Chương 210: Cố hết sức
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
- Đúng.
Lý Tân nghe thấy Hứa Lập muốn giúp đám bộ đội xuất ngũ, y lập tức vỗ bàn nói:
- Chúng ta nói như thế nào cũng không phải sinh viên nghèo năm đó, các vị đang ngồi đều có trăm triệu tài sản. Mặc dù chúng ta không thể ra tiền tuyến như Nhị tử nhưng chúng ta vẫn có thể làm chút gì đó cho bọn họ.
Hạng Long cũng nói:
- Không sai, chỉ cần chúng tôi có thể giúp thì Nhị tử cứ nói, chúng tôi quyết không nói hai lời.
Tôn Cực và Vu Lượng mặc dù không nói nhưng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vương Huệ và Tề Lộ Oánh đã sớm cảm động, hai cô đỏ mắt nói.
- Nhất định phải giúp đỡ các chiến sĩ, nếu không vừa nghĩ tới bọn họ là em không ngủ ngon được.
Nhị tử nhìn các huynh đệ, y thở dài một tiếng.
- Các ông thật là có lòng, mặc dù trong quân cũng đã nỗ lực rất nhiều giúp đỡ các chiến hữu bị thương và hy sinh, hy vọng bọn họ không nên vừa chảy máu vừa rơi lệ nhưng năng lực của quân đội vẫn có hạn. Chiến hữu hy sinh là thảm nhất, bố mẹ đưa bọn họ vào quân đội, cuối cùng chỉ có thể lĩnh hộp tro và chút tiền trợ cấp, căn bản không đủ để nuôi sống bọn họ lúc cuối đời. Mà chiến hữu bị thương và chiến hữu xuất ngũ bình thường thì trừ số ít có thể ở lại trung đội Sồ Ưng làm huấn luyện viên ra, số còn lại chỉ có thể nhận một khoản tiền không lớn để về quê tìm đường ra.
- Đối với hầu hết thành viên Tuyết Báo mà nói, bọn họ chủ yếu ở nông thôn. Mấy năm ở trong quân đội chúng tôi học là kỹ năng chiến đấu và kỹ xảo giết người nhưng mấy thứ này sau khi về bọn họ không dùng tới nữa, cũng không thể nào dùng được. Cho nên dù là chiến hữu bị thương tật hay là xuất ngũ bình thường, khi về cũng không có kỹ năng mưu sinh. Nhiều năm như vậy từ khi Tuyết Báo thành lập, chiến hữu xuất ngũ về quê hầu hết đều có cuộc sống khó khăn. Càng nghiêm trọng chính là sau nhiều năm chiến đấu trong Tuyết Báo, hầu hết thời gian đều ở hoàn cảnh khẩn trương cao độ nên có không ít các đồng chí bị bệnh tâm lý.
- Nhưng dù như vậy bọn họ vẫn tuân thủ lời thề khi mới vào quân đội, từng đó năm chưa bao giờ xuất hiện đội viên Tuyết Báo xuất ngũ vi phạm pháp luật. Nếu không với thân thủ của bọn họ thì chỉ cần thể hiện một chút là có thể làm đại ca ở một vùng ngay. Hoặc là dù có cướp ngân hàng chỉ sợ cũng không ai có thể bắt được bọn họ.
Hạng Long nghe xong cao hứng nói:
- Nhị tử, ông nói xem các chiến hữu của ông có thể tới Long Đỉnh của tôi không, chỉ cần bọn họ đồng ý tôi cam đoan cho bọn họ mỗi người 10 ngàn một tháng.
Hạng Long nghe Nhị tử nói y biết nếu mình có thể thuê vài nhân viên Tuyết Báo tới thì về sau đừng nói là ở quận Triều Dương này, ngay cả ở Bắc Kinh sợ rằng không ai dám làm khó mình.
Vương Đào cười khổ một tiếng.
- Ông đừng hy vọng, tuy nói vũ trường, trung tâm xông hơi của ông là chính quy, tôi cũng tin ông không lợi dụng chiến hữu của tôi để có hành vi phi pháp, nhưng dù sao danh tiếng nơi này của ông quá kém, tất cả đội viên Tuyết Báo khi gia nhập đội đều từng thề dù là khi ở trong quân hay xuất ngũ đều không được cờ bạc, nghiện ngập … nơi này của ông sợ rằng có cả mấy thứ đó.
