Chương 333: Dò xét tình hình
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Nghe Triệu Quốc Khánh hỏi, lão Triệu lập tức nói:
- Anh nói là vợ chồng họ Phùng? Tôi đương nhiên biết, cặp vợ chồng này thuộc hội người cao tuổi của thôn, hàng năm xã có chính sách tặng quà đều do tôi đưa tới cho bọn họ. Nếu không phải mấy năm trước có người tốt bụng mua nhà cho bọn họ thì bọn họ bây giờ vẫn ở nhà tranh.
- Vậy anh hỏi giúp chúng tôi xem nhà vợ chồng họ có người ngoài tới không?
Triệu Quốc Khánh không dám nói rõ tình hình với lão Triệu, y sợ lão Triệu nghe nói trong nhà họ Phùng có người cầm súng sẽ sợ. Triệu Quốc Khánh vì thế chỉ muốn lão Triệu tới nhà vợ chồng họ Phùng xem tình hình mà thôi. Nếu như Trịnh Quân Ba biết được ý đồ của Bạch Lâm thì sẽ ra tay với Bạch Lâm, hai người này nhất định sẽ cãi nhau. Dù bên ngoài không nghe thấy âm thanh nhưng hai vợ chồng họ Phùng kia sẽ nghe thấy gì đó. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường cũng không phải diễn viên, nếu có chuyện thì chắc sẽ lộ rõ trên mặt.
- Người ngoài? Nhà họ Phùng này chỉ có hai vợ chồng, không con cái, có ai tới tìm bọn họ chứ? À quên, vợ chồng họ Phùng có một người cháu làm cảnh sát, hình như gọi là Phùng Quân gì đó.
- Phùng Lập Quân?
Triệu Quốc Khánh hỏi dò.
- Đúng đúng, đúng là Phùng Lập Quân, hàng tháng Phùng Lập Quân sẽ tới đây thăm vợ chồng họ Phùng một hai lần.
Lão Triệu cười nói:
- Các vị biết Phùng Lập Quân?
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh nhìn nhau, không ngờ tra đến tra đi việc này lại có quan hệ với Phùng Lập Quân. Xem ra lúc trước Trịnh Quân Ba giúp vợ chồng họ Phùng này cũng là vì nể mặt Phùng Lập Quân. Hơn nữa có Phùng Lập Quân ra mặt thì hai ông bà kia càng dễ đồng ý để Trịnh Quân Ba xây tầng hầm trong nhà mình.
- Biết, chẳng qua vẫn phải làm phiền lão Triệu tới nhà vợ chồng họ Phùng xem giúp chúng tôi.
Triệu Quốc Khánh nói.
- Được, tôi biết các vị có việc nên mới làm vậy.
- Lão Triệu, anh cũng đừng làm bọn họ hoảng sợ, anh cứ nói thấy có người ngoài tới nhà bọn họ nên tới kiểm tra vì toàn Vọng Giang đang tiến hành chống Sars, tất cả người từ ngoài tới đều phải đăng ký. Anh hỏi vợ chồng họ Phùng xem người tới đã đăng ký chưa?
- Được, anh yên tâm, chút việc nhỏ này lão già tôi vẫn có thể làm được. Các vị cứ chờ ở nhà tôi hay đi cùng tôi?
Lão Triệu vừa nói vừa đi ra ngoài.
- Anh cứ đi tìm hiểu thông tin đi, còn chúng tôi thì chờ ở gần nhà đó.
Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập đi theo lão Triệu ra phía nhà vợ chồng họ Phùng.
Lão Triệu mới đầu còn thấy Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đi cách mình chục mét, chẳng qua đi qua vài chỗ rẽ lại không thấy hai người kia đâu cả. Lão Triệu cũng không gọi tìm, việc của y chỉ là đến xem nhà họ Phùng có người ngoài tới không mà thôi, cũng không có việc gì lớn.
Lão Triệu đi tới cửa nhà họ Phùng, y đẩy cổng vào sân mới gọi:
- Lão Phùng, lão Phùng có nhà không?
Hai vợ chồng trong nhà thấy trưởng thôn tới liền cùng nhau ra. Ông lão vừa đẩy cửa đã nói:
- Lão Triệu, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới nhà tôi vậy? Trời nắng quá, mau vào nhà ngồi đi.
Lão Triệu đứng ở cửa lau mồ hôi nói:
- Lão Phùng,vừa nãy lão Lưu nói thấy có người vào nhà lão, theo quy định của cấp trên thì bây giờ đang chống Sars trên địa bàn toàn thị xã nên tất cả nhân viên từ ngoài tới đều phải đăng ký. Anh đã đăng ký cho người kia chưa?
