Chương 534: Danh tiếng bên ngoài
Túy Tử Mộng Sinh
28/07/2015
Hứa Lập nghe xong cũng cười nói:
- Ngài không sợ mệt là tốt rồi, hồi xuân lần 2. Thế cuộc trưng cầu ý kiến nhân dân lần thứ hai chuẩn bị thế nào rồi? Chính quyền bên kia có phối hợp không?
- Cũng đã chuẩn bị rồi, chính quyền thành phố cũng không dám không phối hợp. Dù chúng tôi không thực sự vận động quyền lợi đuổi người nhưng ai dám liều mình như vậy chứ? Ngũ Kiến Nghiệp và Thân Hoành bây giờ đã là danh nhân ở Vọng Giang chúng ta, người dân đầu đường cuối hẻm đều biết họ, bị vài tên đại biểu quần chúng hỏi đếm á khẩu, sau này xem họ quản lý cấp dưới thế nào? Việc thu thập ý kiến nhân dân lần này đã kinh động đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang, hôm qua tôi nhận được thông báo khi tổ chức hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần 2, Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang sẽ cử người tới, hình như là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang. Đừng nói Ngũ Kiến Nghiệp mà ngay cả Tô Quảng Nguyên cũng quyết không dám khinh thường.
Biết Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang cũng có người xuống tham dự, Hứa Lập biết chuyện này sẽ gây ồn ào lớn. Nếu như hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần 2 thành công, việc thu thập ý kiến nhân dân ở Vọng Giang sẽ coi như điển hình không chỉ trong tỉnh mà thậm chí trung ương, đến lúc đó Vọng Giang sẽ nổi tiếng hơn nữa. Không biết Tằng Ích có trợ giúp sau lưng hay không nhưng dù thế nào Hải Đức và Tô Quảng Nguyên cũng đang suy nghĩ với việc thực hiện cải tạo nhà ở Vọng Giang chỉ sợ sẽ cầm đá đập vào chân mình. Kế hoạch của bọn họ sẽ thành công cốc, việc hợp tác bí mật của hai người cũng dừng ở đây, không biết Tô Quảng Nguyên có biết đường quay đầu lại một lần nữa dựa vào mình không?
Buông điện thoại xuống, Hứa Lập chờ tin tức từ Lưu Hồng Đào và phản ứng của Tô Quảng Nguyên.
Sau khi Hứa Lập ăn cơm ở nhà ăn ở văn phòng thị ủy, hắn đang định đi ngủ một lát thì điện thoại đổ chuông. Nhìn số điện thoại chính là Tiếu Thiên Cường, Hứa Lập nhận điện thoại đã nghe thấy Tiếu Thiên Cường oán giận nói:
- Hứa Lập, cậu có suy nghĩ không vậy, khi chúng ta uống say ở quán mà cậu lại chạy mất không cho tôi cơ hội báo thù.
- Báo thù? Báo thù cái gì? Nếu như anh muốn uống rượu với tôi thì sợ rằng không phải là đối thủ của tôi.
Hứa Lập cười nói.
- Cũng không chỉ có tôi nhớ đến cậu, Quách đại mỹ nữ và Tôn đại mỹ nữ đều nhắc đến cậu
Tiếu Thiên Cường nói đến đây chỉ nghe thấy tiếng ồn ào:
- Anh nói gì đó hả.
Xem ra hôm qua do uống nhiều rồi nên Quách Duy Như chưa đi, cô và Tôn Lệ vừa dậy liền đi tìm Tiếu Thiên Cường, mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, nghe Tiếu Thiên Cường càng nói càng không đứng đắn liền cướp lấy điện thoại.
Một lúc lâu điện thoại lại là giọng Quách Duy Như:
- Này Tiểu Hứa, chúng tôi vừa thương lượng xong, một thời gian nữa sẽ đến Vọng Giang gặp cậu uống một trận.
Mọi người đều biết nguyên nhân, Quách Duy Như nói có vẻ rất buồn, như ở xa ngàn dặm vậy.
- Được, tôi sẽ đợi để hầu rượu mọi người.
Hứa Lập cười nói.
Giờ thì điện thoại lại là Tiếu Thiên Cường nói:
- Chiêu tài đồng tử, hạng mục của cậu thế nào rồi? Chuẩn bị tiến cử hạng mục gì cho thôn Ngũ Thụ?
- Hạng mục không thành vấn đề, chỉ cần anh một tài thần tạo điều kiện thì hạng mục sẽ có ngay. Được rồi, vụ án thế nào? Khi nào có kết quả?
Khi Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường đi khỏi thôn Ngũ Thụ liền thương lượng việc chuẩn bị xây một con đường xi măng ở thôn, kéo tới một hạng mục giúp người dân trong thôn sẽ thoát khỏi cảnh nghèo nàn.
