Chương 135: Điện thoại nặc danh
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Văn Thiên đang nói thì điện thoại trên bàn lại vang, Văn Thiên xin lỗi Phạm Kiệt rồi nói:
- Xin lỗi, chờ tôi một lát.
Y nói xong nghe điện thoại.
Điện thoại vừa cầm lên thì Văn Thành nghe đối phương hô lớn:
- Này, đại ca, tôi là Văn Thành.
- Có chuyện gì sao? Sao cấp bách như vậy?
- Đại ca, bây giờ anh không tiện nói chuyện sao? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
- Trưởng ban Phạm Kiệt cũng đang ở đây, cậu có chuyện gì cần thì nói đi.
Văn Thiên biết em mình và Hứa Lập có quan hệ, tưởng rằng cũng vì Hứa Lập nên gọi tới, mà Phạm Kiệt là nhạc phục của Hứa Lập, nói vậy nghe cũng không sao.
- Phạm Kiệt? Hắn có đó cũng không quan hệ, đại ca, tôi nghe nói Hứa Lập bị ủy ban kỷ luật tỉnh bắt phải không?
- Không sai, hơn nữa đã bị giam giữ bốn mươi mấy giờ, bây giờ đã được cứu ra đưa vào bệnh viện rồi.
- Ôi, đại ca, Hứa Lập lần này đã vì chúng ta mà chịu khổ rồi.
- Vì chúng ta? Có ý gì?
- Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại nặc danh nên mới biết chuyện này là do đâu mà ra. Hứa Lập thực chất chỉ là người thế tội, mục tiêu của những người này chính là anh.
- Chuyện này sao lại có quan hệ gì tới tôi?
Văn Thiên không hiểu Văn Thành đang nói gì, ủy ban kỷ luật tỉnh đến điều tra chuyện thu hút đầu tư ở xã Nhị Đạo sao lại có quan hệ tới mình;
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
- Đại ca, nói qua điện thoại không rõ được, chúng ta gặp mặt rồi nói, tôi chờ anh ở nhà.
- Được.
Văn Thiên buông điện thoại rồi xin lỗi Phạm Kiệt:
- Tôi sợ rằng không thể nói chuyện cùng anh tiếp được.
- Không sao, chúng ta còn có nhiều cơ hôi nói chuyện mà, tôi đi trước đây.
Nói xong Phạm Kiệt cáo từ đi về, Văn Thiên thu dọn một chút cũng ngồi xe về nhà.
Về tới nhà, y vừa vào cửa đã thấy Văn Thành đang ngồi ở phòng khách chờ mình. Văn Thành vừa thấy Văn Thiên liền lập tức kéo Văn Thiên đi vào thư phòng, nói:
- Chiều nay tôi nhận được điện thoại nặc danh của một người phụ nữ, theo như lời cô ta thì mọi chuyện đều là âm mưu của một người nhằm vào anh. Cũng may Hứa lão đệ có ý trí, dù bị tra khảo hơn bốn mươi tiếng nhưng một câu cũng không nói, ngược lại khiến tổ điều tra của ủy ban kỷ luật hết sức bị động.
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra, giờ cậu có thể nói rõ rồi đó.
Văn Thiên bị Văn Thành làm vậy cũng có chút khẩn trương, vội hỏi.
Văn Thành ngồi xuống rồi mới nói:
- Chuyện này đều do Chu bách Nhâm cùng con trai hắn Chu Thông giở trò.
- Chu Bách Nhâm? Hắn muốn hại tôi?
Văn Thiên nhíu mày nói:
- Hắn và tôi nước giếng không phạm nước sông, hắn hại tôi làm gì? mà hắn cũng chỉ là một phó thị trưởng, một khi tôi biết rồi thì hắn có chỗ tốt gì?
- Đai ca, việc này anh lại không rõ sao? Đầu tiên là chuyện ở Long Cung, cha con Chu Bách Nhân đã hận hai huynh đệ chúng ta, hắn lại nghe nói anh được điều lên tỉnh nhậm chức. hắn sợ anh lên chức sẽ không tha cho hắn nên mới vội vã hắt lên người anh tội tham ô, muốn hại anh ngã ngựa.
- Mọi việc đều do người phụ nữ kia nói cho cậu?
Văn Thiên thấy Văn Thành gật đầu không khỏi nghi hoặc nói:
- Người phụ nữ này có lai lịch thế nào, sao ả lại biết chuyện này?