- Lão Triệu, đâu có ai đâu. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng chúng tôi mà thôi.
Lão Phùng vội vàng giải thích.
- Thật ư?
Vừa nói lão Triệu còn tự mình vào nhà đi một vòng, thấy không có ai y mới nói:
- Lão Lưu này, chờ tôi về cho y một trận. Trời nắng thế này mà bắt tôi chạy ra đường. Được rồi, tôi về đây.
Nói xong lão Triệu đi luôn khỏi nhà họ Phùng.
Nhưng lão Triệu vừa mới ra khỏi nhà mười mét, đi tới lối rẽ là thấy Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập. Hơn nữa bên cạnh hai người này còn có một quân nhân đeo quân hàm thượng tá. Lão Triệu không khỏi có chút buồn bực, hôm nay thôn Hồng Thổ có lãnh đạo lớn đến nhiều thế này nhỉ. Cục trưởng Cục công an, thượng tá quân đội cũng tới, chẳng lẽ thôn Hồng Thổ muốn xảy ra chuyện gì ư?
Triệu Quốc Khánh kéo lão Triệu lại gần nói.
- Triệu đại ca, tình hình trong nhà thế nào?
Lão Triệu chỉ cảm thấy tay Triệu Quốc Khánh như gọng kìm bóp chặt tay mình làm mình rất đau. Triệu Quốc Khánh thấy thế vội vàng bỏ tay ra. Lão Triệu lúc này mới nói.
- Tôi vào nhà nhìn thì bên trong không có ai cả, lão Phùng chắc không nói dối.
- Vậy nên làm gì giờ? Không thể đợi nữa, nếu không chúng ta hành động đi.
Triệu Quốc Khánh vội vàng la lên. Dù sao Bạch Lâm cũng là ân nhân cứu mạng của mình, nếu Bạch Lâm gặp chuyện ngay trước mặt mình thì mình sao có thể sống nổi.
Lão Triệu thấy Triệu Quốc Khánh hỏi ý kiến của cậu thanh niên vừa nãy đi vào nhà mình, lúc này y mới chú ý tới Hứa Lập. Lão Triệu không khỏi có chút ngạc nhiên, người được cục trưởng Cục công an trưng cầu ý kiến thì là người làm tới chức gì chứ? Lão Triệu không rõ lắm.
Hứa Lập cũng rất lo lắng, Bạch Lâm đi vào đã gần tiếng nhưng không có tin tức gì cả, Bạch Lâm thành công hay thất bại? Bạch Lâm bây giờ có an toàn không, cái này làm Hứa Lập không thể yên tâm được.
- Được, chuẩn bị hành động. Lão Triệu, còn làm phiền anh tới nhà họ Phùng một chuyến, tốt nhất là có thể đưa cặp vợ chồng này ra khỏi nhà càng xa càng tốt.
- Được, tôi nói là lão Lưu muốn đối chất với bọn họ.
Lão Triệu gật đầu nói.
Hứa Lập mỉm cười, không nghĩ tới lão Triệu này lại nghĩ ra biện pháp đó.
- Trưởng đoàn Trịnh, sau đây còn phải làm phiền người của anh cùng cục trưởng Triệu tiến vào nhà, tốt nhất là lập tức khống chế được Trịnh Quân Ba, đề phòng hắn liều mạng khiến người khác bị thương.
- Không có vấn đề gì.
Triệu Quốc Khánh và Trịnh Lôi cùng đồng thanh nói.
Lão Triệu một lần nữa quay lại nhà họ Phùng, lão Phùng và vợ mặc dù không biết lão Triệu quay lại làm gì nhưng vẫn ra đón. Lão Triệu vừa vào sân đã lớn tiếng nói:
- Lão Phùng, lão Lưu thề với tôi là tận mắt thấy có người vào nhà lão, y nhất định không chịu nhận mình nhìn nhầm. Y muốn đối chất với lão.
- Ồ, vậy lão Lưu đang ở đâu?
Lão Phùng hỏi.
- Y không chịu vào nhà mà chờ ngoài cổng, nếu không vợ chồng lão ra ngoài với tôi đối chất với y.
- Lão Lưu này sao có thể vu oan cho nhà tôi được. Nhà tôi đâu có ai tới chứ?
Nói xong vợ chồng họ Phùng cùng lão Triệu đi ra ngoài. Mấy người ra khỏi nhà vài chục mét thì đột nhiên có hai binh sĩ đi lên khống chế vợ chồng họ Phùng, bịt miệng bọn họ lại.