- Chuyện có gì khó đâu, ngày mai khi tôi về đơn vị việc đầu tiên tôi sẽ làm ngay, năm nay con đường đó sẽ được xây. Còn vụ án cũng đã có bước tiến, tôi nghe người trong sở công an nói bây giờ không chỉ có Tào Kiệt bị bắt mà ngay phó chủ tịch huyện cũng bị bắt rồi. Dương Lập Thanh hình như là do con của phó chủ tịch huyện sai làm, chuyên môn tổ chức cho ông chủ các công ty trong huyện cùng với các lãnh đạo cán bộ đến biệt thự Dương Lập Thanh đánh bài. Dương Lập Thanh chẳng những phụ trách cho vay nặng lãi còn chuẩn bị thức ăn cho người đánh bài. Chỉ cần đi tới biệt thự của Dương Lập Thanh thì sẽ trở thành người nghèo, vì có chỗ dựa nên Dương Lập Thanh vẫn không bị bắt. Đến khi gặp chúng ta, Dương Lập Thanh tham lam muốn lấy hết của chúng ta rồi chạy tới phía nam mai danh ẩn tích trở thành người giàu có. Nhưng không ngờ cậu biết chuyện này rồi khiến hắn đã không giàu có lại tự đưa mình vào rọ.
- Lão Tiền thế nào? Có bị phạt hay không?
Ở cùng nhau 10 ngày, dù lão Tiền không coi mọi người là bằng hữu nếu không hắn cũng không theo Dương Lập Thanh hãm hại Hứa Lập. Nhưng Hứa Lập vẫn lo lắng cho Tiễn Tiến, hắn đã từng này tuổi nếu như đi vào thì sau này sẽ rất khó sống mà đi ra.
- Lão Tiền không sao, tôi nghe nói hắn cũng là người bị hại, không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng hắn không được làm bí thư huyện ủy nữa, có thể làm tới ở chức nào đó tới khi về hưu với hắn thế là tốt rồi.
Nói về chuyện Tiễn Tiến có vẻ Tiếu Thiên Cường không đồng tình, mọi người đều ở chung một đội dù không coi là bằng hữu cũng không được giúp người ngoài hại Hứa Lập. Nếu Hứa Lập không phản kích lại thì sợ rằng mình cũng không thoát được vận rủi.
Hứa Lập nghe lão Tiền không sao biết là sau lưng có người giúp hắn, nếu không với việc hắn chơi thua Dương Lập Thanh tới sáu bảy trăm ngàn nếu như truy cứu thì Tiễn Tiến cũng không thoát được, dù có không ăn không uống cũng không có nhiều tiền như vậy.
- Được, chuyện này có kết quả thì cậu nói với tôi một tiếng, chào giúp tôi hai mỹ nữ. Các người có cơ hội đến Vọng Giang, cái gì thì tôi không có chứ rượu ngon, thức ăn ngon thì có đủ.
Đến giờ làm việc buổi chiều, Craig Gert cầm báo cáo tài chính tháng của công ty nội thất Shunin đến văn phòng Hứa Lập. Nhìn vẻ mặt Craig Gert, Hứa Lập không cần hỏi cũng biết tháng này công ty nội thất Shunin có thay đổi lớn.
- Bí thư Hứa, anh biết đấy, tháng này doanh thu bán hàng của công ty chúng tôi tăng tới 343% so với tháng trước. Cứ theo thành tích này tới cuối năm công ty chúng tôi có thể đạt tới hai tỷ tệ, lợi nhuận cũng tới 300 triệu. Chúa ơi, thượng đế ơi, cảm ơn ngài.
Với thành tích này của công ty Shunin, Hứa Lập lại không hài lòng. Hắn nói lắc đầu nói:
- Lợi nhuân có 300 triệu, trừ đi chi phí công ty quảng cáo năm nay thì lợi nhậun có đáng nói gì, không đạt được mục đích của chúng ta.
Nghe Hứa Lập nói Craig Gert cũng nhíu mày nói:
- Đúng vậy, tôi bị con số này làm u muội, đầu tư mấy trăm triệu mà lợi nhuận mới có 300 triệu, chỉ riêng phí quảng cáo cũng không đủ. Đầu vào và đầu ra thật là quá ít, nếu cứ như vậy thì không biết bao nhiêu năm mới thu hồi được vốn.
- Craig Gert, tôi nghĩ phương pháp tính của anh có vấn đề, anh chỉ tính dựa theo mỗi tháng tăng lên 300% , 200% cũng có thể, nếu không thì quảng cáo của chúng ta không có ích gì sao?