Văn Thành lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi đã cho người đi điều tra số điện thoại nhưng đây lại là số điện thoại công cộng nên không tìm ra là ai gọi tới. Hơn nữa người phụ nữ kia còn nói Chu Bách Nhâm dựa được vào phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh - Phương Hoài Viễn, tất cả đơn tố cáo đều do Chu Bách Nhâm trực tiếp đưa cho Phương Hoài Viễn. Mà tổ điều tra cũng là do Phương Hoài Viễn hạ lệnh tiến vào huyện Giang Ninh.
- Phương Hoài Viễn? Sao lại là hắn?
Văn Thiên vừa nghe là Phương Hoài Viễn thì mặt hắn càng nhăn hơn.
Trong tỉnh đã có ý để Văn Thiên điều lên tỉnh đảm nhiệm chức phó bí thư tỉnh ủy, tin này có thể nói đã truyền đi khắp tỉnh nhưng mấy ngày nay không có công văn. Nghe nói Phương Hoài Viễn cũng xem trọng vị trí này nên hắn đã tiến hành một số việc, bây giờ lãnh đạo trong tỉnh chia làm hai phía, một bên ủng hộ Văn Thiên, một bên ủng hộ Phương Hoài Viễn.
Văn Thiên nghe chuyện có liên quan đến Phương Hoài Viễn thì hiểu ngay. Việc thu hút đầu tư lần này dù mình không trực tiếp tham dự nhưng nếu tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra ra vấn đề ở địa bàn của mình thì đến lúc đó mình dựa vào cái gì đấu lại Phương Hoài Viễn?
Văn Thiên trầm tư hồi lâu, y đem mọi chuyện ngẫm lại một lần cuối cùng vỗ bàn nói:
- Dù không biết người phụ nữ kia là thần thánh phương nào, những điều cô ta nói đều là sự thật, lần này đúng là vì tôi mà làm phiền tới Hứa Lập. Phương Hoài Viễn muốn đấu với tôi thì tôi cũng không thể yếu thế, chúng ta cùng hắn đấu một phen mới được, xem thử họ Phương lợi hại hay Văn gia chúng ta cao hơn một bậc. Văn Thành, cậu đi thăm Hứa Lập, rồi nói với Triệu Bảo Cương một tiếng, phải cam đoan an toàn của Hứa Lập. Tôi cũng nên tìm bí thư Trương báo cáo tình hình, nhất định phải để Phương Hoài Viễn có câu trả lời xác đáng với chúng ta.
Văn Thành thấy đại ca đã muốn hành động, y nói:
- Đại ca yên tâm, tôi cũng nên tới bệnh viện, chỉ cần có tôi ở đó thì quyết không để Hứa Lập gặp chuyện gì không may.
Không chỉ ở Giang Ninh mà cả Tùng Giang, thậm chí toàn bộ tỉnh dòng chảy ngầm cũng đang bắt đầu phát triển, ngày càng nhiều người bị cuốn vào và chia làm hai bên vây quanh cuộc đấu tranh giữa Văn Thiên và Phương Hoài Viễn.
Phương Hoài Viễn và Lô Trường Quân nói chuyện xong liền gọi cho giám đốc công an tỉnh Tất Hữu Lễ, y đem mọi chuyện nói hết ra với đối phương.
- Giám đốc Tất, tình hình ở huyện Giang Ninh rất phức tạp, có một bộ phận lãnh đạo không để ý tới kỷ cương quốc pháp, không để ý tới kỷ luật của đảng mà cố ý bao che cho tội phạm. Hệ thống công an địa phương đã không dựa được, nếu chỉ dựa vào ủy ban kỷ luật tỉnh thì sợ rằng khó tiếp tục phá án. Cho nên tôi hi vọng giám đốc Tất phái một đội đến huyện Giang Ninh phối hợp phá án với chúng tôi
Hệ thống công an phối hợp cùng ủy ban kỷ luật phá án không phải chỉ một hai lần. Tất Hữu Lễ cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng do ủy ban kỷ luật tỉnh làm là chính, mình chỉ phái người phối hợp mà thôi. Cho nên Tất Hữu Lễ nói:
- Lão Phương, giữa chúng ta sao còn phải khách khí làm gì, anh yên tâm, tôi lập tức cho người tới Giang Ninh phối hợp cùng các anh phá án.
Tất Hữu Lễ trả lời thuyết phục như vậy, Phương Hoài Viễn cười nói:
- Được, vụ án lần này kết thúc tôi mời anh ăn cơm, nói lời cám ơn ngay trước mặt.