- Anh nói là vợ chồng họ Phùng? Tôi đương nhiên biết, cặp vợ chồng này thuộc hội người cao tuổi của thôn, hàng năm xã có chính sách tặng quà đều do tôi đưa tới cho bọn họ. Nếu không phải mấy năm trước có người tốt bụng mua nhà cho bọn họ thì bọn họ bây giờ vẫn ở nhà tranh.
- Vậy anh hỏi giúp chúng tôi xem nhà vợ chồng họ có người ngoài tới không?
Triệu Quốc Khánh không dám nói rõ tình hình với lão Triệu, y sợ lão Triệu nghe nói trong nhà họ Phùng có người cầm súng sẽ sợ. Triệu Quốc Khánh vì thế chỉ muốn lão Triệu tới nhà vợ chồng họ Phùng xem tình hình mà thôi. Nếu như Trịnh Quân Ba biết được ý đồ của Bạch Lâm thì sẽ ra tay với Bạch Lâm, hai người này nhất định sẽ cãi nhau. Dù bên ngoài không nghe thấy âm thanh nhưng hai vợ chồng họ Phùng kia sẽ nghe thấy gì đó. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường cũng không phải diễn viên, nếu có chuyện thì chắc sẽ lộ rõ trên mặt.
- Người ngoài? Nhà họ Phùng này chỉ có hai vợ chồng, không con cái, có ai tới tìm bọn họ chứ? À quên, vợ chồng họ Phùng có một người cháu làm cảnh sát, hình như gọi là Phùng Quân gì đó.
- Phùng Lập Quân?
Triệu Quốc Khánh hỏi dò.
- Đúng đúng, đúng là Phùng Lập Quân, hàng tháng Phùng Lập Quân sẽ tới đây thăm vợ chồng họ Phùng một hai lần.
Lão Triệu cười nói:
- Các vị biết Phùng Lập Quân?
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh nhìn nhau, không ngờ tra đến tra đi việc này lại có quan hệ với Phùng Lập Quân. Xem ra lúc trước Trịnh Quân Ba giúp vợ chồng họ Phùng này cũng là vì nể mặt Phùng Lập Quân. Hơn nữa có Phùng Lập Quân ra mặt thì hai ông bà kia càng dễ đồng ý để Trịnh Quân Ba xây tầng hầm trong nhà mình.
- Biết, chẳng qua vẫn phải làm phiền lão Triệu tới nhà vợ chồng họ Phùng xem giúp chúng tôi.
Triệu Quốc Khánh nói.
- Được, tôi biết các vị có việc nên mới làm vậy.
- Lão Triệu, anh cũng đừng làm bọn họ hoảng sợ, anh cứ nói thấy có người ngoài tới nhà bọn họ nên tới kiểm tra vì toàn Vọng Giang đang tiến hành chống Sars, tất cả người từ ngoài tới đều phải đăng ký. Anh hỏi vợ chồng họ Phùng xem người tới đã đăng ký chưa?
- Được, anh yên tâm, chút việc nhỏ này lão già tôi vẫn có thể làm được. Các vị cứ chờ ở nhà tôi hay đi cùng tôi?
Lão Triệu vừa nói vừa đi ra ngoài.
- Anh cứ đi tìm hiểu thông tin đi, còn chúng tôi thì chờ ở gần nhà đó.
Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập đi theo lão Triệu ra phía nhà vợ chồng họ Phùng.
Lão Triệu mới đầu còn thấy Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đi cách mình chục mét, chẳng qua đi qua vài chỗ rẽ lại không thấy hai người kia đâu cả. Lão Triệu cũng không gọi tìm, việc của y chỉ là đến xem nhà họ Phùng có người ngoài tới không mà thôi, cũng không có việc gì lớn.
Lão Triệu đi tới cửa nhà họ Phùng, y đẩy cổng vào sân mới gọi:
- Lão Phùng, lão Phùng có nhà không?
Hai vợ chồng trong nhà thấy trưởng thôn tới liền cùng nhau ra. Ông lão vừa đẩy cửa đã nói:
- Lão Triệu, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới nhà tôi vậy? Trời nắng quá, mau vào nhà ngồi đi.
Lão Triệu đứng ở cửa lau mồ hôi nói:
- Lão Phùng,vừa nãy lão Lưu nói thấy có người vào nhà lão, theo quy định của cấp trên thì bây giờ đang chống Sars trên địa bàn toàn thị xã nên tất cả nhân viên từ ngoài tới đều phải đăng ký. Anh đã đăng ký cho người kia chưa?