- Tôi … tôi tuyệt đối không dính tới ma túy.
Hạng Long bị Vương Đào đả kích, y nhăn nhó mặt mày, nhỏ giọng nói một câu. Tề Lộ Oánh ở bên cũng hung hăng véo Hạng Long. Cô yêu Hạng Long lâu như vậy nên cũng biết ở mấy sản nghiệp của Hạng Long có vấn đề gì. Ma túy thì Hạng Long quyết không dính, thậm chí trong đám nhân viên của Hạng Long thì ma túy cũng là cấm kỵ. Chẳng qua cờ bạc và gái thì mở vũ trường và trung tâm xông hơi nếu không có thì sao có thể có khách. Cũng may Hạng Long còn biết giữ mình, không dám làm bậy nếu không Tề Lộ Oánh đã bỏ Hạng Long rồi.
Lúc này Hứa Lập lên tiếng.
- Lý Tân, ông đã chuẩn bị xong việc đầu tư tới Tùng Giang chưa?
Lý Tân không biết tại sao Hứa Lập đột nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng qua tất cả tài sản của sáu huynh đệ tại đây Hứa Lập chiếm nhiều nhất, Lý Tân cũng không tin Hứa Lập sẽ thực hiện vụ làm ăn lỗ vốn. Sau khi Hứa Lập nói ý tưởng, Lý Tân đã yêu cầu nhân viên chuẩn bị, chuẩn bị sau khi kết hôn xong sẽ tới Tùng Giang tiến hành khảo sát hoàn cảnh đầu tư.
- Chuẩn bị xong, chờ tôi kết hôn xong là sẽ tới Tùng Giang hưởng tuần trăng mật.
- Vậy là tốt.
Nhìn người khác không hiểu mình và Lý Tân đang nói chuyện gì, Hứa Lập giải thích:
- Tôi bây giờ là phó trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Giang, cũng là thư ký của thị trưởng nên đương nhiên phải cống hiến chút sức cho sự phát triển của thị xã. Hơn nữa trong thời gian trước tập đoàn Kang – Đức phá sản chắc các ông cũng nghe qua.
Hứa Lập giới thiệu qua hiện trạng ngành du lịch Tùng Giang với mọi người, cuối cùng nói.
- Cho nên tôi hy vọng tên Béo lấy danh nghĩa tập đoàn Huệ Tân tới tiếp nhận hạng mục này. Mặc dù đây là vụ đầu tư kéo dài nhưng cũng là vụ làm ăn chỉ lãi không lỗ, đồng thời cũng sẽ đẩy danh tiếng của tập đoàn Huệ Tân ở Tùng Giang thậm chí là cả tỉnh Cát Lâm lên độ cao mới.
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Hứa Lập nói tiếp.
- Các sản nghiệp của tập đoàn Huệ Tân đều là ngành nghề chính quy, đặc biệt là nếu thật sự có thể tiếp nhận hạng mục du lịch Tùng Giang thì cần nhân viên ít nhất cũng hơn ngàn. Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể tìm vị trí công việc lý tưởng cho chiến hữu của Nhị tử và người nhà bọn họ, tối thiểu thì các điểm du lịch và khách sạn cũng cần tới vài trăm bảo vệ, mọi người thấy thế nào?
Mọi người không có dị nghị với đề nghị của Hứa Lập, một phương diện là do tài sản của mọi người bây giờ đều có cổ phần của Hứa Lập, hơn nữa Hứa Lập còn chiếm quyền khống chế tuyệt đối. Về phương diện khác là mọi người cũng thấy mình sau khi giàu lên thì cũng có thể thích hợp cống hiến cho xã hội thì mới không uổng cuộc đời này.
Mặc dù còn không biết đám chiến hữu ở Tuyết Báo của Vương Đào có chấp nhận tới làm cho tập đoàn Huệ Tân không, nhưng ít nhất cũng cho thấy tâm ý của mình, mọi người sẽ không thấy buồn phiền vì việc này nữa. Mọi người vì thế mới có tâm trạng uống rượu tiếp. Hứa Lập nhân lúc mọi người còn tỉnh, hắn lấy tập hồ sơ mà Tôn Cực đưa cho mình lúc xuống máy bay ra rồi đưa cho Lý Tân.
Béo, chúc mừng ông lấy vợ, đây là quà mừng của anh, ông phải giữ cho kỹ đó.