Tất Hữu Lễ buông điện thoại rồi lập tức phái một tiểu đội chạy suốt đêm tới Giang Ninh, phối hợp với đồng chí tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh.
- Xin lỗi, chờ tôi một lát.
Y nói xong nghe điện thoại.
Điện thoại vừa cầm lên thì Văn Thành nghe đối phương hô lớn:
- Này, đại ca, tôi là Văn Thành.
- Có chuyện gì sao? Sao cấp bách như vậy?
- Đại ca, bây giờ anh không tiện nói chuyện sao? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
- Trưởng ban Phạm Kiệt cũng đang ở đây, cậu có chuyện gì cần thì nói đi.
Văn Thiên biết em mình và Hứa Lập có quan hệ, tưởng rằng cũng vì Hứa Lập nên gọi tới, mà Phạm Kiệt là nhạc phục của Hứa Lập, nói vậy nghe cũng không sao.
- Phạm Kiệt? Hắn có đó cũng không quan hệ, đại ca, tôi nghe nói Hứa Lập bị ủy ban kỷ luật tỉnh bắt phải không?
- Không sai, hơn nữa đã bị giam giữ bốn mươi mấy giờ, bây giờ đã được cứu ra đưa vào bệnh viện rồi.
- Ôi, đại ca, Hứa Lập lần này đã vì chúng ta mà chịu khổ rồi.
- Vì chúng ta? Có ý gì?
- Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại nặc danh nên mới biết chuyện này là do đâu mà ra. Hứa Lập thực chất chỉ là người thế tội, mục tiêu của những người này chính là anh.
- Chuyện này sao lại có quan hệ gì tới tôi?
Văn Thiên không hiểu Văn Thành đang nói gì, ủy ban kỷ luật tỉnh đến điều tra chuyện thu hút đầu tư ở xã Nhị Đạo sao lại có quan hệ tới mình;
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
- Đại ca, nói qua điện thoại không rõ được, chúng ta gặp mặt rồi nói, tôi chờ anh ở nhà.
- Được.
Văn Thiên buông điện thoại rồi xin lỗi Phạm Kiệt:
- Tôi sợ rằng không thể nói chuyện cùng anh tiếp được.
- Không sao, chúng ta còn có nhiều cơ hôi nói chuyện mà, tôi đi trước đây.
Nói xong Phạm Kiệt cáo từ đi về, Văn Thiên thu dọn một chút cũng ngồi xe về nhà.
Về tới nhà, y vừa vào cửa đã thấy Văn Thành đang ngồi ở phòng khách chờ mình. Văn Thành vừa thấy Văn Thiên liền lập tức kéo Văn Thiên đi vào thư phòng, nói:
- Chiều nay tôi nhận được điện thoại nặc danh của một người phụ nữ, theo như lời cô ta thì mọi chuyện đều là âm mưu của một người nhằm vào anh. Cũng may Hứa lão đệ có ý trí, dù bị tra khảo hơn bốn mươi tiếng nhưng một câu cũng không nói, ngược lại khiến tổ điều tra của ủy ban kỷ luật hết sức bị động.
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra, giờ cậu có thể nói rõ rồi đó.
Văn Thiên bị Văn Thành làm vậy cũng có chút khẩn trương, vội hỏi.
Văn Thành ngồi xuống rồi mới nói:
- Chuyện này đều do Chu bách Nhâm cùng con trai hắn Chu Thông giở trò.
- Chu Bách Nhâm? Hắn muốn hại tôi?
Văn Thiên nhíu mày nói:
- Hắn và tôi nước giếng không phạm nước sông, hắn hại tôi làm gì? mà hắn cũng chỉ là một phó thị trưởng, một khi tôi biết rồi thì hắn có chỗ tốt gì?
- Đai ca, việc này anh lại không rõ sao? Đầu tiên là chuyện ở Long Cung, cha con Chu Bách Nhân đã hận hai huynh đệ chúng ta, hắn lại nghe nói anh được điều lên tỉnh nhậm chức. hắn sợ anh lên chức sẽ không tha cho hắn nên mới vội vã hắt lên người anh tội tham ô, muốn hại anh ngã ngựa.
- Mọi việc đều do người phụ nữ kia nói cho cậu?
Văn Thiên thấy Văn Thành gật đầu không khỏi nghi hoặc nói:
- Người phụ nữ này có lai lịch thế nào, sao ả lại biết chuyện này?