Hứa Lập thấy Craig Gert có chút nản chí liền nói cổ vũ hắn.
- Ngài không sợ mệt là tốt rồi, hồi xuân lần 2. Thế cuộc trưng cầu ý kiến nhân dân lần thứ hai chuẩn bị thế nào rồi? Chính quyền bên kia có phối hợp không?
- Cũng đã chuẩn bị rồi, chính quyền thành phố cũng không dám không phối hợp. Dù chúng tôi không thực sự vận động quyền lợi đuổi người nhưng ai dám liều mình như vậy chứ? Ngũ Kiến Nghiệp và Thân Hoành bây giờ đã là danh nhân ở Vọng Giang chúng ta, người dân đầu đường cuối hẻm đều biết họ, bị vài tên đại biểu quần chúng hỏi đếm á khẩu, sau này xem họ quản lý cấp dưới thế nào? Việc thu thập ý kiến nhân dân lần này đã kinh động đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang, hôm qua tôi nhận được thông báo khi tổ chức hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần 2, Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang sẽ cử người tới, hình như là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang. Đừng nói Ngũ Kiến Nghiệp mà ngay cả Tô Quảng Nguyên cũng quyết không dám khinh thường.
Biết Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thị xã Tùng Giang cũng có người xuống tham dự, Hứa Lập biết chuyện này sẽ gây ồn ào lớn. Nếu như hội nghị thu thập ý kiến nhân dân lần 2 thành công, việc thu thập ý kiến nhân dân ở Vọng Giang sẽ coi như điển hình không chỉ trong tỉnh mà thậm chí trung ương, đến lúc đó Vọng Giang sẽ nổi tiếng hơn nữa. Không biết Tằng Ích có trợ giúp sau lưng hay không nhưng dù thế nào Hải Đức và Tô Quảng Nguyên cũng đang suy nghĩ với việc thực hiện cải tạo nhà ở Vọng Giang chỉ sợ sẽ cầm đá đập vào chân mình. Kế hoạch của bọn họ sẽ thành công cốc, việc hợp tác bí mật của hai người cũng dừng ở đây, không biết Tô Quảng Nguyên có biết đường quay đầu lại một lần nữa dựa vào mình không?
Buông điện thoại xuống, Hứa Lập chờ tin tức từ Lưu Hồng Đào và phản ứng của Tô Quảng Nguyên.
Sau khi Hứa Lập ăn cơm ở nhà ăn ở văn phòng thị ủy, hắn đang định đi ngủ một lát thì điện thoại đổ chuông. Nhìn số điện thoại chính là Tiếu Thiên Cường, Hứa Lập nhận điện thoại đã nghe thấy Tiếu Thiên Cường oán giận nói:
- Hứa Lập, cậu có suy nghĩ không vậy, khi chúng ta uống say ở quán mà cậu lại chạy mất không cho tôi cơ hội báo thù.
- Báo thù? Báo thù cái gì? Nếu như anh muốn uống rượu với tôi thì sợ rằng không phải là đối thủ của tôi.
Hứa Lập cười nói.
- Cũng không chỉ có tôi nhớ đến cậu, Quách đại mỹ nữ và Tôn đại mỹ nữ đều nhắc đến cậu
Tiếu Thiên Cường nói đến đây chỉ nghe thấy tiếng ồn ào:
- Anh nói gì đó hả.
Xem ra hôm qua do uống nhiều rồi nên Quách Duy Như chưa đi, cô và Tôn Lệ vừa dậy liền đi tìm Tiếu Thiên Cường, mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, nghe Tiếu Thiên Cường càng nói càng không đứng đắn liền cướp lấy điện thoại.
Một lúc lâu điện thoại lại là giọng Quách Duy Như:
- Này Tiểu Hứa, chúng tôi vừa thương lượng xong, một thời gian nữa sẽ đến Vọng Giang gặp cậu uống một trận.
Mọi người đều biết nguyên nhân, Quách Duy Như nói có vẻ rất buồn, như ở xa ngàn dặm vậy.
- Được, tôi sẽ đợi để hầu rượu mọi người.
Hứa Lập cười nói.
Giờ thì điện thoại lại là Tiếu Thiên Cường nói:
- Chiêu tài đồng tử, hạng mục của cậu thế nào rồi? Chuẩn bị tiến cử hạng mục gì cho thôn Ngũ Thụ?
- Hạng mục không thành vấn đề, chỉ cần anh một tài thần tạo điều kiện thì hạng mục sẽ có ngay. Được rồi, vụ án thế nào? Khi nào có kết quả?
Khi Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường đi khỏi thôn Ngũ Thụ liền thương lượng việc chuẩn bị xây một con đường xi măng ở thôn, kéo tới một hạng mục giúp người dân trong thôn sẽ thoát khỏi cảnh nghèo nàn.
