết, đây đừng nói là toàn tỉnh mà trong cả nước cũng chưa từng có. Hơn nữa đám tội phạm này còn gây ra các vụ cướp tiệm vàng liên hoàn, chỉ riêng con số thống kê đã là hơn 40 người mất mạng trong tay chúng. Đây đã không đơn thuần là giết người, cướp bóc, hiếp dâm mà còn phản ứng khuynh hướng phản xã hội, phản nhân loại.
Cũng may án cuối cùng đã thành công phá được, tất cả tội phạm tình nghi đều bị bắt chứ nếu để tình hình này phát triển thì không biết bao người sẽ mất mạng trong tay chúng nữa.
Phó giám đốc sở Hồng An báo cáo tình hình lên trên sở, sau đó tài liệu liên quan tức tốc được chuyển tới bàn làm việc của lãnh đạo tỉnh ủy, ủy ban tỉnh và Bộ Công an. Mỗi người nghe qua vụ án đều rung động, sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.