Lý Tân nghe thấy Hứa Lập muốn giúp đám bộ đội xuất ngũ, y lập tức vỗ bàn nói:
- Chúng ta nói như thế nào cũng không phải sinh viên nghèo năm đó, các vị đang ngồi đều có trăm triệu tài sản. Mặc dù chúng ta không thể ra tiền tuyến như Nhị tử nhưng chúng ta vẫn có thể làm chút gì đó cho bọn họ.
Hạng Long cũng nói:
- Không sai, chỉ cần chúng tôi có thể giúp thì Nhị tử cứ nói, chúng tôi quyết không nói hai lời.
Tôn Cực và Vu Lượng mặc dù không nói nhưng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vương Huệ và Tề Lộ Oánh đã sớm cảm động, hai cô đỏ mắt nói.
- Nhất định phải giúp đỡ các chiến sĩ, nếu không vừa nghĩ tới bọn họ là em không ngủ ngon được.
Nhị tử nhìn các huynh đệ, y thở dài một tiếng.
- Các ông thật là có lòng, mặc dù trong quân cũng đã nỗ lực rất nhiều giúp đỡ các chiến hữu bị thương và hy sinh, hy vọng bọn họ không nên vừa chảy máu vừa rơi lệ nhưng năng lực của quân đội vẫn có hạn. Chiến hữu hy sinh là thảm nhất, bố mẹ đưa bọn họ vào quân đội, cuối cùng chỉ có thể lĩnh hộp tro và chút tiền trợ cấp, căn bản không đủ để nuôi sống bọn họ lúc cuối đời. Mà chiến hữu bị thương và chiến hữu xuất ngũ bình thường thì trừ số ít có thể ở lại trung đội Sồ Ưng làm huấn luyện viên ra, số còn lại chỉ có thể nhận một khoản tiền không lớn để về quê tìm đường ra.
- Đối với hầu hết thành viên Tuyết Báo mà nói, bọn họ chủ yếu ở nông thôn. Mấy năm ở trong quân đội chúng tôi học là kỹ năng chiến đấu và kỹ xảo giết người nhưng mấy thứ này sau khi về bọn họ không dùng tới nữa, cũng không thể nào dùng được. Cho nên dù là chiến hữu bị thương tật hay là xuất ngũ bình thường, khi về cũng không có kỹ năng mưu sinh. Nhiều năm như vậy từ khi Tuyết Báo thành lập, chiến hữu xuất ngũ về quê hầu hết đều có cuộc sống khó khăn. Càng nghiêm trọng chính là sau nhiều năm chiến đấu trong Tuyết Báo, hầu hết thời gian đều ở hoàn cảnh khẩn trương cao độ nên có không ít các đồng chí bị bệnh tâm lý.
- Nhưng dù như vậy bọn họ vẫn tuân thủ lời thề khi mới vào quân đội, từng đó năm chưa bao giờ xuất hiện đội viên Tuyết Báo xuất ngũ vi phạm pháp luật. Nếu không với thân thủ của bọn họ thì chỉ cần thể hiện một chút là có thể làm đại ca ở một vùng ngay. Hoặc là dù có cướp ngân hàng chỉ sợ cũng không ai có thể bắt được bọn họ.
Hạng Long nghe xong cao hứng nói:
- Nhị tử, ông nói xem các chiến hữu của ông có thể tới Long Đỉnh của tôi không, chỉ cần bọn họ đồng ý tôi cam đoan cho bọn họ mỗi người 10 ngàn một tháng.
Hạng Long nghe Nhị tử nói y biết nếu mình có thể thuê vài nhân viên Tuyết Báo tới thì về sau đừng nói là ở quận Triều Dương này, ngay cả ở Bắc Kinh sợ rằng không ai dám làm khó mình.
Vương Đào cười khổ một tiếng.
- Ông đừng hy vọng, tuy nói vũ trường, trung tâm xông hơi của ông là chính quy, tôi cũng tin ông không lợi dụng chiến hữu của tôi để có hành vi phi pháp, nhưng dù sao danh tiếng nơi này của ông quá kém, tất cả đội viên Tuyết Báo khi gia nhập đội đều từng thề dù là khi ở trong quân hay xuất ngũ đều không được cờ bạc, nghiện ngập … nơi này của ông sợ rằng có cả mấy thứ đó.