- Chuyện có gì khó đâu, ngày mai khi tôi về đơn vị việc đầu tiên tôi sẽ làm ngay, năm nay con đường đó sẽ được xây. Còn vụ án cũng đã có bước tiến, tôi nghe người trong sở công an nói bây giờ không chỉ có Tào Kiệt bị bắt mà ngay phó chủ tịch huyện cũng bị bắt rồi. Dương Lập Thanh hình như là do con của phó chủ tịch huyện sai làm, chuyên môn tổ chức cho ông chủ các công ty trong huyện cùng với các lãnh đạo cán bộ đến biệt thự Dương Lập Thanh đánh bài. Dương Lập Thanh chẳng những phụ trách cho vay nặng lãi còn chuẩn bị thức ăn cho người đánh bài. Chỉ cần đi tới biệt thự của Dương Lập Thanh thì sẽ trở thành người nghèo, vì có chỗ dựa nên Dương Lập Thanh vẫn không bị bắt. Đến khi gặp chúng ta, Dương Lập Thanh tham lam muốn lấy hết của chúng ta rồi chạy tới phía nam mai danh ẩn tích trở thành người giàu có. Nhưng không ngờ cậu biết chuyện này rồi khiến hắn đã không giàu có lại tự đưa mình vào rọ.
- Lão Tiền thế nào? Có bị phạt hay không?
Ở cùng nhau 10 ngày, dù lão Tiền không coi mọi người là bằng hữu nếu không hắn cũng không theo Dương Lập Thanh hãm hại Hứa Lập. Nhưng Hứa Lập vẫn lo lắng cho Tiễn Tiến, hắn đã từng này tuổi nếu như đi vào thì sau này sẽ rất khó sống mà đi ra.
- Lão Tiền không sao, tôi nghe nói hắn cũng là người bị hại, không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng hắn không được làm bí thư huyện ủy nữa, có thể làm tới ở chức nào đó tới khi về hưu với hắn thế là tốt rồi.
Nói về chuyện Tiễn Tiến có vẻ Tiếu Thiên Cường không đồng tình, mọi người đều ở chung một đội dù không coi là bằng hữu cũng không được giúp người ngoài hại Hứa Lập. Nếu Hứa Lập không phản kích lại thì sợ rằng mình cũng không thoát được vận rủi.
Hứa Lập nghe lão Tiền không sao biết là sau lưng có người giúp hắn, nếu không với việc hắn chơi thua Dương Lập Thanh tới sáu bảy trăm ngàn nếu như truy cứu thì Tiễn Tiến cũng không thoát được, dù có không ăn không uống cũng không có nhiều tiền như vậy.
- Được, chuyện này có kết quả thì cậu nói với tôi một tiếng, chào giúp tôi hai mỹ nữ. Các người có cơ hội đến Vọng Giang, cái gì thì tôi không có chứ rượu ngon, thức ăn ngon thì có đủ.
Đến giờ làm việc buổi chiều, Craig Gert cầm báo cáo tài chính tháng của công ty nội thất Shunin đến văn phòng Hứa Lập. Nhìn vẻ mặt Craig Gert, Hứa Lập không cần hỏi cũng biết tháng này công ty nội thất Shunin có thay đổi lớn.
- Bí thư Hứa, anh biết đấy, tháng này doanh thu bán hàng của công ty chúng tôi tăng tới 343% so với tháng trước. Cứ theo thành tích này tới cuối năm công ty chúng tôi có thể đạt tới hai tỷ tệ, lợi nhuận cũng tới 300 triệu. Chúa ơi, thượng đế ơi, cảm ơn ngài.
Với thành tích này của công ty Shunin, Hứa Lập lại không hài lòng. Hắn nói lắc đầu nói:
- Lợi nhuân có 300 triệu, trừ đi chi phí công ty quảng cáo năm nay thì lợi nhậun có đáng nói gì, không đạt được mục đích của chúng ta.
Nghe Hứa Lập nói Craig Gert cũng nhíu mày nói:
- Đúng vậy, tôi bị con số này làm u muội, đầu tư mấy trăm triệu mà lợi nhuận mới có 300 triệu, chỉ riêng phí quảng cáo cũng không đủ. Đầu vào và đầu ra thật là quá ít, nếu cứ như vậy thì không biết bao nhiêu năm mới thu hồi được vốn.
- Craig Gert, tôi nghĩ phương pháp tính của anh có vấn đề, anh chỉ tính dựa theo mỗi tháng tăng lên 300% , 200% cũng có thể, nếu không thì quảng cáo của chúng ta không có ích gì sao?
Hứa Lập thấy Craig Gert có chút nản chí liền nói cổ vũ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.