- Lão Triệu, đâu có ai đâu. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng chúng tôi mà thôi.
Lão Phùng vội vàng giải thích.
- Thật ư?
Vừa nói lão Triệu còn tự mình vào nhà đi một vòng, thấy không có ai y mới nói:
- Lão Lưu này, chờ tôi về cho y một trận. Trời nắng thế này mà bắt tôi chạy ra đường. Được rồi, tôi về đây.
Nói xong lão Triệu đi luôn khỏi nhà họ Phùng.
Nhưng lão Triệu vừa mới ra khỏi nhà mười mét, đi tới lối rẽ là thấy Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập. Hơn nữa bên cạnh hai người này còn có một quân nhân đeo quân hàm thượng tá. Lão Triệu không khỏi có chút buồn bực, hôm nay thôn Hồng Thổ có lãnh đạo lớn đến nhiều thế này nhỉ. Cục trưởng Cục công an, thượng tá quân đội cũng tới, chẳng lẽ thôn Hồng Thổ muốn xảy ra chuyện gì ư?
Triệu Quốc Khánh kéo lão Triệu lại gần nói.
- Triệu đại ca, tình hình trong nhà thế nào?
Lão Triệu chỉ cảm thấy tay Triệu Quốc Khánh như gọng kìm bóp chặt tay mình làm mình rất đau. Triệu Quốc Khánh thấy thế vội vàng bỏ tay ra. Lão Triệu lúc này mới nói.
- Tôi vào nhà nhìn thì bên trong không có ai cả, lão Phùng chắc không nói dối.
- Vậy nên làm gì giờ? Không thể đợi nữa, nếu không chúng ta hành động đi.
Triệu Quốc Khánh vội vàng la lên. Dù sao Bạch Lâm cũng là ân nhân cứu mạng của mình, nếu Bạch Lâm gặp chuyện ngay trước mặt mình thì mình sao có thể sống nổi.
Lão Triệu thấy Triệu Quốc Khánh hỏi ý kiến của cậu thanh niên vừa nãy đi vào nhà mình, lúc này y mới chú ý tới Hứa Lập. Lão Triệu không khỏi có chút ngạc nhiên, người được cục trưởng Cục công an trưng cầu ý kiến thì là người làm tới chức gì chứ? Lão Triệu không rõ lắm.
Hứa Lập cũng rất lo lắng, Bạch Lâm đi vào đã gần tiếng nhưng không có tin tức gì cả, Bạch Lâm thành công hay thất bại? Bạch Lâm bây giờ có an toàn không, cái này làm Hứa Lập không thể yên tâm được.
- Được, chuẩn bị hành động. Lão Triệu, còn làm phiền anh tới nhà họ Phùng một chuyến, tốt nhất là có thể đưa cặp vợ chồng này ra khỏi nhà càng xa càng tốt.
- Được, tôi nói là lão Lưu muốn đối chất với bọn họ.
Lão Triệu gật đầu nói.
Hứa Lập mỉm cười, không nghĩ tới lão Triệu này lại nghĩ ra biện pháp đó.
- Trưởng đoàn Trịnh, sau đây còn phải làm phiền người của anh cùng cục trưởng Triệu tiến vào nhà, tốt nhất là lập tức khống chế được Trịnh Quân Ba, đề phòng hắn liều mạng khiến người khác bị thương.
- Không có vấn đề gì.
Triệu Quốc Khánh và Trịnh Lôi cùng đồng thanh nói.
Lão Triệu một lần nữa quay lại nhà họ Phùng, lão Phùng và vợ mặc dù không biết lão Triệu quay lại làm gì nhưng vẫn ra đón. Lão Triệu vừa vào sân đã lớn tiếng nói:
- Lão Phùng, lão Lưu thề với tôi là tận mắt thấy có người vào nhà lão, y nhất định không chịu nhận mình nhìn nhầm. Y muốn đối chất với lão.
- Ồ, vậy lão Lưu đang ở đâu?
Lão Phùng hỏi.
- Y không chịu vào nhà mà chờ ngoài cổng, nếu không vợ chồng lão ra ngoài với tôi đối chất với y.
- Lão Lưu này sao có thể vu oan cho nhà tôi được. Nhà tôi đâu có ai tới chứ?
Nói xong vợ chồng họ Phùng cùng lão Triệu đi ra ngoài. Mấy người ra khỏi nhà vài chục mét thì đột nhiên có hai binh sĩ đi lên khống chế vợ chồng họ Phùng, bịt miệng bọn họ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.