- Tôi … tôi tuyệt đối không dính tới ma túy.
Hạng Long bị Vương Đào đả kích, y nhăn nhó mặt mày, nhỏ giọng nói một câu. Tề Lộ Oánh ở bên cũng hung hăng véo Hạng Long. Cô yêu Hạng Long lâu như vậy nên cũng biết ở mấy sản nghiệp của Hạng Long có vấn đề gì. Ma túy thì Hạng Long quyết không dính, thậm chí trong đám nhân viên của Hạng Long thì ma túy cũng là cấm kỵ. Chẳng qua cờ bạc và gái thì mở vũ trường và trung tâm xông hơi nếu không có thì sao có thể có khách. Cũng may Hạng Long còn biết giữ mình, không dám làm bậy nếu không Tề Lộ Oánh đã bỏ Hạng Long rồi.
Lúc này Hứa Lập lên tiếng.
- Lý Tân, ông đã chuẩn bị xong việc đầu tư tới Tùng Giang chưa?
Lý Tân không biết tại sao Hứa Lập đột nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng qua tất cả tài sản của sáu huynh đệ tại đây Hứa Lập chiếm nhiều nhất, Lý Tân cũng không tin Hứa Lập sẽ thực hiện vụ làm ăn lỗ vốn. Sau khi Hứa Lập nói ý tưởng, Lý Tân đã yêu cầu nhân viên chuẩn bị, chuẩn bị sau khi kết hôn xong sẽ tới Tùng Giang tiến hành khảo sát hoàn cảnh đầu tư.
- Chuẩn bị xong, chờ tôi kết hôn xong là sẽ tới Tùng Giang hưởng tuần trăng mật.
- Vậy là tốt.
Nhìn người khác không hiểu mình và Lý Tân đang nói chuyện gì, Hứa Lập giải thích:
- Tôi bây giờ là phó trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Giang, cũng là thư ký của thị trưởng nên đương nhiên phải cống hiến chút sức cho sự phát triển của thị xã. Hơn nữa trong thời gian trước tập đoàn Kang – Đức phá sản chắc các ông cũng nghe qua.
Hứa Lập giới thiệu qua hiện trạng ngành du lịch Tùng Giang với mọi người, cuối cùng nói.
- Cho nên tôi hy vọng tên Béo lấy danh nghĩa tập đoàn Huệ Tân tới tiếp nhận hạng mục này. Mặc dù đây là vụ đầu tư kéo dài nhưng cũng là vụ làm ăn chỉ lãi không lỗ, đồng thời cũng sẽ đẩy danh tiếng của tập đoàn Huệ Tân ở Tùng Giang thậm chí là cả tỉnh Cát Lâm lên độ cao mới.
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Hứa Lập nói tiếp.
- Các sản nghiệp của tập đoàn Huệ Tân đều là ngành nghề chính quy, đặc biệt là nếu thật sự có thể tiếp nhận hạng mục du lịch Tùng Giang thì cần nhân viên ít nhất cũng hơn ngàn. Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể tìm vị trí công việc lý tưởng cho chiến hữu của Nhị tử và người nhà bọn họ, tối thiểu thì các điểm du lịch và khách sạn cũng cần tới vài trăm bảo vệ, mọi người thấy thế nào?
Mọi người không có dị nghị với đề nghị của Hứa Lập, một phương diện là do tài sản của mọi người bây giờ đều có cổ phần của Hứa Lập, hơn nữa Hứa Lập còn chiếm quyền khống chế tuyệt đối. Về phương diện khác là mọi người cũng thấy mình sau khi giàu lên thì cũng có thể thích hợp cống hiến cho xã hội thì mới không uổng cuộc đời này.
Mặc dù còn không biết đám chiến hữu ở Tuyết Báo của Vương Đào có chấp nhận tới làm cho tập đoàn Huệ Tân không, nhưng ít nhất cũng cho thấy tâm ý của mình, mọi người sẽ không thấy buồn phiền vì việc này nữa. Mọi người vì thế mới có tâm trạng uống rượu tiếp. Hứa Lập nhân lúc mọi người còn tỉnh, hắn lấy tập hồ sơ mà Tôn Cực đưa cho mình lúc xuống máy bay ra rồi đưa cho Lý Tân.
Béo, chúc mừng ông lấy vợ, đây là quà mừng của anh, ông phải giữ cho kỹ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.