Văn Thành lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi đã cho người đi điều tra số điện thoại nhưng đây lại là số điện thoại công cộng nên không tìm ra là ai gọi tới. Hơn nữa người phụ nữ kia còn nói Chu Bách Nhâm dựa được vào phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh - Phương Hoài Viễn, tất cả đơn tố cáo đều do Chu Bách Nhâm trực tiếp đưa cho Phương Hoài Viễn. Mà tổ điều tra cũng là do Phương Hoài Viễn hạ lệnh tiến vào huyện Giang Ninh.
- Phương Hoài Viễn? Sao lại là hắn?
Văn Thiên vừa nghe là Phương Hoài Viễn thì mặt hắn càng nhăn hơn.
Trong tỉnh đã có ý để Văn Thiên điều lên tỉnh đảm nhiệm chức phó bí thư tỉnh ủy, tin này có thể nói đã truyền đi khắp tỉnh nhưng mấy ngày nay không có công văn. Nghe nói Phương Hoài Viễn cũng xem trọng vị trí này nên hắn đã tiến hành một số việc, bây giờ lãnh đạo trong tỉnh chia làm hai phía, một bên ủng hộ Văn Thiên, một bên ủng hộ Phương Hoài Viễn.
Văn Thiên nghe chuyện có liên quan đến Phương Hoài Viễn thì hiểu ngay. Việc thu hút đầu tư lần này dù mình không trực tiếp tham dự nhưng nếu tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra ra vấn đề ở địa bàn của mình thì đến lúc đó mình dựa vào cái gì đấu lại Phương Hoài Viễn?
Văn Thiên trầm tư hồi lâu, y đem mọi chuyện ngẫm lại một lần cuối cùng vỗ bàn nói:
- Dù không biết người phụ nữ kia là thần thánh phương nào, những điều cô ta nói đều là sự thật, lần này đúng là vì tôi mà làm phiền tới Hứa Lập. Phương Hoài Viễn muốn đấu với tôi thì tôi cũng không thể yếu thế, chúng ta cùng hắn đấu một phen mới được, xem thử họ Phương lợi hại hay Văn gia chúng ta cao hơn một bậc. Văn Thành, cậu đi thăm Hứa Lập, rồi nói với Triệu Bảo Cương một tiếng, phải cam đoan an toàn của Hứa Lập. Tôi cũng nên tìm bí thư Trương báo cáo tình hình, nhất định phải để Phương Hoài Viễn có câu trả lời xác đáng với chúng ta.
Văn Thành thấy đại ca đã muốn hành động, y nói:
- Đại ca yên tâm, tôi cũng nên tới bệnh viện, chỉ cần có tôi ở đó thì quyết không để Hứa Lập gặp chuyện gì không may.
Không chỉ ở Giang Ninh mà cả Tùng Giang, thậm chí toàn bộ tỉnh dòng chảy ngầm cũng đang bắt đầu phát triển, ngày càng nhiều người bị cuốn vào và chia làm hai bên vây quanh cuộc đấu tranh giữa Văn Thiên và Phương Hoài Viễn.
Phương Hoài Viễn và Lô Trường Quân nói chuyện xong liền gọi cho giám đốc công an tỉnh Tất Hữu Lễ, y đem mọi chuyện nói hết ra với đối phương.
- Giám đốc Tất, tình hình ở huyện Giang Ninh rất phức tạp, có một bộ phận lãnh đạo không để ý tới kỷ cương quốc pháp, không để ý tới kỷ luật của đảng mà cố ý bao che cho tội phạm. Hệ thống công an địa phương đã không dựa được, nếu chỉ dựa vào ủy ban kỷ luật tỉnh thì sợ rằng khó tiếp tục phá án. Cho nên tôi hi vọng giám đốc Tất phái một đội đến huyện Giang Ninh phối hợp phá án với chúng tôi
Hệ thống công an phối hợp cùng ủy ban kỷ luật phá án không phải chỉ một hai lần. Tất Hữu Lễ cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng do ủy ban kỷ luật tỉnh làm là chính, mình chỉ phái người phối hợp mà thôi. Cho nên Tất Hữu Lễ nói:
- Lão Phương, giữa chúng ta sao còn phải khách khí làm gì, anh yên tâm, tôi lập tức cho người tới Giang Ninh phối hợp cùng các anh phá án.
Tất Hữu Lễ trả lời thuyết phục như vậy, Phương Hoài Viễn cười nói:
- Được, vụ án lần này kết thúc tôi mời anh ăn cơm, nói lời cám ơn ngay trước mặt.
Tất Hữu Lễ buông điện thoại rồi lập tức phái một tiểu đội chạy suốt đêm tới Giang Ninh, phối hợp với đồng chí tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.